Trăng... Lâu rồi ta chẳng thấy trăng đâu, Giữa ngàn phố xá ánh đèn màu. Giật mình đêm nay nghe trăng khóc, Giọt trong có chứa chăng nỗi lòng? Ta biết trăng yêu cô gái nhỏ Hay thường ngắm trăng với mộng mơ Thần thờ đôi mắt sâu huyền diệu Có hay có biết lòng trăng yêu? Có đêm không trăng người ấy buồn Lấy ai soi sáng mối tình đơn, Để rồi sớm mai tan giấc mộng Hồ điệp bay về chốn hư không. Trăng hỡi, trăng ơi, có buồn không Cửa sổ khép hờ còn ai mong? Mỏi mòn hết tàn rồi lại khuyết. Chờ người, chờ trăm năm biền biệt... Đêm nay trăng lại khóc vì ai? Có phải giấc mộng vẫn chưa phai Sương kia bạc cành rung hơi lạnh Bậu cửa nhà ai động chỉ mành. Trăng đến trăng đi, giữa trời vàng Gác nhỏ vẫn đượm ánh trăng tan. Ai hay một ngày khung cửa đóng, Lấy đi của trăng một tấc lòng. Ta có hiểu chăng, cùng cảnh ngộ? Cô độc lặng lẽ đến vô bờ. Ngẩn ngơ cứ thế cùng tĩnh mịch Đêm dài buồn nhớ ánh bình mình Trăng về đêm nay, ta cùng ta Bao năm mòn mỏi chốn xa nhà, Thu xa ngửa mặt trời hửng nắng Còn đâu đêm say ánh trăng vàng.