Jump to content
lei

Thời giandần trôi...!

Recommended Posts

Thời gian dần trôi,Tôi thấy mình bắt đầu già đi và yếu dần.Những trận trái nắng dở giời,những cơn đau yếu... Đã khiến Tôi suy sụp đi rất nhiều.Những cái rét đầu mùa đông khắc nghiệt,những cơn mưa rào trái mùa,những cơn gió khô khan của một mùa hè nóng bức…tất cả đều khiến Tôi bị suy sụp đi rất nhiều.Tôi nhớ những khoảnh khắc vui vẻ,chạy nhảy tung tăng thời đi học.Tôi nhớ những trận mưa rào,to mà những lúc đó Tôi và lũ nhỏ cùng xóm háo hức chạy ra đùa nghịch…Tôi nhớ quá đi mất.

 

 

 

Ngồi một mình,tựa vào thành giường,Tôi ngoái cổ ra nhìn bầu trời trong xanh, êm ả của một mùa hè dịu mát.Những chiếc lá khẽ đung đưa nhè nhẹ,những con ve sầu đang thi nhau hát,những cơn gió nhẹ thổi êm dịu qua căn phòng.Mọi người đều đã ngủ cả rồi,ngoại trừ Tôi.Họ ngủ thật ngon,thật thoải mái.Trông họ ngủ mà ít ai nghĩ rằng họ đang mắc chứng bệnh nan y,không có thuốc chữa.Họ thở thật đều,thật đều,hơi thở nhè nhẹ, đều đều của họ khiến Tôi liên tưởng đến một bản nhạc giao hưởng thính phòng có tiết tấu chậm,trầm,bổng.Tôi thở dài đánh thượt một cái,Không biết bao giờ thì mình mới thoát khỏi cái cuộc sống tù túng chặt trội này cơ chứ.Thật khó chịu.Bầu trời bắt đầu biến đổi,không còn trong xanh nữa,xa xa phía bên kia chân trời,những đám mây đen đang vần vũ kéo về phía này.Tôi tụt người xuống giường,kéo chum chăn quá đầu,cố ru mình vào giấc ngủ.

 

-1…2…3…4…5…6..7…8…9…10…11…12…-Tôi lẩm nhẩm đếm các con số,hi vọng mong manh là mình có thể ngủ một cách dễ dàng hơn.tôi cứ lẩm nhẩm như vậy cho tới lúc hai con mắt Tôi nặng dần,nặng dần và tôi cụp hai mắt lại.

-Chuyện gì vậy mày?-Tôi hỏi đứa làm cùng,khi thấy nó và một đứa nữa đang cười khúc khích.

 

-Cái thằng mày vừa làm ấy.Mày thấy nó thế nào?-Nó trả lời,vẫn cười khúc khích với mấy đứa kia.

 

-Bình thường.Chả có gì đặc biệt cả.-tôi trả lời và ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh nó,với tay ra đằng sau lấy một quả quýt trong cái rổ ngay cạnh đó.

 

-Nó vừa trêu Tao với thằng Điệp.Nó hỏi hang của bọn tao thế nào?làm ăn có ổn không?Tao và thằng Điệp trêu lại là cả hai đều Ngon hơn của nó…-Thằng Huy giải thích.Tuy nói là thằng,nhưng Huy hơn Tôi tận 5 tuổi,và Điệp thì bằng tuổi Tôi.Cả hai đều là người ngoại tỉnh lên đây kiếm việc làm,và cả hai đều là người trong "ngành".Ngoài Huy, Điệp ra,chỗ Tôi còn có thêm Tùng,Hưng,Cường…nữa.Tất cả đều là người ngoại tỉnh cà,từ Hai Dương-Thanh Hoá-Bắc Can-Hà Giang-Quảng Ninh-Lạng Sơn-Bắc Giang-Bắc Ninh…Và cho cả đến Tôi-Gốc Hà Nội cũng "nhảy" vào làm cái công việc này.Hàng ngày.Chúng tôi đều ăn nghỉ ở trong nhà,và làm việc trong đó.Chúng Tôi gần như là làm 24/24h.Lúc nào có khách thì chúng Tôi làm,và khi nào không có thì chúng Tôi ngủ,xem TV, đánh bài…Nói chung là làm tất cả những gì chúng Tôi thích.

-Này này các dì,mồm be bé cho Tôi nhờ.Mồm các gì như cái mẹt ấy,nói oang oang lên.Muốn cho cả thiên hạ biết mình làm nghề gì mà nói to thế hả?-"má mì" của chúng Tôi bước từ trong ngõ,nói vọng ra.Gọi là "má mì" là gọi thầm,và khi không có mặt của má ở cạnh.Còn khi có má thì phải kêu má bằng "ba".kêu như vậy cho nó than thiết và tình cảm. Ổng thích gọi như vậy,vì ổng nghĩ.Nếu không có ông thì chúng Tôi liệu có một công việc ổn định,nguồn thu nhập cao?cuộc sống khá giả,tiền tiêu như nước,và được thoả mãn nhu cầu sinh lý một cách thoải mái như hiện tại hay không?Chúng Tôi luôn nghĩ rằng,nhờ một phần nào sự giúp đỡ của ông chúng tôi mới có cơ hội như thế này.Nhưng cũng nhờ ông mà chúng tôi mới cảm nhận rõ thân phận của mình,chúng tôi sinh ra,lớn lên là dành cho cái gì?!Tất cả đều nhờ có ông.

 

-Bọn con đùa tý mà ba.Ngồi không mãi cũng chán,nên đùa chút cho vui.-Huy trả lời,tắt ngay bộ mặt bỡn cợt nhí nhố của mình

 

-Đùa cái ###### gì? Đang giờ làm việc. Đùa cái gì mà đùa.Muốn đùa thì về nhà mà đùa. Ở đây thì lo mà làm đi.-Ba nói trong lúc giở chiếc điện thoại di động ra xem.-Tý nữa Hùng làm một ca nữa.Ca này khoảng 4-500.Nó hẹn trước rồi.

-Lại nữa ạ?-Tôi giật mình hỏi.

 

-Lại nữa?Mày nói hay nhỉ?thế mày đến đây làm gì?Chơi à?Hay không thích làm nữa?Nếu không thích thì về.Có thế thôi. Đã làm đĩ rồi còn kêu than mệt với không mệt…

-…

 

-Vậy để thằng Huy hay Điệp làm vậy?- Ông nói khi không thấy Tôi nói gì

-Thôi làm đi,còn ngại gì nữa.500 cơ mà.Sướng cửng cu còn giả bộ.-Thằng Điệp khích đểu Tôi.Tôi ghét cái kiểu nó nói như vậy.

 

-Thôi chịu khó đi.Có thêm một ca thôi mà.Lo gì.-Huy nói thêm vào,giọng cổ vũ

 

 

-Hừm…Thôi được-Tôi nói,giọng có vẻ mặc cả với ông-nhưng chỉ thêm ca này thôi đấy.

-Ừh!- Ông trả lời.

 

Vậy là,Tôi chấp nhận lời đề nghị của ông một cách miễn cưỡng.Quả đúng như lời ông báo trước,ca Tôi nhận lời làm là một người đàn ông trung niên,giàu có.Với bộ dạng bảnh bao,trải chuốt,một mùi nước hoa thơm phức,một bộ vét sang trọng,cùng một con ford bong lộn đã làm cho toàn bộ lũ nhân viên chúng tôi trố mắt ra nhìn,thầm thì thán phục và ghen tỵTôi dẫn người đàn ông đó vào trong nhà,nơi Tôi sẽ tiếp ông…Để cho tiện,Tôi gọi ông là anh…Vì dù gì thì trong lúc làm,Tôi cũng gọi ông như vậy.Anh ấy tên Long.Người cũng gốc Hà Nội, đã có vợ và hai con.Hiện anh là giám đốc điều hành một công ty nho nhỏ chuyên về đồ nội thất gia đình.Nhìn chung,và theo cách phán đoán bề ngoài thì anh là người khá manly,trầm cảm,cũng khá vui tính nữa.Anh rất dễ dãi,hoà đồng…Anh tự nhiên đến nỗi Tôi hơi bị choáng.

-Sao!Ta làm ở đâu hả em?-Anh hỏi khi Tôi sập cánh cửa phòng sau lưng.

 

-Đâu cũng được.Trên dưới đều ok.Hôm nay em hơi mệt,nên có lẽ sẽ khiến anh mất hứng đấy.-Tôi nói thẳng với anh.Cố nặn một nụ cười giả tạo trên mặt.

-Anh cũng vậy.Hôm nay anh tiếp khách khá nhiều nên cũng không thấy hứng thú cho lắm.-Anh ôm Tôi vào lòng, đẩy vào trong chiếc giường cạnh đó.tôi không kháng cự,chỉ nhẹ nhàng hưởng ứng theo hành động của anh.Tôi quàng tay, ôm lấy người anh,nhẹ nhàng đặt một nụ hôn sâu vào môi anh.Anh nút lấy lưỡi Tôi,cắn nhẹ nó,và nút thật chặt lấy nó. Đôi bàn tay của anh nhẹ nhàng vuốt dọc sông1ưng của Tôi.Nó nhẹ nhàng uyển chuyển,lướt từ trên xuống,từ bờ vai gồ ghề đến vòng eo thô kệch của Tôi.Anh ghì chặt lấy Tôi.tôi có cảm giác anh như muốn bóp nghẹt lấy Tôi,không cho Tôi vùng vẫy.Tôi gần như bị kích thích,hưng phấn,quên đi cả nỗi khó chịu,bực mình,mệt nhóc mà cách đây mới có vài phút còn hiện diện trong đầu Tôi.Tôi ôm chặt lấy anh,hai bàn tay của Tôi cũng bắt đầu hoạt động.Cũng vuốt ve,mơn trớn cơ thể của anh…Tôi muốn “ăn sống nuốt tươi” anh ngay lúc này.Tôi nằm đè lên anh,hai tay vội vã cởi bỏ những chiếc cúc áo,những chiếc khoá quần…Tôi nôn nóng muốn ngắm nhìn cơ thể của anh.Muốn tận hưởng cái cảm giác sung sướng đê mê khi trong tay mình có được một người đàn ông hoàn hảo.-Im nào.Trật tý chút nào. Đ

 

ể ngưởi khác nghỉ ngơi nữa chứ?-Tiếng ai đó vang vọng trong đầu Tôi.Kèm theo là tiếng huyên náo,nhộn nhịp của tiếng xe cộ chạy phía ngoài đường,bên kia bở tường bệnh viện.Tôi dụi mắt,từ từ hé mắt ra nhìn ai đang nói.Một người phụ nữ nhỏ thó, đang lay hoay thu xếp chiếc giường bệnh phía cuối căn phòng,giọng bà nhỏ nhẹ,mà nghiêm nghị.Bà đang thoăn thoắt trải chuốt lại cái giường một cách tỉ mỉ,ngăn lắp.

-Anh ta chuyển đi đâu rồi hả cô?-Tôi ngồi dậy,tựa mình vào thành giường,hỏi bà.

 

-Anh ta đi rồi,anh ta đã không qua khỏi cơn đột quỵ.Hi vọng anh ta sớm đầu thai sang kiếp khác,và sống một cách tử tế hơn.-Bà vừa nói,vừa thu xếp nốt mấy cái ga trải giưởng,tấm chăn mà không ngẩng mặt nên xem anh đang hỏi bà.Tôi im lặng,không nói năng gì,cà mấy người bệnh cùng phòng nữa.Trong đầu Tôi lúc này nảy ra biết bao nhiêu ý nghĩ mông lung…mà Tôi chưa biết câu trả lời sẽ ra sao?

Tôi lang thang một mình trong khu vườn bệnh viện,vừa đi,Tôi vừa ngắm cảnh vật xung quanh.Khu vườn quá yên tĩnh,không một tiếng động,một tiếng thì thào nào cả.Chỉ có những cơn gió nhẹ khẽ thổi qua từng kẽ lá,khiến chúng đung đưa,xào xạc.Tôi chọn cho mình một chỗ ngồi thích hợp trong khu vườn,tránh những chỗ mà các bệnh nhân khác hay đi qua lại.Vì là khu biệt lập so với các khu khác,nên khu vườn mà Tôi đang ngồi cực kỳ ít bệnh nhân đi vào.Tôi thấy mình hoàn toàn thoải mái khi ở đây.Tôi nghĩ lại những gì mà bà y tá nói với Tôi vào chiều ngày hôm qua.Anh ấy đã đi rồi,cái anh Dũng ấy,cái anh mà lúc nào cũng luyến thoắng cái mồm ấy,cái anh mà lúc nào cũng bỡn cợt, đùa giỡn y như trẻ con ấy…Anh ấy thực sự đã mất rồi.Không biết bao giờ thì Tôi sẽ nối tiếp anh ấy nhỉ?Một tháng?Một năm?Mười năm…?Tôi không biết.Anh ấy đã thực sự ra đi rồi,chưa kịp nói lời tạm biệt với chúng tôi,những người cùng phòng với anh…Và cũng là những người đã cùng chia sẻ những nỗi đau,rằn vặt mà mỗi khi anh trái nắng giở giời…Tôi còn nhớ,khi mới vào

 

đây,anh là người than thiệt nhất.Anh hay đến nói chuyện với Tôi,tâm sự cùng Tôi,chia sẻ những suy nghĩ,kinh nghiệm của mình hồi mới mắc bệnh,và hồi mới vào viện…Cũng như Tôi,hồi đầu khi mới vào đây,ai cũng lầm lì, ít nói.Cố tự thu mình vào cái thế riêng của bản than,biệt lập với thế giời xung quanh.Anh nói,hồi đó anh nhát gan hơn Tôi bấy giờ nhìu.Dù có mấy anh lớn hơn hỏi,nhưng anh không bao giờ trả lời.Chỉ rúc vào một xó mà lầm lỳ thôi-Anh bướng lắm.Các anh ấy nói gì anh cũng không nghe.Chỉ ru rú một mình,không nói gì đâu…-Anh trầm ngâm suy nghĩ một lúc.-Mãi cho tới một hôm,người yêu cũ của anh đến thăm,anh mới bắt đầu nói chuyện với mọi người.Kể cũng lạ phải không em?-Anh cười tươi nói với Tôi.Nhìn anh cười,Tôi thấy mình thật quá tệ hại.Tôi không thể cười nổi,dù chỉ là một cái nhếch mép mà thôi.mặt Tôi rắn lại,không có một chút cảm giác biểu cảm nào cả.

-Dạ!...-Tôi không nói gì cả,chỉ cúi đầu suy nghĩ.

 

-Em nên tự tin lên,mọi người ai ở đây đều giống nhau cả.Có chuyện gì buồn bực,khúc mắc thì cứ hỏi anh và mọi người ở đây,kể cả bác sỹ nữa.Tất cả mọi người đều tốt cả.Em đừng tự khép mình quá mà làm hại sức khoẻ…-Anh vừa nói,vừa vỗ vai Tôi.Anh nói một thôi một hồi khiến mọi người trong phòng phải cười lăn cười lộn,ngay cả Tôi cũng không nhịn nổi nữa.Lần đầu tiên kể từ ngày nhập viện,và cũng là lần đầu tiên kể từ khi Tôi biết mình mắc bệnh,Tôi có thể cười một cách thoải mái như vậy.

-Em cười rồi kìa,cứ cười như vậy có phải tốt hơn không?Suốt ngày cứ bí xị lại,làm sao mà không xấu dzai cho nổi.-Anh đùa Tôi,khiến Tôi vừa xấu hổ vừa buồn cười.

 

-Thôi đi mày.Mày trêu nó vừa vừa thôi…Cứ luyến thoắng cái mồm như cái đài phát thanh ấy.Ai chịu nổi.-Anh Thắng,một người bạn cùng phòng của Tôi can anh Dũng.

 

-Để cho em nó nghỉ đi.Em có vẻ mệt rồi đấy.-Anh Hoàng,cùng phòng,nằm ngay cạnh giường Tôi nói.

 

-Ơ!em chưa có mệt đâu ạ!-Tôi nói,như hi vọng cuộc nói chuyện có thể tiếp tục them lúc nữa,kéo dài thêm…

Nhanh thật,mới bữa nào mình và mấy anh còn đùa giỡn nhau,vậy mà giờ đã có một người ra đi.Tôi ngồi ngắm nhìn bầu trời cao vời vợi.Hôm nay,trời có vẻ âm u,nhiều mây,như muốn mưa vậy.Những đám mây lười nhác trôi hững hờ một cách chậm dãi.Từng chút,từng chút một,chúng tích tụ lại với nhau.Từ một đám mây nhỏ,rồi một đám mây to,cứ to dần,to dần…cho đến khi đen kín cả một bầu trời.Tôi vẫn ngồi dưới tán cây bàng,nơi lúc trước,Tôi thấy dâm mát và khuất bóng mọi người.Tôi vẫn ngắm nhìn bầu trời,quan sát từng biến đổi nho nhỏ của từng đám mây.Tôi thấy trống vắng quá.Vậy là cơn mưa cũng bắt đầu.

 

-Ngốc quá vậy mày.Muốn chết sớm hay sao mà làm như vậy hả?Thằng ngu này…-Thằng bạn gần như trí cốt của Tôi mắng khi vào thăm Tôi.Nó bực mình khi thấy Tôi nằm co ro,run rẩy vì lên cơn sốt.Nó có vẻ lo lắng,quan tâm tới Tôi rất nhiều kể từ khi biết Tôi ngã bệnh.

 

-Thôi đi mày.Có gì quan trọng lắm đâu mà mày cứ làm ầm lên thế? Đằng nào thì tao chả chết,giống anh Dũng ấy.Cũng phải chết thôi…-Tôi nói đứt quãng vì mệt,hơi thở của Tôi nặng nhọc,mệt mỏi.Toàn thân của Tôi nóng ran lên.Tôi thấy mình khó chịu.

-Mồm mày là mồm gì vậy?Xúi quẩy vừa thôi.Mày phải nghĩ tích cực đi chứ.Mày vẫn còn thời gin,dù không nhiều…Nhưng mày vẫn còn có cơ hội…Dù mày có mắc bệnh gì đi nữa thì tao vẫn là bạn mày cơ mà…-Thịnh nói, đó là tên của nó.Nó vừa nói,vừa múc cho Tôi bát cháo nóng mà nó vua mới mua ở ngoài cổng bệnh viện đem vào.Lần nào cũng vậy.Tôi đã nói với nó rất nhiều,rằng Tôi không cần nó thương hại,quan tâm,không cần nó bỏ nhiều thời gian,công sức cho việc vào đây thăm Tôi làm gì…Hãy dành thời gian này mà kiếm lấy hạnh phúc cho riêng mình.Nhưng có lẽ những gì T ôi nói đều trở nên vô nghĩa hay sao vậy.Nó vẫn cứ đến, đều đều,tuần hai buổi…Tôi không tài nào cản nổi nó.-Rồi rồi,tao biết,tao vẫn còn có nhiều thời gian,vẩn còn có nhiều cơ hội…tao biết chứ.Nhưng mày có hiểu là tao thấy thế nào hay không?Cứ mỗi lần n

 

ghĩ tới cái chết của anh Dũng,rồi đến bản thân…tao thấy buồn và đau kinh khủng…Mày có biết không?-Tôi cáu gắt,nói một hơi rồi thở dốc khó chịu,khiến Thịnh phải bỏ giở bát cháo mà vuốt vuốt lưng cho Tôi dễ thở.

-Thôi.Lần nào anh thấy nó đến là y rằng hai đứa lại cãi nhau là sao?y như là đôi vợ chồng son là sao vậy?-Anh Huy nằm trên giường nói vọng sang.-cứ hễ có thằng Thịnh là mày lại cáu gắt là sao vậy Hùng?Mày không cáu không được hả?-Anh hỏi đùa Tôi,có vẻ thật trong đó.Tôi đang lấy lại được hơi thở của mình thì lại bị khó thở trở lại.Câu hỏi của anh khiến Tôi bị sặc khi vừa đút được một thìa cháo vô miệng.-Anh Huy lại

 

đùa bọn em rồi.chúng m mà la vợ chồng son cái nỗi gì?hai thằng con trai với nhau cơ mà…-Tôi và Thịnh đồng thanh nói.Tuy nói vậy,nhưng thực sự thì Tôi cũng rất quý mến Thịnh,dù không nói ra,nhưng Tôi thực sự cảm thấy vui,hạn phúc khi được ở bên cạnh Thịnh.Nhờ có Thịnh mà Tôi còn có thể tiếp tục sống đến tận bây giờ.

Tôi quen Thịnh qua một trang web tìm bạn.Lúc đầu thì Tôi chỉ muốn trêu đùa thôi,không có ý kết bạn lâu dài.Bởi hồi đó,Tôi vẫn không tin là có tình bạn lâu dài trên mạng.Tôi qua lại mail miếc vài lần với Thịnh,và thấy hai người có nhiều điểm khá tương đồng nên cũng chịu khó qua lại,mời nhau đi uống nước.Chúng Tôi quen nhau được hơn hai năm.Trong hai năm đó,chúng tôi đã có bao nhiêu kỉ niệm vui,buồn…Bao nhiêu nỗi bức xúc,vui hờn .Thịnh luôn lun lắng nghe những tâmsự của Tôi,cho Tôi nhiều lời khuyên bổ ích,những lời khuyên mà Tôi luôn luôn thực hiện chúng một cách hoàn hảo.Và ngược lại,Tôi luôn chỉ bảo,góp ý những kinh nghiệm cuộc sống của bản thân cho Thịnh nghe.Giúp Thịnh có được những quyết định sáng suốt…Chúng Tôi luôn tương hộ cho nhau.Giúp nhau hoàn thiện hơn…

 

Bầu trời về đêm thật đẹp.Từng vì sao lấp lánh trên bầu trời,chúng lung linh mờ ảo trông thật tuyệt. Ánh trăng sáng tỏ mọi nơi,hắt những ánh sáng trong trẻo vào từng ngóc ngách căn phòng.Những đám mây nhẹ,mỏng manh trôi hững hờ trên bầu trời. Đâu đó phía xa xa trên bầu trời,có một chấm đen nho nhỏ đang chấp chới lượn lờ…Một con chim ăn đêm đang đi săn mồi.Nó chao nghiêng,chập cánh,liệng lên liệng xuống đều đều.Nhìn nó mà Tôi nhớ tới thời quá khứ của mình.Một quá khứ oai hùng.

-Bầu trời trưa nay trong quá.Nhìn khôn có một gợn mây.Nắng chói chang hà.-Tôi lẩm bẩm một mình trong lớp học.

 

-Nếu ta lấy bình phương của một góc nhân với an pha của một góc đối diện thì thế nào?...-Cô giáo dạy toán vẫn đang giảng đều đều đều trên mục giảng.Tôi cứ ngắm nhìn cảnh vật đang hiển hiện ngoài bầu trời.Tiếng ve kêu râm ran,inh ỏi khắp sân trường.Bầu không khí vốn đã oi ả thì nay càng oi ả nóng bức hơn…thi thoảng mới có một vài cơn gió nhẹ thổi lướt qua…cũng đủ khiến chúng tôi,lũ học sinh đang vật lộn với bài giảng,bầu không khí ngột ngạt trong lớp học.

-Ê,mày không định học hay sao mà ngồi đần ra vậy.-Con nhỏ Thanh ngồi cạnh Tôi đang kéo cổ áo ra cho nó mát nói với Tôi.Nó một tay nới nới cái cổ áo,một tay cầm cái quạt giấy mà quạt lấy quạt để,hòng xoa dịu đi cái oi ả,nóng nực trong cơ thể.-Có cái ###### gì đâu mà học.Chán bỏ con mẹ.Trời ######

 

gì mà nóng thế không biết.-Tôi trả lời,ngóng cổ sang phía nó nhằm hưởng chút ít lợi lộc từ việc buôn dưa lê với nó.

-Không biết bao giờ thì mới hết giờ nhỉ?Nóng quá đi mất…Nóng quá…-Nó hét to câu cuối cùng khiến mấy đứa ngồi gần phải quay đầu sang nhìn.

 

-Sao vậy Thanh?Có chuyện gì khiến em bức xúc à?-Cô Hương chủ nhiệm môn toán hỏi cái Thanh.

 

 

-Cái Thanh nó đang nóng tình đấy cô ạ!Nó cứ than nóng ơi là nóng…Nóng đến rạo rực cả người…Nó cần ai đó giúp nó mát đi chút xíu…Ah!cô giúp nó được không?-Thằng Huy ngồi phía dưới,sau cái Thanh nói chêm vào.Nó khiến cả lớp phải cười đau cả bụng vì câu nói của nó.Cô Hương cũng cảm thấy ngượng nên khuôn mặt cô đỏ dần lên.

-Cái thằng ###### này.###### nói thế lúc nào hả thằng mất dạy.Bố đập cho phát bây giờ.-Cái Thanh xấu hổ đến độ phải nói tục.-Thanh!sao em lại nói vậy.Bạn đùa không được hả?-Cô Hương nạt cái Thanh.Nhưng cũng không quê

 

n nạt thằng Huy.-Còn em, ăn nói vớ vẩn,phạt em đi lau chùi nhà vệ sinh một tháng.

-Cố nội ơi!1 tháng?Nhà vệ sinh?Cô có đùa không đấy.-Thằng Huy thực sự choáng,có vẻ đau khổ và ân hận vì những lời đã nói của mình.

 

-Ngu chưa con.Cho đáng cái tội ăn nói vớ vẩn.Ngu cắn cu mà chết.-Cái Thanh nhạo thằng Huy.

 

-Cả hai đều ngu cả,chả có đứa ###### là khôn hết.-Tôi cằn nhằn,và may thay tiếng chuông báo hết giờ học đã vang lên.Chấm dứt cuộc tranh luận giữa mấy đứa bọn Tôi.

 

-Đen như chó thui vậy. Đéo gì phải đi dọn nhà vệ sinh trong 1 tháng.Bố con cho chết.Phạt ###### gì không phạt.Mà lại đi phạt dọn nhà vệ sinh trong vòng 1 tháng.Bố tổ sư con chó chết…-Thằng Huy cằn nhằn trong lúc nghỉ giải lao.

-Ngu chưa con,can tội hóng hớt cho lắn vào.Thôi đi dọn nhà vệ sinh đi em.-Cái Thanh trêu nó.

 

-Im đi.Dù gì thì cũng do mày mà ra cả mà.Nhờ có nó mà mày thoát nạn bị phạt còn gì.-Tôi chen vô hai đứa,khiến hai đứa thôi cãi cọ,tranh luận với nhau.

-Thôi,mày giúp tao với,Hùng.Giúp tao đi.Mày bảo tao làm gì tao cũng chịu,miễn mày giúp tao việc này thôi.1 tháng.Bố tổ sư…-Huy van nài Tôi,và chửi thề.

 

-Thôi,bạn bè giúp nhau đi,hai đứa dọn nhà vệ sinh,còn tao thì mua nước bồi bổ cho…-Thanh động viên khuyến khích Tôi và Huy.

 

-Đéo gì nữa…Thôi được.Tao sẽ giúp mày.Với điều kiện như mày đã nói.Tao muốn gì ở mày,mảy cũng nghe,và cái Thanh thì sẽ mua nước bồi bổ cho cả hai…-Cuối cùng Tôi suy nghĩ một lúc,nảy ra một ý nghĩ thú vị trong đầu nên đồng ý.

 

-Ok!-cả Thanh và Huy đồng Thanh nói.

 

 

 

Tôi ghét việc phải lau dọn nhà vệ sinh.Thật kinh tởm,những vũng nước dơ dáy,bẩn thỉu,những vết cáu bẩn đáng nguyền rủa,những câu nói dâm dục được viết trên bờ tường,cùng với những mùi đàn ông khó chịu…Tôi cặm cụi lau chùi cái bồn toạ dơ hầy đầy những mảng bám của phân…những mẩu giấy vệ sinh ướt sũng do ngấm nước…nhão nhoét trên tay Tôi.Tôi thấy buồn nôn khi liên tưởng đến những con người đã,sẽ ngồi ở đây,kề cái mông đít vào cái bồn cầu thối tha bẩn thỉu này.Liệu họ nghĩ những gì?làm gì khi ở trong này…?Tôi thấy hơi rạo rực khi nghĩ tới những con người gần như trần truồng ngồi một mình trong này…Tôi nghe thấy tiếng loạt xoạt kỳ cọ phát ra từ cây cọ rửa của Huy.Hẳn là nó đang ngổi rửa ở buồng bên cạnh.Trong người Tôi bỗng nổi lên máu dâm.Tôi muốn làm một cái gì đó, để xua đi cái ngọn lửa long dâm dục của mình.Tôi muốn được nhìn thấy con "gà trống" của Huy.Muốn nhìn thấy nó ngỏng đầu lên cất tiếng gáy…Tôi muốn được sờ nắn,vuốt ve nó…Tôi thực sự quá them muốn.Tôi buông lỏng cơ thể,tháo đôi găng tay chết dẫm mà mình đang xỏ,kéo khoá quần,lôi thằng bé của mình ra,vuốt ve nó,liên tưởng đến Huy đang ở cạnh Tôi, đang vuốt ve thằng bé,bú liếm nó…hình ảnh này khiến Tôi bị kích thích vô cùng,Tôi từ từ vuốt ###### của mình,nhanh dần,nhanh dần theo nhịp thở gấp gáp của mình.Tôi hứng tình quá,Tôi dâm dục quá đi mất.Tôi không còn để ý tới xung quanh,tiếng rên,thở gấp của Tôi nhanh hơn,to hơn…Và Tôi bắt đầu cảm nhận được cơn khoái cảm từ đầu ###### đem tới.Một luồng điện chạy dọc sống lưng Tôi,khiến Tôi tê dại đi,và rồi Tôi phóng tinh.Một luồng khí nóng,thoát ra khỏi con người Tôi,bắn liên hồi…Tôi ngây đi vì sung sướng.

 

-Khá ngon đấy chứ!?-Giọng của Huy khiến Tôi giật mình mở mắt.Huy đang nhìn chằm chằm vào mặt Tôi,rồi từ từ xuống tới con ###### đang xỉu dần đi của Tôi.Tôi bất ngờ đến nỗi không có phản ứng gì,chỉ đứng dựa lưng vào tường từ lúc nào đến giờ.Tôi hoàn toàn bất động.

-Huy!…Huy…Mày vào lúc nào vậy?-Tôi cuối cùng cũng lấy lại được giác quan của mình,bắt đầu lập cập nói.Tôi cố nói với vẻ bình tĩnh,tự nhiên như vốn có,cố xua đi cái cảm giác xấu hổ,tội lỗi của mình…

 

-Từ khi mày ơ ớ…kích động quá trời.Nhìn mày thật dâm dê.-Huy vừa nói,vừa nhìn xuống dòng tinh trùng của Tôi bắn trên áo của nó.Nó lấy đầu ngón tay,quệt nhẹ,hứng lấy một chút xíu và đưa lên miệng mút.-Khá ngon đấy.Chắc mày lâu rồi không cho ra?!

-Mày điên rồi.-Tôi có ra vẻ đàng hoàng khi trông thấy hành động vừa nãy của Huy.Nó dâm quá chừng,con ###### vừa mới ỉu xìu của Tôi giờ lại bắt đầu cương cứng trở lại.Nó đã bị kích thích khi được Huy vuốt ve,xoa bóp.

 

-Mày thấy chưa?Mày cũng đâu có thua gì tao.-Huy vừa cười,vừa nói,vừa cầm tay Tôi dí sát vào con ###### của nó.Nó to quá.Tôi nghĩ thầm trong bụng.

 

-Mày không lo lau dọn đi,muốn bị phạt thêm hả?-Tôi đánh trống lảng,cố gắng thoát ra khỏi cái hoàn cảnh chết tiệt mà Tôi đang mắc phải.

 

-Mày không phải đánh trống lảng.Hãy nói rõ tao biết,mày thích con trai phải không?-Huy hỏi Tôi trong lúc vẫn mân mê con ###### của Tôi,khiến nó đã nứng thì nay càng nứng thêm.Nó nhìn Tôi với ánh mắt chờ đợi,tò mò…Và rồi bất ngờ nó hôn Tôi.Một nụ hôn ngây ngất mà Tôi có thể cảm nhận.Bỗng có tiếng nói huyên thuyên ngoài cửa nhà vệ sinh khiến Tôi và nó giật mình.Nó buông Tôi ra,với vẻ nuối tiếc.Nó quay trở lại với công việc dở dang,và cả Tôi cũng vậy.

 

-Sao?thế nào rồi?xong chưa?có thú vị không?bọn mày làm thế nào rồi…-Con Thanh vừa trông thấy hai chúng Tôi liền chạy lại,lăng xăng hỏi liên miệng.

-Ngậm bớt cái mồm lợn của mày đi cho bọn tao nhờ.Không ngửi hay thấy gì hả mà còn hỏi.Bố con điên.Nước của bọn tao đâu…-Tôi cáu gắt quát con Thanh.Mắt không nhìn Huy,Tôi không biết nó đang nghĩ gì trong đầu mà cứ nhìn Tôi chằm chằm…

 

-Ah! Đợi tý, đợi tý,tao đi mua ngay đây.-Con Thanh nhanh nhẩu nhảy ra khỏi bàn,chạy xuống căng tin mua nước cho hai bọn Tôi.

 

-Có sao không?-Huy hỏi Tôi khi con Thanh đã bỏ đi,và không có ai ở gần có thể nghe thấy chúng Tôi nói gì.Nó hỏi Tôi có vẻ như đúng rồi,không có chuyện gì xảy ra vậy.Tôi cảm thấy bối rối khi nhớ lại nụ hôn mà nó đã hôn Tôi.Thật đặc biệt,theo Tôi nghĩ thế.

-Ờ…ừ!không sao cả.Mai mày dọn một mình.-Tôi trả lời,giọn hơi nhát gừng.Tôi đang cố gắng giữ lấy bình tĩnh,không biểu lộ cảm xúc của mình.Tôi thấy khó chịu.May sao lúc đó,con Thanh ồn ào đã trở lại,với hai chai cam trong tay. Đôi lúc nó cũng có ích đấy chứ.Huy vẫn đang nhìn Tôi chăm chú,dò

 

xét,cái nhìn khiến Tôi khó chịu.Chắc cái Thanh nhìn thấy…

-Có chuyện gì thế Huy?-Nó hỏi thằng Huy.-Mày làm gì mà nhìn nó dữ thế.Muốn ăn thịt nó hả?

 

-Đâu có đâu.Tao đang ngạc nhiên là thằng Hùng nó bảo là nó không muốn giúp tao nuữa thôi.-Huy trả lời bình thản,vẫn nhìn Tôi đang chăm chú uống chai nước của mình.

-Sao vậy mày?-Thanh lay người Tôi,hỏi

 

-Chả sao cả.Tao ghét cái chỗ đó,thật kinh tởm,bẩn kinh khủng…Muốn ói ra toàn bộ những gì có trong dạ dày…Tao thề là từ giờ về sau tao sẽ không bao giờ đi…những chỗ như vậy…-Tôi cố biện bạnh cho mình,tránh ánh mắt của cả hai đứa.Chúng nhìn Tôi với ánh mắt kỳ dị,sau khi nghe thấy Tôi nói, đặc biệt là Huy lại nhếch mép cười,nụ cười đầy hàm ý.

-Bẩn vậy hả mày?Mày có nói quá không đấy?-Thanh hỏi Tôi ngờ vực.

 

-Mày…Mày không tin thì cứ hỏi thằng Huy ấy.Cái thằng ######.-Tôi sững người khi bắt gặp ánh mắt của Huy.Lời nói của Tôi sượng sạo.

 

-Uh!bẩn kinh người ấy chứ.Tao chỉ muốn cho ra ngay mà thôi…-Huy cười,nói nhấn mạnh vào hai từ "kinh người" và "ra ngay",khiến Tôi suýt chết sặc trong khi uống chai cam của mình.

 

-Thật hả?Thế thì kinh quá đi mất.Bọn con trai bọn mày đúng là ở bẩn..-Thanh vua72 nói,vừa cười,không để ý gì đến hai bọn Tôi nữa.

 

-Tý về đi Sauna với tao nhé?-Huy hỏi với sang Tôi.

-Gì?!Sauna á?Tao chưa đi bao giờ cả.-Tôi nói,suy nghĩ

 

-Tao đi với.Tao khoái đi xông hơi lắm.-Con Thanh chen vô,vẻ háo hức.

 

-Nghỉ!chỗ này chỉ dành cho con trai thôi.Mày lượn đi cho nước nó trong.-Huy trêu con Thanh.Trong khi vẫn quan sát Tôi.

 

-Ừmm…!ok.-Cuối cùng Tôi cũng đồng ý.

 

Một buổi sáng tươi đẹp nữa đã bắt đầu.Tôi đang ngồi đọc sách trong phòng thì Thịnh đến,một cuộc viếng thăm bất ngờ, đột ngột.Tôi không biết có chuyện gì mà Thịnh lại đến thăm Tôi đột ngột như vậy.Bình thường lẽ ra phải vào tuần sau thì Thịnh mới vô thăm Tôi lần nữa.Nhìn bộ dạng cậu ta hớn ha hớn hả thì chắc là có chuyện vui gì rồi.thịnh bước vô phòng,không chào hỏi ai cả,cũng không nhìn ngó xung quanh như mọi khi.Cậu ta lao thẳng vào giường của Tôi,với bộ dạng sung sướng tột độ.Cậu ta vào ôm Tôi,ghì chặt lấy Tôi như sợ Tôi tan biến đi mất vậy.

-Chúc mừng,chúc mừng cậu.-Cậu ta nói,nhe răng ra cười nói với Tôi.Tôi chả hiểu gì cả,và mấy anh cùng phòng nữa.Cứ trố mắt ra nhìn thôi.Như nhận ra vẻ tò mò,ngạc nhiên khó hiểu của Tôi,cậu ta lại nói tiếp.

 

-Cậu được ra viện rồi.Mừng quá…mừng quá trời luôn.Tớ vui quá…-Cậu ta vừa nói,vừa ôm ghì lấy Tôi.Tôi lại càng khó hiểu,chả biết đầu đuôi câu nói của cậu tar a sao nữa.

 

-Ra viện? Mình ra viện hả?Làm sao mà mình ra được?-Tôi cố gắng lắm mới thoát ra khỏi vòng tay đang ôm ghì lấy của cậu ta mà nói.

 

-Đúng,chính cậu sẽ ra viện.Mình vừa mới biết được kết quả của cậu vào tối hôm qua,mình vui quá. Đinh vô từ tối qua,nhưng nghĩ là đã hết giờ thăm nên sang nay mình vô sớm để báo cho cậu hay.-Cậu ta luyến thoắng cái mồm,nói như đi ăn cướp vậy.

-Từ từ đã nào Thịnh.Nói từ từ thôi chứ,làm gì mà như đi ăn cướp vậy.Nói gì thì nói,cũng phải có đầu có đuôi để người ta hiểu chứ.Em nói như vậy bố thắng tây nào nó hiểu nổi…-Anh Hưng,bạn cùng phòng của Tôi sốt sắng nói với Thịnh.-Àh…!em xin lỗi.Chào cả nhà.Em vui quá nên quên mất…Chả là tối qua,em nhận đ

 

ược điện của bệnh viện thong báo là chỉ số sức đề kháng của Hùng đã tăng lên,có thể điều trị tại nhà rồi,chỉ thi thoảng vào viện để theo dõi định kỳ thôi…Em vui quá,muốn báo ngay cho Hùng biết tin vui này,nên sang nay đã tức tốc chạy thẳng vô đây báo tin này…-Cậu ta cố gắng lấy lại bình tĩnh,nói chậm dãi cho Tôi,cả phòng nghe.Tôi nghe tin này,nửa thấy vui,nửa thấy buồn…Dù gì thì Tôi cũng gắn bó với mọi người ở đây cũng khá lâu,có biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn với mọi người…Khi đã quen dần với cuộc sống ở đây thì bỗng dưng phải rời xa…Tôi thấy buồn quá.Ngược lại,cả phòng ai cũng vui,y như Thịnh vậy,ai cũng chúc mừng Tôi,cũng đến bắt tay,nói lời chúc may mắn…Thật buồn.

Vậy là tôi cũng đã xuất viện được hơn hai tháng rồi,cuộc sống của Tôi giờ cũng khá yên ổn.Tôi đã quen dần với cái nhìn chằm chọc,xa lánh của mọi người.Tôi đã không còn cảm thấy cô độc như trước nữa.Tôi cũng đã bắt đầu đi làm,dù chỉ là công việc lao động phổ thong.Nhưng dù sao thì đó cũng là nguồn thu nhập khá ổn định với tình cảnh hiện tại của Tôi.Sống một mình,Tôi thấy thoải mái hơn nhiều,tự do,tự tại,thích làm gì thì làm…Không như hồi trước sống với gia đình.Thịnh hồi đầu cũng muốn Tôi về ở cùng với cậu ta,nhưng Tôi thấy làm như vậy cũng gây khá nhiều phiền phức cho cậu ta nên Tôi từ chối.Thì thoảng cậu ta vẫn ghé qua chơi với Tôi, ăn cùng,và nhiều hôm cậu ta ở lại với Tôi.Ngày ngày,cứ đúng 6h00 dậy,vệ sinh cá

 

nhân rồi ăn sang và đi làm, đã tạo cho Tôi có một thói quen khá cầu kỳ.Tôi sạch sẽ hơn,cầu kỳ hơn,cẩn thận và tỉ mỉ hơn trước.Tôi hầu như dành 30’ buổi sang mỗi ngày chỉ để ngâm mình trong làn nước ấm,dù mùa đông hay mùa hè.Làm như vậy,Tôi cảm thấy mình gột rửa được những gì xấu xa,chưa tốt của ngày hôm trước.Và hơn nữa,làm như vậy,cơ thể của Tôi được thư giãn,dễ dàng tiếp nhận và chịu đựng đươc những áp lực mới trong ngày.Và vì Tôi đi làm bằng xe buýt,nên Tôi muốn mình có chút gì sạch sẽ và thơm tho.7h00 Tôi ra khỏi nhà đi làm,và đúng 7h5 Tôi có mặt tại chỗ làm,một xưởng làm giầy tư nhân. Ở đây,không có ai biết quá khứ của Tôi,không ai biết Tôi từng, đang mắc căn bệnh nan y chết người mà giờ đâ vẫn chưa có thuốc giải.Tôi cảm thấy vui và hạnh phúc khi mọi người vẫn vui vẻ,nói chuyện,cười đùa với Tôi.Tôi thấy mình vẫn còn may mắn.Công việc của Tôi không có gì là vất vả cho lắm,Tôi làm phần đóng gói sản phẩm,nên cũng thấy nhẹ nhàng,và rảnh rỗi.Tôi hay tranh thủ lúc làm việc để học them các kiến thức văn hoá,và ngoại ngữ.Tôi muốn mình sẽ có một công việc thoải mái hơn,hay ít ra là Tôi có thể làm được thêm nhiều việc khác nữa nếu như Tôi có them kiến thức.Mọi người làm cùng hay nói Tôi là kẻ giở hơi, đã có công ăn việc làm ổn định rồi,còn mơ mộng hão huyền…Nhưng Tôi vẫn mặc kệ.

-Học làm gì hả em.Học nhiều có giúp được gì cho mình không?Như chị đây này,hết lớp 12 là bị bố mẹ bắt đi lấy chồng,giờ đã 2 mặt con rồi…thời gian trôi đi nhanh lắm em ạ.-Chị Thu,”hàng xóm" của Tôi than vãn.-Hồi còn đi học,chị cũng mong là mình sẽ học đ

 

ươc nhiều thứ,học cao hơn,học đại học này…và muốn có cuộc sống đầy đủ hơn…Nhưng khi chị học song lớp 12. đang chờ kết quả thì đại học thì gia đình bắt cưới…Cưới song rồi thì nhận ra rằng,có học nữa thì khi đã lập gia đình rồi thì cũng chả có gì quan trọng cả,ngoài việc cơm áo gạo tiền hằng ngày…Mệt mà chả có ích lợi gì cả.

-Dạ!cuộc sống nó vốn vậy mà chị.Mỗi người có số phận,hoàn cảnh khác nhau.Biết sao được. Đành phó thác cho số phận trôi đi tới đâu thì đi chị ạ!-Tôi giở giọng triết lý dạy đời.

 

-Ừh! đành phải làm thế chứ biết làm sao hả em.Mình có thể thay đổ được số phận đâu…Mình quá nhỏ bé mà.-Chị gật gù đồng ý.-Mỗi hoa mỗi cành,mỗi người mỗi cảnh…chả ai giống ai cả.

Cuộc sống với bao nỗi lo toán,vất vả thường nhật,cuộc sống với bao biến đổi thất thường khiến ta thường có những quyết định sai lầm.Những sai lầm đôi khi có thể sửa chữa

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...