Jump to content

Recommended Posts

CHIỀU KHÔNG EM

 

Chiều không em ta tiêu điều hoang phế

Đêm càng sâu cho rệu rã linh hồn

Ta nhặt hết lời dỗi hờn trách móc

Nhặt tiếng cười em vội vã bỏ quên

Nhặt nụ hôn vô tình ta tưởng tượng

Nhặt tàn phai cho một chuyến yêu đương !

 

Ngô Hữu Đoàn

Tháng 06/2005

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

TỪ KHI EM ĐI

 

Từ khi em đi cỏ hoang thềm cửa

Đèn dầu đêm leo lét mãi bên đời

Vết thương nhỏ nhiều khi sâu vời vợi

Đôi lần nghe tím buốt những đêm mưa.

 

Ngô Hữu Đoàn

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

BÀ GIÀ VÀ RỔ MẬN

 

 

Buổi chiều hương lộ

Xe chạy bụi bay

Vỉa hè loay hoay

Bà già - rổ mân.

 

Đằng kia cổng chợ

Người khỏe giành rồi

Già yếu chịu thôi

Ngồi chờ khách hẩm.

 

Mận thì có ít

Ruồi nhặn thì nhiều

Vẻ mặt buồn thiu

Tay huơ huơ yếu.

 

Bổng đùng một cái

Người người chạy, la

“Dân Phòng đi qua”

(cái tin sét đánh).

 

Bà già hoảng hốt

Vẻ mặt thất kinh

Hết sức bình sinh

Quàng bưng rổ chạy.

 

Dép tàn bỏ lại

Khăn ố xuống đường

Tóc bạc rối bươn

Nhưng… ôi… không kịp !

 

Một tốp áo xanh

Hằm hằm sát khí

Cầm cây rượt ví

Giựt rổ mận bầm.

 

Bà cố níu lại

Vùn vụt gậy huơ

Nhắm mắt… nín thở

Chúa ơi… chưa trúng…!

 

Bà cố níu lại

Một miếng cơm chiều

Nửa hẩm nửa thiêu

Mất còn, may rủi.

 

Bà già yếu ớt

Trai trẻ, gậy to

Nên cuộc giằng co

Chỉ trong tích tắc.

 

Rổ mận thương đau

Quăng lên xe tải

Cũng kịp rơi vải

Một mớ xuống đường.

 

Bà già thảm thương

Theo xin cái rổ

Nhưng… ôi… ôi…khổ !

Xe chạy bụi bay...

 

Bà nhìn rổ mận

Rổ mận nhìn bà

Càng lúc càng xa

Đành thôi…ân hận ?!

 

 

Bà quay nhìn lại

Lăn lóc trên đường

Mận đầy vết thương

Đã bầm thêm dập.

 

Trái đã qua đời

Trái nằm hấp hối

Khóc lời trăn trối

“Bà ơi …! về đi…!”

 

Người qua ngơ ngác

Thất thểu bà về

Con đường hương quê

Mịt mù hun hút...

 

Có lẽ đêm nay

Đèn hiu bụng trống

Bà nằm ác mộng

Mận ơi …! Mận ơi …!

 

 

Tháng 4/2001

Ngô Hữu Đoàn

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

TRĂNG XÓM NÚI

 

Mảnh trăng vỡ vụn rơi đầu dốc

Hoa bưởi dậy thì, hương bưởi bay...

Em ngồi nghiên bút trong ô cửa

Đèn, sách vô tình uống trăng… say !

 

Nhà em phố núi trăng thành tuyết

Lạnh buốt đồi hoang, lạnh mái tranh

Có người xóm dưới yêu hoa bưởi?!

Len lén trèo lên… ngắt lá xanh!

 

Trăng nghiêng mây tóc làm trăng khuyết

Một cõi trời riêng cho riêng trăng

Rồi trăng đi ngủ khi đèn tắt

Vụn vỡ trời riêng, hương bưởi bay …

 

Ngô Hữu Đoàn

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

NHỚ QUÊ HƯƠNG

 

Quê hương ơi ! riêng gì “chùm khế ngọt” (1)

Đâu riêng gì những “nón lá nghiêng che” (1)

Quê hương là có cả những đông, hè

Có hôm quà ngọt, có ngày đòn roi.

 

Quê hương ơi ! riêng gì những bãi soi

Những ruộng đồng, thảm cỏ xuân xanh biếc

Quê hương có cả ngày hè oan nghiệt

Cháy trọc đồi, tóc mẹ ngã màu cam.

 

Quê hương là mái tranh chiều khói lam

Chập chọang tối thơm nồng hương mẹ thắp

Đứa em nhỏ cột dây thay cho cặp

Trường làng xa không đuổi kịp mặt trời.

 

Quê hương ơi ! ai cũng có một thời

Rồi “cơ hội” níu ta về lối khác

Bỏ người thân, người thầy vương tóc bạc

Chẳng biết gì nhau, chẳng hay qua đời.

 

*

* *

 

Quê hương ơi ! riêng gì “thuở còn thơ” (2)

Riêng gì “hàng tre, con sông xanh biết” (3)

Quê hương là quảng đời mang luyến tiếc

Nén cả vào một góc của con tim

 

Quê hương là bức thư tình mực tím

Ngày lại ngày chưa biết cách trao nhau

Chiều tan trường một rừng tuyết phau phau

Chiếc xe đạp, tà áo em hoàng hạc !

 

Quê hương ơi ! những chiều mây trắng bạc

Thằng em thơ đủng đỉnh lưng trâu về

Cha cuốc ruộng lưng khòm giữa đồng quê

Tối mịt về đèn pin là điếu thuốc.

 

Quê hương ơi ! nhớ từng nét mặt người

Cười rất giòn dù cái vui đơn giản

Luống mạ non hoặc đồi trơ đá sạn

Cũng câu chào, cũng tiếng hỏi thăm nhau.

 

Quê hương ơi ! nhớ cả những thân cau

Mùa bảo đó gãy ngang còn khúc gốc

Cây cầu cũ nửa kim liền nửa mộc

Chân Ngoại gầy gồng gánh ngại phải qua.

 

Quê hương ơi ! nhớ cả lần cải la

Chuyện hàng xóm chó gà chui qua lại

Rồi đi xa, rồi nhớ về ái ngại

Chuyện cỏn con sao thuở ấy ồn ào ?!

 

Quê hương ơi ! xa rồi nhớ thành thơ

Tiếng mẹ đẻ, gặp nhau mừng khôn xiết

Ai cũng vậy xa lâu rồi mới biết

Những ngôn từ không đủ viết…quê hương !

 

Ngô Hữu Đoàn

 

Chú thích:

(1) Ý thơ Đỗ Trung Quân

(2) Ý thơ Giang Nam

(3) Ý thơ Tế Hanh

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

NHỮNG LỜI NGUYỆN CẦU TRÊN BÃI BIỂN

(Chia sẻ cùng ngư dân tai nạn trong cơn bão số 1, 2006 )

 

vợ trông tin chồng

mẹ chờ tin con

con chờ tin anh, tin cha

người già chờ tin con, tin cháu…

bờ biển không còn cát

bờ biển là những mái đầu xanh, vàng và bạc

những tiếng nấc vỡ oà…

biển màu đen và tím

hải âu bay, nước mắt rơi…

trên những mái đầu

mang nỗi sầu chờ đợi…

 

người người chờ âm thầm

giành nhau tin người sống

chị nguyện cầu chồng chị

em nguyện cầu chồng em

con nguyện cầu cho cha.

em nguyện cầu cho anh…

trăm ngàn lời cầu nguyện

dọc ngang… rối bời…

Thượng Đế cũng rối bời..

bởi lời nguyện cầu nào cũng phải.

nhưng rồi…

ai còn, ai mất…

 

anh về…

vợ con mừng khóc nấc

nhưng rồi sẽ thôi.

vợ người bạn mình cũng khóc nấc

nhưng khóc mãi không thôi…

từng bàn thờ dựng lên

trong tim, trong óc…

những nấm mồ đắp lên

cái bằng đất bằng cát

cái bằng gió bằng nước…

 

hương khói từ đây,

và cả đời…

luân lưu trong xương trong máu

chốc chốc cuồng lên

chốc chốc chảy ra

từ khí quản

từ chiếc mũi cay xè

từ đôi mắt dàng dụa

từ đôi mắt trong xanh…

 

Vợ giỗ chồng thắp hương trên nấm mộ

Con giỗ cha hương thắp… bờ biển xanh !

 

Những người khí tượng, thủy văn

những ai phòng chống giông bảo

cũng ngậm ngùi, tiết thương

rồi cũng về… ngồi rút kinh nghiệm

nhưng những ngôi chùa trong tim

những bàn thờ trong trí nhớ

của chồng, cha, con, cháu …

mãi mãi khói hương…

 

23.05.2006

Ngô Hữu Đoàn

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

THƯƠNG ANH

(Kính tặng thi sĩ bạc phận - Mai Thanh Châu)

 

Một thóang vô tình thấy thương anh

Tình đẹp tình hay vỡ tan tành

Cõi trần sao lắm sầu nhân thế

Những giọt sương đầu vỡ long lanh

 

Anh đi bài thơ vàng như cỏ

Như bức thư tình giấu trăm năm

Hỡi ai về tới miền tiên cảnh

Nhớ mộ tình xưa ghé đến thăm

 

Thương anh đường nhỏ vòng thôn xóm

Ì ạch trên vai những cuộc tình

Có cội mai nào trăm năm tuổi

Mà quên mùa trổ cái xuân đầu

 

Thôi anh về trước em về sau

Cái cuộc trần gian mãi bể dâu

Có vạt mây nào bay trắng quá

Nhìn xuống biển xanh khóc ngày đầu .

 

Ngô Hữu Đoàn

Tháng 5/2006

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

NỢ

 

Lọt lòng đã mắc nợ sinh thành

Đi đứng, nói cười nợ loanh quanh

Nợ sông nợ núi cùng trăng gió

Nợ khói lam chiều, nợ biển xanh.

 

Nợ trà, nợ rượu nợ cành hoa

Nợ nắng nợ mưa nợ mái nhà

Nợ tiếng chim, nợ từng cánh bướm

Nợ những con đường, nợ sân ga.

 

Ăn ngọn rau là nợ cỏ cây

Hít hơi thở là nợ đất trời

Nợ ngang nợ dọc cùng trên dưới

Cộng lại một đời… ôi tả tơi!

 

Chưa trả đi tu là trốn nợ

Ngồi không cũng nợ áo cơm rồi

Ai xây chùa, mua chuông cho gõ?

Tới cửa thiên đình bị đuổi thôi.

 

Phải cố lên thôi phải trả thôi

Gặm nhấm đời rồi chớ lôi thôi

Chẳng làm gì lợi cho sông núi

Chết còn mắc nợ nhục quá thôi.

 

Ngô Hữu Đoàn

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

NỢ - trả không hết đâu bạn thân ơi - bốn đoạn đầu hay tuyệt nhưng đoạn cuối thì ... thì hơi cường điệu ( cả ý lẫn từ ) thành ra tý chút gượng ép - thử trau chuốt lại cho êm dịu hơn đươc không ! thân ( không hiểu sao cứ đọc những bài viết của bạn cả thơ - văn - luận là mình lại nổi hứng đấu đáp ngay , đừng giận nhé )

 

NỢ

 

Nửa đường - trưa chợ - ngồi tính sổ

vay trăm năm - góp trả một đời

trả một đời tôi còn vẫn nợ !

vẫn nợ người tôi nợ cả tôi

 

nhathao

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

ui, chào nhathao, đúng là hơi nặng lời ở khổ cuối, nhưng bây giờ thì chẳng sửa được chữ nào nữa ! thôi kệ. Bài này viết trong lúc chợt nghĩ rằng mình chẳng làm gì có lợi cho quả địa cầu này nhưng từng ngày phải ăn, phải uống, phải quần, phải áo .... tức là mỗi ngày mình đều "gặm nhấm" ít nhiều của cải của thiên nhiên vũ trụ. Khi chết thì cũng ích kỹ đem đi chôn giấu mất, không con gì ăn được miếng cho ngon miệng ! rốt cuộc loài thú cầm dù có "gặm nhấm" cõi đời thì chí ít cũng để cái xác cho loài khác có miếng ăn hạnh phúc nay lúc nó lìa đời, còn con người thì không ! Bởi vậy theo tôi, nếu ai đó thừa hưởng một gia sản đồ sộ mà suốt đời chỉ ăn ngủ thôi, không làm bất cứ việc gì cả thì người đó sẽ thiếu nợ tày trời, tày đất ! hi...hi....

Đôi khi tui lại nghĩ chuyện "trên trời dưới đất như vậy" ! các bạn thông cảm cho bài thơ Nợ đó nhé !

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...