Jump to content

songhoainguyen

Thành viên
  • Số bài viết

    48
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi songhoainguyen

  1. Qua phố chiều xuân Một lá thư xưa buồn như khóc Một thoáng hương trầm bay ngẩn ngơ Chiều ba mươi tết về qua phố Nghe gió tàn đông lạc cuối mùa Nhặt từng hạt nắng bóng chiều rơi Trên phố thưa sao chẳng thấy người Lổ đổ nắng vàng hong lối cũ Nghe buồn len đến giữa tim côi Những đóa hoa tàn trên phố xưa Còn dăm ba chậu chẳng người mua Câu mời lạc lõng trong chiều vắng Một nỗi buồn dâng lên ý thơ ! Em có về không chiều ba mươi ? Trải bao năm tháng với buồn vui Đời mong manh quá câu thề thốt ! Những trái ngang xưa đã dập vùi Ta bỗng lạc loài giữa phố xuân Trong hương gió tết chiều cuối năm Có hoa tàn úa trên đường vắng Có nắng nhạt nhòa – không có em ! Song Hoài Nguyên
  2. Cõi đi về Tôi đi nơi chẳng ai đi Tôi về nơi chẳng ai về với tôi Đường trần dõi bóng trăng soi Đi về đơn lẻ mình tôi một mình Ngỡ ngàng trong cõi phù sinh Đời như chiếc lá vô tình phất phơ Tận cùng trong nỗi bơ vơ Sá gì đâu ! Chỉ kiếp người phù du Một mai gió cát bụi mù Trầm luân một cõi thâm u tôi về ! Song Hoài Nguyên
  3. Kính gữi BQT. Tôi là thành viên, muốn gữi tiểu sử và có mặt trong không gian thơ thì làm cách nào ? Xin quý vị giúp hoặc các bạn giúp cho. Thành thật cám ơn nhiều Song hoài Nguyên
  4. Đoạn trường biên ải Ta chết thật rồi – em yêu xưa Ải nhạn trùng – quan cát bụi mờ Vó câu gục ngã chiều biên địa Tin dữ bay về em biết chưa ? Ta thấy hồn bay trong nắng mơ Chiều xuân mắt đỏ nhạt nhòa thơ Đường gươm oan trái em đành dứt Trời nẻo quan san phủ lệ mờ Bóng tối chập chờn đêm giá lạnh Thét gào trong nỗi chết bơ vơ Bao linh hồn ngã bên ta đó Có phải vì em thác dật dờ ?! Đôi mắt mở trừng trong bóng đêm Rực bao buồn tủi với hờn căm Trời biên địa – máu - và thây chết Rủ hồn ta gọi bóng chiều xuân Ta muốn quên đi trời “ Vãng phố” Tha thứ cho em mỗi một lần Tiếc nỗi giận hờn ra “Sóc cảnh” Trời đất nào quên hận máu xương ? Ta mãi hờn em – oán giận người Cho dù muôn kiếp cũng không nguôi Xé hồn ta đó ra trăm mảnh Rải khắp nhân gian hỏi cuộc đời Ai biến thơ ta thành máu lệ ? Mỗi dòng cân não chảy không vơi Trào dâng tim óc lên từng nét Nhỏ xuống nhân gian oán hận đời ?!
  5. Đêm vẫy gọi Ta có những đêm dài nằm trăn trở Đếm thời gian đi từng bước qua hồn Những đêm dài gọi mặt trời thức dậy Xóa căm hờn trong bóng tối cô đơn Ta có những đêm dài ngồi than thở Với canh khuya và gió rít qua thềm Những đêm dài gọi sấm cuồng gió giật Đánh tan giùm ta những áng mây đen Ta có những đêm dài hồn hoang dại Đứng chơ vơ trên bến nước hôm nào Những đêm dài gọi tình yêu trở lại Rũ sạch hồn ta những vết thương đau
  6. Cuối trời mơ Đêm qua có một vì sao rụng ! Rơi xuống hồn tôi đang mỏi mê Hoảng hốt đôi bàn tay hứng lấy Chợt sao tan vỡ giữa lưng trời Tôi biết tình mình vừa để lỡ Phút giây ân hận mãi ngàn thu Biết đến bao giờ tìm lại được ? Nghẹn ngào tôi khóc giữa trời khuya ! Tôi thấy mình tan theo gió mây Dật dờ trong khói tỏa sương bay Hồn lang thang kiếm xem người ấy Có ngủ mơ về đêm tối nay ? Cho tôi bắt gặp nàng đang khóc Xót cảnh nhân gian quá đọa đày Đôi bóng nhìn nhau trong nước mặt Thương tiếc ân tình sao lá lay Đôi đứa dìu nhau tận cuối trời Theo đường mây cũ bóng trăng soi Ôm bao kỷ niệm dài năm tháng Mơ ước cho tròn duyên lứa đôi
  7. Nhẹ gánh tình xa Em mang trái chát trong tình đắng Đến trải hồn tôi những lụa vàng Chiều nay có kẻ về bên ấy Bỏ mặc tình tôi trong miên man Em có còn thương nơi phố xưa ? Tôi với ngàn năm những đợi chờ Hồn vương mộng cũ sầu tơ liễu Lá khóc cành khô trên bến mơ Gió bảo hồn tôi thôi hãy quên Trăng cười trên dãy mộ bia đêm Con chim cú đậu cây thập giá Cũng mãi ngàn năm những điệu buồn ! Tôi biết giờ đây em mỉm cười Địa đàng phương ấy những niềm vui Chân son nhún nhảy trời hoa mộng Bên cạnh tha nhân giả mặt người Nhẹ gánh em rồi có phải không ? Tương tư tôi mãi những chiều phong Lụa vàng ai trải ngày xưa ấy Chát đắng tình tôi cũng mặc lòng ! Chiều nay có kẻ về bên ấy Bỏ mặc tôi hoài những nhớ mong !
  8. Phượng chiều Phượng ơi Phượng một cánh hồng ấp ủ Là cho đi vạn nỗi nhớ điên cuồng Em có đến chiều nay ?... Hay không đến ? Ta chưa về chiều mỏi mắt hoàng hôn Ta thấy em như ngàn xưa trở lại Tuổi thơ đâu năm tháng cũng quay về Màu đỏ thắm sân trường ai đứng đợi ? Ai ru lòng ta những phút đê mê ? Ta lặng đứng ngắm em hồn hoang dại Nghe trong tim chiều thắp nắng muôn trùng Một phút giây chợt nghe hồn trẻ lại Thấy yêu em – yêu đằm thắm vô cùng ! Phượng ơi – Phượng một cánh hồng ôm giữ Là muôn đời trong nỗi nhớ hoàng hôn Em hãy đến -chiều nay -xin hãy đến Cho đời ta mãi ngập nắng tâm hồn
  9. Mơ trăng Nước ơi đừng chở trăng đi Để ta còn có lối về đêm nay Men tình một chút cũng say Làm sao mà tránh được hoài nước ơi ! Chỉ còn một mảnh trăng thôi Đừng mang rao bán như lời thế nhân Tim ta đã nát vạn phần Ai mua cũng chỉ được ngần ấy thôi Rằng ta một cõi ngậm ngùi Mơ trăng đổi lấy niềm vui tháng ngày Mặc ân tình có xa bay Hãy để trăng lại đêm này cho ta Dù khuya trăng lạnh , trăng tà
  10. Rồi lại làm thơ Trở lại làm thơ – làm cho em Như con bìm bịp khóc thâu đêm Bên dòng nước cạn không tôm cá Tôi thấy mình càng hụt hẫng thêm Đom đóm soi bờ lau lách xưa Tìm trong kỷ niệm chút âm thừa Em về bóng dáng đâu còn thấy Tôi thoáng rợn mình trong gió mưa Lại con ếch trống ở bờ ao Hát mãi câu ca đã úa nhàu Có người bên ấy buồn xa xứ Quê cũ đi tìm không thấy nhau - * - Thôi thế từ đây không gặp nữa Đời làm thân thú mãi đi hoang Và tôi – một phút yêu người quá Một phút đam mê – một phút tàn !
  11. Tình yêu sa di Ta không mượn đạo tạo đời Mà sao kinh kệ lại ngời dáng em ?! Bảo rằng tình đã cố quên Lại nghe chuông mõ cứ rền tiếng yêu Nắng tà ngã bóng tịch liêu Chùa xa vẳng lại bao điều sắc không Đường trần một cõi mênh mông Mang thân đến Phật còn lòng thế gian Thôi thì phận số đa đoan Vong thân một kiếp đành mang chốn này Rã rời câu niệm từ đây….
  12. Lay lắt tình xa Ta đọa xuống nhân gian người có biết ? Tay run run khuấy động biển luân hồi Nghe tiếng khóc lọt lòng sao thê thiết Gắng gượng mình nhìn thiên hạ đùa vui Cuộc tử sinh khóc cười ra nước mắt Trong lao xao trời dạo khúc tiêu sầu Rồi say tỉnh phận mình trong chiếu rượu Khinh bạc đời ta chẳng hiểu vì sao ?! Ngày tháng lụn công danh này một thuở Ân sủng kia cũng xót – tạ ơn người Kẻ thất thế vong thân đường phiêu bạt Rồi nghẹn ngào nhìn một kiếp rong chơi Và đâu đấy lan man lời sương khói Tàn xuân rồi hạ cũng đã qua lâu Tuổi đã trót vào thu mùa gió nỗi Đọng trong ta một giấc ngủ đông sầu Đọng trên cả tiếng cười đôi mắt ướt Cố nhân hề ! Lay lắt sóng tình xa Biển trầm luân một đời chân lỡ bước Đành đi về ru nỗi nhớ trong ta !
  13. Cám ơn" Người buôn gió"., Tôi đã nghe bạn nhiều, Xin được tiếp tục nghe cảm nhận của bạ, Kính song hoài nguyên
  14. Cám ơn Kim Đồng nhiều, xin được phép làm quen với bạn qua email shn0600@yahoo.com Kính song hoài nguyên
  15. Yêu em chiều phố hoa vàng Chiều lên hoa nắng vàng thưa thớt Lổ đổ rơi buồn trên lối đi Phố xưa còn có ai ngồi đợi Hay em giờ chẳng tiếc thương gì ? Anh qua phố cũ buồn hiu hắt Cũng nắng vàng hoe trên phố xưa Và cũng đâu đây buồn giọng hát Hoa vàng trong nắng – phố vàng hoe Yêu em ngày đó phố vàng hoa Trong nắng xuân tươi – phố mượt mà Vàng bay trong nắng từng cơn gió Dáng cũ em về sao thướt tha ?! sonbg hoài nguyên
  16. HỒN MỘNG Có phải người xưa đã hiện về Hay oan hồn uổng tử theo tôi ? Mà sao một nửa hồn đi mất ! Một nửa nằm yên lặng bốn bề Trăn trở mấy từng khăn vải liệm Gọi hồn cho tỉnh giấc u mê Người ơi - bớ hỡi người trong mộng ! Đêm này tôi thức trắng hay chưa ?! Thao thức nằm nghe gió gọi buồn Hai hàng nến đỏ cháy song song Trong quan tài lạnh tôi nghe tiếng Mẹ già đang khóc xót thương con Thương tiếc mà chi hỡi cuộc đời ! Ân tình bạc bẽo trắng như vôi Trả vay - vay trả - tuồng như mộng Đau đớn tôi rồi – cũng thế thôi ! Xin trả người xưa lại cuộc đời Bạc tiền - nhung gấm - mộng chung đôi Còn tôi – tôi để hồn phiêu lãng Trong cõi hư vô – một kiếp người song hoài nguyên
  17. Bài thơ Ru Ngủ À ơi ! em ngủ cho ngoan Ngủ đi em với thời gian phút này Anh ru em ngủ cho say Cả đời chỉ có lúc nầy thôi em Trăng lên lá rụng êm đềm Ngồi nghe gió nhẹ buồn lên mắt nầy Ngủ đi em – ngủ cho say Ôm em nước mắt tràn đầy hồn anh Say sưa một giấc mơ lành Đừng quên có kẻ ngồi canh đêm trường Mi em nhỏ - sợi tơ vương Vòng tay ôm trọn yêu thương vào lòng Ngày mai em bước sang sông Xe hoa một chuyến theo chồng em đi À ơi ! có thuở xuân thì Ngồi ru em ngủ - nhớ gì không em ? Song hoài nguyên Ngậm Ngùi Trong tịch lạc rừng xưa còn ủ lá Ta miên man trôi xuống kiếp con người Lòng quặn đau niềm cỏ cây mùa hạ Đất trở mình nghe gió chuyển vào mưa Lớn lên tựa rong rêu buồn trên đá Lang thang nơi miền đất lạ lưu đày Những dấu tích xa xưa còn sót lại Là nghẹn ngào trong nỗi sống chua cay Nghe quanh ta là lời ru của gió Xào xạc đưa năm tháng quyện quanh hồn Chưa biết điệu ca dao buồn của mẹ Ta lạnh lùng mặn đắng những môi hôn Rồi từ đó rừng xưa về khép ngõ Tịch lạc rơi trong quạnh quẽ muôn trùng Hạ qua đi để mùa đông trở lại Buốt lạnh hồn ta những trận mưa giông Ta lặng lẽ trong niềm đau tiếc nuối Ôm xa xưa mơ dấu tích thiên đàng Mai về ngủ nơi rừng xưa ủ lá Mục nát linh hồn – số kiếp đa đoan Một kiếp Lưu đày Con dốc nghiêng Lối về mòn đỉnh nhớ Ta lưu đày Một kiếp Đã nghìn năm Từ thuở yêu em Trăng về treo tháp cổ Là đây Sóng vẫn xô vào vách đá Âm thầm Ta đứng đó trông trăng Làm ‘ Tô Thị” Em một đời Mòn mỏi kiếp phù du Từng bước chân Đi tìm – ngôi tháp cổ Gặp nhau đây Tình yêu hóa đá Hận thù Ta yêu em muộn màng Hay lầm lỡ ? Hối tiếc Ngậm ngùi trên - vách đá rêu phong ? Không ! Em vẫn yêu ta và vẹn gìn ôm giữ Khối tình si trên con nước ngược dòng Em lầm lũi Đi về Ngôi tháp cổ Một bàn tay Vói Với Một bàn tay Tình yêu ta Cả hai - còn một nửa ! Ta giờ đây Hồn hóa đá Hận thù! Say trăng Một mảnh tình riêng ta với trăng Là thơ là mộng chốn cung Hằng Một mai bóng nguyệt mờ sương khói Ta gửi hồn lên cung Quảng – Hàn Một túi thơ đầy cốc rượu vơi Cho hồn ta đến đó chơi vơi Ngâm nga đôi tiếng và men nhấp Khẽ hỏi Hằng Nga nhận mấy người Sao thấy bao năm nàng vẫn đợi Cành treo lá ngọc chẳng nụ cười Còn ta – một kiếp sầu nhân thế Muốn gửi hồn mình lên đó thôi Nhớ Ta muốn thét gào lên trong nỗi nhớ Nhớ điên cuồng nhớ khủng khiếp – Ơi Em ! Cơn mưa qua chiều thị xã êm đềm Từng hạt nhỏ thì thào bên góc phố Ta bỗng nhớ - nhớ ơi sao là nhớ ! Nhớ điên cuồng nhớ khủng khiếp – Ơi Em ! Hắt hiu mưa con phố vội lên đèn Chợt tiếng hát dày vò thêm nỗi nhớ Xé tâm can bài ca buồn dang dở Buốt linh hồn từng ngụm đắng cà phê Muốn gào lên trong nỗi nhớ cuồng mê Ta lặng chết chiều nay trong nỗi nhớ Nhớ ơi em ! giờ đây bên góc phố Nhớ điên cuồng – nhớ khủng khiếp – em ơi !!! Thoát thai Gió trăng ơi linh hồn ta đau buốt Bấu víu thành mây – mây nỡ vội tan Tim óc run lên những giòng máu lệ Nhỏ xuống thành thơ thương khóc thế gian Một mai ta chết giữa đường mây Gió khóc thương ta thổi lạnh đầy Trăng phủ lên thân màu lụa trắng Lá vàng đưa tiễn rụng quanh đây Tiếng nhạc chiêu hồn – tiếng quốc kêu Kinh cầu ai hát giọng buồn thiu Chập chùng mây phủ vành tang chế Khói đốt hương trầm bay hắt hiu Trôi giữa đường mây ta thoát thai Điệu trầm ca trỗi giọng bi ai Là quên một kiếp sầu nhân thế Những đớn đau xưa – những đọa đày Gữi hồn cho thơ Em về chiều nay không thơ ? Ta nghe trống vắng bên bờ lãng du Tìm không ra nổi ngôn từ Để mang lấp kín sầu tư muộn phiền Ta về ôm khối tình riêng Mang bao thương nhớ lên miền lãng quên Ở đây trời đất mông mênh Lòng nghe thanh thản xây trên mộ đời Giữ hồn ta đó thơ ơi….!!! Song hoài nguyên
  18. Bài thơ Ru Ngủ À ơi ! em ngủ cho ngoan Ngủ đi em với thời gian phút này Anh ru em ngủ cho say Cả đời chỉ có lúc nầy thôi em Trăng lên lá rụng êm đềm Ngồi nghe gió nhẹ buồn lên mắt nầy Ngủ đi em – ngủ cho say Ôm em nước mắt tràn đầy hồn anh Say sưa một giấc mơ lành Đừng quên có kẻ ngồi canh đêm trường Mi em nhỏ - sợi tơ vương Vòng tay ôm trọn yêu thương vào lòng Ngày mai em bước sang sông Xe hoa một chuyến theo chồng em đi À ơi ! có thuở xuân thì Ngồi ru em ngủ - nhớ gì không em ? Song hoài nguyên Ngậm Ngùi Trong tịch lạc rừng xưa còn ủ lá Ta miên man trôi xuống kiếp con người Lòng quặn đau niềm cỏ cây mùa hạ Đất trở mình nghe gió chuyển vào mưa Lớn lên tựa rong rêu buồn trên đá Lang thang nơi miền đất lạ lưu đày Những dấu tích xa xưa còn sót lại Là nghẹn ngào trong nỗi sống chua cay Nghe quanh ta là lời ru của gió Xào xạc đưa năm tháng quyện quanh hồn Chưa biết điệu ca dao buồn của mẹ Ta lạnh lùng mặn đắng những môi hôn Rồi từ đó rừng xưa về khép ngõ Tịch lạc rơi trong quạnh quẽ muôn trùng Hạ qua đi để mùa đông trở lại Buốt lạnh hồn ta những trận mưa giông Ta lặng lẽ trong niềm đau tiếc nuối Ôm xa xưa mơ dấu tích thiên đàng Mai về ngủ nơi rừng xưa ủ lá Mục nát linh hồn – số kiếp đa đoan Một kiếp Lưu đày Con dốc nghiêng Lối về mòn đỉnh nhớ Ta lưu đày Một kiếp Đã nghìn năm Từ thuở yêu em Trăng về treo tháp cổ Là đây Sóng vẫn xô vào vách đá Âm thầm Ta đứng đó trông trăng Làm ‘ Tô Thị” Em một đời Mòn mỏi kiếp phù du Từng bước chân Đi tìm – ngôi tháp cổ Gặp nhau đây Tình yêu hóa đá Hận thù Ta yêu em muộn màng Hay lầm lỡ ? Hối tiếc Ngậm ngùi trên - vách đá rêu phong ? Không ! Em vẫn yêu ta và vẹn gìn ôm giữ Khối tình si trên con nước ngược dòng Em lầm lũi Đi về Ngôi tháp cổ Một bàn tay Vói Với Một bàn tay Tình yêu ta Cả hai - còn một nửa ! Ta giờ đây Hồn hóa đá Hận thù! Say trăng Một mảnh tình riêng ta với trăng Là thơ là mộng chốn cung Hằng Một mai bóng nguyệt mờ sương khói Ta gửi hồn lên cung Quảng – Hàn Một túi thơ đầy cốc rượu vơi Cho hồn ta đến đó chơi vơi Ngâm nga đôi tiếng và men nhấp Khẽ hỏi Hằng Nga nhận mấy người Sao thấy bao năm nàng vẫn đợi Cành treo lá ngọc chẳng nụ cười Còn ta – một kiếp sầu nhân thế Muốn gửi hồn mình lên đó thôi Nhôù Ta muốn thét gào lên trong nỗi nhớ Nhớ điên cuồng nhớ khủng khiếp – Ơi Em ! Cơn mưa qua chiều thị xã êm đềm Từng hạt nhỏ thì thào bên góc phố Ta bỗng nhớ - nhớ ơi sao là nhớ ! Nhớ điên cuồng nhớ khủng khiếp – Ơi Em ! Hắt hiu mưa con phố vội lên đèn Chợt tiếng hát dày vò thêm nỗi nhớ Xé tâm can bài ca buồn dang dở Buốt linh hồn từng ngụm đắng cà phê Muốn gào lên trong nỗi nhớ cuồng mê Ta lặng chết chiều nay trong nỗi nhớ Nhớ ơi em ! giờ đây bên góc phố Nhớ điên cuồng – nhớ khủng khiếp – em ơi !!! Thoaùt thai Gió trăng ơi linh hồn ta đau buốt Bấu víu thành mây – mây nỡ vội tan Tim óc run lên những giòng máu lệ Nhỏ xuống thành thơ thương khóc thế gian Một mai ta chết giữa đường mây Gió khóc thương ta thổi lạnh đầy Trăng phủ lên thân màu lụa trắng Lá vàng đưa tiễn rụng quanh đây Tiếng nhạc chiêu hồn – tiếng quốc kêu Kinh cầu ai hát giọng buồn thiu Chập chùng mây phủ vành tang chế Khói đốt hương trầm bay hắt hiu Trôi giữa đường mây ta thoát thai Điệu trầm ca trỗi giọng bi ai Là quên một kiếp sầu nhân thế Những đớn đau xưa – những đọa đày Gữi hồn cho thơ Em về chiều nay không thơ ? Ta nghe trống vắng bên bờ lãng du Tìm không ra nổi ngôn từ Để mang lấp kín sầu tư muộn phiền Ta về ôm khối tình riêng Mang bao thương nhớ lên miền lãng quên Ở đây trời đất mông mênh Lòng nghe thanh thản xây trên mộ đời Giữ hồn ta đó thơ ơi….!!! Song hoài nguyên
  19. Anh như một loài chim di cư Trốn cái lạnh mùa đông phương Bắc Nơi sương tuyết vỗ về khúc hát Gọi muôn đời chẳng thấy mùa xuân Và ở đó tình yêu đóng băng Con người bỗng trở thành xa lạ Nhưng tình yêu không là băng giá Như bao loài cánh cụt trú đông Anh đi tìm mãi một mùa xuân Và đã đến tận cùng quả đất Lại chỉ thấy những cơn bão tuyết Xô tình yêu thành tảng băng trôi Cuộc tình mình chẳng hiểu thì thôi ! Em bỗng chốc hóa thành nắng ấm Một ánh lửa bùng lên - tắt ngấm ! Anh ! Muôn đời cũng chỉ mùa đông ! song hoài nguyên
  20. Đợi người! Ngày xưa chờ em cuối đường Bây giờ đứng trước cổng trường đợi con Chiều về những bước chân son Nắng chao nghiêng ngả héo mòn tuổi tôi Trải bao năm tháng ngậm ngùi Em làm cô giáo con tôi bây giờ ! Chiều nay trời đất như mơ Chờ em hay đứng đợi chờ con tôi ? Trách xưa chẳng hiểu thì thôi Giờ tôi mòn mỏi một đời đợi em ! song hoài nguyên
  21. Tôi đi nơi chẳng ai đi Tôi về nơi chẳng ai về với tôi Đường trần dõi bóng trăng soi Đi về đơn lẻ mình tôi một mình Ngỡ ngàng trong cõi phù sinh Đời như chiếc lá vô tình phất phơ Tận cùng trong nỗi bơ vơ Sá gì đâu ! Chỉ kiếp người phù du Một mai gió cát bụi mù Trầm luân một cõi thâm u tôi về ! song hoài nguyên
  22. -“Cô bán hoa ơi có bán không ? “ “Hỏi sao kỳ vậy thế, thưa Ông ?” Rồi em nhoẻn miệng cười đưa mắt Chợt hiểu ra- nên má ửng hồng ! -Thế hoa cô đó giá bao nhiêu ? Thêm bớt cho tôi một ít nhiều Để mai mốt lỡ xuân tàn úa Phố vắng thưa- còn ai để yêu ?! -Em bán hoa kia thứ nỡ rồi Hoa nầy mới chớm nụ mầm thôi Mẹ còn chăm sóc chưa rao bán Còn nói”ai mua phải ỡ đời!” -Thôi nhé cô về thưa Mẹ nha Sang năm tôi lại đến sang nhà Bõ cọc mua hoa chờ Tết đến Chăm sóc hoa thay thế Mẹ già Năm nầy Tết đến phố đầy hoa Con phố năm xưa vẫn mượt mà Sắc thắm Mai Lan Đào Cúc Trúc Hỏi người ! :Cô bán đã ngàn xa… Chợt đến tromg tôi những ngỡ ngàng Lặng thầm cơn gió chuyễn mùa sang Xuân ơi ! Cô bán hoa gày trước Đã hứa tôi rồi – Xuân nhớ chăng ?! Song hoài nguyên
  23. EM VỀ ĐÓ Em về đó như rừng xưa nhớ lá Quê hương xa vời vợi nhớ mong người Mây cũng mừng gió ru lời réo gọi Mưa thôi buồn ấm lại mảnh hồn tôi ! Em về đó cho đường xưa thắp nắng Hoa Lim bay trong tóc rối sang mùa Ngồi bên nhau khơi lòng bao nỗi nhớ Tôi nghẹn ngào tình đắng ngỡ cơn mê Em về đó ru tôi bờ bến lạ Mơ yêu thương chưa nhuốm đã nghe buồn Nước mắt cũ xô nhau vào kỷ niệm Chiều ngoài trời đăng đắng giọt mưa tuôn Em về đó nghìn đêm tôi thức trắng Ngõ hồn xưa nuôi nấng mối tình hồng Gió lay lắt hát câu chiều ly biệt …Xe qua cầu..chiều..đưa người sang sông Em về đó – thôi em rừng đã khép Gót chân mòn - tôi - lối cũ-người xưa Cơn đau dài như cơn mưa không dứt Mãi ngàn năm tiếc nuối những âm thừa ! Song Hoài nguyên

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...