Jump to content

trietdinh

Thành viên
  • Số bài viết

    49
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi trietdinh

  1. trietdinh

    Cầu An

    Khoai này sượng cũng cỡ tui đó nhe Dùng từ cứng ngắc, ý toàn xơ, hứng thì nhạt, màu cũng ko đẹp, bạn đào khoai bị lát nữa chứ..... Ăn đắng đắng, đòa khoai khác bạn ơi !
  2. Ông anh nói chuyện vui tánh hết sức ! Nói nghe nè, viết lách sao giống đi đêm giữa rừng mà thiếu đèn thiếu đốt ấy Đâm ra đi lạc, đi lệch, đi điên nữa..... Cô độc lắm, lại sợ hãi nữa..... May mà tìm đc ai đó cùng đi, hay ai đó dõi theo mình => Cảm giác "tôi ko còn cô độc" Nếu ko tìm được thì chịu vậy Đầy người sống lạc loài giữa đồng loại.... Có khi e cũng lạc loài kiểu đó
  3. Quỷ hông ! Viết tắt không hà..... NHHM là ai vậy..... Mình chỉ biết thời hiện đại, tới hậu hiện đại mà viết tắt thì sao biết nổi Ông anh làm khó không hà....... Mà đọc xong ko có cảm xúc cũng hay xảy ra, có gì mà xin lỗi anh ơi ! Y như Trịnh Sơn vậy, e cũng đọc mà có cảm xúc đâu, ko biết địa chỉ liên hệ với Trịnh sơn, xin lỗi ai bây giờ
  4. Trời ơi ! Lạy anh ! Thủ tưởng có bắt mình lấy bài thơ này đem vào nhà trường thì mình cũng ko dám Thà tự sát còn hơn..... Nghĩ sao mà lấy cái này cho bọn con ních học, khổ tụi nó, bậy mình lắm, mình mang tội.... Nhỉ ! Chỉ dám nghĩ rằng, nhà trường là ngôi mộ của thơ !
  5. Ghê hén ! Bữa nay chắc ăn thịt chó làm thơ nè Hôm nào lên Sài Gòn sẽ đánh chén với nhà ngươi Túm lại, chắc "gen loạn" vẫn còn trong xương cốt chúng mình Loạn một chút cho vui Loạn để mà cười Cười bắng nước mắt hén..... Nước mắt ta pha rượu, .........ghiền luôn ! Cém ơn bạn già !
  6. Trời đất ơi ! Mấy ông anh nói xà quần xà quần, chóng cái mặt, sặc cái mũi, chúi cái đầu ! Nói vô thơ đi ! nguoibuongio tin vào những gì mình biết họ Kiên tin vào cuộc đời, tin vào mình ! Chả ai biết tin vào người khác.... Thằng em này hoài nghi ở mình, không tin cuộc đời nhưng thích tin người khác Nhé ! Mà thôi ! Nói thơ đi.... Nói dóc hoài,.... Mấy cha nội này ở không quá chừng............ Kéo quần tẹt mông chết bây giờ...................
  7. Ủa sao học nhân văn mà buồn vậy. Hổng lẽ sinh viên nhân văn mang tiếng dữ vậy sao ta....Nói bạn nghe nè ! Mình viết mà chưa bao giờ quan tâm là mình viết theo kiểu j.....! Cứ viết thôi....
  8. Trời đất ! Nói sao trúng hết trơn..... Nói nghe.... Sao mấy tác giả mà bạn nói với mấy trào lưu văn chương tây phương, giống y như chương trình học của tui vậy. Đừng nói là bạn cũng học nhân văn ra nghe ! Đụng hàng đó ! Mấy cái bạn nói, tui làm tiểu luận ngán tới cổ luôn. Mà xưa rày làm thơ (giết thơ), tôi ko nghĩ là làm theo một trào lưu hay xu hướng j, cũng ko đặt ra mục đích là cách tân gì ghê gớm.....Nhưu bạn nói, ko có j mới dưới ánh mặt trời....Vậy nên tôi gọi văn học là diễn trình văn học..... Về những cái mình viết, mình ko biết nên xếp nó vào hạng mục nào..... Chỉ dám nghĩ, nó là thơ ! Chắc đấy ! Nói nghe cái nữa, sau này dẫn tên tác giả mới mới 1 chút ! Mấy người đó tui biết hết rồi...... Vậy nghe.............
  9. trời đất bà con ko ai cho e ý kiến hết vậy ta Buồn dễ sợ hén ai rảnh đọc dùm e hen....
  10. Cái này là thơ thiệt mà ! Mình nghĩ tại sao thơ cứ phải xuống từng dòng, ngắt từng nhịp Mình nghĩ, thơ nên là dòng chảy bất tận. Và thơ nghĩa là chất thơ..... Có thể ngắt dòng nè, có thể xuống câu nè có thể tạo nhịp nè có thể vần nè nhưng chưa hẳn thành thơ đâu Vậy cái gì tạo thành thơ ? Theo cách nghĩ thông thường : ý thơ, tứ thơ, hình ảnh thơ, biểu tượng thơ nè... Vậy bát cứ hình thức nào tạo nên được những điều trên đều làm thành chất thơ Suy ra, một đoạn văn gồm những câu vô tận cũng là một bài thơ..... Vậy nên có nhiều nhà văn viết rất thơ vì họ có chất thơ trong câu văn....... Thật ra cái hình thức thơ của mình lạc hậu lắm rồi..... 100 năm trước người ta đã viết như thế Tính ra mình cũng học lỏm một chút vì nó hợp với lòng mình ! Còn 1 điều nữa......Tôi sợ thơ Mới lắm rồi, ngán lắm rồi, gần như sắp ói.....
  11. Các bác lại cho e xin ý kiến ! Mấy bài trước dường như cả nhà ko mặn mà lắm.... Hy vọng bài này được các bác cho nhận định thân tình Mến ! Tình yêu chúng ta làm nên thời gian, trái tim là vũ trụ và chuyển di hờn dỗi thành từ trường dung chứa nguồn sinh lực non tơ quẫy đùa trò ân ái….Cả hồ em gợn với anh, sự giao thoa trở thành linh thiêng, cởi ngực ra đi em, chúng mình làm thành khép kín, nuốt sạch bóng tối vào cõi lòng, nung nấu thành huyền diệu và trả lại cho nhau. Vì tình yêu chúng ta trở thành máy sinh tố….Cắn nghiến tất cả mọi thường tình, cắn những nếp nhàu trên mép áo nhau, xóa từng vẩn mụn, lấm liếp từng vết sẹo con trẻ té cây và muỗi đốt ! Cõi lòng người cứng hơn dao thép, nó cắt đứt mọi thứ bền chặt và tạo ra thời gian…..Thật kì diệu, thời gian ùn ùn trở về từ khi ta yêu nhau, cuộc sống đã biết cách làm mình hơn bao giờ hết…..Sự thời gian nảy sinh từ thân chồi tình ái. Anh phát hiện chúng mình là tình yêu,…. chúng mình là tất cả của những gì biết cho và nhận. Vậy nên tình yêu nên buông tay và tan hết với hư không, đó là quy luật. Em nhớ đấy ! Cho và nhận làm cuộc đời thực sống ! Chuyện sống là tình yêu biết cách làm thời gian….
  12. trietdinh

    Kinh Nguyệt Anh

    Lần này mấy bạn cùng cho mình ý kiến Nghiêm túc hơn một chút nhe ! Mình muốn trưởng thành hơn trong nghiệp viết ! Anh sẽ kể em nghe về cái băng thai anh tự chế do không thể mua lấy ngoài chợ….Cái con trai kinh nguyệt làm anh khổ lắm lắm với khát khao, cố vò mình thu vén vào xác mền rệu rã, chắc thuỗng đời ! ….. Giá như ngày ấy có em thì hay quá ! Thì đấy ! Giá như có em !...... Giá chi em vá lấy tấm anh ! Giá như chúng ta về nhau sớm hơn ba con trăng vũ trụ và ước thề “ba sinh” không chênh không vệnh….. Nếu vậy thì anh đã chẳng băn khoăn cái thai tình kinh nguyệt con trai đến mức ấy, bởi nó là ban đầu….Anh cũng chẳng phát cuồng chạy ùa vào đêm khi thứ máu trước tiên chảy tràn giữa háng…..Phải nói rằng sợ lắm ! Sợ hơn cả cái chết…..Anh lo mình bất tử, ý anh là con trai…..Và trinh lòng hóa đá vọng phu ! Nếu vậy thì giễu lắm, kì thực chính anh cũng phát sợ mùi chăn ủ đông, chăn ngót lạnh mềm mềm….Nó khiến anh nhớ đến….. ! Nhớ cái xa xôi của đêm lầm lạc lúc bàn chân rún hoảng băng dặm vườn dao đêm…..Nỗi sợ hãi con trai và cuộc đời, sợ người và sợ làm đàn ông khiến anh bị phá sản suối máu dự trữ bởi chạy cuồng vào tối vô chừng gây cho khoảng bụng chân trời mới lớn bị rách toạt / xé ngang / vò nát / chằng chịu / bị mất máu đương hạn thời kiếp làm trai….Căn phòng anh lúc ấy muốn lún vào em ! Hoẵng lạnh…..
  13. Mình nói ý kiến nhé ! Sao mình đọc quá chừng, ráng tìm một cái gì mới Cái tạng của mình khoái cái mới hơn.... Nói trước nhe, tính mình thẳng như thân cao, nghĩ sao nói vậy, người miền tây mà... Thực tình, mình ko thấy gì ấn tượng ở những bài của bạn Thực tinh, ko thích lắm, chán và nhạt lắm.....Mình nghĩ, đến vợi nghệ thuật để vui chơi thì khó có thành tựu....đến với nghệ thuật để sống mới đạt được thành quả nhất định.... Mà nghệ thuật ko mới thì nghệ thuật rỗng, nghệ thuật chỉ là cái xác Thực lòng, mình thấy thơ của bạn còn vụn, ý chưa hay, ko nói gì tới tuyệt.... Mình chỉ thấy đc chất giọng chân thành... Thế thôi Ngoài ra ! Không còn gì khác..... Thân mến...
  14. trietdinh

    Vô Cực Thơ

    Những tác giả chưa tên tuổi đó Ngừ nào mà còn mới tinh đó Mà theo bạn thì họ viết khá tốt đó Vậy nhe !
  15. trietdinh

    Vô Cực Thơ

    Anh Nghĩa ở Bến Tre hả Mình có đọc thơ của ảnh và anh Hảo ở Long An nữa..... Cũng hay lém..... Bạn giởi thiệu mình thêm đi Những cái tên mới thiệt mới đó... Nha !
  16. trietdinh

    Vô Cực Thơ

    Trời ơi ! Tui đọc hết rồi ! Mà nào giờ, có dám nói bậy bạ gì đâu Đụng tới nhà nước cho chết hả.....Em hổng dám đâu.... Nghe bạn nói buồn quá Mình viết lung tung bà xèng lắm hả... Vậy giờ viết sao đây ta.... Viết sao đây ?
  17. trietdinh

    Vô Cực Thơ

    Là sao ta.... Hổng hỉu ý bạn: dở "or" hay Thơ thiệt mà......
  18. trietdinh

    Vô Cực Thơ

    Đặt cái tên hết hồn chơi ! Chứ thơ em ba đồng ba cộc.... Mấy anh chị em đọc rồi cho em ý kiến Thân mến ! (Thơ em không có tên đâu, đánh số chơi thôi) 1. Đường phố mải chăn đêm, tôi ghét triều đại ấy ! Vậy là vun tay tôi xua hết cả xao xác ngàn mùa, rủa vào tối, hất vào mặt chúng bàn tay bỏng chát…. “Chúng mày chạy cả đi, phố độc tài lắm….!” Vậy là chúng xổ lồng, bồng bế tội nghiệp trên mảnh vai gầy bỏ chạy loạn cuồng…..Tôi cười sặc, ngửa mặt nhìn khuya ! Ồ ! Trời cũng nhìn tôi ! “Cớ sao lão cười !” Sao kia là răng trời lấp lánh…Trời là con quỷ đen….Tôi nhìn về đất ! Đất chật vì phố ! Chật vì hẻm lầy….Quái thật ! Tôi đuổi hết bóng tối cơ mà ? Đường dưới chân gồng lên cười rú vắng…. “Tối chạy hết vào ngươi”….Ừ nhỉ ! Người làm phố, bởi cốt người là hẻm ta ơi ! Lạ thiệt ! Mắc cười toàn tập…. 2. Kể từ vụ đó tôi nhốt trọn con mình và quẳng luôn chìa khóa, họ bảo tôi lên ở viện tâm thần…Khăn gói đi tìm ! Mà thật ! Tôi thấy mình ngồi giữa viện thần kinh ! Là chủ tịch trần gian giữa đám quần thần tung hô triều đại ! “Hoan hô thằng cầm đầu chúng tao ! Hoan hô đứa lãnh đạn chiến đấu cùng bác sĩ !” Tôi bước nhẹ, tay khe khẽ chạm áo xô gai nhàu nhĩ ! /Long bào của chủ tịch giản dị như cuộc đời và lầm than như cuối chiều lạc giới…Này tôi ơi ! Cậu ăn đêm làm chi ra cớ sự, cậu ngoạm đời cho lắm rồi bội thực con người…Về cùng tôi nhé ! Tôi ở cuối dòng người, thứ tự là vô cực, nhà tôi nuôi tiếng cười nhưng chẳng bán được, nghèo kiếp lắm nhà tôi ko có số, vì cuối hẻm chân trời chỉ có mỗi nhà tôi…! tôi nhé hãy yên tâm…Này tôi ơi ! Từ chức quách cuộc đời, bỏ lại ghế chủ tịch và thôi làm danh dự. Về đi thôi, ta sống hết những ngày, / đêm ngấm sâu quá mà….Tôi chẳng còn nhận ra tôi nữa ! Đêm dài ác quá ! Chúc anh chị em bà con hai họ đọc thơ vui !
  19. Trước tiên xin gửi lời chào đến tất cả thành viên trong diễn đàn. Bút nhóm Triết Dĩnh lần đầu tiên tham gia một diễn đàn trên thế giới mạng. Là một nhóm bạn yêu thích văn chương, chúng tôi gặp nhau trên cổng trường đại học. Đã đước gần 2 năm chúng tôi gắn bó với nhau, Triết Dĩnh là tên bút nhóm, có nghĩa là ngòi bút sáng suốt. Đây cũng là mong muốn của chúng tôi. Nhóm mình có 5 thành viên (3 nam và 2 nu). Quan niệm của chúng tôi khi đến với văn chương là mong muốn tìm kiếm những hướng đi mới lạ, đồng thời tìm cho mình lối đi riêng. Sau đây là vai bài thơ của nhóm. Các bạn đọc sẽ thấy giữa các thành viên có nhiều điểm khác nhau lắm. Hy vọng các bạn thích những bài thơ này ! Chúc mọi người vui khi tham gia diễn đàn. Vì hơi vội nên chưa giới thiệu đầy đủ về bút nhóm được. Mong có thêm nhiều dịp trao đổi với các bạn ! HƯ VÔ Vượt trên lên khoảng cách Là tình yêu ngút ngàn Vượt ra khỏi hoang mang Là niềm tin lai láng Vượt qua những ngày tháng Là cả cõi đam mê Những đêm tối tràn về Bỗng thấy lòng lạnh lẽo Ôm mối tình khô héo Bằng chuỗi kỷ niệm dài Chỉ mình tôi khắc khoải Có ai hiểu cho không ? Hỡi anh người qua sông Quên con thuyền đưa đón Mình tôi ngồi ôm gọn Cả mối tình hư vô. (Nguyễn Thị Giang) RU MÙA Ai đã từng đuổi nắng như em Qua cánh đồng xanh Qua lòng sâu thẳm Để môt ngày bâng khuâng nghe sắc thắm Nhạt phai… Ôi mùa dài ! Những vành lá rơi trong lòng đêm Như những chiếc hôn trao Khẽ khàng,vôi vã Sợ ngày mai nhìn nhau xa lạ …nuối tiếc mùa yêu. Em lẫn trong vực tối cô đơn Như người say bên khóm hải đường Hữu sắc vô hương Và ru mùa yêu đương đang dần tàn úa. Ngủ đi hỡi giấc ngủ thiên thu Và đừng bao giờ thức Mùa ơi…Để em còn chơi vơi Tiếc nhớ. (Cát Đằng) TRÒ CHƠI ĐẮNG Môt ngày nào anh hỏi tôi Tình là gì sao lòng anh cay đắng?! Anh ơi tình là sa mạc hoang vắng Nơi gió đùa với bụi nắng ngàn năm… Tình là dãy rừng lá rụng u âm Đêm đêm vọng về tiếng oan hồn nhỏ lệ Trong sương khói để tóc buồn xõa trắng Bàn tay gầy níu với trần gian Và tình là mây gió mênh mang Lang thang mãi không ngày mỏi mệt Qua thảo nguyên, qua đại dương rộng lớn Tình mãi là cuộc đuổi bắt vần xoay Anh yêu tôi, nhưng anh ơi, nào hay Đã lâu rồi tôi vẫn loay hoay Cố tìm kiếm một bóng người xa lạ Tình là thế, chỉ xót xa,xót xa. (Cát đằng) Niềm riêng… Giấu vào đôi mắt một dòng sông Thời thơ trẻ Nơi cánh đồng quê đau trong mùa nức nẻ Cánh diều đuổi gió Dòng sông trôi về đâu… Giấu vào đôi tay một nhành hoa Chiều buông lơi trong nụ cười bỗng dưng vụt tắt Có nỗi nhớ nào tới miền xa lay lắt?! Mưa rừng trĩu nặng… Nỗi niêm riêng. Giấu vào con tim một giấc mơ Ngọn gió mượt mà thơm mùi hoa bưởi Dãy đồi anh qua tím màu hoa tức tưởi Tháng năm già Hoa xưa ấy còn không?!... Và giấu vào tất cả với mênh mông Áo xanh oi nồng nắng mưa miền biên giới Anh vẫn đi cho một bình minh tới Cánh mai xòe…Vẫy gọi mùa sang. (Cát đằng) NGƯỜI ĐÀN BÀ CHƯA CHỒNG Có những giấc mơ không gọi thành tên Chỉ thấy chông chênh một miền xa vắng Ở đó, có màu hoa muống trắng Tiếng sóng vỗ bờ Bờ cát vắng ngày xưa. Ở đó,người đàn bà chưa chồng Ngày ngày đi qua, tháng tháng đi qua Bước vội vã cho kịp giờ lên lớp Cỏ dại quấn chân… Ở đó, người đàn bà chưa chồng Vẫn đi về trong nỗi long đong Nâng niu mãi những tâm hồn khờ dại Và một ngày nhìn lại Tóc trắng nửa đầu Người đàn bà chưa chồng Dịu dàng như nước một dòng sông Cho tuổi thơ không khô cằn nắng hạ Cho tôi nhận ra Cuộc sống cần mình Người đàn bà chưa chồng Bao năm rồi tôi chưa ghé về thăm Con đường xóm vắng Sợ thấy mưa rơi trong chiều lặng “Lớn thế này rồi sao cô bé ngày xưa” Có những bài ca mơ hồ Tôi không hát nhưng lưu hoài trong dạ Để mùa gió chướng Con thương… Hoa lục bình tím ngắt Tiếng bìm bịp ven sông Và người đàn bà chưa chồng Lặng lẽ chờ mong… (Cát đằng) NGÃI ĐỘC Con ngãi nhỏ mi ơi ! Đừng cuống quýt luồn thân ngồn ngộn xác Dồm làm gì Mò mẫm tìm chi Ơ ! Sao lại đi ! Mi luồn qua da thịt, rà siết cả bờ mi ngọc tú chớm rợn tình Phả mê man trái ngủ vỡ mật tinh ! Nhồi xác trắng giữa máu hoen rỉ rả chảy âm thầm Phải trồi dúm mau Dốn lồi thêm nữa ! Mọc núm ương hồng gây tấy đỏ làn da Chớ có thừ ra mai kia hóa nần u cứng dại kiểu bỡn thừa Nốt mụn thịt mai trưa nhồi mỡ tiếc sặc mùi quá vãng Cứ nằm im ắng ! Hẳn tím thâm mau kiếp ngãi tình Rồi thân ngọc bạch, hổ phách ngâm vạn đời sinh linh sừng hóa. (Triết Dĩnh) HY VỌNG Ôi mặt trời hy vọng Nụ tin trao cả nở loạt hàng hà suốt đồng trăng núi gió Mong quả tim no dậy thức mùa yêu Nhưng mặt trời kia chiếu lạm nắng phiền Nhiều chiều đóng bợ chua sành thành quả Và ánh tin tưởng đanh sắc qúa Và trái tim dù no căng nhựa ngọt đồng dao vẫn phập phồng ái ngại vuốt kim tinh sáng quắc Vầng hy vọng tóe sáng mãi dìm khuất mất ánh trăng thần trầm mặc Tung dao tin tưởng trao mây sắc ngóng chờ Hùa mãi mãi gây héo mòn lòng trái Xuôi tóc trời càng khỏe thì khóe tin càng sắc Kiếm trui mài nhọn hoắt lưỡi ban trưa Chọc thớ tim non - quả nõn chứa đầy mùa ! (Triết Dĩnh) GIỌT THẢM Ai thơ thẩn dưới bão nắng lạc đàn Triệu hạt buồn rớt bỏng áo lang thang Sao lá không hứng nồng bằng ngực trẻ xanh non Để chát đắng rơi mầm trên đất cháy Thề rồi chân ai ! Bàn chân cộc lạnh buốt không giày Nện dầm dã phả mùi nghèo hèn hằn lại cõi thâu thiên Ai đi tìm vườn em ! Qua đồng lọng gió Vó nồm chăng sải bắt cánh chuồn bay Cỏ mắt nheo cười lộ nọc dã muốt tươi băng khí Chọc lưỡi sắc cưa xẻ thịt đồng bằng Để máu trinh tiết luồn chảy qua ngành cỏ ướt sâu vào đất Nắng hâm xác em, gió cào nát mắt Chiều ướp vàng sầu thảm giọt hoàng hôn Núi thần lụn chìm, đồng tiên cả nát. (Triết Dĩnh)
  20. Chào bạn ! Mình cũng là thành viên của bút nhóm Triết Dĩnh nè ! Thơ của bạn chắc mình không cần bàn nhiều nữa Nhưng tâm sự với các bạn tỏng diễn đàn là ngày xưa Việt Nam có Huy Cận hay sầu nhân thế thì ngày nay Việt Nam sắp có một cây bút trẻ cũng đắn đo và sầu tư như thế ! Nhưng bạn ơi ! Suy tư của bạn mang màu sắc bi quan tột độ ! Thế thôi ! Chào các bạn
  21. Thật khó nói về khu vườn thơ của anh Kiều Anh Hương ! Bởi vì em không tìm được những tứ thơ độc đáo Cũng không tìm ra thi pháp nào mới mẻ trong lối vận văn rất điềm đạm của anh Thơ anh giàu tình cảm Tình thơ lại chân thành Nhưng thật lòng không chưa gây ám ảnh trong lòng em khi đọc Ngôn từ có già dặn Chắc rằng người thơ về tuổi thơ và nghiệp đời đã chính chắn Nhưng thơ anh không mới về nghĩ suy Chỉ những chuyện xưa nay làm đau lòng thiên hạ mà ai ai cũng hay nói suốt ngày Cái đau đớn Cái buồn phiền nơi thơ anh lẽ vậy cũng mang vị nhàn nhạt du dương
  22. trietdinh

    GIỌT THẢM

    Hy vọng mọi người sẽ thích bài thơ này ! GIỌT THẢM Ai thơ thẩn dưới bão nắng lạc đàn Triệu hạt buồn rớt bỏng áo lang thang Sao lá không hứng nồng bằng ngực trẻ xanh non Để chát đắng rơi mầm trên đất cháy Thề rồi chân ai ! Bàn chân cộc lạnh buốt không giày Nện dầm dã phả mùi nghèo hèn hằn lại cõi thâu thiên Ai đi tìm vườn em ! Qua đồng lọng gió Vó nồm chăng sải bắt cánh chuồn bay Cỏ mắt nheo cười lộ nọc dã muốt tươi băng khí Chọc lưỡi sắc cưa xẻ thịt đồng bằng Để máu trinh tiết luồn chảy qua ngành cỏ ướt sâu vào đất Nắng hâm xác em, gió cào nát mắt Chiều ướp vàng sầu thảm giọt hoàng hôn Núi thần lụn chìm, đồng tiên cả nát.
  23. Cám ơn sự quan tâm của Bạn Mỹ ! Rất vui khi tham gia diễn đàn và làm quen với các bạn Hy vọng mọi người sẽ thích những bài thơ tiếp theo của mình !
  24. Đây là lần đầu tiên tham gia diễn đàn Hy vọng mọi người sẽ thích thơ của mình ! I. Tôi vác chân nở rạn bấy rãnh khe Suối máu chảy… Hồn tưởng rò rỉ sống ! Cột nhân gian rút cuộn giữa bờ lưng Sao mu tay vờ lấy hư không ! Nó nháy mắt ! Bão mùa len đáy mắt ! Và càng xiên tay khờ níu với hư thể Cười đùa môi…. Đêm xộc tới cuồng ôm đời vào tối, Nhả tủy đen nghiến nhỏ mảnh nương ngày. Tiết đời vồ dập ! Giật nảy thu lôi tim ! Gây bão niềm cắn tơi thớ mền cơ rã nhũn Trũng hồ lòng mục ruỗng Nhớp chảy nọc buồn nhơ….. II. Tôi muộn gió ! Tay bỏ mùa chảy rã qua khe lá hở thóp bóng trưa nồng Và hè lìa tôi Cho hương nhạt nắng Tôi muộn cả giòn tan hơi thở lúc đương thì Ngày đương hoảng Nhưng tim tôi vỡ chậm Trời xuống thầm gạt gẫm hóc mắt nheo Rồi muộn chiều đành bỏ lại hoàng hôn tím dại, Ly rượu cách ngăn nhuộm thẫm bóng cây rừng Chiều bỏ tôi hay tôi bỗng muộn ngày Xuôi lũng người trống hoác Hố tình nẻ cạn khô Đêm cũng muộn bỏ ái ân lạc loài hương lửa khát cháy lòng son sắc. Nhưng lửa cũng muộn niềm ấm nóng, Và cửa lòng dang dở bước ra đi……

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...