Nhưng…
Thật sự chưa bao giờ em quên anh cả. Tự nhủ, rồi thời gian sẽ làm anh nguôi quên, rồi anh sẽ tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn mình. Rằng em ngàn lần đáng ghét..Rồi rất nhiều lần tự vấn như thế. Rất nhiều lần nhìn thấy anh trên đường, rất nhiều lần giữ chặt tay mình lại để không mở cửa xe, để không vượt qua tất cả dòng người đang cuồn cuộn đổ về từ mọi hướng, mọi phía đang phủ kín bóng anh, chỉ để ôm choàng lấy anh một lần, chỉ để nói với anh một lần: Em yêu anh, yêu nhiều hơn bất cứ điều gì mà em có được..
Nhưng cuối cùng em vẫn là một kẻ hèn nhát, không dám đối diện với lòng mình, không dám vượt quá lời răn của Bố Mẹ, không dám làm điều mà trái tim thật sự mong muốn chỉ bởi một sự sợ hãi mơ hồ, sợ một ngày em vô tình làm những người thân mình thất vọng. Sợ sự hy sinh quá lớn của Bố. Sợ một ngày em đã làm sai điều gì đấy…Mênh mông tận cùng là nỗi sợ, để rồi chỉ dám nhìn anh. Thắt lòng..
Không phải vì tình yêu của em không đủ lớn, không phải vì em không tin anh. Tất cả những điều ấy với em, không thể cân đo, đong đếm. Em yêu anh nhiều hơn hôm qua và ngày mai sẽ còn nhiều hơn thế, yêu từ đêm gió xiết, yêu đến những điều rất vụn vặt, bình thường trong cuộc sống của một người Hà Nội…anh à!
Anh sẽ bảo: yêu anh mà ở xa anh đến thế, để những lúc anh cần em nhất thì em không ở cạnh. Yêu anh mà như thế, anh không tin!
Em biết, anh sẽ không bao giờ tin, nhưng trái tim em vẫn bướng bỉnh xiết bao khi tự nhủ với chính mình : Yêu anh như thế. Mãi mãi là như thế, trong suốt cuộc đời này. Một một điều đến với anh, nó cũng sẽ như thế với em. Anh đau khổ hay anh hạnh phúc. Em cũng sẽ đều như thế.
Sinh nhật anh, không hoa, không quà, không lời chúc. Dù sang sớm nay em đã mua cho mình một lẳng hoa rất đẹp và cả buổi sáng nay em chỉ nghe bài hát của Khánh Ly: Còn chút gì để nhớ! Bài hát mà ngày em đi Tây Nguyên, anh đã nghe đi nghe lại và đã đăng trên diễn đàn. Khi ấy, em hiểu thế nào là hạnh phúc và ấm áp khi xa anh!
Em biết anh sẽ khóa máy cả ngày hôm nay và đi đến một nơi nào đấy, ngồi và trầm ngâm một mình. Rồi anh sẽ kể cho người cũ nghe cảm giác ngày hôm nay. Cô đơn là như thế và em cũng sẽ yêu anh nhiều hơn qua những lần như thế…
Nếu thật sự vẫn còn cho em một khoảng nào đấy trong trái tim mình. Hãy chờ em hai năm nữa, hai năm em sẽ trưởng thành. Hai năm em sẽ hiển hiện ra trước anh, nắm chặt tay anh và không rời xa nữa. Còn bây giờ, em thật có lỗi khi để anh đơn độc thế này.
Tình yêu của em, Yêu thương của em: Sinh nhật an lành và hạnh phúc.
Bằng tình yêu của mình, em tin anh sẽ nghe được điều em đang nói với anh.
- Read more...
- 0 bình luận
- 489 views