Jump to content

ken0106

Thành viên
  • Số bài viết

    2
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Điểm

0 Neutral

Về ken0106

  • Xếp hạng
    Cấp bậc:
  1. Xin mọi người nhiệt tình nhận xét thẳng tay ạ! Đây là truyện ngắn thứ 2 của em! Ha ha! Em vốn học kỹ thuật nên muốn luyện văn thêm! Mọi người có thể mail riêng cũng được ạ: mrken.org@gmail.com CHÂN THÀNH CẢM ƠN!!!!!
  2. Sáng hôm đó tôi bị đánh thức bởi cái thứ âm thanh khó chịu ồm ồm của dàn loa mà khi vẫn đang mê ngủ, không thèm nhắm mắt, tôi đoán là người ta đang họp. Tôi lờ mờ nhớ ra tình cảnh hiện tại của mình. Không dám cử động, tôi cố gắng ngồi dậy thêm êm ái để không gây bất cứ tiếng động nào và nhắm một mặt, mắt còn lại cố nhìn qua khe cửa tủ một cách hết sức thận trọng như kiểu một nhà khoa học đang chăm chú nhìn vào kính hiển vi và sợ rằng chỉ cần khẽ cử động thôi con vi khuẩn sẽ biến mất ấy. Tôi không thấy được toàn cảnh cả căn phòng vì cái khe hở cửa tủ nhỏ quá, nhưng cũng nhìn thấy đủ để đoán được tình hình hiện tại như sau: thứ nhất là tôi đang mắc tè vì có lẽ máy lạnh đã bật lên được một hai tiếng gì rồi, và nó đã thấm tới tận chỗ tôi rồi; thứ hai là trước mặt tôi có hơn chục vị ngồi trên những cái ghế sofa sang nhất mà bạn từng thấy, mỗi người một ghế, tuy là chỉ nhìn thấy từ sau lưng và chỉ thấy từ vai đến đầu thôi nhưng cũng xác định được ngay rằng họ ăn mặc cực kỳ sang trọng thể hiện họ hẳn phải là doanh nhân giàu có hoặc viên chức cấp cao, và nếu tôi đoán đúng thì hẳn phải có 12 vị như thế vì chính tay tôi đã xếp 12 cái ghế đó mà, trước mỗi cái ghế còn có một cái bàn con con để nước uống nữa nhưng nhìn ở góc độ của tôi hiện giờ thì không thấy được; thứ ba, phía trước họ là màn chiếu đang chiếu cái gì đó kiểu như phim Mỹ ấy tôi cũng chỉ nhìn được một phần ở giữa thôi; thứ tư, có một người đang nói bằng thứ tiếng Anh mà nghe giọng thì rất chuẩn giọng Mỹ, nghe như đang báo cáo vấn đề gì đó, khổ nỗi tôi chỉ nghe được bập bõm do còn dốt tiếng Anh và cũng mới ngủ dậy xen ngang vấn đề nên chẳng hiểu mô tê chi hết, tuy không thấy cái ông đang nói nhưng chắc là ông ta đang đứng bên trái màn chiếu, trên cái bục phát biểu mà cũng do chính tay tôi dựng ở đó. Tình hình đại khái như thế. Vậy là tôi bắt đầu lo lắng. Hy vọng rằng buổi họp hành báo cáo gì đó của mấy vị này nhanh chóng kết thúc để tôi có thể lẻn ra toalet. Hiện tại thì tình hình vẫn còn ổn, tôi còn chịu được. Có lẽ các bạn vẫn chưa hiểu tại sao tôi lại rơi vào tình cảnh thế này, thôi thì để tôi kể lại từ đầu vậy. Số là tôi nhận được một công việc khá lạ lùng mà một ông anh mà tôi mới quen được ít lâu giới thiệu. Ảnh là người chuyên sắp xếp việc thời vụ cho bọn sinh viên tiếp việc ở các nhà hàng, khách sạn. Bình thường thì làm một ca khoảng 8 tiếng là một trăm ngàn. Nhưng hôm nay lại có mối ngon: làm một đêm được một triệu. Gấp những mười lần. Tôi nghi ngờ vặn hỏi kiểu nửa đùa nửa thiệt: "Làm trai bao hả ông thần? Tui hông muốn bán rẻ trinh tiết đâu nhe." Ổng cẩn thận, cái kiểu cẩn thận quá mức khiến người ta phải nghiêm túc vì chắc hẳn đây chả phải chuyện đùa, nói với giọng đủ nhỏ để chỉ có tôi nghe được thôi: "Đây là công việc tuyệt mật của khách sạn, anh chỉ tin em thôi, chứ mấy thằng khác thì anh không dám kêu. Lộ ra là cả anh cũng bị đuổi luôn. Mà cái khách sạn đó đã đuổi thì ở đất Sài Gòn này chả có cái khách sạn nào dám nhận anh đâu. Nên em phải tuyệt đối bí mật." Tôi thấy lo quá, có dự cảm không tốt lắm. Tự nhiên có mối ngon ăn quá, mà ông này tui nói là quen nhưng cũng chưa đến mức thân tới nỗi ổng tin mình dữ vậy. Nhưng đang kẹt tiền, thôi thì cứ thăm dò xem thế nào: "Vậy cụ thể là làm gì anh?" Lại cái kiểu cẩn thận quá nghiêm túc như lúc nãy, ảnh nói: "Đến khách sạn lúc 10 giờ tối, dọn dẹp một căn phòng hội họp theo bản mô tả, và chỉ làm một mình thôi, chừng nào xong thì về. Nghe đâu là phòng cho khách cấp cao và bí mật lắm, nên họ hạn chế càng ít người biết càng tốt, mà phải thuê người bên ngoài dọn phòng chứ nội bộ nhân viên khách sạn không được mó tới. Anh cũng thấy lạ, nhưng kệ, có tiền là được rồi." Ổng vừa nói vừa cọ ngón tay cái lên ngón trỏ theo cái kiểu ám chỉ thường dùng. Bây giờ thì tôi mới hiểu tại sao chọn tôi, có lẽ vì tôi là lính mới nên hợp với điều kiện là "tuyệt mật", và tất nhiên quan trọng là tôi dễ ăn hiếp và cũng khá biết điều. "Okay anh, vậy thì theo lệ là bảy ba nhe. Chừng nào lãnh tiền anh đưa em bảy trăm được rồi, còn lại anh cữ giữ uống cafe, chừng nào có mối ngon thì kêu em nữa." Cả hai vui vẻ nhất trí như thế. Thế là đúng giờ hẹn tôi được bạn chở đến khách sạn, ăn mặc kiểu sinh viên vẫn đi làm ở nhà hàng: quần tây, giày bít, áo sơ mi trắng dài tay, trong túi cũng có thủ sẵn hộp quẹt và đồ khui bia theo thói quen. Ảnh ra đón tôi rồi đưa tôi một bản mô tả xếp đặt căn phòng, rồi dẫn tôi đi thang máy lên tầng gần trên cùng của khách sạn, chỉ tôi cái phòng hội trường rồi đi xuống, làm tôi có cảm giác mà nếu giống với mấy cái phim hành động thì trong phòng hẳn phải có một con quái vật kinh khủng lắm. Tuy nhiên quang cảnh ở đây khá sáng sủa, tôi bước phòng, bật tất cả công tắc đèn và máy lạnh lên, đóng cửa lại và bắt đầu công việc. Phải công nhận rằng bản mô tả cực kỳ chi tiết và dễ hiểu, tuy viết bằng tiếng Anh nhưng đơn giản nên công việc không có gì phức tạp, chỉ có điều phải bưng bê cả đống bàn ghế, xếp đặt, kiểm tra mà chỉ có một mình nên cũng hơi mệt. Đây là khách sạn sang trọng hàng đầu ở Sài Gòn, mọi thứ đều rất chỉnh chu, rất đẹp. Tôi từng đi làm nhiều nhà hàng khách sạn, nhưng chưa đến một nơi sang trọng hoàn hảo thế này bao giờ. Hệ thống rửa tay tự động của toalet thì tôi từng nghe qua nhưng giờ mới được xài thử, chỉ cần bạn đưa tay vào là nước tự chảy ra mát lạnh. Máy lạnh thì chạy êm ru không thể nghe tiếng động nhỏ nào mặc dù trời đã khuya và không gian cực kỳ yên tĩnh. Các chi tiết đều cầu kỳ, và sạch sẽ. Tôi cố gắng hoàn thành trước 12 giờ để gọi bạn đến rước về. Trong bản mô tả có cả phần xếp đặt dàn âm thanh và màn chiếu nữa, có lẽ đây cũng là lý do anh ấy chọn tôi vì tôi khá hiểu về mấy thứ đồ này và tôi cũng vốn học về Điện nữa. Tóm lại công việc là: xếp 12 cái ghế bành loại to và rất sang mà phải 2 người mới nhấc lên nổi theo hình vòng cung hướng lên màn chiếu thành 2 hàng, mỗi hàng 6 ghế, bê cái bục phát biểu kiểu "vành móng ngựa" bằng gỗ khá nặng đặt đúng vị trí ở bên trái phòng, xếp đặt dây VGA của máy chiếu và dây loa đến bục, thử âm thanh mà micro, sau đó kiểm tra lần cuối bằng một check list khá kỹ lưỡng. Lúc hoàn thành thì nhìn mở điện thoại ra coi giờ thì điện thoại hết pin nên tắt ngấm từ hồi nào rồi. Chạy xuống nộp lại bản mô tả và bản check list đã được phong kín lại như chỉ thị trong đó cho chỗ tiếp tân rồi theo cửa sau ra về. Khách sạn luôn có nhân viên làm việc suốt 24 giờ, nhưng giờ này thì số nhân viên rất ít, mà lối đi giữa các hành lang thì tối lờ mờ nên nếu có người nào xuất hiện thì hẳn bạn sẽ cho rằng đó là bóng ma vất vưởng. Tôi nhìn đồng hồ của khách sạn thì thấy đã 2 giờ khuya rồi. Chắc rằng cho dù có cuốc bộ về phòng trọ cách đó khoảng chục cây số thì giờ này cũng chả có ai mở cửa cho vô nhà. Tôi trở lại phòng họp lúc nãy. Ở cuối phòng có một dãy tủ cao cửa kéo kiểu Nhật, bên trong khá rộng chất đủ thứ đồ đủ để phục vụ cho dù căn phòng này được sử dụng hết công suất. Tôi dọn đồ trên tầng một của tủ xuống tầng sát đất, tủ có bốn tầng tất cả, và lấy đống khăn trải bàn lót lên tầng một để làm đệm ngủ. Tủ âm vô khoảng hơn một sải tay tôi, chiều dài thì nếu tôi dang thẳng hai cánh tay ra hai bên thì vừa chạm hai mép tủ. Nói chung là tôi cũng thường nằm co nên chủ ngủ này rất lý tưởng. Tôi tắt hết các thiết bị điện và đóng cửa tủ đi ngủ. Chuyện từ lúc tôi thức dậy thì mọi người biết rồi đó. Vì vô tình tự nhốt mình ở đây, không biết làm gì khác hơn là ngồi nghe cái ông giọng Mỹ đó phát biểu tiếp. Giọng nói của ổng khá dễ nghe dù tôi đang ở trong tủ, nhưng nhiều từ tôi không biết, hoặc biết mà ít khi nghe nên tóm lại cũng không hiểu. Nhưng mà nội dung mà theo đó tôi đoán ra thì lại hết sức nhảm nhí và kỳ quặc. Trên màn chiếu những con số, bảng biểu, công thức tính toán gì đó rất phức tạp, hình như là vấn đề toàn cầu vì cứ chiếu hình trái đất quay vòng vòng hoài, và ngạc nhiên là có cả đoạn nói chuyện của ngài tổng thống một nước cực mạnh mà ai cũng biết rồi đấy, rồi đến mấy câu ngắn của một nhà tỷ phú huyền thoại mà các hẳn các bạn cũng biết là ai luôn rồi, và đặc biệt là đoạn "nói chuyện" của nhà khoa học vũ trụ hàng đầu thế giới hiện nay, tất nhiên bạn chắc chắn cũng đoán được là ai. Hẳn đây phải là một vấn đề toàn cầu hiện vẫn còn bí mật. Có lẽ mấy người này đang kinh doanh mặt hàng công nghệ gì đó? Và dựa vào độ chuyên nghiệp thể hiện qua những gì trình chiếu và bài báo cáo của ông giọng Mỹ mà tôi không thấy mặt thì hẳn đó phải là vấn đề cực kỳ nghiêm túc và bí mật. Tôi ngồi đứng hình như thế trong khoảng gần một tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng mỏi mắt nên chỉ nghe mà không nhìn nữa. Nếu những gì tôi nghe bập bõm liên kết lại mà đúng thì hẳn đó là một sự kinh hoàng. Tôi thầm mong rằng cái tôi hiểu là sai, và hận mình sao mà tiếng Anh dở quá. Nhưng tôi chắc rằng lát nữa mấy người ngồi dưới (chắc chắn là người Việt Nam) sẽ nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt và tôi sẽ hiểu được. Nhưng mong là đừng quá lâu, vì hiện tại tôi càng lúc càng khó chịu rồi, mồ hôi bắt đầu rịn ra mặc dù khá lạnh. Tôi vừa nghĩ vậy thì bài báo cáo kết thúc bằng những câu làm tôi sửng sốt và nghĩ rằng mình nghe lầm. Nhìn qua khe cửa tôi thấy màn hình hiện một bảng kiểu như bảng giá với những mức khác nhau, lớn nhất là một tỷ đô. Ôi trời đất thánh thần ơi, tui đang chứng kiến mối làm ăn kinh thiên động địa sao trời. Kiểu này mà họ bắt gặp tôi đang ở đây chắc tôi bị thủ tiêu mất xác luôn quá. Mồ hôi càng rịn ra nhiều hơn, vì nhiều lý do mà bạn cũng đã biết rồi đó. Tôi cứng người luôn, không động đậy nữa. Mà theo như hình ảnh vấn đề đang trình bày thì phải là vấn đề an ninh hay quân sự gì đó chứ. Hay là buôn bán vũ khí? Cho dù là buôn bán vũ khí thì cũng còn quá là tầm thường so với nội dung mà tôi lờ mờ đoán ra mà tôi sợ nên không dám tin. Nhưng theo phản ứng của mấy vị khách bên dưới thì hẳn là họ tin chính vì họ sợ. Thôi thì cứ lạc quan mà cho là buôn bán vũ khí đi. Giờ thì tôi sắp chết rồi đây, không chết vì bắt gặp thì cũng chết trước khi bị bắt gặp mất thôi. Tôi vùi đầu lên đầu gối mà "nín", mồ hôi rịn ra nhiều rồi mà vẫn chưa đỡ hơn, vì mặc chỉ mỗi cái áo sơ mi nên thấy lạnh quá chừng, càng lạnh thì càng bí hơn nữa. Chợt lóe lên một ý tưởng, trong cái khó ló cái khôn mà. Tôi quyết định thực hành ngay cái ý định đó không thì chết mất. Tôi cuộn một cái khăn trải bàn lại và rót hết tâm sự vào đó. Thoải mái. Ôi thiên đường là đây. Tôi thấy thoải mái đến nỗi suýt tý nữa thì tự giết mình bởi tiếng thở hơi to mà nãy giờ bị kèm nén. Một lát đem giặt cái khăn trải bàn trả lại người ta là được chứ gì. Tôi chưa kịp mừng thầm thì khi liếc nhìn ra khe cửa do thám vì tiếng thở lúc nãy làm mọi người chú ý tôi thấy kinh ngạc vô cùng. Tôi liếc ra ngoài và nhận ra ngay hai gương mặt cực kỳ nổi tiếng là giàu có hàng đầu Việt Nam đang quay xuống hàng ghế dưới trao đổi cái gì đó mà xa quá tôi không nghe rõ. Vấn đề liên quan đến những nhân vật cỡ bự tầm quốc tế thế này thì đúng là kinh thiên động địa rồi. Phen này mà tôi bị bắt gặp thì chết là cái chắc, chết theo đúng nghĩa đen ấy, tức là mọi cơ quan sinh học đều ngừng hoạt động và cơ thể từ từ phân rã để về với cát bụi ấy. Và đột nhiên mấy câu cuối ông người Mỹ nói tôi lại hiểu một cách hết sức rõ ràng, giống như trong một phút xuất thần tôi hiểu rõ những điều ông ấy nói cứ như ổng nói tiếng Việt ấy. Nội dung đại khái là nếu mọi người đồng ý chuyến tham quan con thuyền thì phải đặt cọc một triệu đô mỗi người và tiền phải được chuyển khoản ngay. Thời gian và lịch trình chuyến bay sẽ gửi đến mọi người trước 2 giờ chiều nên yêu cầu mọi người phải ở lại đây cho đến lúc đó vì thông tin hết sức tuyệt mật. Ông ấy còn đe dọa rằng mặc dù mấy người này đều là tỷ phú hàng đầu nhưng đây là vấn đề liên chính phủ nên bất cứ hành động làm khiến việc này bị tiết lộ cũng sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn. Ông ấy đặc biệt nghiến mạnh vào mấy từ xóa bỏ khiến tôi nghĩ ông này là mafia hơn là người của chính phủ. Tự nhiên mồ hôi của tôi đổ ra nhiều hơn lúc nãy nữa, mắt đột nhiên nhòe nhòe khiến tôi phải nhắm mắt chớp mấy lần và cố lấy lại bình tĩnh. Mỗi người đều cúi xuống cái bàn nhỏ phía trước và có vẻ như trên mỗi cái bàn đều có một cái laptop. Và nếu vậy thì hẳn là họ đang chuyển khoản để lấy vé đi tham quan con thuyền. Đến đây thì mọi việc đã rõ. Rõ ràng điều tôi lo sợ và không dám tin chính là điều đang diễn ra. Cái điều mà tất cả các bạn đều đã được cảnh báo một cách khéo léo đến nỗi ai cũng cho là trò cười. Có lẽ các bạn cũng như tôi, vì sợ nên không dám tin. Nhưng những con người trước mặt tôi thì lại hoàn toàn ngược lại, chính vì sợ nên họ phải tin. Để cho bạn nào còn mập mờ nghi ngờ thì tôi đành phải thưa rõ ràng rành rạnh rằng cái phim mà các bạn đã xem về ngày tận thế 2012 chính là cái mà liên chính phủ thế giới đã cố tình hé lộ bí mật này một cách khéo léo để quan sát phản ứng, đặc biệt là của giới tài phiệt. Đó là một lời cảnh báo mà họ cho là "nhân đạo", vì ít nhất là họ cũng không cảm thấy có lỗi vì không để dân chúng biết chuyện này. Và cái ông người Mỹ kia là đại diện bán vé lên con tàu mà các chính phủ của toàn thế giới đang xây dựng, tất nhiên chẳng biết có phải ở Trung Quốc như trong phim hay không, tôi thì cho rằng nó phải xây ở trên biển vì như thế thì sẽ vận chuyển vật liệu và bảo đảm an ninh và bí mật dễ dàng hơn, đặc biệt là tôi nghĩ phải gần vùng biển có nhiều hải tặc nhất, ít tàu bè dám qua lại nhất và dễ dàng thủ tiêu những con tàu có khả năng khám phá được bí mật này nhất, ồ dĩ nhiên là để dễ dàng "đánh cướp" nguyên vật liệu, như vậy sẽ có lý do chấp nhận được cho số nguyên vật liệu khổng lồ từ các nước "không cánh mà bay". Tất nhiên đó chỉ là suy luận của tôi thôi. Còn họ thì hiện tại đang chuẩn bị cho một chuyến bay đến tham quan cụ thể con tàu ấy. Theo như những gì trình chiếu từ nãy giờ thì có cả một hạm đội tàu khổng lồ cả chục chiếc, và mỗi gian phòng trên tàu đều sang trọng như những du thuyền bậc nhất, tất nhiên là tùy mức giá. Tuy nhiên tôi không thấy nói về vụ giải cứu mấy con thú như trong phim, có lẽ số thú đó sẽ ưu tiên sau. Và hẳn là đội bán vé này đã đi khắp các nước trên thế giới trước khi đến Việt Nam. Tôi đoán là vì những người giàu của Việt Nam không đủ tiền để mua những vé hạng nhất nên họ chỉ giới thiệu những phòng hạng nhất rất qua loa, và tập trung vào những phòng tầm trung (nhưng sang trọng không kém cái khách sạn này). Và chuyến tham quan này là để họ thật sự tận mắt nhìn thấy con tàu này và lên đó tham quan nơi ở tương lai của họ. So với con số vài trăm triệu đô la thì con số một triệu đô bỏ ra làm cọc để đi tham quan con tàu này thật sự không đáng là bao. Cho nên các vị khách trong phòng sau một thoáng nhìn nhau thì gần như chuyển khoản ngay. Tôi thì người yêu còn chưa có, lạc thú trên đời chưa được hưởng thì chẳng lẽ tận thế đã tới rồi sao. Than ôi. Nhưng tôi lại đang kẹt trong tình cảnh này, nếu hó hé để bị phát hiện thì chắc tận thế sẽ ập đến ngay tức khắc. Tôi ráng nằm chịu trận, và quyết định thoát ra sẽ kiếm bạn gái ngay, kiếm càng nhiều càng tốt trước khi chuyện này xảy ra. Và tôi cũng nghĩ tới viễn cảnh bị tống ngay vào trại tâm thần nếu ra ngoài loan báo cái vụ này, họ sẽ cho là tôi bị điên thôi. Có vẻ mọi người đều chuyển khoản xong, và ông người Mỹ kêu mọi người trở về phòng, họ sẽ đi sắp xếp chuyến bay cho họ để ngay trong tối nay họ sẽ được đặt chân lên con tàu đó. Dự kiến việc sắp xếp sẽ hoàn thành vào lúc 2 giờ chiều nên đề nghị mọi người lên đây lúc một giờ rưỡi. Trong thời gian đó căn phòng này sẽ được giữ nguyên hiện trạng. Tôi đoán là sẽ phải có người canh cửa, nên tốt nhất tôi phải cố gắng nằm đây cho tới chiều. Tôi vừa nằm vừa mơ mộng về các cô gái trong nỗi sợ tận thế và nghĩ vễ những gì mình muốn làm, chưa làm được. Tôi cứ bị xoay vần đủ thứ, chẳng thà là tôi chưa từng biết chuyện này thì hơn. Cứ thế, những suy nghĩ nặng nề cứ kéo nhau đến khiến tôi mệt mỏi thiếp đi hồi nào không hay. Lần này tôi tỉnh táo hơn, bụng thì đói cồn cào, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, tôi thức dậy ngay khi có tiếng mở cửa. Hồi hộp nhìn qua khe cửa. Lần lượt từng người vào phòng, ngồi vào vị trí ban nãy của họ. Vì lần này tôi quan sát được ngay từ khi họ bước vào ghế của họ nên tôi nhìn được hầu hết những gương mặt này. Đều là những người giàu khét tiếng, nhưng có vài gương mặt hơi lạ và có vẻ là người nước ngoài, có thể là Campuchia và Lào cũng nên. Có ba gương mặt giàu trùm của Việt Nam mà tôi nhận ra được, hai người đàn ông và một phụ nữ. Chắc giờ là một giờ rưỡi. Họ ngồi nói chuyện với nhau gì đó, nhưng nói nhỏ quá và ở xa quá nên tôi không nghe được. Nhưng được một lúc rồi mà tôi còn thấy ba ghế trống ở giữa. Có lẽ họ vẫn còn nghỉ trưa, bởi vì chắc không phải họ họ bỏ chuyến tham quan, đơn giản vì tôi đã thấy họ cũng có chuyển khoản để lấy vé tham gia. Một lúc nữa, mấy người sốt sắn nhìn đồng hồ đeo tay. Tuy nhiên họ vẫn tỏ ra bình tĩnh theo đúng phong cách quý tộc nhà giàu của mình. Rồi có ông quay sang nói gì đó với người bên cạnh ra vẻ lo lắng. Không khí có vẻ chộn rộn lên đôi chút. Mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn. Có lẽ quá trình sắp xếp lịch bay có gì trục trặc. Tôi cũng đuối quá nên không nhìn nữa, đợi chừng nào ông kia vô rồi xem tiếp vậy, mỏi mắt quá chừng. Một lúc sau, tôi nghe tiếng nói khá lớn, nhìn qua khe cửa thì thấy một ông đầu trọc đứng dậy ra vẻ tức giận lắm. Tôi nhìn và nghe loáng thoáng nhưng cũng đoán được là ổng đang văng tục mấy câu chửi rủa. Bà phụ nữ cũng lo lắng quay sang ông bên trái nói gì đó với vẻ tức giận những vẫn còn hy vọng. Một ông chạy ra ngoài, lập tức vào trở lại, tay đang lôi ai đó, tôi chỉ thấy cánh tay. Họ nhìn tranh nhau chất vấn tên đó tới tấp, nhưng tên đó rụt tay lại, giằng co khá dữ. Ông khác đẩy tên đó vào tầm nhìn của tôi, và tôi nhận ra tên đó mặc đồ an quân phục, ra dấu liên tục, hình như là người câm điếc. Rồi hắn lôi trong túi ra tờ giấy gì đó chỉ chỉ vào và đưa mọi người xem. Mấy người kia phản ứng mỗi người một kiểu. Người thì tự vỗ đầu mình trầm ngâm, người thì đá tới tấp lên cái bục (tôi đoán vậy vì chỉ nghe âm thanh thôi), bà phụ nữ thì ngồi thụp xuống ghế, người thì chỉ đứng chống nạnh cúi gằm mặt, người thì vuốt mặt mà nói cái gì đó kiểu như sẽ trả thù. Vậy đã rõ. Tên người Mỹ đã chuồn mất bỏ lại tên an ninh câm điếc và căn phòng này. Và đây là một vụ lừa đảo kinh thiên động địa. Hắn lừa của chục triệu đô của mấy người này và bảy trăm ngàn đồng công sức của tôi. Nhưng đây là một vụ khá mất mặt nên có lẽ mấy người kia sẽ âm thầm truy lùng tên đó chứ không để lộ thông tin ra ngoài. Vậy là ngoài chín người đó ra thì chỉ có tôi là biết được việc này. Nhưng cũng còn may là tôi giữ được toàn mạng. Tôi phải nằm đợi tới tối, đói rã rời, cái khăn trải bàn cũng gần khô luôn nhưng tui phải chôm luôn về nhà phi tang vì sợ để lại dấu vết thì toi mạng, lượm bất kỳ sợi tóc nào rơi rớt trong cái tủ đó xong, trốn ra được khỏi khách sạn, tôi kêu xe ôm ngay và phi về nhà trọ, vào toalet xả tiếp một hơi nữa, vừa nghĩ đến chuyện phải chuyển nhà trọ và đổi số điện thoại mới thôi. Rùng mình. Nhưng, biết đâu... K.E.N

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...