Điêu ngoa… Anh phải nói chia tay Em ơi đừng khóc nhé Anh đã trót đổi thay Không yêu đời một kẻ Anh muốn ta chia xa Vì anh không lừa dối Rằng anh đã hết yêu Thôi thì đừng níu kéo Anh biết em trông theo Từng bước chân lặng lẽ Khi anh dần khuất xa Trong hoàng hôn tất tả Nhưng em ơi! Em ơi! Nhớ với nhung làm chi Một kẻ ngoài xã hội Sống vì những đê mê Trong vũng đời lầy lội Em quên đi, quên đi Cuộc đời là đâu chỉ Cho em một lần yêu Để mà chi vàng vội Em gặt những xót xa Trên cánh đồng sầu hận… Anh là kẻ điêu ngoa Sống trong đời dối trá Em chẳng ngờ đâu ha! Anh lọc lừa tất cả… Cũng có nghĩa gì đâu Anh và em kết thúc Tình đã đến rồi đi Xuống tuyền đài mộng mị Anh lại dạt đi xa Ta đã vừa kết thúc Thế thì cớ chi em Phải chờ trong tủi nhục? … Đời cho em mật ngọt, chua cay Tình cho em khổ sầu, say đắm Anh đã cho những chuỗi ngày đầm ấm Giờ chỉ là một quá khứ vẩn vơ… Đừng mộng mơ, Đừng khờ dại! Khi hiểu đời và nhân tình thế thái Anh hoá thành giấc mộng đã nhoà phai… Tặng một giáo viên dạy văn… Nếu được chọn một lần nữa,cô…có chọn nghề nhà giáo? Gõ đầu xanh lũ học trò ngây ngô Cô có chọn một nghề bao khó nhọc? Nhưng thật cao quý,nghề làm bằng tình yêu! Dù nghề giáo có bao lần rơi lệ Vun mầm xanh bao thế hệ ước mơ Dù nghề giáo vẫn cuộc đời cơm gạo Xoay áo tiền hai sớm buổi bình yên Dù nghề giáo cuộc đời vẫn mang nợ Chở muôn người sang bến đỗ ngày mai… Cô chỉ là một giáo viên dạy văn Tuần tá buổi và đồng luơng ít ỏi Khi cuộc sống chỉ mình cô chống chọi Với việc đời cứ lẳng lặng buồn trôi Những lời thơ em nghe cô nói Đậm tình nguời hay dào dạt tình yêu Bài giảng hay làm lòng người nao nức Đạo làm người em học được nhuần say. Lời cô như gió thoảng nhưng chẳng bay mây Bảo tình yêu và đời vẫn tươi đẹp Nhưng cô ơi sao em nghe buồn quá Khi hiểu đời và những phút chia xa Em biết đời đâu đẹp như những khúc ca Mà ta luôn vẫn hằng mơ cô nhỉ Em biết rằng tình yêu nhiều dối trá Mộng nào đẹp mà chẳng màng phôi pha! Em suy nghĩ nhiều khi nên bi luỵ Yêu một người nào có đợi người yêu Khi chỉ có mình em nhớ mong nhiều Chờ đợi người ở nơi miền đất ảo… Biết làm sao,em chỉ tin vào quá khứ Dù kẻ người bảo em dại,”mày ngu!” Nhưng khi thơ là hồn em nghiêng ngả Em tôn thờ một giấc mộng hằng xa! Cô có nghĩ như em? Đời thi nhân có bao giờ như họ viết Hay nghệ sĩ lấy tiếng nhạc lời ca Đem chữa lành những vết thương sâu thẳm Nhưng cô ơi vết thương nơi ngực em Càng đau đớn những lời thơ rệu rã! Cô cứ giảng dù cuộc đời vẫn thế Hay kiếp người là chấp nhận lờ trôi Cô có nghĩ cuộc đời là không thể Sống thật tâm một chút không dối lòng…? Em vẫn thế,đời bao giờ vẫn thế! Sống làm sao chẳng thể không nghi ngờ Và thế nhân bao đời nay toan tính Trước mặt người em cuối đầu lặng thinh… Cô có hay em tập sống ích kỉ Em chỉ nhìn xã hội nữa lòng ghen Em tự hỏi tại sao lại phải quen Lúc người ta ban ánh nhìn thương hại? Em phải như bao nhân tình thế thái Ném trả đi điều vô lại quanh mình Và em sẽ chẳng bao giờ lặng thinh Khi người đời cho em bao chát đắng… Xin lỗi cô,em chỉ là đứa học trò nhỏ Thích làm thơ,thích được làm nhà thơ Viết vu vơ như kẻ khờ không mộng Chẳng mấy khi ai thơ thẩn trong lòng Mượn lời thơ như nhạc sĩ đàn vui Tang tình tang,thơ thay lời muốn nói Tang tình tang,thơ thay mắt nhìn đời Tang tình tang,yêu thơ vào mắt lệ Khi cuộc đời âu yếm… Vẫn ngô nghê…