CHIỀU MƯA
Nhìn cái nắng vàng ươm buổi sáng, chói chang buổi trưa, thật chẳng ai ngờ cơn mưa chiều lại day dẳng đến vậy.
Nó ngồi bó gối trên giường tầng nhìn mưa và thấy vui vui. Nó thích mưa lâu rồi. Thích từ hồi bé xíu. Xa nhà lên Thủ Đức học, nó không gan lì dầm mưa như hồi cấp 2, cấp 3 nữa nhưng vẫn thích mưa. Thỉnh thoảng nó cũng cho phép mình “tự sướng” đi bộ vòng vòng dưới những cơn mưa lâm râm.
Anh Nghĩa nói mưa đầu mùa không uống được, “Dang tay hứng cho đầy nỗi nhớ” mà thôi. Nó có nhớ gì không? Nó dang tay có phải để chạm vào nỗi nhớ? Nó không biết. Nó không để ý. Chỉ thấy chạm vào mưa thích lắm!
Xé không gian chỉ có nó và mưa, tiếng chuông điện thoại réo liên hồi. Tin nhắn của mấy người bạn hỏi thăm sức khỏe. Được quan tâm vui ghê! Nó cười hạnh phúc.
Nhỏ Trang, nhỏ Huế hỏi: Có bị sụt ký nữa không? Ôi bạn với bè. Hễ không chúc mình hay ăn chóng lớn thì lại hỏi kí lô, cân nặng. Khổ thật! Mà chắc là cái cân ghét nó hay sao á. Mỗi lần nó đấu tranh tư tưởng và lấy can đảm bước lên thì chục lần như một, cây kim màu đỏ y như rằng đã được cài chế độ từ trước không khi nào trèo lên số 40 nổi. Hơn nữa dạo này nó thê thảm lắm. Send đi tin nhắn: “Hehe… Ta không ăn kiêng nhưng hình như đang giảm cân thì phải ” và nhận về SMS: “ =.= Choáng. Còn ký để sụt nữa hả? Potay.” Ặc. Potay thiệt.
Tôn, Yến thì rủ hôm nào rảnh đi café. Lần nào cũng rủ café nhưng mà toàn uống trà sữa hay sinh tố trái cây không hà. Hôm trước lết tới lết lui trong Sài Gòn Outlet Mall muốn rã chân rã cẳng mới tìm được Star Black. Uống có ly sinh tố bơ mà mệt phờ người. Nhưng không gian khá lắm. Ghé tạt vào đó gặp gỡ bạn bè cũng hay.
Anh Vinh nhắn tin: “Em khỏe không? Anh sắp được về quê rồi. Nhớ quê quá. Sài Gòn mưa suốt.” Cũng lạ. Quảng Bình quê anh ước một cơn mưa không có. Ấy thế mà mỗi khi Sài Gòn mưa là anh lại nhớ nơi đó thật nhiều, nhớ đến cồn cào, quay quắt, nhớ đến rơi nước mắt…
Thật ra nỗi nhớ quê hương không tuân theo quy luật nào cả. Bắt gặp đâu đó nét tương đồng, ta cũng nhớ chốn xưa. Vô tình chạm vào những gì xa lạ, ta cũng chạnh lòng. Nỗi nhớ đã có sẵn trong tâm hồn, trong lòng người đi xa. Người ta chỉ mượn cảnh để biểu lộ những da diết đó mà thôi.
“Em vẫn bình thường. Hơi bị xuống ký một xíu.Anh nhớ quê khóc nhiều lắm sao mà Sài Gòn cứ mưa hòai không dứt?”
“Không có đâu à nha. Anh nghe nói trời Nam giống con gái miền Nam . Sáng nắng chiều mưa. Sài Gòn mưa cả buổi chiều thế này chắc tại con gái miền Nam đang hờn dỗi ai đó. Không phải tại anh đâu.”
“Trời cũng chia trời Nam , trời Bắc nữa sao anh? Em thấy con trai Quảng Bình nhìn trời Nam lại nhớ quê khôn xiết. Nếu con gái miền Nam đang dỗi hờn ai đó, có khi nào người đó là anh?”
Tin nhắn gửi đi rồi nhận lại.
Ai nói mưa thì bắt buộc phải có cảm giác cô đơn, sầu khổ nhỉ. Lòng người hướng về nhau, những mối thân tình được nối kết thì đâu ai là người lẻ loi!
Mưa tạnh rồi. Trời trong trở lại.
Chắc là con gái miền Nam không còn hờn dỗi ai đó nữa đâu.
NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH
06/07
4 Bình luận
Recommended Comments