Jump to content

ga_si_tinh

Thành viên
  • Số bài viết

    10
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi ga_si_tinh

  1. HƠI SƯƠNG MÙA SE LẠNH Trời vào đông những căn nhà trên dãy đường phố luôn khép chặt của một mùi sương lạnh còn ửng buốt bên ngoài kia của những vàm cỏ , trời vào đông những đứa trẻ thơ ở ngoài đường luôn có những chiếc áo trong sặc sỡ và xinh xắn , trời trở gió chỉ lạnh vào buổi sáng mai khi bình minh xuống Thanh vội vàng đi về cuối con đường mà ít có ai đặt chân đến dường như cô đang buồn vẻ buồn còn trên khuôn mặt , một bác tài xế dừng xe và nói khẽ - cô gì ơi , cô ơi , cô đi về đâu , tôi cho cô hóa gian trời lạnh lắm cô đi ở ngoài đường như thế này không tốt đâu ? - cảm ơn bác con muốn tự do bước trên con đường này vì con đường này có rất nhiều kỉ niệm trong cuộc đời của con và Thái Thái là người yêu của cô , cô và Thái quen nhau khi trời cũng lập sang đông như thế này , nhưng bây giờ chỉ có mình cô lẽ loi trên con đường kỷ niệm , Thái đã có gia đình và đang sống ở nước ngoài , bác tài xế thấu hiểu được nỗi lòng của cô - vậy thôi tôi không làm phiền cô nữa trời lạnh làm cô mau về nhà đi thĩnh thoảng chiếc xe đã đi mất môi của cô dường như không có một nụ cười nỡ muộn , nhưng cô muốn ôm lấy bao nhiêu kỉ niệm của đoạn đường này và mùa đông cùng với người yêu Đã qua ba ngày mà vẫn còn thấy trời se lạnh những hơi sương đã quen thuộc mùi tóc lạ của cô , một mùa đông đối với cô thì quá gần nhưng đối với Thái thì quá xa , và không biết Thái có còn nhớ đến những kỉ niệm này không , đã ba ngày Thanh không cất lên được tiếng nào làm cho mẹ lo về sức khỏe của cô khi trời còn đang lạnh như thế này - sao vậy con ? chuyện gì thế con không vui àh ? để mẹ dọn cơm cho con ăn nha - thôi khỏi mẹ con ăn ở nhà Ngọc rồi ! mẹ cứ đi làm việc đi đâu có ai biết trong lòng Thanh đang nghĩ gì , khi cô và Thái quen nhau khi hai gia đình vẫn không biết , Thanh vội vàng lấy chiếc áo khoát năm xưa mà Thái đã tặng lòng buồn như chưa bao giờ được buồn cộng với những dòng nước mắt chan hòa , bây giờ chắc cô nhớ Thái lắm nhưng Thái có nghĩ về cô không ? khi mùa đông đã bắt đầu se lạnh trời trở gió một nỗi nhớ từ xa vọng về một người con gái , nhìn chiếc áo hơi lâu Thanh thấy xót xa khi đông đã về mà cô không mặc nó , chắc lòng cô quá nhiều cay đắng buồn phiền nên không muốn mặc chiếc áo vô nghĩa đã mang lại cho mình cay đắng , cô lặng lẽ bước ra đi như một gã mất hồn, cô đi thẳng bên kia ngã tư bên kia hàng râm bụt chính là nhà của Thái , cô đứng nhìn ngôi nhà Thái hơi lâu cửa đã khóa chặt , không một tiếng nói cười của Thái Mỗi mùa đông về Thái luôn nắm tay của cô và kề làn má ấm áp của cô , cô hạnh phúc và xúc động khi mùa se lạnh đã đưa cô đến một cuộc tình buồn tràn đầy nước mắt , nhưng sao bây giờ Thái để cô bơ vơ trên đoạn đường này , sao không nắm tay và kề má giống như ngày xưa , một hạt sương trên hàng cây nhẹ rơi xuống đôi vai gầy của cô , cô có một cảm giác lạnh lùng giống như mối tình đầu của cô , cô vội vàng đi về căn phòng ấm áp của mình lòng cô càng nhớ đến Thái và mùa đông trước hơn , chính mùa đông này đưa cho cô biết yêu biết hận biết trách , nhưng có bao giờ cô trách Thái và hơi sương mùa đông lạnh này đâu . tác giả : Long Nhật Quang " Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 9/2/2007
  2. VĨNH BIỆT MỘT TÌNH YÊU Gió chiều thu nhẹ nhẹ lay lay bên kia nhà Diệp với những chiếc lá vàng rơi đầy sân , Sang đứng bên này nhìn qua cửa sổ xem những hành động của cô khi lần đầu tiên cầm chổi quét sân , cô là một tiểu thư danh tiếng rừng rẫy chưa từng làm việc mệt nhọc như ngày hôm nay , Sang nhìn cô say sưa từ lúc nào đến khi mẹ gọi thì anh hoàn hồn lại - Sang à con đang ở đâu vậy ? - dạ thưa mẹ con đây nè ! - mẹ khát nước quá , con giúp mẹ rót ly nước , tội nghiệp cho thân con trai tôi , con người ta mới mười tám mười chín tuổi đả có danh phận , còn con thì không , càng nói càng thấy mẹ có lổi với con , ngày xưa con củng đâu có được đi học như người ta , thật mà nói cái nghèo nó thua người ta quá nhiều . - mẹ à ! con hiểu mà nếu con đi học thì ai sẽ săn sóc cho mẹ , nhà chỉ có hai mẹ con mẹ lại bị mù lòa , con mới là người có lổi , con bất hiếu không kiếm nhiều tiền để trị mắt cho mẹ . vừa nói mà hai hàng nước mắt anh lại rơi , bà mẹ củng thương con vô cùng nhưng biết làm sao khi gia đình quá nghèo bà củng buồn không kém gì anh , bà nuốt đi giọt nước mắt vào lòng rồi nói tiếp - con chỉ sửa vài chiếc xe đạp để kiếm tiền sống qua ngày , mẹ thì không cách nào kiếm ra tiền được , sao gánh nặng dồn hết vào con vậy ? con người ta sinh ra sung sướng sao con lại không được như vậy . giọng bà đầu nổi thảm buồn , anh trấn an bà để xoa dịu đi cơn đau ấy - không sao đâu mẹ con là con trai mà , đào núi lắp biển , huống chi mẹ mù lòa thì làm gì được , không sao đâu nương tựa nhau sống mà . bà củng bớt đi nổi buồn và âu lo cho tương lai của Sang . - những đêm ngủ mẹ nghe con gọi Diệp .... Diệp nào vậy con ? anh trả lời với mẹ bằng lời chăn chối - chắc mẹ nghe lầm đấy thôi , con làm gì có quen với Diệp nào mà gọi mẹ anh vẫn quả quyết - mẹ mù chứ không điếc đâu , cô ta là con cái nhà ai nếu được mẹ vay tiền làm đám cưới cho con . anh định nói cho mẹ biết nhưng số phận anh quá thấp hèn , bèn nín và giả vờ không biết , mặc dù anh đả yêu Diệp đả mười năm trời trong mười năm đó anh sống trong câm lặng , anh và Diệp đả quen nhau từ nhỏ từ khi anh mới bảy tuổi cho đến nay , gia đình của Diệp giàu sang còn anh thì nghèo rớt mồng tơi lấy gì mà cưới với hỏi như mẹ vừa nói , mỗi ngày không ngày nào anh không lén lút nhìn trộm Diệp , từng cử chỉ và hành động của cô đối với anh quá quen thuộc .. anh tương tư Diệp cả bóng lẫn hồn , nhưng Diệp nào có hiểu cho anh nhiều khi anh muốn xóa tên Diệp ra khỏi tâm hồn mình nhưng sao con tim anh cứ mãi cố chấp , anh biết anh đang mơ mộng một giấc mơ không có thật nhưng vẫn không cản nổi tình yêu anh dành cho cô , anh có một điều ước mà cho đến bây giờ anh chưa thực hiện được một điều ước rất nhỏ nhoi .... chỉ làm cho Diệp cười và trò chuyện cùng Diệp .... nhưng sao quá khó khăn anh không thực hiện được , chỉ bấy nhiêu đó thôi là anh hạnh phúc cả đời .... nhiều đêm trăn trở anh ngước mắt hỏi ông trời .... tại sao lại như vậy ? hỏi xong thì khóc một mình những giọt nước mắt đó anh khóc cho gió trăng và cho riêng mình chứ Diệp nào có nghe thấy , ngày xưa anh và Diệp thân nhau biết mấy nhưng từ khi Diệp lên phổ thông thì tuổi thơ anh không còn như xưa nữa , dường như có một khoảng cách nào quá xa và đang phân biệt hai giai cấp khác nhau , anh yêu Diệp nhiều lắm .. nhưng củng buồn đau cho số phận nhiều lắm ông trời dường như đang trêu chọc anh . Rồi sáng hôm sau anh ngồi thơ thẩn trong mái nhà tranh rách nát , mà nơi này được gọi là tiệm sửa xe của anh .. bất ngờ có một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự người này là một người giàu có ở xóm trên mà anh từng nghe qua danh tiếng và từng gặp mặt vài lần , chiếc xe tay ga của ông bị lũng bánh nhờ anh vá , dường như người đàn ông này chuẩn bị đi đâu rất quan trọng , nên anh thấy có vẽ hơi gấp gáp , người này vẫn chưa bước đến tiệm sửa xe của anh đả la lớn - ê thằng kia vá xe coi mày , mới sáng sớm mà ngồi như người mất hồn vậy, bánh xe sau vá cho kỉ tao bo cho anh gặp được khách thì vui mừng trả lời lịch sự - chào bác ! mời bác ngồi để con vá cho vị khách này bị lũng bánh nên tâm trạng không vui - chổ nào đâu mà ngồi mày ? - dạ bác ngồi tạm chiếc chõng tre này đi ! - tiệm gì đâu mà thua cái chuồng heo trong người anh buồn lắm nhưng cố gượng cười và trả lời - tại con nghèo mà bác ! - mày vá nhanh nhanh đi tao đi công chuyện gấp - bác có việc gì gấp vậy ? - chưa thấy ai nhiều chuyện như thằng này , tao đi dự đám nói của con Diệp con ông tám Dư , được chưa ... ông nội . nghe xong dường như hồn anh tan biến , anh té ngang sợ nghe lầm nên hỏi lại - bác nói ... hôm .... nay ....là .... đám ... nói .... của ... Diệp .. mà .. ai coi mắt Diệp vậy - thằng này sao mà , đúng vậy hôm nay là đám nói của nó , thằng bác sĩ ở Trà Nóc - Cần Thơ coi mắt .. là bác sĩ đó chứ không phải thằng vá xe như mày ... đồ nhiều chuyện anh nghe xong liền chạy ra cuối con sông mà chưa kịp lấy tiền của khách , anh bổng la lên một tiếng vang khắp dòng sông .... Diệp ơi .... Diệp ơi .. hết la rồi anh ôm mặt khóc và tự chữi rủa bản thân mình ... tôi là thằng khốn nạn ..... tôi là thằng khốn nạn ... yêu người ta mà không dám nói ... ông trời ơi sinh ra một thằng có miệng củng như không làm gì ... tại sao vậy .... tại sao vậy ... chúng ta quen nhau từ thưở bé tại sao không đến được với nhau ... còn người ở Cần Thơ xa lắc kia ... chưa quen biết gì đả lấy được Diệp , cuộc đời này còn ý nghĩa không vậy ...... Đêm hôm đó anh không sao ngủ được nhìn qua cửa đèn nhà Diệp vẫn chưa tắt , anh quyết lấy hết can đảm để nói , biết đâu Diệp sẽ suy nghĩ lại , anh đến nhà Diệp nhìn sang cửa sổ phòng Diệp thấy cô đang xếp và ủi áo cưới , anh gọi cô ra để bày tỏ tình yêu bấy lâu nay anh dành cho cô , cô đã ra và gặp mặt anh - ủa ông Sang đi đâu vậy ? anh không trả lời gì chỉ đi sâu vào vấn đề - có phải hôm nay ta nói chuyện lần đầu tiên và củng là lần cuối cùng không Diệp ? - ủa là sao ? - Diệp à ! cô có yêu tôi không Diệp cười như đang xem một hài kịch - anh hả ! hum ! xách dép cho tôi thì ok , ông giỡn hả chồng tôi là bác sĩ đó ông hai , bộ tôi như vầy mà yêu một thằng sửa xe như ông ! nổi thất vọng của anh đả đến vì một câu nói quá vô tình và đau lòng của người mà anh ngày đêm tương tư , bây giờ lại ban tặng cho anh những lời cay đắng như vậy anh tạm biệt Diệp rồi đi về với tâm trạng chỉ còn xác chứ không có hồn, anh vừa đi về cười cho số phận của mình , tâm trí anh đả cuồng loạn và điên rồ lên , đầu óc anh bây giờ chỉ hướng tới cái chết ngoài ra không còn biết làm gì nữa , đó chỉ là lời chê bay nhưng đối với anh quá nặng nề , anh đả treo cổ tự tử trước nhà mình ... mà quên phía sau lưng còn có một bà mẹ già mù lòa đang sống nhờ vào anh , anh quên đi tất cả để tìm đến cái chết , anh chết ngay trong đêm đó .... tình yêu từ lâu của anh đả vĩnh viễn không còn tồn tại trên thế gian này .. chỉ vì một người con gái , một tình yêu , một số phận , một câu chê bay , mà bây giờ thân xác anh phải hòa với đất , vĩnh viễn không bao giờ trở lại .... chỉ vì một chuyện tình không đáng để anh chết . tác giả : Long Nhật Quang " Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 14/6/2009
  3. Mùa Điên Điển Nở chiều thương phải cầm trên tay vỏ sách chứa đầy hoa điên điển , hôm nay củng vậy cô cùng với Phương em trai cô cùng nhau ra đồng hái hoa điên điển trước mặt họ một cánh đồng ngập tràn nước dường như không còn thấy màu xanh của lúa mà chỉ thấy toàn là màu trắng vì thàng chín là tháng mùa nước nổi ... trên một chiếc thuyền nhỏ Phương hỏi Thương - em đố chị đâu là điên điển nở tức thời .. còn đầu là nơi nở muộn ? Thương cười giọng cười như biết câu hỏi của em - trời vậy củng đố gái quê Đồng Tháp thì ai mà không biết điều này ... hoa chưa nở xòe là mới nở ở bên trái của em vì nó còn búp , còn hoa nở rồi đằng trước chúng ta Phương lắc đầu câu trả lời của chị vì chị trả lời quá chính xác , Phương nịnh chị - chị ba em giỏi quá Thương củng tự cao cho câu hỏi của em - chị là gái quê Đồng Tháp mà cưng mà em củng lanh thiệt hỏi câu hỏi thật độc ! hai chị em trò chuyện với nhau khá lâu trong vỏ xách điên điển vẫn chưa đầy , rồi câu nói của Phương cất lên chứa đầy nổi buồn - sao em thấy thương quê Đồng Tháp mình quá chị ơi cứ mỗi lần nước lủ về thì cuộc sống quê hương và người dân gặp quá nhiều khó khăn ... ước gì lủ lụt đừng có trên thế gian này ! Thương củng cảm thấy buồn và đồng cảm với em - chị ba của em củng nghĩ vậy chị còn nhớ năm một ngìn chín trăm chín sáu nước lủ về biết bao nhiêu gia đình đi nơi khác sống , nếu ở lại thì sống chung với lủ , cuộc sống lúc đó khó khăn lắm không giống như bây giờ đâu , lúc đó hoa điên điển cướu sống không biết bao nhiêu người thoát khỏi sự đói khác , nhưng nước lủ về đó là quy luật còn những nơi khó khăn hơi Đồng Tháp chúng ta nhiều trong đó có Miền Trung quê hương của ngoại Phương lên tiếng cho đở buồn và không nhắc đến hai từ lủ lụt nửa - mà chị ba ơi em thấy hoa điên điển đâu có đẹp đâu và món ăn đâu có gì đặc biệt sao chị và ba mẹ thích vậy ? Thương giải thích cho em hiểu - tuy đơn sơ mà ấm áp tình quê tình người em à , món ăn tuy thô sơ nhưng ý nghĩa nó hơn hẳn các món cao sang mĩ vị Phương củng đả hiểu ra - em thấy trên khắp quê hương ta sinh ra ở đâu củng có nét đẹp riêng cả mà ở đâu củng thấy hoa điên điển và dừa , vậy những nơi xa hoa Sài Thành có không chị ? - không đâu em ơi họ trò chuyện vơi nhau mà quên điên điển đả đầy vỏ từ lúc nào ... - thôi về em ơi để chị hái một ít rau muống để về nấu canh chua cho ba má thưởng thức hai chị em ra về trong cảnh mênh mong đồng nước và có những sắc vàng tươi của màu điên điển , cả một cánh đồng chỉ hiện lên một màu vàng và màu xanh biếc của sắc mây trời in sâu xuống dòng nước , miền quê này biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp vẫn còn đọng lại trong câu nói kí ức con người ... nó nhắc mãi thiên thu qua từng năm tháng nó không bao giờ mất đi , nó gọi con người bằng tâm hồn ... bằng tình thương tha thiết như giọt sữa mẹ ấm áp nuôi con khôn lớn đến khi trưởng thành vẫn còn , mỗi khi mùa nước nổi về hoa điên điển lại nở trên những dòng nước của thiên nhiên , ta vẫn thấy một chân trời vẽ vang của quê hương hai chị em chuẩn bị món ăn mà các mùa khác không được ăn , nhất là niềm vui của hai ông bà chuẩn bị sự khéo léo của con gái và sự ấm cúng gia đình quê hương .. ông nôn nóng hỏi - món ruột của ba xong chưa Thương bà vợ thấy ông nôn nóng củng chen vào - trời nhanh đi con gái ba mẹ đang chờ tiếng cười của hai chị em sau bếp khúc khích Thương trả lời - dạ xong rồi ba má con dọn lên khi vào bàn ông bà đả nghe được mùi mà thời thanh xuân thường hay ăn , ông vội vàng ăn một cách ngon lành rồi thét lên - trời ơi hết chổ chê bà ơi quá ngon bà vợ củng ăn rồi khen - ngon tuyệt vời ông vui mừng nhìn sang Thương rồi bảo - tiếc quá bà vợ và Phương cả Thương nhìn sang ông hỏi - tiếc cái gì ông trả lời - tiếc là khi nó đi học tôi không còn được ăn món này rồi họ cùng nhau trong thời gian vàng mà gọi là ấm cúng đả xong bửa ăn ông vội vàng nói với vợ - bà ơi ! tôi nghe nói muốn nấu món gì ngon phải hiểu ý nghĩa của món đó , món canh chua điên điển tôi nghĩ con Thương nhà mình chắc nó biết nhiều ý nghĩa về điên điển thì phải , nếu so sánh chị hai nó thì thua nó xa bà vợ củng đồng lời với ông ,thế là một ngày đả trôi qua một buổi sáng sớm Thương lấy vỏ xách đi hái hoa điên điển bình minh đang cười chào đón một ngày mới, khi nhìn quanh hoa điên điển đả nở vàng cả đất trời những giọt sương còn đọng lại trên những cánh hoa nhẹ rơi xuống , cô nhìn quanh một ánh mắt thương quê hương Đồng Tháp tha thiết , nỗi niền này đả bọc qua khuôn mặt của cô , cô sợ khi đi học ở thành phố thì sẽ không còn thấy màu vàng của điên điển nở nửa cô lo chuyện này hơn tất cả đó là nỗi lo của một cô gái miền quê , nhưng cô còn lưu luyến bởi màu sắc điên điển đả thấm tận trong kí ức cô nhất là khi mùa nước nổi về , sắp xa một loài hoa bé dại của làng quê cô nhìn ngắm hơi lâu và cô củng không biết ở thành phố có loài hoa này để cô ngắm sau mỗi lần nhớ quê , nhớ nhà , hay không ..... cô củng không muốn xa quê nhất là khi mùa điên điển nở nhưng con đường cô đi là tương lai bắt buộc phải đến , cô đi học xa quê hương khoảng hai năm mới trở về .. hai năm củng đả trôi qua khi cô về đúng tháng chín cô sực nhớ ra đây là thời gian của mùa điên điển nở , thời gian qua tình cảm của cô danh cho quê hương vẫn còn bên tháng năm , nhất là khi mùa điên điển nở vắng cô hai năm chắc nó buồn bên dòng nước lủ , tháng chín là mùa hoa điên điển nở cô đả giử màu sắc vàng của loài hoa này .. đến bây giờ vẫn như xưa. tác giả : Long Nhật Quang " Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 3/9/2007
  4. TÌNH YÊU VÀ SỰ ĐỔI CHÁT Thùy một cô gái si tình đang đi học tại Sài Gòn lại phải lòng một người tính tình hay bay bướm thích sưu tầm những cô gái đẹp rồi sau đó vực bỏ như một món đồ đ8ã sữ dụng chán . Với cô trong tình yêu là sự trong sáng không có gì gọi là bóng đêm nên tình cảm của một cô gái tuổi mới lớn trao hết cho Tài luôn cả danh phận và địa vị . Thùy là bạn thân của Thu khi còn học ở cấp hai rồi đến phổ thông tình bạn vẫn thắm thiết và nồng nàn , nhưng bây giờ họ phải gặp bảo tố cuồng phong trước một chàng trai , họ cứ giữ im lặng để cho tình bạn không phải chia cắt vì một chàng trai mà cả hai đều đang yêu , thật khổ tâm và khó xữ cho Thùy và Thu vì hai người là bạn thân lại yêu chung một người sẵn sàng hết lòng vì người ấy , chẵng hiểu chàng trai kia thế nào sắp xếp lịch đi chơi và những ý kiến rất chuyên nghiệp một trò ba người chơi sự đối kị và lòng ghanh ghét không thể nào không xãy ra được , vào chiều thứ bảy Tài gọi điện hẹn Thu - a lô Thu à anh Tài đây - anh yêu hả ! gọi cho em có gì không anh - đêm nay anh và em đi chơi được không ? - được anh à ! em rủ theo một người bạn em nữa nha - không được đâu em ơi ! chỉhai chúng ta thôi tại quán mối tình đầu của chúng ta nha Tài đã cúp máy tiếng chuông vẫn còn reo dài , một lát sau Thùy gọi điện cho anh - anh Tài hả em Thùy nè - có gì không em ? - Hôm nay cuối tuần chúng ta đi chơi được không anh ? - à đêm nay anh bận rồi thôi ngày mai em yêu nha - ok bye anh Rồi một đêm cũng lại đến Thu và Tài đi chơi rất vui vẽ họ thân mật đi qua phía góc đèn sáng trưng ,Tài lên tiếng - sao em lại đưa anh đến nơi này ? - vì em không thích trong quán có tiếng nhạc nhức đầu lắm những lúc tâm sự với nhau Thu hay hỏi Tài - anh có yêu em thật không ? - anh yêu em thật lòng đêm ngày anh luôn nhớ em - vậy anh có yêu ai khác không ? - anh tuyệt đối không phải là người đó - tốt em thích người như vậy , mà anh Tài nè em nghe nói có rất nhiều cô gái là nạn nhân của anh , chuyện này có không anh ? - làm gì có chuyện đó , ngườk ta ghét anh người ta nói vậy đó , em đừng tin nha - anh đúng là người chung tình , mà anh nè em có một câu chuyện buồn chuyện tình của bạn em anh muốn nghe không ? - em kể đi - em có một con nhỏ bạn nó bị bạn trai nó thờ ơ và lạnh nhạt , thích cô gái kia hơn vì cô gái kia giàu hơn , đẹp hơn , có khi người con trai ấy dùng tiền để mua tình cảm của người khác vậy theo anh người con trai đó , là thằng khốn nạn phải không anh ? - đúng vậy không sai em à , nhưng đâu có liên quan gì đến tình cảm hai chúng ta đâu - sao lại không có anh , không có thì em đề cập làm gì , ra đây Thùy ơi .... tiếng gọi lớn của Thu làm tài phải giật mình , một người con gái từ phía sau bước ra người đó không ai khác chính là Thùy bạn của Thu dường như hai cô gái bàn tính kỉ ở nhà trước , Thu lên tiếng - anh có quen với người này không anh Tài , người mà nằm trong câu chuyện em vừa kể đó lúc này Tài thật sự lúng túng không biết nói sao giữa hai người con gái , thật mà nói trong tình yêu chỉ có hai làm gì có ba - sao hai người lại ..... Thùy lên tiếng - không ngờ chứ gì ! chúng tôi là bạn thân của nhau game over tại đây nhé Thu cũng lên tiếng giận dữ - bị lột mặt nạ rồi hả , biết bao nhiêu con gái chịu đau khổ và anh , hôm nay là ngày anh phải trả giá cho họ những nạn nhân mà đã từng bị anh lừa , sống dỡ chết dỡ , đi đêm có ngày cũng gặp ma thôi , Thùy từ nay về sau tránh xa thằng khốn nạn này ra nghe chưa - Thu sao bạn nói ra những lời nặng như vậy - Thùy ! bạn không biết đấy thôi nó tự nhân mà , câu chuyện lúc nảy Thu kể đó chẵng lẽ Thùy không nghe sao , Thùy tìm được bạn trai mới chưa ? - được rồi Thu à , ủa mà Thu không phải yêu nó hay sao ? - Thu có bạn trai rồi , tại thấy nó lừa gạt Thùy ngày đêm Thùy buồn đau về nó , Thu biết tính nó hay bay bướm nên giả làm người yêu nó để lột mặt nạ nó cho Thùy xem nó người như thế nào - Thu đúng là chị em tốt , cám ơn Thu đã giúp nha . Hai chị em cùng nhau ra về lắp đi một khoảng trống của gã trò chơi hai mặt , sự đổi chát trong tình yêu nó làm cho bao nhiêu con người phải khổ đau , yêu bằng chính con tim sẽ được đáp lại bằng chính con tim , bay bướm và dối lừa sẽ nhận lại kết quả mà chính chúng ta gây ra , tình yêu không phải món hàng mà mua chuột , đổi chát , đối phương sẽ mãi mãi đi lại nơi con đường ta làm cho nhiều người rơi nước mắt . Đồng Tháp " Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 2/5/2010
  5. NHỮNG NẼO ĐỜI BẤT HẠNH Hai đứa đi bán vé số những nụ cười nở vang khắp đường vì vé số đã gần hết ngồi xuống ghế đá nghĩ ngơi thằng Tâm nói với bé Hạnh - ê bé Hạnh chúng ta đi bán vé số như thế này nếu mà người ta mua trúng , ví dụ như mày mày mua trúng thì mày làm gì với số tiền lớn đó ? - tao sẽ chia cho các bạn không nhà không cửa , không cha không mẹ , giống như tao với mày bây giờ - ừ tao cũng có ý đó , mà Hạnh ơi tao hỏi thật nha nếu mà có một cô tiên thật cho mày một điều ước thì mày ước gì ? - tao ước có một mái ấm gia đình không còn lang thang nữa , còn mày ? - tao cũng ước giống mày luôn , tao hỏi thật một câu nữa nha , giá mà có một ngày nào đó mày có cha , có mẹ , như những gì mày ước thì mày có còn nhớ đến một thằng không cha , không mẹ , như tao không ? - sao lại không từ nhỏ đến lớn tao không có người thân nên xem mày là người thân nhất của tao - cám ơn mày nha , ê bé Hạnh mày có thích đi học không ? - thích chứ sao không ! đi học có bạn có bè ngu gì mà không thích những ai được đi học chắc hạnh phúc lắm Tâm nhĩ Tâm quay mặt nơi khác để giấu đi nỗi buồn và trả lời - Hạnh mày có biết không ! nhìn người ta đi học áo mới , quần mới , có cha có mẹ đưa đi mà lòng tao thấy buồn cho số tao và mày - mày nín đi Tâm , mày con trai mà khóc là xấu lắm đó ! ừ thì tao cũng buồn vậy những buổi chiều thấy ai đi trên đường gọi cha cha mẹ mẹ mà tao ngồi khóc một mình , tao thèm có được một mái ấm gia đình có cha có mẹ mày không bao giờ có được , thật ra tao không phải tên Hạnh … tao không có tên vừa chào đời thì không biết mình là ai , và cha mẹ mình là ai , tao buồn quá ! - nín đi bé Hạnh , nín đi mà , lát nữa tao mua ổi cho mày ăn ! nín đi , thế tên Hạnh từ đâu mày có vậy ? - tao thấy có một con bé tuổi khoảng bằng tao đi đâu đó chơi cha cô bé tìm , khi tìm gặp chú đó nói “ Hạnh con đi đâu vậy “ từ đó tao thấy cái tên Hạnh đẹp nên lấy luôn … - còn tao thì khác mày tên tao là do bà chủ đại lý vé số đặc Hai đứa im lặng trong những nỗi đau buồn của cuộc đời mình luôn ước mơ sẽ có một ngày tươi sáng nào đó , hay ông bụt bà tiên hóa ngàn phép màu thành điều ước để tụi nó có thể sống trong vòng tay ấm áp … từ nhỏ sinh ra chưa hưởng mùi tình yêu thương của cha mẹ dành cho con , càng chưa biết mùi vị sung sướng ngọt ngào ở đời như thế nào chỉ biết có toàn đắng cay. Từ một ánh mắt là một niềm tin luôn chấp cánh vượt qua phong ba bảo tố vây quanh đời mình lấy mồ hôi để đổi lấy tương lai mai sau . Có những đêm mưa lang thang chẵng nơi nào trú thân chẵng biết đâu là nhà mình chỉ biết có một vùng trời được xem và gọi là nhà , và có nhiều khi vé số bán không được lại phải nhịn đói nhịn khác biết bao nhiêu sự khó khăn đang vây lấy bên đời em với một niềm tin vững chắc phía trước rằng sẽ tìm lại được những gì mình mất những gì mình thiếu , tuổi còn thơ các em lại mang trên thân một kiếp lưu đày như một cánh chim bay khắp nơi tìm sự bình yên và tương lai trong ngày mới , cuộc sống mưu sinh biết có làm cho các em qua cơn đói từng ngày và vượt qua mọi sự trắc trở đang buộc chặt lấy các em . Trên thế gian này ai không do cha mẹ sinh ra hỏi ông trời cha mẹ của các em đâu rồi sao lại để em lang thang với đời … tuổi thơ các em có tội tình chi sao lại bắt các em phải gánh chiệu những nẽo đời bất hạnh thiếu vắng tất cả hơi ấm gia đình , các em phải biết đi về đâu khi trời đất bao la … biết làm gì khi có một tương lai ngợi sáng , biết nơi nào là chốn nương thân của các em .. chỉ biết khóc và cầu xin ông trời , nhìn lại thật xót xa vô cùng những nẽo đời bất hạnh mà các em phải bước chân qua trong thương đau trong sự thiếu vắng cầu mong các em sẽ có một tương lai ngợi sáng và không còn những nẽo đời bất hạnh nữa . LONG NHẬT QUANG " Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 6/7/2007
  6. NGƯỜI MẸ VÀ GÁNH HÀNG VỀ ĐÊM Con bé Hà đã khuya rồi nó còn chưa ngủ đứng trước cửa ngó mắt về phía con đường dường như nó đang chờ ai cái nôn nóng đã hiện rõ trên gương mặt đầy xinh xắn của nó , đêm nay chưa bao giờ nó thấy đêm dài như thế này gần cả một đêm tay chống càm nhìn ra phía con đường vắng tanh chẵng thấy bóng mà nó đang chờ , trăng đêm nay rất tròn anh sáng bùng quang như ban ngày nó nhìn thấy mọi vật xung quanh từ đầu cuối đường đến đầu đường .. làm sao nó yên giấc được khi hằng đêm mẹ nó phải gánh trên vai một đôi hàng nặng để nuôi nó ăn học phụ nữ nghèo họ vất vả là như thế , hôm nay cũng vậy đến bây giờ vẫn chưa thấy mẹ nó về trong lòng nó thêm cồn cào và rai rứt .. giá mà gia đình nó sung sướng như bao gia đình khác thì mẹ nó đâu cực nhọc tấm thân , nhà chỉ có hai mẹ con nên tình thương rất đậm đà và tha thiết cha nó qua đời trong thời chinh chiến chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa nhau sống nghĩ mà thương mẹ nó vô cùng tuổi đã già sức yếu lại mang trên vai đôi gồng gánh nặng nhọc đã mười mấy năm nay . Nó luôn tự hào về mẹ nó cả xóm này chẵng có người phụ nữ nào nhọc nhằn trong sương gió vất vả hết ngày lẫn tháng , thấp thoáng dáng bước trên đường nhanh nhẹn nó vội vàng chạy ra trước ngõ mà vui mừng mẹ nó đã về với những giọt mồ hôi lem ướt áo nó chạy tới ôm chồm mẹ nó vào lòng - mẹ ơi ! tội nghiệp mẹ quá để con gánh vào nhà cho , mẹ có mệt không , hàng bán hết không mẹ - Con bây giờ chưa ngủ à khi nào mẹ đi bán vắng nhà thì con cứ yên tâm ngủ đi rồi mẹ cũng sẽ trở về thôi con gái ơi ! mệt thì mẹ không mệt đâu quen rồi , thôi từ đây đến nhà gần mà để mẹ gánh cho , sao con gái dành hết việc của mẹ vậy , thôi vào nhà đi con hàng mẹ bán hết rồi . Hai mẹ con cùng nhau bước vào nhà đầy tình thương dâng lên với bà lúc nào cũng hãnh diện về đứa con gái của mình tuy nghèo nhưng bà rất hạnh phúc khi sinh ra bé Hà , bà ra đường luôn được người ta khen rằng “ con bé Hà coi nhỏ vậy mà nó có hiếu với mẹ nó quá , đến nỗi thầy hiệu trưởng cũng khen đến thăm nhà và chia sẽ tấm gương chịu khó học giõi “ vì thế mẹ bé Hà có mệt nhọc đến đâu bà vẫn cam chịu , bé Hà dẹp hàng sang một bên chạy vào lấy quẩn áo vào bảo mẹ - mẹ đi tắm đi , con dọn cơm lên bà nghe lời bé Hà đi tắm và vào ăn cơm thời gian cứ như thế hết ngày này sang ngày khác đêm đêm hai mẹ con tâm sự với nhau bé Hà nói với mẹ rằng - mẹ ơi , để ngày mai con đi bán nha con năn nỉ mẹ đó cho con bán thay mẹ đi một ngày cũng được bà cười trong niềm vui và nỗi buồn lẫn lộn - đi sao được mà đi khi con đang mang chứng bệnh tim trên người , mẹ đúng là một người mẹ không ra gì không kiếm được nhiều tiền để trị bệnh cho con - mẹ ơi con xin mẹ đừng nói vậy mẹ đã vất vả mười mấy năm nay rồi vai của mẹ cũng đã chai , chỉ vì nuôi con ăn học thôi mà con thương mẹ lắm mẹ là người vĩ đại nhất thế gian này - mẹ cũng hạnh phúc vô cùng khi sinh ra một đứa con như thế dù vất vả mẹ cũng chịu ! con nè nếu ông trời cho con một điều ước thì con ước gì ? - con ước mẹ tươi trẻ mãi nhiều sức khỏe và không còn vất vả với đôi gánh nặng nhọc về đêm này nữa - thế con không ước con hết bệnh sao ? - con không ước như vậy , chỉ ước về mẹ thôi nếu mà con lớn con sẽ không bao giờ lấy chồng xin ở vậy để săn sóc cho mẹ đến suốt đời Nắm bàn tay bà mà hôn nhiều làn da mẹ đã nhăn vì tuổi tác nhưng không hiểu sao Hà lại thích hôn và ngã đầu vào lòng mẹ lúc nào cũng có một cảm giác thật ấm áp vào bao la , bà cũng rất hạnh phúc vì con mình căn nhà đã chan chứa tình thương trong mười mấy năm qua , bé Hà no ấm được đi đến trường trong ngày hôm nay cũng nhờ vào một gánh hàng rong và công sức giọt mồ hôi của bà , Hà nói với mẹ - mẹ ơi biết bao giờ con nuôi mẹ giống như mẹ đang nuôi con đây ? - con không thấy sao chính con đã xoa dịu bớt cái nỗi đau của mẹ đó , con cố gắng học tập cho nên người thành đứa con có ích cho xã hội và đất nước …. Như thế là con đã nuôi mẹ rồi đó , gánh hàng thường ngày mẹ gánh cũng nhẹ hơn bé Hà trả lời - dạ ! mẹ yêu quý của đời con hai mẹ con ôm nhau trong niềm hạnh phúc trăng cũng đã sắp tàn trên khung cửa . LONG NHẬT QUANG " Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 27/4/2010
  7. NỖI NHỚ CHIỀU THỨ BẢY Tan trường có những cơn mưa ào đổ nước ngập khác con đường rải nhựa mùa mưa lại về dường như đang sắp về một quy luật trước . Tất cả các học sinh đã về Hùng còn lang thang dằm mưa trong sân trường và đang tìm Thảo người mà từng hẹn anh thứ bảy đi chơi , tìm mãi nhưng chẵng thấy bóng dáng của Thảo đâu sân trường chẳng có tà áo dài nào để biết Thảo cũng đang chờ mình , chỉ còn lại riêng Hùng và những tiếng mưa rơi chẵng nơi nào thấy bóng của Thảo , lá thư của Thảo gởi rủ đi chơi dù ướt vẫn còn giữ trong túi mà bây giờ Thảo đâu , Hùng đi tìm Thảo giữa cơn mưa đang rơi tầm tả dường như chỉ có mình anh bước đi trên con đường mưa này . Đi vào một quán nước thấy ai giống như Thảo đang ngồi cạnh một chàng trai nào đó , Hùng bước vào người đó đúng là Thảo , dáng thấp bé nhìn Hùng với một ánh mắt xa lạ như chưa quen bao giờ . - Ủa Thảo sao hẹn Hùng đi chơi sao lại ở đây vậy , mà nảy giờ Hùng tìm mãi chẵng gặp cứ tưởng Thảo về nhà rồi chứ chàng trai ngồi cạnh Thảo hỏi cô - ai vậy em ? Thảo trả lời - em không biết Hùng lúng túng đáng - sao Thảo nói gì kì vậy hẹn Hùng đi chơi mà sao . Người ngồi chung với Thảo bực tức lên tiếng - biến mày , mày ở đây tao đập bây giờ , thứ mày có đi chơi với dế hoạt kiến chứ ai đi chơi với mày , muốn dành bồ với tao hả , cho mày một nghìn nè vào quán mua đường chơi với kiến đi . Hùng đã hiểu ra thì ra Thảo dối gạt mình bấy lâu anh bước chân ra đi với bao nhiêu ánh mắt hướng về anh , một nỗi buồn nào đó lại đến với anh thật bất ngờ , anh tưởng Thảo là người chung tình nào có ngờ . Đây cũng chính chiếc xe đạp mà anh đã chở Thảo lúc đó tình yêu đã nổi lên nhưng không ngờ dập tắt ở ngày cuối tuần này , đoạn đường này có quá nhiều kỷ niệm giữa Hùng và Thảo nay thì cô đã quên hết rồi , anh luôn trách mình ngu dại sao lại yêu người ta say mê đến thế để bây giờ phải nhận kết quả của bài toán anh là con số không . Thảo đâu có biết anh yêu Thảo đến bao nhiêu anh viết ngày viết đêm gần một nghìn bài thơ để tặng riêng cho Thảo nay thì hết rồi , nhớ lại những ngày Thảo đi học một mình chính chiếc xe đạp này đã đưa Thảo về lúc đó Thảo còn nói " anh có mệt không mồ hôi ra ướt áo rồi kìa " anh chỉ biết cười , còn bây giờ thì sao trời ơi Thảo có người yêu mà không cho anh biết trước . Lòng buồn càng buồn hơn anh quay về nhà mà nghe hồn như không còn tồn tại ở thế gian này , anh ném cái thư của Thảo xuống con đường mưa rồi một mình quay về với một tâm trạng không có mùa xuân . Thời gian đã đi qua rất nhanh lòng anh cũng bớt đi nỗi buồn , tuần mới cũng đã đến hôm nay là ngày cuối tuần , thứ bảy trời hôm nay đẹp chứ không còn mưa lớt phớt như tuần trước nữa , nghe các bạn trong lớp nói lại với Hùng rằng " bạn trai Thảo đã bỏ rơi Thảo " trong lòng anh vui mừng hoẳng lên cái niềm vui này nó thay thế cái buồn trước kia , trong tình yêu cũng vậy thật lòng sẽ gặp thật lòng dối trá sẽ gặp dối trá , trời đất bao la nhưng rất công bằng cuộc đời là như thế " gieo gì gặt nấy " trong tình nên loại bỏ cái tư tưởng phân biệt giàu nghèo và xấy đẹp như Thảo đã từng phân biệt và bỏ rơi Hùng , bây giờ Hùng đã quen với một cô gái đã yêu thầm anh từ lâu,Ngọc Anh rất yêu Hùng và anh cũng vậy tất cả tình yêu Hùng sẽ đặc hết vào Ngọc Anh , nhưng không hiểu vì sao vào thứ bảy cuối tuần thì anh lại nhớ Thảo , chẳng cón nhớ tình yêu nữa mà nhớ vết thương Thảo tặng cho anh vào chiếu thứ bảy mưa dằm . LONG NHẬT QUANG " Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 7/3/2008
  8. THUYỀN VỀ CUỐI CHÂN TRỜI Biển vị mặn đã có từ lâu từ ngàn xưa cho đến nay nhưng vẽ đẹp vẫn còn vướng hồn người lại những ai yêu biển chắc một lần đã từng yêu đương . Gió những cơn gió mát lạnh thổi qua hồn người làm cho thêm cái mơ mộng và sự yêu đời ngày càng tha thiết , những người đi biển ai cũng muốn thưởng thức vẽ đẹp đặc trưng của nó . Những vị khách từ nước ngoài đến họ nhâm nhi từng giọt cà phê đắng nhìn những cơn sóng dạt vào bờ phủ đến tận bờ cát mịn họ dường như quên đi cái cảm giác buồn phiền . Với Tuấn anh ra biển không phải là sự yêu thích ngắm thiên nhiên của hương vị mặn mà anh đến biển là sự luyến tiếc khi lần đầu tiên gặp một cô gái đi thuyền cá giữa biển lòng anh đã yêu ngay từ đầu mới gặp nên chiều nào anh cũng nôn nao đến biển . Vào những buổi chiều biển rất êm đềm và bình thản từng cơn sóng nhè nhè ra khơi sau đó lại dạt vào bờ cát trắng nơi anh đang đứng, đây cũng chính là nơi anh gặp cô gái rồi về ôm mãi mộng si tình những tuần trước ngày nào anh cũng đến thuyền cô gái giả vờ mua cá nhưng bây giờ thì cô gái vẫn chưa đến , rồi một lát khi hoàng hôn giăng xuống tím cả biển nhìn xa xa ra khơi thì thuyền cô gái đã đến như mọi khi . - Cô bán cá ơi vào đây nào thuyền cô gái đã vào cách anh không xa lắm - anh muốn mua cá à đừng chọc tôi nha lần nào gặp anh , anh cũng trả giá , chứ có mua đâu - lần này tôi mua thật mà thuyền cô gái đã vào gần tới nơi anh Tuấn nhìn quanh chẵng có ai bên mình rồi sang bảo cô gái - cô cho thuyền vào bờ cát đi rồi ngồi uống nước một lát - thôi tôi vào bán cho anh rồi đi ngay để còn bán cho người khác nữa chứ không phải bán cho riêng anh đâu mà ngồi uống nước - xin lỗi cô, tại tôi không biết , ừ mà sao mấy ngày đây cô không đi thuyền - sao anh biết tôi không đi thuyền bộ anh theo dõi tôi hay sao mà biết chặt chẽ vậy - không .... tôi ... chỉ ... đón ... mò thôi mà - thôi anh mua cá thì lựa đi tôi còn đi nơi khác nữa . Tuấn không biết phải làm sao khi trong người anh không có tiền làm sao mua được anh chỉ gọi cô vào mục đích là làm quen , trước tình huống này anh chỉ biết im lặng cho đến khi cô gái lên tiếng. - Sao anh không lựa đi mà nhìn tôi hoài vậy, bộ tôi giống con cá lắm hả , hay là anh không biết lựa để tôi lựa giúp anh nha , khoang hầm dưới cá tươi lắm Tuấn im lặng một lát rồi nói - thôi để tôi lựa - nói thật nha, chưa thấy ai mua cá rắc rối như anh cả , nói tóm lại anh có mua hay không để tôi biết mà đưa thuyền đi - tôi có mà , nhưng ... tôi không có tiền ở đây khi khác tôi trả được không - trời ơi hôm nay gặp người điên , tự nhiên không có tiền mà cũng gọi người ta vào mua cá , anh bị cái gì vậy , biết thế tôi không vào được rồi , rắc rối mất thời gian - tôi ... tôi bị tương tư - anh tương tư ai hoàng hôn hay là biển cả - tôi tương tư cô - cái trời ơi tôi là dân thủ thủy biển cả là nhà chưa ai nói với tôi câu đó cả thôi chào anh nha . Dường như cô gái đang nổi giận vì Tuấn đã làm mất thời gian của cô ấy , lại đùa cợt , cô gái nghĩ anh đùa nhưng lòng anh là sự thật anh yêu cô gái đi thuyền cá ,Tuấn cố gọi cô gái nhưng cô gái không nghe và đưa thuyền ra nồai xa . Bây giờ chỉ có một mình anh lẽ loi với biển mang một nỗi buồn của cú thất tình vừa xãy ra , mong có một người sẽ được lòng cô gái nào ngờ ... chắc cô gái đang giận anh lắm nhưng anh phải biết làm sao khi quá yêu bèn phải bày ra trò mua cá để làm quen . Chiếc thuyền của cô gái đã đi thật xa mắt Tuấn nhìn theo dường như khá xa như lúc đầu cô gái đến , thuyền vào cuối biển anh nhìn chẵng ra nữa chỉ thấy một màu tím nghiêng xuống nước của hoàng hôn đang về , ngồi một mình mà mắt hướng theo dù thuyền có đi về cuối chân trời anh vẫn ngồi đây ngóng theo nơi thuyền cô gái đi . Rồi từ đó về sau chiều nào anh cũng đến biển dường như cô gái đi thuyền cá như ngày nào anh mới gặp không còn trở lại nơi củ nữa . " Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 8/9/2007 LONG NHẬT QUANG
  9. CHUYỆN KHÔNG MIỄN CƯỠNG Ngọc và Thông yêu nhau đã từng lâu rồi , nhưng do gia đình hai bên có mâu thuẩn nên ngăn cản chuyện tình của Ngọc và Thông . Ngọc không bao giờ quan tâm đến những chuyện giàu nghèo hay thấp hèn mà trong tình yêu thời nay hay mắc phải , vốn là một cô gái chung tình nên luôn cánh bên Thông cho dù có bao đổi thay của cuộc đời cô quyết không thay đổi lòng để giữ cho tình yêu luôn nguyên vẹn giữa Thông và Ngọc . Những khi nhớ Thông cô hya nhắn tin và gọi điện do cha mẹ cô quá khắc khe lúc nào cũng kiễm soát điện thoại cô , dường như cô không được tự do trên con đường tình yêu , còn Thông cũng không kém gì cô cha mẹ cũng ngăn cản và không đồng ý cái gia đình của Ngọc , khi gặp nhau Thông và Ngọc chỉ liếc nhìn chứ không dám nói một lời nào trong lòng buồn đau dữ dội nhưng cố gắng chiệu cho qua xuôi để im chuyện để không còn xãy ra mâu thuẩn . Đêm nay Thông hẹn Ngọc đến nơi dòng sông ngoài ruộng cũng chính dòng sông này họ quen biết nhau rồi dẫn tới tình yêu , trăng đêm nay rất sáng Thông ngồi nhìn vằng trăng lúc khuyết lúc đầy , lúc xuyên qua những cành cây to tướng , lúc in sâu xuống nước , tiếng máy chạy nước ruộng cứ nổ liên tục , nhìn cảnh vật chông chơ theo ngàn gió . Đã tám giờ ba mươi vẫn chưa thấy Ngọc tới , không biết có xãy ra chuyện gì không , anh đi tới đi lui rồi trở lại chổ củ , ngồi nghe tiếng cá lội tung tăng rồi lúc vẫy mạnh , bây giờ oới thấy bóng của Ngọc tới - anh Thông chờ em có lâu không ? - cũng mới thôi em à ! sao rồi em cha mẹ có biết không ? - không ! em nhớ anh lắm em mới ra đây đó - anh cũng vậy nhưng càng nghĩ anh càng sợ mất em - cố gắng lên anh ! anh là con trai đừng yếu ớt như thế , chúng ta đã chịu bao nhiêu thử thách chẵng lẽ cái ải này chúng ta vượt qua không được ! em tin tình yêu chân thật của em sẽ vượt qua hết , trời có mắt mà anh - anh cũng hi vọng như thế , mà nè em đi như vậy lát về ba mẹ hỏi em trả lời sao ? - có gì đâu em sẽ nói dối với cha mẹ rằng em đi lên nhà con bạn chơi - anh không thích em nói dối - em cũng đâu muốn nhưng biết làm sao bây giờ , em hỏi thật nha ! anh có yêu em không ? - Ngọc! sao hôm nay em hỏi kì vậy, bộ em xem tình cảm của anh là giả hả - không phải anh hiểu lầm rồi , anh dám làm tất cả vì em không ? - dám anh sẽ làm tất cả vì em - nếu mà hai gia đình không đồng ý vậy anh có dám bỏ trốn cùng em không ? - dám nhưng em không sợ ..... sao - vì chúng ta chúng ta em không sợ , em bỏ hết tất cả để theo anh , ba ngày nữa em sẽ thuyết phục cha mẹ cho em làm vợ anh nếu cha mẹ em không đồng ý hai chúng ta sẽ bỏ đi xa , khi nào đi em sẽ nhắn tin cho anh biết - ừ vậy cũng được em về đi để ba mẹ trông đó - em đi nha nhớ đó anh cũng khuyên cha mẹ anh luôn nha chờ cho Ngọc đi trước một đoạn đường khá xa rồi Thông mới dám đi về ... đến nhà Ngọc khuyên với cha mẹ rằng - xin mẹ hãy đồng ý cho con với anh Thông - tao nói không là không , ai cũng được chứ thằng đó thì không - sao tự nhiên chuyện của người lớn mà bắt con phải gánh vậy , mẹ không muốn thấy con hạnh phúc bên người con yêu thương phải không , nhất định chia cắt con để con sống trong đau khổ thì mẹ mới vui chứ gì - tao đã nói rồi , ai cũng đc nhưng nó thì không - nhưng người con yêu là anh Thông , thôi được nếu mẹ nói như vậy thì thôi con xin làm đứa con bất hiếu - mày nói vậy là sao , ông ra coi con gái của ông vì trai mà nó nói chuyện với tôi như thái độ thế này nè Đêm đó Ngọc và Thông cùng nhau bỏ đi hai gia đình rất hối hận khi ngăn cản tình yêu đẹp của họ , trong tình yêu cái hạnh phúc là do tự tìm chứ không phải ép buộc ngăn cản mới có được , sức mạnh của tình yêu nó lớn hơn tất cả nó làm lòng con người thêm niềm tin và sức mạnh lạ thường , cha mẹ không có quyền ngăn cản ép buộc tình yêu của con gái , tình yêu hạnh phúc là sự riêng tư của hai người không liên quan đến người khác , miễn cưỡng như thế sẽ không tìm thấy được hạnh phúc và tình yêu thật sự. LONG NHẬT QUANG " Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 2/5/2010
  10. BÓNG NẮNG VÀNG Mới đó thôi giờ hui quạnh sân trường chẳng còn ai Không còn bóng tóc dài áo trắng bay Ve ngân rả thay tiếng trống đánh vội Hòa điệp khúc đôi lời khi hè sang Từ đó ... Nắng vàng không còn lại Chỉ còn ! Sân trường nhuộm đỏ cánh phượng tươi Một nụ cười câu chào khi đến lớp Tuổi học trò mơ mộng nay còn đâu Rồi ba tháng chết lặng từ độ ấy Ngày qua ngày san sát nỗi cô liêu Khi tôi yêu cô học trò má đỏ Buổi tan trường gói kẹo nhỏ trao nhau Nay mỗi phương biết ai có còn nhớ Bóng nắng vàng thơ đầu bỗng nhiên say . Long Nhật Quang TÌNH ĐẦU Em ấp mãi cánh phượng hồng vào trang vở Một vầng thơ lên hương vị tình đầu Tuổi mười ba tinh nguyên thời con gái Ai trách hờn mực tím lem đôi mươi Nhìn nàng cười nhớ một thời mơ mộng Vườn tuổi hồng chớp nở xuân mây cao Giờ .. nơi nào mùi hương lẻn trang giấy Ôi .. thơ ngây lưu luyến mãi tình đầu. Long Nhật Quang HẠ TÍM Sân trường vắng phượng buồn trong ba tháng Ve ngân vang cất giữ nỗi u sầu Mối tình đầu , mưa giăng ngoài cửa sổ Giờ nơi mô , vùi lấp lúc em xa Em nhớ gì ? Mùa thi mà bật khóc Trống đánh dài vào lớp thấy thương nhau Rồi từ đó mùa hạ bỗng thay màu Choàng áo tím giờ thành tuổi mới yêu Một buổi chiều lang thang dưới hàng phượng Nỗi nhớ thương tìm hoài kỷ niệm xưa Cơn mưa hạ tình đầu thời áo trắng Nay đã qua vang vọng nỗi bâng khuâng. Long Nhật Quang MÙI HƯƠNG SỮA Ở nơi nào mắt xa chiêm bao giữa trưa hè Cô bé nhỏ chúm chím môi cười rạng rở Mùa thu về lá vàng xum xuê rụng Cửa sổ mở gió đưa hương vào phòng Không mùa xuân mà sao thấy bát ngát Tim đã ngạt khối hương tình vụng thầm Đôi mắt nai xa xăm ngó hoa sữa Say mấy bữa chưa tan cơn mộng tình Nhà em xinh có hoa trắng trước ngỏ Gió tha hương bay vào gian nhà anh Tình mong manh buổi chiều viết thơ vội Ngày tôi đi , em gói chiếc khăn hồng Bỗng nồng nàn nhớ ra hương sữa ấy Mảnh linh hồn như bay tận vào mây Tôi đi rồi sân nhà em vắng lặng Không mùi hương thấp thoáng bay qua thềm Không chàng trai kết thơ duyên đôi lứa Hoa sữa buồn giữa mùa hè thôi rơi . Long Nhật Quang Quê Mẹ Bao nhiêu năm Đất mẹ điêu tàn bởi chinh chiến Từng lủy tre làng mái ngói thành khói lửa Những chuyện xưa nhắc lại trong đau đớn Thôi qua rồi ! oán hờn nỗi ghét căm Tháng năm qua vẽ vang còn lộng rẫy Ruộng xanh ngát Hương bông rượp bóng mát Từng bóng cây chập chờn bao nhiêu tuổi Hơi thở người và giọt mồ hơi rơi Quê hương ơi ! con sông từ nguồn cội Từ bao giờ có hàng dừa trước sân Mùa mưa nắng bờ đê thêm rực rở Chở tâm hồn bằng xuồng về với quê Mai con đi, miền xa lòng tan nát Nhớ quê mẹ bát ngát vị hương yêu Là buổi chiều hoàng hôn giăng tím cỏ Là ngỏ nhà có hoa giấy bên rào Bờ ao quanh mấy lời ca tiếng hát Như tiếng lòng lời ru khi con thơ . Long Nhật Quang . NHỚ TAM KỲ Về Quảng Nam lại nhớ Tam Kỳ Sợi nắng nhạt vướng lại bờ mi em Anh đem về loài hoa mùa hè nở Đã se hương còn lại suối tóc mềm Về lại bóng cây thêm xanh mát Bạc hương thầm lung linh dòng sông trôi Nhớ quá thôi Tam Kỳ đêm thanh khiết Tay nâng niu và giã biệt quê hương Xa vầng trăng sơn khê đêm đã lặng Muôn lời thương nặng nề cả tâm tư Rồi mai đây anh về với miệt thứ Xa Tam Kỳ như xa cả mẹ cha . 9/4/2006 HÀ TÂY MỘT DÒNG TRÀ KHÚC Anh sẽ về với con sông thuở bé Nghìn nỗi nhớ cuộn sóng mấy năm trời Chở hồn tới dòng nước ngọt êm ái Chảy vào tim lạnh ngắt lồng ngực anh Đất Sơn Hà năm xưa đã tạm biệt Nhớ mãi thôi luyến tiếc con sông trà Nhà cuối xóm đêm nghe tiếng thở dịu Hồn hiu quạnh nức nở Quãng Ngãi ơi Anh sẽ về với con sông thuở bé Lời ru mẹ say xưa giấc ngủ đầu Những đêm trăng thanh ngát trời lộng gió Anh thả hồn ngây ngất trong nét thơ Thương làm sao một dòng sông trà khúc Chút thu tình vang vọng ở trong tôi Có đôi khi lòng ra đi chẳng muốn Tuôn lệ hàng tạm biệt dòng sông yêu . 15/6 2006 tạm biệt con sông trà tại huyện Sơn Hà . tặng nhà thơ Sông Trà ( Nguyễn Khuyến ) nhà thơ có tên của một con sông BÂNG QUƠ Đi ngang qua nhà em Cửa sổ phả hương thềm Trăng ngà say in bóng Dậy thì với dòng sông Em ngủ từ bao giờ Thơ thẩn hồn tôi đến Bên ngõ đường hiu vắng Vẫn chưa tan hương mơ Nghe gió thở rì rào Tưởng chừng em chiêm bao Gọi tên tôi mấy bữa Nên si chuyện ngày xưa Tôi về lòng chẳng muốn Đâu đây một thảm buồn Mời trăng lại hỏi nhỏ Có phải tôi yêu em . 9/3/2004 Hải Phòng THIÊN THU Anh yêu em như tất cả chân lý Như cây đời vĩnh viễn chiếc lá xanh Không mùa thu thay sắc tiếng chim khản Quá dịu dàng như ánh pha lê trong Anh thương em như con sông quê mẹ Dòng sữa ngọt và giấc ngủ đầu nôi Ngực bồi hồi như giọng nói êm ái Kề làn môi say hương mấy kỷ trần Phủ tóc huyền để gió đưa hương Anh mang thơ kết ngôi nhà tình ái Ta mãi mãi xây nên hạnh phúc đầy 8/2/2006 Bình Dương DÁNG MƠ Em đứng đó vầng thơ tôi rơi ngã Tả chưa thành nét sắc dáng nữ nhi Em khua chi nét ngọc tôi mơ tưởng Thương trăm lần đôi mắt huyền long lanh Từng mảnh xuyên đâm hồn tôi đau đớn Nhỏ thành giọt bỗng sơn thành màu Tim tôi vỡ ! từ khi lần đầu gặp Hớp thơ mềm tỏa nghìn dạng hương thơm Thế là xuân chớm nở trên một cỏi Soi trăm miền một dáng mơ ly . CỎI KHUẤT Ta đã xa ánh đèn phố thị mờ Tiếng còi xe lặp lại trong cơn mơ Không thức giấc cười chào đón ngày mới Lặng khoảng đêm ngã lại một vầng thơ Ta đã xa ánh trăng đêm sáng tỏa Bút giấy vụng in viết đã bao lần Nhớ lại quên con đường hoa sữa nở Dạt tâm hồn hành trang má ngây thơ . 15-03-2006 Đà Lạt MƯỜI LĂM Không ai về qua hàng cau trước ngõ Trăng lung linh mười lăm cô gái cười Đò bến vắng không còn đưa tiễn khách Sông vắng lặng và chàng trai thơ si Đã xa rồi cái thôn quê năm củ Hơi thở đây và yêu thương vơi đầy Cô nhân tình hẹn hò và ân ái Mỗi đêm trăng bên hàng cau trước nhà Nay thì lạ ta về sao chẳng thấy Bóng trinh nữ lung linh với trăng huyền . LNQ HƯ ẢO Có một ảo huyền dưới ánh trăng sáng Lòng thở than từ ngày mới gặp nàng Chính quang cảnh và trăng đã dậy thì Ái ân cùng cây lá trao hương ly Đây ! bóng nàng lờ mờ trong tâm trí Lại về tới rồi chợt vụt bay đi Có một hư ảo những đêm tháng rằm Trăng tròn uống sạch tinh khiết mười lăm Không khuyết lung linh nghìn đôi mắt ngắm Như bóng nàng lúc mơ vào ảo xăm Có một đêm thấp thoáng dưới bóng sân Thấy nàng cười môi hồng như đưa gần Ta phạm phải ngấm ngần trong tâm trí Trăng đã tàn chưa hết hư ảo si . BÀI THƠ TẶNG NHỎ Chú bướm vàng tìm hương trong nửa tháng Hoa chưa tàn còn xuân với thời gian Khao khát nhị tinh nguyên hương tình ái Trao mộng huyền sương ấm dưới nắng mai Ai đi qua tim ta bồi hồi quá Máu xuân thì như bướm quần bên hoa Hồn trai trẻ bâng khuâng với tóc xõa Gặp lần đầu như quen từ ngàn xa Thơ bỗng hóa thành lời tình đường mật Mời ong vào hút trọn một vị chất Bài thơ đây mãi dành trọn cho nhỏ Tình yêu này sẽ đẹp và thơm tho Dành cả đấy gom mây sắc bọc thơ Để gối nằm mỗi đêm lòng thấy nhớ Tặng cho nhỏ cả xuân và bướm thắm Cả lời tình từ lồng ngực dư âm . tặng Kim Mai VÙNG NGOẠI Ô Trở về đây với hai bàn tay trắng Ngọn đèn vắng vách thưa tiếng mưa buồn Phố đã yên chìm say vào giấc ngủ Chỉ còn ta và những tiếng mưa đêm Kiếp long đong đời trai trẻ ta gánh Sách u tối thơ văn chưa kết vần Đời tráng lệ hoang sơ sao mộc mạc Chẳng than trách số kiếp ta bọt bèo Ở nơi đây không một bóng thiếu nữ Không nam nhi hay một bóng người nào Lạnh từng cơn gió lùa qua khung cửa Ôi dạt dào nỗi nhớ về người em Chắc giờ em thức ngồi ngắm trăng buồn lắm Vắng anh rồi trăng lặng im nét si Anh sẽ về khi pháo giao thừa nổ Nợ thơ văn chưa trả xong bao giờ Bút giấy vụng in sâu với nỗi nhớ Thơ đã cạn hết mực viết tên em Mưa còn rơi xào xạc trên hiên nóc Ngoại ô buồn từ khi anh xa em . 18/02/2006 Củ Chi NHỚ NGƯỜI YÊU Đèn nơi đây chỉ một ánh trăng dại Sách bút nghiêng thơ chưa tả thành lời Lại mơ màng tới người tình bé nhỏ Ôm trang thơ làm gối dưới đầu nằm Ở xa xăm hai tâm hồn cách biệt Ơi nhân tình giờ này có nhớ tôi Có thấy hồn trống trải nơi đất mẹ Thiếu vắng người từng đêm hôn nhẹ môi Thấy ai qua giật mình tưởng em đến Không bao giờ lòng tôi dứt cơn mơ Đêm Sài Gòn nằm yên nghe tiếng thở Nhớ người yêu , ôi sao nhớ lạ lùng Thành phố đêm tiếng mưa ngoài cửa sổ Ướt cả vách và ướt cả hồn tôi Em có lạnh khi trời đang nhỏ lệ Như ngày xưa ôm em khi mưa về Giờ thì không ! Cái lạnh thêm giá buốt Như đông hàn rét sầm cả ruột gan Anh muốn khóc cho trôi những cơn nhớ Anh muốn giận vô cớ cơn mưa đêm Thơ chưa biết nảy sinh trăm nghìn ý Chung nội dung thương nghĩ về em yêu Đêm Sài Gòn 13/09/2006 trú tại nhà của bạn Hoàng Sa CHỊ HAI LẤY CHỒNG Cái ngày em về lại thôn xưa Được tin chị hai giờ lấy chồng Chiếc thuyền vỡ bỏ sông lại bến Em như chết giữa trời rét đông Thôi hết rồi . Còn đâu nữa chị hỡi Thời xuân thì , với gái nữ nhi Thôi em quên không nhớ chị nữa Uống ! Cho say ngày cưới rượu hồng Em biết ! Đời em nhiều mơ mộng Kẻ tha phương chông chênh với đời Đây chén rượu năm xưa chị rót Giờ vắng tay chị chẳng hương cay Ba năm rồi sống chung vách nhà lá Giờ điêu tàn mái tranh vắng bóng xưa Có những chiều mưa ! Nghe chị hát Lòng em man mác hạnh phúc về Có ngờ đâu cơn bão từ đâu tới Cướp bóng chị rời xa tâm hồn em Nghĩ mà buồn . Số phận ngày thơ ấu Bỡi tình đầu ôm ấp mãi không thôi Có đôi khi chị về bên giấc ngủ Em bậc khóc suốt cả mấy ngày liền Mùi bồ kết làn tóc của chị xối Những chiều em gội còn vướng lại tay Có một ngày em lén tả thơ chị Giờ đã si và chẳng tĩnh bao giờ Bỡi cái nghèo em hờn căm trọn kiếp Mất chị rồi ! Thôi vĩnh biệt từ đây Em uống say cho quên kiếp bọt bèo Đời người thơ , những nẻo tình chông gai Ngõ nhà chị giờ ai đang ngồi khóc Thương một người sắc nát bọc thơ yêu Thôi dang dở chắc chiu nỗi trường hận Vầng thơ này đem trả cho gió bay . KHÔNG MỘT GIỜ Không ! trăng đã yên dưới hàng cây lạnh Tách cà phê ngậm đắng suốt một giờ Người tình hỡi nơi nào chốn xa vắng Có biết rằng mảnh trăng non đã tàn Làn khói trắng phả nhẹ trong đêm tối Đắng bờ môi và si đúng một giờ Đâu có ngờ lòng ta đang nhung nhớ Rót mảnh hồn vào thơ trong cảnh khuya Không ! một giờ chẳng một tiếng xe chạy Đường phố yên đón chân thi nhân qua Thơ cũng buồn thong thả xuống đường nhựa Vứt cái hồn nhỏ lệ theo hạt mưa Một ô cửa phòng trọ ai vắng lạnh Treo mảnh tình chết lặng đúng một giờ Không còn mơ và không còn nhớ nữa Người con gái làm đảo điên tâm hồn Không ! người ta chẳng yêu như ta nghĩ Ta yêu thầm thức đúng một giờ đêm HƯƠNG TRÀ ĐÊM Suốt đêm không ngủ với tách trà Nghĩ chuyện bao đòng của đôi ta Hai năm gặp thờ ơ quên mặt Nghĩ sao đành trăng khuya về xa Và từ đó không còn thiết tha Thơ buồn đậu trang giấy la đà Cành lá liễu năm cay lay biếc Mắt ai nhòe tiển biệt người qua Đồng Tháp Ngồi nhìn mây nôn nao mấy hôm Như cảnh tuyệt họa sĩ đang say Cao lãnh chút lạnh của mùa đông Ào đổ lửa mùa hạ Tân Hồng Thơm mảnh đất thiêng liêng bao đời Hồng nhạt hoa sen như môi em Sa Đéc vướng hồn anh không thả Giử yêu thương bao lâu lộ ra Đồng Tháp ơi bao năm đá sỏi Giọt mồ hôi nước mắt con người Khai hoang làm rẫy chưa đủ ấm Bộn bề suốt năm một ít lòng Mai mốt Đồng Tháp của em lớn Con đường rải nhựa công trình xây No ấm cuộc sống trẻ thơ cười Chúm chím hoa tươi đời thêm vui Thanh Bình những cơn mưa đả vắng Tiếng kêu hiền hòa vùng Tam Nông Gọi hồn sống lại bằng tình quê Ấm áp mát như sông Hồng Ngự Bầu trời này ta xây thành nhà Kết thiêng liêng gia đình một đôi Bao chàng trai thành danh xứ lạ Bao cô gái theo chồng quê ai Hãy về nhìn lại Đồng Tháp này Đổi mới thương yêu khắp mọi nơi Châu Thành ơi tiếng võng trưa hè Mẹ hát con say trôi giữa dòng Đây sông Đồng Tháp quê con đó Hãy nhìn bằng hồn và bằng tim Nhìn những con người đang xây dựng Bằng năng lực và tài năng lạ thường Lai Vung thật xa nhưng không thiếu Tình cảm dạt dào một lòng yêu Bao nhiêu cô gái chân bùn sâu Bao nhiêu chàng trai quá cơ hầu Ta quyết yêu Đồng Tháp như mẹ Như yêu trăm miền một nước non Lấp Vò tìm những ngày xuân ấm Các anh em về nhìn quê hương Thương lắm Đồng Tháp mùa lúa vàng Năm tháng không quên mùi hương non Đồng Tháp Mười hương sen ngào ngạt Môi em hồng một lòng sắc son . Long Nhật Quang

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...