-
Số bài viết
130 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi motngaymuadong
-
Đã nhiều lần viết cùng Biển, nay lại gặp Biển ở nơi này... Biển xót xa Nhận hết từ thế giới con người những đau thương, xa xót Gạn lắng những nồng nàn dịu ngọt Để cho người yêu thương Những đêm vô thường Biển rưng rức ôm vào lòng những thở than hờn dỗi Cho Thuyền gối đầu bối rối Biển khẽ khàng lời ru Những cơn gió mùa thu Thổi bạt lá vàng nhưng không thể khỏa lấp lòng biển cả Không thể ngăn dòng người hối hả Rời bờ để ra khơi Biển nhận hết chơi vơi Để những con sóng ngao du nơi miền đất lạ Dành cho thuyền phút tự tình yên ả Có biết lòng biển quặn đau... Ngày mai rồi ngày sau Biển cứ giấu trong lòng mình những lặng thầm như thế Lặng thầm giữ cho riêng mình những yêu thương có thể... Để ngàn sau...Biển mãi bạc đầu...
-
Họa cùng bạn nhé! ... Nhủ lòng, ta sẽ ngủ ngoan Nhủ lòng mặc kệ thế gian đọa đày Nhủ lòng mặc kệ đổi thay Lỗi lầm ngày trước vẫn say ...bây giờ Thế gian không thiếu ơ thờ Trách chi những lúc bơ vơ một mình Đêm trò chuyên với lặng thinh Ta trò chuyện với riêng mình lời ru À ơi, ngủ nhé mùa thu À ơi ngủ nhé lời ru - ngoan nào Trãi qua những giấc chiêm bao Ta ru ta ngủ ngoan nào- ngày qua! ...
-
Vũ khúc ngày ra đi Ngày ra đi Cũng không biết đem theo điều gì trong ngổn ngang ký ức Điều muốn quên đi, ru hoài vẫn thức Điều nặng lòng cứ chợt thiếp đi Ngày ra đi Phố vẫn ồn ào vào buổi sáng tinh mơ Người vẫn gọi nhau, chờ nhau và bước qua nhau...trong cái bình thường có thể Mỗi bước chân đi có bao điều như thế Những điều ngày ở lại đã lãng quên... Ngày ra đi Dặn hàng cây hãy tựa vào đêm Khúc hát để ngủ yên đã chọn xong lời và ghép nhạc Đêm cứ giữ bản hòa âm để những khi hàng cây dỗi hờn sẽ hát Bài hát bắt đầu bằng vũ khúc chiều mưa... Ngày ra đi Hà Nội chưa chạm vào thời khắc nghìn năm xưa Mà người ra đi lại vội trở thành xa lạ Khép tất cả những con đường trở về để ra đi tất tả Sợ vấp phải ngày xưa lại rưng rức...trong lòng Ngày ra đi Ngồi ở quán quen thật lâu để nghe bài hát cũ Ngồi ở quán quen thật lâu để nhìn người chưa cũ Để giữ một dáng hình, một tiếng nói trước ngày xa... Ngày trở về... Xa thật là xa...
-
Đơn giản là... Đơn giản là muốn nghe ai nói Trong chiều tĩnh lặng lá thu rơi Đơn giản là một câu thôi: Nhớ quá Để bước đi dừng lại, chẳng muốn rời Đơn giản là muốn nhìn ai đó Vẽ lên toan cảnh sắc buổi chiều Trong nắng nhạt, những vệt màu phản chiếu Soi tận cùng, lấp lánh tháng năm yêu Đơn giản là muốn chờ ai đó Để ngâm nga tách trà sáng mỗi ngày Đời bề bộn cuốn mình không kịp thở Vẫn có người, cho ta…nắm bàn tay ...
-
Lặng lẽ tôi... Những ngày này Hà Nội vào thu Trời xanh lắm như mắt người con gái Đã đi qua đời tôi và không trở lại Để một chiều không nắng chông chênh Ký ức không phai mờ vẫn thầm thì lúc nửa đêm Bản nhạc cũ, căn gác buồn xưa cũ Bước chân xiên, cốc say cằn men rượu Những yêu thương cứ rưng rức, nặng oằn Hà nội những ngày không sao, không trăng Trời hun hút như đêm trừ tịch Hà nội giấu trong lòng tiếng cười khúc khích Để những mùa, cứ nối tiếp nhau đi Hà nội của một thời mắt ướt hoen mi Khi mỗi bước chân đi, vấp ngày xưa níu lại Những dấu yêu của một thời hoang hoải Ô cửa cũ thân quen, Hà nội thuở nào Hà Nội giấu trong lòng điều không nói- để khát khao Để cơn mưa cuối thu đêm mãi còn chao chát Ngủ ngoan nhé tôi ơi, lặng lẽ mùa thu hát Để ngày này, tôi lặng lẽ vào thu…
-
Người con trai chiều qua Người con trai đợi gặp em chiều qua Ánh nhìn sao khắc khoải Có lẽ mong ở em một lời ở lại Để chiều đừng qua mau... Người con trai của cuộc đời kể cho em nghe những câu chuyện trong tiết trời hanh hao Em hờ hững nghe mong chiều mau đến Những vạt nắng cuối ngày đọng lại giữa thinh không tiếng cười dễ mến Nghe như ký ức răng rắc vỡ ngày nào... Người con trai chiều qua nắm chặt bàn tay em xanh xao Khẽ khàng bảo tay em thật lạnh Hai bàn tay người ấy xoắn chặt vào nhau giữ tay em chút ấm Thất vọng vì mỗi lúc một lạnh hơn... Em không lạnh từ một bàn tay Em không lạnh từ một ánh nhìn để người ở lại Em lạnh từ trong trái tim vỡ ra những điều không bao giờ là mãi mãi Người con trai chiều qua... Có ở lại bởi điều này...???
-
KHƯỚC TỪ Đã khép tất cả những ký ức của ngày hôm qua Em lui vào góc khuất Xé nát những trang thơ Nhổ tung từng cảm xúc Để không bao giờ Làm thơ cho anh Đã qua những ngày mong manh, mong manh Đã qua những ngày chòng chành giữa yêu thương và thất vọng Để bây giờ chỉ riêng mình một bóng Em cười cợt với đời Long đong, long đong… Mùa thu lặng lẽ giữa thinh không Sông ngân lặng lẽ cầu ô thước Em lặng lẽ ôm trong lòng điều ước Trong ngày trời đất gặp nhau Chỉ để nói một câu Dù cuộc đời có muôn phần nghiệt ngã Thơ của em, trái tim của em dù bị tổn thương nhưng vẫn dành cho anh Nguyên lành không chắp vá Dù rất đau nhưng vẫn thở để gần người… Nỗi đau sẽ được ẩn đi sau những nụ cười Ẩn sau những bộn bề cuộc sống Chỉ có lặng lẽ nắng, lặng lẽ mưa… Lặng lẽ một vì sao trong đêm… Hiểu những điều khát khao cháy bỏng Anh không tin Cũng phải thôi… Em lặng lẽ… Khước từ
-
Thu xa Ngày em xa Thơ chẳng có tội gì đâu Để gọi tên là lầm lỗi Để gọi những vần thơ nồng nàn là gian dối Tin em đi Thơ không có tội mà... Người ta vẫn thường phổ nhạc từ những vần thơ Để thành những bài ca không phai mờ theo năm tháng Thơ của em viết cho anh từ những cảm xúc lành nguyên, âm bản Anh cứ soi vào đi, sẽ thấy những chân thành... Em gọi là hạnh phúc từ những điều được nhận từ Anh Từ sự lo lắng đến rối tung trong những ngày em vắng Thế giới có lúc không là mặt gương phẳng lặng Em cố chấp soi vào thấy lấp lánh tình anh... Em tin tất cả mọi điều đã đến từ Anh Em tin trái tim anh cũng cùng em một nhịp Em tin dù cuộc đời có khó khăn đến dường nào, anh sẽ cùng em bước tiếp Em tin hạnh phúc là có thực trên đời, không phải dối gian... Ngày em xa Hành trang là nỗi nhớ mênh mang Là sự xót xa bởi những vần thơ không có lỗi Là sợ người đời cho thơ của em gian dối Em và thơ, không có lỗi anh à! Nhưng vẫn xin người đời thứ tha Thứ tha vì những nồng nàn đã làm tổn thương cảm xúc Thứ tha vì đã lấy của anh rất nhiều hạnh phúc Mà sự cho đi, em hờ hững thật nhiều... Mãi mãi muôn đời, sẽ mãi là yêu Anh là nắng tháng ba, là cánh diều tuổi thơ trên cánh đồng rơm rạ Anh trong em rất riêng và tất cả... Anh hãy tin Hạnh phúc không phải là... Lời nói dối...thiết tha!
-
Viết cho Anh! Một người chưa quen bảo Anh: Người ta không thể vịn mãi vào một người để sống! Anh tin, không có một người...người ta vẫn sống Cũng như Anh Những ngày này... Ép cảm xúc của mình cứ chực tuôn trào bằng những men cay Uống đến cạn sao, cạn trăng... Đến cạn lòng mà vẫn không hết đắng Phố xá biết bao người, mà sao vẫn vắng... Thảng thốt gọi tên giữa phố...một người! Những ngày này, bỗng thấy mình rất hay cười Rất hay lân la giữa những nơi rất lạ Rất hay buông lơi một ánh nhìn để cảm xúc bắt đầu mặc cả... Mặc cả giữa cái đầu và trái tim... Những ngày này đôi chân cứ bất lực đi tìm Giữa chợ đời mênh mông, biết không bao giờ nhận ra những yêu thương hối hả Nhưng Anh sợ trở về căn phòng, nơi Trịnh ca cất lên những ca từ: Sỏi đá Có một ngày cũng cần đến nhau... Mà em những ngày này Đang ở nơi đâu?
-
Ngày mai mưa ngâu...Anh chờ em ở bên này cầu Ô thước! Ngày mai là mưa ngâu Ngày mai đất trời gần nhau em ạ Một năm trời nhớ thương day dứt quá Ngày mai ô thước bắc cầu Ngày mai em ở đâu Bờ bên kia gió thở dài, trống trải Bờ bên này anh gom hết mây và yêu thương ở lại Để ngày mai, tặng cả cho em Ngày mai những vần thơ dành cả cho em Ngày mai anh sẽ kể cho em nghe những ngày vắng em Anh đã sống như là phải sống Lặng lẽ giam mình vào những ký ức yêu thương nóng bỏng Kể từ ngày em xa... Ngày mai sẽ không xa Anh sẽ đợi ở bên này cầu ô thước Một năm có bao nhiêu ngày nhưng ngày gặp em Đã là biết trước... Anh sẽ chờ Ở Ô thước...ngày mai! Cuộc sống sẽ có những đổi thay Nhưng những ngày có em là những ngày Anh sống Những ngày có thể tự tay mình viết những ước mơ cháy bỏng Dành cả cho em! Cuộc sống muôn vàn những đan xen Những đan xen có thể làm mất đi niềm tin cuộc sống Chỉ duy nhất trong anh giữa đất trời cao rộng Bằng cả chân tình mình, sẽ mãi yêu em... Ngày mai , nhé em Ngày mai trời đất gặp nhau Anh chờ em ở bên này cầu ô thước!
-
Bài thơ Mùa thu Mùa thu về mùa quả chín trên cây Sao lá lại rơi trong mùa chim làm tổ Bầu trời cao hơn, mây xanh hơn trong mắt người xuống phố Trời đất dựa vào nhau, không phải vô tình... Mùa thu về cuốn đi những lặng thinh Để lại tiếng chim ca báo mùa quả ngọt Dòng sông lặng lẽ trôi, giữa muôn phần đắng đót Trong vạn nỗi xót xa, cay đắng, nghi ngờ... Mùa thu về ngơ ngác trước vần thơ Ngơ ngác trước những vu vơ không thành câu chữ Mùa quả ngọt và chim xây nhà Là yêu thương đấy chứ Ừ, là yêu thương Trước những lá vàng... Mùa thu về trách cảm xúc đi hoang Trách những dối gian giữa đời thường vụn vặt Khi gió trở mùa Lại hằn vết cắt Để thu về Se sắt lá vàng rơi... Bao nhiêu nỗi đau đọng lại giữa dòng đời...
-
Tự khúc Những ngày này vẫn có mây bay Vẫn thi thoảng buổi trưa oi nồng vắng gió Những ngày này, khu vườn xưa bỏ ngõ Cỏ mọc thành vườn hoang, nhạt thếch tiếng cười! Những ngày này, nghiền ngẫm sự đời Chợt thấy dửng dưng với mưa mùa, nắng lạ Ừ thì mùa thu lá vàng rơi vội vã Để mùa đông sang sẽ ngủ giấc dài! Một giấc ngủ dài, điều gì sẽ đổi thay Có thể tìm lại không, những điều đã mất Trái đất này, người đông nên chật Hờ hững bước qua, ai nhớ để tìm? Những ngày này buốt nhói ở trong tim Mụ mẫm ở những câu thơ không tìm ra từ khóa Những ngày này mưa không là tất cả Bến sông đã rất đầy, nước mắt mùa thu! Những ngày này vẫn có những lời ru Có nghĩa những yêu thương vẫn còn tồn tại Điều đã cho đi sẽ là mãi mãi Để cuộc sống những ngày này, sẽ lại trôi đi…
-
Có một thời năm tháng cũng biết yêu! Em tin rằng năm tháng cũng biết yêu Khi mùa thu gọi chim về xây tổ Khi hàng cây lặng nép mình bên phố Đón những giọt mưa ! Em tin người qua khúc hát ban trưa Qua tiếng võng đưa đuổi mùa hè ra cửa Qua những lỗi lầm, tin người là một nữa Để trái tim mình biết đập những yêu thương! Bầu trời trong xanh Mặt nước soi gương Mắt người yêu trong xanh khi chiều xuống phố Những hạt mưa long lanh bám vào ô cửa sổ Kể cho một người chuyện những ngày qua Thôi, sẽ thứ tha Thứ tha vì đã tin năm tháng biết yêu nhiều như thế Thứ tha vì đã tin những điều không thể Không thể còn đến ngày mai… Năm tháng sẽ đổi thay… Nhưng những vần thơ vẫn đắng cay về chuyện đời đã cũ Để những niềm vui vùi mình vào đêm say ngủ Vẫn không thể quên một thời…năm tháng cũng biết yêu!
-
Có một ngày hôm qua Có một có đường mang tên hôm qua Ở đó có hoàng lan nhẹ nhàng hương tỏa Ở đó có khoảng vườn bình yên lặng gió Vậy mà làm bay bổng những câu thơ! Có một con người mang tên hôm qua Cũng bình thường thôi mà sắt se nỗi nhớ Cũng bình thường thôi mà mong manh lo sợ Sợ sẽ trở thành quá khứ từ hôm nay! Có những vần thơ mang tên từ hôm qua Được viết từ những khát khao của đời thường vụn vặt Vậy mà khi ánh nắng chiều vừa tắt Câu thơ bẽ bàng cay đắng ở hôm nay! Có những điều đã gói lại ở hôm nay Quẳng vào một xó tủ kia và gọi tên ngày hôm qua người đời gian dối Trách những nhớ thương ngày hôm qua viết vội Để bây giờ trách cứ ở hôm nay! Có rất nhiều điều đã viết ở hôm qua Có rất nhiều điều ngày mai sẽ thứ tha cho những điều cho là lỗi lầm quá khứ Ngày hôm qua không đi qua như là phép thử Bởi nhiệm màu nào xóa hết những niềm đau!
-
Mới tháng tám mà, đâu phải đã cuối thu Mới tháng tám mà, đâu phải đã cuối thu Sao Hoàng Hạc bay bỏ mình ta ở lại Gốc sim già nhớ tuổi thơ xa ngái Ta nhớ người sóng sánh nước sông thu! Mới tháng tám mà, đâu phải đã cuối thu Không thể có cách xa, ta dặn lòng như thế Giòng sông không thể nào đưa người ra cửa bể Ta vẫn chờ… đâu phải đã cuối thu? Mới Tháng tám mà, chưa phải đã cuối thu Bài hát vừa ngân lên lẽ nào lỗi nhịp Thời gian cứ bồng bềnh trên kiếp người nối tiếp Nỗi nhớ cứ đòng đưa trong khoảng khắc xa người! Mới tháng tám mà, làm sao lại cách xa... Mùa thu không thể qua, không thể nào...gió nhé Vẫn biết ngoài kia ...tiếng lá rơi khe khẽ Nhưng nỗi nhớ về người đâu phải đã cuối thu! Mới tháng tám mà, hãy cất những lời ru Hãy cất màu vàng thu trong ánh chiều biêng biếc Hãy cất ánh nhìn thu trong mưa chiều tiễn biệt Để riêng tặng cho người, thu xót xa ơi!
-
Đêm, đừng tự làm mình đau thêm nữa! Đêm Đừng đau Lá đã ngừng rơi từ lâu Ngoài kia không còn tiếng côn trùng thổn thức Đêm Đừng tìm nữa Có điều gì là thực Khi lá mùa thu rơi Đêm Thôi đừng nhặt những chơi vơi Cứ kệ đi, mùa thu sẽ thổi bay tất cả Chỉ còn miền băng giá Khi mùa đông qua Những cách xa Dẫu tháng năm có xói mòn theo nước chảy Những đêm tự làm đau mình vẫn thấy Những vết thương Không thể nào lành Không nghe được âm thanh Không nhìn thấy được bộn bề phố xá Chỉ có đêm một màu đen yên ả Độc thoại với chính mình Về cuộc sống đang trôi Thôi Ngủ đi đêm Đừng tự làm mình đau thêm nữa Cố gắng có ích gì… Những sai lầm ngày mai sẽ sửa (Nhưng ngày mai là khi nào… Khi mãi mãi vẫn hôm nay…)
-
Chợt một ngày ta không còn biết khóc Chợt một ngày ta không còn biết khóc Khi sông thu đã đầy lắm nỗi niềm Bằng lòng với nỗi đau trong khó nhọc Nước mắt rồi sẽ không chảy từ tim? Chợt một ngày hiểu mình không biết khóc Tháng tám sang mà lại ngỡ cuối thu Bao thay đổi để hiểu mình phải học Giấu nỗi đau, cười cuộc sống quay vù Chợt một ngày thấy không còn đau nhói Mắt dửng dưng với thống khổ đời thường Tim lạnh nhạt khi yêu thương vẫy gọi Nhìn lại mình, thấy lạ lắm trong gương! Chợt một ngày thơ bỏ mình đi mãi Đêm trắng đêm vẫn không hiểu u hoài Tâm hồn chết , bỏ tấm thân ở lại Sống với cuộc đời, lạ lắm : Ngày mai!
-
Biết kể gì với Tháng tám...tôi ơi! Ngày hôm qua trở về những buổi ban trưa Em kể cho tôi nghe những nhọc nhằn ký ức Em kể cho tôi nghe về những đêm vẫn thức Lặng lẽ đếm giọt cà phê, độc thoại với chính mình Em kể về những chòng chàng trong đêm lặng thinh Kể về những ước mơ qua đôi hàng mi ướt Kể về khoảng chao nghiêng của hạ buồn sũng nước Tôi- có lúc ước mình – bổng hóa chiếc ô Em kể về tuổi thơ của mình bằng giọng điệu rất đỗi ngây ngô Bằng những vần thơ còn chưa tròn vần, tròn điệu Em kể cho tôi nghe ngày em đọc vần thơ của tôi để hiểu Hiểu tôi thật gần, gần thật ở bên em… Thế rồi một ngày điều lạ chưa kịp thành quen Em rời tôi, bỏ phố chiều ngơ ngác Mưa tháng tám dập dềnh, phố ngập buồn – vẫn khát Khát những ngây ngô mà em kể trưa nào? Vắng những tiếng chào để buổi sáng nghiêng chao Vắng những bận rộn của thời gian để thấy mình nhàn hạ Vắng những điều thân quen để khiến mình tất tả Tôi thảnh thơi, thừa thải quá, những ngày này… Đoạn kết của những câu văn vần, không phải lúc nào cũng hay Em không thể kể cho tôi, về cái ngày cuối ấy… Để rồi xa, xa không bao giờ tìm thấy… Tiếng hoa cỏ thì thầm khi gió chuyển mùa sang… Những ngày này, một khoảng lặng mênh mang Ép nỗi nhớ trong tim tôi thì thầm thu hát Rồi loay hoay với chính mình, những yêu thương khô hạn Mặc kệ đám lau già, khóc nức nở…mưa thu! Khu ru ngàn đời vẫn mãi khúc ru Cũng như ngàn đời chẳng ai tắm hai lần trên dòng sông cũ Tháng Tám về hàng sấu già đứng rũ… Trong mưa đêm chẳng biết kể gì…?
-
Em có bao giờ về lại dòng sông? Em có bao giờ về lại dòng sông Để kể cho tôi nghe hành trình năm tháng Ở đó có một ngày giấc mơ vỡ rạn Cỏ may buồn khóc nấc một chiều xa… Bài hát hôm nào tôi đã ngân nga Để mọi người nghĩ tôi thương- trong những ngày em vắng… Thế giới bây giờ là mặt phẳng nghiêng và lặng Tôi cứ thế mà soi, chẳng tìm thấy được gì… Câu thơ viết nữa chừng bởi tôi đấy- tình si Một nữa khi em đi, thơ cũng đành bỏ dở Trái tim mỗi ngày vẫn duy trì nhịp thở Tôi mỗi ngày vẫn sống, chẳng là tôi… Ký ức cuối cùng vẫn là ký ức thôi… Xót xa cuối cùng vẫn là xa xót nhé Con đường từ em xa, lá vẫn bay nhè nhẹ Tôi từ lâu rồi quên ngược gió- vẫn chông chênh! Xa rất xa rồi, nhưng vẫn nghĩ ở bên Nên những vần thơ vẫn làm tim đau nhói Giọt nước mắt trong veo có làm chi nên tội… Mà để người đời lầm lỗi giữa phân minh… Câu hát ngày xưa, giờ hát để ru mình Mấy ai nghe xong, sẽ còn nghe lại Cánh diều chở tháng năm, đứt giữa chừng xa mãi Chỉ nỗi buồn chiều ấy, ở gần thôi… Năm tháng chở nỗi buồn không thể phai phôi Tôi sẽ lấp lẫn tôi trong vần thơ tôi viết Nỗi đau của riêng mình, chỉ đám cỏ già ngoài kia biết Như một món quà của những tháng năm –yêu!
-
Ngày mưa… Ngày mưa... Thèm được nghe câu hát về Hà Nội Thèm đắm mình trong hương đêm mỗi tối Thèm đọc những vần thơ Đêm …gió xiết…trở về Hà Nội có gì…để phải say mê Phố nhỏ như bàn tay và ồn ào quá đỗi Thành phố xanh đỏ tím vàng …những gam màu đan rối Để vội vã ra đi…rồi lại vội vã trở về… Ừ, đâu phải có gì mới phải say mê… Chỉ cần tiếng gió xiết thôi…cũng thấy lòng xao xác… Tìm kiếm một góc bình yên để thấy mình ngơ ngác… Để vội vã trở về …rồi lại vội vã ra đi… Tìm chi …trong những ngày mưa Khi dạo bước qua những lối xưa… Người ta bảo dạo này Hà Nội không còn nhiều cây sưa và hoa sữa Người ta bảo Hà Nội bây giờ hình như vắng đi một nữa… Bởi một nữa đang còn kéo lụa…phơi sông Trở về lần này, có muốn giữ điều gì không? Không phải là mùa đông, đêm đâu còn gió xiết Bỏ một người ra đi không lời tiễn biệt… Để ngày nắng không còn, ai kéo lụa phơi sông? Ngày mưa… Chẳng có điều gì tròn trĩnh bằng số không Có kể đến bao nhiêu thì cuộc đời vẫn là những lằn roi, vết cứa Nỗi buồn của đêm vẫn hiện diện sau từng ô cửa Để năm tháng qua đi, vẫn chẳng thể bào mòn…
-
Ngày không Nắng Ngày không nắng, bầu trời chông chênh quá Ai kéo mây, che phía ấy nồng nàn Gió xao xác thổi lá vàng ngơ ngác Khung trời buồn, ngày em vắng, thu sang… Ngày không nắng, làm sao hong nỗi nhớ May lang thang, kéo dĩ vãng ngông cuồng Em xa quá nên cả mùa thu vắng Để một ngày không nắng ở bên anh… Ngày không nắng, cỏ hoang trôi tuột mất Không hoa may làm nhân chứng của lòng Thổn thức gọi tình em trưa đồng vắng Nắng xa rồi, ai kéo lụa phơi sông? Chuyện bờ sông với những khúc cong cong Chia hai nửa có bao giờ gặp lại Cỏ triền sông ủ hương chờ…xa ngái Gồng gánh yêu thương, đợi nắng trở về… Tháng tám giao mùa, kể câu chuyện triền đê Bước chân cong vênh không lời từ tạ Cây cầu mùa thu đưa người đi vội vã Ám ảnh một giấc mơ, không thể trả lời…
-
Lâu rồi, em không ngồi trước Blog để viết những dòng cảm xúc từ trong trái tim mình. Lâu rồi, em thờ ơ với những khái niệm niềm vui và hạnh phúc. Trong em và bên cạnh em chỉ còn là công việc. Em quấn chặt mình vào công việc và tận dụng triệt để khoảng không gian thời gian đang tồn tại quanh mình. Chỉ để một điều: Vơi bớt nỗi nhớ Anh! Nhưng… Thật sự chưa bao giờ em quên anh cả. Tự nhủ, rồi thời gian sẽ làm anh nguôi quên, rồi anh sẽ tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn mình. Rằng em ngàn lần đáng ghét..Rồi rất nhiều lần tự vấn như thế. Rất nhiều lần nhìn thấy anh trên đường, rất nhiều lần giữ chặt tay mình lại để không mở cửa xe, để không vượt qua tất cả dòng người đang cuồn cuộn đổ về từ mọi hướng, mọi phía đang phủ kín bóng anh, chỉ để ôm choàng lấy anh một lần, chỉ để nói với anh một lần: Em yêu anh, yêu nhiều hơn bất cứ điều gì mà em có được.. Nhưng cuối cùng em vẫn là một kẻ hèn nhát, không dám đối diện với lòng mình, không dám vượt quá lời răn của Bố Mẹ, không dám làm điều mà trái tim thật sự mong muốn chỉ bởi một sự sợ hãi mơ hồ, sợ một ngày em vô tình làm những người thân mình thất vọng. Sợ sự hy sinh quá lớn của Bố. Sợ một ngày em đã làm sai điều gì đấy…Mênh mông tận cùng là nỗi sợ, để rồi chỉ dám nhìn anh. Thắt lòng.. Không phải vì tình yêu của em không đủ lớn, không phải vì em không tin anh. Tất cả những điều ấy với em, không thể cân đo, đong đếm. Em yêu anh nhiều hơn hôm qua và ngày mai sẽ còn nhiều hơn thế, yêu từ đêm gió xiết, yêu đến những điều rất vụn vặt, bình thường trong cuộc sống của một người Hà Nội…anh à! Anh sẽ bảo: yêu anh mà ở xa anh đến thế, để những lúc anh cần em nhất thì em không ở cạnh. Yêu anh mà như thế, anh không tin! Em biết, anh sẽ không bao giờ tin, nhưng trái tim em vẫn bướng bỉnh xiết bao khi tự nhủ với chính mình : Yêu anh như thế. Mãi mãi là như thế, trong suốt cuộc đời này. Một một điều đến với anh, nó cũng sẽ như thế với em. Anh đau khổ hay anh hạnh phúc. Em cũng sẽ đều như thế. Sinh nhật anh, không hoa, không quà, không lời chúc. Dù sang sớm nay em đã mua cho mình một lẳng hoa rất đẹp và cả buổi sáng nay em chỉ nghe bài hát của Khánh Ly: Còn chút gì để nhớ! Bài hát mà ngày em đi Tây Nguyên, anh đã nghe đi nghe lại và đã đăng trên diễn đàn. Khi ấy, em hiểu thế nào là hạnh phúc và ấm áp khi xa anh! Em biết anh sẽ khóa máy cả ngày hôm nay và đi đến một nơi nào đấy, ngồi và trầm ngâm một mình. Rồi anh sẽ kể cho người cũ nghe cảm giác ngày hôm nay. Cô đơn là như thế và em cũng sẽ yêu anh nhiều hơn qua những lần như thế… Nếu thật sự vẫn còn cho em một khoảng nào đấy trong trái tim mình. Hãy chờ em hai năm nữa, hai năm em sẽ trưởng thành. Hai năm em sẽ hiển hiện ra trước anh, nắm chặt tay anh và không rời xa nữa. Còn bây giờ, em thật có lỗi khi để anh đơn độc thế này. Tình yêu của em, Yêu thương của em: Sinh nhật an lành và hạnh phúc. Bằng tình yêu của mình, em tin anh sẽ nghe được điều em đang nói với anh.
-
... Thật ra thì còn một ngày nữa Hà Nội mới tròn nghìn năm theo đúng chương trình đại lễ, chứ nếu đúng theo chiếu dời đô thì Hà Nội đã bước qua thời khắc nghìn năm từ Tháng bảy âm kia kìa... Nhưng vẫn tự nhủ với lòng, mọi người thế nao thì mình thế ấy, không thể bảo mọi người dừng và làm theo lịch sử được... Lần đầu tiên không làm theo điều mình thích mà làm theo điều mọi người thích và cũng lần đầu tiên chợt thấy số đông lại làm một điều không đúng...lạ thật! Suy nghĩ và suy nghĩ rất nhiều trước khi sử dụng số điện thoại duy nhất còn lại này để gọi cho anh...Một khoảng lặng khá lâu để chờ anh nhấc máy, mình nghĩ anh sẽ không nghe máy...Lần đầu tiên đánh cuộc với anh về cuộc gọi này...và cũng lần đầu tiên mình làm điều mình không thích...nhưng kết quả thì ngược lại, sau mấy chục giây yên lặng, anh nghe máy...giọng nói thật xa lạ...Cố gắng kiềm để nước mắt không rơi, cố gắng cứng cỏi khi còn 15 phút nữa phải vào phòng chờ và bay...đến một nơi xa lạ... Ừ, thì cuối cùng vẫn làm được điều mình thích, save lại lần cuối cùng tiếng nói của anh, dù thật xa lạ, dù đầy rẫy những cách xa nhưng với mình, vẫn ấm áp...vẫn ấm áp... Yêu một người, không nhất thiết phải ở gần, phải ăn cùng mâm, ở cùng nhà, không nhất thiết cả cuộc đời phải nhìn thấy nhau...Ừ, không nhất thiết thế đâu vì không có một khuôn mẫu nào cho tình yêu cả. yêu một người là luôn nghĩ về người ấy, là cả cuộc đời này luôn ở bên cạnh, đau cùng với những nỗi đau, vui cùng với những thành công của người ấy, trăn trở với những điều muốn sẻ chia, và nghĩ về nhau trong những khoảng thời gian có thể...Chỉ là như thế thôi cho một cuộc tình... Em không viết những điều cần giải thích khi vẫn tự tin gọi anh như thế này, cuộc sống có những khuôn phép không vượt qua được anh ạ, em không thể vượt qua nỗi đau của chính những người thân yêu của mình. Những người đã hy sinh hết cuộc đời vì em... Thôi đành chọn cách gần anh, yêu anh theo cách của mình...trong sự hờn trách của người mà mình yêu thương bằng cuộc sống của chính mình!
-
... Đã trưa, kim đồng hồ dừng lại ở con số 12 giờ 5 phút, bước ra khỏi phòng họp cảm giác đầu tiên như là choáng. Dạo này cứ hay bị như thế. Cô bé Huyền bảo: Chắc do thay đổi từ nơi có độ ẩm cao đến nơi có độ ẩm thấp, hoặc cũng có thể do mệt quá... Em ái ngại nhìn tôi lo lắng, tôi khỏa lấp: Chắc là ngôi trong phòng điều hòa lâu quá, không sao đâu! Một đề nghị rụt rè: Em xếp lại thời gian biểu cho nhé? Tôi vội vàng: Không, hãy đừng quan tâm đến việc này, nhé! Khi nào cần, tôi sẽ đề nghị. Về phòng, mệt và thiếp đi khi nào không biết, loáng thoáng trong giấc ngủ lơ mơ ấy tôi như nghe có tiếng gọi: dậy và ăn một chút gì đi chứ, muộn rồi ...của ngày xưa... Ngày xưa, dù bận đến thế nào đi nữa, tôi cũng cố gắng chen vào thời gian biểu của mình sau khi làm cho cô bé Huyền hiểu rằng tôi cần như thế, chỉ để trò chuyện với ngày xưa một chút với những Status rất vớ vẫn của mình, do tôi tự nghĩ ra: Tôi thích làm những điều mình thích mà không cần biết người khác có thích hay không? Và thường người khác: Sẽ phải thích những điều tôi thích, dù là những điều tôi thích vô lý đến lạ lùng... Người ấy cũng sẽ cười xòa hoặc giả vờ nghiêm giọng với tôi: Ừ, biết...biết điều mà tôi thích và cứ ừ...cho con bé nó vui! Những lúc như thế, mọi sự mệt mỏi như tan biến. Tôi lao vào công việc như một mũi tên và thấy không có điều gì có thể ngăn tôi lại được. Tôi tự tin với những khám phá của mình, tự tin với những mạo hiểm của mình, tự tin với khả năng thương thuyết của mình...Mặc dù tôi luôn nhấm nhẳn với ngày xưa của mình: Một người sẽ vui sướng làm việc và một người sẽ buồn khổ rong chơi...tôi lý giải: Thật sự rong chơi rất khổ, vì phải nghĩ cách làm sao tiêu tiền của người vui sướng làm việc một cách nhanh nhất, hiệu quả nhất để người ấy sẽ không rơi vào trạng thái buồn khổ để tiếp tục vui sướng làm việc ...Lý sự cùn của tôi vậy mà làm cho người ấy cười mới lạ ấy chứ. Mà không phải cười miễn cưỡng đâu, cười sảng khoái ấy chứ... Tôi yêu người ấy qua những lần như thế... Có rất nhiều điều tôi đã kể cùng với người ấy, có rất nhiều ước mơ, niềm vui và nỗi buồn tôi đã sẻ chia...Có những lần người ấy làm cho tôi thót tim vì lo sợ...sợ sẽ không còn nghe những điều quen thuộc, sợ những điều không lành sẽ đến...Những lúc ấy, mới thấy người ấy quan trọng biết bao... Đi qua những cảm xúc ấy, đôi khi tôi giật mình không biết vì sao mình lại như thế. Vẫn biết có những điều đã đến và chưa qua đi, nhưng thực sự nghĩ về người ấy...cảm giác thật là ấm áp... Giờ thì phải xa ...xa cái thời buồn khổ rong chơi, xa cái status vớ vẩn : Thích làm điều mình thích, xa cái câu mà người ấy gọi là status của phòng: Làm sao không làm mà vẫn có tiền....để chọn cách gần người ấy như hiện tại, mỗi ngày vẫn nhìn thấy, đọc thấy, cảm nhận và càng yêu hơn nhưng chỉ là như thế...Có người gọi đấy là giới hạn, bước qua giới hạn, sẽ làm người ấy đau và những người còn lại đau... Mà tôi thì không muốn người ấy đau và mọi người còn lại đau, tôi đành im lặng và chọn cách trãi lòng như thế. Trãi lòng như thế, mình sẽ đỡ đau hơn trong những lúc như thế này...đỡ cảm thấy mất mát... Trưa, giấc ngủ mộng mị, ngập tràn những thanh âm xưa cũ...Nhớ người...tôi lại buộc cảm xúc của mình vào trang viết...Trưa ơi!
-
Hôm nay tình cờ vào không gian thơ trên diễn đàn, cũng tình cờ click vào một bài viết rất lạ. Lạ- không phải vì bài viết ấy do người lạ viết, lạ - không phải vì bài viết ấy có cách viết khác với cách viết của các nhà thơ trẻ đã có bài đăng trên diễn đàn, và cũng không phải lạ vì bài viết ấy quá hay. Lạ vì có điều gì ấy tiếc nuối...Lạ- vì có điều gì đó biết rằng không thể níu giữ, không thể thuộc về mình...Lạ- vì khi đặt bút cho dòng cảm xúc đầu tiên đã biết điều ấy sẽ xảy ra nhưng không dám khẳng định...lạ- vì hình như vẫn còn một chút gì mong điều ấy đừng đến, đừng xảy ra...Dù rằng rất mong manh, mong manh đến độ gần như trong suốt... Và từ điều lạ ấy mà tôi viết, viết tất cả những cảm xúc của mình cảm nhận được với hai từ hai từ hoài nghi: Người cũ... Chưa bao giờ tôi nghĩ, người mà mình quyết định yêu thương và muốn gắn bó lại là Người cũ...mà sâu trong tiềm thức của mình, dù sẽ cùng tôi đi hết chặng đường duyên nợ hay hết cuộc đời này thì mãi mãi không thể là Người cũ...Người ấy, luôn là một phần của cuộc sống tôi, tâm hồn tôi, cảm xúc của tôi...không thể tách rời... Tôi vẫn tự cho mình là bảo thủ một cách cố hữu. Có lẽ là xấu mà cũng có lẽ là không xấu nhưng chưa hẳn đã là tốt, nhưng kệ tôi bằng lòng và cố chấp đối với suy nghĩ ấy của mình. Quyết định yêu thương một ai đấy sẽ là không thay đổi. Cho dù quyết định đấy có thể là không đúng, và có thể sự yêu thương không có nghĩa là cận kề, luôn ở cạnh nhưng dù ở mọi ngõ ngách nào đi nữa, mọi nghiệt ngã nào đi nữa thì yêu thương sẽ mãi là yêu thương và như thế sẽ không có gì khác biệt cả... AQ với cảm xúc của mình để thấy mình và người bình yên - âu cũng là điều nên làm lắm chứ... Người được nhận ra dưới một cái tên mới, nhưng như thế không có nghĩa là người mới...Người đóng tất cả những điều của ngày hôm qua và chào mọi người bằng những điều xưa cũ của một người cũ nhưng mãi mãi với tôi người không bao giờ là cũ cả- người biết không? Ở đâu và lúc nào, trong mọi khoảnh khắc nào của ngày, của mùa, của cuộc sống ồn ào, hối hả và tất bật này ...với tôi người không phải là người mới và chưa bao giờ là người cũ. Khoảng bình yên không lặng, chòng chàng giữa hai chiều yêu nhớ ấy, làm tôi quay quắt và càng yêu người hơn. Yêu người tôi thấy mình đằm thắm hơn. Yêu người, tôi bớt đi phần nào sự tự tin, sự tự tin mà tôi thường hay nhìn xuống. yêu người, tôi hình thành thói quen nhìn về phía sau, xem ngày hôm qua trôi đi như thế nào...yêu người, tôi thấy yêu hơn nữa nơi tôi không sinh ra nhưng mà là nơi tôi nhận ra người và gắn bó... Một tình yêu cứ tự nhiên như thế như những câu thơ người viết không dành cho tôi mà tôi đọc và cứ ngỡ là tôi trong đó, sâu sắc và chân thành lạ...như con tằm rút ruột nhả tơ. Vấn vít tôi để rồi thành tình yêu dành cho người như thế... Yêu người, tôi cũng không nghĩ sẽ được người đáp lại...Một tình yêu không thể cắt nghĩa, đôi khi tôi muốn người thuộc về tôi hoàn toàn. Đôi khi tôi hờn dỗi vì những điều người còn vấn vít nhưng...thực ra, tôi lại không muốn ràng buộc người, muốn người như thế...để thơ người như thế, sáng trong như thế, hoài niệm như thế, bí ẩn như thể để tôi soi vào, giải mã và gặm nhấm với chính mình...Để thấy người mong manh... Tôi biết tình yêu tôi dành cho người khi cảm nhận được sợi dây vô hình gắn kết, khi tôi có một mong muốn nếu có cuộc sống ngày sau tôi vẫn mong được gặp người để tiếp tục những gì ngày hôm nay còn dang dở...Tôi muốn ở gần người, bên cạnh người, muốn nhìn thấy người qua làn mưa, qua giấc ngủ...qua cái cách người tỉ mỉ pha trà buổi sớm, qua giọng nói còn ngái ngủ khi người gọi cho tôi bắt đầu một ngày bằng câu: Buổi sáng tốt lành... Người đã cho tôi rất nhiều, người đã giúp tôi tìm lại rất nhiều điều mà tôi đã lãng quên và tôi thấy từ những điều mà tôi vừa tìm lại được, từ những điều tôi đang học lại, làm lại từ những điều người kể cho tôi...Tôi thấy cuộc sống của người ý nghĩa biết bao. Tôi thấy tiếc khoảng thời gian mà tôi đã bỏ trôi qua một cách vô ích để học làm nhà quản lý mà đã bỏ quên bài học con đường và giải pháp để quản lý con người hữu hiệu nhất không phải là trên lý thuyết từ những tập giáo trình dày cộp và khó hiểu mà mỗi ngày tôi vẫn gối đầu giường mà là ở thực tế. Quản lý được tâm tư, tình cảm, kết nối được điều này, dù là vô hình nhưng sẽ là mãi mãi... Người đã làm được điều ấy một cách như vô tình nhưng tôi mãi mãi không thể xa người...Người hiểu không? Và dù người có tự gọi mình bằng cái tên chi chi đi nữa, thì với tôi, người là một phần trong cuộc sống của tôi- không thể tách rời...
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.