Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Blog Entries được đăng bởi nguoibuongio

  1. nguoibuongio
    KHÚC RỜI CUỐI NĂM
     
     
    Tới lui rồi cũng cạn một năm
    Vo tờ lịch, vo nhàu hoài niệm
    Ba trăm ngày lẩn quẩn loanh quanh
    Trong nhịp đồng hồ chăm chỉ đếm
     
    Chiều xỏ giày xuống phố tìm đêm
    Tầng cao ốc tiếng chim chạnh nhắc
    Váy áo xòe gợn mấy thoáng quên
    Hương tóc ấy bây chừ xa lắc
     
    Giửa tất bật chợt thành kẻ lạ
    Ghé quán quen cốc rượu sưởi đông
    Gió thương buổi rét còn nấn ná
    Mai xuân đàn én cũ về không?
     
    Nhìn trời khuất tất chòm mây lụa
    Ngó chân mặt đất vấp chao chênh
    Khật khừ đứng hát lời khoai lúa
    Mơ sông quê rợp tím lục bình ...
     
    ***
     
    Chào vậy, ba trăm ngày lận đận
    Ba trăm ngầu đục với trong veo
    Chiều say rảo phố thăm ký ức
    Sau lưng, lá gì đấy, rơi vèo.
     
    ĐCĐ


  2. nguoibuongio
    ĐIẾU VĂN CHO BÀI THƠ CHẾT NON
     
    Tôi xòe que diêm mong manh
    Hòng thắp sáng một ý thơ vụt hiện
    Đốm lửa còi nào sưởi đủ trăm năm
    Thi tứ lạnh vội xếp vào áo quan hoài niệm
     
    Tôi làm thơ như một người tằn tiện
    Tự an ủi bằng tiếng mọt gặm nguôi ngoai
    Bài điếu ca lũ côn trùng nhắn giờ tẩn liệm
    Một chân dung chưa diện mạo, hình hài ...
     
    ***
     
    Bài thơ chết non sẽ chôn cất ngày mai
    Hoa sẽ héo, mộ bia rồi muôn một
    Lúc hạ huyệt van em đừng khóc
    Nước mắt này
    thơ khó đầu thai.
     
     
     
    ĐCĐ


  3. nguoibuongio
    CHỢT MÙA ĐÔNG SÀI GÒN
     
     
    Lẽ nào em giấu mất mùa đông
    Tháng mười một đất trời càng trống trải
    Nếu phải xa, gió mùa, xin giữ lại
    Để anh còn xuống phố với hàng cây
     
    Để tưởng còn ngây ngất nắm bàn tay
    Em nhỏ nhắn đến chừng không có thật
    Hôm len lỏi vào đời nhau bất chợt
    Như cơn mưa bụi này, như cái lạnh sáng nay
     
    Để kịp phải lòng khung cửa sổ xanh mây
    Em thoắt hiện màu khăn choàng cổ tích
    Để ngẩn ngơ mùi hoàng lan tinh nghịch
    Giữ miết chân anh, lại vờ đuổi anh về
     
    Để kịp tìm một góc lặng cà phê
    Thả khói thuốc vẽ hình gương mặt cũ
    Nghe rét mướt cùng vào tìm chỗ trú
    Biết Sài Gòn cũng đang có mùa đông.
     
    ĐCĐ


  4. nguoibuongio
    BÀI HÁT BỎ QUÊN
     
    tôi là hạt bụi
    trái đất bỏ quên
    đợi mai làm bạn bầu trời
     
    hãy tìm tôi trong bài hát
    trong nồng môi hôn đêm hối hả
    trước lúc lên giường
     
    ĐCĐ
  5. nguoibuongio
    LỜI NGUYỆN CỦA TỬ TỘI
     
    tôi lại được tập đi
    ngày người quay lưng về hướng
    còn tôi đứng đấy bên đường
     
    tôi lại được tập nhìn
    ngắm những bóng hình cũ kỹ
    sâu trong ký ức xa xôi
     
    tôi lại được tập tư duy
    suy nghĩ và suy nghĩ
    từng hành động mỗi việc làm
     
    tôi lại được học cảm nhận
    tê cứng những ngày buồn
    máu đỏ tươm môi
     
    tôi lại được học khóc
    bóng tối âm thầm đêm mất ngủ
    không ai đoái hoài
     
    tôi lại được học tranh đấu
    đẩy tay vào bức tường câm
    chẳng còn gì để mất
     
    tôi lại được học cầu xin
    một thượng đế hiếm hoi lòng thương xót
    cánh cổng địa ngục
     
    tôi lại được học nằm mơ
    những ác mộng run người
    tỉnh giấc lưng còn lạnh toát
     
    tôi lại được học yêu thương
    ấp ủ từng giây phút
    mỗi ve vuốt ân cần
     
    tôi lại được học cách bước đi
    vào bóng chiều tím thẳm
    trên tay hai quả tim hồng
     
    ĐCĐ
  6. nguoibuongio
    TĨNH LẶNG
     
    Ai trả đây tĩnh lặng lại con đường
    Tĩnh lặng lắm hàng cây buồn tay vói
    Và tĩnh lặng bầy chim mùa bay tới
    Nụ hôm đêm tĩnh lặng như biệt ly
     
    Bước chân nằm tĩnh lặng đợi ra đi
    Điệu vĩ cầm tĩnh lặng khuya ai dạo
    Chuông giáo đường tĩnh lặng người ngoại đạo
    Trả một ngày tĩnh lặng – em và tôi
     
    ĐCĐ
  7. nguoibuongio
    TÊN LÀM THƠ
     
    không có thơ
    hắn cảm thấy lạc lõng
    ngưng viết về điều gì đó
    hắn chẳng tồn tại
     
    một cuộc đời ngu dại
    hắn tự tạo cho mình
     
    tôi vẫn biết cách phải sinh tồn ra sao
    mà chẳng cần đến thơ
     
    hắn thì không
    tên làm thơ trong tôi
     
    ĐCĐ
  8. nguoibuongio
    CHÚC NGỦ NGON
     
    Em là ngọn lửa
    Anh, cây đèn cầy
    Chạm vào như thế
    Chảy hết còn gì
     
    Thôi, chớ nghịch nữa
    Goodnight ngủ ngon
    Hay … mình thắp lửa
    Coi đêm cháy giòn?
     
    ĐCĐ
  9. nguoibuongio
    TRÒ CHƠI CỦA CÁT
     
    hôm qua
    người ta khiêu vũ, chạm cốc
    chúc mừng
    đôi vợ chồng nghệ sĩ
    sau khi ly dị
    đã quyết định tái hôn
     
    hôm nay
    người ta khiêu vũ, chạm cốc
    chúc mừng
    một viên chức
    mãn hạn tù sớm
    sau án tham nhũng
     
    ngày mai
    người ta khiêu vũ, chạm cốc
    chúc mừng
    hai đất nước
    từng mắng nhau là giặc
    lại bắt tay hữu hảo tình thân
     
    trò chơi dành cho người lớn
    sai lầm, sửa sai, sai lầm, sửa sai …
    trò chơi của bọn trẻ nít
    xây nhà cửa, đền đài, lăng mộ, trên cát
    nếu không thích, cứ xóa đi, xây cái khác
    thật khoái trá
     
    có điều sai lầm của bọn trẻ
    chỉ làm phiền giấc ngủ của những hạt cát
    còn người lớn
    ai sẽ bù đắp cho vô vàn máu, mồ hôi
    và cả niềm tin
    đã bị mất cắp
    trước mỗi tiệc mừng?
     
    ĐCĐ
  10. nguoibuongio
    ĐỐT THÊM MỘT TRANG NỮA
     
    là một trang nữa được lật sang
    mặt giấy rách tơi, vàng ố
    vo lại ném vào bếp lửa
    thời khắc trôi qua
     
    khi phẫn nộ ta thốt lắm lời chẳng hay ho
    thật tình lòng dạ nào muốn vậy
    lắm lúc chẳng biết mình giận hờn ai đấy
    hoặc căm tức điều gì
     
    cả những lúc lặng lẽ bước chân về
    giữa hàng cây yên bình, gió giông vụt đến
    ánh sáng đợi chờ mòn dần theo giọt nến
    hơi nóng chừng còn vướng lại, chưa tan
     
    chiếc lá rụng giật mình con mèo đêm lang thang
    ướt đẫm cơn mưa, lòng mèo ơi khao khát
    được bước vào nhà, một góc phòng ấm áp
    mỗi người chúng ta nào có gì khác
    không ai thích chọn đi hoang nhằm một ngày mưa lê thê
     
    là những con người lạc lõng, chúng ta đi
    chuyến hành trình chưa hề tính đến
    về nơi tận cùng miên viễn
    chưa ai hiểu gì thêm chưa chuẩn bị bao giờ
     
    ta không thể nào thốt ra
    biết bao điều cần muốn nói
    thiếu ngôn từ đành vinh danh tên gọi
    là chân lý, là đức phật, chúa trời
     
    chẳng có gì thêm mang lại cho đời
    chỉ bấy nhiêu ký thác vào tấm lá
    trong hạt cỏ hèn, vào hòn sỏi nhỏ
    trong bàn tay năm ngón trẻ sơ sinh
     
    thế, hãy lật một trang
    cho vào bếp lửa
    nhịp đập của đôi cánh con se sẻ
    đang nắm giữ cuộc đời, giữ cả số phần ai?
     
    ĐCĐ
  11. nguoibuongio
    VẪN MỘT CÂU THƠ
     
     
    Vẫn một câu thơ đang đi tìm em
    Tứ thơ vui như câu chuyện người mới lớn
    Thơ vờ buồn nếu thương yêu hạn hán
    Kiên nhẫn về hạt nước lắng dòng sông
     
    Câu thơ ngồi hát với khoảng mông lung
    Mà hôm vội trái tim làm rơi lại
    Chẳng phải tôi, thơ chưa hề già cỗi
    Dịu dàng thôi đâu dễ gặp một lần
     
    Thơ nồng thơm lúc vội vả tay cầm
    Rụt rè chạm chầm chậm thành kỷ niệm
    Mỗi lời nguyện dành phần người thân thiện
    Mái tóc dài bay rối nhịp thời gian
     
    ***
     
    Sân ga chiều, câu thơ đứng tê chân
    Đợi con tàu hú hồi còi rời bến
    Sẽ hồi hộp thơ cùng tôi thêm chuyến
    Hành trình này trạm cuối có là em?
     
    ĐCĐ
  12. nguoibuongio
    CẦU LẤY MỘT CƠN MƯA
     
    nhà thơ nông dân đầu trần
    đặt bàn chân lên lớp đất khô nứt
    đám mạ khát nước chết gục
    ngước mắt lên trời
    cầu xin một tín hiệu mưa
     
    nhà thơ công nhân bộ đồng phục rách
    bước ra căn nhà tồi tàn bẩn chật
    người vợ ôm đứa con nhỏ nằm ngủ
    chung với tiếng muỗi vo ve
    ngước mắt lên trời
    cầu hôm nay xin được việc làm
     
    nhà thơ bác sĩ
    gọng kính trầm ngâm
    từng hàng dài những hình nhân
    những con bệnh lê la trên nền gạch
    tiếng than van đều khắp
    ngước mắt lên trời
    cầu xin chút phép lạ mong manh
     
    nhà thơ chính khách
    vây quanh bởi ồn ào huyên náo
    của những họp hành, thông báo
    bận rộn tâm hồn
    lương tri hấp tấp
    ngước mắt lên trời
    cầu xin mỗi chữ ký đều sạch
     
    nhà thơ người mẹ
    bàn chân sinh nở mỗi nẻo đường
    đặt niềm tin vào chiếc xe đạp cọc cạch
    vào mớ rau mớ ốc
    vào mắt đám trẻ đói cơm gầy rộc
    cầu xin ơn trời ơn phật
     
    nhà thơ con người
    nhìn vào thăm thẳm trái tim mình
    cầu xin cho tất cả
    những ai đang sống
     
    và trước tiên, cầu lấy một cơn mưa
     
    ĐCĐ
  13. nguoibuongio
    LIÊN TƯỞNG
     
     
    - Mẹ ơi, sao cô Tấm hiền diệu thế lại nỡ luộc sống người, lại còn đem làm mắm cho người khác ăn gớm ghiếc đến vậy, hở mẹ … hở mẹ?
    - Mày có chịu ngủ chưa, thằng ranh con. Sáng mai tao với mẹ mày còn phải đi kiếm cơm. Vớ vẩn!
     
    Trong bóng tối, thằng bé xoay lưng, nằm thiêm thiếp, trong đầu nó lởn vởn mãi một chảo nước sôi và chiếc lọ.
     
    Liệu có cái chảo và chiếc lọ nào đủ to, vừa cho một người đàn ông không nhỉ…
     
    ĐCĐ
  14. nguoibuongio
    BÀI NGUYỆN CHO MỘT NGÀY HÀNH HƯƠNG
     
    lúc tôi nắm lấy bàn tay tật nguyền
    để bàn tay ấy chạm vào đường cày màu mỡ
    thịt da kia dần bớt đớn đau
     
    lúc tôi đặt trái tim bị thương lên môi
    vào giữa những trái tim tuyệt vọng khác
    lòng trắc ẩn sinh sôi
     
    lúc tôi nâng mảnh hồn ngục tù không tên
    thì thầm mỗi lời về tự do
    đôi cánh xanh tìm lại bầu trời
     
    lúc tôi cúi xuống với con người hèn mọn, cô đơn
    bỏ vào chiếc nón rách mảnh danh dự hằng mất cắp
    con người thấp kém nọ
    sẽ thay đổi thế giới này
     
    ĐCĐ
  15. nguoibuongio
    BÀI NGUYỆN KHÔNG ĐỀ TỰA
     
    tôi từng hiểu được
    mùi vị cái đói nghèo kinh niên nếm vào như thế nào
    sự áp bức chạm tay lên bỏng rát ra sao
    phần tự do, dẫu ít ỏi này, khi bị tước đoạt
    mỗi nói cười cay đắng đến dường bao …
     
    ngộ nhỡ điều tôi viết ra đây gây phật lòng nhau,
    xin em làm ơn, một lần thôi, đừng ngoảnh mặt
    một lần thôi, chân bước xuống lòng đường
    hòa vào dòng đời đang ngược xuôi lao lách
    âm thanh mà tai em nghe được
    chính những tiếng kêu lạc lõng, diết da
    của lắm người anh em đang khốn khó quanh ta
     
    ĐCĐ
  16. nguoibuongio
    ĐÊM UỐNG RƯỢU ĐỐT RƠM
     
    Là đêm nuốt đủ cô đơn
    Thêm vài chén nữa ngấm buồn gớm ghê
    Nghiêng bầu chắt đáy sơn khê
    Uống cho vụn vỡ lời thề lược, gương
     
    Là đêm ói cục thê lương
    Trả em làm vốn buôn hường bán xoan
    Để khi gõ cửa thiên đàng
    Hỏi vay đức chúa một ngàn chua cay
     
    Là đêm chết cạnh cơn say
    Quay tìm hồn phách thấy hai xác mình
    Một, đành bộ dạng phù sinh
    Hai, nùi xương thịt trá hình áo cơm …
     
    Là đêm vun lửa đốt rơm
    Ngồi nghe cháy khét một nguồn cơn ta
     
    ĐCĐ
  17. nguoibuongio
    HÔM QUA LÀ NGÀY PHỤC SINH
     
    Ngày hôm qua, ngày cuối tuần, mình đã ở đâu
    Mà đoạn đường dưới kia buồn vậy?
     
    Ai đứng trên bao lơn này
    Theo dõi một ngày cô đơn
    Nhánh mười giờ mười giờ chưa nở
    Con chim bồ câu hớn hở
    Vẽ một vệt nâu nâu
    Lời hứa ở đâu
    Nụ hôn ở đâu
    Cả mùi thuốc lá con mèo và mùi cà phê đậm đặc
     
    Đừng vu khống chủ nhật thường buồn
    Đơn giản chỉ là một mình
    Thiếu một bờ vai từng quen tựa
    Đơn giản chỉ là nhơ nhớ
    Một khúc Trịnh hằng quên tên
     
    Có thiếu gì đâu chạm một làn đêm
    Giai điệu giản đơn của Diễm
    Mưa và tháp cổ
    Câu chuyện được kể lại trên đồi thông, bên đống lửa
    Cây guitar gỗ nâu
     
    Đà lạt là những bụi hoa vô danh
    Là chập chùng sương mù vạn thuở
    Ly sữa đậu nành bốc khói
    Cỗ xe ngựa lốc cốc về khách sạn khuya lơ
    Nón len xuýt xoa đôi má đỏ như táo chín
     
    * * *
     
    Có điều Sài gòn sáng nay vắng lạ
    Chuông nhà thờ báo lễ Phục sinh
    Chúa sống lại sau cuộc thập giá đóng đinh
    Thế gian vẫn tiếp tục bị hành hình
    Động đất, hạt nhân, chiến tranh, tràn dầu, thất nghiệp …
    Ngày hôm qua, ngày cuối tuần, Chúa đã ở đâu
    Mà đoạn đường dưới kia buồn quá vậy?
     
    ĐCĐ


  18. nguoibuongio
    MỜI NHAU
     
    Mời tôi đi lạc vào em
    Là hôm bứt cọng cỏ phiền buộc thân
    Chợ chiều đãng khách lần khân
    Tay cầm rao mớ thơ bầm tím roi
     
    Mời em quá bộ vào tôi
    Nhẹ chân khéo nắng lấm đôi gót hài
    Mời lên đỉnh gió mùa phai
    Nằm nghe chuông muộn màng ngày phục sinh
     
    Mời nhau mê muội nẻo tình
    Cuộc yêu đương ấy hao hanh mấy thì
    Ừ, thôi vớt tiếng chim quy
    Trải phơi lên bãi xanh rì phù hoa
     
     
    ***
     
    Mời nâng cốc đắng thật thà
    Say, ta bồng bế nhau qua chốn người.
     
    ĐCĐ
  19. nguoibuongio
    ĐÊM NGHE CÂU VỌNG CỔ Ở TÂN UYÊN
     
    Chiêu đãi ta, bạn dạo bài vọng cổ
    Điệu nghệ đồng bằng Nam Bộ chính tông
    Vuốt chữ xề miệt vườn nghe “quá đã”
    Gạo chợ bỗng mềm môi nước sông
     
    Vịn nhịp song loan hồn vía lâng lâng
    Câu nói lối buồn ngang xương, khó hiểu
    Cô gái xứ nào gánh nước đêm trăng
    Bỏ xóm nhỏ phụ tình anh bán chiếu?
     
    Thời shopping chạy đua chơi hàng hiệu
    Nệm mút Hồng Kông, nước khoáng đóng chai
    Hơi sức đâu ray rứt hoài tấm chiếu
    Bờ giếng rêu tiếc nuối sợi dây dài
     
    Mẹ ta còn lóc cóc gánh trên vai
    Lời rao quê lạc loài mùa rap rock
    Cuốc xích lô ngoi ngóp thời tắc xi
    Nhớ điệu lý cha ngồi thương nước mắt
     
    Sáu câu hát miệt mài theo cánh vạc
    Đưa nghề nông lặn lội phía chân trời
    Sáu câu hát túm đùm đi đánh giặc
    Dạ cổ hoài lang đứt ruột người ơi!
     
    Sáu câu màu chung thủy áo xanh thôi
    Xa phố đông mốt thời trang đủ kiểu
    Nối đời mình vào những mảnh đời trôi
    Dệt từng cọng tình người thay dệt chiếu …
     
    Bạn ca muồi ta ngậm ngùi khó hiểu
    Mai mốt về đánh đố cuộc áo cơm
    Thời @ đêm trở mình thấy thiếu
    Tiếng mưa rừng
    câu vọng cổ Út Trà Ôn.
     
    ĐCĐ
  20. nguoibuongio
    THĂM VƯỜN XƯA
     
    Nhân diện bất tri hà xứ khứ
    Đào hoa y cựu tiếu đông phong
    Thôi Hộ
     
    Ngày không nắng là tôi về ươm nắng
    Giữ thời gian trong mấy khóm tiêu điều
    Bước nhơ nhẩn như cu cườm nhớ bạn
    Trưa cựa mình sau đám lá bạc màu rêu
     
    Trời thinh gió tôi ỡm ờ bảo gió
    Hàng sứ già đến hỏi chẳng buồn thưa
    Khuôn cửa sổ khép hờ đôi mắt lạ
    Mỗi mặt đường ngửa mặt đợi ăn mưa
     
    Đánh rơi tuổi tôi ra sông mò tuổi
    Sông cạn nguồn rạn nứt cả lòng mơ
    Bồi hồi cũ chạm vào như xát muối
    Bến đò xưa cầu mới nối đôi bờ
     
    Biết đào vắng tôi qua vườn ngó cúc
    Áo hoàng hoa khuất lấp thuở chiêm bao
    Chân mê mãi chuỗi ve dài heo hút
    Dẫn tôi vào cánh cổng rất ca dao.
     
    ĐCĐ


  21. nguoibuongio
    CÔNG THỨC ĐỂ TÔI VIẾT MỘT BÀI THƠ TÌNH
     
    Mượn xuân chút lâng lâng của nắng
    Mượn hạ chút thẹn thùng
    Chút thu nhuốm sầu
    Em gom hết về sưởi mùa đông vắng vẻ
     
    Nhà điêu khắc mượn đường nét của gió
    Đục đẽo nên cánh đồng lúa có trâu có cỏ
    Để ca tụng thời kỳ lành cho sạch rách cho thơm
    Hoặc tạc bức phù điêu ngày xưa có mẹ
    Thơm thơm canh cua canh hẹ
     
    Chàng họa sĩ mượn màu xanh trên mắt con gái
    Màu tím lãng mạn trên giậu bìm bìm
    Tiếng con nai ngơ ngác dẫm trên rừng thu
    Vẽ nên một nỗi buồn mơ hồ nho nhỏ
    Một tác phẩm làm người xem rơi giọt nước mắt
    Theo trường phái siêu thực
     
    Chàng nhạc sĩ mượn tiếng rì rào của lá rừng
    Mượn nốt cao vút trên cánh con chim nhạn
    Mượn bè trầm của sóng lúc triều lên
    Hòa âm thành khúc giao hưởng
    Ca ngợi một tình yêu đã mất
     
    Riêng tôi
    Mượn nét bâng khuâng của em
    Mượn ngôn từ của gió
    Mượn vầng trăng vắng mặt
    Mượn bè trầm của sóng
    Để nhào nặn thành một bài thơ
    Hình như để phát biểu về những cảm hoài
    Rất sến.
     
    ĐCĐ
  22. nguoibuongio
    MỖI LÚC THÈM ĐƯỢC KHỔ ĐAU
     
    Khi thèm được buồn rầu hay thất vọng
     
    Thay vì ngoái nhìn bao thành, bại của ngày qua
     
    Những cơ hội mười mươi vuột tay, hụt hẫng
     
    Tôi lại ngước mắt tìm bầu trời xanh nắng gió chan hòa
     
    Rồi cúi mình chào biếc cỏ ngát hoa
     
    Hỏi lối đến thăm cơn mưa cuối thu vừa đến muộn
     
     
     
    Và mỗi lúc thèm được khổ đau hay tuyệt vọng
     
    Thay vì ngồi thừ nhấm nháp nỗi đau
     
    Từ một cái răng sâu, hoặc, một câu chửi bới tục tằn … chẳng hạn
     
    Tôi dành khoảng nửa tiếng đồng hồ nhớ về em, với đủ mọi sắc màu
     
    Nhớ cả hàng cây chiều tình ái chụm đầu
     
    Mỗi vụng dại lỗi lầm thời mới lớn
     
     
     
    Còn em, mỗi khi bị vây quanh bởi những lo toan thường nhật, muộn phiền...
     
    Em sẽ nghĩ về tôi
     
    hay chỉ toàn về gió?
     
     
    ĐCĐ
  23. nguoibuongio
    TẶNG ÂU CƠ
     
    Đem cái nhớ ra biển
     
    Hồn mọc cây như rừng
     
    Cõng cái nhớ lên núi
     
    Đêm tan thành dòng sông
     
     
     
    Ừ, mai anh lên rừng
     
    Nghe lá ngàn kể lể
     
    Mốt này lại xuống bể
     
    Có dám cùng nhau không?
     
    ĐCĐ
  24. nguoibuongio
    DÒNG SÔNG THƯƠNG NHỚ
     
    Một hôm lòng thêm nắng mới
    Ngồi thương cỏ nội hoa đồng
    Mười năm xa xăm nguồn cội
    Thả hồn về lại dòng sông
     
    Xuồng ai chở mùa điên điển
    Nhuộm đầy bờ nước lớn ròng
    Hoàng hôn lục bình loang tím
    Câu hò trôi tận mênh mông
     
    Đưa tay vốc con nước ngắn
    Nhớ ai tóc nhớ buông dài
    Áo xưa gói bao mùa nắng
    Có còn bến vắng chờ tôi
     
    Thương nhau bên lỡ bên bồi
    Cách nhau mấy sông mấy lạch
    Dáng cò nghiêng về cánh hạc
    Sao không bắc giúp nhịp cầu?
     
    Tôi đi bỏ lại sông sâu
    Lam chiều nhạt màu con sóng
    Em xưa giữ giùm khát vọng
    Cuối trời giọt nắng hanh hao…
     
    ĐCĐ


Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...