Hình như chuyến xe Bus Tôi về đã đến và đi? Tôi vẫn đứng mất hồn, chôn chân một chổ. Sao lại có buổi chiều như vầy nhỉ? Hỏi những ai đã yêu nhau và xa nhau, xin hãy cho Tôi biết, có Tình Yêu nào Vĩnh Cữu Thiên Thu, không bao giờ xóa nhòa và phong kín đời người chăng? Hay chỉ có Tôi và một Tình Yêu đầy ảo mộng, u mê, dại khờ như của Nhạc và Thơ, của Tiểu Thuyết lãng mạng, của chuyện Thần Thoại hoang đường? Tiếng chuông Nhà Thờ chợt đổ vang, Tôi chen ra khỏi đám đông, đi lần theo tiếng chuông thánh khiết như người mộng du, và Tôi đến đứng trước tượng Đức Mẹ. Suốt Hai Mươi năm qua, Tôi vẫn thường đến đây, và đôi tay Mẹ vẫn luôn mở rộng Từ Bi, như gọi Tôi đến dựa vào nương náu xác hồn sầu đau, khổ lụy. Tôi đứng nghẹn ngào trong đôi mắt Mẹ hiền lành nhìn Tôi. Mẹ ơi, Mây đã bao nhiêu năm bay qua Đời rồi, Con cũng đã cố gắng mòn hơi, và chân thành cầu xin Tình Yêu này được ngủ yên trong Con. Cho Con, cho Anh một Đời Bình Yên. Cố quên, cố yêu mà sống. Nhưng sao hôm nay, nhưng sao mỗi ngày nhìn lại, Tình Yêu Anh vẫn còn đầy và sáng lung linh trong Con như ngày nào. Để Con xót đau, hổ thẹn làm người sống cúi mặt rưng rưng. Trong âm thầm, đã phản bội Chồng, phản bội lời hứa thủy chung của mình trước mặt Mẹ, trước mặt Chúa năm xưa.
Tháng Mười, Sinh Nhật Anh. Giờ này, nơi phương Trời nào đó, chắc Anh đang Hạnh Phúc xum vầy bên gia đình với những lời chúc mừng Yêu Thương? Anh có nghe được lời chúc mừng của Tôi. Hôm nay, Anh có còn nhìn Mây bay mà tha thiết nhớ Người? Hay hình dáng và tên Tôi, Anh đã không còn nhớ và nhận ra được là ai nữa? Vì có kỉ niệm, nhớ nhung nào mà không nhạt nhòa theo với thời gian? Có lẽ trong Anh, hôm nay “cánh hoa Tình Ái tàn theo năm tháng, dáng ai mờ khuất dần trong Dĩ Vãng” (Nguyễn Ánh 9) nào rất xa xưa rồi, Anh hở? Cuộc Tình ngày đó qúa mơ hồ, quá ngu ngơ và dường như không có thật ở Thiên Đàng Trần Gian này. Nhưng Năm năm đó là Năm năm Hạnh Phúc tuyệt vời của riêng Tôi và Anh, phải không? Dù Hạnh Phúc nát đau môi Anh cười, đắng cay lệ Tôi rơi. Để cho Tôi cứ nghĩ rằng là Chú Ngô Thụy Miên viết Nhạc Tình nồng chỉ để cho riêng Anh một Đời yêu Tôi, và Bác Vũ Thành An viết Nhạc Tình buồn chỉ để cho riêng Tôi một Đời xa Anh.
Tiếng điện thoại reo, hình như cũng mấy lần rồi. Tôi cầm lên, tên của Vũ. Tôi ngần ngại một lúc rồi mở máy, gọi nhỏ:
-Vũ..
-Em chưa về hở?
Tiếng Vũ từ tốn bên kia đường giây làm lòng Tôi se thắc lại. Tôi nói như muốn khóc:
-Em về trễ, Vũ đừng đợi cơm nha..
Và nghẹn đi một lúc rồi nói thêm:
-Xin lỗi Vũ..
Vũ không hỏi gì, chỉ “Ờ” một tiếng nhỏ. Có lẽ Vũ đã qúa quen với những niềm riêng phủ buồn Tình nhau. Đã quen nghe tiếng "Xin Lỗi" của Tôi. Đã quen Bao Dung, Độ Lượng, quen Nhẫn Nại, Chịu Đựng.. từ ngày Vũ nhất định chọn Tôi để cùng bước vào cuộc Hôn Nhân u hoài này, cùng nhau bước lên đỉnh sầu cao ngất, để đau lòng làm lở Đời nhau. Dù hơn Hai Mươi năm qua, Vũ đã rất cố gắng phá vỡ đỉnh sầu trong nhau, và Tôi cũng đã cố gắng hết sức mình yêu Người mà sống. Nhưng Cuộc Tình này, hôm nay vẫn không trọn vẹn như lòng Tôi và Vũ trông đợi.
Vũ tắt phone rồi, Tôi ngồi xuống bên tượng Mẹ, thở than.. Hoàng hôn sắp xuống. Mẹ ơi, xin hoàng hôn phủ xuống hồn Con. Xin bóng đêm che khuất hình ảnh Anh, tắt lịm đi Tình Yêu này. Con cũng muốn được quên hết, quên Anh để sống, để yêu thật trọn vẹn, dù trong muộn màng, Ơn, Tình của Vũ mà bao nhiêu năm qua Con còn nợ Vũ không thôi. Hơn Hai Mươi năm, trái Tim yếu đuối vẫn cố nuôi lấy thân Con. Nó đã qúa mệt rồi. Hay có phải chỉ là khi trái Tim này ngưng đập, thì Con mới có thể thôi hết yêu Anh? Tình thôi không còn là dây oan trói Đời Con nữa?
Hôm nay Sinh Nhật Anh. Sinh Nhật này, xin cho Tôi được một lần nữa, một lần này nữa, rồi thôi nhé… thắp lên ngọn nến Tình Yêu sáng ngời, đắm say, của một thuở yêu nhau Hạnh Phúc…
Năm cuối của Trung Học.
Phượng đứng trước cửa Nhà Tôi, tay xách một cái giỏ mây đầy thư, đủ cỡ, đủ mầu. Tôi tròn mắt nhìn, Phượng cười hí hỏm vừa đi vào nhà vừa nói:
-Tao đã “tìm Bạn Bốn Phương” cho Mày rồi nè! Biết đâu, người trong mộng của Mày “nằm” trong đống thư này? Chịu khó tìm đi nhé! Mai mốt Tao đi lấy Chồng rồi, không ai lo cho Mày nữa, Tao rầu lắm!
Tôi kêu lên:
-Phượng kỳ ghê! Tao đâu có muốn chuyện bồ bịch phiền phức gì, Tao cũng đâu có…ế?
Phượng đặt giỏ lên ghế, lườm Tôi:
-Ai bảo Mày ế? Công, Ngôn, Hạnh thì Mày có thừa. Dung và Giàu thì hơi… khiêm nhường một chút, nhưng dể thương duyên dáng chán! Cây si thì cũng không ít? Nhưng rồi tại làm sao, cây nào cũng tự động chết khô, tróc góc đi đâu mất? Chỉ còn tên Vũ với chút rễ bám lại, đang kiên nhẫn vun tưới và cầu Trời khẩn Phật thảm thiết ngoài kia. Còn Mày ở trong này thì cứ ôm mộng chuyện Chính Trị, chính Em, nhưng không có chính Anh nào hết! Con gái mà làm được gì? Mày bôn ba chiến đấu chỉ lãng phí tuổi Xuân tươi!
Tôi lắc đầu:
-Còn Quê Hương thì còn Tất Cả, Mày có hiểu không? Ông Tơ Bà Nguyệt cũng không có đi kiếm tìm Tao, Mày để cho Tao yên thân với? Nếu cần tìm “bồ” thì ai lại tìm…kiểu này? Dị òm. Gặp nhau mỗi ngày mà chưa “cảm” nổi, làm sao “cảm” được người chưa gặp bao giờ?
-Ai biết đâu được? Người "trong mộng" vốn tuyệt vời hơn người trước mặt mà, Tính Mày cũng khác thường hơn Thiên Hạ nên "mai mối" kiểu này là đúng rồi!
Và Phượng chợt hiền lành, nhỏ nhẹ:
-Cứ thử đi nha? Lòng tốt của Tao mà, cũng đã tốn một mớ tiền Tao cực khổ đi làm rồi. Biết đâu sau này Mày sẽ mang Ơn Tao suốt Đời!
Phượng bổng tròn mắt, thì thầm:
-Hay "hận" Tao nhỉ?
Tôi không trả lời, kệ Phượng đi. Trong Trường ai cũng gọi Phượng là “Chị Hai” cả mà. Phượng thích lo chuyện Thiên Hạ lắm, nhất là chuyện của Tôi. Phượng nói kiếp trước Tôi là “Ân Nhân” của Nó, kiếp này Phượng mới tìm ra, nên Nó đặc biệt chiếu cố Tôi và để ý rất kỹ lưỡng chuyện đời công đời riêng của Tôi, còn hơn cả Bố Mẹ Tôi nữa.
Cuối Tháng Hai. Bão Tuyết bổng rơi đầy, Trường đóng của. Ở Nhà hoài không biết làm gì cho hết giờ, Tôi cứ dọn đi dọn lại phòng mình, bất chợt cầm đến giỏ thư của Phượng. Sẳn không có gì làm, Tôi ngồi bẹp xuống bậc thang lầu, mở đọc. Những lá thư đầy Tình Người, cảm động. Những dòng chữ nắn nót, tự nhiên, cẩu thả, cứng rắn, mềm mại… trãi dài tâm sự buồn vui Đời Lưu Vong, nhớ thương Quê Hương, ngậm ngùi kiếp Sống. Tuổi trẻ héo hắt, cô đơn đi tìm nhau, tìm một Tình Thương, một nơi để nhớ nhung Kỉ Niệm. Tuổi còn cắp sách đến Trường, vẫn còn thèm khát những ước mơ chưa kịp nở đã vội tàn, còn ham được sống Đời thơm nồng hương hoa, ở một Thiên Đàng lỡ rất xa Xứ mình. Đọc được khoảng 60 lá thư, Tôi dọn lại, cất vào giỏ, đứng dậy, nói một mình: “Cảm Ơn các Bạn, Xin Lỗi các Bạn..” Tôi không định hồi âm thư Ai, dù Tôi rất cảm mến. Đường về Quê Nhà còn xa dịu vợi, bàn tay yếu đuối của Tôi, chỉ ước mong được nâng lấy Tình Nước Tình Non, thật trọn vẹn thôi. Khi Tôi bước đi, một cánh thư rơi xuống, Tôi nhặt lên, để trên bàn học rồi xuống lầu nấu cơm.
Mấy ngày sau đi học lại. Buổi tối ngồi làm bài, thấy lá thư nằm trơ vơ bên góc bàn. Tôi cầm lấy, nhìn bâng khuâng địa chỉ người gởi rồi mở ra đọc. Lời thư làm quen ngại ngùng, dể thương như những trang thư Tôi đã đọc qua, nhưng những lời nhớ Nước thương Sông thì lại u buồn, xúc động làm sao. Lòng Tôi se thắc lại, hình dung một Người còn rất trẻ, đang lầm lủi bước đi trong tuyết Trời phủ mù, trắng xóa như tang tóc Quê Hương… Tôi cũng vẫn luôn bước đi như vậy trong mưa tuyết tơi bời. Trong vô hình, hay định mệnh nào… mang đầy lòng cảm thông nhau. Tôi ngần ngại một lúc rồi mở trang giấy trắng, đặt bút viết thư hồi âm, bối rối.
Và như thế, Tôi và Anh quen nhau, đến với nhau qua những trang thư thắm thiết Tình Người xa Xứ, vọng nhớ Quê xưa, mơ về Đất Cũ. Cùng nhau nung nấu Tình Tổ Quốc thiêng liêng với những Bài Học Vỡ lòng yêu mến Quê Hương, với Chinh Phụ Ngâm, Truyện Kiều, với những trang Lịch Sử ngạo nghễ, oai hùng, bất khuất của Lê, Lý, Nguyễn, Trần, của những Chiến Sĩ, Anh Hùng Vô Danh vẫn còn đang âm thầm sống giữa Thế Hệ này. Và cùng chia xẻ với nhau một nổi buồn không nguôi trước cảnh Nước mất, Nhà tan.
Tôi đến tìm Phượng. Thấy mặt Tôi vui, Phượng hỏi:
-Có Bồ rồi hả?
Tôi cười ngượng ngùng:
-Có quen một người, chắc chỉ Bạn thôi…
-Mày có tiến bộ, Tao mừng! Nhưng đừng nói với Tao là Hắn ở trong nhóm “cách mạng”, nằm vùng của Mày nha? Chổ đó không bền đâu!
Tôi thú tội với Phượng:
-“Người ta” trong nhóm…Bạn Bốn Phương của Mày đó!
Phượng kêu lên:
-Mày đọc thư và hồi âm rồi hả? Bao nhiêu người?
-Hồi âm….một người.
-Như vậy làm sao mà chọn?
-Chọn gì?
Phượng lườm Tôi:
-Đúng là ngây thơ đầy tội! Cảm ơn Tao được chưa?
-Ơn gì?
-Se tóc cho Mày. Tóc Mày dài qúa, nếu bị vướng rối, sẽ gở không ra! Có một người sắp thảm thê rồi, tội nghiệp.
Hai đứa cùng cười.
Hết Mùa Hè, Phượng bỏ Trường, bỏ Lớp, vội vả và vui vẽ đi lấy Chồng. Hạnh Phúc với mối Tình Đầu “cắt không đứt, rứt không ra” mà Phượng hay tuyên bố. Tôi bước vào Đại Học năm đầu tiên. Sợ lo đủ thứ, nhất là bây giờ không còn Phượng bên cạnh bênh vực, chăm sóc,…dạy bảo nữa. Phượng rất ham vui, sao theo Chồng, bỏ cuộc chơi sớm vậy nhỉ? Anh Hòa có bản lãnh, và “dụ” hay thật!
Không biết tình cờ hay cố ý mà Tôi và Vũ thường xuyên đi cùng một đoạn đường đến Lớp Tôi. Tôi biết hơn một năm nay, thỉnh thoảng Vũ hay đứng trồng cây si quanh vườn Tôi nên Tôi ngại ngùng mỗi lần gặp Vũ. Vũ điềm đạm, ít nói nên hai đứa chỉ lí nhí vài chuyện vu vơ rồi cứ lặng lẽ mà đi bên nhau. Tôi là “ma mới” nên ít dám tụ họp với Hội Sinh Viên Việt Nam Trường. Nhóm Bạn thời Trung Học của Tôi đứa nào cũng dạn dỉ, lém lỉnh như Phượng. Vì vậy mà không lâu, qua các bạn, Tôi được biết Vũ đang học năm cuối của chương trình Cao Học. Vũ là một trong những cây “Cổ Thụ” già của Trường, thường che chở, nâng đở các Sinh Viên Việt Nam lạc loài, sợ sệt trước cửa Đại Học rộng lớn nên Vũ được nhiều người biết đến và mến phục. Trong số đó, có một cô rất xinh đẹp tên Xuân-Ly. Ai cũng nói là mỗi lần Xuân-Ly xuất hiện thì từ hoa Hồng nhung đến Cỏ Dại chung quanh, tất cả đều rủ xuống, héo lại để nhường sự rực rở, chú ý cho Xuân-Ly. Biết bao Chàng trong Trường đã chết mê chết mệt vì sắc đẹp “nghiêng Thành đổ Nước” này. Nghe kể Xuân-Ly như vậy, Tôi buộc miệng kêu thầm: “Sao không đúng luật tự nhiên gì hết vậy? Dù là Cỏ Dại, mỗi hoa đều có cái dáng kiêu sa của nó. Người ta chỉ cần nhìn nó bằng một Tấm Lòng mở rộng, Chân Thật thì sẽ thấy được nét đẹp quyến rủ Trời cho riêng nó, chưa chắc thua kém Xuân-Ly đâu!” Con gái rắc rối, phức tạp thật! Tôi phải về viết thư hỏi Anh mới được. Và hôm nào đẹp Trời, Tôi cũng sẽ hỏi cả Vũ. Con trai chắc giản dị, “bình dân” hơn!?
Qua Tình Quê Hương dịu vợi, Tình Tôi và Anh theo với ngày tháng cũng dần chớm nở. Anh nhẹ nhàng tỏ bằng những câu Ca Dao, những bài Thơ Tình Học Trò ngây ngô, viết nắn nót trên các trang giấy mới thơm nồng, và bài hát Bản Tình Cuối của Ngô Thụy Miên, Anh rất trang trọng chép vào tấm thiệp đầu tiên Anh gởi mừng Sinh Nhật Tôi. Sau một năm quen và thương nhau, hai đứa mới gởi hình qua lại. Anh nói hình Tôi là cả một trời Quê Hương gợi nhớ, Anh nhìn cảm động lắm, và tóc Tôi dài, đẹp quá, những sợi tóc đó sẽ vướng chân Anh, hồn Anh, sẽ cột chặt Đời Anh trong Tình Yêu này. Tôi thì để hình Anh trong cuốn nhật ký, mỗi ngày mở ra xem. Sao dáng Anh trông thật u buồn, nhất là đôi mắt to, đen, nên lần nào nhìn Anh, Tôi cũng hỏi không biết rồi ai sẽ khổ vì ai đây nhỉ? Tôi cảm thấy thật Hạnh Phúc mỗi lần nhận được thư Anh.
Tôi và Vũ cũng vui vẻ, cởi mở hơn với nhau. Chúng Tôi dạy chung những lớp Việt Ngử ở Nhà Thờ, và cùng sinh hoạt Cộng Đồng, Trường khá nhiều. Tôi không để ý Vũ lắm, có chăng chỉ như một người Anh, như “cây Cổ Thụ” già che nắng che mưa cho Tôi ở năm đầu làm Sinh Viên thật mệt. Tôi được thấy rỏ Xuân-Ly hơn, vì nơi nào có Vũ, Xuân-Ly đều xuất hiện, như một Thiên Thần, rất đẹp. Hai người trông thật xứng đôi. Nên Tôi ngạc nhiên, ngơ ngác khi nhận được một mảnh giấy nhỏ Vũ kẹp vào bài dạy Việt Ngữ lớp Tôi. Chỉ có hai câu thơ của Nguyễn Tất Nhiên, một câu mở ngoặc đóng ngoặc bâng khuâng: “Nắng bờ Sông như màu trang vở củ, Thuở học trò Em làm khổ ai chưa? (Ngoài Tôi.)” Đọc xong, nghĩ đến Anh, Tôi cười và viết câu trả lời kế bên: “Có một Người, ở xa lắm. Đang ‘sầu khổ dịu dàng’. (Cảm Ơn và Xin Lỗi Vũ.)” Lúc tan lớp, Tôi mang mảnh giấy bỏ vào tay Vũ, Xuân-Ly nhìn Tôi nhíu mày.
Từ hôm đó cho đến hết Niên học, Vũ không “tỏ” gì với Tôi nữa và Tôi vẫn “hồn nhiên” với Vũ. Trước ngày bãi Trường, Vũ đứng đợi Tôi ngoài lớp, thấy Tôi ra Vũ đến đưa vội một hộp giấy màu lá non:
-Gởi Ti này, chút quà cho Mùa Hè..
Tôi ngơ ngác, chưa kịp Cảm Ơn thì Vũ đã đi mất. Tôi về Nhà mở ra, toàn là Thơ, Nhạc của Nguyễn Tât Nhiên. Có nhiều bài chép tay, hai Tập Thơ và một băng Nhạc. Tôi không hiểu ý Vũ, càng không hiểu với tính tình rất điềm đạm, hiền hòa, sao Vũ lại yêu thích Thơ Nguyễn Tất Nhiên? Những dòng Thơ Quê Hương thì đầy u buồn, uất nghẹn, những dòng Thơ Tình thì dại khờ, lầm lở yêu nhau rồi thất Tình, trách Đời, “hận” con gái, nhất là con gái Bắc, rất thê thảm. Vũ có đưa lộn người không? Cũng may, Bố bảo Tôi không phải là con gái Bắc, Tôi chỉ “di cư” vào sống với gia đình người Bắc thôi. Hộp Thơ này Vũ phải đưa cho Xuân-Ly mới đúng chứ nhỉ? Tôi nghe đám Bạn nói, hai người hình như đã “chia tay” nhau? Chắc là đúng vậy. Ngày Lễ ra Trường của Vũ, cũng là của Chị Tôi. Tôi đang đứng với Phượng chờ vào cổng, Xuân-Ly đến, kéo mạnh tay Tôi, nói chuyện không đầu không đuôi, nét mặt vừa buồn vừa giận:
-Ti có thương Vũ không? Tôi thương Vũ lắm! Nếu Ti không thương Vũ thì đi nói cho Anh ấy biết đi!
Nói rồi Xuân-Ly bỏ đi, Tôi còn chưa hoàn hồn thì Phượng cười vang:
-Hoa đẹp thật, nhìn là muốn… xỉu, nhưng thiếu hương thơm!
Và Phượng nhìn Tôi lém lỉnh:
-Ê, bộ Mày chưa “xác định” với Hắn Mày không cảm Hắn hả? Mày đang “dở” trò gì đây Ti?
Tôi nghiêm giọng:
-Đừng nghỉ bậy. Tao không biết chuyện lại phức tạp như vậy.
Hôm sau Tôi đến tìm Vũ, nói với Vũ giữa hai đứa chỉ là Bạn, nếu Vũ không muốn là Anh của Tôi. Vũ đợi Tôi nói hết thì hỏi:
-Xuân-Ly kêu Ti nói với Anh hở? Anh chưa hề tỏ… Tình với Cô ấy mà.
Tôi lắc đầu:
-Xuân-Ly không có nói gì hết. Ti chỉ muốn mình giử Tình Bạn tốt đẹp này, không có hiểu lầm gì nhau.
Vũ cười hiền hòa và chỉ nói:
-Cảm Ơn Ti.
Hè đến, Chúng Tôi thật bận rộn với nhiều lớp Việt Ngữ ở Nhà Thờ, cũng ít nói chuyện với nhau. Tôi cũng ít thấy Xuân-Ly xuất hiện bên Vũ, nhưng Tôi thấy Mẹ Tôi và Mẹ Vũ lại rất thân thiết nhau. Hai Bà luôn đi làm chung với nhau các công việc Từ Thiện do Nhà Thờ tổ chức, đi chợ, đi mua sắm. Thấy Mẹ vui, Tôi cũng vui theo.
Mùa Hè, Tôi viết thư cho Anh nhiều hơn, kể về giấc mơ Hồi Hương, giấc mơ làm Cô Giáo của Tôi, chuyện Phượng, chuyện Vũ, kể nhiều chuyện lắm và xen kẽ vào đó những lời nhớ thương ngại ngùng, bối rối… Tôi hỏi Anh sao ở mãi bên một Xứ xa xôi, gặp nhau chắc khó lắm? Anh trả lời hai đứa là Ngư Lang Chúc Nử, mỗi năm sẽ bắt một nhịp cầu thăm nhau, như vậy mới "tình". Anh hẹn sẽ sang gặp Tôi và sẽ nhờ Tôi xin cho gặp Bố Mẹ nữa, khi Anh làm xong giấy tờ định cư và có giấy đi Mỹ. Hai đứa hồi hộp đợi chờ. Ngày nào đi Lễ, Tôi cũng cầu nguyện, cầu nguyện nhiều lắm. Cho Tôi cho Anh, cho Tình Yêu này được đến bến bờ Hạnh Phúc, dù Tôi biết đường Chúng Tôi đang bước đến rất nhiều thử thách, gian nan, khó khăn.
Ngày tháng qua mau quá khi Đời Sống và ươc mơ đang thắm tươi, nồng nàn. Và có lẽ, ai đó đã nói một câu rất đúng, rất đau lòng: Tình chỉ Đẹp khi Tình Dang Dở..
Buổi chiều thứ Bảy. Tôi đang Hạnh Phúc đọc thư Anh thì Mẹ gọi. Tôi nhảy từng bước chân vui xuống lầu, môi cười bổng tắt lịm khi Tôi thấy Bố ngồi đăm chiêu buồn bã và mặt Mẹ thì đỏ, rắn lại. Hình như Bố Mẹ đang bất đồng về chuyện gì quan trọng lắm? Tôi không dám lên tiếng, chỉ đứng bẻn lẽn chờ đợi. Mẹ nhìn Tôi, giọng Mẹ nghiêm nghị, thẳng thắng nói ngay:
-Bố Mẹ gọi Cô (từ khi Tôi vào Đại Học, Mẹ thường gọi Tôi bằng “Cô”.) xuống để bảo cho Cô biết là Bố Mẹ đã chọn được cho Cô một nơi để gởi Thân. Cô đã lớn lắm rồi, Bố Mẹ không muốn phải lo cho Cô mãi..
Tôi ngở ngàng, chết điếng, lập bập không ra lời:
-Mẹ….Con…
Mẹ không nhìn Tôi nữa, mà ngó lên tường, mắt Mẹ to, sáng:
-Mẹ biết Cô chưa muốn lấy Chồng, nhưng Bố Mẹ đã nhận lời người ta rồi. Họ bảo khi nào Cưới thì tùy ý của Cô. Cô cũng quí mến cậu Vũ con cụ Luận phải không? Cậu ấy thương Cô cả phố ai cũng biết. Nhà họ lại giàu, có danh có tiếng, Cô về đó sẽ sung sướng tấm thân. Ở xứ Mỹ này không dể có được như vậy!
Tôi lại càng bẻ bàng, ngơ ngác hơn khi biết Vũ là “Chồng tương lai” của mình. Tôi có nằm mơ cả Đời cũng không bao giờ mơ ra được chuyện hảo huyền, vô lý như chuyện này. Vũ đâu có giống là mẩu người xem thường Tình Cảm, Hạnh Phúc của mình và của người khác? Tôi cũng không có gì làm bằng chứng là Tôi thương Vũ, giữa hai đứa chỉ có một Tình Bạn hiền hòa, thế thôi, Tôi cũng đã nói với Vũ rồi mà, nên đâu có thể nào ép nhau vào cuộc Hôn Nhân “hủ lậu” này chứ? Tôi không tin những lời Mẹ vừa nói và càng không tin Vũ cũng bị ép duyên như Tôi? Tôi bậm môi không dám khóc, dù trong lòng Tôi đã nức nở. Tôi nhìn Bố cầu cứu, nhưng Bố vẫn ngồi lặng thinh, hình như Bố cũng đang ngở ngàng như Tôi? Có lẽ Mẹ biết Tôi đang muốn khóc, nên Mẹ nhỏ tiếng hơn:
-Cô đừng có trách Bố Mẹ sao không hỏi ý của Cô trước? Mẹ thấy các Cô bây giờ chỉ mơ mộng, bồ bịch viển vông, không dùng lý trí và thực tế rồi chỉ mang khổ vào thân! Tuy Cô không phải là Con Đẻ, nhưng Bố Mẹ lúc nào cũng lo nghỉ tốt cho Cô, nhất là chuyện cả Đời của Cô. Cô là con ngoan, hiểu biết Nghĩa Tình, chắc Cô cũng hiểu nổi khổ tâm của Bố Mẹ? Nếu Cô không có một chổ gởi Thân tốt về sau, Chúng Tôi làm sao ăn nói với Bố Mẹ đẻ của Cô ở suối vàng?
Và Mẹ nhìn Bố:
-Nhận lời gởi thác của người ta, đâu có vui sướng gì? Bố Mẹ cũng đã khổ tâm nuôi Cô khôn lớn nên người, cũng không đòi hỏi gì Cô cả, chỉ mong sau này Cô có một chút danh chút phận tốt để Bố Mẹ được nở mặt nở mày với người ta. Hôm nay bên gia đình cậu Vũ quí mến Cô như vậy kể ra Nhà mình đã có Phúc rồi. Cô về làm Dâu làm Vợ bên đó, coi như là Cô đã trả hết Công, Ơn của Bố Mẹ bấy lâu nay nuôi dưỡng Cô vậy! Mẹ sẽ rất an lòng, Cô có hiểu không?
Tôi không dám trả lời Mẹ, chỉ cúi mặt, nghe xót xa đổ xuống lòng. Mẹ không nói gì nữa và đứng lên gọi Bố:
-Đến giờ đi gặp Cha rồi đấy Ông!
Quay sang Tôi Mẹ bảo:
-Cô ở Nhà nấu giùm Mẹ miếng cơm, và nghỉ cho kỹ lời Mẹ nói với Cô.
Bố Mẹ đi rồi, Tôi vẫn đứng chết lặng một chổ. Những lời của Mẹ, như dao cắt lòng Tôi, đầu óc Tôi rối tung. Lúc đầu, Tôi còn nghĩ là Tôi sẽ đến gặp Bố Mẹ và Vũ, sẽ giải bày nổi lòng của Tôi và Tình Yêu Anh. Tôi sẽ năn nỉ, cầu xin mọi người tấm lòng Độ Lượng, Cảm Thông, chấp nhận cho Tôi và Anh. Nhưng rồi Tôi chợt nhớ ra một điều, một lời hứa thiêng liêng mà Tôi luôn mong mỏi có thể thực hiện được. Trong phút chút đó, Tình Yêu của Tôi và Anh bổng rơi vụn vở xuống Tim, tiêu tan, biến mất. Tình Yêu Tôi và Anh không còn là lẽ Sống của Tôi nữa, cũng không còn là sức mạnh để Tôi phấn đấu cho Hạnh Phúc của riêng mình.
Từ ngày Tôi biết Tôi không phải là Con Ruột của Bố Mẹ, Tôi vẫn mang canh cánh bên lòng một Ơn Sâu Nghĩa Nặng mà Tôi luôn nhắc nhở mình phải ân cần đền trả, dù Tôi biết nếu có phải bỏ ra hết một Đời người, Tôi cũng vẫn không thể trả hết Ơn, Tình này. Nhưng Tôi sẽ dốc lòng cố gắng trả, dù với hình thức nào, giá nào. Vì Tôi hiểu rất rỏ, đứa Con Mồ Côi nào được Sống Còn, cũng nhờ vào Tình Thương của ai đó. Thể hiện khiêm tốn qua một bát cơm thừa, một gáo nước lã, một đồng tiền nhỏ nhoi, một mái hiên che nắng che mưa mà Chúng Tôi được nhận. Hay vĩ đại bằng một căn Nhà Hạnh Phúc, một Tình gia đình Yêu Thương, một nơi nương náu Bình An cho tâm hồn côi cúc. Trong triệu triệu đứa Mồ Côi còn được Sống đó, Tôi thật vô cùng may mắn, đã được Bố Mẹ nhận về và gọi là Con. Còn Tình nào nặng Ơn, trọng Nghĩa bằng Tình Bố Mẹ cho Tôi? Người đã cho Tôi hơn Hai Mươi năm được Sống, được Bình Yên, Hạnh Phúc. Còn Tôi và Anh, Chúng Tôi chỉ mới cho nhau vài năm Tình người Yêu Thương vô định, mơ hồ, mong manh. Nếu Tôi phải dóc hết một Đời người để trả trọn một chử Tình, thì Ân Tình đó phải là trả cho Bố Mẹ. Đúng không Anh? Nhất là đối với Bố. Bố là tất cả Yêu Thương, Từ Ái trong Đời mà Tôi có được, học được, từ lúc Tôi có trí khôn bước đến Trường lớp buổi học đầu tiên cho đến những bước chân thấp cao tập tễnh vào Trường Đời. Dù Tôi không phải là Con Ruột của Bố, nhưng Bố lúc nào cũng dành cho Tôi một Tình Yêu Thương vằn vặt sáng trong như Trăng Rằm, hiền hòa dịu vợi như Sông Nước Quê Hương. Thời tuổi Thơ Tôi rất ít khi được thấy Bố vì Bố ngày đêm miệt mài nơi các Chiến Trường. Nhưng mỗi khi Bố về thăm, Bố luôn dành cho Tôi nhiều nhất Tình Thương, nhiều nhất qùa bánh. (Có phải Bố tội nghiệp thân Mồ Côi của Tôi? Tội nghiệp giọt máu của người Bạn Đồng Đội, bơ vơ còn xót lại trước cảnh Nhà tan Cửa nát, chia ly tử biệt trong Chiến Tranh, nên Bố cứ muốn bù đắp cho Tôi?) Tình Thương vô đối của Bố dành cho Tôi đôi lúc khiến Mẹ không vui, Mẹ cứ hay bảo “cưng qúa sẽ hư”, hoặc “sao Con mình không chìu chuộng như vậy?” Lúc nhỏ, Tôi không hiểu lời Mẹ trách móc, khi lớn lên và khi biết mình là Con Nuôi, lời nói ấy luôn xoáy xoay trong tâm trí Tôi, khiến Tôi dè dặt, giảm đi cái tự nhiên của Tình gia đình và lắm lúc cho Tôi một nỗi buồn sâu đậm. Mẹ là người Đàn Bà Việt Nam đảm đang, tận tụy, kiên cường, bất khuất.. Suốt thời Chiến Loạn, một mình Mẹ gánh vác, tảo tần nuôi dạy các Con và chăm lo cả một giang sang Nhà Chồng. Mẹ tạo dựng sự nghiệp đồ xộ của mình bằng hai bàn tay yếu đuối và một cái máy May củ kỹ. Từ một Cô Thợ May trong Xóm nhỏ dẫn đến cửa hàng hiệu May nổi tiếng, Mẹ bước rất nhanh. Vì vậy mà khi sang Mỹ, Mẹ chẳng ngại khó khăn nào, thách đố gì Mẹ cũng vượt qua. Một tay Mẹ gầy dựng lại sự nghiệp của mình, cho Anh Chị Em Chúng Tôi cuộc sống đầy đủ, ăn học, Bình An. Do đó Bố và Anh Chị Em Chúng Tôi rất nể sợ Mẹ, không ai dám cãi Mẹ một lời. Từ ngày sang Mỹ, Bố dừng như không thiết tha gì. Cuộc Sống của Bố lặng lẽ, âm thầm. Bố để mặc Mẹ muốn làm gì, tính gì cũng được. Bố sống bên Mẹ như một cái bóng mập mờ. Khi đi làm về, Bố chỉ nâng niu cuốn Thánh Kinh và chiếc Mủ Đỏ dán một mảnh vải Hoa Dù bạc màu, sờn chỉ. Thỉnh thoảng Bố kể cho Tôi nghe, chuyện một thời oanh liệt của Bố, các nẻo đường Đất Nước Bố đã đi qua, những Hoa Dù tung cánh gió bay cao, những Hoa Dù rơi rụng vào miền miên viễn xót xa. Bố rót vào lòng Tôi Tình yêu mến Quê Hương thắm thiết, mênh mông, cho Tôi luôn mơ ước được thành Người Quang Trung, Bà Trưng, Bà Triệu.. để một ngày nào đó, Tôi sẽ theo bước chân của Người Xưa, và có thể đón Bố trở về Quê Mẹ dấu yêu. Mỗi khi bắt gặp bóng dáng Bố ngồi cô đơn, nhạt nhòa trên chiếc ghế ở đâu đó thì lòng Tôi se thắt lại, nước mắt trào tuông. Trong âm thầm của cuộc sống đó, Bố vẫn hiền từ, lặng lẽ đở nâng, che chở Đời Tôi, cho Tôi một Tình Thương vô điều kiện. Hai năm sau này, các Anh Chị rời xa gia đình, chỉ còn mình Tôi. Tôi được nhiều dịp chuyện trò với Bố và thấy được khá nhiều những nụ cười héo hắt trên môi Bố, cũng như hiểu được nỗi buồn của một người ngã ngựa bất đắc dĩ. Và mấy lúc gần đây, Bố cũng hay thấy Tôi cười một mình, tâm tư cũng cởi mở, vui vẽ hơn trước, nên Bố có lần hỏi:
-Con của Bố đã tìm được cái “ba xường” chính của mình rồi hở?
Lúc đó Tôi đang phụ Bố nấu ăn, Tôi đỏ mặt cười:
-Vâng, Bố.. và Con đã cắt ra làm “xường ram” rồi nè Bố!
Bố gật đầu, co vẻ thỏa ý lắm! Tôi cũng định một ngày nào đó sẽ kể cho Bố nghe về Anh. Bây giờ thì đã không còn dịp nữa.
Ngày tháng vẫn vô tình trôi qua, dù Đau Thương hay Hạnh Phúc. Tôi không còn viết thư cho Anh nữa, dù lòng vẫn nhớ Anh thê thiết. Và dù Tôi đã quyết định và biết mình cần phải làm sao với cuộc sống sau này, Tôi vẫn rối bời và đau xót mỗi khi nghĩ về Anh, đọc thư Anh gởi. Tôi không biết làm sao nói với Anh, đối diện với Anh, với một sự phủ phàng, tàn nhẩn mà Anh không có tội tình hay lý do gì để nhận lãnh, nên Tôi cứ lặng thinh, khóc một mình.
Và Tôi đến tìm Phượng, nói cho Phượng biết Tôi sắp lấy Chồng. Phượng nhìn Tôi, nửa vờ nửa tin:
-Chuyện lạ nhỉ? Mau vậy? Người trong mộng của Mày tỉnh….ngủ, chịu sang đây ra mắt, xin “rước Tình về với Quê Hương” rồi hở?
Tôi cười buồn:
-Mộng vỡ tan tành rồi! Tao về nhà Bắc Vũ!
Phượng há miệng, kêu to:
-Cái gì?
Tôi kể Phượng nghe, Phượng phản đối:
-Chuyện gì vô lý vậy? Mày đi nói với Vũ đi, và hỏi luôn Chàng của Mày coi Hắn tính sao? Nếu Hắn thật sự yêu Mày, Hắn phải có thái độ rỏ ràng, dứt khoát ngay bây giờ, và tranh đấu cho đến cùng Hạnh Phúc của mình.
Tôi lắc đầu:
-Tại sao lại bắt buộc người ta khi mình biết là người ta chưa có điều kiện, chưa có thể làm gì được cho nhau? Tao cũng đã quyết định luôn giùm Anh ấy rồi, dù Anh ấy có muốn hay không? Giờ còn bảo Anh ấy làm gì nữa đây? Tao và Anh Khang còn quyền lựa chọn nào khác hả Phượng?
Phượng thở dài:
-Thật là khổ! Sao Ông Trời hay thích trêu chọc mình vậy nhỉ?
Hai đứa im lặng một lúc lâu, bổng Phượng hỏi:
-Mày với Anh Khang cũng chưa yêu nhau “dể sợ” đâu hả? Cũng “may” là vẫn chưa gặp Nhau, nên cũng chưa đau thấu xương gan gì, rồi cũng sẽ xóa nhòa, cũng sẽ…
Phượng ngừng luôn khi thấy Tôi bật khóc:
-Dể dàng vậy sao hả Phượng? Định nghĩa Tình Yêu thường tình như vậy sao?
Phượng kêu lên:
-Chuyện gì Mày cũng xem nặng qúa thì làm sao mà Sống cho nổi? Mày đã chọn đường mình phải đi rồi, không vững trí làm sao mà bước cho hết con đường dài thăm thẳm này? Tao lại phải lo cho Mày nữa rồi!
Hai đứa Tôi ngồi buồn bã, im lặng. Và cứ ngồi như vậy mỗi lần tìm đến Nhau.
Tôi và Vũ cũng không nói gì mỗi khi gặp nhau. Vũ thường ghé Nhà đưa đồ cho Mẹ. Lúc đầu, Tôi cố ý tránh Vũ, nhưng rồi Tôi thấy mình hèn nhát khi đã chấp nhận số phận, Tôi cố gắng can đảm và thản nhiên hơn trước sự việc đã quyết, dù Tôi vẫn khóc mỗi ngày khi trái Tim Tôi không tự chủ được nỗi nhớ thương Anh vô bờ.
Không biết vì sự áp lực qúa sức trong Tôi hay vì thể xác vốn yếu đuối, ốm đau… Buổi trưa khi Vũ đến Nhà, Vũ nói:
-Mẹ hỏi Ti chọn ngày Đám Hỏi chưa cho Mẹ biết.
Tôi ngước nhìn Vũ, nhưng chỉ thấy bóng Vũ chập chờn rồi Tôi không còn thấy gì nữa.
Lúc Tôi tỉnh dậy, thấy mình nằm trên giường Nhà Thương. Vũ và Chị Tôi đứng bên cạnh, lo lắng. Tôi không buồn hỏi bệnh tình của mình, và Bác Sĩ nói gì Tôi cũng không để ý, thuốc mang về Tôi cũng không uống. Bố và Tôi điều buồn và không biết nói gì với nhau, Bố chỉ lặng lẽ vào ra phòng Tôi, trông chừng, còn Tôi thì không dám nhìn Bố. Mấy Tháng liên tục, Tôi hay bị xỉu bất chợt và vào ra Bệnh Viện thường xuyên. Mỗi lần nằm trên giường bệnh, Tôi cứ ước gì mình chết đi, như vậy thì Tôi sẽ mang theo được Tình Anh thật trọn vẹn vào cỏi Thiên Thu, không còn sợ mất nhau bao giờ nữa. Chị Tôi hay mang thư Anh vào Nhà Thương cho Tôi. Tôi mở đọc, những trang thư nhớ thương, mong đợi và đầy lo lắng của Anh khi không nhận được tin thư gì của Tôi trong nhiều ngày tháng qua làm Tôi xúc động, lòng đau nức nở. Nhưng Tôi vẫn không đủ can đảm viết thư cho Anh. Tôi nhờ Chị nhắn tin Anh là Tôi bệnh, và Phượng có gọi điện thoại cho Anh, nhưng không gặp. Cuối cùng, Tôi đã phải thu hết nỗi đau của mình, gởi cho Anh. Và thư Anh gởi lại, nhiều lắm… Những trang thư trách buồn, hận sầu rất nhẹ nhàng nhưng đau buốt lòng Tôi….”Anh còn tay trắng, đời Tỵ Nạn tứ cố vô thân, đi học đi làm còn vô định, gánh nặng Hiếu Trung chưa trả... Anh thất thế rồi, nên Anh không thể làm được gì cho Anh, cho Nhỏ, hứa gì với Nhỏ bây giờ.. Nhỏ thì không có quyền đợi chờ, Anh cũng không được quyền quyết định chuyện của Nhỏ và Anh, nên Anh còn có thể nói gì đây? Anh chỉ còn biết cắn răng mà chấp nhận, nhỏ máu lệ Tim mình “ủng hộ” quyết định chính đáng, rất đúng của Nhỏ… Chỉ đành xót lòng, đứt ruột đứng nhìn Tình Yêu vừa nồng thắm của mình vội tàn úa đi..” Những dòng chử của máu Tim Anh, nhỏ giọt thương đau trên má môi Tôi.. “Đã Yêu Em rồi, bây giờ Anh không biết đường nào mà đi? Tình Yêu Em đã trang trọng nuôi dưỡng bằng từng giọt máu Tim Anh, bây giờ có ngừng được không? Máu có thể ngừng trở về Tim? Anh trọn Đời cũng sẽ cưu mang Tình Yêu Em, như máu Tim mình…” Và sau cùng là những trang thư vừa nhắn nhủ, vừa khuyên lơi, vừa “quạo” khi biết Tôi cứ khóc buồn thê thiết, ủ dột u sầu, mất hết niềm tin, hy vọng của cuộc Sống… “Nhỏ biết không? Người Mẹ Việt Nam, người Con Gái Việt Nam rất ngoan cường, bất khuất.. Nhỏ đã từng Sống như vậy mà! Tình Yêu đôi ta dù phải xa nhau, sẽ vẫn vằn vặt sáng trong trong lòng mình mà, thì tại sao hôm nay Nhỏ lại khóc nhiều như vậy, lại để Đời mình thê thảm như vậy, mất hết niềm tin, chí khí, kiêu hãnh của mình? Nhỏ của Anh, Nhỏ mà Anh quen và Yêu không phải là vậy đâu. Nghe lời Anh đi nha Nhỏ, Nhỏ rất ngoan, Anh đã phải dùng hết nghị lực và sức của mình mà ngậm Tình Em đắng chát trong miệng, trong hồn để không kêu ra tiếng đau thương, để khuyên và vổ về Nhỏ, nhưng sao Nhỏ lại vẫn không nghe Anh? Anh sắp quạo rồi đó! Anh rất yêu cái Tính không thích hối hận và bướng bỉnh của Nhỏ, nhưng bây giờ không phải là lúc để bướng bỉnh, càng không cần hối hận về quyết định của mình, Nhỏ có hiểu không? Hãy can đảm, cứng rắn đứng dậy, dẩm lên nát tan Đời mình mà đi, mà làm trọn lời Hứa nha Nhỏ? Đừng để ai thấy thương tích, nước mắt của mình. Hãy xé nát, đốt hết thư Anh, thả tung vào cõi Trời Mây bay, rồi Nhỏ khép cửa Tâm Hồn mình lại, nhẹ bước chân qua một cuộc Đời khác. Đừng làm chuyện gì khờ dại nha Nhỏ, để Anh cứ phải khổ tâm, lo lắng, đứng ngồi không yên, xót lòng về Nhỏ hoài, và đừng để Anh phải mang tội với "Người", với Bố Mẹ Nhỏ, với Ơn Tình Nhỏ cưu mang. Cố gắng học hành đến nơi đến chốn, làm thành ước mơ Hồi Hương và Cô Giáo của mình, Nhỏ là tương lai Hòa Bình của Đất Nước, hy vọng của Quê Hương đẹp tươi mai sau, hãy sống cho thật tốt, và nhớ rỏ vì sao ta phải ra đi, rời bỏ Xứ Sở mình. Đời Nhỏ rồi sẽ Bình Yên, Hạnh Phúc khi Nhỏ làm Vợ, làm Mẹ, làm một người Việt Nam chân chính. Anh cầu xin và tin là như vậy, và Nhỏ sẽ làm được, vì Nhỏ là Nhỏ mà Anh luôn hãnh diện được có, được yêu. Anh sẽ không thư cho Nhỏ nữa, nhưng không có nghĩa là Anh sẽ hết Yêu Thương Nhỏ… Tình Anh Yêu Nhỏ sẽ bất tận, không bao giờ mờ phai trong Anh, một mai Anh chết, trên môi vẫn là lời Thề xưa cũ: Yêu Em, mãi mãi Yêu Em.”
Và Anh xa Tôi, để lại Tôi một mình với tháng ngày bơ vơ, hụt hẫn, sầu đau.
Sau Đám Hỏi, Tôi đổi đi làm full-time và đi học buổi tối. Lấy cớ trường xa, không về kịp để đi học, Tôi xin Bố Mẹ dọn ra ở một mình. Tôi không muốn Mẹ nghi ngờ Tôi điều gì, và càng không muốn Bố thấy nỗi đau và những giọt nước mắt cứ tuông rơi của Tôi, để Bố cứ tự trách là đã không bênh vực được cho Tôi, không làm được gì giúp Tôi. Tôi biết Bố rất buồn lòng, lo lắng, nhưng Bố vẫn nhỏ nhẹ vỗ về Tôi. Đưa Tôi ra xe, Bố trầm giọng:
-Nếu không thể chịu đựng được thì không cần phải ráng! Chuyện gì dù đúng hay sai đều có cái lý của nó, cũng sẽ giải quyết được thôi. Con đừng tự đày đọa, hủy hoại Đời mình, có biết không?
Tôi ôm cánh tay Bố, Tôi khóc:
-Con xin lỗi Bố..
Bố vuốt tóc Tôi, gật gù, mắt Bố đỏ. Buổi chiều đó, Tôi không bao giờ quên.
Thấy Tôi dọn ra sống một mình, Vũ có vẽ hoảng hốt, lo âu nhưng Vũ không hỏi gì Tôi. Hình như Vũ có đi tìm Phượng, nhiều lần. Mấy lúc gần đây, mỗi lần gặp Tôi, thái độ của Vũ rất ngại ngùng, bối rối, cứ như muốn nói điều gì rồi lại thôi. Tôi cũng kệ. Tôi đi làm, đi học, đi dạy Việt Ngữ, hoạt động Xã Hội, sinh hoạt với Hội Sinh Viên Việt Nam Trường, đi tìm Quê Hương của Tôi. Tìm đủ cách để cuộc sống bận rộn luôn, nhưng nỗi nhớ thương Anh vẫn đầy vơi. Gần Sở Tôi làm, có một ngôi Nhà Thờ cổ kính và một tượng Đức Mẹ Từ Bi. Tôi hay đến đó, đứng cầu xin Bình Yên cho Anh, cho Bố Mẹ, cho Vũ. Tôi cố gắng sống tốt hơn với bản thân mình, với Vũ, với gia đình. Phượng luôn đến tìm Tôi, Nó sợ Tôi làm chuyện dại dột, hai đứa chỉ ngồi lặng thịnh, hay chỉ để nghe Tôi khóc. Mỗi ngày, Tôi bắt buộc Tôi phải quên Anh, phải lịm chôn Tình Yêu mình xuống tận đáy lòng, vào ngăn Qúa Khứ. Nhưng khi mình càng muốn quên thì lại càng nhớ không thôi. Tiếng Anh đêm đêm thầm thì, hình ảnh Anh mỗi sáng mỗi chiều in trên hàng cây Tôi đi, về… Để những trang thư nhớ thương Tôi viết cho Anh nhưng không gởi đóng thành nhiều tập Nhật Ký, nhạt nhòa nước mắt. Và có lẽ Chúng Tôi còn nợ nhau, nợ cuộc Tình này thêm những năm tháng Hạnh Phúc nữa.. Nên ở bên trời Đông Bắc xa vời, Anh cũng chới với nhớ thương, đếm ngày tháng xa nhau trên nát tan mình… Và khi cơn đau đã đầy, đã trào dâng, không kìm chế được nữa… Chẳng hẹn gì mà hai đứa lại tìm đến nhau! Những trang thư ước sũng Tình buồn, nhớ nhung tha thiết lại tiếp nối gởi đi.. bất chấp kết quả ra sao. Anh nói ngày trước, Anh qúa bối rối, ngở ngàng và đau lòng trước cái tin và quyết định đột ngộ, bất ngờ của Tôi gởi cho Anh, Anh cũng tự ái và cũng muốn cho Tôi dễ dàng dứt khoát với Anh nên Anh đã làm “Quân Tử Tàu” rời xa Tôi. Nhưng tháng ngày tiếp nối, Anh biết là Anh không thể sống thiếu vắng Tôi. Anh muốn Tôi cho Anh biết Anh sẽ phải làm gì để Chúng Tôi có được nhau trong Đời? Anh sẽ vì Tôi mà làm tất cả. Tôi không trả lời câu hỏi đó của Anh vì Tôi biết Tôi không thể bỏ hết tất cả để chọn Anh, theo Anh, dù Tôi muốn lắm, và Anh cũng vậy, Tôi không thể để Anh vì Tôi mà bỏ đi tất cả. Tôi chỉ còn có thể mặc kệ lương tâm lên án, mặc kệ lý trí kêu gào, mang hết lòng cuồng si gởi cho Anh, tỏ Tình yêu Anh nồng nàn, ngây dại vì mai đây sẽ không còn cơ hội nào nữa để nói với Anh, mai đây hai đứa lại phải xa nhau, mãi mãi. Anh cũng thừa biết như vậy mà. Và hai đứa Tôi cứ khóc cười thương đau, vui buồn ngậm nhấm Tình nhau qua những trang thư dài đầy ấp yêu thương, những đêm chuyện trò không muốn cúp phone. Trang trọng nâng niu và đếm từng ngày tháng Hạnh Phúc của riêng mình, của Tình Yêu ngất say.
Có một ngày, Tôi hết hơi, mòn sức trong sầu thảm Đời mình.. Tôi bất chấp lý trí, bất chấp tất cả, mặt mũi, Lễ Giáo, Ân Tình gì Tôi cũng không nghỉ đến nữa.. Tôi quyết định bỏ hết để đi tìm Anh. Tôi muốn gặp được Anh một lần, dù chỉ một lần thôi, Người Tôi yêu bằng xương bằng thịt, rồi có ra sao cũng được. Buổi sáng đó, Tôi đến Sở xin nghỉ vài ngày, Tôi mua vé máy bay rồi đi lang thang như kẻ u mê, cuồng điên trong muôn ý nghỉ ngổn ngang của mình. Tôi nghỉ, Tôi cần ghé về Nhà, thăm Bố Mẹ, Tôi sẽ nói với Bố tất cả, và có lẽ Tôi cũng sẽ ghé qua nói luôn với Vũ, rồi Tôi đi.
Tôi bước những bước chân run rẫy lên thềm, vào Nhà. Tôi đi quanh tìm, không thấy Bố Mẹ đâu cả, có lẽ Bố Mẹ đi công việc chưa về? Đợi đến chiều tối, vẫn không thấy Bố Mẹ về, Tôi đâm lo lắng, gọi cho Chị, không ai trả lời. Tôi bối rối, biết tính sao bây giờ? Tôi định chạy sang nhà Vũ. Vừa khóa xong cửa thì Tôi thấy xe Chị Tôi quẹo vào. Tôi mừng qúa, chạy ra hỏi:
-Ủa Chị, Bố Mẹ đi đâu vậy? Em chờ lâu lắm rồi Bố Mẹ vẫn chưa về?
Chị Tôi thở ra:
-Chị gọi cho Em hoài mà không gặp, Chị đâu nghỉ là Em về Nhà. Bố đang ở Bệnh Viện.
Tôi tái mặt, run lên:
-Bố làm sao hả Chị?
-Bố bị nghẽn Tim, may có Mẹ gọi cấp cứu kịp thời.
-Bây giờ Bố ra sao?
-Tạm ổn rồi. Bố không muốn cho Em biết, nhưng Chị thấy Bố cần có Em nên Chị tìm Em. Em vào gặp Bố đi, cho Bố mau khỏe lại.
Tôi “Dạ” rồi đi nhanh ra xe. Tôi vừa chạy xe vừa cầu nguyện cho Bố, cũng cầu xin cho đừng có người Cảnh Sát nào gặp được Tôi.
Khi Tôi mở cửa phòng Bố, Tôi thấy Vũ đứng bên cửa sổ và Mẹ đang ngồi đọc Kinh. Dáng Mẹ trông buồn buồn làm sao ấy khiến Tôi bùi ngùi, rưng rưng nước mắt. Nghe tiếng động, Mẹ và Vũ quay lại, thấy Tôi Mẹ hơi chau mày, nhưng có vẽ vui, Mẹ hỏi:
-Sao Con biết mà vào? Bố đã không cho đứa nào báo với Con mà..
Và Mẹ nhìn Vũ, Tôi nói ngay:
-Dạ Con về Nhà thăm và gặp Chị Như, Con hỏi..
Mẹ lầm bầm:
-Con Như thật là..
Nhưng rồi Mẹ dịu lời:
-Con vào thì tốt rồi, Bố nhớ Con lắm nhưng Ông ấy cứ dấu..
Tôi nói nhỏ:
-Con xin lỗi không về thăm Bố Mẹ luôn..
Mẹ không nói gì. Tôi đến bên giường Bố, Bố đang ngủ. Tôi cầm tay Bố, nước mắt tuông rơi. Bố khỏe lại Bố nhé? Con sẽ đánh đổi tất cả, gánh chịu tất cả để Bố được khỏe lại, Con hứa sẽ mang lại cho Bố nụ cười vui mỗi ngày với Con nữa. Tôi chùi nước mắt, Mẹ đứng lên, đưa Tôi miếng giấy lau mũi. Mẹ bảo:
-Có Con ở đây với Bố, Mẹ về nghỉ ngơi ăn uống một tí rồi Mẹ vào..
Tôi cúi đầu:
-Mẹ về nghỉ đi, tối nay Con ở lại với Bố. Con đã xin nghỉ làm hết tuần này rồi.
Mẹ nhìn Tôi:
-Hay nhỉ? Con lo hết rồi hở?
Tôi xấu hổ cúi mặt khi nghĩ đến chuyến đi của mình. Ông Tơ Bà Nguyệt đã nhất định không se mối Tình này cho Tôi và Anh.
-Thôi thì Mẹ về, mai sáng Mẹ vào. Hai đứa tính sao thì tính. Có tin gì cho Mẹ biết.
Tôi “Dạ” nhỏ, Mẹ bước ra cửa rồi quay lại nhìn Vũ:
-Cảm Ơn Con đã lo cho Bố Mẹ..
Vũ “Dạ” và cúi đầu chào Mẹ. Mẹ đi khỏi rồi, Tôi lập lại lời Mẹ:
-Cảm Ơn Anh.
Vũ cười nhẹ, hỏi Tôi:
-Ti có khỏe không? Trông Ti gầy đi nhiều… Ti ăn gì chưa, Anh đi mua?
-Dạ Ti không sao, Cảm Ơn Anh.
Tôi đến ngồi bên giường Bố, hai đứa không nói gì thêm. Một lúc lâu, người Y Tá bước vào, bảo Chúng Tôi ra ngoài để Cô lo cho Bố. Chúng Tôi ra đứng ngoài hành lang. Tôi nhìn đồng hồ, gần Mười Hai giờ khuya. Tôi nói với Vũ:
-Vũ về nghỉ đi, mai còn đi làm…
Vũ dựa lưng vào tường, cười:
-Anh không sao, thôi để Anh ở đây với….Bố, Ti về đi, Anh không đi làm cũng được mà. Ti phải lo cho sức khỏe của mình..
Tôi cúi đầu:
-Ti muốn ở lại với Bố.
-Vậy Anh ở thêm chút nửa rồi Anh về..
Hai đứa lại im lặng, cùng bóng đêm đổ dài. Cô Y Tá gọi Chúng Tôi trở vào. Bố vừa thấy Tôi, đôi mắt lim dim mở to, Bố ngồi nhanh dậy, gọi:
-Ti hả? Ti đến thăm Bố hả?
Tôi đi vội lại, ôm Bố, khóc như con nít.
Sau ngày Bố xuất viện, mỗi trưa Tôi đều gọi thăm Bố và chiều đi làm ra Tôi ghé về Nhà, cười nói với Bố vài câu rồi chạy vội đi học. Bố vui hơn, khỏe hơn. Tôi biết Bố muốn gọi Tôi dọn trở về Nhà, nhưng Bố không nói ra. Tôi cũng không tính gì về chuyện trở về. Tình Tôi và Anh vẫn đong đầy ngọt đắng theo ngày tháng qua vội. Nhiều lần Tôi muốn kẻ Anh nghe về Bố cùng Tình Thương Bố cho Tôi và Tôi Cảm Kính Bố đến đâu! Tôi muốn kể Anh nghe về những hệ lụy trong cuộc sống mà Tôi vẫn phải luôn cố gắng chịu đựng một mình, giữ lấy riêng mình. Kể về chuyến đi gặp Anh đã không đến của Tôi. Nhưng rồi lại thôi, Tôi không muốn mang thêm cho Anh buồn phiền đã qúa nhiều rồi. Nhưng Tôi lại thắc mắc, lại nghỉ.. nếu Tôi kể Anh nghe, chắc Anh sẽ cảm động lắm! Anh sẽ tìm thêm một chổ trong Tim để yêu Tôi hơn nữa. Anh sẽ chấp nhận sự thua thiệt, mất mát của mình một cách dể chịu, vui vẽ hơn chăng? Và khi xa nhau, Tình Yêu sẽ trở nên hiển linh, sẽ là Phép Nhiệm Mầu để giúp Tôi và Anh tiếp tục sống từng ngày còn lại. Ừ, một hôm nào đó, Tôi chắc sẽ kể Anh nghe hết chuyện Đời Tôi.
Cuối Năm. Vũ đến tìm Tôi bên tượng Đức Mẹ. Vũ đứng một lúc rồi nói nhỏ:
-Hè mình….Đám Cưới nha Ti…
Tôi biết ngày này sớm muộn gì rồi cũng sẽ đến, phải đến để chuyện Tôi và Anh được kết thúc, cho chuyện Tôi và Vũ bắt đầu. Dù Tôi và Anh có yêu thương chất ngất, hay nồng nàn một Trời, có cố gắng níu kéo, ghì lại, không muốn buông tay nhau ra, thì cuối cùng rồi hai đứa cũng phải xa nhau. Chúa đã cho Tôi và Anh Hạnh Phúc này và chỉ có thể đến tới đây thôi. Tôi nên Cảm Ơn Chúa, Cảm Ơn Đời, Cảm Ơn Anh và chấp nhận. Tôi không thể xin thêm hay đòi hỏi thêm gì nữa.
Tôi nhìn Vũ ngậm ngùi, tự hỏi: Tôi có xứng đáng để Vũ phải trả ra một gía đắc bằng cả cuộc Đời buồn bả của Vũ không để được có Tôi? Sao Vũ cứ từ tốn, cứ lặng lẽ đi bên cạnh Tôi và muốn chở che cho Tôi mà không một lời oán than, trách móc. Vũ đã biết chuyện Tình của Tôi qua Phượng rồi mà, phải không? Phượng đã nói với Tôi. Sao Vũ cứ im lặng, không nói gì? Thái độ dịu dàng của Vũ là dao cắt lòng Tôi, cũng đau đớn lắm, dù lòng Tôi hôm nay đã bầm dập, nát tan rồi. Tôi đã phụ Tình Anh và Tôi cũng sẽ phụ Tình Vũ. Ngày tháng ở tương lai, Tôi phải làm sao để Sống? Để đối diện với chính mình, với Vũ đây? Tôi cần phải thu hết can đảm này, nói với Vũ một lần, những lời của lòng mình từ lâu ray rứt, không yên:
-Vũ thật muốn Đám Cưới này? Ti đã không còn trái Tim của mình nữa. Vũ cưới về một cái xác không hồn sẽ biến Đời Vũ thành một bãi Tha Ma. Dù Ti có cố gắng đến đâu, cả Đời, Ti cũng vẫn sẽ còn làm tổn thương Vũ, đau lòng Vũ, thê thảm lắm như những ngày qua.. Tội gì Vũ phải bước vào cuộc Hôn Nhân không xứng đáng, không gía trị để làm lở dở Đời Sống tươi thắm của mình? Không đáng đâu Vũ. Ti xin lỗi Vũ, xin lỗi..
Vũ không trả lời gì, mắt Vũ hơi nhíu lại nhưng nét mặt vẫn bình thản, từ ái. Vũ ngồi xuống bên cạnh Tôi, hai đứa cùng nhìn Đức Mẹ. Buổi chiều phủ xuống hai tâm hồn héo hắc..
Sáng hôm sau khi ra đi làm, Tôi thấy một bì thư để trên kính xe. Tôi cầm lên, mở ra. Tấm thiệp nhỏ hình hai cành hoa Calla Lily trắng mà Tôi rất yêu thích và những hàng chử nâu cứng rắn bên trong: “Ti. Anh hiểu rất rỏ ai trong Chúng Ta cũng chỉ chở Tình vào Tim một lần trong Đời thôi. Và Anh đã lỡ chuyến Ti qua, dù Anh vẫn đứng đợi. Anh tôn trọng Tình Yêu của Ti, như Anh tôn trọng, nâng niu Tình Yêu của chính mình. Anh biết, nếu Ti có được quyền chọn, Ti sẽ không chọn Anh. Anh có quyền chọn chứ, nhưng Anh vẫn ước muốn dùng hết Cuộc Đời Anh để chứng minh cho Ti biết Anh Yêu Ti nhiều bao nhiêu? Yêu Ti, nên Anh đã trở thành người rất ích kỷ như hôm nay. Có lẽ, Chuá đã định duyên phận này và muốn chúng mình cùng vác chung một Thánh Gía? Nếu là vậy, thì xin cho Anh được vác một mình, vác thay Ti. Cho dẫu Anh phải bước cùng với Ti lên đến đỉnh sầu cao chất ngất, Anh cũng bằng lòng, và Anh sẽ dùng hết Tâm Sức, Tình Yêu của mình để đập vỡ, phá nát nó đi và đổi lấy cho Ti những tháng ngày An Vui, những bước chân êm ái, rất nhẹ của Thiên Thần. Mình cùng nhau bước vào Hạnh Phúc này Ti nhé.”
Tôi gấp thiệp lại, chùi nước mắt, bước hụt hẫn ra trạm xe Bus. Sao trên Đời này lại có một người rất đỗi khờ khạo, mang hết máu Tim mình ra để Yêu ai… cuồng si vô đối, tự đem lấy cho mình đầy khổ đau, hẹ lụy, như Tôi?
Tôi viết thư cho Anh, nhiều thư lắm, nhưng Tôi chỉ gởi đi có vài lá, còn bao nhiêu Tôi giữ lại. Lời Tình chia xa vở nát Tim nhau, thôi để Tôi đọc một mình. Để Tôi một mình u uất với mối Tình cuồng si này. Một chuyện Tình mà ai biết đến cũng nghi ngại, cũng đặt nhiều dấu hỏi. Chỉ có Tôi hết lòng ngây dại yêu Anh, không đòi hỏi gì, oán trách gì, không thắc mắc ngờ vực gì. Tình Anh thật trọn vẹn trong Tôi, hôm nay và mãi mãi về sau.
Trước Đám Cưới vài ngày, Tôi nhận được thư Anh. Một tấm thiệp và lời Tình Yêu Thương thì thầm thiết tha… Tôi đọc trong nước mắt, rồi in đậm từng chữ từng dòng vào máu Tim mình, để mỗi khi nhìn Mây Trời bay lơ lững trên cao, Tôi tin là Anh vẫn còn Yêu Tôi lắm, để Tôi nhớ Anh ngập lòng, xót đau.
- Read more...
- 0 bình luận
- 276 views