Jump to content
Thành Viên

Thơ Tân Hình Thức với Âm thanh đọc

Recommended Posts

GIÀ & TRẺ

(Gyảng Anh Iên)

 

Cái gì Người Già cũng thường chê

Người Trẻ, “Chúng mày thì biết quái

gì!” Nhưng Người Trẻ cũng thường nghe

chẳng kịp câu, nên lời của Người

 

Già lại là, “Chúng mày thì biết!”

Cái gì Người Già cũng thường chê

Người Trẻ. Ví dụ chuyện yêu đương;

xử sự; học hành. “Cứ yêu đương

 

như thế thì hỏng! Cứ xử sự

như thế thì hỏng! Cứ học hành

như thế thì hỏng!” Nhưng Người Trẻ

cũng thường nghe chẳng kịp câu, nên

 

lời Người Già lại là, “Cứ yêu

đương như thế! Cứ xử sự như

thế! Cứ học hành như thế! Cái

 

gì Người Già cũng thường chê Người

Trẻ. Nhưng Người Trẻ cũng thường nghe

chẳng kịp câu, nên có nhiều Người

Trẻ kịp Giàu, trước khi Người Già

 

kịp chê Sống Rẻ. Cái gì Người

Già cũng thường chê Người Trẻ, nhưng

Người Trẻ cũng thường nghe chẳng kịp

câu, nên có nhiều Người Trẻ kịp

Già, trước khi Người Già kịp chê

Chết Trẻ!

 

Sep 26, 04

 

 

Âm thanh đọc

Giọng Đọc: Bùi Đức Nguyên Vũ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

THÊNH THANG ĐỊA NGỤC THIÊN ĐƯỜNG

(Đình Nguyên)

 

Ngọn gió buổi chiều thổi sợi tóc xanh

bay về địa ngục vẽ những vòng phiền

luỵ trên không. Lúc gần rớt xuống tận

cùng, sợi tóc ngước lên còn lấp lánh

 

 

một thiên đường chấp chới ở trên cao.

Mây và bầu trời xuống thấp, đất cận

kề như chưa bao giờ được ghé mắt

nhìn vào tận cõi thiên thu. Nơi địa

ngục mà lâu nay nó cứ tưởng thiên

đường, ở xa xôi mà bỗng thật gần.

Gió bay hay tóc bay, trời xanh hay

đất xanh cứ loang loáng thế thôi chứ

biết bao giờ rõ rệt ranh giới chia

phân. Cứ lẫn lộn mà sống bởi vốn

liếng của cuộc đời đâu có bao nhiêu.

Sợi tóc phai sương trong chiều lộng gió

về đi thênh thang địa ngục thiên đường.

 

 

08072004

 

 

Âm thanh đọc

Giọng Đọc: Đỗ Kim

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

ĐI QUA DÒNG SÔNG

(Nguyễn Lương Ba)

 

Gửi Huế thân yêu

 

Tôi tưởng tượng em đang ngồi bên

cạnh dòng sông ngày nào, dù dòng

sông này dã không còn là dòng

sông ngày nào em vẫn thường hay

 

cặp sách đến trường. Đã bao năm

khi ngồi đàn ghi ta dưới đò,

tôi tưởng tượng em đang nghe tôi

hát dưới con đò thả trôi chầm

 

chậm về phía em, nơi căn nhà

ở đầu chợ. Có khi em mặc

bộ đồ màu hồng đi chiếc xe

đạp bên bờ sông, có khi em

 

mặc áo trắng dưới nắng hanh vàng

trên bến sông. Cho dù mưa nắng

tôi vẫn hát bài ca chầm chậm

mà nghe như nàng nói sẽ đi

 

Pleiku: “Ba em không còn ở

đây nữa”. Và như thế tôi sẽ

làm gì với bài hát thật xưa

này, còn con đò trôi chầm chậm

 

trên sông thì nào có ích gì !

Cho nàng đang cần một bài luận

văn tả tiếng đàn của Thúy Kiều:

“Bốn dây như khóc như than / Khiến

 

người trên tiệc cũng tan nát lòng”

Mọi người đều biết Thúy Kiều mà,

nàng thì khi nào lại không khóc.

Nhưng tôi hát và Thúy Kiều đàn

 

thật ra rất gần gũi nhau. Nhiều

khi tôi hát to như khóc bài

Chiều Mưa Biên Giới rồi tưởng tượng

em sẽ rời bỏ thành phố này

 

thì tôi đâu còn gì để luyến

lưu cái thành phố này. Như thế

thì tôi cũng nên đi, đi đâu

thì cũng mong về lại dòng sông.

 

Cuối cùng ở Mỹ lại có dòng

sông Trinity cũng chầm chậm.

Em cũng không còn, con đò cũng

không còn. Dòng sông cũng chảy chầm

 

chậm qua cái xa lộ 35E

ngập nước. Chỉ một mình tôi trên

chiếc xe. Đã bao năm tôi lại

trở về nhìn dòng sông. Thoạt đầu

 

tôi cứ ngỡ như dòng sông Trinity,

nhỏ thôi. Em cũng không còn, con

đò cũng không còn. Cho dù dòng

sông này với con đò trôi chầm

 

chậm hay dòng sông Trinity

chảy ngang những cao ốc ở Texas,

tôi thật mong được trở về nhìn

lại dòng sông đã bao năm nhớ.

 

Có đêm tôi ngủ ngoài trời, giờ

thì chẳng có cách chi để ngủ.

Lại một dòng sông chảy chầm chậm

nhưng mà em biết không. Chỉ còn.

 

 

 

 

07/30/2005

 

 

Âm thanh đọc

Giọng Đọc: Ẩn Lan

 

 

 

Nguồn: www.thotanhinhthuc.org

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

LAI KIẾP

(Hoàng Xuân Sơn)

 

Trong hố xương những con bò nằm

nhai lại tiền kiếp. Câu hỏi lớn:

Dòng sông vị lai. Và số phần

mai sau những kiếp thuyền trôi nổi.

 

Trò chơi ô ăn quan (chữ) sắp

xếp từ ấu THƠ. Mỗi ngày một

lớn lên đắp đỗi qua ngày chiếc

đinh đóng giữa tim cuồng loạn. Máu.

 

À phải máu rải rắc những cánh

hồng trên đường đi vạn dặm. Con

thò lò ngửa mặt lên trời cười

khóc canh bạc đời thâu đêm mòn

 

mỏi trông chờ. Có ai nghe tiếng

hú tàn khốc bên kia bờ vực.

Đứng dậy mà đi. Nhìn. Máu xương

bầm dập. Đứng dậy mà đi cào

 

sạch phố nhà xuống mồ tập thể!

Có ai nghe tiếng rên khóc tỉ

tê vọng từ lòng đất. Con sông

đến rồi đi hai bờ tang trắng.

 

Con bò khóc rồi cười một ngày

hóa điên. Trăng ấu THƠ nổ tròng

con mắt. Sợi quang đỏ túa chụp

xuống đời những bóng ma sục sạo.

 

Thuyền và rong. Cùng trôi đi, rong

còn vướng mắc ở lại. Nền thép

sắt óng ả khách phương. Đứng dậy

mà đi bộn bề tứ tán. Quăng

 

mình lên mỗi đầu gia tốc bay

khắp hành tinh. Có lẽ nào CON

BÒ THƠ và những muà tương tư

buồn bã nằm. Thiên thu tràng hạt.

 

 

03 fevrier 2001

 

 

Âm thanh đọc

Giọng Đọc: Ẩn Lan

 

 

 

Nguồn: www.thotanhinhthuc.org

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

NHẮM MẮT KHÔNG NGỦ

(Quỳnh Thi)

 

Đã bao lần nhắm mắt mà không

ngủ, ai nói ai cười ai khóc

chung quanh. Tự tại soi đi soi

lại, mắt nhắm không tường đời diễu.

 

Đã bao lần nhắm mắt mà không

ngủ, nhưng lại nhìn thấu suốt Thế

Giới không bằng ánh sáng mặt trời

mà bằng tuệ nhãn con mắt thứ

 

ba, rồi đau, nó cảm xúc được

những giọt nước mắt tuôn trào âm

thầm chẳng ai thấy. Đã bao lần

nhắm mắt mà không ngủ giá mà

 

ngủ được đến thiên thu! Cần gì

trông thấy con người trong bóng đêm

nhưng họ vẫn hiện diện nhảy múa

luân vũ bắn giết xiết cò liên

 

tục. Anh bạn người Afghanistan

nói với tôi rằng: bức tượng Phật

lớn nhất thế giới đã bị giật

sập ở quê hương anh để đất

 

đá chồng lên đất đá thây người

chồng chất thây người cùng được mấy

năm. Đã bao lần nhắm mắt mà

không chết, nhìn suốt năm tháng đã

 

qua, vèo gần sáu mươi, chẳng ra

gì lẩn quẩn ăn lận cối xay.

Cố nhắm mắt để tìm để quên.

Bao niên đại qua đi, có có

 

không không. Tựu trung cũng chỉ mong

tìm gặp lại chính mình ở cõi

đời này. Đã bao lần nhắm mắt

mà không ngủ, nằm vắt tay lên

 

trán, thấy trong đầu mọc khối u.

Khối u nhức nhối hóa bài thơ.

Bài thơ đã thấm trong sự chết,

phải chăng đó chỉ là ngọn gió

 

vô tình. Vừa thôi, vừa thôi cuộc đời.

Tưởng đời đã quên, mà ta cũng

chẳng quên được đời. Biết bao lần

nhắm mắt mắt.

 

 

 

Âm thanh đọc

Giọng Đọc: Ẩn Lan

 

 

 

Nguồn: www.thotanhinhthuc.org

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

BẬC THANG

(Khế Iêm)

 

Những bậc thang nối với nhiều tầng

lầu, những bậc thang dẫn tới nhiều

đường tầu, những bậc thang và những

bước chân; những bước chân trong tôi

 

có ngón giao chỉ, từ phố phường

đi ra biển đông; những bước chân

trong tôi rướm đời du mục, dù

rằng tôi chưa bao giờ sống đời

 

du mục; điều này ám chỉ rằng

tôi là mảnh vỡ tí ti của

quá khứ, bị cánh bướm đập, văng

ra thành kẻ lưu cư nơi miền

 

đất lạ; không khác nào những bậc

thang và những bước chân, tái hiện

rồi tái hiện, rơi trong hỗn mang;

bởi chẳng phải là những bậc thang

 

vẫn nối với nhiều tầng lầu, những

bậc thang vẫn dẫn tới nhiều đường

tầu, và những bước chân trong tôi

vẫn còn đang vang lên thanh âm

 

quyến rũ dị kỳ; thật ra, tôi

không muốn nói hơn một ly những

gì tôi nói – những bước chân và

những bậc thang đến đây là hết.

 

 

 

Âm thanh đọc

Giọng Đọc: Linh Vũ

 

 

Nguồn: www.thotanhinhthuc.org

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

CÁI CÂY CÒN LẠI

(Trà Đóa)

 

 

 

Cái cây còn lại, đứng ở góc đường

ai cũng nhìn thấy khi đi qua đó.

Cái cây không còn nhiều lá, vài nhánh

chỏng chơ đâm lên trời lúc hoàng hôn.

 

Có nhiều người trong thành phố không biết

có cái cây ấy. Và không biết còn

nhiều thứ trong thành phố này và không

biết nhiều thứ khác không còn ở đây.

 

Có quá nhiều điều mà ta không biết.

Cũng không sao, vì chẳng để làm gì.

Những người mà ta quen quá lắm chỉ

nhiều bằng số ghế trong một tiệc cưới.

 

Thỉnh thoảng gặp một người lạ ngồi cùng

bàn trong bữa tiệc. Khi về cũng không

thể nhớ tên hay địa chỉ. Vì chẳng

để làm gì. Người lạ nhiều vô kể.

 

Có quá nhiều thứ không cần phải biết

Vì chẳng để làm gì. Như thành phố

này... Rồi ta cũng phải quen với những

điều: có quá nhiều thứ không cần biết...

 

Chỉ cái cây còn lại, cái cây trụi

lá, vài nhánh khô chỏng chơ đâm lên

trời. Không còn chỗ trú cho những anh

xe ôm và chim chóc khi mỏi cánh.

 

 

12/2004

 

 

Âm thanh đọc

Giọng Đọc: Diễm Nghi

 

 

 

Nguồn: www.thotanhinhthuc.org

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

CHO NHỮNG NỬA NGÀY TIỀU TỤY

(Trần Kiêu Bạc)

 

 

 

Một đời khổ nhọc đi qua lúc

nào không biết. Những giây hạnh phúc

trôi qua khi nào chẳng hay. Chỉ

nửa ngày tiều tụy là luôn ở

lại, thật lâu, thật sâu. Nửa ngày

chờ em trên đồi hẹn hò cũ,

treo lơ lửng những nhánh thông già.

Nửa ngày úp mặt trên trang sách

ở góc thư viện vắng tanh, buồn

rũ rượi những pho sách trăm năm

không ai sờ tới. Nửa ngày theo

Mẹ ra chợ nhìn người ta bán

buôn, co rúm những bó rau sẫm

màu vì ế ẩm. Nửa ngày ngồi

im lặng trong nhà quàng, chờ đến

giờ thăm thằng bạn thân vừa qua

đời tuần trước, quàng mãi chưa đưa

đi. Nửa ngày không viết được câu

chữ nào, trống không một cõi suy

tư đã đóng băng như từ ngàn

năm trước. Những nửa ngày như vậy

là nửa ngày tiều tụy trong đời.

Góp lại thành nhiều ngày tiều tụy

mình không hay. Thành ra một đời

tiều tụy từ những nửa ngày tiều

tụy. Vỗ về nửa ngày tiều tụy,

an ủi trọn kiếp người! Còn không

những nửa ngày như thế trong đời!?

Còn không thời gian vỗ về, an ủi??

 

 

07/07/2004

 

 

Âm thanh đọc

Giọng Đọc: Phạm An Nhiên

Nhạc đệm: Trang Thanh Trúc (Paris)

 

 

 

Nguồn: www.thotanhinhthuc.org

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

GIẤC MƠ TÔI

(Nguyễn Phan Thịnh)

 

 

 

tôi mơ gặp tôi đi qua sông đi

qua suối có khi đi lên đồi đi

xuống đồi nhiều lần đi lên núi đi

xuống núi nhưng không bao giờ đang ngồi

 

 

tôi mơ gặp tôi và tôi trong mơ

hỏi tôi đi đâu tìm ai làm gì

tôi làm quen tôi và hai tôi đi

xuống đồi đi qua sông đi lên núi

 

hai tôi đi qua suối đi tới đi

tới và lên núi xuống núi không gặp

ai tôi hỏi tôi trong mơ nhà mình

và tôi trong mơ không biết quê mình

 

đi hết hòang hôn đi tới bình minh

không có bắt đầu chẳng có tận cùng

không tuyệt vọng không hy vọng vẫn tôi

và tôi vừa là hai vừa một mình

 

tôi mơ gặp tôi và tôi gặp tôi

mơ tôi mơ tôi chưa một lần được

ngồi nhưng chắc chắn bên kia giấc mơ

này chúng tôi sẽ nằm xuống chung mồ

 

 

 

 

8/9/2003

 

 

Âm thanh đọc

Giọng Đọc: Giọt Mưa Tím

 

 

 

Nguồn: www.thotanhinhthuc.org

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...