![](http://diendan.thotre.com/uploads/set_resources_4/84c1e40ea0e759e3f1505eb1788ddf3c_pattern.png)
songhoainguyen
-
Số bài viết
48 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi songhoainguyen
-
-
Đôi bờ hư thực
Đâu là hư là thực của đời người ?
Ta quay quắt, mày mò trong nỗi chết
Đời mong manh bẽ bàng như sương khói
Giữa đôi bờ hư thực kiếp nhân sinh
Đêm cũng tàn, nỗi nhớ cũng mông mênh
Em bỗng chốc hóa thân thành ký ức
Ta trở lại sáng trưa chiều tất bật
Tình yêu là có thực phải không em ?!
Người lữ hành trong cuộc sống buồn tênh
Chợt đánh mất nhánh dương trần hư ảo
Cõi trần ai một đời người ngơ ngáo
Giấc mơ nào ta liệng xuống đêm qua ?
Lại bắt đầu một buổi sáng trong ta
Lại tất bật giữa chợ đời hư thực
Tim vẫn nóng muội tình yêu ngun ngút
Mơ về em từ đó thuở nguyên sơ
Đời là hư trong tiếng thở dài xưa
Tất đã rõ tình yêu này có thực
Đêm đã qua sao nghe còn rưng rức
Hư thực nào nhuộm bạc tóc thời gian ?
Song Hoài Nguyên
-
Nỗi nhớ hôn mê
Chiều qua đi
Đêm xuống tới
Một nửa vầng trăng buồn le lói
Ru nửa đời người
Lại một nửa hồn ta
Đời thì ngắn
Em thì xa
Ta cuộn chăn tròn đêm ngái ngủ
Một nửa vần thơ xưa buồn ủ rũ
Song Hoài Nguyên
-
Mơ giấc Pleiku
Những thảo nguyên ngút ngàn trong hoàng hôn
Biên giới lạnh chiều tây trên đỉnh nhớ
Những bản làng sau lưng vừa khép ngõ
Rặng lồ ô cúi xuống đứng gục đầu
Và bóng đêm buồn rơi xuống quá mau
Ta lặng đứng nghe hồn đầy hoang dại
Ôi “Peiku” những đêm buồn gió núi
Sương lạnh đầy thét nỗi nhớ tha phương
Trăng thượng tuần vẽ thêm nét cô đơn
Ta hoài vọng tháng năm còn sót lại
Chợt se lòng gió đêm hồn tê tái
Xa quá rồi ! Ôi những giấc mơ xưa !
Ta ở đây ngày gió cát bụi mù
Đêm quạnh quẽ vầng trăng sầu nửa mảnh
Nghe trong ta khói sương mù lãng đãng
Chập chờn em ngày tháng xót xa đưa
Ôi “Pleiku” ta đến tự bao giờ ?!
Nghe hối hả lời ru buồn đêm tối
Đứng nơi đây “Chợ Mới” ơi , “Chợ Mới” !
Dưới “Hàm Rồng” là thung lũng tình em
Biết về đâu ? “Pleiku” đã nửa đêm !
Nát lòng ta giữa khuya buồn “Diệp Kính” ?
Một đời người – một đời ta câm nín
Sâu thẳm buồn vào dỗ giấc “Pleiku”
Song Hoài Nguyên
-
Phố khuya
Một vết lăn trầm giữa phố khuya
Mong manh như tiếng thở dài xưa
Phất phơ ngọn khói buồn như khóc
Em trả tôi về nỗi đớn đau
Vật vã trong tôi vạn nỗi sầu
Mơ hồ tôi giữa cuộc bể dâu
Một mảnh trăng vào cơn mê ngủ
Đêm về nghe lạnh biết tìm đâu ?
Tỉnh lại thân tôi một kiếp người
Cầm bằng như bỏ cuộc đùa vui
Mải mê xuôi ngược tìm hư ảo
Thơ thẩn trong từng ký ức xưa
Nửa đời chưa thấy được niềm vui
Con phố khuya sao vẫn ngậm ngùi
Hiu hắt mày mò trong nỗi nhớ
Thăng trầm tôi với buổi cuồng mê
Tôi đợi se lòng giữa phố xưa
Vết lăng trầm mãi tháng ngày qua
Người đi để lại hồn hoang phế
Nuối tiếc cuộc tình trong ngẩn ngơ !
Song Hoài Nguyên
-
Thánh nữ - tình tôi
Về làm hạt giống tình câm
Thả thân tôi đó mọc mầm đắng cay
Hết ngày – lại cũng chiều phai
Lá thu rồi cũng đành thay sắc vàng
Sững sờ tôi – trước dung nhan
Tôn em thánh nữ - ngỡ ngàng phận tôi
Rượu nồng vội uống ly bôi
Thẫn thơ tôi với nửa đời buồn tênh
Câu thơ ngày ấy mông mênh
Sầu tôi – tôi uống một mình từ đây !
Song Hoài Nguyên
-
Mộng cố nhân
Đêm qua nằm mộng thấy bên người
Một chút hương tàn ta lả lơi
Phút chốc cơn mê – hồn chợt tỉnh
Bàng hoàng ta gọi – cố nhân ơi !
Vĩnh biệt ngàn thu – vĩnh biệt rồi
Đường trần vạn nẻo – bóng trăng soi
Ta đi trên lối buồn hiu hắt
Hờ hững trong tay với bạn đời
Song Hoài Nguyên
-
Về lại dòng sông
Ta về tắm lại giòng sông
Chợt nghe hương lúa nội đồng thoảng đưa
Bồi hồi một khúc sông xưa
Ngẩn ngơ chiếc lá cuối mùa rụng rơi
Ngỡ ngàng một dãy sông trôi.
Song Hoài Nguyên
-
Mặc niệm
Ta để tang ta giữa cuộc đời
Dù ta mới chết nửa hồn thôi
Máu còn phân nửa ừ phân nửa
Đã bị người ta uống cạn rồi
Ta liệm đời ta bằng chữ nghĩa
Một mình cai quản cỗ xe tang
Ném tung ơn nghĩa thay vàng mã
Đưa tiễn hồn ta đến nghĩa trang
Nhạc khóc trần gian đến lạnh lùng
Có ai còn nhớ đến ta không ?
Hỏi chăng là hỏi lòng nhân thế
Nắp ván thiên buồn đóng cho xong
Ta lại xây mồ trong tuyết lạnh
Huyệt đào thăm thẳm đáy con tim
Nằm yên ta thấy hồn ta khóc
Nước mắt rơi thành bao cánh chim
Bay mãi bay hoài trong cõi mơ
Hồn hoang phiêu bạt đến bao giờ
Công danh một thuở trời gieo sóng
Người hỡi – hồn ơi - tỉnh giấc chưa ?!
Song Hoài Nguyên
-
Kiếp sau
Ừ thôi - thì cũng là quen
Sao nghe đăng đắng trong men rượu nồng
Ừ thôi - em đã có chồng
Ta như bọt nước bên sông ơ hờ
Vỡ rồi bong bóng trong mơ
Mai về ướp rượu làm thơ đợi người
Tỉnh say ta khóc ta cười
Thì thôi - đành cũng ngậm ngùi : Kiếp sau !
Song Hoài Nguyên
-
Hồn mộng
Có phải người xưa đã hiện về
Hay oan hồn uổng tử theo tôi ?
Mà sao một nửa hồn đi mất !
Một nửa nằm yên lặng bốn bề
Trăn trở mấy từng khăn vải liệm
Gọi hồn cho tỉnh giấc u mê
Người ơi - bớ hỡi người trong mộng !
Đêm này tôi thức trắng hay chưa ?!
Thao thức nằm nghe gió gọi buồn
Hai hàng nến đỏ cháy song song
Trong quan tài lạnh tôi nghe tiếng
Mẹ già đang khóc xót thương con
Thương tiếc mà chi hỡi cuộc đời !
Ân tình bạc bẽo trắng như vôi
Trả vay - vay trả - tuồng như mộng
Đau đớn tôi rồi – cũng thế thôi !
Xin trả người xưa lại cuộc đời
Bạc tiền - nhung gấm - mộng chung đôi
Còn tôi – tôi để hồn phiêu lãng
Trong cõi hư vô – một kiếp người !
Song Hoài Nguyên
-
Hoàng hôn nhặt lá
Ta cúi xuống hoàng hôn buồn nhặt lá
Em chao nghiêng chiếc nón đứng bên đường
Bỗng dưng thấy hình như mình xa lạ
Nên ngại ngùng chiều rủ nắng qua truông
Ta chất nặng dòng thơ còn bỏ lại
Chòng chành đưa câu hát dậm…à ơi !
Mấy mươi năm tuổi đời vàng sắc lá
Em miên man một cánh mỏng lưng trời
Rồi từ đó cổng trường xưa khép lại
Ta thẩn thờ đi kiếm bóng hoàng hôn
Chiếc nón nghiêng bên đường còn đứng đợi ?!
Nhặt lá rơi nghe buốt tận tâm hồn !
Vời vợi buồn chiều đi vào ngõ tối
Sầu đeo sầu ta trĩu nặng bờ mi
Cơn gió đêm nghe hồn thơ lả tả
Rụng bên trời theo nỗi nhớ cuồng si !
Song Hoài Nguyên
-
Khất sĩ
Tay ôm bình bát xuống nhân gian
Khất cái tương tư cái bẽ bàng
Người thí dăm ba tình lẻ muộn
Ta về dùng ngọ giữa đa đoan
Gậy trúc chân trần ta bước đi
Thơ rơi thơ rớt giữa xuân thì
Có ai nhặt lấy dùm rao bán
Một cõi ngậm ngùi luôn khắc ghi
Áo hở vai trần tay chắp tay
Tâm thành khấn nguyện đức Như Lai
Xin trao tâm ấn truyền y bát
Cho kẻ nhân gian chốn đọa đày
Khất sĩ đi tùy duyên hóa độ
Lục đạo luân hồi cứ quẩn quanh
Tây phương thiên trúc đành quên lối
Bình bát mang theo một chữ tình !
Song Hoài Nguyên
-
Nói với trăng
Ta đi giữa ngàn khuya trời đất ngủ
Mịt mù sương khói tỏa mây giăng
Đâu đấy từ ngàn khơi – giọng hát
Là trăng - ơi trăng - trăng rụng xuống sông Hằng !
Trăng tắm trần truồng trong giếng khơi
Còn ta – ta ngồi đó – trăng soi
Bao năm mang nỗi sầu nhân thế
Hãy nở cùng ta một nụ cười !
Song Hoài Nguyên
-
Đêm trăng và lữ khách
Ánh trăng đêm nay vương màu tang
Bàng bạc sương mờ tỏa khói lan
Ngàn giọt nước mắt trên cành lá
Tiếng ca buồn hay tiếng thở than ?
Ánh trăng đêm nay theo đường mây
Nhắn gió ru hồn ta ngủ say
Nhân thế còn mơ hay đã thức ?
Cho ta tâm sự với đêm nầy
Ánh trăng đêm nay trong trời thu
Hiu hắt sương khuya lạnh lối về
Có chàng ra đứng làm” Tô Thị”
Hóa đá vọng về nơi phố xưa !
Song Hoài Nguyên
-
Trả lại buồn xưa
Ta thanh thản rồi em
Hồn lâng lâng trong gió
Những ngày xưa đã qua
Cơn đau giờ đã dứt
Ta trong khoảng trời êm
Nỗi buồn xưa dịu dàng
Xa rồi cơn mộng cũ
Oán hờn xưa cũng tan
Ta bay mãi ngàn năm
Đi tìm ngôi tháp cổ
Những mả Hời năm xưa
Đã một thời vang bóng
Ôi một giấc phù du
Những thân xác tội tù
Có mấy người biết được
Đời chỉ là bài thơ !
Song Hoài Nguyên
-
Đợi người
Ngày xưa chờ em cuối đường
Bây giờ đứng trước cổng trường đợi con
Chiều về những bước chân son
Nắng chao nghiêng ngả héo mòn tuổi tôi
Trải bao năm tháng ngậm ngùi
Em làm cô giáo con tôi bây giờ !
Chiều nay trời đất như mơ
Chờ em hay đứng đợi chờ con tôi ?
Trách xưa chẳng hiểu thì thôi
Giờ tôi mòn mỏi một đời đợi em !
Song Hoài Nguyên
-
Gọi chiều
Chầm chậm chiều đi trong hiu quạnh
Chày kình ai gõ nhịp thu không ?
Có phải gọi hồn ta thức dậy
Theo về nơi ngõ vắng mênh mông. !
Song Hoài Nguyên
-
Tình yêu
Anh muốn nói anh là” Ngô Phù Sai”
Yêu”Tây Thi” hơn muôn ngàn vệ nữ
Nhưng” Cô Tô” thành chìm trong biển lửa
Chuyện hận tình còn ghi mãi ngàn năm
Anh muốn nói yêu em hơn tất cả
Hơn sao trời - hơn cả lá rừng xanh
Như kẻ đi còn nhớ mãi kinh thành
Như sa mạc cát tình yêu nóng bỏng
Tình yêu anh như trùng dương dậy sóng
Sóng vẫn trào tình yêu mãi không vơi
Anh yêu em hơn tất cả trên đời
Anh buồn nếu những chiều em vắng bóng
Tình yêu anh như ngàn cây nước đọng
Trong những chiều tầm tã giọt mưa rơi
Anh yêu em - hơn tất cả trên đời
Bằng con số cuối cùng không tính được !
Song Hoài nguyên
-
Anh gửi file tiểu sử về địa chỉ email: truongtrongnghia@gmail.com nhé!Thành thật cám ơn và xin Anh cho biết "không gian thơ " ? Làm thế nào có bài trong mục đó ?
Kính.
song hoài nguyên
-
Em !
Em làm nắng
Đên tìm ta
Cho ấm lại
Những ngày xưa
Em làm gió
Thổi hồn ta
Đời mát rượi
Khoảng trời mơ
Rồi làm trăng
Em cho thơ
Rồi làm hương
Em bay xa
Và làm hoa
Em nở vội
Ta ngắt lấy
Mộng hồn rơi
Rồi làm mây
Em bay đi
Ta trống vắng
Nỗi cuồng si
Rồi làm mưa
Em rơi rơi
Ta ướt hết
Lối về thơ
Ừ thì đi
Thôi nghe em
Cho lần cuối
Tình vụng dại
Ta trở lại
Khoảng trời đêm
Song Hoài Nguyên
-
Một nơi ta ở
Trăng bến “Tầm Dương” trăng nhớ thương
Đêm nay ngồi thức suốt canh trường
Mênh mang con nước về đâu nhỉ ?
Ra bể hay về thăm” Tứ Xuyên” ?
Chênh chếch lầu Tây bóng xế tà
Một vành trăng khuyết dãy non xa
Sương rơi điểm trắng trên cành liễu
Gió chập chờn lay mấy khóm hoa
Thoang thoảng hương đưa cỏ nội ngàn
Chập chùng mây phủ nẻo quan san
Một nơi ta ở - đêm buồn quá !
Trăng bến” Tầm Dương” thương” Tứ Xuyên”
Song Hoài Nguyên
-
Thơ & nhạc : Em và Tôi !
Đời là một bài thơ
Mênh mang buồn ở đó
Tôi như con sóng nhỏ
Xô dạt mãi bờ em
Lúc thì thầm một bên
Khi nghìn trùng xa cách
Đời là một khúc hát
Dang dở nửa đường tơ
Tìm chẳng thấy “ Bá Nha”
“Tử Kỳ” trong cung bậc
Khi dây tơ vừa đứt
Tôi xa mãi đời em
Xin một chút bình yên
Để hồn hòa thơ nhạc
Cho tôi tròn giọng hát
Cho tôi mãi lời ngâm
Em dù có xa xăm - mãi đời còn ở đó
Ôi tình xưa đứt vội
Tôi về hát trong thơ !
Song Hoài Nguyên
-
Mất nhau mùa đông
Tình yêu đâu phải men sầu
Mà sao vội uống tình đầu bỏ nhau
Mưa chiều vời vợi cơn đau
Gió đông rét buốt thét gào hồn ta
Gọi mùa đông cũ chưa qua
Ai đem trỗi khúc thương ca nghẹn ngào
Em về câu hát xanh xao
Nghe đông lạc giữa chiêm bao lạnh lùng
Men sầu một khối tình chung
Ta nghe lạc mất giữa vùng hư vô
Song Hoài Nguyên
-
Nổi buồn Trương Chi
Ngàn Trương Chi vây quanh hồn tôi
Buông tiếng tiêu – than oán cuộc đời
Đêm xuân chợt tỉnh buồn cô lẻ
Tôi khóc một mình” Mỵ Nương” ơi !
Chỉ là loài hoa tàn cuối đông
Nên chẳng bao giờ biết mùa xuân
Đêm nay nghe Tết về trong gió
Rũ áo phong sương bạc mấy lần.
Song Hoài Nguyên
Trang thơ Song Hoài Nguyên
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Có chi đâu Thánh Nữ - Ơn Trời !
Có chi đâu em -cũng chiều thu tắt nắng
Cũng hoàng hôn xưa - lạc bước - lối tôi về
Cũng thênh thang - ai - hát bài ca trần thế
Những nhục nhằn tôi - từ thuở biết đam mê
Có chi đâu em - chia ly là hạnh phúc
Đớn đau vẫn là - cái thú của yêu đương
Trời sinh ra tôi - yêu em từ tấm bé
Cầm tay rồi sao lòng cứ mãi vấn vương ?
Em cứ đi đi - có chi mà bịn rịn ?!
Có chi đâu mà thảng thốt tiếng u hoài
Mắt cơn bão - chiều nay đã vào thị xã
Con phố buồn rồi ai đó cũng ngăn đôi !
Có chi đâu em -chồng thơ - bài hát cũ
Người đời khen - tôi đắp mộ nghìn năm
Chẳng phải thế đâu – vì - em là thánh nữ !
Mượn cớ để làm thơ - bởi - mắt tôi phàm !
Cho tôi được khóc - tiễn em chiều ly biệt
Có chi đâu - trong mơ ước - kiếp con người
Em đã đến rồi đi - đời nầy vẫn thế !
Tôi chưa kịp buồn – thì - đã vội nhớ khôn nguôi
Có chi đâu em - bởi số phần thua thiệt
Tôi đã làm thơ - như một kẻ lưu đày
Hay như một gã - cai tù trên hoang đảo
Nhận lấy phần mình - tựa Chúa - ở ngôi Hai !
Có chi đâu em - cảm ơn lòng thánh thiện
Em vẫn mãi là - Thánh nữ - của đời tôi
Lời nói linh thiêng - trăm năm cầu nguyện
Một kiếp cho em – nầy - thánh nữ ơn trời !
Song Hoài Nguyên