-
Số bài viết
130 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi motngaymuadong
-
Bác à! Hạnh Hoa Thôn có phải là nơi xuất phát của rượu mao Đài tửu ko bác? gã tôi lại lười tìm kiếm trên google. Nhắc tới tửu, thôi thì cạn cùng bác chén rượu tân niên. Chúc Bác năm mới có thêm nhiều niềm vui và hạnh phúc trong cánh đồng thi ca nhé...hơ hơ! ... Tôi say từ dạo em đi Thơ say từ dạo mọi điều ngả nghiêng Tôi say chân bước quàng xiên Thơ say tĩnh lặng ngồi thiền cùng đêm Còn gì nữa để buồn thêm Làm sao xoá hết êm đềm ngày xưa?
-
CHÁT VỚI TẤM... Mấy hôm rày thiên hạ xôn xao Họ kháo nhau đoạn kết câu chuyện của em không có nhân văn, ác quá Họ đang bàn với nhau nên sửa một phần… hay tất cả… Tấm à! Em có xót xa không? Tấm đã xa quá rồi …hàng triệu triệu triệu năm… Còn họ thì gần đây thôi, ở ngay trước mắt Em được sinh ra từ cơ cực, nhọc nhằn, nụ cười và nước mắt… Của buổi sáng tinh mơ, buổi trưa nắng cháy, theo nhịp đời sàng sẩy…của mẹ, của bà … Từ nỗi khát khao mong được yêu thương khi hoàng hôn khép chiều tà đến phân định thiện – ác , Quả – Nhân luân hồi tiền kiếp… Còn họ được sinh ra từ một chuỗi phản ứng thành công… Trong phòng thí nghiệm… Nên không thể giống nhau… Em đừng buồn Nếu có một ngày em không còn mang cái tên mộc mạc tự ngàn xưa Mà có thể ghép kèm một tên đệm Linda hay Mirinda nào đó… Quả thị sẽ được thay bằng quả chôm chôm hay một quả gì đấy được biến đổi gen rất lạ Và bị của bà già sẽ là một cái túi hàng hiệu LV … Thì em hãy cứ bỏ qua đi… Những sản phẩm không tim ấy sẽ chẳng bao giờ tồn tại… Em đã ở trong tim bao người để biết thiện –ác, trắng đen …và sẽ như thế này mãi mãi… Không có điều gì thay đổi được đâu… Ngày cuối tuần lặng lẽ chát mấy câu… Về những ý tưởng dở hơi của những gã được sinh ra từ phòng thí nghiệm…
-
KHUYẾN MÃI Khuyến mãi có số lượng ở Siêu thị A Giảm giá máy tính xách tay có tặng thêm thẻ nhớ Người ta chen nhau như chợ vỡ Tìm một cơ may… Thỏa thuận ở ngân hàng B Tiền gửi trên một tỷ đồng lãi suất sẽ cao hơn ngân hàng nhà nước Các ngân hàng bắt đầu chơi trò mưu lược Bẫy nhau… Ở chợ C, phía góc hàng rau Tấm vải nhựa bày ra bán vô số những con dao các loại Tiếng cô bán hàng rao khuyến mãi vang lên lảnh lót Mười ngàn năm con dao… Sáng hôm sau… Vụ án mạng ở tỉnh D Người ta truyền tai nhau tin cả gia đình bị giết Rồi khuyến mãi cho kẻ sát nhân những tin thất thiệt Hình như có vấn đề về thần kinh! Ô hô! Thời người ta đổ xô đi tìm niềm tin Vào những điều tặng, cho và khuyến mãi Bỏ một đồng ra mua được tặng thêm dăm bảy cái… Cái được không có tình người… Cái có không thấy lòng nhân… Có ai biết người bán hàng khuyến mãi lương tâm Chỉ cho tôi mua với…
-
NHỮNG NGÀY NỘI ỐM...! (nhớ Nội quá, con đọc lại bài thơ cũ…) Tuần vừa rồi, Nội nói chuyện với con: "Ở ngoải bây giờ, chắc là đã lạnh..." Vâng, Nội ạ...Đang là Mùa Đông đấy " Nội biết rồi...nên nhắc bây thôi... Con ở một mình, thật quá xa xôi Nội muốn ra thăm, cũng còn tùy sức khỏe Quý cháu, yêu con...mỗi người một vẻ Nội chỉ có tấm lòng...thương cháu ở nơi xa..." Vậy mà chiều nay, con nhận được tin xa... " Nội ốm đấy...Nhóc về ngay nhé!" Con biết mà, dạo này sức khỏe... Nội yếu nhiều...nhưng con vẫn không tin... Nước mắt lặng rơi...trong một phút lặng im Nội không ốm...chắc mọi người trêu Nhóc... Trêu...mà tiếng Bố như muốn khóc... "Nội ốm thật rồi...Nhóc phải về thôi..." Không kịp quàng khăn, mặc thêm áo, thế thôi Con vội vã ra sân bay, khi trời sập tối Hà nội cách Sài gòn chỉ quãng đường bước vội Chín mươi phút tìm về, con thấy thật xa xôi Con chạy thật nhanh, nước mắt rớt trên môi Ơn trời thương con, nội đã qua những giờ nguy hiểm Mở mắt nhìn con, cái nhìn âu yếm: "Cha bây, giờ mới về... Nội đợi đỏ cả mắt ...đó bây" Con bật cười mà sống mũi cay cay Chỉ cần Nội khỏe thôi, đấy là hạnh phúc Con dành tặng cả vạn ngàn lời chúc... Mong Nội sống đời...để kể chuyện con nghe... Nội bảo cuộc đời như những chuyến xe Chạy mãi cũng có ngày dừng lại Chuyến xe cuộc đời, dám ai làm trái Nội ...cũng thường tình...như chuyện phải xảy ra Nội không được buồn, không nghĩ điều ấy xảy ra Bởi với con, Nội là tình yêu lớn nhất Ngày con sinh ra, Nội ẵm bồng khi con khóc Con muốn khi nào Nội cũng gần con À ơi nào, Nội đã ngủ ngon Con sẽ hát để Nội nghe và yên giấc Vất vả đọng, trên mặt người tất bật Nội đừng lo gì...Con đã ở bên... Con mong rằng Nội sẽ chóng khỏe nhanh Và sẽ sống mãi...muôn năm cùng con cháu....
-
THƠ CỦA GÃ LÀM VƯỜN Mấy hôm nay trời mưa… Nghe dự báo trời vẫn còn có bão Tin tức hằng ngày đăng trên vài tờ báo Lũ tràn về, nhà ngập… …người vơi… Ở trong Miền Đông xa xôi Người ta kháo nhau cổ phần hóa Công ty đứng đầu ngành chăn nuôi cả nước Bảy mươi phần trăm cổ phần sẽ vào tay gã láng giềng như điềm báo trước Tỷ tỷ đô la về… Dân mình lại sống kiếp làm thuê… Tin tức mỗi ngày đọc chán chê Thủ khoa kỳ thi vào tương lai có nơi là mười hai điểm rưỡi Báo chí lại một phen thoải sức tung hoành, cơi nới… Trách nhiệm thuộc về thượng tầng hay ở vi mô Thơ bây giờ rẻ… Có đắt chi mô? Người người làm thơ, đủ thể loại thơ, đủ ngôn từ được gắn cho thơ… Nghiêm trang và bát nháo… Đừng trách làm chi… Cũng vì miếng cơm manh áo Người ta bày giữa chợ đời… Bán cái gọi là thơ… Tôi viết bài này vào thư viện những vần thơ Mọi người vào xem sẽ nghĩ gã làm vườn dở hơi, trở chứng Nhưng xin đừng để bụng Gã tôi biết mình không phải rồi… Nhưng mạn phép viết vài câu… Ngày chán nản, tháng buồn rầu, năm thất vọng...
-
Viết cho người bình thường… Chị không còn ở tuổi đôi mươi Để đốt thành than gã đàn ông không một lần suy nghĩ Có bao giờ chị tin mình chưa một lần được là tri kỷ Để gã đàn ông bước qua giông bão cuộc đời … Thành thật sẻ chia… Chị không là gì giữa thế giới ảo kia Nơi ông lão bảy mươi vuốt ve nhan sắc đất Quảng Ninh bằng ngôn từ của chàng trai mười tám… Nơi câu chữ của thi ca được người ta giăng ra thành những chiếc bẫy giết người lãng mạn Lần đầu viết những dòng nóng bỏng… Chị nông nổi cởi áo cuộc đời… Xuất bản thành thơ… Ừ thì là thơ… Có tội lỗi gì đâu khi yêu những câu từ thi tứ Có tội lỗi gì đâu khi đêm đêm với hàng ngàn con chữ… Chị sắp xếp trái tim mình bằng ngôn ngữ thi ca… Người đàn bà trãi qua những phong ba “Em đủ tự tin để làm cho anh lựa chọn…” Vẫn ngây thơ như trẻ con dù đã qua năm lần luân chuyển… Nhưng… Gã đàn ông chị mê cuồng… Có bỏ cuộc đời mình về với chị không? Đừng ví mình như cái giếng sâu… Để tôi cất công tìm sợi dây dài chị nhé… Gã đàn ông kia nhìn tôi lắc đầu khe khẽ: …Tiếc hoài sợi dây…
-
Ẩn dụ (Allégorie) Charles Baudelaire Đó là ngấn cổ phú giai nhân, Lá rượu chảy qua nếp tóc mòn. Những vết sẹo tình, canh bạc ủ, Bưng màu da ngọc ố môi son Nàng đùa cái chết gợi khiêu Dâm, Đám thú người kia cấu cạo trần, Tàn phá nhu cầu ngâm lạc thú Trò chơi, quyền lực nào quan tâm. Nàng đi như thần nữ nho tươi; Phơi phới đức tin sắc đạo Hồi, Rộng mở vòng tay đầy ắp ngực, Điểm vàng lóa mắt giục người bơi. Nàng thầm- trinh nử vốn vô sinh Chẳng thiết đi qua thế giới mình, Nét đẹp tấm thân quà chúa tặng Vấy điều ô nhục thứ tha chăng. Nó không Lò ngục là Địa ngục, Và khi đến giờ vào Đêm đen, Nàng nhìn vào khuôn mặt cái Chết, Và bé sơ sinh,- lặng một miền. Vũ Đình Ninh phỏng dịch P/s: Hì, vậy Bác thưởng thức bản dịch của dịch giả Vũ Đình Ninh nhé. MNMĐ thích bản dịch này và cụng đang cố dịch theo cảm nhận của mình (nói khẽ kẻo Bác Baudelaire nghe lại trách). Khi nào Bác dịch xong thì gửi lên cho anh em thưởng thức với nhé.
-
Hì, vậy chia sẻ cùng Bác một bài thơ cũ của Charles Baudelaire (1821-1867): C’est une femme belle et de riche encolure, Qui laisse dans son vin traîner sa chevelure. Les griffes de l’amour, les poisons du tripot, Tout glisse et tout s’émousse au granit de sa peau. Elle rit à la mort et nargue la Débauche, Ces monstres dont la main, qui toujours gratte et fauche, Dans ses jeux destructeurs a pourtant respecté De ce corps ferme et droit la rude majesté. Elle marche en déesse et repose en sultane; Elle a dans le plaisir la foi mahométane, Et dans ses bras ouverts, que remplissent ses seins, Elle appelle des yeux la race des humains. Elle croit, elle sait, cette vierge inféconde Et pourtant nécessaire à la marche du monde, Que la beauté du corps est un sublime don Qui de toute infamie arrache le pardon. Elle ignore l’Enfer comme le Purgatoire, Et quand l’heure viendra d’entrer dans la Nuit noire, Elle regardera la face de la Mort, Ainsi qu’un nouveau-né, - sans haine et sans remord.
-
Avatar mới Bác nhỉ?
-
...! Đêm nay làm một chuyến đi xa Chuyến đi bình thường của cuộc đời du lãng Giấy bút, áo quần, gói hành trang đơn giản Chợt thấy đôi tay thu xếp quá vụng về… Bao lần đi không một kẻ đợi chờ Ta sợ hãi đến ngày quay trở lại Đối diện với căn phòng trống trải Nỗi vui buồn chia sẻ… với lòng ta! Bỗng nghe thèm trong một chuyến đi xa Sau song cửa có bàn tay đưa tiễn Sau song cửa đôi mắt nào ẩn hiện Như ngọn hải đăng, không lạc lối quay về Dẫu biết rằng chỉ là nỗi đam mê Một suối tóc trói buộc đời du lãng Một dấu chân in cõi lòng sâu thẳm Một tiếng cười rung động mấy mươi năm Để câu thơ… kết tủa… Ánh trăng rằm!
-
NGHE NGƯỜI TA BẢO TRẺ CON BÂY GIỜ… Người ta bảo trẻ con bây giờ hay nói dối… Trẻ con hư mất rồi Sự thật hay là lời đồn thổi Thơ bây giờ cũng viết đấy thôi… Người ta bảo trẻ con bây giờ không hay khóc Chúng mạnh mẽ lên nhiều Khi giận nhau chúng bo – xỳ tới tấp Rồi chạy ra cửa hàng mua kiếm và dao Người ta bảo trẻ con bây giờ yêu rất sớm Nhưng không phải yêu Bố mẹ , Ông bà Chúng tập diễn tình yêu trai gái Hình như khá lâu rồi… Người ta mới nhận ra… Người ta bảo trẻ con bây giờ tinh tướng lắm Học chẳng chăm, chỉ thích hát - diễn trò Lên mạng chat: mai này là siêu mẫu Xã hội bây giờ nhiều lắm: Đại gia… Người ta bảo… Người ta bàn… Người ta viết… Người ta quan tâm đến bọn trẻ hư nhiều Có một điều người ta quên , thật tiếc Trách nhiệm mà mọi người dành cho bọn trẻ… Được bao nhiêu???
-
Cám ơn Lá Thu nhiều nhé. Mong bạn luôn ghé thăm nhà Mùa đông. Mong mỗi ngày với bạn niềm vui sẽ nhân đôi.
-
Thanks nguoibuongio luôn có những nhận xét động viên như thế. Thấy nguoibuongio thật gần gũi chứ không xa lạ như YESTERME.
-
NHỚ BẠN! Đêm dạo bước Quán thời gian dừng lại Khúc tiêu sầu nâng chén rượu chạm môi Ngày xa cách không một lời từ giã Cuối con đường lầm lũi một mình thôi Đêm lặng gió, trăng và sao đi ngủ Chỉ riêng mình cùng thơ khẽ giao bôi Khu vườn cũ ký ức thầm khe khẽ… Những vần thơ…nhớ …bạn đâu rồi? Ai lại nỡ làm đau mình bạn nhỉ Để phương xa lặng lẽ riêng mình Qua sóng gió chợt nhận ra tri kỷ Cạn chén cùng mình… Bạn nhé…niềm tin! Đêm lặng gió, lặng thơ bồi hồi nhớ Những ngày xưa quán nhỏ riêng mình Những cảm xúc ta đã cùng chia sẻ Có thể nào… Đêm nay lại làm thinh! P/s: Đọc bài viết của bạn, chạnh lòng nhớ ngày xưa. Trời không mưa mà thấy, trong tim mình đang mưa… Chỉ là một chút cảm xúc. Bạn đừng phiền nhé!
-
MƯA THÁNG BẢY Tháng bảy về Câu hát chơi vơi Giọt nắng không rêu rơi vào cổ tích Bờ môi khát loang chiều tháng bảy Em cất vạt mưa mềm… Tí tách dậy thì đêm… Em vùi trong tim mình tháng bảy không anh Mặc mùa hạ xác xơ vành trăng khuyết Đêm đượm tình thênh thang cùng Nguyệt Mùa con gái căng đầy… Tha thiết gọi môi anh! Cơn mưa chiều phủ trên lá màu xanh Cơn khát lườm yêu làm vạt mưa bối rối Nụ hôn ngọt ngào… Cơn gió nào có lỗi Lướt phím dương cầm Chậm đổ khúc tình tang… Tháng bảy rơi mềm trên giọt sương tan…
-
NGHE HÀNG XÓM CÃI NHAU Sáng nay bầu trời âm u Trên đầu mây đen vần vũ Cố ru mình vào giấc ngủ Ầm ào... hàng xóm cãi nhau... Tiếng qua tiếng lại chát chao Ngữ nghĩa toàn là ngoại ngữ Tay múa chân khoa đủ thứ Trẻ con khóc loạn cả nhà... Ngày xưa chắc họ cũng là: Một đôi duyên trời sắp đặt Cũng bao lần mưa trên mắt Mặc lời cha mẹ ...gió bay... Thế mà buổi sáng này đây Níu lời mẹ cha kể lại Nghĩa tình phu thê... sợ hãi Nhân duyên trời định vầy sao? Có lẽ là giấc chiêm bao Thôi đừng viễn vông tôi ạ... Cuộc sống cũng đâu lạ quá Bình thường... hàng xóm cãi nhau...
-
TỰ KỶ 3 Trong quá khứ tôi ghé vào công viên Gặp một bé trai đang bước đi chập chững Nụ cười thật tươi, ánh mắt thật sáng trong bước đi trên nền đất cứng… Mặt đất mấp mô khiến bước đi chưa vững …ngã nhào Người mẹ đã rất đau Bằng tình yêu đã ôm chặt lấy con và dừng việc cho con đi về phía trước… Có một điều mà sẽ rất lâu sau chúng ta biết được Cậu bé cần một bàn tay để đi đến hết con đường… Trong hiện tại tôi gặp một cậu thiếu niên Ngồi khóc nơi ghế đá công viên vì bài kiểm tra không có nhiều điểm tốt Nước mắt đã vỡ trong tôi một điều làm chính tôi sửng sốt: Tiếng nấc nghẹn rất người…loài cá sấu…nếu muốn có được sẽ phải tiến hóa rất lâu… Và cũng trong hiện tại tôi gặp một người thanh niên Luôn trầm ngâm suy tư về nhân tình thế thái… Những câu thơ trở trăn làm bước chân tôi dừng lại… Tôi thấy mình không cô đơn khi đêm về… Không hững hờ …khi nắng đến… Mong gã tiên tri có tên là hạnh phúc Ghé thăm! Và cũng trong hiện tại có một lần tôi buộc phải trầm ngâm Ngẫm nghĩ về khái niệm trưởng thành và chín chắn Tôi không tin sự trưởng thành đơm hoa trên thân cây thiếu nắng Và kết trái khi thiếu sự tự tin.. Vào người… Và mình! Tôi lắc đầu Buồn và thất vọng! Trong giấc mơ tôi thấy mình đang ở tương lai Gặp lại người đàn ông của thời hiện tại Nước mắt không rơi trên tháng năm mà đọng ở những vết thương mãi mãi… Tôi vỡ ra một điều làm chính tôi sợ hãi: Không có khái niệm mà tôi đợi mong… Cuộc sống quay lại nơi công viên Nơi quá khứ cậu bé chập chững đi để mong hiện tại sẽ trưởng thành… Tôi lắc đầu Mong manh… Thông điệp những ngày còn xanh Tôi sẽ tán tỉnh gã đàn ông của thời hiện tại…
-
TỰ KỶ 2 Sáng soi gương Một hình người bắt đầu bằng kiểu tóc dermigarson Trán không cao lắm Mũi phân biệt được khí hậu hai mùa Mắt có thể nhìn thấy quả tim có nhịp gõ đều tích tắc Giật mình Sợ... Làm sao? Trưa soi gương Một hình người bắt đầu bằng cái kính 1,5 di- Nhìn gần chênh chao Nhìn xa thấy rõ sự tuần hoàn đang cuộn trào trong tâm nhĩ Nhịp đập dập dồn Triệu chứng của suy tim... Chiều soi gương Một cái bóng đứng phía sau hình nhân già nua Giật mình định hỏi: bạn là ai? cái bóng lắc đầu giận dỗi: Hình nhân không nên tập tành nói dối... Hốt hỏang nhìn... Một thực thể...cộng sinh... Lúc bình thường hình người được nhận xét khá thông minh Người chân phương luận bình có đôi phần tinh tế Tự kỷ sau khi soi gương: Có thể nào như thế... Trán ngắn thế này mà... Thông minh, mi đi đâu...? Nhớ dáng mẹ mặc áo nâu... Nhớ hình người trước tòa án lương tâm giày vò: Khai hết... Bóng trong gương và hình người giống hệt... Phiên bản nghịch của lòng người Ẩn hiện phía sau gương...
-
Ngờ ngợ khá lâu khi tìm thấy một điều gì đấy khá chung giữa xilanh và stunging, nhưng ngại ...vì nhiều lẽ... Đong đếm cảm xúc có lẽ là điều không nên và những lời khen về hình thức mà không có chiều sâu cũng là điều tối kỵ đối với bạn thơ. Nên muadong tôi chỉ lặng lẽ đọc, lặng lẽ cảm nhận, lặng lẽ đồng cảm ở những nơi mình đi qua và đôi khi muốn dừng lại... Bây giờ hình như cảm xúc không còn thấy nhàn nhạt nữa, nhất là khi đọc những dòng mà bạn thơ gọi là bâng quơ, gọi là rác...nhưng với tôi là rất thực, rất cuộc sống ở diễn đàn này... Cảm ơn nguoibuongio, cảm ơn xilanh, stunging... Mọi ngày với mọi người luôn là những tốt lành...
-
TỰ KỶ 1 Ngày hôm qua có người gọi tôi là anh mùa đông Tôi giật mình vì từ lâu không quan tâm đến vấn đề giới tính Tôi đăng nhập bởi một số cái tên để trốn mình vào khỏang không vô định Nay thấy người xác nhận cho mình : hơ hơ hơ! Ngày hôm nay ngồi viết những câu bâng quơ Ngữ nghĩa không có trong wiki rồi bật cười rất Người buôn gió Có lẽ sau bài viết này, đêm nay khu vườn mùa đông để ngỏ Chờ những lời bình của Xilanh! Ngày mai tôi sẽ lang thang trong blog của anh Để đọc những bài viết dành cho tôi trong những đêm dài khắc khỏai Tôi vô tâm rời xa để hạ này mình anh ở lại Rồi tự kỷ với mình, như thế mới là yêu! Ngày kia tôi sẽ lục ví của mình xem niềm tin còn cân nặng được bao nhiêu? Mà quên theo tháng năm niềm tin ở phía không tôi biết có còn đầy mãi... Tôi để lại phía không tôi tình yêu ở lại... Để phía không người... Tôi tự kỷ riêng tôi!
-
TỰ KỶ Ngày đầu tuần vô tâm Hững hờ nhìn một chồng sách vở Máy tính bật lên…chẳng có gì trong nớ Những tin tức giật gân…thế giới mạng Tầm phào… Nhìn ở ngoài kia Sát cạnh tường rào Một quán cóc bé tí ti mọc ra như cổ tích Có ông cụ ngồi lặng im cô tịch Rít điều thuốc lào nghe gió thổi lao xao… Nhìn ở ngoài kia Như ở giấc chiêm bao Một bạn trẻ dắt tay một người già qua phố Đèn đỏ bật mọi người hiền lành nhường nhau bến đỗ Đèn xanh lấp lánh nhìn, xe cộ nhún nhường qua… Nhìn ở ngoài kia Bên cạnh sân ga Có cô gái tiễn chàng trai đi về nơi khát vọng Trao vội cho nhau những nồng nàn nóng bỏng Nước mắt lấp lánh nụ cười Niềm tin…niềm tin… Nhìn ngoài kia Ở phía của bình minh Những mảnh đời đơn côi đã có nơi nương tựa Những mảnh đời khốn cùng đủ cơm ngày ba bữa Trẻ con đến lớp học hành… Bé khỏe….bé ngoan… Nhìn ngoài kia Đôi vợ chồng hàng xóm đang nhìn nhau chứa chan Dù trên má người vợ vẫn còn tình thương bằng tay anh chồng để lại Dù trên cổ người chồng dấu móng tay người vợ kéo toạc nhân tình thế thái Bỉ cực và nhọc nhằn… Cơ hàn và cùng tận Muốn xé nát duyên nợ châu trần… Nhưng ….họ vẫn tha thứ cho nhau… Thôi thì tập trung đi Cố nhai nốt đống sách vở kia để bài luận ngày hôm sau có thêm phần logic Cố gặm nhấm nỗi buồn trong sự cô đơn cùng tuyệt Xóa hết những tin tức giật gân…mua sự tò mò của lòng người… Tự nhủ: Cố lên… Chẳng phải là thơ…cũng không thể gọi là tên Cứ tự kỷ với bản thân là những câu văn vần trong thời thơ mới Ừ thì cái gì không thể gọi là quen thì cứ xem như là mới… Cứ mãi rồi lại có lối mòn… Mới lại thành quen…
-
Cảm ơn bạn đã cùng chia sẻ. Cảm ơn bạn đã có lời nhận xét. Tự nghĩ mình cũng không dễ khóc, dễ cười đôi khi còn sợ mình nhẫn tâm ấy chứ. Viết những câu văn vần mà bạn vẫn gọi là thơ ấy chỉ khi nào thật sự có sự đồng cảm và tự mình tôi cũng thấy tôi hòa bình với những vấn đề như bạn chia sẻ. Chúc bạn ngày mới nhiều niềm vui nhé.
-
Em không tin nhân gian gọi anh là kẻ đa mang Em tin sáng nay anh dắt cụ già qua phố Em tin anh sẽ xót xa trước những mảnh đời cùng khổ Trước những đứa trẻ thiếu vắng hơi ấm cha… Trước những người vợ lệch hẳn bờ vai chồng… Em tin! Em cũng tin khi tỉnh giấc lúc bình minh Con trai lớn của chúng minh cũng mong thấy anh để nói câu: Chào Bố Con gái nhỏ mong được ôm cổ cha để nói những câu bi bô rất ngộ: Con yêu bố thật nhiều..Chiều bố mua kẹo…bố nha! Anh có thể quên đón em giờ tan ca… Bởi mãi khóc thương thân phận người nơi gió xoáy Nỗi niềm của anh sao không tỏ bày cùng em để thấy… Để chúng mình cùng chăm chút…có hơn không? Em không có nhiều những yêu thương mênh mông Cũng đúng thôi, phụ nữ chúng em thời vẫn thế Chỉ yêu thương những điều thuộc về mình có thể Những cũng không hờ hững với cộng đồng trong bể khổ đâu anh… Buổi sáng này réo rắt trong vòm lá xanh Tiếng chim hót thấy cuộc đời sao yêu lạ Em muốn hiểu anh khi nước sông đủ đầy yên ả… Cạn dòng rồi…còn chi nữa…anh ơi!
-
GỬI EM... Có điều gì mà em lặng im? Để dòng sông oằn mình lo sợ Bọt nước cuộn tung xoáy về bên lở Phi lao buồn ngã rạp chiều nay? Có phải là em đã đổi thay? Có phải người ra đi sẽ không ngày trở lại Có phải anh khạo khờ khi chờ em mãi mãi… Khản tiếng gọi đò ơi…giữa tim bão trái mùa Có phải em đã quên màu tím hoa mua Khi thật lòng hỏi mây: Có bao giờ biết nhớ? Mây lặng im chứa điều gì vụn vỡ… Có phải là …em đã hết yêu anh? Bầu trời chiều nay không còn trong xanh Ở phía không anh quá nhiều ráng đỏ Triền sông phía không em ngút ngàn cơn gió Có phải bão sẽ về…có phải không em?
-
@ Xilanh:Bạn nhầm rồi. Tôi không có cái sở thích đến đam mê như bạn. Tôi nghĩ nguoibuongio sẽ hiểu vì sao tôi không nhắn vào hộp thông điệp mà viết vào đây. Nếu nguoibuongio sẽ trả lời đúng như câu bạn vừa viết, cũng không sao cả. Chuyện đó cũng bình thường ở thế giớ ảo này. Điều tôi muốn xem là những điều bình thường ở thế giới thật như suy nghĩ, cảm xúc qua những câu bâng quơ mà nguoibuongio đã viết. Thế thôi!
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.