Jump to content

Recommended Posts

Đời chị

 

Tặng Tú _ Yên

Bạn tôi

 

Tôi biết chị qua câu chuyện kể

Đời chị buồn như gió mồ côi

Gió lạc đàn chỉ biết thở than thôi

Và tôi hiểu chị chưa hề hạnh phúc

 

Có đôi lúc tưởng chừng ngã gục

Nhưng vì con lại gắng gượng đứng lên

Duyên phận kia sao nỡ chẳng bền

Lận đận kiếp thân cò lặn lội

 

Chị gồng mình vượt qua đêm tối

Đôi bàn tay dệt những vần thơ

Đời đã buồn đành vẽ những ước mơ

Dù chỉ để an ủi mình cũng được

 

Cây muốn sống đều phải cần có nước

Hoa tươi màu cũng sợ sẽ tàn phai

Gió giật mình đánh rớt hạt sương mai

Thì ta cũng mỏng manh như gió

 

Thôi đành hóa làm con thuyền nhỏ

Vì dù sao cũng có bến đợi chờ

Nếu chị buồn hãy tiếp tục làm thơ

Viết lại câu chuyện tình của gió

 

 

* Rất cám ơn Đình Vinh đã viết tặng Tú_Yên bài thơ.

Bài thơ rất hay, đã khiến cho Tú_Yên quyết định thực hiện điều mơ ước mà bao lâu nay cứ ôm giữ mãi trong lòng.

 

Thời gian đã trôi qua, thật là lâu, lâu lắm rồi ! Chuyện cứ ngỡ đã nằm im trong tiềm thức, đã phai phôi quên lãng, đã...chẳng còn gì ! Nhưng thật ra nó vẫn còn nguyên đó trong tận cùng góc khuất của lòng người trong cuộc.

 

Một đời người và hơn 30 năm !

Những năm tháng lặng lẽ, âm thầm đã giết chết tâm hồn của một con người đầy ắp mộng mơ và chan hoà lý tưởng.

Hơn 30 năm, khoảng thời gian cần và đủ để lấy đi hết những gì của một đời người, nhất là đối với một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, hiền lành, nhân hậu mà lại phải chịu đựng quá nhiều những cay đắng, gian lao !

Năm tháng qua đi...tuổi xuân qua đi...

Ta nhìn chính ta và đau lòng biết bao khi thấy mình cứ ngày một héo úa, tàn phai mà không cách gì níu giữ ! Mơ ước thì biệt mù xa...kiếp sống mong manh...mới thoáng chốc thôi mà mái tóc xanh đã bạc màu sương tuyết !

 

Ru hời...cho gió thôi bay

Cho mây ngừng để tháng ngày đừng rơi !

Ru hời...gió của tôi ơi !

Có đi xin hãy mang tôi...theo cùng !

 

Gió bay...bay mãi không ngừng nghỉ. Cũng không ai hình dung được là gió màu gì và hình dáng ra sao !

Và đời...là một cơn Gió lớn...cuốn phăng đi tất cả chẳng để lại gì !

 

Truyện Thơ ... Tình của Gió

 

............................................................................Xin là Gió cuối trời...

 

.....................................................................Tôi viết lại câu chuyện Tình của Gió

.....................................................................Thuở hồn nhiên với môi đỏ, má hồng

.....................................................................Đôi mắt đẹp, buồn, thăm thẳm, mênh mông...

.....................................................................Như điềm báo cả một trời giông tố !

 

.....................................................................Thời gian trôi xa mà sao luôn hoài nhớ ?

.....................................................................Chẳng thể nào quên dù đã ngỡ ngày xưa

.....................................................................Mưa thì buồn, đời lại tựa cơn mưa

.....................................................................Bao trăn trở hư thừa theo năm tháng !

 

.....................................................................Rồi bỏ hết tâm tư vào vần thơ lãng mạn

.....................................................................Để quên đời, quên những thoáng cơ cầu

.....................................................................Vẫn nhủ thầm...

.....................................................................tại...

.....................................................................bị...

.....................................................................cớ gì đâu !

.....................................................................Sao nông nổi lại đắm chìm - nông nổi !

 

.....................................................................Thời gian qua đi và Ta tự hỏi...

....................................................................." Có phải bởi vì mang tội lỗi kiếp nào ?

.....................................................................Chuyện luân hồi là thật đó hay sao ?

.....................................................................Cho nên mãi ôm hoài câu bạc phận ! "

 

.....................................................................Đời trong_đục ?

.....................................................................Yêu thương hay buồn_hận ?

.....................................................................Sao Ta bây giờ chẳng thể của ngày xưa !

.....................................................................Làm thế nào để đếm những hạt mưa ?

.....................................................................Rơi rả rích ngoài song thưa lạnh giá !

 

.....................................................................Dù cố níu mà vẫn xa..xa quá...

.....................................................................Ước mơ một lần được trở lại chính mình

.....................................................................Mà dòng đời cứ trôi mãi - lặng thinh

.....................................................................Và vùi dập cho hoa rời rã cánh !

 

.....................................................................Mưa ơi mưa !

.....................................................................Từng hạt rơi sóng sánh

.....................................................................Buốt hồn Ta, buốt cả những vần thơ

.....................................................................Một đời người, một nỗi đợi ngu ngơ

.....................................................................Một quá khứ chôn hoài trong tiềm thức ?

........................................................................

 

.....................................................................Ta ngơ ngác...

.....................................................................Đời !

.....................................................................Chiêm bao hay thực ?

.....................................................................Mà thăng trầm đeo bám chẳng rời xa !

.....................................................................Mơ một lần Ta lại được là Ta

.....................................................................Để là gió đến cuối trời - tan biến !

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Cuốn

 

Viết đi em vần thơ buồn day dứt

Trải lòng mình cùng gió cuốn mây trôi

Một đời người ngắn ngủi vậy thôi

Chẳng khác gì ánh sao băng... tia chớp

 

Cuộc sống đôi khi khiến ta choáng ngợp

Những buồn vui, hạnh phúc một thời

Có khi nào em thấy thảnh thơi

Như mặt nước hồ thu lặng lẽ

 

Thoáng chốc qua nhanh cái thời tươi trẻ

Để cho ta mau chóng tàn phai

Đâu có còn ngơ ngác mắt nai

Rồi chỉ thấy ảo mờ sương khói

 

Trái tim kia đập nhiều cũng mỏi

Đến một ngày sẽ phải lặng im

Phách hồn nay lặng lẽ trôi chìm

Thì khi ấy trở về gió cát...

 

Viết nữa đi em, viết cho mưa nặng hạt

Rửa sạch luôn những khúc trần ai

Bao tháng năm đau đáu u hoài

Cũng bởi tại nợ tình ta đó...

 

Hãy cuốn đi cuốn luôn dòng máu đỏ

Như con thuyền bỏ bến mồ côi

Hẹn kiếp này kiếp nữa xa xôi

Ta lại viết câu chuyện tình muôn thủa

 

 

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Vô thường

 

Em ước mình ôm cả bầu trời

Gói ghém những mong manh kỷ niệm

Cuộc sống dường như là phù phiếm

Thoáng trôi mau mãi tận vô cùng

 

Vũ trụ xoay vần - vũ trụ mông lung

Lặng lẽ cùng nụ cười của gió

Có đôi lúc chán trường từ bỏ

Để lại sau lưng những nỗi ưu buồn

 

Anh nhắc nhiều tới hạt mưa tuôn

Nên nỡ để chuồn chuồn gãy cánh

Em tự bắt hồn mình hoang lạnh

Giọt nắng thu rơi rớt đáy Tây Hồ

 

Sắc mây vàng ai nỡ điểm tô

Sao không vẽ cầu vồng buổi sáng

U ám hơn trời chiều chạng vạng

Lá xanh non sao cứ rơi đầy

 

Đã qua rồi cái thủa thơ ngây

Bỏ quên cả nhánh hồng gai góc

Kỷ niệm khi xưa bây giờ cỏ mọc

Bước chân ai lạc chốn vô thường

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Tỉnh Giấc

 

 

Người đàn ông phản bội vợ con

Chạy theo một người phụ nữ khác

Trái tim kia bội bạc

Quỷ hay ma che mất đường về

 

Người đàn bà lầm lũi chốn quê

Nuôi đứa con thơ và câu thề lạc mất

Chị chẳng biết tìm đâu điều chân thật

Mặc giá băng khép trặt tâm hồn

 

Muốn quên rồi nhưng thấy buồn hơn

Buồn bởi những yêu thương khi xưa nay biến thành giả dối

Người đàn ông ngỡ mình vô tội

Chúa trên cao phán xử bao giờ

 

Đã lâu rồi quên mất làm thơ

Nhưng phải sống vì đứa con nhỏ dại

Chợt rùng rùng sợ hãi

Liệu con mình có giống bố không?

 

Đêm lạnh lùng từng cơn gió mùa đông

Những cơn gió đơn côi và lặng lẽ

Giọt nước mắt lăn lăn trên má người mẹ trẻ

Đến khi nào sẽ tỉnh giấc trầm mê

 

 

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Khuyết

 

 

Những giấc mơ khuyết em

Như đám mây không chân lang thang vô hướng

Dấu yêu thương tưởng tượng

Vậy mà sao vẫn cứ ngọt ngào

 

Anh giật mình chợt thấy nao nao

Bỗng bừng tỉnh khi cơn mơ bỏ trốn

Buồn vui lẫn lộn

Chẳng biết nên suy nghĩ điều gì

 

Chút cay nồng cứ đọng trên mi

Như muốn hỏi vì sao nên lỗi

Người thương ơi sao vội

Bước chân đi chẳng muốn trở về

 

Ta lần tìm với những cơn mê

Thôi đành gói nỗi buồn trong cõi nhớ

Biết bao đêm trăn trở

Bởi vì sao khuyết lẻ cuộc tình

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Các bạn yêu quý mùa xuân đang về len lỏi tới từng nhà, từng người, chúng ta có thể cảm nhận ra hương vị của mùa xuân đang đến gần. Nhưng có lẽ với những người chiến sĩ áo trắng hơn lúc nào hết họ lặng lẽ hiến dâng tất cả để đem lại sự sống, đem lại niềm vui tới mọi người, xin có đôi dòng viết về các anh các chị những người đồng nghiệp của tôi, chúc cho mọi người bằng những lời cầu chúc tốt đẹp nhất, những chiến sĩ trên mặt trận thầm lặng vì hạnh phúc và cuộc sống con người...

 

 

 

 

 

Lan Tỏa

 

 

 

Người đàn ông độc thoại chính mình

Rồi tự nhủ đến khi nào sẽ chết

Bởi bóng dáng tử thần mỏi mệt

lượn lờ bay bên phiến hoang đàng

 

Chợt vui mừng ngỡ mầu trắng khăn tang

Nhưng không phải sao là màu bệnh viện

Bao lo lắng bao nhọc nhằn tan biến

Ô mùa xuân áo trắng theo cùng

 

Em dịu dàng, em đôn hậu trẻ trung

Em nhiệt huyết đi kiếm tìm sự sống

Em lo lắng dõi theo từng rung động

Tiếng con tim tiếng của cả xuân về

 

Người đàn ông thoát khỏi cơn mê

Cùng đau đớn xé vò không ai thấy

Và ngày mai ngày kia vẫn vậy

Em hiến dâng đâu chỉ nghĩ riêng mình

 

Lưỡi hái tử thần lùi bước trước bình minh

Trước ánh sáng và tấm tình áo trắng

Món quà quý mùa xuân em dâng tặng

Chợt rưng rưng lan tỏa tới muôn nhà..

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Đất nước vào xuân

 

 

 

Đất nước mấy ngàn năm không nghỉ

Đêm chằn mình nghe sóng quẫy biển đông

Còn ngân vang nhịp nhịp trống đồng

Vẳng tiếng ru nôi đưa ta lạc vào miền cổ tích

 

Câu thơ xuân chúc khang cường vật thịnh

Tổ quốc ơi có bao giờ đẹp thế này chăng

Đinh- Lý - Trần - Lê hạo khí Bạch Đằng

Sức mạnh toàn dân tạo thành đỉnh cao muôn trượng

 

Đè bẹp bao mưu đồ bành trướng

Của Hán - Nguyên... Pháp...Mỹ hôm nay

Để huyết quản căng và nhựa sống tràn đầy

Cho thiên sử viết bằng hoa ,lệ, máu

 

Cho hôm nay và muôn đời con cháu

Nhớ tới ông cha nguồn cội thác ghềnh

Mảnh đất hùng thiêng in đậm dấu chân

Của biết bao thế hệ con dân đất Việt

 

Một dân tộc yêu chuộng hòa bình tha thiết

Bút và gươm thắm lửa trái tim

Độc lập tự do ta phải giữ gìn

Dù trả giá cả sinh mạng sống

 

Đất nước dựng xây vươn mình Phù Đổng

Hòa nhịp theo bè bạn năm châu

Gạn đục khơi trong đưa nước mạnh giầu

Và em hỡi xuân tươi màu xứ sở

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Ối a câu lý

 

 

Kiếm tìm một phút trong nhau

Để cho duyên phận kiếp sau chẳng đành

Bỏ bùa biếc mắt vòm xanh

Trao nghiêng dải yếm ta thành lứa đôi

 

Sợi thương ai nỡ buộc rồi

Về nhà dối mẹ chuyện tôi với mình

Ô kìa vướng bụi trúc xinh

Trèo lên quán dốc rơi hình bóng xưa

 

Ta về lót lá ban trưa

Cho em ngồi tựa song thưa mạn thuyền

Ba tầm nghiêng ngả làm duyên

Gặp chim loan phượng bên miền gốc đa

 

Ối a lọn tóc đuôi gà...

Ối a câu lý để ta đắm chìm

 

 

 

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bến đợi

 

Về rưng rưng bật tiếng mùa

Câu thương thương

Gọi chát chua muộn màng

Con đò

Nào nỡ sang ngang

Để cho bến đợi

Gập hàng tóc mây

Xòe tay gom sợi nắng gầy

Ngu ngơ

Trăng nỡ rơi đầy

Thuyền xuân

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Lục bát mưa

 

 

Về nghiêng nghiêng cả tiếng xưa

Về lần trong nắng tìm mưa thả buồn

Phập phồng đếm hạt mưa tuôn

Lặng nghe tiếng gió khẽ luồn vào nhau

 

Cần chi mây trắng trên đầu

Cần chi tơ rối gom màu nhớ nhung

Cần chi một tiếng tơ chùng

Cần chi phải thấy bão bùng mong manh

 

Ngu ngơ thả chút chân thành

Bẻ đôi cả ánh trăng thanh cuối trời

Tháng giêng đừng của riêng thôi

Đừng cho câu nói rối bời lòng nhau

 

Cái mưa là cái mưa mau

Em về trong nắng cúi đầu gặp mưa

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...