Jump to content
Chuột Rain

Nhật kí cho ngày...

Recommended Posts

Mâu Thuẩn

 

Con người là một thực thể mâu thuẩn đan xen lẫn nhau. Mâu thuẩn ý kiến với người khác và mâu thuẩn cả với bản thân mình. Nhưng tôi không trách chuyện này đâu. Bởi thiết nghĩ, nhờ có những ý kiến mâu thuẩn mà cuộc sống có thêm nhiều dư vị. Nhưng tôi thích những mâu thuẩn có lý do. Hơn là những mâu thuẩn chỉ vì bốc đồng một chuyện gì đó.

 

Tôi thích chê hơn là khen. Thích phản bác hơn là đồng tình. Tôi ít khi nào khen ai, và ít khi nào đồng tình về một chuyện gì đó mơ hồ. Tôi vẫn thường suy nghĩ rất kĩ mới dám nói câu :"Tôi đồng ý!". Có lẽ vậy mà nhiều người nói tôi thận trọng hoặc cụ non quá. Nhưng thà như vậy mà mình không hối hận những gì mình đã thốt ra, bởi người ta vẫn thường tiếc nuối vì những điều đáng lý ra nên nói lại không nói, và không nên nói lại nói. Đó là một điều rất đau buồn.

 

Trên diễn đàn này, tôi đang có mâu thuẩn. Người-mà-ai-cũng-biêt-là-ai-đấy luôn cố tình chống đối những suy nghĩ của tôi. Mặc dù tôi biết trình độ của nhân thật hạn hẹp và qua cách dùng từ ngữ, tôi biết nhân không phải là người am tường vấn đề. Bằng chứng là nhân chỉ đưa ra những câu mắng mỏ dung tục mà trong suốt quá trình tranh luận, nhân chẳng nói mình đồng tình với nội dung chủ đề hay không.

 

Có một chuyện rất tréo ngoe thế này! Diễn đàn ta có cuộc thi thơ. Và rất may mắn là Admin đã giấu tên tác giả. Nên tôi đã có một lần vào thử chê bai, thắc mắc một bài của chính mình sáng tác. Và thế là người-đó đã vội vàng phản bác lại ý kiến của tôi. Phải nói là tôi vừa cảm thấy tức, nhưng sau đó liền thấy vui ngay. Sao họ có thể dễ dãi với bản thân của mình như thế chứ?

 

Buồn cười hơn, cô nàng NT đã chẳng biết gì, lại hô hào, tỏ ra mình rất biết rõ rằng, thằng Chuột đã bị người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ngồi trên đầu. Lại thêm một người không suy nghĩ kĩ càng đã vội kết luận.

 

Tự dưng lúc này mình thấy câu nói của Hoa Bằng Lăng khôn khéo làm sao!

Chứ tôi thấy ngay từ đầu cậu Chuột đã ngồi xổm trên đầu cậu rồi... Mà người ta ngồi rất im lặng nên người ta mới có thể ngồi lâu như thế... Cậu chưa ngồi được mà đã vội la lên thì có lẽ suốt đời cậu chỉ có như thế này thôi.

 

Thật tình tôi không hề kể lể gì cho cô bé này biết, nhưng cô lại có thể am tường như thế. Cô thật hay! Dân Chuyên Tiền Giang thì thông minh phải biết.

 

Tôi dừng tranh cãi cũng có nhiều lý do lắm. Thứ nhất là đã có nhiều người tán đồng ý kiến của tôi. Và thứ hai là tôi cảm thấy đối thủ của mình không thuộc dạng "cao" như mình nghĩ. Thế là mình đành im. Bỗng nhiên tôi lại nhớ đến lời khuyên của anh NgocDinh ( tôi không tiện kể ra ), tôi mới thấy việc mình dừng lại rất có ý nghĩa. Cám ơn anh NgocDinh lần hai nhé!

 

Sở dĩ mình viết những chuyện này vì mình đang có một mâu thuẩn nhỏ trong chính bản thân mình. Hiện tại mình học hai trường ĐH tại hai tỉnh khác nhau. Và mình luôn phải đấu tranh và tranh cãi với chính mình rằng nên học trường nào trước, nên học bài môn nào trước. Rối rắm quá đi!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Chiếc khẩu trang

 

Mình có một thói quen nho nhỏ là hễ ra đường thì phải đeo khẩu trang. Không phải mình điệu hay sợ đen da gì đâu. Mà do mũi của mình rất dễ bị dị ứng, và rất dễ bị át xì. Nên lúc nào mình cũng kè kè cái khẩu trang bên mình. Để cẩn thận hơn, mình còn mua khoảng năm, sáu cái khẩu trang bỏ vào từng túi quần, để phòng mình quên thì có mà sử dụng.

 

Nhưng ngày hôm qua, mẹ mình đã lấy khẩu trang từ túi quần mình ra để giặt mà không nói cho mình biết. Thế là mình không bận tâm, cứ tưởng là có sẵn trong túi. Ai dè, hôm ấy ra đường mình bị át xì điên cuồng. Nhưng có một điều rất đau lòng đã xảy ra...

 

Mình chạy xe ngang qua cô đẩy xe rác. Vì mũi mình rất nhạy cảm, nên mình không thể chịu đựng nổi. Cuối cùng mình đã làm một hành động cực kì vô duyên là lấy tay che mũi lại. Dù không ai trách mình tiếng nào, nhưng tự dưng thấy mình thiếu văn hoá quá. Đáng lý ra mình nên kiềm chế hơn.

 

Bỗng dưng mình thấy chiếc khẩu trang thật cần thiết làm sao!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Đừng trách anh, cô bé ạ! Bởi anh biết dù có cố gắng đến thế nào, anh vẫn không thể mang đến cho em một nụ cười thật sự nhất. Có bao giờ em hiểu rõ được cảm nhận của anh đâu, có bao giờ em hiểu rõ được anh đang muốn gì và nghĩ gì đâu. Anh xin lỗi em, dù anh biết rằng trái tim không bao giờ có lỗi. Anh không thể mang đến cho em niềm tin yêu như từ lâu em vẫn hoài vọng. Đừng trông mong, đừng chờ đợi bất cứ điều gì từ phía anh. Bởi anh biết, nếu em cứ hy vọng nhiều, em sẽ càng đau khổ thêm. Anh tin chắc là thế đấy!

 

Cô bé của anh ơi, anh vẫn yêu màu xanh, bởi nó là màu của bầu trời và biển cả. Nó là màu của thế giới bao la. Anh biết em vẫn từng yêu màu xanh vì lý do như thế. Nhưng ... yêu màu xanh để làm gì khi nó chỉ vẹn nguyên là màu của hy vọng ? Em và anh hãy tập yêu một màu khác, như anh cũng đã từng nói với em anh sẽ cố gắng yêu màu hồng, vì đó là màu của cuộc đời vui. Màu của những nụ cười hạnh phúc. Em ạ! Thế giới của chúng ta thật rộng lớn, gặp nhau là duyên số, xa nhau cũng bắt nguồn từ chữ duyên. Em hãy tin là thế, hãy tin một ngày em sẽ tìm được một người nào đó, vẹn nguyên hơn cả anh. Anh tin là em sẽ cảm nhận được điều đó, vì anh biết anh không thể nào làm em thần tượng mãi được. Em có biết điều đó không ?

 

Em ạ, có bao giờ em thử xoè đôi bàn tay của mình để đếm xem chúng ta quen nhau bao nhiêu ngày, chính thức gặp nhau bao nhiêu ngày ? Em thử đếm xem ... Có thể những con số không nói lên được điều gì, nhưng những con số cũng một phần nào chứng tỏ được tình cảm ngắn ngủi của đôi ta. Một tình cảm quá nhanh và ngắn quá!

 

Có một dạo anh vẫn thường lẫn trốn em, anh sợ! Vâng, anh sợ cái cảm giác phải làm người khác đau lòng, khi đối diện với computer, em đâu biết là có nhiều lúc anh không muốn đọc những dòng tin của em, anh không muốn đọc những con chữ màu xanh biển, những con chữ mà anh muốn trốn tránh ... Anh xin lỗi em nhiều.

 

Thế rồi em bỏ đi. Em bỏ đi như một cơn gió nhẹ, như một áng mây trôi, bay ngang rồi bay qua. Em ra đi không một lời từ biệt, đến bây giờ anh không biết được em đang ở đâu, hiện em sống như thế nào, em có khoẻ không, em vẫn còn viết tiếp câu chuyện mà nhân vật chính là anh nữa không ? Anh vẫn còn nhớ câu chuyện ấy, một câu chuyện dài kì mà nhân vật chính là Phan Lê Trung Tín, cứ mỗi tuần anh lên mạng để đọc câu chuyện dài tập của em, giờ đâu mất rồi...

 

Em đi. Anh vẫn thế! Bởi anh biết tình cảm anh dành cho em chỉ đơn thuần là một cái nick chat. Em đừng buồn khi anh nói như thế. Bởi anh không muốn giấu em nhiều, anh không muốn một ai đó đã ra đi mà vẫn giữ mãi những hoài vọng không thật. Anh vẫn xem em như một đứa em, đừng ảo vọng gì hơn về anh nữa. Đừng bao giờ hỏi anh một câu hỏi :"Anh mến em như thế nào?" như em đã từng nhiều lần hỏi anh. Bởi nếu anh nói thật, chắc em sẽ khóc thật nhiều.

 

Anh xin lỗi em, My à!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Anh và em lại một lần nữa đứng đối điện nhau, chỉ nhìn nhưng không thốt lời nào. Rồi cả hai cùng im lặng cho đến hết con đường đi về. Tất cả chỉ có thế, và cũng không muốn làm gì hơn thế nữa. Đối diện nhìn nhau qua ánh mắt, cảm nhận bằng trái tim. Như vậy anh đã xem là quá đủ.

 

 

 

Biết nói gì bây giờ trong lúc ấy, khi chính anh không thể bập bẹ lời nào. Nhìn sâu thẳm vào ánh mắt em, anh nghẹ được tiếng suối reo róch rách, anh cảm thấy trái tim mình bắt đầu ấm dần lên khi bàn tay em níu vào tay anh. Đó là lúc chúng ta bước cạnh bên nhau.

 

 

 

Anh và em đứng đối diện và để cho nhịp đập trái tim mình tự vang lên khúc nhạc, để cho hồn mình bay bỗng với trời thơ. Công viên đó với chiếc lá vàng còn vương vấn. Cũng là lúc mình cùng nhau ép những chiếc lá mỏng manh vào trang giấy. Cả hai đứa đều muốn lưu giữ kỷ vật về nhau.

 

 

 

Anh muốn đứng đối diện em để nói ra những lời chân thật nhất của mình, nhưng trái tim anh lại cứ ngân vang và cản ngăn anh lại. Nhìn vào đáy mắt em, anh cảm nhận được trái tim em cũng đang lỗi nhịp.

 

 

 

Bởi, chúng ta đang đứng đối diện nhau.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Vậy là cuối cùng tôi và Vàng đã hết giận nhau rùi... Đôi khi cũng cần có thời gian làm mặt lạnh với nhau như thế mới thấy mình thật sự yêu mến nhau. Tôi và Vàng công nhận giận nhau dai thiệt. Mà không biết có ai giận theo cái kiểu mà chúng tôi giận nhau không. Tức là vẫn quan tâm, vẫn theo dõi và thầm giúp đỡ, ủng hộ nhau, nhưng lại không dám nói chuyện với nhau.

 

Chúng tôi làm tảng băng suốt 1 năm trời, nhưng cuối cùng chắc phải cám ơn ông thầy Kinh Tế Lượng quá, tại ổng sắp xếp cho 2 đứa tôi cùng 1 nhóm học tập. Và thế là phải sáp lại gần nhau thôi. Thế là hết giận, kekeke....

 

Và nhờ có vậy, tui mới biết được những thông tin "thầm kín" mà nó đã tiết lộ cho tôi biết vào lúc ra chơi, khiến cho thằng Duy bóng phải ghẹn tị. Hé hé...

 

Con nhỏ lớp kia cũng ghen tị khi thấy Vàng cứ lăng xăng chạy mua cho tôi mấy quyển sách trong khi nó chẳng thèm giúp nhỏ kia... Tôi vừa khoái chí, vừa ái ngại...

 

Vàng là một fan của tôi đấy. Nó rất hâm mộ tôi, và luôn thán phục những gì tôi có được, chả bù với mấy đứa trong lớp tôi, luôn luôn ganh tị. Chẳng hạn như tui học một lúc 2 trường ĐH, nó rất ủng hộ và thầm ngưỡng mộ tôi, còn tụi kia thì ganh tị bà cố..

 

Ôi hôm nay tôi rất vui...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Hôm nay Tuấn tặng cho mình hai chữ Công Việc, mình không hiểu gì cả, hỏi nó tại sao thì nó chỉ cười. Nhưng nó bảo là nó luôn ủng hộ mình. Mặc dù không biết đầu đuôi tai nheo như thế nào nhưng thấy có người ủng hộ mình như nó thì vui lắm. Mình và Tuấn ở xa nhau từ hai đầu đất nước vậy mà thân còn hơn là cận kề sát nách. Tuấn lãng mạn lắm, có lần còn viết thư tay cho mình nữa. Có lẽ nó muốn trở về những kỷ niệm của thời xưa. Thế là mình cũng làm một việc nực cười là viết thư tay qua lại với nó, nhưng cuối cùng thì mình đành bỏ dở. Vì mình không có nhiều thời gian, nghĩ cũng lạ, viết một lá thư đâu tốn nhiêu phút đâu, sao mình lại không kiên nhẫn nhỉ?

 

Mình bắt đầu vật lộn với công việc mới đây, mình sẽ có ít thời gian lên mạng rồi, huhuhu... Nhưng mình cũng sẽ ráng update blog như thường ngày. Sẽ thế thôi....

 

Vừa nhận được cú điện thoại của đứa bạn rủ đi ăn trung thu, Trời, lâu ngày không gặp mà nó vẫn không quên mình. Nó bảo, thiếu giọng cười của mày thì mất vui. Được thôi, lúc đó mình sẽ cười thật nhiều. Nhưng giờ thì mình khóc đây. Buồn quá!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Khoá blog

 

 

Tôi quyết định chọn chế độ Just me cho blog của mình sau khi kết thúc buổi tranh cải với anh. Nhiều lúc tôi cảm thấy chán chường và thất vọng về anh quá! Tôi đã bao lần cởi mở tâm sự trên blog, đã từng viết nhiều những suy tư, tình cảm của mình... Vậy mà cuối cùng thì có được gì đâu? Anh vẫn không tài nào hiểu được tôi đang nghĩ gì, và muốn gì.

Mà thật ra mọi chuyện cũng chẳng có gì quan trọng cả. Tôi chỉ cảm thấy tức trong lòng là đã gần ba năm quen nhau dưới mái trường đại học, và anh cũng chính là người thường xuyên ghé vào blog tôi để comment nhiều nhất. Tôi cứ tưởng đâu anh sẽ mãi là người thân thiết, mãi là người chia sẻ những cảm xúc vui buồn của tôi trong cuộc sống. Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra tốt đẹp như thế!

Anh bảo tôi nên có cách nói chuyện lịch thiệp hơn với Dương. Vì thứ nhất, Dương là nhà văn, Dương không quen với cách nói chuyện gãy gọn của tôi, và thứ hai là Dương đã lớn rồi. Chỉ vậy thôi! Nhưng tôi lại thấy... tức. Thật tình tôi không có thói quen trau chuốt câu nói của mình. Chính điều này đã khiến cho mối quan hệ với tôi và Dương trở nên xấu đi. Mà anh thì không muốn thế! Vì Dương là bạn thân của anh.

Có lẽ anh đã không hiểu lòng tôi. Từ mấy năm qua tôi quan niệm rằng những lời nói ngọt ngào thường không xuất phát từ trái tim. Người ta càng thận trọng từng lời ăn tiếng nói của mình bao nhiêu, thì người ta càng giả dối bấy nhiêu. Anh không biết tôi nghĩ thế, hoặc anh biết nhưng lại không tin.

Thế là tôi quyết định khoá blog. Tôi tự nhủ với lòng mình rằng khi nào anh tha thiết yêu cầu tôi mở blog thì tôi mới chọn chế độ public. Không phải tôi tự cao đâu, nhưng trong cuộc sống đôi khi mình cần phải có sự thử thách, và cũng rất cần có ai đó quan tâm. Còn nếu như anh không cần thế thì thôi, tôi sẽ khoá blog mãi mãi.

Mà khoá blog thì có khác nào khoá tâm hồn mình ?

*

Đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi khoá blog, anh vẫn im lặng chẳng nói gì. Càng lúc tôi càng giận vì tính vô tâm của anh. Có lẽ anh không biết là đối với tôi, chỉ cần anh chịu nói một câu xin lỗi là tôi có thể bỏ qua mọi chuyện tất cả. Vậy mà anh đã không nói với tôi câu nào suốt một thời gian ấy. Tôi càng lúc càng giận anh.

Nguyên rất ngạc nhiên khi thấy tôi khoá blog, nên đầu giờ học nhỏ liền gặp tôi thắc mắc :

- Lê, sao bà khoá blog vậy hả ? Bộ có chuyện gì à ?

Thật tình tôi không muốn trả lời Nguyên, vì chẳng lẽ lại đi nói những chuyện tầm phào đó cho Nguyên biết. Nhưng đến khi nhỏ bạn gặng hỏi đến lần thứ ba thì tôi phải trả lời :

- Ờ... thì giận hờn vu vơ ấy mà!

Đó cũng chính là những dòng Blast tôi ghi trên blog suốt một tuần qua.

*

Tôi vẫn có thói quen viết blog đều đặn. Những ngày khoá blog dường như tôi có nhiều tâm sự hơn. Tôi cảm thấy mình viết được nhiều điều hơn trước. Đã có bao người quick comment với tôi rằng :"Tại sao khoá blog?", hay "mở blog đi, Lê ơi!" nhưng tôi vẫn im bặt không nói gì. Nhiều khi thấy thích thú vì được mọi người lo lắng, nhưng sau đó lại thấy mặc cảm, tội lỗi với chính mình. Tôi đang tự giả dối với bản thân, có phải không ?

Những ngày này tôi không thấy anh viết blog nữa. Nhưng bỗng nhiên vào một buổi tối, tôi vô tình đã đọc được những dòng chữ của anh "hết thật rồi!" được ghi một cách điên cuồng trên blog. Tôi bỗng đâm lo. Có lẽ đã có điều gì bất an xảy đến với anh. Nhưng vì một chút sĩ diện trong lòng, tôi đã không hỏi.

Anh vẫn Online, và tôi cũng thế. Đó là thói quen không thể sửa đổi được của cả tôi và anh. Nhưng tiệt nhiên chúng tôi không thể chat với nhau câu nào, dù đã nhiều lần tôi chọn rất nhiều câu status cho anh biết tôi đang có suy nghĩ gì. Nhưng anh vẫn không hiểu được điều đó. Nhìn Icon của anh sáng đèn, tôi cảm thấy tức tối trong lòng. Có thể anh đã quên tôi ?

Mà mất bao nhiêu lâu mình mới bị người khác lãng quên nhỉ ?

*

Nguyên hối hả chạy đến bên tôi khi thấy tôi còn đang loay hoay ở bãi đỗ xe của trường đại học :

- Lão Thế dạo này không được bà vỗ béo nên ốm o gầy mòn quá rồi đấy!

- Ơ... mày nói gì tao không hiểu ?

- Mấy nay lão Thế sầu não khác thường lắm đấy! Có lẽ không đọc được blog của mày chăng? Mà mày với lão có chuyện gì à ?

Tôi bỗng nhiên có linh tính bất an về một chuyện gì đó. Trong đầu đang quay vòng những suy nghĩ bâng quơ về những chuyện đã qua. Không biết là anh đã giấu tôi điều gì?

Suốt buổi học hôm đó tôi không tài nào tập trung được dù nhiều lúc tôi cố gắng chăm chú nghe thầy cô giảng để xoá hết những muộn phiền, lo lắng trong tâm trí tôi lúc này. Nhưng thật tình tôi chỉ muốn mau chóng chạy về nhà để được đọc blog của anh. Tôi muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với anh!

"Ngày mai mình sẽ về Trung. Đã bao lần muốn nói cho Lê hiểu nhưng cô bé vẫn thích làm ngơ với từng câu nói của mình. Cô bé còn trẻ con quá! Có thể lần ra đi này thì mình và Lê sẽ không còn cơ hội để gặp nhau nữa. Vì chuyện gia đình nên mình đành phải về Trung. Lê đâu hiểu rằng mình đang muốn Nguyên bên cạnh Lê lúc này... Có lẽ Lê sẽ có nhiều ác cảm với Nguyên, nhưng thật ra Nguyên là một người bạn tốt... "

Tôi đã ứa nước mắt khi đọc những dòng tâm sự của anh. Thật tình tôi đã sai khi chỉ thích chơi trò trốn tìm với anh, mà lại không nghĩ rằng lúc này đây anh đang có tâm sự trong lòng. Có lẽ anh nói đúng! Mình vẫn còn ác cảm với Nguyên, nhưng không phải là ở chỗ tốt - xấu như anh nói. Vì mình và Nguyên không thể nào hợp nhau được. Vì cả hai người không có suy nghĩ đồng điệu nhau.

Tôi muốn nói hết những điều đó cho anh hiểu. Nhưng lại cảm thấy nghẹn lời. Muốn gặp trực tiếp để thú thật cùng anh nhưng lại thấy mặc cảm với bản thân. Tôi liền ghi hết những tâm sự của mình rồi gửi lên blog. Tôi muốn nói cho anh hiểu rằng trong tim tôi chỉ mãi có anh, dù anh đang ở nơi nào đi chăng nữa. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình lớn hơn nhiều trong suy nghĩ, và cũng là lần đầu tiên tôi dám nói thật lòng mình trên blog. Sau khi đã viết xong, tôi lập tức chọn chế độ Public, chờ một nickname quen thuộc vào comment. Cuối cùng thì tôi đã mở blog mà không cần phải có một lời kêu gọi thiết tha nào...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

I'm busy!!!

 

Hồi mấy tháng trước, chuchimsau có nói với mình một câu là:"Tôi nói chuyện với ông mà có cảm giác như đang nói chuyện với một busymen á". Mình chỉ cười cười thôi, chứ không cãi lại. Bởi thiệt tình là mình bận kinh khủng, mà có lẽ là do mình không biết sắp xếp thời gian hay sao á. Bạn bè vào phòng mình, ai cũng choáng khi thấy cái lịch làm việc mình dán trên tường, kèm theo một câu danh ngôn mà mình rất thích:"Trên con đường thành công không có dấu chân của người lười biếng!". Nhưng thiệt tình là mình không có khi nào làm hết những gì mình vạch ra, có khi mình đã khóc vì điều đó. Và cuối cùng, mình lại viết một cái lịch khác, nói chung cũng chỉ đảo lại vị trí công việc. Và mình lại bỏ dở không ít điều.

 

Không khi nào mình ngủ trước 2h sáng. Mà thỉnh thoảng mình "giải lao" cho những công việc căng thẳng của mình là... nhá máy bác Thợ Làm Vườn, kế đến là pác Me Lộc. Rồi lại lao vào công việc, nhức đầu như điên.

Có lần mình bị stress vì công việc quá tải, vừa làm tóan nào là tài khoản 111, tài khoản 112... Rồi lại viết văn, nào là mây, mưa, nắng, gió... Ôi thôi... Rồi lại học về CNTT, nào là code, nào là mã... huhuhu...

 

Mình viết một bài bâng quơ trên blog, tự dưng báo Mực Tím "xí" đăng. Rồi sau đó thầy mình "lanh chanh" gửi báo AT, rồi báo AT cũng "xí" luôn. Mình khó xử quá, đành viết một nội dung mà tới 2 bài. Ôi trời, mang tiếng mang tai quá đi, huhuu....

 

Mới hôm qua, mình vừa "luyện giọng" trong sự ép buộc của khá nhiều người. Cuối cùng lên hát cũng đc, may là không có ai chết. Rồi lại đến học về ATGT, sao cái gì cũng đổ trút lên mình hết vậy nè... huu...

 

Mà phải công nhận là mình có vài đứa bạn tốt, như nhỏ Hai Khù luôn "bố thí" cho mình vào những ngày chờ nhuận bút mà chưa có, như thằng oắt Rồng Vàng hay soạn bài cho mình (vậy mà mình còn chưa hiểu bài ) thấy vui và an ủi gì đâu.

 

Thiệt tình, nếu mình không có được những đứa luôn sẵn sàng giúp đỡ và ủng hộ mình như thế. Chắc mình bỏ nghề luôn quá!!!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp bạn (trên mạng và ngoài đời ). Tôi vẫn còn lưu cái nick của bạn, và mỗi lần lên mạng vẫn hay nhìn xem nó có phát sáng hay không, dù tôi biết vẫn là vô vọng.

 

Chẳng biết buổi họp mặt Kính Vạn Hoa sắp tới có bạn không, nhưng tôi hy vọng là có. Bởi tôi có nhiều điều muốn nói với bạn lắm! Những điều mà chỉ để dành nói với bạn. Ui trời! Thật khổ khi cứ giấu kín trong lòng. Ráng đi nhé, bạn ơi...

 

Hôm kỉa hôm kìa, gọi điện cho bạn, nghe giọng nói của bạn lạ quá, có vẻ như tôi đã quên dần bạn ... Hy vọng là không.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...