__HanTinh__
-
Số bài viết
8 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi __HanTinh__
-
-
SON TÍM
Em chưa biết tô son hay điểm phấn
Chưa áo hoa , chưa giày nhọn gót cao
Người ta bảo quê mùa , em lúa lắm
Ra phố xem có giống ai không nào !
Em mở khẽ cánh cửa đầy bụi bám
Nhìn dân thành thay đổi đẹp lạ chưa
Bao nhiêu lâu em tự mình đóng khoá
Nhốt con tim khỏi thế giới lọc lừa
Bừng tỉnh giấc em cầm tiền ra phố
Mua thỏi son tô nhẹ thắm môi hồng
Ai ngờ đâu em lấy nhầm son tím
Để âu sầu cứ ôm trọn ... mênh mông !
27/12/2008
-
XIN ĐỪNG
Anh vẫn bảo tình mình là phép toán
Nếu cộng trừ thì vẫn chỉ em thôi
Nhưng em biết em chẳng là gì hết
Nếu đem chia hay nhân với một người
Anh biết không em không là con số
Em là em một cô bé mà thôi
Em nhỏ lắm giữa cay đắng cuộc đời
Giữa dối trá và lòng người khó đoán
Em biết rằng mình không còn trong sáng
Khi yêu anh em đã biết ghét hờn
Bỏ cà rem , bỏ sữa , em lớn hơn
Nhưng em hiểu chập chờn - anh chẳng thích
Anh cứ muốn em mãi là con nít
Là thiên thần chỉ cười mỉm xinh tươi
Em đã qua tất cả rồi anh ơi
Làm sao để thốt thành lời ... uất nghẹn
Xin anh đừng đem tình yêu toán học
Áp đặt lên em , con ngốc của riêng người !
-
MẸ GIÀ
Nay mẹ già rồi - ơi mẹ của con
Dấu chân chim , nếp nhăn hằn má nhỏ
Đôi mắt nâu một thời con e sợ
Có dám nhìn vào đấy được nhiều đâu !
Mẹ già rồi đầu mẹ lắm tóc sâu
Những sợi tóc ngày nao con ghét nhổ
Những sợi tóc phai dần trong nỗi nhớ
Mẹ càng già ... càng chỉ nhớ ... ba thôi .
Nay mẹ già rồi mà lệ vẫn cứ rơi
Sao vậy mẹ phải con hư nhiều quá
Con dại khờ đánh đổi đi tất cả
Chỉ ăn chơi , rồi mộng tưởng , làm thơ ...
Trong căn nhà gạch cũ đã hoang sơ
Mái tôn dột chẳng người trai sửa lại
Mỗi lần mưa là mỗi lần tê tái
Mẹ hờn ba sao bỏ mẹ thế này
Sáu đứa con năm đứa phận thày lay
Phiêu bạt khắp xứ người mưu sinh kế
Chỉ con thôi lớn lên rồi mặc kệ
Mẹ còn con mà như đã mất rồi
Con bên mẹ không tâm sự ỉ ôi
Mười chín năm và bây giờ cũng thế
Mười chín năm mẹ chẳng hề kể lể
Chẳng bao giờ nói nặng đến con đâu!
Mẹ già rồi gương mặt khắc chữ sầu
Khi con vẫn chưa nên hình nên dạng
Sáng online , chiều la cà phố vắng
Đâu hiểu lòng mẹ nhói buốt từng cơn
Mẹ yêu ơi xin mẹ chớ buồn hơn
Con đã biết yêu thân mình nhiều lắm
Điều mẹ dạy giờ con đây mới thấm
Sống mở lòng , và sống để cho nhau !!!
-
KHUNG TRỜI MÂY TÍM
Em thức dậy vùng mở toan cửa sổ
Nắng xuyên qua lớp màn nhện phủ đầy
Mặt trời đã lên cao bao giờ nhỉ
Trái na tròn ... tự nhiên thấy hay hay
Không chói chang như ánh hồng ban sớm
Không dịu dàng như mắt bé thơ ngây
Là em đó một khung trời mây tím
Rất ngọt ngào nhưng cũng đắng men cay .
-
VÀNG
Khi quanh em tất cả đã hóa vàng
Màu da , đôi mắt , trái ngang và đau khổ
Tất cả - màu vàng giành chiếm chỗ
Chỉ một màu thôi ... vàng cháy con tim
Màu vàng theo em trên mỗi bước im lìm
Theo em đi từ hôm qua
Hôm nay
Rồi mai sau
Bao giờ màu vàng ấy sẽ mất đi
Hay em chết giữa mỏi mòn chờ đợi
Chết giữa tuổi xuân qua vội
Một nấm mộ vàng mười chín đóa hương trinh ...
-
TÌNH TRÊN CÁT
Viết làm gì lời yêu đó anh ơi
Sóng cũng sẽ cuốn trôi đi tất cả
Đông sắp sang , lạnh lùng em hối hả
Trở về tìm một kí ức mông lung
Kí ức đó như sóng cứ chập chùng
Cứ xa xăm , mà nhói lòng từng phút
Em dang tay nhận ra mình bất lực
Có thể nào ... ôm được biển vào tim
Em lại đi , cất bước , lại đi tìm
Lại nhận lại những gì không muốn nhận
Lệ hoen my , hay mưa buồn tuôn nặng
Em gối đầu trên chiếc bóng cô đơn
Tình đôi mình như đá liệu có mòn
Ừ ! Em biết rồi cũng tàn ... năm tháng
Em lần nữa giơ tay tìm sáng ánh
Lần cuối cùng ... sao vẫn nhận thương đau ??!
-
THƠ & LỆ
Mến tặng bạn Nguyễn Văn Ngọ - TP Vũng Tàu
Bạn và tôi mấy khi được gặp nhau
Dù chung sống trước sau cùng thành phố
Tôi cô gái miền Đông da rám đỏ
Bạn chàng trai quá khổ ... cái lạnh lùng
Bạn hay cười mỗi lúc nói chuyện chung
Và hay kể những chiến công bạn đạt
Tôi cũng vậy nhưng khờ và nhút nhát
Nên ậm ờ có biết nói gì đâu
Để đêm sang tôi khẽ thốt cung sầu
Bạn đọc được gật đầu khen hay thế
Bạn tôi ơi đằng sau thơ là lệ
Là nỗi lòng của một kẻ đang yêu !
Thơ & lệ
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Nếu chỉ còn một ngày để sống
Chợt anh hỏi nếu chỉ còn ngày nữa
Thì tình kia em có gửi anh không
Em cúi mặt , lắt đầu
Em không biết
Bởi duyên xưa ... người ấy vẫn trong lòng !
Xin đừng trách
Anh ơi , xin đừng trách
Em lỡ yêu , nên lỡ hận mất rồi
Trước thềm xuân bên dòng người vui vẻ
Một vài hàng lệ đẫm cứ rơi rơi ...
Em nói dối
Ừ thì em nói dối
Khi người ta hỏi đến chuyện yêu đương
Anh biết không em giận mình quá đỗi
Sao ...
Tại sao... cứ lạc giữa mộng thường !
Nếu ngày mai trở thành ngày tận thế
Thì em mong người ấy cũng như anh
Biết yêu em không chỉ bằng lời nói
Mà bằng tim , bằng ánh mắt chân thành !