Gái
Tôi tự hỏi có bao giờ em khóc
Có bao giờ em biết cô đơn
Khi một mình trong đêm quạnh vắng
Khi một người dã bước sang ngang
Toi nhìn em tôi biết trả lời
Em vô tư ngây thơ khờ dại
Khờ dại mà em dã giết một trái tim
Tôi cé tưởng em là giấy trắng
Còn hồn nhiên chưa lấm bụi trần
Khiến cho tôi ngày đêm chăm sóc
Tôi sợ rằng bụi lấm tên em
Giờ xa em thì tôi mới biết
Đã xa rồi tôi mới hiểu được em
Em vẫn vô tư như người ngày trước
Nhưng dại khờ chỉ vẻ ngoài thôi
Tôi đã hiểu em không như tôi nghĩ
Em biết nhiều, nhiều hơn tôi biét
Và tôi biết mình chỉ là nạn nhân
nhưng em ơi em hãy dừng chân
Bên ngoài kia bao nhiêu hầm hố
Vui chơi rồi xuống hố biết không
Em đừng nghĩ mình là công chúa
Xã hội kia em chỉ là trò chơi
Tôi xin em đừng coi minh là chúa.
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.