-
Số bài viết
6 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Puskin
-
-
Da ta, da ta, tui cungd oc rat nhieu tho Puskin va rat nguong mo. thu thuc khi so sanh ban tieng anh va ban tieng Nga tui thay nghieu cho khong hay lam. Rat cam aon!
-
Mùa đông luôn gắn với sụ ảm đạm, gắn với màu xám và gắn với nỗi buồn , có lẽ vì vậy ít người thích mùa đông và gán ghép mùa đông với màu tro với những mất mát , đổ vỡ . Mùa đông không thể biện minh bởi vốn dĩ nó đã trở thành định mệnh để chia ly , để những điệp khúc cứ vang mãi những lời thống thiết . Và mùa đông đã được Thượng Đế tạo ra để đêm dài , ngày ngắn lại …để người ta suy tư nhiều , trăn trở nhiều và cũng nhói lòng vì những kỷ niệm xanh rêu .
...chac phai co nhung dem dai suy tu nguoi ta moi cam nhan duoc mua dong nhu the. toi thay nhung bong tuyet mua dong dang roi roi day..
-
Sống hay không sống- Đó là vấn đề.
Chịu đựng tất cả những viên đá, những mũi tên của số phận phũ phàng hay cầm vũ khí vùng lên mà chống lại sóng gió của cuộc đời; chống lại để mà diệt chúng đi, đằng nào cao quí hơn? Chết là ngủ không hơn. Và tự nhủ rằng ngủ tức là chấm dứt mọi đau khổ của cõi lòng muôn vàn vết tử thương mà hình hài phải chịu đựng; kết liễu cuộc đời như vậy chẳng đáng mong muốn sao. Chết là ngủ. Ngủ có thể chỉ là mơ. Đây mới là điều khó khăn. Vì trong giấc ngủ của cõi chết ấy, ta thoát khỏi hình hài trần tục này, những giấc mơ nào sẽ tới, đó là điều ta phải ngừng lại để mà suy nghĩ. Chính điều đó đã gây ra bao tai hoạ cho cuộc đời dài dằng dặc này! Bởi vì ; ai là người có thể chịu được những roi vọt và khinh khi của thời đại; sức ép của kẻ bạo ngược; hống hách của kẻ kiêu căng; những dày vò của tình yêu tuyệt vọng; sự trì trệ của công lý; hỗn xược của cường quyền, miệt thị của kẻ bật tài; mà chỉ cần một mũi dùi có thể đưa mình đến nơi yên nghỉ. Có ai đành cam chịu, than vãn, rên rỉ, đổ mồ hôi dưới gánh nặng của cuộc đời; nếu không phải sợ một cái gì sau khi chết; cả một thế giới mênh mang mà nếu đã vượt qua thì không một du khách nào có thể quay trở lại, nỗi sợ làm tâm trí ta rối bời và làm ta chịu mọi khổ nhục của cuộc đời này còn hơn là bay tới những nỗi khổ nhục chúng ta không hề biết tới? Đấy chính là nỗi vướng mắc tâm tư ấy làm chúng ta hèn mạt tất cả; và ngọn lửa của quyết tâm chưa bùng lên đã mờ đi trước ánh leo lắt của ý ngĩ đó. Bao dự kiến lớn lao, cao quý cũng phải xoay chiều đổi hướng , khiến ta chẳng thể hành động.
. ( Ham let - W. Shakespeare)
-
CÂU CHUYỆN VỀ NÀNG TIÊN NỮ
Sau giấc ngủ dài
Tôi quên mình trên những đồi hoang
Chẳng biết đường tôi mới bước lang thang
Trên đồi hoang, nắng vàng vàng
*
Nhưng may quá, dưới chân đồi có một nàng tiên nữ
Nàng đang đùa với những cái nhấp nhô
Tôi nhanh nhẩu và có phần bạo dạn
Tới hỏi nàng cho biết được đường đi
*
Nhưng chuyện này tôi chỉ kể nhỏ cho các bạn nghe thôi
Vì tiên nữ nàng cũng là con gái
Nhiều người biết sẽ làm nàng thêm e ngại
Tôi phải dè chừng vì chuyện này đây:
Khi men theo triền đồi tôi lỡ thấy
Cô tiên nữ đang tắm thơ ngây
*
Tôi sợ quá bèn ngó ngơ dáo dác
Tìm bụi hoa, tôi vội núp mình
(Kẻ xấu bụng sẽ nghĩ tôi đang rình)
Nhưng chuyện này sẽ có sao đâu
Nàng tắm xong là tôi sẽ hỏi:
"Này cô tiên nữ tốt bụng ơi
Cô có biết đường về quê hương tôi chữ S ?"
Nhưng nếu dưới đôi mi đã mang bao nỗi ưu sầu
Lại nặng thêm những sợ hãi, lo âu
Thì chân thành tôi sẽ phân bua
"Cô tiên nữ hay e lệ ơi
Chớ có nghi ngờ gì tôi
Quả thực cô vừa tắm xong là tôi tới
Chứ nãy giờ tôi có thấy ai đâu"
*
Vậy là , sau một hồi suy nghĩ rất lâu
Núp dưới hoa tôi bắt đầu chờ đợi
*
Đó là câu chuyện về nàng tiên nữ của tôi
Nó xảy ra cũng mấy năm rồi
Nhưng từ ấy đêm ngày tôi vẫn đợi
Vì tôi lạc đường còn nàng lại tắm rất vô tư
-
VẤN ĐỀ LÀM THỊT MỘT CON GÀ
To be or not to be....
*
Tôi phải bắt đầu từ đâu
Để sắp sửa nói về một vấn đề nan giải
Như chàng trai sắp tỏ tình với một cô gái
Khi tính mệnh chàng ở tất cả người yêu.
*
Các bạn có thể trách tôi kể chuyện dông dài
Kể nãy giờ đã thấy thịt gà đâu
Nhưng vấn đề của tôi lại rất nhức đầu
Nên làm thơ đôi khi cũng rất cần cẩn thận
*
Ấy là năm cuối cùng của tuổi xì tin
Tôi ngây thơ chưa một lần phạm tội
Cũng có thể nói là còn giin
Nhưng chao ôi cuộc đời đưa đẩy
Tôi đã thịt con gà vào lần ấy
*
Hôm ấy họ tôi tụ họp xum vầy
Và tổ chức tiệc tùng cúng bái
Chẳng hiểu sao về công tác phân công
Tôi được trao cho nghề giết mổ,
*
Bình thường thì tôi đã trốn đi
Ở nhà lắm việc thế mà dại gì
Nhưng mẹ tôi thì rất là giận dữ
"Mày có giỏi thì đi luôn đi
Con với cái cái kiểu gì
Suốt ngày chỉ lo lêu lổng
Có thịt gà mà cũng không xong
Bằng tuổi mày người ta đã có con bồng"
*
Thực ra thì khi nào nghe chửi
Ai mà lại không giận giữ
Song nói chung cũng cần kiêng cữ
Xem đối tượng xỉ vả là ai
Nếu là thằng nào đó thì thôi roài !
*
Nhưng có khi đau thương lại là sức mạnh
Kiêu hãnh đánh thức sẽ thành quyết tâm
Cũng như cậu bé Newton
Đã lớn lên sau một trận đòn
*
"Gái cắt tai, trai cắt cổ !"
Cứ theo đó tôi tiến hành
Nhờ thằng em cầm chân, cánh
Tôi nhổ lông và cắt cổ con gà
*
Trước đây theo như tôi thấy
Người ta cắt một ít là được chén tiết đầy
Tôi cắt gần đứt cổ rồi mà vẫn thấy
Tiết chảy chẳng được bao nhiêu
*
Được kích thích bởi cái màn này
Mọi người hình như có phần ngao ngán
Thế là tôi được phải đi ngay
Không phải làm cũng không phải ăn nữa
*
Nhưng rồi về sau này
Tôi mới biết đó là tội sát sinh
Đêm đêm tôi rất là lo lắng
Lại mắc vào chứng mộng du
Và khi thời tiết âm u
Tôi thường nghĩ về linh hồn con gà chết
*
Suy nghĩ, mất ngủ, lo âu
Tôi tìm tới vấn đề triết học
Giữa hai kẻ
"Thịt gà mà không ăn
Và kẻ ăn mà không thịt gà"
thì kẻ nào có tội sát sinh?
Mà có tội thì có được tha thứ không?
Ấy là vấn đề mà tôi đã hao công suy nghĩ !.
(Chào các thi sĩ, tôi mới tham gia diễn đàn. Cũng có bài thơ theo đúng phong cách của tôi góp vui. Rất mong được làm quen!)
HUYEN THOAI BIG BANG
In Âm nhạc
Đăng vào
HUYỀN THOẠI BIG BANG
Mười năm tỉ năm trước
Tồn tại chỉ là một điểm
Là tất cả và hư vô
Là thống nhất và toàn thể
Là tất cả và chỉ một ngôi sao cư ngụ
Đó vẫn là bí ẩn...
Tại sao trong trạng thái thống nhất và hài hòa
...lại nảy sinh sự thăng giáng và khai sinh
Hạt cát nhỏ có thể tạo nên bão tố
Mọi cái bắt đầu từ những dao động nhỏ nhoi
Hài hòa loại bỏ tính cá nhân lại không được chấp nhận nếu có xu thế phát triển
Thỏa thuận tự thân xảy ra tạo vụ nổ mãnh liệt
...các vì sao sẽ xa nhau vĩnh viễn
Bóng tối, xa cách, cô đơn là số phận của vũ trụ
Tất cả các vì sao sẽ chết trong cô đơn để trả giá cho việc đi tìm bản ngã
Những vì sao lang thang
Chúng đang đi tìm nơi cư ngụ
Những bước chân lãng du mòn mỏi
Buồn bã, cô độc, bơ vơ
Chuyến hành hương không bao giờ có bến đỗ
Tạo hóa cho chúng ánh sáng để chúng thể hiện cá nhân nhưng không xác lập mục đích và định mức hiệu quả
Từng luồng ánh sáng đi vào vũ trụ và mất hút trong bóng đen
Vẫn còn tồn tại thời gian để cho những đều bịa đặt
Tất cả vẫn là không, không khởi đầu không kết thúc, không địa phương, không toàn cục
Chỉ tội nghiệp những vì sao
Chúng tưởng mình có ánh sáng
Nhưng dẫu sao, bầu trời đêm cũng rực rỡ biết bao!