-
Số bài viết
81 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
5
Bài viết được đăng bởi minhtuanpy
-
-
Tìm Em
Đi tìm em trong kiếp người vô tận
Có thể rất xa và có thể gần...
Anh mơ hồ nghe những bước chân,
Ngày em đến đời anh thay đổi.
Và anh nghe thời gian qua rất vội,
Những suy tư cứ lặng lẽ ùa về!
Dẫu biết đời sẽ chẳng như mơ!
Dẫu biết hạnh phúc, khổ đau là có đủ.
Anh vẫn yêu em như ngàn tinh tú,
Vẫn tin vào chân lí tình yêu...
- 1
-
hay quá chị ơi!
Đời có lẽ thế thôi
Khi ta lớn những ngày buồn,
Không đếm nổi,
Lẻ loi vài tiếng cười,
Xong cũng vẫn thờ ơ...
Ngày cứ thế... thẫn thờ!
Vần thơ, ta khép lại,
Nỗi niềm, ngày bơ vơ.
- 2
-
Quê Hương Tôi.
Tôi sinh ra giữa lòng quê xứ nẫu
Tuổi thơ tôi sông nước với ruộng đồng
Sau buổi học là chăn trâu cắt cỏ
Quê tuy nghèo mà nồng ấm tình thương!
Quê hương tôi, giọt mồ hôi của mẹ,
Đã vun trồng cho cây lúa trổ bông,
Cha bương chải cả một đời trai trẻ,
Cho bầy con thơ, những giấc mơ hồng.
Quê hương ấy, là cánh diều mơ ước!
Là tiếng chim chiều, tiếng dế kêu đêm.
Bữa cơm gia đình, bếp lửa hồng ấm áp
Tràn ngập tình yêu, rộn rã tiếng cười!
Nay xa quê tôi biết mình khôn lớn
Mơ tương lai những hoài bão ngày mai
Sao bỗng nghe như ấm nồng trở lại
Hai tiếng quê hương khắc khoải chiều về!
Ôi, nhớ quá! thời gian qua vội vã,
Mẹ đã già... ba tóc đã điểm sương...
Con bôn ba, theo đuổi hoài chí hướng,
Biết đến bao giờ...
Về lại với quê hương?
09/08/2012
- 2
-
KHÔNG MUỐN HIỂU
Dẫu biết rằng thời gian ...kẻ lạ
Vẫn muốn níu người về bên ta
Để nhận ra niềm đau cố giữ
Ai lạnh lùng vẫn bỏ đôi tay.
Bài thơ hay lắm... chia sẻ tí cảm xúc!
Người chợt đến rồi người chợt đi
Than ôi! con tạo sắp đặt chi?
Dẫu một lần thôi và mãi mãi,
Trái tim khờ dại... có lỗi gì!
-
Phía Sau Giọt Nước Mắt.
Có lẽ nào em đã mãi xa anh,
Giọt nước mắt vỡ òa trong khoảng khắc,
Hạnh phúc ấy vẫn tưởng rằng có thật!
Sao bây giờ lại hóa những đau thương?
Có lẽ nào em cũng sẽ mãi quên,
Những tháng ngày đôi ta cùng chung lối
Và biết bao nhiêu, hờn ghen giận dỗi...
Bờ vai anh... điểm tựa.... khóc òa!
Có lẽ nào em về với người ta,
Không còn nhớ những gì là... kí ức.
Nào trách em, anh trách tình đời... bạc!
Hạnh phúc trao nhau, sao quá vội vàng?
Có lẽ vì... anh không đủ tình yêu...
Dành cho em, nhiều như em, mơ ước!
Sẽ nguyện cầu cho con đường phía trước,
Em được vui và hạnh phúc được nhiều!
đăng lênMinh Nguyet Nguyen (đã tặng)
- 1
-
Tình đầu
Cơn mưa chiều vội vã
Nỗi nhớ chiều miên man
Tình đầu sao dang dở,
Mưa về... mộng vỡ tan.
Khép lại đôi hàng mi
Giọt sầu rưng khóe mắt
Giữa dòng đời tất bật
Một trái tim bên lề...!
Có lẽ tình đầu... thế,
Ngang trái và trái ngang
Đau trong những muộn màng
Yêu nhiều trong kí ức...
Hạnh phúc là có thật
Nhưng ngắn ngủi lắm thay
Chỉ lần lỡ buông tay,
Tình đầu... ta đánh mất.
- 2
-
Cứ mãi rong chơi, cứ mãi buồn
Kiếp người muôn thuở... lệ sầu tuôn!
Tuổi trẻ trôi qua, đời lãng phí
Hận thay chưa thỏa chí tang bồng!
-
Dang tay anh bắt gió này
Mang sang tặng bé, những ngày tuổi thơ,
Gió làm cho bé ngẩn ngơ
Bé cười... anh bỗng thẫn thờ bé ơi!
-
Lặng Lẽ
Gió ơi đừng thổi nữa
Mưa ơi đừng rơi rơi
Làm lòng ta nhói mãi
Nỗi đau trong cuộc đời.
Từ ngày anh xa em
Trên lối về đầy gió
Những chiều mưa qua ngõ
Nỗi sầu xuyên qua đêm.
Có lẽ... thôi từ nay!
Anh về trong nhung nhớ
Gió mưa ... đời muôn thuở
Ai thấu chăng, lòng này.
Trời làm hạt mưa bay
Cho nỗi lòng tê tái
Đường em... giờ xa mãi
Mưa gió về ai hay!
Góp tý mưa tý gió nè!
- 1
-
Trời xui hai đứa gặp nhau
Trời xui hai đứa... xa nhau mất rồi,
Từ nay đôi ngả chia đôi
Người đi kẻ ở buồn ơi, là buồn.
-
Lệ...
Tình ơi! tan vỡ mà chi?
Vui buồn hạnh phúc còn gì nữa đâu
Anh đi, bỏ lại mối sầu
Từ nay em biết tìm đâu... nụ cười.
-
Đánh Mất
Khó khăn lắm anh mới có em
Giờ người ta đến lấy em mất rồi
Tình yêu chẳng thể chia đôi
Em chọn người ấy bỏ tôi một mình.
Bao đêm tôi vẫn khóc thầm,
Bao nhiêu mơ ước hóa không thật rồi,
Kiếp này phận bạc như vôi,
Trời ơi! có thấu cho tôi hỡi trời.
Tôi vẫn biết tình đời là thế
Yêu đắm say để nếm đắng cay.
Trái tim si ngủ giữa ban ngày
Mơ với mộng để rồi ôm thất vọng!
Tôi con thuyền giữa biển đời nổi sóng,
Biết về đâu khi đánh mất la bàn?
Biết phương nào là bến bình an?
Và biết về đâu trong bão tố...?
-
MỘT NỬA...
Em bán cho anh một nửa trăng,
Tình duyên em nỡ sẻ sao đành!
Một nửa trăng thôi, đành một nửa
Anh về ôm mộng em thấu chăng...
- 1
-
Cười...
Ở đời vạn sự chẳng như mơ,
Thành, bại nào ai biết chữ ngờ...
Sống cho thỏa chí tung hoành khắp
Vương chi danh lợi_chẳng bến bờ...!
- 1
-
Từ Ấy
Em đi anh ở lại
Nghe nỗi sầu nặng vai
Cơn mưa chiều rớt mãi
Mưa cũng khóc... vì ai!
Cuộc đời lắm đổi thay
Tình yêu nhiều ngang trái
Một thời ta vụng dại
Và một đời đắng cay.
Em đi rồi! đâu hay
Lửa lòng anh tắt mãi
Trái tim anh tê dại,
Muôn đời biết yêu ai?
Rồi từ nay về sau
Đôi ta đường hai lối
Bạn bè ai có hỏi...
Anh cười... chỉ thế thôi...!
Em ơi! trái tim côi
Khóc cho tình đôi lứa.
Chuyện ngày xưa_hai đứa,
Thành dĩ vãng... xa rồi.
-
Ngày Đó Yêu Em
Thuở ấy yêu em đã biết gì
Cứ mơ, cứ mộng, cứ tình si
Bao lần tim nhỏ không yên giấc
Cũng bởi là em, chỉ tại vì...
Vẫn biết yêu em khổ thật nhiều
Tình đầu ngang trái biết bao nhiêu?
Chỉ có đắm say và dang dở
Muôn đời, muôn kiếp, vẫn tình thơ
Mãi mãi tình yêu thuở thiếu thời
Không như mộng ước hỡi người ơi!
Em đi bỏ lại trăng tan vỡ
Hạnh phúc em trao... cũng nửa vời!
- 1
-
Bất Chợt
Tuổi thơ ơi! qua rồi ai có nhớ
Lục những dòng ký ức thuở xa xưa
Trái tim đập, ta nghe lòng trăn trở
Giờ tìm đâu kỷ niệm những ngày mưa...
-
Tà Áo Vô Tư
Tà áo em trên đường đầy gió
Khẽ dịu dàng trong nắng nét thơ ngây.
Vô tư quá, em còn vô tư quá
Tiếng vui đùa trong áo em bay
Em đâu biết lòng anh rực cháy,
Một phương trời_ngọn lửa đơn phương.
Biết bao chiều lói nhỏ chung đường!
Anh muốn nhóm cho tim em...ngọn lửa.
Nhưng không thể, lòng anh không nỡ...
Nét vô tư vương áo em hoài,
Trong lời nói, trong cả tiếng cười,
Trong đôi mắt nhìn anh em cũng thế.
...!
Theo làn gió áo về qua lói ngõ,
Từng giọt buồn nhỏ xuống tim tôi!
- 1
-
câu hỏi "Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Chồng cầy vợ cấy con trâu đi cày..."
TLV ơi! đáp án "đi cày" hình như là không đúng thì phải.
Mình nhớ hồi còn đi học là "đi bừa", bạn vào đây http://minhctyhai.vnweblogs.com/post/10761/137268 tham khỏa thử nha! cảm ơn nhiều.
-
Núi Đôi
Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa
Bữa thì em tới bữa anh sang.
Lối ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Em vẫn đùa anh sao khéo thế
Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.
Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
Đâu ngờ từ đó mất tin nhau.
Anh vào bộ đội lên Đông Bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mỗi bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục
Núi Đôi chăng.
Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.
Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông.
Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà thăm núi Đôi.
Mới đến đầu ao tin sét đánh
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành, chết thủy chung.
Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em.
Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng.
Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay,
Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng khuấy dần chuyện xót đau.
Anh nghe có tiếng người qua chợ
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu.
Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
Oán thù còn đó anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Đã chết vì dân giữa đất này?
Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
VŨ CAO
Bài thơ hay quá, đọc mà rơi nước mắt lun nè!
-
Hai sắc hoa ti gôn
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ ngưòi đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"
Thuở ấy nào tôi có hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy"
Ðâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá !- tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu, lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng "một người"
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu nắng phớt mờ,
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lặng lẽ chân mây vắng,
Người ấy bên sông đứng gọi đò
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi ! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa...vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?
__________________________
Bài này thì phải nhẻy ?!
_____________________________
Nếu biết ngày mai em lấy chồng
Anh về chuẩn bị khẩu thần công...
Hai sắc hoa ti gôn
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ ngưòi đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"
Thuở ấy nào tôi có hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy"
Ðâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá !- tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu, lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng "một người"
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu nắng phớt mờ,
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lặng lẽ chân mây vắng,
Người ấy bên sông đứng gọi đò
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi ! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa...vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?
__________________________
Bài này thì phải nhẻy ?!
_____________________________
Nếu biết ngày mai em lấy chồng
Anh về chuẩn bị khẩu thần công...
Hai sắc hoa ti gôn
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ ngưòi đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"
Thuở ấy nào tôi có hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy"
Ðâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá !- tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu, lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng "một người"
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu nắng phớt mờ,
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lặng lẽ chân mây vắng,
Người ấy bên sông đứng gọi đò
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi ! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa...vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?
__________________________
Bài này thì phải nhẻy ?!
_____________________________
Nếu biết ngày mai em lấy chồng
Anh về chuẩn bị khẩu thần công...
Hai sắc hoa ti gôn
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ ngưòi đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"
Thuở ấy nào tôi có hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy"
Ðâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá !- tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu, lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng "một người"
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu nắng phớt mờ,
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lặng lẽ chân mây vắng,
Người ấy bên sông đứng gọi đò
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi ! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa...vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?
__________________________
Bài này thì phải nhẻy ?!
_____________________________
Nếu biết ngày mai em lấy chồng
Anh về chuẩn bị khẩu thần công...
Hai sắc hoa ti gôn
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ ngưòi đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"
Thuở ấy nào tôi có hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy"
Ðâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá !- tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu, lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng "một người"
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu nắng phớt mờ,
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lặng lẽ chân mây vắng,
Người ấy bên sông đứng gọi đò
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi ! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa...vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?
__________________________
Bài này thì phải nhẻy ?!
_____________________________
Nếu biết ngày mai em lấy chồng
Anh về chuẩn bị khẩu thần công...
Hai sắc hoa ti gôn
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ ngưòi đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"
Thuở ấy nào tôi có hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy"
Ðâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá !- tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu, lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng "một người"
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu nắng phớt mờ,
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lặng lẽ chân mây vắng,
Người ấy bên sông đứng gọi đò
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi ! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa...vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?
__________________________
Bài này thì phải nhẻy ?!
_____________________________
Nếu biết ngày mai em lấy chồng
Anh về chuẩn bị khẩu thần công...
Hai sắc hoa ti gôn
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ ngưòi đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"
Thuở ấy nào tôi có hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy"
Ðâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá !- tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu, lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng "một người"
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu nắng phớt mờ,
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lặng lẽ chân mây vắng,
Người ấy bên sông đứng gọi đò
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi ! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa...vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?
__________________________
Bài này thì phải nhẻy ?!
_____________________________
Nếu biết ngày mai em lấy chồng
Anh về chuẩn bị khẩu thần công...
Bạn tèo nên điền tên tác giả vào nha không sẽ co nhiều người hâm "mộ" bạn đấy!
-
MIỀN KÝ ỨC
Bỗng những ngày thần tiên
Đi qua miền ký ức
Tôi nghe như rạo rực
Nghe nỗi nhớ xôn xao.
Miền ký ức năm nào
Ùa về trong khoảnh khắc
Con tim mình tất bật
Nhịp đập thuở xa xưa.
Ôi! cuộc đời nắng mưa
Xóa mờ bao kỉ niệm
Một thời ta tìm kiếm
Nỗi niềm - trong nỗi niềm.
Miền ký ức về đây
Cho ta sống những ngày
Vừa biết yêu, biết ghét
Lúc tuổi còn thơ ngây.
Giờ tìm đâu cho thấy
Chiếc lá và bài thơ
Chỉ còn trong nỗi nhớ
Đã xa quá bến bờ...!
- 1
-
Thiên Thần
Em đặt tình yêu lên đời tôi
Những ngày lẻ bóng đã qua rồi
Trăm năm tôi nguyện yêu em mãi
Mưa nắng cuộc đời chẳng thể phai.
Tôi đã biết yêu khi em đến
Trái tim nở rộ những mùa xuân
Đôi mắt long lanh, nụ cười trìu mến
Em cho tôi hiểu nghĩa tình nhân.
Em - Thiên thần đời tôi tìm kiếm!
Em - Bến bờ hạnh phúc vô biên!
Mộng bình yên trải khắp trăm miền
Tình nhân hỡi người là vĩnh viễn.
- 2
-
ý vị giáo sư khi đưa cho anh sinh viên cốc nước đầy là :" anh vào đây anh sẽ trở thành một người thừa _ ở đây không có chỗ cho anh"
còn ý của anh sinh viên khi hành động như vậy có nghĩa là :" ở đây vẫn còn chỗ cho tôi_ không thừa đâu mà sợ"
trả lời vậy đúng chưa "teo"
Bạc Đầu
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Quê Nghèo Xứ Nẫu
. . . Ai về xứ nẫu xa xôi
Gửi cho tôi bó mồng tơi, tập tàng!
....
Đi khắp muôn nơi
Mới biết quê mình còn nghèo lắm
Vẫn con trâu,
Lam lũ với ruộng đồng.
Vẫn chài lưới,
Bên sông sớm tối.
Vẫn những mái nhà,
Chưa lợp ngói... đơn sơ!
Quê nẫu ơi! Đã tự bao giờ?
Trai gái lớn lên,
Bôn ba hoài xứ lạ,
Dẫu cuộc mưu sinh vất vả
Vẫn nhói lòng
Khi nghe ai đó gọi... Nẫu ơi!
Ầu............... Ơ.........
Tiếng mẹ ru hời!
Sao nghe như . . .
Vỡ òa . . .
Trong chiều mưa đất khách!