Jump to content
motngaymuadong

Cuộc sống là niềm tin.

Recommended Posts

Viết cho đêm

 

Đêm…

Chừng rộng hơn…

Khi em thả vào đêm những ước mơ thuở trước…

Trong ngày nắng nhặt…

Chiều gió mùa…đưa

 

Đêm…

Sau những giậu thưa…

Đôi trai gái nào dừng thời gian lại…

Níu trời đêm bằng hương môi…mãi mãi…

Ấm mềm bàn tay…

Co nỗi đau mỗi ngày…

Trong góc khuất…

 

Đêm

Hôm qua..hình như là gió xiết

Em thả hồn mình trong những cố chấp của vần thơ

Khi bảo thủ với ước mơ về điều mình đã rõ…

Rưng …rưng lối nhỏ

Ly rượu ngọt mềm

Say ấm cả bờ môi….

 

Đêm

Đang dần trôi…

Thèm được ngã đầu vào vai anh thoáng chốc…

Rưng rưng nỗi lòng…bật lên tiếng khóc…

Nghe như trên cành tiếng gió ngã vào cây

Vang giòn…

Khô khốc…

Ngày cuối tháng buồn

Vàng vọt ánh trăng đêm…

 

Đêm…

Chưa bao giờ như hôm qua…

Em giữ những tháng ngày đã qua bằng vần thơ người lạ

Lang thang vào miền yên ả…

Mượn những thừa thải của người…

Để đùa nghịch với giấc mơ…

 

Đêm…

Chừng rộng hơn…

Bởi tiếng ai thở dài sau khung cửa…

Đốt hết những tin yêu cháy bùng lên ngọn lửa…

Sưởi ấm kẻ tìm về những mơ ước xanh xao…

 

Đêm…

Em hiểu…

Bởi…

Như là ngày hôm qua…gió xiết…

 

Rơi xuống chầm chậm và khắc khoải như một khúc dương cầm vỡ. Buồn, nhiều trăn trở. hơ hơ :lol:

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

CÓ MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ VIỆT

 

Có một người đàn bà Việt

Sống trong một ngôi nhà nhiều cửa sổ

Ở ngoại ô Paris...

Dấu thời gian để trên gương mặt bà những vết chim di

Chằng chịt nỗi nhớ thương, khắc khoải...

Tôi đến thăm bà do một sự tình cờ, vào tháng năm thì phải

Mọi người bảo với tôi rằng: Nơi ấy, bà chờ mong...

 

Những năm tháng tươi đẹp của đời người, ở đất khách long đong...

Những đứa con lần lượt ra đời, trong cuộc mưu sinh vất vả...

Đứa đã là kỷ sư, đứa là nông dân, đứa làm nghề cá...

Nhưng đều giống nhau, chỉ nhớ đến câu:"Oui, mẹ!" khi đến và về...

 

Bà lập cập pha cho tôi tách trà và kể chuyện thật say mê

Bà kể cho tôi nghe câu chuyện về túi trà của người Việt Nam tặng

Bà chỉ mở ra để uống vào những ngày không nắng

Những ngày tuyết phủ dày...để nhớ đến Việt Nam...

 

Ngôi nhà của bà có 04 cửa sổ màu xanh lam

Ba khoảng không tôi đi qua chỉ là một nỗi buồn ảm đạm

Bà dắt tôi đến bên cánh cửa có những cành tre đan xen ấm áp

Với nỗi nhớ nao lòng, bà bảo: Hướng ấy Việt Nam...

 

Bà kể cho tôi về bánh cốm, chè lam...

Về ngày tết ở Việt Nam có bánh dầy và bánh chưng cúng tổ

Bà kể với tôi về nỗi vui mừng ngày hội ngộ...

Đã là người Việt nam, không có ai lạ...đúng không nào?

 

Tôi ra về, cảm xúc cứ nghiêng, chao...

Về câu chuyện đã mang đến cho tôi,những điều tưỡng đã lãng quên...

Từ người đàn bà Việt...

Sống xa quê nhưng trái tim luôn da diết...

Những tình cảm chân thành, cho hướng ấy...Việt Nam..

 

Sáng nay, tôi đọc bài viết trên một tạp chí quen...

Không biết có trùng hợp không, nhưng cũng có một bài viết về người đàn bà Việt...

Người viết cũng chuyển tải những chân thành tha thiết...

Nhưng đoạn kết cuối cùng: Người đàn bà Việt đã đi xa...

 

Paris, ngày mất...không gần Mẹ cha...

Không gần quê hương, và các con chắc cũng chỉ chào bà bằng câu "Oui, Mẹ"

Tôi tin bà sẽ về với quê hương khi ở nơi chín bể...

Không còn khắc khoải khi thì thầm: Nơi ấy Việt Nam...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Có ai thừa một chút thời gian không?

Cho tôi xin đi

Để biết mình là ai ngày trước

Để biết nhà tôi nơi nào

Miền quê hay phố thị

Bố mẹ vẫn còn?

Anh chị đủ hay vơi…

 

Có ai thừa một chút yêu thương không?

Nơi này cũng thương yêu mà sao tôi vẫn khát

Khát ngọn gió ngày xưa nơi bàn tay mẹ quạt

Khát tấm quà gầy của chị chợ chiều xa…

 

Có ai thừa một chút rầy la…

Cho tôi xin đi, đừng yên lặng quá

Hãy nhận ra tôi đi

Đừng bước qua xa lạ…

Xin hãy đón tôi về…

Đón tôi nhé…người thân…

 

Một khoảng trời bé nhỏ ở trong sân

Đêm Tân Định không bình yên bởi đợi chờ khắc khoải

Hy vọng ngày đoàn viên níu chân người trở lại…

Những mảnh đời…

Rưng rưng đợi …người thân!

 

Cảm xúc ngày tôi về thăm Trung tâm điều dưỡng tâm thần Tân Định nằm tại ấp Vườn Ươm, xã Tân Định, Tân Uyên, tỉnh Bình Dương. Chính thức tiếp nhận bệnh nhân từ ba năm nay, hiện nay nơi đây đang chăm sóc, điều trị cho hơn 900 bệnh nhân tâm thần. Hầu hết bệnh nhân là đối tượng lang thang bị bệnh tâm thần không ai nuôi dưỡng được thu gom các nơi. Điều làm tôi xúc động nhất là những chia sẻ của các anh chị quản lý: Có những bệnh nhân đã hoàn toàn bình phục nhưng không nhớ trước kia mình là ai, ở đâu…và điều mà mọi người mong chờ nhất khi có khách đến thăm là hy vọng: Biết đâu trong số họ sẽ có ai đấy được tìm thấy, nhớ ra và được người thân đón về…

 

Tôi viết những câu văn vần cho mình khi về nơi ấy…

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Có ai thừa một chút thời gian không?

Cho tôi xin đi

Để biết mình là ai ngày trước

Để biết nhà tôi nơi nào

Miền quê hay phố thị

Bố mẹ vẫn còn?

Anh chị đủ hay vơi…

 

Có ai thừa một chút yêu thương không?

Nơi này cũng thương yêu mà sao tôi vẫn khát

Khát ngọn gió ngày xưa nơi bàn tay mẹ quạt

Khát tấm quà gầy của chị chợ chiều xa…

 

Có ai thừa một chút rầy la…

Cho tôi xin đi, đừng yên lặng quá

Hãy nhận ra tôi đi

Đừng bước qua xa lạ…

Xin hãy đón tôi về…

Đón tôi nhé…người thân…

 

Một khoảng trời bé nhỏ ở trong sân

Đêm Tân Định không bình yên bởi đợi chờ khắc khoải

Hy vọng ngày đoàn viên níu chân người trở lại…

Những mảnh đời…

Rưng rưng đợi …người thân!

 

Cảm xúc ngày tôi về thăm Trung tâm điều dưỡng tâm thần Tân Định nằm tại ấp Vườn Ươm, xã Tân Định, Tân Uyên, tỉnh Bình Dương. Chính thức tiếp nhận bệnh nhân từ ba năm nay, hiện nay nơi đây đang chăm sóc, điều trị cho hơn 900 bệnh nhân tâm thần. Hầu hết bệnh nhân là đối tượng lang thang bị bệnh tâm thần không ai nuôi dưỡng được thu gom các nơi. Điều làm tôi xúc động nhất là những chia sẻ của các anh chị quản lý: Có những bệnh nhân đã hoàn toàn bình phục nhưng không nhớ trước kia mình là ai, ở đâu…và điều mà mọi người mong chờ nhất khi có khách đến thăm là hy vọng: Biết đâu trong số họ sẽ có ai đấy được tìm thấy, nhớ ra và được người thân đón về…

 

Tôi viết những câu văn vần cho mình khi về nơi ấy…

 

Đọc xong muốn khóc quá è. :(

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
VẾT CẮT Ở NƠI NÀO CŨNG XÓT

 

Cách xa cắt vào năm tháng

Gọi mùa vội vã trôi nhanh

Tóc xanh bỗng thành tóc trắng

Nỗi đau sao mãi chẳng lành

 

Yêu thương cắt vào ký ức

Ngày qua bỗng hoá hôm nay

Giấc ngủ nghìn năm bỗng thức

Bơ vơ giữa cuộc đời này

 

Ta cắt mình vào cuộc sống

Một ngày bỗng nhận ra nhau

Để biết Đông trơ trụi lá

Nẩy mầm xuân mới khát khao

 

Vạn vật cắt nhau như thế

Để thấy rất cần có nhau

Sóng gió nhận ra tri kỷ

Bởi vết cắt nào cũng đau!

 

Những viên thuốc bổ cho cơ thể cường tráng mà những vết thương thì làm cho tâm hồn và bản lĩnh trưởng thành hơn hè.

 

Yêm đây cũng có khi thích mình là đối tượng cuả những ánh mắt mang hình viên đạn và những lơì noái có dạng mũi tên bay. Năm tháng và sự từng trải sẽ hình thành chất đề kháng trong mỗi con ngươì hè. À mà quên nữa, yêm đây còn bé lắm hè. Đang mần nghề nhà báo, hứng chí daọ chút xiú vô đây, mong anh chị đừng chấp vì những lơì noái không giống ai hè.

 

Yêm thích bài thơ ni.

 

Chúc anh(chị) ngày càng làm thơ hay hơn hí.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Chào cô bé nhà báo!

 

Thi thoảng có ghé qua nhà em. Rất ấn tượng về cách viết và cách thể hiện tiếng nói bằng chữ viết rất riêng của em. Mong rằng em sẽ viết hay, đều tay để motngaymuadong sẽ luôn được đọc những cảm xúc rất lamnhi nha cô bé.

 

Cám ơn em đã dành những yêu thích cho những câu văn vần của motngaymuadong!

 

Mọi ngày luôn là những tốt lành lamnhi nhé! :lol:

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

CẢM XÚC KHI ĐỌC CÁNH ĐỒNG VÀ LÁ SEN

Những vần thơ ngày cũ- cho những ngày đã xa…

 

Em cũng không biết cánh đồng hình gì....

Nhưng nơi em sinh ra có nâu lành rơm rạ

Những buổi muộn chợ quê...

Dáng Nội còng tất tả...

Dăm mớ rau không còn tươi...

Mua cho cháu tấm quà...

 

Nội cho em tuổi thơ tràn đầy...

Khi Bố Mẹ đi xa

Là kho cổ tích vi vu...

Tiếng sáo diều đồng mặn

Là những buổi trưa bắt còng

trên cánh đồng khét nắng

Nuôi lớn tâm hồn em

 

Còn bây giờ... đã ít những lấm lem

Người ta bán ruộng vườn để thành khu công nghiệp

Con gái bây giờ lên thị thành làm phép

Đổi cái chân quê thành sành điệu tự lúc nào...

 

Nên sẽ chẳng bao giờ hiểu hết những khát khao

Thèm một lần nữa thôi được trở về rơm rạ

Những vần thơ của anh, chưa phải là tất cả...

Nhưng đã nhắc nhở mình....

Từ rơm rạ...đi ra

 

Mùa hè Quê nội - 2009

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

NHỮNG VẦN THƠ EM VIẾT TỪ ĐẤT MŨI...

 

 

Những ngày này đất Mũi thật lặng yên

Bởi những yêu thương đã đi về phía Biển

Chỉ còn đêm rì rầm kể chuyện

Những ngày lặng lẽ bờ ngóng đợi thuyền xa

 

Đêm Đất Mũi ngọt ngào nghe điệu lý, câu ca…

Như tiếng vọng thời hồng hoang vào lòng hoang hoải

Thuyền đã ra khơi, bến bờ còn ở lại

Môt tháng hai mươi ngày khắc khoải chờ mong…

 

Đến nơi này mới hiểu vì sao mắt con gái biển mênh mông

Sâu thăm thẳm và vời vợi thế…

Hàng mi rợp, dày …nơi bắt nguồn cội rễ…

Che chắn những con thuyền về bến bình yên

 

Đêm Sông Đốc thật dài bởi ánh mắt chung chiêng

Khi kể cho em nghe về tình yêu của Biển

Thoai thoải dài, bờ cát chừ lên tiếng

Mênh mông đến tận cùng vẫn yêu nhất bờ thôi…

 

Chị kể em nghe thời con gái xa xôi…

Yêu thương anh …

Rồi nên duyên với người con của Biển

Để rồi biết hát dân ca…

Biết nghe sóng thì thầm kể chuyện…

Những ngày vắng xa bờ…

Thuyền chao đảo…ngả nghiêng…

 

Dẫu như thế nào, Thuyền cũng sẽ nhớ tơ duyên

Cũng sẽ nhớ nơi bình yên sau chuyến hải hành về phía biển

Cũng sẽ nhớ nơi tình yêu lên tiếng…

Ánh mắt thật dịu dàng…người con gái Biển Cà Mau…

 

Đêm ở Đất Mũi những ngày này…thăm thẳm …trôi sâu…

Viết tại Sông Đốc - 2009

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Đánh trẻ con!

 

Bất đắc chí với cuộc đời, những cái tát hằn má con

Thất bại với bản thân, vết roi thâm lưng trẻ

Xót xa tấm thân nhỏ nhoi

Đứa bé tím môi bập bẹ:

Con biết lỗi rồi

Con sợ lắm Bố ơi!

 

Yêu thương ở cuộc đời đâu cứ phải đòn roi

Những đứa trẻ thành danh đâu phải nhờ ngọn roi khi bé

Người xưa có câu: Thú dữ còn thương con mình, huống chi đứa trẻ

Đòn roi đâu có giúp con người hướng thiện với chữ tâm…

 

Rồi khi lớn lên, ký ức xa xăm

Đứa trẻ sẽ nhớ nỗi đau ngày hôm nay như vết hằn năm tháng

Có ai chắc không lần nào tâm hồn nhỏ nhoi vỡ rạn…

Đứa bé ngày ấy sẽ hành xử với con mình

Như bố nó hôm nay…

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Chào cô bé nhà báo!

 

Thi thoảng có ghé qua nhà em. Rất ấn tượng về cách viết và cách thể hiện tiếng nói bằng chữ viết rất riêng của em. Mong rằng em sẽ viết hay, đều tay để motngaymuadong sẽ luôn được đọc những cảm xúc rất lamnhi nha cô bé.

 

Cám ơn em đã dành những yêu thích cho những câu văn vần của motngaymuadong!

 

Mọi ngày luôn là những tốt lành lamnhi nhé! :lol:

 

Ym đây xin cảm ơn hè, hi hi

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...