Chẳng ai cấm được tôi, Chẩng ai cản được tôi. Thức tế ư? Ai cũng cần thực tế, Còn mộng mơ? Thực tế cũng mộng mơ. Tôi hiểu rằng mơ mộng thôi không đủ, Nhưng kẻ không mơ Có khác gì chạy đua Nhưng nào biết đích tới. Có thể tôi sai Có thể tôi thất bại. Có lẽ vậy Nhưng tôi biết tôi cần gì. Cứ mơ thôi hết sức mình tưởng tượng Trời xanh, mây trắng Những con đường chưa từng ai qua lại. Và mơ bãi cát dài Trắng xóa lúc chiều buông. Chợt tôi mơ Tà áo dài tha thiết Thoáng lướt đi trên những đóa phù dung. Mơ nhiều quá Tôi mơ không ngừng nghỉ. Mơ phố; mơ phường, Tiếng vui đùa cùng tiếng khóc trẻ thơ. Tôi mơ về quê hương Tôi mơ về Tổ quốc. Đất nước oai hùng, Và máu thịt ông cha. Trong mộng đêm nhiều lần tôi chợt khóc, Khóc trong mơ hay đang khóc ngoài đời? Tôi cứ mơ, mơ mãi không ngừng nghỉ, Gà gáy, giật mình, Lo tỉnh giấc mộng xinh. Tỉnh mất rồi! Buồn quá. Giờ chẳng còn gì nữa Ngoài vương vãi, Của một giấc mơ tàn.