Bản thảo tập thơ:
Cầu Vồng
thao thức
bóng trăng
(Sắp xuất bản)
2009
...........................................................................................................
Bông Hồng đen
Trắng đen hai màu...
Em và ta trong đêm, dưới ánh trăng bóng đôi bàn tay nắm chặt
Ánh mắt lơ ngơ,trái tim rộn nhịp, lâu đài sừng sững chìm dưới phố đông
Văng vẵng bên tai khúc nhạc thôi miên, đêm òa vỡ, hơi thở ấm nồng
Thiên thạch rực hồng thiêu cháy, tận cùng đáy biển con sóng cuộn dâng
Tan vào nhau...
Dấu chân đơn côi nhạt nhòa
Nụ hôn nóng bỏng nồng nàn khao khát, vũ trụ thay màu thời gian chết lặng
Vòng tay ghì chặt rạo rực tình hồng, mùa đông lặng lẽ dạt vào quá khứ thương đau
Ta trộn ngày vào đêm,đắng ngọt xa gần thành chén yêu thương nừng thơm khát vọng
Chỉ có hai màu trắng đen ta cùng em chọn gam màu tối làm nền tương phản tình yêu
Đẹp huyền bí hoa hồng...
Ngân vang tiếng chuông đêm sánh đặc nỗi nhớ nhung vô hạn
Ta cô đơn hay hạnh phúc, bông hồng óng ánh pha lê
Từ cầu vồng không màu, long lanh ánh mắt si mê bùng ngọn lửa, đốt ta hóa bông hồng vĩnh cửu
Bông hồng đen vẫn mãi mãi ta và em...
Mê khúc
Đêm từng đêm ta vẫn ngồi lặng lẽ...
Nhâm nhi giọt buồn chờ vì sao muộn hỏi han
Nhấm nháp miếng cô đơn lót dạ, ấm cơn mơ nhòa nhạt tềnh toàng
Lấy cọng si mê gõ lên bờ mong đợi tiếng thạch sùng rệu rã cuối đêm hoang
Màn trời đen róc rách chén sầu, ly nhung nhớ sủi men tràn lênh láng
Bài hát thời gian ngân nga lảo đảo gió về đâu câu hẹn ước lạnh lùng
Bàn chân nhịp dập dềnh trên sỏi đá thương đau, nghe lạo xạo mùa ái ân sần sượng
Tiếng đàn oán than réo rách, cần đàn cong vô tội bần bật rung chiều nắng gắt xa xăm
Đêm từng đêm ta vẫn ngồi vọng ảo...
Ngày đoàn viên đàn kiến nhỏ lang thang về tổ hai hàng
Con dế lửa nhỏng đít kêu vang bạn tình quẩn quanh bờ cỏ
Cá trừng nhau ái ân cuồng sóng mặt hồ rung rinh đám bèo khao khát
Em rạng ngời bên lối nhỏ chờ ta ...
Nụ hôn nồng đốt bờ môi cằn cỗi cháy đê mê trả nợ tháng ngày dài
...
Đêm từng đêm ta vẫn ngồi mê tỉnh,khúc buồn thương tí tách giọt miên man...
Cà phê nhớ
Giọt cà phê nâu long lanh
Bông phượng tím lảo đảo rụng
Nỗi nhớ dựng bóng hình ai lẫn trong màn sương chiều lốm đốm
Trầm mặc
Ưu tư dẫn lối đi hoang...
Em một nửa...
Giải khát bằng cơn sầu
Dòng tin nhắn cõng tình yêu dật dờ theo con sóng
Cóng lạnh lòng
Cà phê Bốn mùa ...lặng lẽ
Mùa nhung nhớ lên ngôi...
Xuân mãi xanh
Lộc biếc ấm hơi nhú gọi mùa
Ngày đông lẫn khuất dịu cơn mưa
Mảnh nắng thật thà loang bậu cửa
Bên thềm thèn thẹn bóng xuân sang
Áo xống chung chiêng sắc rộn ràng
Gió đồng hoa cỏ phảng phất hương
Nhà thấp nhà cao màu tươi rói
Tiếng nhạc lời ca nhộn phố phường
Nơi nào ai biết lắm nhớ thương
Nguyện cầu côi cút khúc tiêu tương
Một kiếp người thôi ta yêu dấu
Xuân mãi mãi xanh đến bạc đầu
Ngày tình yêu không nhau
Nhặt câu kinh chắp vá
Lượm ngôn ngữ yêu thương
dán lên phù điêu Thần Thánh
Valentine rực rỡ màu hồng
Ngày tôn vinh tình yêu
Không có em ...
ta gom từng cọng nhớ
Ủ mầm yêu trong từng hơi thở
Dấu niềm riêng tận đáy ngu ngơ
Valentine,xuân và thơ
Thiếu điều gì mà đời thêm nợ?
Trăng vẫn còn,sông bên bồi bên lở
Đêm tình nhân lau bạc tóc lơ phơ
Ta lang thang tìm kiếm mịt mờ
Mua niềm vui,bán nỗi buồn không chợ
Ngày tình yêu cô đơn mắc cỡ
Ta và em nụ hôn cháy cơn mơ
Valentine em và nỗi nhớ
Ngày không nhau tờ lịch tím vô hồn
Chạm lá chiều sương
Chạm chiếc lá rơi cuối chiều lãng đãng
Thác vỗ về dòng sông cuống mơn man
Tiếng vọng xa xuýt xoa bờ giận dỗi
Níu sương mù bàn tay vắng hoang liêu
Cánh cửa buồn mạng nhện đá rong rêu
Mây u uất xám màu hờn đàng điệu
Mèo cuốn đuôi phó mặc đời - tiu ngỉu
Câu hẹn hò lỗ đỗ bóng ngày xiêu
Ta thương em phận yếu mềm tơ liễu
Tay đưa ngang điềm nhiên giọt lệ ngà
Trăng than thở cơn mưa nguồn tháng hạ
Lặng thời gian chết lịm ánh sao mờ
Em tìm em trong ngày vùi nỗi nhớ
Ta ngấm buồn rệu rã úa cơn
Giấc mộng xuân
Gió bão mịt mùng cánh chim chênh chao trú mưa không tổ cỏ khô
Từng đợt sóng xô vây cá mỏng manh chèo chống, trốn đâu rạn đá vô tình
Mưa sa nước nổi bèo dạt về đâu phiêu du một đời giông tố
Con thuyền không lái lặn hụp bến mơ phận kiếp lênh đênh
Ngày vắng tênh...
Màu nắng hững hờ
Mây chẳng thèm trôi về miền khô hạn
Con chuồn chuồn bay thấp bay cao đảo mắt đợi chờ ngao ngán
Rệu rã cơn mê nghẹn nấc ngày hoang
Thèm một ráng chiều vàng...
Mong con đường lầy lội đừng trơn ray rứt buốt đau ngón chân ngược dốc
lối về chông chênh lời hát độc hành lành lạnh bờ môi
Ước một vệt bình minh
Ưng ửng nụ hồng má sương sớm mai thoảng vội
Thảm cỏ thẹn thùng súng sính áo xanh tươi
Một ngày...
hừng nắng..
Tiếng chim hót sau màn sương mờ ảo
Giấc mộng ngọt ngào xuân thắm ngàn hoa...
Đêm hoang dã
Đêm ngang tàng ...
Cánh rừng hoang ú ớ cơn mơ
Triền dốc dưới bóng trăng mờ ảo
Gợi cơn say nguyên thủy quay về
Lối mòn cong phơi mình hơn hớn
Sương đẫm núi trần, gió hì hục từng cơn
Đơn độc cây tùng chới với bên dòng suối cạn
Mò mẫm dưới ánh sáng hắt hiu mân mê miền cỏ rối
Giục giã gọi mời bần bật thú hoang
Quay cuồng đêm rực lửa rộn ràng
Tê cứng mạch nguồn âm vang khúc giao hoan đờ đẫn
Không gian chật hẹp dồn tiếng nấc thời gian
Lời thiết tha vọng từ rừng ma chao đảo
Rạo rực cuồng phong giông tố ngọt ngào
Cơn mưa nguồn giật mình tưới vội
Lầy lội cánh rừng hổn hển suối khe
Đêm bát ngát hương yêu thiên nhiên gọi mùa hoa lá
Hả hê đời hoang dại tình ca...
Trên đồi thông nghe hát "Đồi thông kim"
Vi vút thông xanh, trời xanh, tóc em xanh
Lang-Biang lời nguyền hắt hiu vùi xứ lạnh
Hơi thở Cao Nguyên ru khẽ khàng thầm lắng
Lời hát trôi nghiêng se thắt thung lũng vàng
Rút ruột máu tằm-"màu buốt cháy khung toan"
"Xa xót ngày đau"gió trêu xiên kẽ nắng
Hồn lữ khách lêu bêu cuối trời lãng đãng
Thinh lặng mơ màng xao xuyến "những hình kim"
Lê gót rong rêu miền đào mộng khướt mèm
"Chạm lá thông kim" ngậm mềm sương men nhớ
Rỉ rót suối vàng giọt đàn rưng rưng đổ
Ngấm rượu thông kim say lảo đảo vần thơ
Nhặt lá nương ngày tình chín mọng cơn mơ
Trong ngần Mi- mô-sa bờ môi ngọt lịm
Khúc hát "Đồi thông kim" chim rừng bịn rịn
Ta hóa cây thông thắp lửa phía em tìm...
Valentine say
Valentine ngày say
Không có hoa và nửa dòng tin nhắn
Chẳng nụ hôn chẳng lời âu yếm
Ngày tình yêu nũng nịu trôi êm
Đêm Valentine chưa tỉnh
Không tấm thiệp ghi lời dấu ái
Trắng giấc mơ,lưng tròng nhẫn nại
Nửa câu thơ bật khóc riêng ai
Sáng tinh mơ tỉnh giấc
Ngày đã qua...
Tình yêu còn đó
Valentine bỏ ngỏ
Ngấn rung cung bậc hẹn hò
Em có giận
Ngày cũng qua...
Bởi thời gian vội vã...
Ngày Tình yêu luôn có trong ta...
Tìm
Ta tìm giữa miên trùng bạt gió
Lời yêu thương trăn trở oằn mình
Em thác ghềnh ta neo màu nhớ
Lăn lốc chỏng chơ hạt bụi mòn
Tìm miên man cằn khô hơi thở
Nưng nức nắng mai tóc ngày thơ
Thoảng hương bay nghệch ngờ bình dị
Giấc mơ nghèo ảo ảnh tình si
Mưa vụng về lem dấu người đi
Trắng soi đêm ánh đèn già cỗi
Câu thơ tình ngậm đau viết vội
Sương phủ mờ lạnh khát bờ môi
Tìm lời ca rũ rượi hụt lời
Nước lớn ròng Bìm bịp ỉ ôi
Con cú kêu chín mùa bệnh hoạn
Điếng tim yêu rách nát giận hờn
Ta vẫn tìm, tìm trong hoài vọng
Bóng nghìn trùng trắng nẻo hư không ...
Xin một lần cho một đời em
Bóng trăng mờ ảo chân chất quê mùa lơ lững bên chùa nguyện cầu vạn cổ
Ngày bước dật lùi nguây nguẩy thời gian khép mình đêm xuống
Tay với rụng rời tình xưa nhàu nát người đi rộn rã bóng ai âm thầm
Tóc dài tơ vương hẹn ngày thoát tục hóa giải mùa sầu gói khúc bi thương
Nợ vấn vương...
Đời ái ngại...
Tự soi gương, gương nhòa năm tháng ...
Tự ngắm mình bạc trắng như vôi...
Phía xa xăm bóng người gầy guộc đổ chiều theo bóng gập thời gian
Con đường còn xa,chân trần rướm máu, từng bước từng bước chạy theo lời gió mờ mịt tương lai
Tiếng chuông trầm buồn từ miền cô tịch đổ dài ngấn rung con tim quạnh thắt
Chập chờn cơn mơ lửa thiêu địa ngục,rực sáng hào quang vụt mờ vụt hiện
Một gã điên chặn đường xin mớ tóc trinh nguyên để dành đan mành tình ái
Thật xa vời ...
Hy vọng một lần tiếng kinh cầu bỗng thành khúc hát gọi mùa sau
Xin một lần, cho một đời, em vẫn là em của giấc vàng ngàn năm trần tục
Cho bóng trăng nghiêng soi dấu chân ngày...
Nồng nàn
Nồng nàn thiêu rụi đêm hoang
Lữa tim bùng cháy miên man mây trời
Bồng bềnh dạ khúc không lời
Nghe nghiêng đổ bởi bờ môi ngọt ngào
Ngực tràn nhịp thở trăng sao
Nóng bừng tan chảy tuôn trào dung nham
Đất trời chẳng biết Bắc - Nam
Còn cơn lốc xoáy giữa tâm dại cuồng
Ta gom tất cả yêu thương
Hòa trong gió tan trong sương - nồng nàn
Đêm yên bình bên biển
Biển âm vang nhịp Gi nang hồi giục
Quyện con tim rạo rực trống Baranưng
Con sóng say sưa vũ điệu âm dương Klai Kluk
Em đắm mê tia chớp phía chân trời
Gió biển nhẹ nhàng môi khẽ cây phong ba
Em và ta lặng lẽ ...
Ta và em si mê...
Quyến rủ tự tình kèn Xaranai huyền bí trói hồn ta chặt với hồn em
Mắt biển đen mắt em bỏng cháy, sóng vẫn đùa máu cuồn cuộn chảy
Nương náu tim em ta tịch lặng yên bình...
Biển Phan Rang 4/2009
Em trở về
Em về góc phố nhỏ lạnh lùng
Nơi mỗi ngày rục chín nhớ nhung
Nơi ngổn ngang giọt buồn rơi rụng
Nơi cô đơn đeo đẳng dầm mình
Em trở về góc phố lặng thinh
Một thoáng thôi nguyên sơ quay lại
Phút bên người nồng say ân ái
Cơm quắn khô hoang hoãi rã rời
Em trở về ngày nắng chưa phai
Mây ngủ gật cuối trời mê tỉnh
Gió rưng rưng điệu đàn bịn rịn
Nhạc không lời ray rứt khôn nguôi
Em trở về chốn ấy không đôi
Đêm vỡ nát bờ môi cằn cỗi
Ngày vu vơ bùng nhùng tơ rối
Đếm vô cùng mặn đắng dần trôi
Em trở về thương cảm riêng tôi
Con dế than não nùng diệu vợi
Đêm quánh đen u sầu dẫn lối
Tôi lạc miền hoang vắng - em tôi !
Có một Huế và ta như thế
Có một Huế không vương màu tím Huế
Ta vẫn hoài cuộn chảy những đê mê
Dòng Hương Giang lững lờ như chưa thể
Tìm nơi về phía ấy biển xanh
Có một Huế không Kinh thành cổ kính
Ta đắm mình ngơ ngác lặng thinh
Không đền đài - em lung linh tòa ngọc
Mẹ cho đời cổ tích một mê cung
Có một Huế vắng tóc dài lưng ong
Ta rộn ràng say men ai nghiêng đổ
Đường Phượng bay - phượng ghen hờ không nở
Ưng ửng phố xinh má ai hồng
Có một Huế thiếu Tràng Tiền sáu vài mười hai nhịp
Ta nửa đời cỏ mọc phía bên thương
Bởi cấm thành một lần ăn trái cấm
Em đốt ta bừng cháy đất Thần Kinh
Có một Huế và ta như thế...
Đợi ngày nắng
Phương ấy mưa chốn này đất nhão
Từng giọt rung nhịp gõ xanh xao
Đàn bướm nhỏ về đâu nương náu
Cỏ ngập chơi vơi lá úa nhàu
Dây bìm bìm vấn vương bờ dậu
Cánh buồm nao thao thức heo may
Ngày chưa nắng xát xao màu nhớ
Cội Si già hốc mắt trầm sâu
Tiếng côn trùng ai oán đêm sâu
Trời vẫn đen huyễn ngắt một màu
Ai than thở chút tình xa ngái
Gió não nùng ngâm khúc bi ai
Mưa cứ rơi đẫm đậm mi ngài
Tay nhỏ che nụ cười ướt sũng
Ánh mắt gầy quầng thâm hoài vọng
Đợi nắng về ngồi đếm mung lung
Mưa chìm riêng bóng
Cơn mưa ngấm ngày nắng lạnh
Đêm rụng lao xao nỗi buồn
Lội trong cơn mê bì bỏm
Giấc mòn xếp nhớ ngược râu
Chập chờn cơn ngủ hằn đau
Sương giăng kín triền mơ ảo
Rong rêu nghe mùa lạo xạo
Rì rầm phiên khúc xốn xao
Tình xa vi vút gió cao
Mưa nguồn phía em chan muối
Lũ mòn nhẵn đầu đá cuội
Mây trời rưng chớp xa xuôi
Ta say ánh mắt bờ môi
Đắm mình men si tình cỗi
Không em ta lần tơ rối
Mưa chìm riêng bóng -ngày trôi
Ngày em xa
Cầu vồng - sắc tím ngây thơ
Tim yêu rạo rực rẻo chờ gió mây
Cõng mưa trĩu tấm vai gầy
Môi chưa ấm,xót xa ngày hư không
Tình xa mù mịt long đong
Cuối trời nỗi nhớ mành buông não nề
Ngày em lặng khóc quay về
Ta như cháy giữa lời thề yêu thương
Phục chế
Âm âm những bản giả trên đời
Na ná cái xưa cùng tên tuổi
Hao hao di vật của một thời
Nhìn cũ lắm - thực ra là mới
Những vật dụng dân dã rất đời
Cái bàn ăn gãy chân bạc thếch
Đôi đũa què gầy guộc mỏng manh
Trông xưa lắm - chỉ là phục dựng
Những bút tích mèm cũ rưng rưng
Chiếc vòng ngọc mờ hoen năm tháng
Vương miện kia thật giả vô chừng
Người đời phục chế được vật xưa
Có tình yêu vùi trong nỗi nhớ
Nụ hôn say đẫm ướt cơn mưa
Bận ái ân dâng trào tan nhịp thở
Mới hôm qua đã thấy lu mờ
Phục chế được không? tình yêu vỡ
Ta về - sưu tập cổ tình xưa...
Gói tình em
Gói tình lơ thơ em đầu đỉnh dốc
Ta lần tìm rươm rướm máu tay khô
Dốc nghênh cao sương mù xõa tóc
Cẩm tú cầu thương cảm đứa ngây ngô...
Gói tình chênh chao em ngày nắng đỏ
Ta lạc chiều rám cháy dấu chân thô
Cà phê đợi giọt đắng hờn canh cách
Phượng tím rơi vạt sân vắng ơ hờ...
Gói tình lênh bênh em vàng than thở
Ta chơi vơi màn nước chơi vơi
Con le le dầm mình run hồ lạnh
Buốt chiều ai áo gió mong manh...
Gói tình em lơ lửng ngàn thông xanh
Từng ngọn nến đốt trời cao đỏng đãnh
Vỗ giấc đêm mắt thâm quầng trăng lạnh
Vai vắt nỗi buồn dốc đá nghiêng suông
Gói tình em - tình ta...
Cung đàn lỡ nhịp
Phượng hồng chưa chớm, mắt cay
Mưa thâm tím hạ xám mày nắng hoa
Giọt lừng khừng rụng xuýt xoa
Tơi mùa cỏ biếc nhạt nhòa sương mơ
Đầu cành quyên bói lơ ngơ
Cuối truông nửa bóng dật dờ gió suông
Chao mày phụng phịu chiều ruông
Thầm thào xơ xác tiếng chuông ướt mèm
Hạ nồng chưa úa môi sen
Ngó lên cau nẫu trầu têm sượng sần
Trái mùa - mưa! khúc dối gian
Cung tơ luống nhịp vấp đàn lỡ dây
Nỗi buồn mùa đông
Công trường im ắng anh thợ xây ngồi nhìn cái bay rỉ úa mưa vẫn rơi hũ gạo dần vơi
Xám xịt trời màu cơm áo tả tơi dáng người chạy chợ
Mưa quýt lông mày bác xe ôm hom hem góc phố,mắt nhìn không thấy người khách muộn - lơ ngơ
Tờ vé số khép mình túi bóng, dấu chân trần nước xóa - em bơ phờ
Luống rau mới lú mầm lao đao người tảo tần chăm bón mắt sâu trăn trở
Cánh đồng sâu có kiếm được chút mồi cho con nhỏ lặn lội bóng cò
Bữa cơm tối khói mù củi ướt,mẹ già sợ cơm nhão lạnh lòng con
Đường rừng con sên được mùa bác tiều phu gánh mùa đông lam lũ
Mưa cứ mưa...
Tiếng rao đêm rè theo hơi gió rít,người bán hàng rong có khách ăn khuya?
Tiếng chổi tre sền sệt nhọc nhằn,ngày mai phố phường đẹp mặt
Ngọn đèn bão lắc lư trên đường sắt,an toàn những chuyến tàu qua
Mái nhà liêu xiêu giọt mưa cóng lạnh, hơi ấm nồng mẹ hiền nước mắt
Lạnh lắm nỗi buồn gối chiếc, từng giọt cà phê lăn xuống đơn côi
Buôn buốt hồn ai, dõi mắt vào đêm mịt mùng nghe tiếng thở dài khắc khoải
Tôi ngồi đếm mưa,đếm nỗi đau và nỗi buồn rách rưới
Trời mưa đau lắm bao người...
Phố làng
Làng ở phố hây má hồng thôn nữ
Công viên xanh bờ ruộng bãi ngô
Thăm bạn hiền tên đường không thèm nhớ
Vương rẻo chờ làng Điếu, Đại An
Phố ở làng ngạt ngào hương hoa cỏ
Mái đình cong lề thói nếp vườn quen
Ngày giỗ tết không vịt gà mua chợ
Cau anh gần tay với mái trầu em
Làng trong phố hoa bốn mùa chúm chím
Mùi rạ rơm thơm ký ức tuổi thơ
Bến Đồng Soi đò neo đằm mạn nhớ
Nước Cọ Dầu tìm bóng hẹn ngẫn ngơ
Phố trong làng, làng trong phố nên thơ
Hoa sim tím hé cười ven đường mới
Sánh màu quê nước chè tươi mời gọi
Phố hay làng vẫn ấm áp - vành nôi
Vãn ngày
Xin đừng trôi đám mây chiều ngủ sắc
Cho mắt ai buồn ngày tháng phôi phai
Chút lụa là lăn cuối mùa ái ngại
Cọng rơm vàng hương lúa -nõn bờ vai
Giữa vô cùng bong bóng níu chơi vơi
Những sắc màu giòn tan ngày nắng đổ
Hoa chán chường hững hờ không buồn nở
Hoàng hôn đùa lối nhỏ tím vu vơ
Mùa chưa sang nụ hoa lần thương nhớ
Hương thoảng nồng cho đáy mắt ai cay
Ngọn gió chiều hôn tóc ngày bỡ ngỡ
Xin đừng xa - buốt lạnh trái tim khờ
Thị tình
Ngọt ngào đường mật không chừng
Dây yêu thương buộc luống đường ai hay
Cười ư!sao mắt đượm cay
Khóc gì mấy đổi trời đày lưng quen
Thêm vôi miệng rát rướm ghèn
Cháo hành môi chạm chuông mèn đong đưa
Rượu ngày be bét cũng vừa
Váy em tưng hửng mà chưa được lòng
Gió mưa vần vũ quay vòng
Mai cỏ úa cạn đáy lòng còn nhau
Trăng ngày nguyệt tận đẩu đâu
Vòng tay tròn trịa bạc đầu tròn trăng
Tủi hờn non nỏn búp măng
Mo nang gõ mõ giùng giằng í ơi
Lời thề lủng lẳng đưa nôi
Tình trôi lửng chửng xè môi cháo hành
Tự cảm Xuân
Mâm cơm ấm cúng hương trầm nghi ngút tiễn đưa năm cũ về dĩ vãng buồn vui
Cây mai vàng chớm nụ xinh xinh đón chào xuân về gieo mầm ngày mai sây quả ngọt
Cây sầu đông rụng vài bông còn sót cuối mùa khe khẽ,không đủ làm tím ngày xuân sao ngân ngấn chiều hôm
Tiếng cười con trẻ vô tư, buồn thương chốn nao bóng hồng quạnh quẽ
Phố xá lung linh ánh đèn xa xỉ, ai ngồi bên song đếm kỷ niệm trôi lãng đãng cuối trời
Xuân nõn nà, xuân phơi phới, góc phố nào còn rũ ruột ngày đông
Năm cũ qua năm mới về lên chùa lễ Phật, tờ lịch sang trang vái lạy nỗi niềm riêng
Đấng linh thiêng có cứu rỗi linh hồn, đơn độc lang thang đếm bước chân lặng lẽ
Chiều chủ nhật đầu năm xám lễ, cầu Chúa ban ân, buồn não ơi!đừng lối cũ quay về
Xin mảnh nhỏ niềm vui dù chỉ là mộng ảo, giấc lơ mơ nghe thú gọi yêu thương
Có còn không tiếng vọng cuối con đường, chỏm tóc cây nêu dật dờ mới cũ
Rượu ấm bờ môi cay nồng xua cái lạnh...
Buồn hay vui say còn say... nghiêng ngã
Xuân đã về đông ray rứt ngày xa ...
Dòng tin nhắn...
Dòng tin nhắn say khướt mèm tội nghiệp
Phía mong chờ trời nắng gắt khô môi
Mặc thời gian trôi đi về miền cỏ biếc
Ánh trăng suông lặng lẽ ngã lưng đồi
Dòng tin nhắn cuối trời lăn theo sóng
Gió bờ xa gợn heo hắt long đong
Dấu chân loang vết hoang phế lưng tròng
Sao lấp lóa nhạt nhòa đêm lạnh vắng
Dòng tin nhắn khép mình trôi bến lặng
Phía yêu thương gầy guộc bóng trăng nghiêng
Sợ cơn gió lay cánh sầu rơi rụng
Giang tay che lồng ngực muốn vỡ tung
Dòng tin nhắn gánh gồng nỗi nhớ mong
Còng lưng mảnh môi hôn chao cánh võng
Giọt sương mơ trong vắt liếc mặt trời
Lặn hụp một đời dòng tin nhắn chơi vơi...
Lời hẹn đỉnh Sa Mù
Lồng lộng mái nhà Sa Mù* xanh ngắt
Sương cụng đầu lơ lững vờn mây
Ta tỉnh mê vịn lưng trời hút gió
Đường lượn lờ dải lụa võng cơn say
Ôi ! Sa Mù huyền ảo thiên thai
Khéo thiên nhiên thủy mặc diệu kỳ
Ngắm hoàng hôn buông hồn theo khói đá
Lốc cốc mõ trâu thong thả dốc dài
Cô gái Vân Kiều gùi bóng núi nghiêng vai
Vẫn tươi xinh búp măng rừng non nõn
Thèn thẹn đưa nụ cười bông cúc dại
Mắt mơ màng chống chếnh nắng chiều phai
Trường Sơn ơi! Sa Mù ơi!
Ta gọi vang giữa đại ngàn non thẳm
Tiếng vọng chập chùng già núi hồi lai
Mùa lại lên Sa Mù trở lại
Hội Sim rượu cần hẹn cạn suối - nồng môi...
*Sa Mù là một con đèo thuộc đường Trường sơn bắc Hướng Hóa ,Quảng Trị
Khờ bất tử
Cỏ rối bời - gió trêu
Mây cuộn ngày nắng ấm
Bão giông giục thủy triều
Cỏ hóa đá ngây ngô
Năm tháng có vu vơ
Bông đùa lời chân thật
Tim nghèo đâu dư dật
Gói tình xẻ chia ai
Rượu còn ngấm còn say
Ngã nghiêng giằng sợi nhớ
Tóc vương mềm hơi thở
Tình đượm buồn - giá như
Có loài hoa bất tử
Gọi mãi bên biển chiều
Cơn mưa khùng lữ thứ
Dạt cuối trời liêu xiêu
Có phải lúc ta yêu
Ta hóa khờ bất tử
Cho biển chiều giận dữ
Bờ vẫn hoài lặng yên
Thao thức bóng trăng
Em đắm mình trong giấc mơ cổ tích
Màu khói sương hư ảo dối lừa
Con tim nhỏ tội tình máu ứa
Đóng cửa - lối đi rêu phủ lặng câm
Em ôm mối tơ ngày lận đận
Đêm vu vơ tìm hư ảo bạn bầu
Đếm tiếng mưa,đếm thời gian ngớ ngẩn
Cơn ngủ vụng về lửa đốt canh sâu
Em níu cánh diều gió hẹn mùa ngâu
Bầu trời cao còn xanh màu hy vọng
Lối về kia mấy nhịp cầu đen trắng
Câu thơ vàng héo úa giữa mênh mang
Ta cầu vồng thao thức võng ánh trăng
Mùa cỏ rối liêu xiêu đầu ngọn đắng
Phía mờ xa câu kinh cầu khoảng lặng
Mở cửa - Ngày sau lời trăng hát miên man
Vần tháng giêng
Màn mưa giêng lất phất
Cỏ lún phún gợi mùa
Ngày vãn chiều lật đật
Áo phủ bụi sương hoa
Lang thang một mình ta
Mắt nhìn miền xa thẳm
Chồi buồn im sau lá
Mầm xanh khoe đẫy đà
Giêng tim tím nụ cà
Hồn nhiên vàng bông bí
Con ong tìm thi vị
Má dậy thì phây phây
Trái đất vẫn còn quay
Giêng không ngoài quy luật
Ta và em có thật
Sao vẫn hoài hư không
Ra vào mỏi ngóng trông
Đứng ngồi dài nỗi nhớ
Nằm nặng đau nhịp thở
Ngủ chùng chình giấc mơ
Giêng níu quằn sợi tơ
Nhện giăng vòm lận đận
Ta yêu thời lẫn thẫn
Lại một mùa giêng hai
Nhặt chút tình khê
Nhùng nhằng mây trắng mùa yêu
Loay hoay gió ngược trớ trêu lạc mùa
Lá đa luẩn quẩn sân chùa
Lao xao cơn ngủ, lùa thùa giấc mơ
Tiếng chuông ngấn, tình xa mờ
Chông chênh sợi nhớ bơ phờ khói sương
Đêm dài hoe mắt đèn đường
Soi mình bóng cũ phố phường tỉnh - mê
Câu kinh tịnh độ não nề
Gõ lên ký ức vụng về xanh xao
Thơ buồn đưng đững hàng cau
Nghe ươn ướt lạnh nát nhàu đê mê
Lặng ngồi nhặt chút tình khê
Hong bờ môi ấm vỗ về tháng năm...
Búp măng từ khóm tre già
Thân tặng:Nguyễn Duy Yên
Khóm tre già mọc trối
Bên dòng Ô Lâu gió mặn mòi
Gốc sận sù rễ bạc màu luống tuổi
Cung cúc trời xa cặm cụi tương lai...
...
Một búp măng bụ bẫm vươn vai
Tre Việt nhú măng bên kia nửa bán cầu
Tôi sướng ran nghe tin qua điện thoại
Mừng khôn xiết
Măng mọc từ tre cổi bốn mấy năm
Vẫn đứng thẳng giống tre
Vẫn riu ríu khóc nhè
Vẫn giúi đầu vú mẹ
Mạnh mẽ bên tre cha
...
Trưa hai hai tháng ba
Bạn tôi
Lần đầu làm bố
Mong trời xa gốc tre Việt ngàn đời
3/2009
Giấc mơ bình minh
Tặng: Các em nhiễm chất Dioxin
Tôi nhìn trời cao trong xanh
Qua rồi một thời binh lửa
Bát ngát rừng xanh hồi sinh
Tươi non hoa lá quê mình
Tôi nhìn mùa cam rực chín
Hương thơm bờ môi ngọt lịm
Sao tôi xa xót con tim
Nỗi đau em tôi âm thầm
Lạnh căm cóng ngày nắng ấm
Ai gieo chi cơn sóng ngầm
Hãi hùng da cam năm tháng
Chồi xinh chưa hé đã tàn
Tôi nhìn em! Lòng tự vấn
Em nhìn tôi ! Giấc mơ ngoan
Bình minh lên trời lại sáng
Nhân loại ơi! hảy yêu thương
Lạc đêm
Đêm oằn mình gánh gồng màn đen thẳm
Những vì sao a dua trốn chạy theo mảnh Trăng nông nỗi biệt tăm
Mưa hạ bất chừng giọt ngắn dài luộm thuộm ỏng eo
Ánh chớp từ phía mây xa lục tìm mảnh thinh không khép vội
Trầm cảm vươn vai cuồng nộ bảo bọc bóng đơn độc chơi vơi
Lạc đêm lang thang miền không em nỗi nhớ bời bời
Em có còn ngày thương đau rưng rức khô môi
Mong lửng khuất nỗi buồn, quá khứ chôn sâu đón ngày nắng tưới
Ranh giới phù du lạnh toát suy tư, mong manh chốn nao nguồn cội
Xin một đời, một em, một tôi, một tình yêu cỗi
Bừng cháy mưa đêm đốt lỡ dở muộn phiền
Đêm khát khao lang chạ, vẽ cơn mơ bỏng rát thần tiên
Rạo rực nồng nàn ánh mắt bờ môi, lũ rửa dòng sông rắm rối
Em lạc em chênh chếch miền ký ức rã rời
Ta lạc đêm...
Đêm nát nhàu vụn vỡ ngổn ngang...
Thèm chút giọng quê
Khói chiều vấn sợi tơ vương
Làng êm ả nhớ, ruộng nương lắng ngày
Giọng quê võng cánh cò bay
Thương thân lúa mảnh, thương tay chai sần
Rơm vàng men ủ mé sân
Tre lơ thơ lá ngại ngần trêu sương
Hoa khoai tím , bông bí vàng
Ngày nao phơn phớt điệu đàng tóc thơm
Quê nghèo nhão nhoẹt nồi cơm
Giấc mơ vi vút diều ôm gió ngàn
Mái đình cong giọng ve khan
Cối xay kin kít buồn lan chái nhà
Tha hương rốn mẹ ruột ta
Thèm nghe một chút thật thà giọng quê...
Đóng ô cửa phía phủ phàng
Đóng một ô cửa tôi luôn mở vào ngày mới
Ô cửa vô duyên uốn cong chiều gió luồng khí dối gian lồng ngực đục ngầu
Đóng một ô cửa vụng về đón nắng màu tối âm u vĩnh vờ sang trọng - tang tóc điêu linh
Đóng một ô cửa bóng bẩy lời ngoa một luồng âm thanh ngọt ngào - bức bối
Rang rảng tiếng chuông rình rang tiếng mõ ngỡ thật an lành - rỗng tuếch vô tâm rì rầm u minh công phu lót chiếu nặn nhào phù phiếm âm bản câu kinh
Đóng một ô cửa ánh sáng vô hồn loang vệt tính toan cầu vồng hư ảo tô màu kẽ sắc lạ lẫm ưa nhìn diệu kỳ lung linh trên nền vải tục
Đóng một ô cửa diêm dúa xạ hương nưng nức điệu đàng dấu mặt trùm khăn ngàn hoa tỏa ngát từ túi đong đưa loãng mùa nắng hạn
Đóng một ô cửa ánh mắt dối lừa ướt át mưa sa long lanh sương sớm - dấu kín tâm hồn xoi mói niềm đau
Đóng một ô cửa cắn môi tĩnh tâm ...
Chia xa ngậm ngùi
Bùi ngùi ngậm giọt sương cay
Người đi - chết lặng nắng gầy úa phai
Mành khuya đọng tiếng thở dài
Màn sương rũ, mối u hoài cuộn vương
Gió ngâm chi khúc tiêu phong
Để ai não ruột, lưng tròng lặng câm
Thương con Cuốc đội mưa dầm
Gọi tìm quá khứ tháng năm khản lời
Vo tròn khao khát bờ môi
Đong giọt nhớ, đếm đầy vơi giọt sầu
Quạnh hiu loang đẫm đêm sâu
Vàng cau rưng rức tím trầu chơ vơ
Ngàn sau bến vẫn đợi chờ
Người về mang nắng xóa bờ cách ngăn
Bão gần bờ
Mặt biển gầm từng cơn sóng khùng dựng ngược, gió tiếp tay cơn áp thấp gần bờ
Đáy biển đau, đau từ tận cùng nền cát bạc, con sao biển ngây ngô hé hy vọng yên bình
Tin bão xa lục địa ngủ im lìm , cơn ngủ chập chờn vô tâm tên nát rượu
Trời xanh trong màu xanh lừa dối dấu đám mây xa đợi dốc nước tơi bời
Lời khấn nguyền từ vạn kiếp đớn đau - Không linh nghiệm đấng linh thiêng bó gối
Thông tin cầu cứu truyền miệt mài vô vọng, mái lều vẹo xiêu sao chịu gió cấp điên cuồng
Em có khóc cũng thừa trong rối rắm, cánh tay nào em tựa mảnh lưng cong
Anh chới với đâu đỡ đần vạt khổ, buồn vương mang rúng rính tấm vai trần
Chỉ cầu mong cơn áp thấp chơi rong, quên chốn nhỏ cho bóng trăng yên ả
Biển như xưa sóng êm đềm không hờn dỗi, vỗ bờ xa lời hát yêu thương
Cho cánh buồm đong đưa mùa gió thuận, sao biển lung linh nháy mắt sao trời
Cho lứa đôi hong tình đêm bờ bãi
Cho ngàn năm xanh thẳm mắt em xanh...
Đất mẹ ngọt ngào
Thương tặng:Hải lăng quê tôi
Hải Lăng ơi! quê mẹ yêu ơi!
Khúc hát đưa nôi Ô lâu lắng đôi bờ
Lúa đồng chiêm ươm vàng mùa thương nhớ
Cát bạc đầu cháy bỏng giấc mơ trưa
Vĩnh Định êm đềm ai trao gởi duyên xưa
Mỹ Thủy bãi ngang dập dìu sóng múa
Đã qua rồi thương đau thời binh lửa
Trà Lộc ta về chiều nắng hát vu vơ
Rượu Kim Long men ủ bến mong chờ
Cá Cu Hoan thơm hương đồng ngầy ngậy
Em gái làng cười tươi vào vụ cấy
Cho ai say ngây ngất cả hoàng hôn
Ôi quê mình đẹp lắm Hải lăng ơi!
Cho đôi ta tìm nhau đêm diệu vợi
Gió miên man ru tình yêu ngày mới
Ấm áp ngọt ngào đất mẹ Hải Lăng ơi!
Nửa chiều gọi xuân
Xuân về lặng lẽ bên thềm
Sương giăng mù lối ướt mềm gót tơ
Nụ tình nở rộ bến mơ
Riêng ta lạc giấc lơ ngơ đông gầy
Mong manh áo mỏng vòng tay
Se bờ môi lạnh cõi ngày hư hao
Tìm trong hơi thở ngọt ngào
Chút men nồng ấm xuân nào ngây ngô
Đầu non lộc biếc nhú hờ
Cuối ghềnh đá cuội tróc trơ dầm mình
Luống mùa hỏi tóc còn xanh
Để về ươm ngọn gió lành rong rêu
Bạc ngày phơ phất bóng nêu
Trắng ta nẽo vắng nửa chiều gọi xuân
Gánh giấc chiêm bao
Thơ: Mai Thanh Tịnh
Sương ngọt giăng ngang mờ bóng núi
Trăng trốn rèm mây loáng đồi thông
Sợi nhớ ta treo lần dốc đá
Vay trả tìm nhau nợ chân chùng
Cao nguyên lơi lã dâng hào phóng
Ngờm ngợp ngàn hoa giữa mênh mông
Lặng lẽ khép mình em cúc dại
Ta lấm bụi đường nặng cánh ong
Ngọn gió loay hoay vòng thung lũng
Hằn dấu hai đầu khoảng không nhau
Cạn chén mắt gầy cơn vụng dại
Quán cà phê lạnh rối giọt nâu
Hơi núi mùa thương về neo đậu
Có buồn không ? em có buồn đâu
Em ngây thơ vẫn chiều xuống phố
Vẫn gánh vơi đầy giấc chiêm bao...
01/2010
Mặc định ngày
Mặc định ngày treo lững lơ vách núi
Định vị hời dấu tích - chấm buồn nghiêng
Đá trơ trơ lặn bóng chiều mắt thẳm
Róc rách nguồn lời thủ thỉ rừng thiêng
Núi sừng sững đùa mây ngây ngất gió
Cỏ bạc đầu chờ xuân chốn xa xăm
Nhòa nhạt bóng bụi mờ cơn mê đắm
Giọt nắng chiều chênh chếch tháng năm
Dòng sông đằm chờ suối gọi sủi tăm
Neo dấu mốc giữa dại khờ lẫn thẩn
Thác lũ trần cheo leo dòng lỡ phận
Ngụm mơ hồ bờ môi ướt ngấm say
Tự đóng đinh cho đệnh mệnh nốt gầy
Buộc mảnh hồn tả tơi nhòe thao thức
Mặc vòng xoay vũ vần vầng hư thực
Lặng miên man lạnh ngắt - mặc định ngày...
Lơ mơ ta và em
Thơ: Mai Thanh Tịnh
Ta khản giọng giữa mây trời xứ lạnh
Vẫn còn em lắng đọng phía bè trầm
Mùa sương nhớ câu ca nào lơ đểnh
Dã quỳ rung cung bậc âm thầm
Lơ ngơ lạc ngàn thông vi vút
Chân lặng thầm hồn treo lững thác mê
Màu nắng dật dờ trưa thiếu ngủ
Loang vệt hờn hoàng hôn tím ngô nghê
Vách núi gù dựng ngược đê mê
Đếm vu vơ tán thông già lầm lủi
Quanh co đèo nối hai đầu mưa bụi
Kẻ trộm xuân len lén nhặt chiều tà
Ừ! xa lạ ta và em xa lạ
Ta lơ mơ như em cũng lơ mơ...
Đà Lạt 01/2009
Giấc xuân
Bước thẹn thùng thập thò xuân đầu ngõ
Em làng Hoa má ửng sắc vườn quê
Tàu chuối nõn - non tươi từ sau bão
Môi thêm giòn trong trẻo tiếng em thơ
Thành phố trẻ niềm vui còn mắc cỡ
Nụ xuân hồng bối rối hồn thơ
Gió kháo nhau nhẹ đưa từng hơi thở
Xuân khe khẽ nụ hôn đầu
Ngày nắng ấm khoác lên mùa đông cũ
Chiều Đông Hà phơn phớt giọt sương mơ
Cánh én liệng chao nghiêng sợi nhớ
Khúc nhạc mềm gọi lá hát miên man
Triền cỏ biếc dế ca vang tìm bạn
Khao khát hẹn hò phía tay đan
Bờ vai tựa nuỗn nà năm tháng
Khép đợi chờ òa vỡ giấc xuân sang
Gieo hạt không tên
Thơ: Mai Thanh Tịnh
Nốc cạn bầu xuân mà hồn vàng thu úa,
Im ỉm thời gian hoang lạnh bến chờ
Con đường đá gập ghềnh hành trình giải tỏa
Giấc ngủ man khai sâu thẳm cơn mơ
Giả định khàn khàn câu dân ca mới
Nghe thời gian phiêu dạt khúc ru buồn
Tìm tứ lạ sắc nghiêng mùa chới với
Cũ rích âm thanh nước giọt lá khô
Ta phiêu du thác ghềnh còn nặng nợ
Lắng con tim ray rứt nhịp dại khờ
Mùa nắng mới nôn nao mầm hy vọng
Hạt không tên gieo mơ ước đồng hoang
Đợi màu xuân nhuộm xanh ngời năm tháng
Nhuộm xanh ta và xanh nắng thu vàng
2/2010
Vẽ đồ thị nụ cười
Thơ: Mai Thanh Tịnh
Gió thì thầm lời em xa xôi miền thơm ngọt
Giọt nắng xuân lỗ đỗ rớt khiêm nhường cành mai nở vội
Hát chơi vơi,cười chơi vơi,khóc chơi vơi...chơi vơi
Tràng hắt hơi nồng mũi em nhắc ta hay ráng chiều cùng mây chạm chén
Màu tết ngu ngơ quây ta bốn mặt, nhạt màu đêm trơ trống phía không em
Cảm tác một nụ hôn xanh đan lên làn môi chín héo
Giang vòng tay ôm bờ vai mịn màng giả tưởng dối lừa cơn khát trăng treo
Khói thuốc loằng ngoằng lạc đường giấc ngủ nẻo về khờ khật đêm hoang
Sờ soạng tìm chút hương cỏ dại phảng phất từ cơn mưa nguồn luống cuống
Vớt hẹn hò chết trôi hô hấp mỏng manh hơi ấm muộn màng
Xuân đã về mùa riêng chưa tới, mưa dầm khoảng nhớ oằn cong
Hoang tưởng vẽ đồ thị một nụ cười ngất ngưỡng
Vụng về ngang dọc nếp thời gian...
Xuân Canh Dần
- Read more...
- 0 bình luận
- 364 views