Jump to content
Lathu

Bài thơ riêng viết cho anh-Người Hà Nội

Recommended Posts

Tự tình xuân

 

Em viết cho anh bài thơ mùa xuân

Con chim cất cao giọng ca lảnh lót

Gió ru mình mang theo hương dịu ngọt

Chở mùa xuân ,nắng ấm đến cho đời

 

Em khoác áo màu hoa cỏ non tươi

Chào nắng ban mai , nụ đời vừa hé nhụy

Tháng giêng thả lời yêu song hành qua phố

Nắng dát vàng lối nhỏ rải chân đi

 

Mùa xuân đang bước đến bên em thầm thì

Chuyền từ những nhành non , reo hờn, reo dỗi

Trời cao xanh tơ , mây la đà quá đỗi

Che mái đầu em ..nhành non ngại gió dông

 

Xin làm người hứng lấy giọt tình đong

Cầu mùa xuân mở lòng như trẩy hội

Quyến rũ nhân gian đắm mình réo gọi

Tự khúc xuân về tê ngọt ..buổi chiều đông.

 

31.12.2008- Lathu

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Chỉ là thơ ...

 

Bài thơ cũ...

 

Chỉ như một thoáng nắng say

Là bao nhiêu gió heo may ùa về

Thơ lòng bao nỗi tái tê

Thôi đành quên nỗi đê mê vô hình

Chuyện xưa ai trót nặng tình

Nào đâu hiểu nỗi lòng mình lòng ta

Ra đi bỏ lại xót xa

Chuyện mây phiêu lãng bao la khắp trời

Ấy là thu lá vàng rơi

Đừng như đông cuối chơi vơi hoang tàn

Lo chi hai tiếng bình an

Lắng trong lạnh lẽo đàng hoàng Xuân sang!

 

(ThăngLong)

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Nhớ Phan Rí !!!

 

Phan Rí bây chừ hoa xương rồng còn bọc ngoài sân

Cát mênh mông trắng rậm rì làng bãi ?

Sông Lũy phố chợ xôn xao ngày giáp Tết

Chuyến xe nào nêm chặt mắt người quen

 

Nhớ cây me già ngằn ngặt trái mùa dâng

Chị hối hả sên quà màu mứt chin

Má đỏ au , lũ em chơi rất nghịch

Nhón quả me chua ..chị cất mãi để dành

 

Nhớ bánh chưng xanh , giò cốm quê mình

Vuông bánh tổ tự tay người chăm bẳm

Ông nằm lại nơi vùng đồi cát trắng

Mẹ quày quả trở về ..khi lũ ngựa cuồng chân (*)

 

Phan Rí nằm trong một nỗi nhớ lâng lâng

Giọng kể ngày xưa tuổi thơ nơi quê Ngoại

Cũng chuyến xe nào chiều giáp tết

Mẹ đưa con về thăm lại ..mái tranh quê

 

Lần đầu tiên nhìn cây mận đung đưa

Tròn xoe mắt lũ bò nhai gặm lại

Chị rủ em mình cùng đi xúc hến

Tỉ mĩ ngồi xỏ từng chiếc vỏ đeo

 

Lần đầu tiên biết rang chảo hột dưa

Mới hiểu ra có loài dưa cho hạt

Chỉ quê mình đất nghèo , gió mặn chát

Mới trồng loại dưa lấy hạt để người dùng

 

Anh nhắc làm chi kỷ niệm để rưng rưng

Bao năm rồi không về qua nơi ấy

Những chuyến xe ngang bỏ lại cái vùng nắng cháy

Bỏ lại ngôi nhà bên trường học ngày xưa…

 

Chiều cuối năm lất phất hạt mưa

Đọc bài thơ bồi hồi …quê Phan Rí

Chợ Sông Cầu , Sông Nam lộng gió

Hòa Đa muộn màng váng vất bóng người đi

 

Sài Gòn cuối năm tất bật như ri.

Em cuộn mình theo dòng dời mãi miết

Những âm ba của từng cơn gió rét

Đôi khi quật mình chới với một niềm tin

 

Nhưng có một khoảnh khắc vẫn in

Ký ức là bài thơ bồi hồi trong trí

Đã bao lần xe trôi ngang Phan Rí

Chưa một lần dừng lại ..bởi vì đâu ?

 

Có lẽ kỷ niệm ngày xưa Mẹ quá đau

Nên không muốn con về thăm nơi ấy

Mỗi lần đi qua..Mẹ chỉ cho con thấy

Căn nhà ba gian ..to nhất của Ông mình

 

Tháng năm trôi, rêu phủ , gió lặng thinh

Một mùa xuân ngấp nghé ngoài ô cửa

Bài thơ nhớ quê ..bật lên từng câu chữ

Đưa con về ..với kỷ niệm ngày xưa

 

Phan Rí quê mình xuân đến ...đã hay chưa ?

 

02/01/2009 - Lathu

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Vội vàng..

 

Vội vàng gió cuốn theo mây

Vội vàng chút nắng heo may cuối chiều

Vội vàng lá rớt xiêu xiêu

Vội vàng trầu héo qua nhiều mùa cau.!

Vội vàng đá sỏi còn đau

Vội vàng hoa tím bạc mầu nhớ thương.

Vội vàng tơ nhện vấn vương

Vội vàng chiều xuống sương buông vô thường...

 

....

 

Gặp nhau một thoáng bên đường

Dùng dằng ánh mắt đêm trường nhớ mong!

 

HN, 2/1/2009 (ThăngLong)

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Thì ra !!!

 

Thì ra lá đã xa đồng nội

Hoa đã vàng lên một cung đường

Gió khẽ khàng reo chừ ấm áp

Xuấn đến kia rồi hoa cỏ tươi

 

Thì ra ta đứng giữa trời đất

Khao khát mùa xuân-mùa hiến dâng

Và xuân văng vẳng như mời gọi

Sưởi ấm dùm ta những đêm trăng

 

Một đóa mai vàng cứ mơn man

Xòe bung cánh mỏng..óng lụa làng

Ta ngước mắt nhìn lên đồi thấp

Khép lại muộn màng ..những dư âm ?

 

02.01.2009

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

CÓ ĐÔI KHI…

 

Có đôi khi giữa dòng đời xuôi ngược

Em một mình thư thả bước phiêu du

Đếm lá vàng bỗng nhớ những mùa thu

Qua vội vã đón đêm đông giá lạnh

 

Có đôi khi chợt thấy mình cô quạnh

Phố đông người sao quá đỗi chơi vơi

Nốt vô thường người nhạc sĩ đánh rơi

Trong khoảnh khắc vô tình buông thương nhớ

 

Có đôi khi thấy tâm hồn bỡ ngỡ

Giữa cuộc đời mãi xuôi ngược- ngược xuôi

Tay nắm chặt sao cát vẫn cứ rơi

Mặc khao khát, mặc đam mê cháy bỏng

 

Có đôi khi trái tim em nổi sóng

Ngỡ bão về nhưng lại thấy bình yên

Dẫu chút buồn trước nỗi nhớ không tên

Bất chợt đến, chợt bay theo chiều gió

 

Có đôi khi… có khi không mà có

Gặp nhau rồi, nhưng cũng có chia ly

Và mãi thế, trong cuộc sống. Đôi khi…

Đến và đi như Bốn mùa rất vội

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Có đôi khi !!!

Viết theo Gio Thu…..

 

Có đôi khi phải biết tự ru mình

Vì những điều bình yên đơn giản lắm

Khi bất chợt buông trái tim lăn lốc

Chợt thấy yếu mềm ..hoa cỏ lại xôn xao

 

Có những khi bước thấp …cần bước cao

Để lãng quên những phiêu du ở lại

Chỉ đất trời và mùi hương vọng mãi

Sẽ ru hời mộng mị buổi sang xuân

 

Có những khi muốn lắm thốt trăm lần

Chiếc vỏ bọc tróc sơn màu hoen ố

Muốn quét lại lớp vôi màu hoài cổ

Để thấy còn giá trị giữa nhân văn

 

Sẽ có khi như cánh diều tháng năm

Bay lả lướt vượt tầm người điều khiển

Nhưng sợ lắm có một ngày hiển hiện

Lại sóng xoài rạp cỏ ..giữa bao la

 

Có những khi muốn chẳng lạ chẳng xa

Níu lại phút giây bồi hồi thời quá khứ

Những dấu yêu lặng trong từng câu chữ

Đam mê ngọt ngào, ẩn hiện giữa tim ta

 

Có những vì sao cứ mãi thật xa

Lặng lẽ góc trời dõi nhìn trong đêm lạnh

Hai ngôi sao Hôm, Mai chỉ nhấp nhánh

Đổi ngôi cho nhau, không thể chạm ..vì sao ?

 

Sẽ có khi những được - mất rồi đau

Khắc khoải , lặng thầm nghe chừ chống chếch

Khúc từ li nghe buồn thê thiết

Lặng lẽ bài Dạ cổ Hoài Lang….

 

Em một mình rồi lại lang thang

Nhặt nhạnh chút tình còn sót lại

Ghế đá, công viên chợt nghe chiều tím tái

Ánh hoàng hôn chạm khẽ nỗi cô đơn.

 

Sẽ có khi em biết mình bông lơn

Cười như thể …lòng ngập tràn hạnh phúc

Nhưng dấu lòng bằng những điều phiền muộn nhất

Không muốn ai đem đùa giỡn trái tim mình

 

Sẽ có khi vô ảnh vô hình

Thấp thoáng trở về ..đậu vào mê mãi

 

Em chấp nhận dấu sợi buồn vương vãi

Cất vào trong ngăn,khóa kỹ ..chẳng còn gì

 

Vâng ! có khi và sẽ là có khi

Đường đi rộng ai hay mà nhớ ngó

Gió rộng thổi ,đón đưa mời gọi

Cuốn mình vào …muôn ảo ảnh chưa vơi

 

Em biết rằng chỉ có khi thôi

Rồi thu qua, đông tàn xuân lại nở

Thấp thoáng nụ cười vành môi rạng rỡ

Dẫu chỉ là mặt nạ của em thôi …

 

Có đôi khi và chỉ có đôi khi….

 

 

Lathu-05.01.2009

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Trả lời bài Đôi dép

 

Em chẳng thể cùng anh làm đôi dép

Để song hành đi khắp mọi miền xa

Bởi vì em hiểu lắm dù chẳng nói ra

Em bên trái, còn anh thì bên phải

 

Đôi dép tưởng không thể rời nửa bước

Vì mât một bên, bên còn lại không thành

Nhưng anh ơi ! ai dám nói được rành

Hai chiếc dép sẽ mòn cùng một lúc ?

 

Rồi có ngày chiếc đứt quai, há mỏ

Hai chiếc dép giờ ..là quán trọ cho nhau

Anh bước thấp, em lại bước cao

Bầu trời của anh hàng vi sao tinh tú

 

Mặt đất của em muôn sình đen bám dữ

Em đối mặt với dạn dày mưa nắng và bon chen

Chiếc dép anh kiêu hãnh ngẫn cao đầu

Dép của riêng em nép vào trong anh vậy

 

Nhưng anh sợ em ao tù nước đáy

Vơ bẩn chân người đi bên dép của anh

Giữa chợ đời còn lắm nhỏ nhen

Đôi dép ta song hành qua ngày tháng

 

Sẽ có lúc anh chợt cười ảm đạm

Sao tự mình chuốc lấy bụi trường giang

Vóc nhung kia , là lụa trần gian

Nào những thứ dang chờ anh nơi đó

 

Em chậm chạp , không thể nào níu giữ

Chẳng thể song hành qua mọi trái ngang

Em biết rằng sẽ có môt ngày mai

Chân còn lại thử cho vừa..chân trái

 

Lại một chiếc giông giống em vây

Thử cùng anh di khắp nẻo đường dài

Em ngậm ngùi vứt lại phía sau anh

Đã bong tróc, sờn hoen vì sương gió

 

Thôi anh nhé bài thơ “đôi dép “

Không thể nào là hình ảnh đôi ta

Những ví von giờ đây xin khép lại

Dẫu thiết tha ..em vẫn vẹn trao người

 

Dép song hành, dép vẫn có đôi

Nhưng ai chắc ..là anh và em đó ?

 

Lathu-06.01.2009

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Chiều cuối năm..

 

Cuối năm có một buổi chiều

Lạnh lùng gió thổi xiêu xiêu lá vàng!

Khắp trời mây xám mênh mang

Có con phố vắng mơ màng lá rơi..

 

Cuối năm mây ghé bên đời

Hắt hiu nắng úa buông lời vu vơ

Nụ quỳnh e ấp mong chờ

Ánh đèn mờ tỏ câu thơ muộn màng

 

Cuối năm trăng sớm đa mang

Hình như có chút mộng vàng đâu đây

Rượu nồng chưa uống đã say..

Ô hay, đông cuối heo may vẫn về!

 

HN, 6/1/2008 (ThăngLong)

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Chị tôi !!!

 

( Tặng chị....người vẫn còn nơi Phan Rí )

 

Ai qua Sông Lũy , Chợ Lầu

Cho tối nhắn chút ..lời đầu một năm

Mùa này gió bấc lạnh căm

Biển Phan Rí Cửa sóng dâng ngập lòng

 

Bên kia cồn cát trăng bong

Đôi con dong đã trốn đồng đi chơi

Mái tranh tựa cửa ai ngồi

Hoa xương rồng đỏ cheo leo phận đời

 

Những ngày giáp tết chơi vơi

Thắt lưng, buộc bụng , câu mời..khẳng khiu

Chỉ còn bóng dáng chợ chiều

Mẹ toan gánh hết những điều riêng tư..

 

Chẳng bao giờ ..chuyện thực hư

Chị tôi chẳng chịu ..nhận thư ..trao lời

Bóng người tuối đã xế rồi

Xuân này thêm nữa bao đời xuân sang

 

Kể từ khi pháo nổ rang

Nhà bên đám cưới cô dâu rỡ ràng

Chị tôi nước mắt hai hàng

Mắt đăm đắm dõi ..bước chàng liêu xiêu

 

Biết rằng từ đó cô liêu

Phấn son khép lại , thả chiều trôi sông

Thương chị một kiếp long đong

Đẹp xinh nức tiếng ..giờ lông lốc buồn

 

Đến giờ chị vẫn chưa buông

Mảnh tình ai đã ..buộc rồi khéo vay

Năm này là mấy năm đây ?

Chị thui thủi chốn quê rày ..ngày xưa

 

Trắng trời , trắng đất ..ai xua

Đem quàng trên mái tóc mùa ..hồng phai

Chị ơi năm rộng tháng dài

Sao còn dư ảnh , bóng ai ..mãi nhìn..

 

Em thương chị ..lại bất bình

Đàn ông thế đấy, chỉ mình thiệt thân

Lần khuân xuân lại lại dấn thăm

Trời Phan Rí vẫn răm răm nỗi buồn

 

Tha phương mẹ kể ..suối nguồn

Em nghe tin chị ..mắt tuôn lệ tràn

Hôm nay xin viết đôi hàng

Tặng người chị đã một thời đa mang …

 

03.01.2009- Lathu

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...