Tìm kiếm
Showing results for tags 'ngày ko mưa'.
Found 1 result
-
Chưa kịp về tới nhà, tôi đã nhận được tin nhắn của Trung. Anh nói anh vừa về tới Mỹ Tho, hỏi tôi dạo này thế nào, mùa hè có “xanh” không… Anh bảo Sài Gòn tiễn anh về với cơn mưa ồ ạt. Còn bây giờ thì Tiền Giang đang đón anh với “lất phất mưa bay”… Tôi trả lời anh rằng tôi khỏe, mùa hè đủ “xanh màu lá” vì tôi đang thực hiện kế hoạch dọn cỏ dọc bờ đi. Nhắc tới lại thấy buồn lòng. Số là tôi có trồng mấy cây lựu. Tưới nước, chăm sóc nó biết là bao, vậy mà ngày tiếp ngày, tháng tiếp tháng nó vẫn không chịu đơm hoa kết trái gì hết. Tôi chờ đợi mỏi mòn mà vẫn không hưởng được xíu xiu thành quả nên tức khí, bỏ mặc mấy cây lựu đó vào “tự nhiên” luôn. Ai ngờ tụi nó đã còi cọc giờ lại thêm còi cọc, không lớn nổi, trông đến tội. Trong khi đó cỏ quanh nhà lại lên cao hơn cả đầu gối, mọc lu bù. Thế mới tức. Cái thứ mình trồng thiếu sức sống bao nhiêu thì cái thứ “không trồng mà mọc” lại phát triển vượt trội và xanh tốt bấy nhiêu. Có khi còn hơn chữ “bấy nhiêu” nữa chứ. Cỏ dại coi mỏng mảnh vậy chứ lì lắm. Xử nó, cắt nó, nhổ nó, đè bẹp nó dưới gót chân hàng chục lần có hơn, mà nó cứ phơi phới, phơi phới như trêu ngươi. Tại vậy nên tôi cứ phải dùng dao, liềm với nó liên miên. Mấy lần trước hậm hực kể cho tụi bạn nghe, tụi nó cười như nắc nẻ, nói: “Mày khùng hả? Nói chuyện tào lao. Không lẽ bây giờ mày định đi trồng cỏ để hy vọng lũ cỏ đó sẽ ốm tong teo và chết yểu như mấy cây lựu của mày!” Còn ông anh Trung thì chưa kịp đợi tôi nói hết câu, đã cười muốn lật ghế: “Trời! Trời! Anh không ngờ em lại kiên trì, nỗ lực tìm tòi và phát hiện một vấn đề mang tầm lịch sử dữ vậy. Tại sao cỏ lại lớn nhanh và dễ sống ư? Đó là vì tự nhiên, vì sự sống – còn.” Đúng là đồ... con trai! Nghe anh nói sặc mùi “bạo lực”. Thôi kệ. Ít nhất anh Trung cũng chịu trả lời 1,2 câu chứ như thằng Khải: “Bà rảnh quá! Đập đầu vô gối ngủ đi!” thì chắc tôi đập đầu mình vô gối thiệt. Anh Trung là người yêu đầu tiên của bạn tôi. Cả 2 đều đã là “ngày hôm qua”, là lịch sử của nhau. Anh đã có người khác. Bạn tôi cũng tìm được người chia sẻ ngọt bùi. Hiển nhiên là tình đầu khó quên nhưng tôi và anh biết nhau chẳng phải vì cùng có một người quen, mà vì vô tình đụng nhau trên blog. Đôi lúc thấy thật kỳ lạ. Phải chăng Trái Đất hình tròn nên dẫu có đi đến cuối chân trời thì cũng sẽ gặp lại những người quen biết? Nói chuyện với anh vài lần tôi mới phát hiện ra rằng anh và tôi đã từng học chung một trường phổ thông và chênh nhau một khóa. Không biết diễn tả thế nào và cũng chưa biết nhiều về anh để có thể hiểu hay đánh giá điều gì đó. Nói chung tôi thấy anh là người có cá tính và hơi quái lạ. Nhiều lúc tôi điên tiết vì một chuyện gì đó, anh phán cho 1 câu lãng xẹt nhưng tôi thấy vấn đề vừa mới khiến tôi giận dữ trở thành… không là gì cả! Như vậy cũng tốt. Đỡ phải đau đầu, stress. Lần này cũng vậy. Tôi nói anh rằng sao mà tôi thấy con người ngày càng bị cá nhân hóa, chỉ chăm chăm lo cho mình và dường như ngày càng co mình lại. Về quê nghỉ hè trông ngóng ngày gặp mặt mấy đứa bạn cũ. Gần đến ngày đi thì mới gặp được. Gặp nhau thì thành ra thừa. Tòan những câu chuyện xã giao, kiểu cách. Mối quan hệ bạn bè thân thiết đang bị chắp nối với những câu chuyện không đầu không cuối, những nụ cười lắm khi “không thật”. Khỏang trống giữa bạn bè lớn dần lên. Hố sâu ngăn cách những con người trẻ đã từng là bạn học của nhau phải chăng là khỏang cách địa lý “cách núi ngăn sông”, cách biệt dặm đường? Hay là vì không cùng chung chí hướng, không cùng mục tiêu và những điều gì khác nữa? Anh reply được vài chữ: “Lớp anh còn tệ hơn lớp em. Heiz… Phở ngon mà bánh xèo cũng thèm, ăn cái gì bây giờ ta =.=” Tôi đã từng đọc một số sách về Tâm lý nhưng rất nhiều lần không giải quyết được những vấn đề của bản thân mình. Những câu hỏi “Tại sao…” lắm khi làm tôi vò đầu bứt tóc, bực dọc cả ngày. Thật sự đôi khi tôi có cảm giác tin nhắn của anh Trung cũng không thể giúp tôi nhiều. Có chăng là 1 reply cho những tin nhắn không ai khác thèm trả lời. Ừ vậy đó! Có “phũ phàng” quá không? Tôi nhớ lần gặp gần đây nhất, anh đã say sưa triết lý về cái gọi là vô thường làm tôi liên tưởng đến cái “vô thường” mà nhạc sĩ Trịnh Công Sơn hay đề cập trong các ca khúc của ông. Để rồi tôi tự giày vò mình, tự mình hỏi mình: Vô thường là gì? Và chưa kịp khám phá ra một lời lý giải mang tính chất cá nhân cho bản thân thì tôi nhận ra những gì anh Trung đang nói sao mà quá quen thuộc. Quen đến nỗi tôi nhớ là đã được nghe trong một chương trình radio online của trang web tuoitre.com.vn. “Đời là vô thường. Vạn vật vô thường. Chúng sanh vô thường. Con người thân xác cũng vô thường.” Vô thường là sự đổi thay, biến chuyển của vạn vật. Vô thường là sự biến hóa không ngừng nghỉ. Sự tồn tại này, sự hiện hữu này không phải là vĩnh viễn, là bất biến. Cũng như cái tĩnh, cái bất động thật chất cũng chỉ là một trạng thái nhất thời, một dạng thức của cái động, của sự vận động không ngừng trong vũ trụ… Tôi hỏi anh về “source”, về nguồn gốc của những lời này, hỏi anh đã “luyện” bao lâu để có khả năng chiêm nghiệm được những điều như vậy. Rất thật lòng anh nói anh đâu có đủ “vĩ đại” mà phát biểu được những lời như thế. Tất cả là do góp nhặt mà nên, rồi cười. Anh nói cần hiểu được cái “vô thường” của cuộc đời để nhắc nhở mình, rèn giũa mình và đừng để mình tự làm khổ mình… Anh kết thúc bằng một cái nhún vai ngụ ý: “Tự suy nghĩ thêm đi!” Có khi nào nỗi buồn và những bất mãn của tôi là do tôi tự làm ra rồi giữ lại, chất chồng lên? Tự mình là đau mình? Sao đã biết níu giữ càng nhiều sẽ càng nặng mà tôi vẫn cứ cố chấp không chịu buông tay! Những niềm đau và những giận hờn cần được tha thứ, cần được xóa bỏ. Tin nhắn của anh Trung cách đây 3 tuần vẫn còn trong Inbox chưa bị Delete: “Hãy bắt chước cơn gió kìa em gái!” Lúc nhận được tin nhắn này tôi thấy nó chẳng ăn nhập gì với câu chuyện đang dở dang cả. Trong lúc tôi quanh quẩn với mấy bức tường, anh được đi chơi Vũng Tàu mà còn nhắn tin cho tôi kiểu đó thì chắc lại muốn trêu, muốn chọc tức tôi rồi. Bây giờ nhìn những con diều giấy vi vút, chao nghiêng trên bầu trời, tôi hiểu ra: nhờ GIÓ! Có nhẹ nhàng thì mới bay lên cao được và bầu trời thì còn dài rộng và “thăm thẳm” hơn cả biển lớn ngòai kia. Điều đó đâu có nghĩa là tôi sẽ thờ ơ hay bỏ qua mọi thứ mà tôi sẽ biết yêu hơn và hết lòng hơn, cố gắng nhiều hơn để vươn đến thành công, nếu có vấp ngã, bị nỗi buồn “tấn công” thì tôi cũng nhẹ nhàng nhìn lại để rồi lạc quan tin tưởng: “Mình đã có những thành công cho riêng mình và ngày mai luôn tươi sáng.” … Từ nay tôi sẽ học làm cơn gió và biết đâu chừng có một ngày tôi sẽ được chạm vào mây. NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH 20/07
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.