Jump to content

vohungchi

Thành viên
  • Số bài viết

    14
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Điểm

0 Neutral

Về vohungchi

  • Xếp hạng
    Cấp bậc:
  1. 1- Rồi em lại ra đi như đã đến Dòng sông xưa vẫn cứ chảy khơi mù Tôi ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu (Hoài Khanh) Trời lưu viễn mây già thêm mấy nỗi Bến hẹn hò tím ngắt bụi thời gian Dòng sông xưa chảy vội lỡ truông ngàn, Lời hạnh ngộ bỗng rơi vào thạch động. Niềm thế cuộc mang trăm nghìn cơn mộng Những ẩn tình khóc thân phận chửa cam Trăng sao nhớ sông hồ về bủa rộng, Thương vọng đồng trong dư ảnh mênh mông… Anh cũng biết vô thường là mặc khải Ly tao là vũ điệu của đất trời Sao đứng đợi bên đời trôi chảy mãi Một điều gì, như buồn thổi miên man? Thời gian ạ,anh xin buồn chốc lát, Kẻo vụt mau một kiếp ruỗi rong tìm! Còn gì nữa trong cõi miền ở tạm Mang theo cùng,hay gửi lại nhân gian…? 2- Chờ trăng mọc thẳm miên trường xuôi ngược Bãi hoang liêu,anh lận đận đi về Từ lạc bước,khơi vơi đường lối cũ Em sương mù,thấp thoáng mộng nguyên xuân? Kìa thân phận giữa cõi bờ hư huyễn, Ánh ái từ sầu rướm sắc tàn phai? Anh vội vã trôi theo dòng bất tuyệt Chợt dư vang sơ ngộ phía chân trời. Hương vi tế treo trên vùng cô tịch Rộng cõi lòng nguỵêt nuốt những niềm than. Ồ em ạ,ngẫu nhĩ về như gió, Giữa điêu tàn,hoài cựu bóng hư vô! Lời phát tiết trong lòng cơn viễn mộng, Dòng vô biên,trăng lội giữa sông ngân, Em nghe nhé,mai về em giữ nhé, Chút uyên nguyên thị hiện ở lúc nầy. 3- Chân trời cũ,nhánh mây mùa thu cũ, Bến xưa buồn níu vội chút tà huy Ta ở lại,giữa hoài thương ở lại Mộng ban đầu theo giã biệt bay đi. Bên trời ấy sương chiều giăng có lạnh Nụ tươi cười em nở thắm hai môi? Anh dừng lại,đường xa,nghe buồn thổi Rượu cô liêu rót khe khẽ vào hồn. Gió lay nhẹ,động bóng hoàng hôn nhẹ Những dư vang phăng cuộn ngập linh hồn Hai mắt ngóng bụi mờ say vạn đợi Chút hương xưa rớt lại những âm thừa. Ngày sắp hết,em ơi ngày sắp hết Chiếc bóng xưa,em giấu cõi muôn trùng? Sầu phố cũ,lẻ mình anh thảng thốt Điệu yêu người giữa những giấc chiêm bao… 4- Giữa vùng trường mộng chợt nghe Sầu hoen cổ lục,bay về tiền duyên Ngày bất tuyệt,tháng miên miên Hoa ly hợp nở bên miền thời gian Giữa rừng ảo hóa thênh thang Tàn phai em chịu,mây ngàn trôi đi Hư vô hữu thể đương thì Tầm cầu chân diện thuở còn chưa sanh? Bên trời náo động sắc thanh Đâu niềm tịch tịnh trong ngành du du ? Đá vàng trơ hận thiên thu Quán từ lai khứ chốn mù sa bay. Lời rằng em đến rồi đi Xót thời quá vãng, thương gì xa xôi ! Thì rằng lặng lẽ mình tôi Vô lai vô khứ giữa trời trơ vơ ? Đáp rằng truy vấn hữu vô, Thuyền mê mãi ghé bến bờ thái hư Em từ đối diện chân như Hồn nhiên dấn bước cõi người ta không ? 5- Em hỏi mãi mắt buồn ai phủi lệ? Cõi bụi mù,thu lạnh trĩu hai vai Cửa lồng ngực mở toang vùng địa ngục Hai mươi sầu nhăn kín trán vô tư. Anh phiêu dạt giữa trùng khơi lạc nẻo Mộng ban đầu ly biệt có mang theo? Mòn con mắt ngóng bến bờ ảo vọng Em chợt sầu,thị hiện giữa hư vô! Ngày sẽ hết,em ơi ngày sẽ hết! Sẽ sang mùa,bạc phết những đam mê Dòng luân chuyển,tấm hình hài sẽ chết Chút yêu thương gửi lại giữa nẻo về. Đôi mi úa,xin em đừng than khóc Hãy nghe đêm cô tịch ở trong hồn Lời rĩ rã giữa bốn bề cỏ mọc Tiếng muôn trùng đồng vọng những vô biên. Chốn hư ảo,điêu tàn anh ngó lại Mảnh trăng xưa treo rất nhẹ bên thềm Nhành mai thắm giữa miền hoang liêu lạnh Trú xứ nào,lữ khách mãi ngược xuôi? 6- ngày tháng cứ trôi và sông lớn cứ về đông vậy thì đâu là căn nguyên của tồn tại Nghe tiền thân giữa canh thâu Hương thời gian đẫm mái đầu tóc xanh Trơ vơ đầu bãi cuối gành Ẩn tình thái cổ hóa sanh đêm nào, Yêu người giữa giấc chiêm bao… Dạt dào sông lớn về đông Rừng thu nhớ buổi đêm mồng một giêng Lời sơ thủy,điệu uyên nguyên Theo về gõ nhịp trên miền nhân gian Mắt em ôm cả địa đàng! Đầu cành ngọn gió khẽ rung Chợt tan cơn mộng giữa vùng vô minh Hỏi tâm bằng điệu lặng thinh Lời Thắng nghĩa giữa bóng hình hư vô? Nghe đêm rớt nhẹ lặng lờ… 7- Vị Thành mưa sớm bụi bay Phố xanh sao ướt đẫm màu liễu tươi Mời anh cạn chén ly bôi Dương Quan qua khỏi ai người cố nhân. (Vương Ma Cật) Tặng bạn H. Bảng lảng tà dương đường lối cũ Ngõ buồn hiu quạnh tiễn chân đi Ra khỏi dòng sương thành viễn khách Kinh kỳ bụi đỏ nhớ cô thôn. Xe chiều trĩu nặng trong hơi máy Mà cũng qua nhanh cõi lòng chùng Người đứng bùi ngùi,người khuất dạng Mắt buồn ai phủi với hai tay. Vẫy nhẹ bàn tay,gói ghém lòng Chút hành trang gửi gió thong dong Kẻ mộng sông hồ người ở lại Đèn khuya nhớ ảnh khách hàn ôn. Theo cuộc hợp tan ngày tháng trôi Trùng lai có giữ được thời gian? Nhận rõ mặt người miền du thụy Nhờ lời giã biệt chất Sơ Nguyên. 8- Rằng từ ngày tháng đã xa, Bèo dâu phiêu dạt giang hà bao dung. Tiền thân dậy sóng trùng trùng Nghe trong niệm tưởng một vùng sinh duyên, Sông hồ bủa mộng du thuyền Lên đường lịch nghiệm những miền tử sinh… Rằng từ nguyên quận trùng lai Lạc ngàn trú xứ,thoát thai cõi người Ái ân mê đắm khóc cười Trôi vào mây nhạt bên trời tà dương, Chào em xuôi ngược vô thường Như như về giữa con đường hư vô. 9- “Tuyền giác vân quy vô xứ tầm” Khi tỉnh cơn mộng thì đám mây nhạt trên đầu đã trôi về một nơi không hay biết (Tô Đông Pha) Tặng bạn H. Đêm rất khẽ,ngoại ô buồn vi tế Mộng sông hồ gác lại quán trọ đời Tình du khách về thăm miền ở tạm Rung tơ đồng,ngồi hát điệu hôn mê… Ngón tay nhớ thanh âm nào cô tịch Cháy con tim không viên mãn ca từ Dòng cuộn chảy đáy linh hồn lữ thứ Buồn man man trong vũ bão ý tình Lay ngọn gió hỏi đất trời lặng lẽ Niềm cổ sơ nơi đôi mắt tha nhân? Choàng tỉnh mộng ái ân nào vội vã Trôi đi về muôn vạn kiếp khơi xa… 10- Vết thương đang độ ngủ vùi Giờ trong niệm tưởng,lại bừng trở cơn Khi những chiếc lá khẽ rụng xuống lề đường xơ xác như tình yêu trút giọt hơi thở tàn phai Anh một mình bước lang thang trên những phố đông người đơn chiếc Em ở đâu? Anh ghé quán nước quen, nơi ta thường hò hẹn, mà nghe cô liêu chạy suốt cõi linh hồn, Nhân loại buồn,nên chiều cũng buồn theo Bởi em đi,đáy mắt anh toàn màu sầu úa… Một ghánh hàng rong, anh nghe đâu đó giọng một người ca sĩ, giọng trầm buồn nhưng leo lét vang xa Mà sao không vào được linh hồn anh đóng cửa, để lòng anh ngột ngạt và lạnh lẽo giá băng. Có lẽ trái tim anh thiếu hương vòng tay em ấm, Và vầng trán thiếu hơi thở mùa xuân từ môi em ngòn ngọt, nên già cỗi vô biên. Anh nghe mười đầu ngón tay rát bỏng mùi tội lỗi, như là niềm Mặc Khải Sơ Nguyên của thân phận hay vì anh đã dệt lên quá nhiều giấc mộng hồ đồ? Nên anh sẽ không thể vỗ về những phím đàn như ngày mình xuân tràn nồng cháy,thắm thiết ái ân, để gọi em về và xoa dịu linh hồn anh khát nước Anh mơ hồ băng qua những dòng người tất tả, như qua tình yêu với em và như gã phế binh vừa đi qua cuộc chiến tranh tàn khốc! nên quanh mình lắm lắm những vết thương. Bởi vì em ơi, Có ai qua cuộc chiến mà không mang theo mình những thương đau hoang phế Và ai rời xa cuộc tình mà không hằng những khổ lụy dặc dài Vì một thời quá vãng… Vết thương đau nặng anh sẽ mang cả cuộc nhân sinh Khi ngủ vùi lúc trở cơn quái ác, Dẫu vô tình bởi một chiếc lá rơi... Vào những buổi đêm ngất tạnh,anh một mình trong căn gác trọ của hồn anh mà viết ra những lời vô nghĩa, Bởi còn cách nào nữa đâu để cứu chuộc linh hồn Cho ánh trăng mùa thu về thấm đẫm trên những trang bản thảo,và phản chiếu ánh buồn lên gương mặt anh khắc khổ Khi phía trong lồng ngực anh đập điệu hoang mang,và hai lá phổi căng tràn màu đoạn diệt Thì em ơi,em hiểu giùm,em tha thứ nhé nếu những lời này, anh viết rất vu vơ... Anh sẽ không thức khuya, để cả đời anh làm kẻ mộng du đi tìm chân lí và thực tại mãi lơ lửng trên đầu không hay biết(*), cho anh được yêu em! Anh sửa soạn chu toàn trước khi vào giấc ngủ, như người ta đi dự một buổi dạ hội vì cõi miền nào anh gặp được em ngoài cơn chiêm bao hỗn mang ấy? Nên xin em để anh không phải là một gã tuềnh toàng nhếch nhác lúc đối diện em, chỉ cõi mộng tiêu sơ,được không em nhĩ? Nhưng em ạ,anh vẫn thấy sợ lắm, Bởi vùng chiêm bao mong manh như sợi tóc treo giữa những ngọn trùng sơn kỳ vĩ,anh sợ điệu vi tế nhẹ lay sẽ đẩy anh xa tuộc đến quốc độ mười phương! Thì anh xin em, xin em đừng xoay mắt nhìn lơ đễnh lạnh lùng về phía anh như nhìn vào khoảng hư vô trống rỗng và đừng rút bàn tay em ra khỏi bàn tay anh, như người ta thản nhiên mở toang cánh cửa đẩy một gã say ra khỏi quán lặng lịch liêu... Cho đôi mắt anh buồn ảm đạm ngoáy nhìn theo thương tiếc, những hân hoan lũ lượt bỏ anh đi Cánh cửa đuổi anh ra khỏi giấc mơ, đi về miền trùng khơi vây bủa. Mênh mông! Tiếng chuông chùa từ cõi nào vọng lại hay từ hồn anh trơ trọi giữa vô minh...? (*)thà thức suốt đêm để tìm ra chân lí còn hơn là phải sống trong nghi hoặc suốt cả cuộc đời! Mang Chủng 11- Em nhập cuộc,một đoàn người lữ thứ! Bằng chuyến tàu, tìm bến Đào Nguyên. Tàu chạy về phía tương lai bằng động cơ ký ức Trong lặng lẽ… Mấy ai biết tàu chạy tàu dừng Mấy ai biết mình đi mình ở Xin em đừng ngạc nhiên… Em cũng đừng lấy làm lạ, chuyến tàu này chở hành khách không cần mua vé vì lãng du cần ai cấp giấy thông hành? Hoặc giả những giọt nước mắt có giá trị đổi trao, em hãy mang theo làm lộ phí Nước mắt chào đời và nước mắt khóc người thương… Không biết tự khi nào tàu bắt đầu chuyển bánh Mà những sân ga vắng lặng,bóng người đứng dõi theo qua những tháng những năm Trên tàu,có kẻ thờ ơ,có người lưu luyến Nhưng sao không ai biết rõ mặt kẻ tiễn đưa mình? Rồi tàu cũng cứ đi Chia ly lúc nào không đẫm buồn thương tiếc! Rồi một hôm em cũng sẽ vào giờ ly tao ấy, Chắc em sẽ buồn,có khi sẽ không thèm bến Đào nguyên nữa Cứ ở đây còn hơn… Con tàu đi về miền đăm chiêu hay vùng tư lự Những trạm dừng luân chuyển những buồn vui Có khi nào tôi với em,mình chung toa hạnh ngộ? Lúc đó tôi xin được ngồi với em chung hàng ghế Em hãy tìm kẻ có cặp mắt lim dim,đôi môi khô khốc và mái tóc rối bù xõa lộng trên hình hài dị dạng điêu linh. Nếu em hỏi vé tàu,hắn sẽ chìa tay chỉ những bài thơ-hắn gọi thế,mà huyên thuyên rằng người ta không cho đổi lấy vé! Tôi sẽ nói với em rất nhiều,để linh hồn đừng đơn chiếc. Tàu đi qua những địa hạt âm u,có thể em sẽ nghe tiếng khóc than văng vẳng,vì quanh đây là những khổ lụy khơi vơi Tôi sẽ nắm lấy tay em:rồi con tàu sẽ chạy tiếp em à Em đừng nhớ nữa những ngày hào quang rực rỡ,những tiếng cười giòn tan và đam mê mãnh liệt Thì bây giờ,có khi những gì em kinh trải lại thật đáng dấn thân! Con tàu băng qua hằng hà vùng đất mới… Rồi đêm nay,con tàu đưa tôi đi vào những khu rừng cô tịch và bờ bãi vắng xa Em ngồi trước mặt tôi,trên hàng ghế hư vô mà cười đùa khúc khích Tôi sẽ gọi em quay lại, để được nhìn vào thẳm sâu đáy mắt bạn đồng hành vì dù sao cũng là duyên gặp gỡ,phải không em! Tôi sẽ nghe tiếng động cơ run rẩy dưới những ánh sao khuya Nghe mình tình tự, nghe đêm buồn buồn... 12- Ngược xuôi nhớ nửa cung đàn Ai đem quán trọ mà ngăn nẻo về Anh ôm giấc mộng đi hoang Biết đâu mà kiếm trăng ngàn cho em (thơ Tuệ Sỹ) Chiều phố thị nhớ mây trời cổ độ, Suối Niết Bàn xõa lộng giữa hư vô Trầm luân bước chốn thác ghềnh nghiêng ngả Mộng ban đầu còn giữ đáy mắt trong? Ta đứng đợi điều gì như hẹn trước, Của thiên thu vọng bước buổi u huyền. Em về giữa tinh khôi ngày thị hiện Bãi bờ nào ta bỏ lại Sơ Nguyên? Ta góp nhặt những mảnh rời niệm thức Dệt lên thành vô lượng bức tranh tâm Em lơ lửng phía trên đầu Hư-Thực Màu sắc nào vẽ hết cõi Chân Không? Ta đứng lại lắng nghe lòng sa mạc Em lung linh sau ảo ảnh trùng trùng Chợt cánh bướm vượt phăng ngàn bụi cát Giữa dặm dài mùi rát bỏng thân thương!
  2. Tuôn dòng huyết lệ ly tao Tồn Sinh phăng cuộn câu chào tiễn đưa Thời gian nhòa vết xa xưa Rừng thu hiu quanh nhớ mùa nguyên xuân. Chiều rơi xuống đầy hồn anh hoang vắng Nhân ảnh mờ,vùng cô tịch mù sa Mòn con mắt,ngón tay thừa im bặt Nhớ bàn tay nào mỗi nhịp xòe ra. Trời lổ đổ quầng mây thu tím nhạt Anh soạng sờ không nhớ nỗi lời thơ Bữa em đi mang theo cả giấc mơ Còn nỗi nhớ xoáy sâu màu bàng bạc. Gom dĩ vãng kết điệu vần rời rạc Anh thẫn thờ chép nhẹ xuống không gian Nghe thời gian bước những dấu chân thon Tay vội vã níu bóng chiều mất hút…
  3. Thiên địa bất nhân,dĩ vạn vật vi sô cẩu (Lão Tử,Đạo Đức Kinh) Tìm trong cổ lục xanh rì Sát na vô lượng xuân thì đi qua Hương trời tuyệt mật phôi pha, Tay ôm miên viễn giữa nhà vô biên? Mơ màng ẩn ngữ Tồn Liên Phất phơ đoạn diệt bên miền vĩnh niên Dắt nhau về Lối Sơ Nguyên Một Bầu Không Lặng,hiện tiền mông mênh!
  4. 1- Đêm nay trăng buồng mây giăng giăng Cung đàn ai buông sầu than van Muôn trùng sầu thương sương tiêu điều Hoang sơ căn nhà đêm cô liêu Dòng sông mơ hồ trôi lên ngàn Chim bay xa xăm quên đường về Mùa thu trời trong càng buồn thêm Vì mây ngàn đi nơi phương nào Tình nguời tha hương đêm mùa thu Trôi lăn phù sinh quên quê nhà Lòng sầu ngồi than bên men nồng Ôm muôn ngân hà trong tâm không. 2- Đêm nay man man sầu thiên thu Nguời ngồi nhìn cung trăng âm u Ai ơi tìm ai muôn đêm trường Nguời buồn trăng gầy mơ xa xa Trăng đi cùng mây qua muôn hoa Mà sao không cười- trăng cô đơn Tơ đồng ai than trong cung đàn Thanh trùng âm âm cho buồn thêm Nguời soi lòng mình theo trăng vàng Nghìn xưa nghìn sau hay đêm này Mông lung theo trăng vào hư không Tơ ngừng còn đâu bài ca hay…
  5. bạn không tin mình điều j:)
  6. àh,nếu bạn có thắc mắc j về từ ngữ thì mình rất vui đc giải nghĩa:).thân.
  7. lúc viết ra mình chỉ chú tâm dùng chữ nào để diễn tả được hết ý và tạo cho câu thơ những sắc thái cần có thôi,chứ không có cố ý lạm dụng chữ nước ngoài nhiều đâu. còn nếu như bạn k hiểu hết nghĩa của thơ trên bình diện văn tự,thì có thể đọc nó trong Vô Thức.bởi lẽ suy cho cùng ngôn ngữ không bao giờ nói hết được thực tại,nên dù cho đào xới nó đến sơn cùng thủy tận,việc tìm ra nguyên nhân đầu tiên và chân lý tối hậu từ trong ngôn ngữ phân biệt vẫn là điều bất khả: một số trích dẫn: "không bao giờ và bất cứ ở trong ngôn ngữ nào ở giũa nhân gian,cái điều thốt ra lại là điều được nói đến"(Heidegger). "không có đâu em này,không có cái chết đầu tiên,và có đâu bao giờ,đâu có cái chết sau cùng"(TCS) "chung tri vô tự thị chân kinh-chân kinh thật nghĩa chẳng qua không lời"(Nguyễn Du) Xin đc mạn phép đề vào 1 bài thơ của mình: Anh nói chưa? Nói rồi,hay đang nói? Lời-vô-ngôn Em Tồn Thể lan tràn Vì thanh sắc sẽ đi vào vắng lặng Và điệu lời sẽ rớt xuống hư không. Anh niệm tưởng tiền duyên về hậu kiếp Tìm cho ra câu định nghĩa viên đầy Nhưng cất tiếng đã rơi vào hố thẳm Nên đành dừng cửa ngữ sắp tuôn ra Anh đang nói,là rã rời câu nói Anh biên Thơ,vì thơ đã lạc dòng. Thôi im lặng,anh bùi ngùi quá đỗi, Đứng nhìn em cừơi khóc cuộc Tồn Lưu (Võ Ái Nguyệt) cảm ơn sự góp ý của bạn rất nhiều.thân:) P/s:àh,mình là boy chứ k phải chị đâu:d)
  8. 1- Thiền sinh hỏi Triệu Châu chủ tâm của Tổ Đạt Ma qua Đông Độ là gì ? Triệu Châu bảo :"Cây tùng trước sân " Thiền sinh bàng hoàng ngơ ngẩn! Cổ kim tình thệ đa(*) mang Vọng tầm Tuế Nguệt,dở dang trùng phùng Biển xưa triều sóng mông lung Đông sầu trơ trọi nhành tùng cô liêu. (*)Thệ Đa! 2- Điện đài về lại không hư Vọng lời u cốc,em từ bi tâm Viễn du một trận trăm năm Một hôm vãn mộ anh nằm ngả lưng 3- Tìm về theo dấu chân qua Liên Hoa lạc nẻo bao la thác ghềnh Cửa Thiền tịch mặc mông mênh Bụt đâu vắng tá,chông chênh hiện tiền!
  9. Đời lật từng trang theo tháng năm Tình ngân từng cung trong quãng sầu Vĩnh Thể mắc Từ Ngôn hãn hữu Cam Lồ thuở ấy nước còn trong? Tình anh chếnh choáng những cựu hoài Cõi xưa thái thậm nỗi tịch liêu Nên thơ bẽn lẽn thành ảo hóa, Lời nào toát ngộ nghĩa Lặng im? Một bữa rong chơi chốn trần gian Tình anh mắc bẫy Nụ Trăng Tròn Rơi vào thạch động Không Cùng Tuyệt Chợt ánh hương xưa màu mắt em!
  10. Trăm năm về một điệu buồn, Mắt em vi tế cánh chuồn chuồn bay Ngàn năm chưa tỉnh đời say Một cơn viễn mộng mỏi tay truy lùng Miên trường quan hải trập trùng Hoa phai lặng lẽ hỏi lòng có vươn? Đìu hiu giữa trận vô thường Long Hoa u viễn,A Tỳ bủa vây Anh còn theo gió tìm mây Vén mây tìm nguyệt,hỏi miền như như La đà sương phủ thái hư Thời gian chảy tới,vô biên chảy về.
  11. Xin chào nhau giữa con đường Mùa xuân phía trước, miên trường phía sau (thơ Bùi Giáng) Chào nhau sơ thủy nụ cười Quên câu đồng dị,không người không ta Chào nhau dưới giọt sương sa Vô biên pháp giới la đà hóa thân Chào em,câu kệ xưa ngân Em sang bỉ ngạn,phù vân anh vào Chào em giữa giấc chiêm bao Sông trôi lá rụng,thao thao vô thường Chào trong giông bão dị thường Từ tâm rớt hột bên đương cỏ hoa Anh về chơi cõi người ta Em là minh nguyệt,anh là vô minh Chào nhau bắng điệu lăng thinh Chung tri vô tự(*),lời kinh phù trầm. (*):Chung tri vô tự thị chân kinh(Nguyễn Du)
  12. chữ "sa" nghĩa là bụi,cát.nó là từ gốc Hán.bạn có thể đọc thêm trong cuốn từ điển Hán Việt của Thiều Chửu. "sa mưa hạt mù" xuất phát từ một ngữ là "hạt mù sa mưa",chữ "sa" ở đây nghĩa cũng như trên luôn.thân:)
  13. vohungchi

    Võ Ái Nguyệt

    1- Thiên thu lẽo đẽo đi về Tăng kì a thuở,thế thân hiện tiền. Quay cuồng năng sở sinh duyên Như như Minh Nguyệt,sơ huyền mắt em, Giật mình cuộc mộng thâu đêm Tỉnh mê luống hỏi thái không hư phù? Ngược xuôi giữa cuộc vô minh Mạt na lỡn rỡn,che tình cổ sơ Chân trời tịch tịnh trơ trơ, Chim bay giữa biển ngóng chờ bãi xưa! Mắt em chợt ánh thượng thừa Tay anh sờ soạng sa mưa hạt mù. Đường dài viễn vọng lời ru Mốt mai hồ hải,xuân thu mang gì? Từ ngày theo cuộc sở tri Ai còn hoài vọng điệu thì thầm xưa? Từ vào hoang phế xin thưa Chân trần lưu viễn,nhớ mưa bên nguồn. 2- Này sóng nhạc,ngân điệu gì bất tuyệt? Hồn triều dâng,sầu xé mảnh trăng ngàn. Tình ngộ nhận,chốc thành tình cuồng loạn! Nguyệt ẩn mờ,ngõ hạnh ngộ bơ vơ. Ta yêu người,nên bối rối câu thơ Tình đã chớm từ ban sơ thái cổ. Nguyệt lặn lội giữa phù vân điệp điệp, Mộng trùng lai có phải có ở đời? Ta ngộ nhận mình thành tên mục tử Uống ánh trăng giữa bát ngát tinh cầu. Cuồng loạn khóc,từ đêm thu thăm thẳm Giữa vô minh,trơ trọi bãi cát sầu. 3- Ta rơi vào niềm cô đơn? Hay sự cô đơn tìm đến ta? Ai có thể trả lời thỏa đáng! Ta cô đơn! Ly cà phê đắng, Hơi thở em ngọt lịm Sau buổi chiều nay,thành cố nhân. Lời giã biệt- mưa bụi bay, Hạt mưa nặng hơn mười phương thế giới! Lá vàng hiu hắt rớt trong chiều, Chiều tà man man rơi vào lòng chiếc lá? Chiếc lá mênh mông! Lời chia ly em nói,cửa vắng lặng mở ra,tôi vào cô đơn? Cô đơn xin trú ngụ cõi Tôi Vô Cùng? Cô đơn mênh mông, Tôi mênh mông! Phố vắng tênh. Tôi thõng tay vào chiều,thõng tay vào đời,thõng thay vào giờ ta giã biệt. Em quay lưng trong chiều,quay lưng cuộc đời tôi,quay lưng ca khúc ly tao. Ai thõng tay?Ai quay lưng? Em nhạt nhòa,tôi hư ảo Bầu không lặng tịch liêu... 4- Mốt mai kể chuyện bây giờ Giữa phù vân cõi,lập lờ sắc không Em còn nhớ đến tôi không? Duyên sinh một cuộc,mông lung sa mù. Lá vàng rơi giữa bụi thu Tôi say vạn lí,em ru tang bồng. Hai ta lạc giữa mênh mông Bước vào sa mạc,theo dòng viễn du. Mộng nào là mộng thiên thu ? Ngọc về bụi cát,chân trời trơ trơ Tôi về đào xới câu thơ Mắt em tĩnh tịch,vu vơ gió lùa... Mai này quan ải gặp nhau Giọng chào hội ngộ lẫn màu biệt ly ? 5- “Nắng đã xế về bên xứ bạn Chiều mưa trên bãi nước sông đầy” (Huy Cận) Em ơi,nắng đã xế về Thuyền anh ngược gió,lối về mênh mang Bâng quơ nghe một điệu đàn, Bầu không,lơ đễnh mây ngàn vô vi. Thuyền còn mê mải bước đi Đàn mây ở lại,thầm thì hợp tan Anh còn đuổi mộng huy hoàng Những dâu,những hải,quan san muôn trùng. Hôn trầm viễn vọng bãi xưa Gió ru hoang vắng,mưa hoài tịch liêu Anh vào chèo chống đổ xiêu Tùy duyên vô tánh,hiu hiu giữa dòng! Em còn bến cũ đợi mong Ảnh người sương khói,giữa vòng tử sinh? Nghiệp xưa anh,những ẩn tình Mà đường dâu bể,sắc thinh phủ mờ. Em ơi,nắng đã xế về...? 6- Đêm nay Nàng Thơ không ghé lại, Bỏ một mình anh lang thang đi tìm hoài vọng. Vùng ảm đạm, Lân la nơi quán nhỏ, Anh nhớ em! Những con đường chạy song song thẳng tắp Sương giăng đầy thành miền ẩn mật, Bóng hàng cây che những lần hò hẹn, Đường sẽ gặp nhau nơi vô cùng tận Có phải chăng là đường hội ngộ hai ta ? Phố vắng người Ly rượu vắng Chút tình em cũng vắng Trời mùa thu anh nghe lạnh ngập hồn. Bởi gió lùa về từ thời xa vắng Mà chừng như xa vắng lại xa thêm… Tiếng đồng hồ đếm giờ, Anh nghe thời gian lặng lẽ trôi, Qua kẽ ngón tay. Thời gian trầm ngâm, Có khi nào anh hay biết Bởi bao giờ anh ngắm kẽ ngón tay! Thời gian chảy dịu dàng phơ phất, Tô màu trắng lên mái tóc anh, Màu cát bụi lên sơn hà đại địa, Màu miên viễn lên kỷ niệm xa xưa Và màu nhạt nhòa lên dấu chân anh bước. Thì Nàng Thơ em ơi, Đã biết gã thời gian là tay tàn khốc, Sao không cho anh tương kiến một đôi lần, Để phố thưa người anh mải miết đi tìm em Như yêu đơn phương một người con gái. Sao chia ly em ca bài giã biệt, Không thở vào đôi điệu buổi trùng phùng, Để anh tin ly tao cũng là lời hò hẹn! *** Lời anh viết,điệu vần ra nhầy nhụa Nên Tình Riêng anh mãi mộng U huyền Còn Gái nhỏ ngao du trời phiêu lãng, Bước đi về theo đường đi ánh sáng, Có bao giờ niệm tưởng chuyện thời gian? Dưới trần gian anh lững thửng đi quanh Khi mỏi gót,nhìn theo,đường xa lắm Mà nhọc nhằn trong mỗi bước chân anh. Và Gái hỡi,thái hư phiêu bồng nhé! Để miên man anh đuổi suốt kiếp người Rồi ca lên khi vi tế em cười Vô thỉ kiếp anh về trong khoảnh khắc. 7- Đêm dài thêm những đoạn trường Đìu hiu phố thị,con đường lạnh tanh Sương khuya nhòa bóng bộ hành Lá vàng rơi khẽ, mong manh kiếp sầu Duyên thừa ước cũ nay đâu Mộng từ vô thỉ,bèo dâu hiện tiền U u lời vọng đỗ quyên Biết đâu tiền nghiệp theo về viễn lưu? Anh say ước nguyện hải hồ Chạnh lòng có nhớ độ từ ly tao? Anh còn vui điệu nghêu ngao Cô liêu viễn vọng chừng nào hội tương? Ai hoài bờ bến quê hương Mà chừng vạn nẻo đường nào bước ra Cũng đành giấc mộng ta bà, Mang theo hành lý,gọi là tâm kinh Chịu chơi theo cuộc sắc thinh Bồ đề trụi gốc,sựt tình Kim cang Dập dìu trong cõi hỗn mang Lời kinh quên tuộc,lang thang đi tìm! Câu thơ dang dở giữa chừng Thái hư bỉ ngạn,gót mòn bước quanh Xuân về vui những yến anh Thu nghe tiếng lá rơi nhanh,giật mình!

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...