Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. nguoibuongio

    CÔ BÉ BÁn DiÊm

    CÔ BÉ BÁN DIÊM Đêm mưa năm nọ đọc truyện “Cô Bé Bán Diêm” Của nhà văn Đan Mạch Andersen Tôi đã khóc rấm rức trong tấm chăn bông Khóc một cách tinh khôi, khóc chân tình Nước mắt ướt nhòe lứa tuổi lên chín lên mười Việt Nam của tôi. Ngày mưa vừa rồi ra phố tôi nhìn thấy Một người đàn ông đặt một đứa bé khoảng hai, ba tuổi bên lề đường Và một chiếc lon nhôm trước mặt nó Thu gom từ tâm của những tấm lòng yếu đuối Của vài nhà từ thiện nghiệp dư Của các tín đồ nam nữ muốn giữ sẵn một suất ở thiên đàng Cứ mỗi khi đứa bé đói, mệt, lạnh, khản giọng ngưng khóc Gã đàn ông to lớn lại lừ lừ trong góc tối bước ra Tát vào mặt cái sinh linh khốn khổ tới tấp Khóc có nghĩa là tiền, mày biết chưa, đồ chó đẻ! Rất nhiều, rất nhiều người qua lại Người thả tờ bạc lẻ vào cái lon Người chép miệng thương hại Người chửi bới vu vơ, rồi bỏ đi Người thản nhiên bước qua … Tôi là một trong số đàn ông đàn bà đó Những người mà hồi bé từng tỏ lòng Hâm mộ chuyện “Cô Bé Bán Diêm” của thiên tài Andersen Bằng cách rấm rức khóc. ĐCĐ
  2. nguoibuongio

    Em VÀ Ta

    EM VÀ TA Thương em và thương ta Áo hào hoa mấy độ Chợt chiều bâng quơ nọ Đắm đuối phút tình nhân Yêu chưa nhàu chiếu chăn Biết ân cần hơi ấm Ru ngà ngọc em nằm Ta thức mòn năm tháng Tiếc sợi tóc biếc xanh Bay vời qua ảo vọng Giận bầu trời cao rộng Nỡ giam cầm lời chim Nên hôm trót môi cười Cách chi người nhớ được Ngày mưa em bật khóc Lối ta về chẳng hay Như lắm nắng sáng nay Mây ngang đầu rất trắng Tầm tay em quá ngắn Bước ta dài loanh quanh Chạnh khi mình thức dậy Mân mê mười ngón gầy Biết tình em đâu đấy Buốt trong từng heo may Chân trời trông góc bể Thương em và thương ta. ĐCĐ
  3. nguoibuongio

    KhÔng ĐỀ Cho Heo May

    KHÔNG ĐỀ CHO HEO MAY Mưa ni mà lạnh nớ Ướt sũng tầm chim bay Có hai người đến lạ Nhớ nhau bằng heo may. ĐCĐ
  4. nguoibuongio

    BÚt KÝ YÊu

    BÚT KÝ YÊU Tôi ra đời cùng một nỗi buồn thâm căn không hiểu nổi Hôm mẹ sinh em nhiều niềm vui hổi hả đặt tên Tôi lợn cợn vài muộn phiền đang cố vùi quên Em tươi rói những hân hoan cất đầy trang nhật ký Năm tháng trôi qua, phút giây tồn đọng lại Những chất chứa bên lòng, đôi phao phổng lỡ thốt ra Có thời gian phôi pha Lại khoảnh khắc bén rễ sâu vào ký ức Thường chạm tay sự thật Nên đôi khi hồn nhiên thèm một an ủi mơ hồ Gặp lúc buồn mà khóe mắt cứ ráo khô Lắm phen vui bỗng dưng òa lên khóc Như tình yêu giữa em với tôi trót vu vơ đến cực cùng hiện thực. ĐCĐ
  5. nguoibuongio

    ChỢt MÙa ĐÔng SÀi GÒn

    CHỢT MÙA ĐÔNG SÀI GÒN Lẽ nào em giấu mất mùa đông Tháng mười một đất trời càng trống trải Nếu phải xa, gió mùa, xin giữ lại Để anh còn xuống phố với hàng cây Để tưởng còn ngây ngất nắm bàn tay Em nhỏ nhắn đến chừng không có thật Hôm len lỏi vào đời nhau bất chợt Như cơn mưa bụi này, như cái lạnh sáng nay Để kịp phải lòng khung cửa sổ xanh mây Em thoắt hiện màu khăn choàng cổ tích Để ngẩn ngơ mùi hoàng lan tinh nghịch Giữ miết chân anh, lại vờ đuổi anh về Để kịp tìm một góc lặng cà phê Thả khói thuốc vẽ hình gương mặt cũ Nghe rét mướt cùng vào tìm chỗ trú Biết Sài Gòn cũng đang có mùa đông. ĐCĐ
  6. nguoibuongio

    ĐÀnh TÔi ĐỘc HÀnh

    ĐÀNH TÔI ĐỘC HÀNH Tôi thưa với mình Với cây, hoa, lá Trước hồng bình minh Trước xanh biển cả Là hôm nào đó Chôn cất tiếng cười Mai kia mốt nọ An táng giọng người Mượn hú đười ươi Ngụy trang ngôn ngữ Giả vờ lữ thứ Ném chén vào đêm Ngồi tụng tên em Nghe mùa bão lũ Lỡ một trăng liềm Thương chiều lính thú Cời tro bếp đỏ Nhóm lại tuổi mình Đem mài cuộc tình Khảm buồn lên đá Chim mỏi cánh chơi Bóng chìm tăm cá Chào hỏi quanh đời Vấp toàn nghiệt ngã Đành tôi độc hành Giẫm mòn dặm lạ Thề không về nữa Ơ kìa, nhân gian. ĐCĐ
  7. nguoibuongio

    BÀi Cho ĐẸp

    BÀI CHO ĐẸP Cùng góc phố, cùng mưa Đứng thiền chờ tự thú Cổ ba ngấn em qua Ta ngọng lời nhắn nhủ Người nào phải nhánh sông Sao mình hoài bọt biển Môi ngoan ướp ngụ ngôn Ta ăn mày thánh thiện Hay thương cây sầu đông Nên úa rầu lá cỏ Xòe tay đời trống không Đành vinh danh nỗi nhớ *** Ta, tín đồ ngoại đạo Ấy thế mỗi ngày mau Chuỗi ho chừng rướm máu Đấm ngực chiều tiễn đau. ĐCĐ
  8. nguoibuongio

    Forget-me-not

    FORGET-ME-NOT (thơ TNXP) Đừng quên tôi nhé đừng quên Tim tím chiều nao lũng vắng Sợi khói nhà ai vương trắng Mùi hương như gần như xa Đừng quên ta nhé ngày xưa Cỏ hoa thơm lời nhắc nhớ Cùng nhau chia thời gian khổ Làm sao gói hết trong thơ Đừng quên mình nhé đừng quên Đồng đội thật hiền thuở ấy Dép lốp, ba lô - chỉ vậy Hồn nhiên cống hiến tuổi xuân Đừng quên em nhé đừng quên Tay mềm khâu giùm áo cũ Mắt lá len vào giấc ngủ Rừng xưa lửa muộn còn không? *** Đừng quên cứ nhắc đừng quên Tên đất tên người cũ, mới Thơm thơm mùi lưu ly thảo Đợi hoài thanh niên xung phong ĐCĐ
  9. nguoibuongio

    TẬp TẦm VÔng

    TẬP TẦM VÔNG tập tầm vông tay nào có tay nào không đố em hạnh phúc nắm trong tay nào xòe ra thấy lắm chác chao "cái tâm" rớt mất hồi nào không hay. ĐCĐ
  10. nguoibuongio

    VẪy Tay ChÀo TuỔi MÌnh

    VẪY TAY CHÀO TUỔI MÌNH Nỗi nhớ đan hình cánh võng mắc vào đêm Nhịp đong đưa chạm ngày mình vừa mới lớn Thuở lớp học chật, đường phố thường vẫn rộng Thuở gối đầu êm ái mấy vần thơ Nỗi ám ảnh thời gian chưa hằn khuôn trán vô tư Mỗi cánh gió thổi qua nếp buồn chưa gấp lại Cánh phượng rơi đỏ au môi con gái Chiếc diều màu da trời hút mất vía con trai Biết nói gì khéo ướt mắt nhau đây Sân ga đợi cơn mưa dầm nặng hạt Mỗi trạm dừng chân thêm mỗi lần mất mát Hồi còi dài buồn bã chẳng vì ai Chuyến tàu thời gian hối hả phía tương lai Tôi trơ trọi giữa vô vàn ba động Em vẫy tay chào tuổi mình - lá mùa rơi vô vọng Ước gì hai ta đừng khôn lớn chiều nay. ĐCĐ
  11. nguoibuongio

    VỀ ThƯƠng LẤy NĂm CĂn

    VỀ THƯƠNG LẤY NĂM CĂN (thơ Thanh Niên Xung Phong) Chờ hôm ráo trời anh về lại Năm Căn Em nhớ ra đón trên bến đò năm cũ Tiếng lục huyền cầm Phó Sinh tình tứ Mấy mươi năm ròng như nhớ như quên Hương tràm xưa có còn theo gió trôi êm Bông nổi trắng thơm dòng kênh Bỏ Hũ Rặng bình bát có còn bầy giang sen làm tổ Vẫy lá đưa nhau vô miệt Cạnh Đền Đừng nhắc ngheng em, anh dám đâu quên Đêm thắp đuốc dựng quàng lán trại Bài hợp ca rền đầu doi Chủ Chí Gạt mồ hôi cười - được bữa văn công! Con bù mắt rừng cắn đến đỏ lưng Ngụm nước lợ hớp vào mà khé cổ Bó gối bờ đê ôm bùn cố ngủ Cơn mưa trái mùa ruộng mạ hóa lạch, sông Đất nẻ chân chim cỏ cháy khét đồng Cây leng nhỏ lưỡi oằn cong dưới nắng Mồi hôi muối lưng áo em bạc trắng Giọng ca tan trong ngào ngạt say mê Mái chèo, em ơi, lại đưa anh về Ghe tắc ráng xuôi kênh tiêu tở mở Tìm lại cho mình vẩn vơ nỗi nhớ Gáo nước trước sân tắt ngún cơn hè Lại gặp lúa vàng cong nhánh dáng quê Chợ trên nước vui bạn hàng tấp nập Vạt tràm xưa ong dẫn bầy lấy mật Anh cứ hứa hoài về thương lấy Năm Căn. ĐCĐ
  12. nguoibuongio

    LÓt Ổ TÌnh

    LÓT Ổ TÌNH Ta băng ngàn tìm em Đánh rơi câu tuyên thệ Bật hú dài ngạo nghễ Rung cánh rừng rét căm. Em sa mạc trăm năm Đêm uống vành trăng lụa Dưới chân tình vụn vỡ Mười ngón buồn so le. Mình tập tành phu thê Vệt tuổi hằn hoang phế Màu tóc rầu kể lể Bấy thăng trầm u mê. Mình yêu đến nhiêu khê Đến loài người ... quên khóc Kìa em, mùa đang giục Tình lót ổ xôn xao. ĐCĐ ]
  13. nguoibuongio

    BẢn TỰ KiỂm ThÁng 12

    BẢN TỰ KIỂM THÁNG 12 Em đã từng yêu tôi chăng Tên vô tích sự lêu bêu quen liều mạng Cầm cố tuổi mình vào canh bạc lao lung Đành khất thực nửa đời phần chai sạn Hành lý sót vài câu thơ yêu đương lăng nhăng Cây đàn rách, dăm nhạc tình quờ quạng Dạo lên non làm gã tiều phu Ngỡ đẵn gỗ, ngỡ thong dong suối mát Rừng hạn hán cỏ cây làm buồn tên lâm tặc Bữa ném choang lưỡi rìuThạch Sanh Giữa phố thị đứng nhe răng - cười chừng như khóc Thuở đăng ký am cỏ ẩn tu Giấu cốt cách vào chuông mõ tương chao Mượn cửa vô ưu men lối thanh tao Tắm giếng kệ gội ao kinh thề lánh xa thế tục Nhằm hôm Thị Mầu lên chùa váy ngắn tung tăng phồn thực Lại buông y bát về đời ... lại ngã mặn ... lại lao đao Em đã từng yêu tôi sao Thằng nhóc cưỡi trâu bên bờ Hàm Luông mắt mơ về sông Dịch Để lớn lên đâm nghiện thói múa dao cắt cổ gà hòng ám sát trời cao Gỉa vờ ôm hận Kinh Kha chùn tay đâm trượt Nghe tiếng hịch rao bày trò thương nòi yêu nước Cũng ra điều cúi đầu than thở bể dâu ... Mà này, em sẽ cùng tôi đi nốt cuộc hư hao? ĐCĐ
  14. NGẮM EM NGỦ CHỢT QUÊN ĐỜI Ngủ miền ướt góc chiêm bao Ngủ chân khép biển ứ trào lối thơ Ngủ đồi măng mịn u ơ Ngủ thung lũng trái chín bờ mê ly Ngủ huyễn hoặc ngủ nhu mì Ngủ nghìn hoa cỏ vân vi vóc nằm ... *** Lặng ngồi chăm giấc trăm năm Nhìn em ngủ, bớt thăng trầm đời ta. ĐCĐ
  15. nguoibuongio

    Đa CẢm

    ĐA CẢM Đa cảm quá, chớm mưa em đã khóc Thương hàng cây thương ướt tiếng chim gù Yếu đuối vậy nỡ nào em không xót Một gã khờ trong rét đứng tìm thơ. ĐCĐ
  16. nguoibuongio

    NhẬt KÝ CuỐi NgÀy

    NHẬT KÝ CUỐI NGÀY Người đi đem cả chiêm bao Ta về gom mấy vụn đau cuối trời Đối gương lẻ một lứa đôi Thắp màu nến cũ nhủ lời phúc âm Quờ tay chạm buốt chỗ nằm Nồng nàn da thịt từng hằn buổi yêu Bàn cô liêu ghế liêu xiêu Ừ, nghiêng hoài niệm rót chiều em xa. ĐCĐ
  17. nguoibuongio

    CỎ PhỤc Sinh

    CỎ PHỤC SINH Tôi phế tích, ngoái thương người trầy trụa Sau bão giông sau hạn hán đôi mùa Thuở đau ấy xin tặng nhau một nửa Cả nét buồn vụng dại giấu xa xưa Người với tôi vỉa hè đời sấp mặt Vết thương tình đã liền sẹo hay chưa Còn kịp về tìm vạt nắng hiên thưa Trải tuổi muộn hong phiến yêu vất vả Ngồi bên nhau vai người êm ái quá Tựa vào đi mà đắng đót ngậm ngùi Ngực tôi đây cứ thiêm thiếp chao nôi Tai ngoan lắng ru lời mềm băng bó Chờ phục sinh ta đầu thai vào biếc cỏ ... ĐCĐ
  18. nguoibuongio

    BÀi Cho CÚc Hoa

    BÀI CHO CÚC HOA Cúc vàng bên vườn ai Ân cần tay muốn hái Ngại mùa qua phí hoài Tàn thu rồi xa ngái Thoáng nhớ cúc hoa xưa Thuở nón, dù đón đưa Thơ tình tôi lem mực Áo dài em bước mưa Nghiêm nghị buổi dạ thưa Cúc ngập ngừng ngại nở Phố núi chiều buông rèm Phong phanh người ngược gió ...Và, hôm xuôi phố chợ Đà Lạt chiều hoang mang Ngước chào khung cửa nhỏ Vàng ơi, hoa cúc vàng. ĐCĐ
  19. nguoibuongio

    BẤm Tay NgỒi TÍnh

    BẤM TAY NGỒI TÍNH Lỡ sông vắng tình chiều còn mảnh đò Nếu rừng thiếu cây tiếng chim đến mọc Nghiêng lại phương em gió mùa chực thốc Thả nắng lên trời xanh cọng cỏ mơn Vay dăm dối gian trả về bội bạc Chân đời thấm mệt cậy một bờ vai Trả hết bụi trần tiếc quãng đường dài Qua buổi lao đao mình chừ lận đận Mất trọn mùa thu sót chút rét đông Ngác ngơ Sài gòn bơ vơ Hà nội Lỡ hàng sấu già không người đứng đợi Rơi trái me chua vọng bước vỉa hè Mắt nguyện mù lòa cho tai hằng nghe Một buổi trót đưa trăm ngày chực đón Mai xa cội cành sực thương nguồn ngọn Ngồi cạnh vĩnh hằng tay lần hư vô … ĐCĐ
  20. nguoibuongio

    LỜi GiÓ

    LỜI GIÓ Tôi, chẳng qua, ngọn gió Mồ côi không cửa nhà Vi vu qua nẻo phố Xào xạc cánh rừng xa Muốn khóc thì cứ khóc Thích cười ai cấm cười Đôi khi thèm cơn lốc Để giật mình em thôi Tôi, chẳng qua, ngọn gió Tai người miên man lời Vu vơ còn nguyên đó Sẽ mang về trùng khơi ... Lỡ mai gió chết gục Vướng thây nóc giáo đường Thịt xương phơi rã mục Hồn vọng lại hồi chuông. ĐCĐ
  21. nguoibuongio

    HÔm Qua LÀ NgÀy PhỤc Sinh

    HÔM QUA LÀ NGÀY PHỤC SINH Ngày hôm qua, ngày cuối tuần, mình đã ở đâu Mà đoạn đường dưới kia buồn vậy? Ai đứng trên bao lơn này Theo dõi một ngày cô đơn Nhánh mười giờ mười giờ chưa nở Con chim bồ câu hớn hở Vẽ một vệt nâu nâu Lời hứa ở đâu Nụ hôn ở đâu Cả mùi thuốc lá con mèo và mùi cà phê đậm đặc Đừng vu khống chủ nhật thường buồn Đơn giản chỉ là một mình Thiếu một bờ vai từng quen tựa Đơn giản chỉ là nhơ nhớ Một khúc Trịnh hằng quên tên Có thiếu gì đâu chạm một làn đêm Giai điệu giản đơn của Diễm Mưa và tháp cổ Câu chuyện được kể lại trên đồi thông, bên đống lửa Cây guitar gỗ nâu Đà lạt là những bụi hoa vô danh Là chập chùng sương mù vạn thuở Ly sữa đậu nành bốc khói Cỗ xe ngựa lốc cốc về khách sạn khuya lơ Nón len xuýt xoa đôi má đỏ như táo chín * * * Có điều Sài gòn sáng nay vắng lạ Chuông nhà thờ báo lễ Phục sinh Chúa sống lại sau cuộc thập giá đóng đinh Thế gian vẫn tiếp tục bị hành hình Động đất, hạt nhân, chiến tranh, tràn dầu, thất nghiệp … Ngày hôm qua, ngày cuối tuần, Chúa đã ở đâu Mà đoạn đường dưới kia buồn quá vậy? ĐCĐ
  22. nguoibuongio

    MỜi Nhau

    MỜI NHAU Mời tôi đi lạc vào em Là hôm bứt cọng cỏ phiền buộc thân Chợ chiều đãng khách lần khân Tay cầm rao mớ thơ bầm tím roi Mời em quá bộ vào tôi Nhẹ chân khéo nắng lấm đôi gót hài Mời lên đỉnh gió mùa phai Nằm nghe chuông muộn màng ngày phục sinh Mời nhau mê muội nẻo tình Cuộc yêu đương ấy hao hanh mấy thì Ừ, thôi vớt tiếng chim quy Trải phơi lên bãi xanh rì phù hoa *** Mời nâng cốc đắng thật thà Say, ta bồng bế nhau qua chốn người. ĐCĐ
  23. ĐÊM NGHE CÂU VỌNG CỔ Ở TÂN UYÊN Chiêu đãi ta, bạn dạo bài vọng cổ Điệu nghệ đồng bằng Nam Bộ chính tông Vuốt chữ xề miệt vườn nghe “quá đã” Gạo chợ bỗng mềm môi nước sông Vịn nhịp song loan hồn vía lâng lâng Câu nói lối buồn ngang xương, khó hiểu Cô gái xứ nào gánh nước đêm trăng Bỏ xóm nhỏ phụ tình anh bán chiếu? Thời shopping chạy đua chơi hàng hiệu Nệm mút Hồng Kông, nước khoáng đóng chai Hơi sức đâu ray rứt hoài tấm chiếu Bờ giếng rêu tiếc nuối sợi dây dài Mẹ ta còn lóc cóc gánh trên vai Lời rao quê lạc loài mùa rap rock Cuốc xích lô ngoi ngóp thời tắc xi Nhớ điệu lý cha ngồi thương nước mắt Sáu câu hát miệt mài theo cánh vạc Đưa nghề nông lặn lội phía chân trời Sáu câu hát túm đùm đi đánh giặc Dạ cổ hoài lang đứt ruột người ơi! Sáu câu màu chung thủy áo xanh thôi Xa phố đông mốt thời trang đủ kiểu Nối đời mình vào những mảnh đời trôi Dệt từng cọng tình người thay dệt chiếu … Bạn ca muồi ta ngậm ngùi khó hiểu Mai mốt về đánh đố cuộc áo cơm Thời @ đêm trở mình thấy thiếu Tiếng mưa rừng câu vọng cổ Út Trà Ôn. ĐCĐ
  24. nguoibuongio

    ThĂm VƯỜn XƯa

    THĂM VƯỜN XƯA Nhân diện bất tri hà xứ khứ Đào hoa y cựu tiếu đông phong Thôi Hộ Ngày không nắng là tôi về ươm nắng Giữ thời gian trong mấy khóm tiêu điều Bước nhơ nhẩn như cu cườm nhớ bạn Trưa cựa mình sau đám lá bạc màu rêu Trời thinh gió tôi ỡm ờ bảo gió Hàng sứ già đến hỏi chẳng buồn thưa Khuôn cửa sổ khép hờ đôi mắt lạ Mỗi mặt đường ngửa mặt đợi ăn mưa Đánh rơi tuổi tôi ra sông mò tuổi Sông cạn nguồn rạn nứt cả lòng mơ Bồi hồi cũ chạm vào như xát muối Bến đò xưa cầu mới nối đôi bờ Biết đào vắng tôi qua vườn ngó cúc Áo hoàng hoa khuất lấp thuở chiêm bao Chân mê mãi chuỗi ve dài heo hút Dẫn tôi vào cánh cổng rất ca dao. ĐCĐ
  25. CÔNG THỨC ĐỂ TÔI VIẾT MỘT BÀI THƠ TÌNH Mượn xuân chút lâng lâng của nắng Mượn hạ chút thẹn thùng Chút thu nhuốm sầu Em gom hết về sưởi mùa đông vắng vẻ Nhà điêu khắc mượn đường nét của gió Đục đẽo nên cánh đồng lúa có trâu có cỏ Để ca tụng thời kỳ lành cho sạch rách cho thơm Hoặc tạc bức phù điêu ngày xưa có mẹ Thơm thơm canh cua canh hẹ Chàng họa sĩ mượn màu xanh trên mắt con gái Màu tím lãng mạn trên giậu bìm bìm Tiếng con nai ngơ ngác dẫm trên rừng thu Vẽ nên một nỗi buồn mơ hồ nho nhỏ Một tác phẩm làm người xem rơi giọt nước mắt Theo trường phái siêu thực Chàng nhạc sĩ mượn tiếng rì rào của lá rừng Mượn nốt cao vút trên cánh con chim nhạn Mượn bè trầm của sóng lúc triều lên Hòa âm thành khúc giao hưởng Ca ngợi một tình yêu đã mất Riêng tôi Mượn nét bâng khuâng của em Mượn ngôn từ của gió Mượn vầng trăng vắng mặt Mượn bè trầm của sóng Để nhào nặn thành một bài thơ Hình như để phát biểu về những cảm hoài Rất sến. ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...