Jump to content
lei

24h...!?

Recommended Posts

20h00’.Nó mệt mỏi ngắm nhìn cái khung cảnh uể oải đang bày ra trước mắt nó.Bầu không khí ngột ngạt,nóng nực,cái thân xác nằm chềnh ềnh của chị nó chắn giữa cái gian phòng bé nhỏ,vừa là phòng ngủ,vừa là phòng khách của gia đình nó.Cái xác chết tiệt đó đang cố hít lấy hít để cái làn gió vù vù được tạo ra từ cây quạt duy nhất của nó-cái quạt đó thật tội nghiệp,phải chạy hết công xuất từ chiều tới giờ,nó chạy thật chán nản…Nó bước vào nhà tắm,vặn vòi nước và ào…nó ứơt sũng toàn thân.Nó ngâm mình trong dòng nước lạnh một lúc,xả cho hết bao nỗI mệt nhọc mà ban ngày nó phảI hứng chịu.Nó xả sạch xà phòng,thay quần áo và bước ra khỏI nhà tắm.

 

20h30’.Nó chầm chậm đạp con ngựa sắt cà tàng của mình trên cón phố đêm,giờ đang sáng rực lên bỏi ánh đèn pha nê ông và ánh đèn xe cộ.Những làn gió nhẹ thoang thoảng dịu mát hiến hoi thổi tạt vào khuôn mặt già cỗi của nó.Có lẽ vậy,bởi nhìn mặt nó, ít ai nhận ra nó vừa mới bước sang cái tuổi 20.Nó đạp chầm chậm,chầm chậm một cách từ tốn như một ông lão sắp chết.

 

20h45’.Nó ngồi chồm hỗm trong cửa hàng truyện,nơi mà nó có thể ẩn mình trong những trang truyện ngộ nghĩnh,nhí nhảnh mà nó rất khoái.

 

-Có ai đi xe đạp không?trong này có ai đi xe đạp không hả cô phương?-một anh chàng hỏI cô chủ quán hàng truyện và mấy đứa đọc truyện như Tôi.

 

-Không…!à có,xe của thằng Lai,cháu có đi xe không?-Cô Phương hỏi Tôi,nhìn ra ngoài đường.

 

-Có ạ!

 

-Có người dắt đi rồi

 

-Thấy chưa?vậy là mất rồi…

 

-Mất rồi thì thôi.-chưa cần cô Phương nói hết câu,nó nói gọn nỏn một câu và tiếp tục ngồi xuống đọc nốt cuốn truyện mà nó đang dọc dở.

 

Mọi người trong cửa hàng truyện,ngay cả cô Phương chủ quán,người đã nhiều lần cảnh báo nó về tình trạng trộm cắp ở đây cũng trố mắt ra nhìn nó.Cô chép miệng,nhìn nó một lúc rồi lại quay trở lại công việc của mình,ghi lại danh sách những người đến thuê truyện.Những cái nhìn ngạc nhiên,những cái miệng há hốc vì bất ngờ dần dần khép lại,quay trở lại với những quyển truyện trên tay của chủ nhân chúng.Nó vẫn thản nhiên ngồi đọc truyện,lòng bối rối với biết bao nhiêu suy nghĩ khác nhau.

 

-Con bà nhá nó.Xui như chó thui vậy, ###### gì lại mất xe cơ chứ.-Nó mắt vẫn dán vào cuốn truyện đang cầm trong tay,mà đấu óc lại đang nghĩ đi đâu đâu,nó lẩm bẩm một mình.

 

-Vậy tý nữa về bộ nhỉ? Đi bộ cho nó khoẻ…-Nó mang mang nghe thấy cô phương nói nói nó cái gì đó,nhưng lúc này nó hoàn toàn không còn tâm trí nào mà nghĩ gì ngoài việc làm thế nào để nói chuyện với gia đình nó chuyện mất xe.

 

-Chết tiệt!-Nó rủa thầm trong đầu.

 

 

21h15’.Nó lang thang một cách chán nản trên con đường về nhà.Thật may mắn cho nó là cô chủ quán như cảm thông trứơc nỗI mất mát quá ư là lớn lao với nó. Đã rủ lòng thương free cho nó tiền đọc và tiền thuê truyện ngày hôm đó.Thật là may mắn, đúng là trong cái rủi có cái may-Nó nhủ thầm như vậy khi đang lững thững bước từng bước một.

 

-Ê!Thằng kia-Một thằng nhỏ đi xe đạ ở đâu đi lứot qua gọi nó.Nó ngẩng cái bộ mặt thiểu nảo như một cô hồn lên nhìn.Hoá ra là thằng Bốp,thằng nhỏ hàng xóm gần nhà chả biết đi đâu về trên con ngựa sắt mới toanh của nó.Nhìn ngon ra phét.

 

-Gọi cái L gì? Đi đâu đấy mày?-Nó hất cái bộ hàm trơ xương của mình lên,nói với cái thằng bạn hàng xóm của mình.

 

-Đi đâu về đây?có tiền không cho tao vay?100 thôi.-Thằng bạn nó nói,vẻ thản nhiên trong lúc đạp cái con ngựa sắt của mình đi về nhà.

 

-Làm ###### gì có.###### còn vừa bị mất xe xong.Xui như chó thui ấy. Con bà nhà nó,ngày ###### gì không biết…Đ… cụ!Tý nữa còn phải nói chuyện với chị gài và con giồ nữa.Thể ###### nào cũng chửi nhau cho mà xem…-Nó vừa cằn nhằn,như mún trút giận lên thằng hàng xóm,vừa suy nghĩ nên nói thế nào với chị gái già nhà nó và bà cô trẻ nhà nó ra sao?cả cái xe đấy chứ có đùa đâu.”con cụ nhà nó" nó rủa thầm trong bụng.-###### tưởng mày xin 100 từ tháng trước còn gì?cần ###### gì lắmthế? Ông ###### đâu?sao không dóc xương ra mà xin.Ngu thế?

 

-L…!xin rồi.Nhưng mà xin tiền đóng học,còn tiền khác ông bà bô ###### cho. Đ…Cụ!Keo như chó ấy.

 

-Ngu thì mút cu chó dại mà chết.Tội tình ###### gì.###### đây này.Chốc lại về chửi nhau với chị gài này…hơn ###### gì mày.Mai biết nói thế ###### nào để moi tiền bà ấy đi xe buýt đây?Xui như chó…

 

-Thế chừng bao giờ có tiền đây?-Thằng bạn nói khi cả hai về tới đầu làng,gần nhà Tôi.

 

-Tháng sau,hoặc cuối tháng.Mà ###### biết trước được.Biến con ###### đi.

 

21h30’.Nó nằm chềnh ềnh ở giữa nhà. Đầu óc nghĩ mông lung, đủ các loại suy nghĩ khác nhau.Tiếng TV vẫn í éo phía bên trên,tiếng cãi nhau xì xèo về cá độ vẫn văng vẳng từ nàh bên cạnh vang vọng sang."Bố tổ sư,ngày ###### nào cũng vậy"-một trong những dòng suy nghĩ của nó.

 

-Con bà nhà nó.Nói nhiều thì thể ###### nào ###### cũng cho chúng mày chết.Tốt nhất là đừng có để ###### điên nên-Nó thoáng nghĩ trong đầu

 

-Tốt nhất là cho chúng nó một liều thuốc ngủ cho chúng nó chết luôn cho rộng đất nhỉ?Dù gì thì mình còn sống được bao lâu cho đâu.Lo ###### gì.-Một ý nghĩ khác loé lên trong đầu nó

 

-Đ…con bà nhà mày.Nó có 17 điểm,###### có 15 mà mày bảo ###### bét hả cái thằng chó này.-bất ngờ có cuộc cãi nhau từ nhà hàng xóm vọng sang,cắt đứt dòng suy nghĩ của nó.

 

-Mày chửi cái L gì?###### nói thế thì sao?Mày nhìn cái B gì?-Một giọng khác lại vang lên.

 

-Đ cụ mày.Mày nói gì?Nói lạI ###### nghe xem.Cái thằng chó này…

 

-Thôi thôi…có cái ###### gì đâu mà phải chửi nhau. Đéo đúng thì thôi.Chứ việc gì phải xung đột.Bỏ qua mẹ đi.Mấy thằng điên.-Một giọng nữ vang lên.- Đàn ông chứ ###### gì đâu?lắm lời hơn cả đàn bà. Đánh thì đánh mẹ đi,việc L gì phải chửi nhau.Chờ mỏi cổ.-Giọng người đàn đó vang lên,mấy thằng đàn ông vừa nãy còn xì xèo như chó dại liền im thin thít,không cựa quậy một câu nào nữa.Có vẻ mụ ta khá "ăn nhập" ở cái tổ tép này

 

 

21h35’.Nó vẫn đang mải mê suy nghĩ tính toán nên làm gì khi má mì nhà nó về,còn chị gái nó á?mặc xác.chị ta đang nằm chỏng chơ phía trên gác.Nghe tiếng chị ta trở mình,nó thấy phát ớt.Tiếng ồn ào vẫn cứ vang lên từ nhà bên cạnh không ngớt,hoà lẫn vào tiếng TV mà nó đang bật,cho muỗI xem. Đang nằm chềnh ềnh suy nghĩ thì mẹ nó về.Tiếng cánh cửa sắt kéo sang một bên khiến nó giật mình.Mẹ nó đứng chắn ngang lối ra vào,nhìn nó rồi quay sang nhìn TV.

 

-Xe đâu?-Mẹ nó hỏi gọn lỏn một câu,bước vào trong nhà và kéo cánh cửa lại.

 

-Mất rồi!-Nó không thèm nhìn mặt mẹ nó,dán mắt vào cái TV giờ đang phát chương trình ai là triệu phú.Nó trả lời một cách như không có chuyện gì xảy ra vậy,mặt mày vô cảm.

 

-…-Mẹ nó không nói gì nữa. Đi vào trong nhà bếp,làm gì cũng không biết.Một lúc sau bà quay ra,nhìn nó một cái và bước thẳng lên gác,nơi ngủ của chị nó và mẹ nó.Nó cũng không thèm ngoái lại nhìn bà.Vẫn chăm chú nhìn cái TV của mình.

 

23h00’.Màn đêm đã rủ bóng xuống che phủ toàn bộ bầu không gian xung quanh nó.Ngoại trừ vài đốm sáng dạ quang mang dáng dâp hình ngôi sao,mặt trăng mà nó dán nên trên nóc trần nhà là đang chíu sáng lờ mờ trong bóng đêm.Phía ngoài bầu trời kia,những đám mây đen đang vần vũ,không có một chút xíu anh sáng nhỏ nhoi nào được hắt ra từ một hay vài vì sao đêm như mọi hôm khác.Nó ngồi thu lu một mình trong bóng tối,ngắm nhìn bầu khí quyển đượm vẻ u ám phía ngoài kia thông qua chiếc của sổ thông gió bé như lỗ mũi của nhà mình.Nó lặng lẽ ngắm nhìn,không biết cái gì bay vào mắt nó,mà trên khuôn mặt già khú đế so với tuổi của nó xuất hiện hai hàng nước,chảy dài trên gò má nó.Nó thở dài đánh thựơt một cái,lấy tay lau đi hai hàng nước đó,vẫn cố ngắm nhìn bầu trời đêm ngoài kia." Ầm…" tiếng sấm đâu đó trên bầu trời vang vọng xuống,vậy là cơn mưa sắp bắt đầu.Nó ngồi đó,vẫn chảy nước mắt,có phải không nhỉ?Bầu trời tối nay thật lạ.

 

3h00’.Nó giật mình tỉnh giấc.NgườI đẫm mồ hôi,hơi thở có vẻ gấp gáp,nặng nhọc.Nó vừa trải qua một cơn ác mộng.Một giấc mơ, đáng lẽ là không nên có.

 

6h20’.

 

-Dậy!Dậy đi Hằng.Gần 7h00 rồi,dậy đi.Cả thằng Lai nữa.Dậy đi.Ngủ ###### gì ngủ lắm thế?không thấy mụ người à?-Mẹ nó bắt đầu hò hét hai chị em nhà nó dậy.Sáng nào cũng vậy.Mệt mỏi,khó chịu vô cùng.

 

Nó lồm cồm bò dậy,thu dọn chăn màn của mình lại,và đi vào nhà vệ sinh để thay cái áo ngủ.Nhìn nó lúc này,sao àm y chang lời nói của mẹ và chị nó hay nói thế:Chả khác ###### gì cái bọn cave rẻ tiền mạt hạng của xã hội.Có lẽ vậy.Mà quả thật nhìn nó có vẻ giống thật.Ngoài chiếc áo dài tay,trắng dài tới nửa đùi ra,cài đúng một cái cúc ở chính giữa ra thì còn đâu đều để xổ hết.Nhìn nó mặc như thế,nếu không để ý kỹ,mà thực ra không để ý kỹ thì cũng đủ nhận ra là nó còn mặc đúng nguyên một chiếc under nhỏ bằng nắm đấm tay…trông hết sức lẳng lơ,sex và trơ trẽn hết chỗ chê.Nó thay chiếc áo bằng một chếic quần đùi,cũng sex xhả kém gì việc không mặc gì cả,ngắn cũn cỡn,và một chiếc áo sát nách,bó người.Nó uể oải bước ra khỏi nhà tắm,ra cái bồn rửa rau,nơi nó sẽ làm vệ sinh cá nhân ở đấy…Trông nó thật chán nản,hai con mắt có vẻ thâm thâm,tim tím ở hai viền mắt.Mẹ nó lúc này đang loi choi đi lên đi xuống giữa hai tầng gác.Nhìn bá có vấn đề gì đó rất rất vui thì phải.Còn chị nó,có vẻ như vẫn còn tiếc giấc ngủ của mình thì phải,vẫn nằm chỏng chơ ở trên giường-thực ra đó không phải là giường,mà chỉ là cái chiếc trúc trải ra mà thôi.Mẹ nó lẩm nhẩm hát một vài câu hát nào đó,nó không nghe rõ.

 

-Chưa đi chợ à?-Nó ngước lên ngác,nhìn mẹ nó lúc này đang ngồi bệt dưới đất,dựa lưng vào cái bờ tường nơi cầu thang.

 

-Tý nữa. Đi ###### gì sớm.-Mẹ nó trả lời,vẫn nhẩm nha mấy câu hát thì phải.Nó gập chiếc giường gấp cảu mình lại, đem cất vào trong nhà bếp,rồi trở ra mở TV xem chương trình buổi sáng.Mẹ nó lúc này,vừa hát nhẩm,vừa ngỏng cái cổ khô đét,trơ sương của mình xuống nhà,dòm cái TV.

 

-Mấy giờ rồi hả Lai?-Bà chị nó nói vọng xuống.

 

-40’.-Nó nhìn cái đồng hồ để cạnh TV rôi trả lời.Nó biết nói như vậy là chị nó hiểu,và quả thật đúng như vậy.Chị ta lúc này cũng lục đục ngồi dậy,vươn cái thân ngườI béo ú của mình ra,ngoáp một cái thật dài,rồI đứng dậy vặn mình vài cái,và bắt đầu thu gấp bãi chiến trường của mình.Một lúc sau,nó đang ngồI ngửa cổ xem bộ phim đang chiếu trên kênh vtv3 thì chị nó xuống,cũng lao thẳng vào nhà vệ sinh,rồI vệ sinh cá nhân và sau 5’ thì biến.

 

7h15’.Chương trình phim truyện đã hết,nó đứng dậy và tắt chiếc TV đi,bước vào nhà tắm,mặc cho mẹ nó vẫn ngồi ở chỗ cũ.Mẹ nó ngồi đó,mặt vô cảm,mà cũng có chút đăm chiêu.Có vẻ bà đang thắc mắc là nó đã quẳng chiếc xe đi đâu?

 

-Không biết nó có đem bán chiếc xe đi không?hay đúng như nó nói.”mất”-bà nhủ thầm.Trong đầu bà lúc này có quá nhiều ý nghĩ ngổn ngang.

 

-Không biết trong qunãg thời gian nó làm gì mà lại không đem đồng nào về nhà?mà lại còn lôi tiền ở nhà đi nữa?Liệu có thật là nó đã mất xe thật hay không?-Bà cứ ngồi đó lẩm nhâm một mình,còn nó thì đang ngồi hứng những dòng nước mát được xả ra từ chiếc vòi hoa sen.Hơi nước trong không khí vẫn phảng phất đâu đó sau trận mưa đêm qua,cộng thêm làn nước mát lạnh đang chảy dài từ đỉnh đầu xuống tận gót chân khiến nó có cảm giác lành lạnh ở sống lưng.Nó đứng ngắm nhìn mình trong gương.Một bộ mặt u ám.

 

7h30’.Nó bước ra khỏi nhà tắm,với bộ mặt vô cảm,sắc lạnh như bầu không khí sáng nay vậy…se se lạnh.Nó leo lên trên gác,ra cái bồn nứơc và làm cái nghĩa vụ ngày ngày nó đều phải làm.Giật phao bể nước, để nước có thể chảy từ máy bơm lên bể.Một công việc quá bình thường và thẻ nhạt.Mẹ nó lúc này đã chuyển ra ngồI ở bậu cửa sổ,nơi đầu giường nơi bà và cô con gái đã ngủ tối qua,và cũng như mọi tối trước đây,sau này.Bà không nhìn nó,mà bà nhìn ra phía ngoài trời,nơi con đường ướt sũng nước mưa đêm qua,vẫn nhí nha nhí nhẩm mấy câu hát mà nó không nghe rõ.

 

-Không đi chợ hay sao mà ngồi đây?Ngắm ông nào hả?-Nó bước từ ngoài sân phơi quần áo vào,hỏi cộc lốc với mẹ nó.Nó vừa hỏI,vừa chỉnh chu lại bộ mã của mình,mặc cái nhìn chằn trọc của mẹ nó.

 

-Thế xe mày để đâu?-Bà hỏi nó,dừng không còn lẩm nhẩm mấy câu hát nữa.Nét mặt bà lúc này nghiêm nghị,có vẻ cứng rắn như muốn "dạy bảo" nó một cách theo đúng nghĩa đen của nó…Nhưng có vẻ bà đã thất bại.Nó vẫn trơ trơ cái mặt,không nhìn bà,chầm chậm bước xuống dưới nhà

 

-Mất rồi

 

-Mất?mày nói dễ nghe nhỉ?Mất?của không phải của mày nên mày nói dễ nghe nhỉ?mày để đâu mà mất?và mất như thế nào?mất rồi thì lấy gì mà đi?có một ací xe để nhỡ có công có việc còn có cái để mà đi…Vậy mà giờ mày nói toẹt một câu nhẹ như không.Mất?…-Bà nói một tràng giang đại hải.Một thôi một hồi như chưa có vẻ muốn dừng lại.Cuối cùng bà hỏi nó một câu-Mày để đâu mà mất?và mất như thế nào?

 

-Mất chứ mất chứ sao nào?hỏi lắm thế?-Nó cằn nhằn lúc nó quay trở lại nhà tắm.

 

-Mất chứ mất thế nào?Dù có mất thì cũng phải nói rõ là mất như thế nào?dù có mất 50 ngàn thì cũng là mất 50 ngàn,là mất tiền mồ hôi nước mắt mới kiếm được.Như mày đấy, đi làm mấy tháng giời, đã biết đồng tiền kiếm nó khó nhọc như thế nào rồI?vậy mà giờ mày mất cái xe đạp,mày chỉ nói gọn lỏn một câu.Mất.Nếu cái xe đấy có bán được 50 ngàn thì đó cũng là mất 50 ngàn…không phải là của trên giời rơi xuống…-Bà cằn nhằn thêm một hồi,hết đạo lý này đến đạo lý khác.Nó đã ra khỏi nhà tắm,nhô cái đầu lên khỏi mặt sàn gác trên,nhìn mẹ nó

 

-Thế mẹ cần cái xe chứ gì?-Nó nhìn bà một lúc rồi hỏi bà với cái hất hàm.

 

-Chả cần.-Bà trả lời

 

-Vậy thì trả lại cái xe chứ có gì đâu.Tưởng gì?-Nó nói với vẻ châm biếm bà,cái giọng dài thườn thựơt mỉa mai.

 

-…

 

-Nào!cho con tiền mua vé xe buýt nào!

 

 

 

8h00’.Nó hí hửng ra mặt lúc đang ngồi trên xe buýt.Nụ cười tươi rói như ánh mặt trời nở trên khuôn mặt của nó.Nhìn nó lúc này sao mà điêu toa dối trá thế không biết. Mẹ nó vẫn ngồi bên bậu cửa sổ kể từ lúc nó đi.Bà lặng lẽ ngám nhìn nó,thằng con trai mà đặt bao nhiêu hi vọng của những năm cuối đời mình.Bà đã thất vọng vô cùng khi đứa con trai cả, đứa con trai mà trước bà hết mực cưng chiều,nâng niu…Vậy mà khi nó lớn,nó lấy vợ rồi thì bà lại thấy ân hận vì đã nuông chiều nó.Bà ngồI trầm ngâm,nghĩ mông lung. -Báo ứng…báo ứng đây mà…-Bà khẽ thốt lên,rồi thôi nhìn ra ngoài đường,khi cái bóng con trai út bà vừa mới khuất dạng nơi góc đường.Bà quay lại nhìn lên bàn thờ,nơi có bức ảnh của chồng bà. Ông đã bỏ bà đi quá sớm,bỏ bà ở lại một mình với ba đứa con,với bao nỗi nhọc nhằn,oan trái…17 năm, đúng rồi, đã 17 năm trôi qua,bà vất vả một mình nuôi dạy ba đứa con khôn lớn,và để giờ đây,khi chúng lớn khôn hết cả rồi…Bà lại thấy mệt mỏi,khổ sở hơn ngày xưa,hồi chồng bà mới mất.Khi chồng bà mới mất,tức là hồi thằng Lai,con trai út bà mới có 3 tuổi.Bà đã chật vật làm ăn đủ đường,thức khuya dậy sớm,mò mẫm khác các con ao trong xã,rồi ngoài xã,và buôn thúng bán mẹt,làm công làm mứơn hết nhà này đến nhà khác…miễn sao đủ tiền để mua gạo nuôi ba đứa con.Bà đã ngậm đắng nuốt cay bao nỗi tủi nhục do miệng người đời xỉ vả bà.Bà vẫn cắn răng chịu đựng,miễn sao các con bà vẫn có thể khôn lớn theo từng ngày.Bà thấy hạnh phúc mỗI khi đi làm về,trong căn nhà cấp bốn lụp xụp của mình, ngày ngày vang vọng ra tiếng cười đùa của các con bà.Những tiếng cười,khóc,mếu của các con bà như trở về với bà.Trên khuôn mặt bà lúc này,thoáng chút trầm ngâm,rồI hiện ra nụ cườI hồn hậu. -Ôi các con Tôi!Chúng đã lớn cả rồi,thời gian trôi đi nhanh quá,mới đó mà chúng đã lớn cả rồi.Cái thân già này có lẽ là dư thừa mất rồi…-Bà thở dài một cái và cất bước xuống nhà,chuẩn bị đi chợ. Nó ngồi trên xe buýt,cười tủm tỉm một mình khi nghĩ tới việc vừa nãy.Nhìn cảnh mẹ nó không nói được gì ngoài việc đưa cho nó một trăm tiền mua vé xe buýt.Nó thấy buồn cười,nó đã cố gắng lắm mới có thể nhịn không biểu hiện niềm sung sướng khi lấy được một trăm từ tay mẹ nó.

 

7h15’.Cơ quan nơi chị nó làm việc. đâu đó,giữa các băng chuyền với nhau đã có lác đác một số công nhân đến làm.Chị nó cũng là một trong số đó,chị ta ngồi ở bàn làm việc của mình,lẩm bẩm một cái gì đó,không ai nghe rõ.Từ xa có một người đàn bà trung niên,chạc tầm 40-50 bước lại gần và bắt chuyện với chị ta.

 

-Sao vậy mày?Có chuyện gì xảy ra hay sao? Đã ăn gì chưa?

 

-Chưa cô ạ!Cháu vừa mới tới, đã kịp làm gì đâu,quần áo còn chưa thay nữa là…huống hồ là ăn.-Chị ta trả lời

 

-Vậy sao nhìn mày như mất hồn thế?Làm tao cứ tưởng mày xảy ra chuyện gì? Đi ăn với tao đi.-Cô ta nói

 

-Dạ!-Chị ta trả lời rồi đứng dậy,bỏ mặc mấy cái sản phẩm còn đang dang dở của mình lại,bước theo người đàn bà kia.Cả hai người lúc này đã xuống tới căng tin của công ty,cảnh người người nhốn nháo,nói chuyện râm ran,tiếng thức ăn xì xèo,cùng với mùi thức ăn thơm phức lan toả trong bầu không gian.Cả hai tìm một cái bàn trống,nới cuối gian phòng,cùng gọi cho mình một xuất ăn sáng như mọi ngày.Mỗi lúc,gian căng tin càng đông,công nhân viên đã đến giờ chuẩn bị làm việc có khác.

 

-Thế có chuyện gì mà mới sáng sớm ra mà mày đã như mất hồn vậy?-Người đàn bà trung niên bắt chuyện trước

 

-Cô Thanh ạ!-Chị gái nó nói với người đàn bà lớn tuổi đó-Cháu chán cái cảnh hiện tại của gia đình cháu lắm.Ngày nào cũng phải đối mặt với chúng nó,và nhìn mẹ cháu ngày mỗi già đi,cháu không thiết gì nữa.Như sáng nay,lúc đi làm,cháu không nhìn thấy cái xe đạp của cháu trước kia đâu nữa?Chắc lại bị mất?hay bị thằng Lai đem bán rồi…-Chị ta thở dài một cái,nhìn vào bữa sáng của mình,một tô phở.

 

-Biết làm sao?gia cảnh nhà mày nó vậy.Suy nghĩ nhiều có được lợi chó gì đâu?Mệt óc.-Cô Thanh động viên chị nó-Còn thắc mắc cái xe thì cứ hỏi thằng thằng Lai xem thế nào?Cô thấy nó đâu có hư đâu?Cư thử nói chuyện với nó xem sao?

 

-Dạ!có lẽ cũng nên thế thật….

 

“Reng…Reng….” Tiếng chuông báo hiệu đã bắt đầu vào giờ làm vang lên,các công nhân bắt đầu lúcđục đừng dậy đi ra khỏi căng tin.chỉ trừ những ai còn đang dang dở với bữa sáng của mình thì vẫn còn ngồi lại.

 

7h30’.Chị nó bắt đầu ngồi vào chỗ làm của mình và bắt đầu một ngày làm việc mới. Bao nhiêu ý nghĩ vẩn vơ hiện ra trong đầu chị nó. Đã bao năm nay,chị nó vất vả kiếm sống nuôi bản thân và mọi người trong nhà.15 năm,Hằng phải bươn trải ngoài cuộc sống.Từ năm 12-13 tuổI Hằng đã phải bỏ học vì nhà không đủ tiền ăn học,lang thang khắp các con phố với gánh rau,gánh hoa đã gắn liền với tuổi thơ của Hằng.Những buổi sáng tinh mơ,3-4 giờ sáng,những cơn ngái ngủ,cùng với những cái ngoáp dài đầy thèm muốn đã dậy cho Hằng biết cuộc sống nó khó khăn và khắc nghiệt như thế nào?

Hằng ngồi thở dài một cái,công việc hôm nay sao mà chán thế không biết.Ngồi nhìn Hằng thở dài,mấy chị làm cùng thấy tò mò muốn biết vì sao?

-Sao vậy mày?Nhìn mày trông chán đời quá.-Thanh,người ngồi cùng băng chuyền với Hằng hỏi.

-Em vào đây làm được bao lâu rồi ấy chị nhỉ?Em không nhớ là mình đã làm ở công ty này được bao lâu rồi nữa?-Hằng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói-Không biết liệu tương lai khi đi lấy chồng có may mắn thoát khỏi cái kiếp nghèo này không?

Hằng ngẫm nghĩ về viễn cảnh tương lai,vào cái ngày mà Hằng thoát khỏi cái cảnh cùng cực ngày nay.Thoát khỏi cái gia đình khốn khổ hiện tại.Một gia đình nho nhỏ,có Hằng,có Minh,người chồng mà Hằng đã thầm yêu trộm nhớ bao năm nay,có đứa con yêu quý của hai người.Hạnh phúc biết bao khi Hằng có một mái ấm thật sự thuộc về mình.

-Này…Này…Cái con giở người này.Mày ốm hả?Sao lại ngồi thừ ra vậy?Không khoẻ thì xuống y tế đi.Nhìn mày tái nhợt rồi kìa.-Hương,bà chị ngồi cạnh bên tay phải Hằng nói.-Nhìn mày lạ lắm.Có chuyện gì hả?

-Không!chả có gì cả.Em vẫn bình thường đấy thôi.Mấy người cứ nghĩ vớ vẩn.-Hằng chống chế,gượng cười một cách sấn sượng.Tiếp rồi Hằng lại chúi đào vào công việc của mình,lòng đầy tiếc rẻ cái cảm xúc vừa bị lấy mất.

8h00’.Nó vẫn cười hí hửng một mình về cái cảm giác chiến thắng mà nó vừa có.Cái cảm giác nhìn mẹ nó ngẩn người ra khuôn mặt vô cảm khi đưa nó tiền.Thật hạnh phúc làm sao.Nó vẫn cươi và cười.’Rừm...rừm’…Chiếc điện thoại trong túi quần của nó rung lên,khiến nó trở về với thực tại.Nó đang ngồi trên xe buýt,và nó có một cái tin nhắn vừa mới được gửi tới.Nó lôi chiếc phone của nó ra khỏi túi,nhìn vào dòng chữ nhấp nháy báo hiệu một cái tin nhắn mới trên màn hình.Nó mở máy ra và đọc.Khuôn mặt nó thoáng một chút nhăn nhó,nhưng nhanh chóng biến mất,thay voà đó lại là một nụ cười tươi rói,rạng rỡ hơn cả nụ cười mà lúc nãy nó nhớ tới khuôn mặt của mẹ nó.Nó nhanh chóng hồi âm lại dòng tin nhăn nó vừa nhận.Một ngày mới, đầy may mắn đối với nó.

8h20’.Nó bước xuống khỏi chiếc xe buýt tại bến trung chuyển Cầu Giấy.Một cảnh nhốn nháo,nhộn nhịp,kẻ đứng người đi,kẻ ngồi kẻ chạy…tất cả đều thể hiện đây là một buổi sáng đầy sức sống.Nó đứng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh,thở dài một cái và bước đến hàng ghế ngồi chờ xe buýt.Nó bậu môi,nhăn mặt nhìn cái cảnh hai bà cháu nọ,bứơc từng bước một trước mặt mọi người,ngửa cái mũ rách của mình ra nói

-Cô ơi cô!Cô cho bà con cháu vài đồng đi cô…

-…Cô không có.

-Chú ơi chú!Chú cho bà con cháu vài đồng đi chú.

-Àh! ờ…-Người đàn ông nọ móc trong túi áo ra vài đồng lẻ và quẳng vào cái mũ rách của hai bà cháu một vài tờ năm trăm.

-Cám ơn chú.

Cái cảnh này cứ diễn ra,lặp đi lặp lại hết người này đến người khác,cho đến một người.

-Xin một lần thôi chứ,cứ xin đi xin lại thế này ai thừa của mà cho.-Một người đàn ông trung niên nói giọng sang sảng như quát vào mặt hai bà cháu ăn xin nọ

-…

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào hai bà cháu và người đàn ông nọ.Liệu có cần quá đáng như vậy không nhỉ?Chỉ là một chút,một chút xíu lặp đi lặp lại cái công việc mà họ đã quen thuộc hằng ngày, đó là ngửa tay xin của bố thí thiên hạ.Liệu họ có thể nhớ nổi là họ đã xin được bao nhiêu người?ai đã cho họ hay không?

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...