-
Số bài viết
122 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
16
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi Nguyên Mai
-
MỘT BUỔI SÁNG BÌNH YÊN Là một buổi sáng ngồi bên khung cửa sổ Nhìn mặt trời bỡ ngỡ, trốn đâu rồi? Mờ mịt như trong một cơn mơ một cơn say như là sương như là khói giăng đầy trên tóc rối là một buổi sáng bình yên… Ngồi một mình trong buổi sáng bình yên Không cà phê ngọt đắng Khép cửa sổ, thôi chờ một ngày nắng bình yên! Người con gái với trái tim bình yên Vốn không sợ muộn phiền Chỉ sợ sau cơn mộng dài Tỉnh ra thấy mình uể oải chán chường không là khói hay sương cuộc đời ngoài kia thực lắm dù không có mặt trời Mỉm cười, trong một buổi sáng bình yên Bình yên là, chỉ một mình mình với tóc rối với khung cửa sổ khép hờ Với nụ cười hé mở trên môi Mà sao những vần thơ lạc lối? Những vần thơ không vần? Những vần thơ chẳng còn làm ai đau hay mong chờ, thổn thức lạc lối hay là bình yên? .Nguyên Mai.
-
Tui chào hỏi tử tế, thế mà chẳng ai trả lời tui!!!
chủ đề trả lời Nguyên Mai trong chuonot05 ở Làm quen - Kết bạn
Chào tất cả các bạn thành viên mới! Vì đây là diễn đàn thơ trẻ nên mình thấy chúng ta phải làm quen theo cách khác -làm quen bằng thơ thôi. Các bạn cứ post thơ lên, những thành viên cũ luôn mong đọc những vần thơ của các bạn! Đừng vội buồn và kêu ca là không ai thèm để ý đến mình nữa nhé! Minh thấy các cô chú, anh chị ở đây ai ai cũng khá là bận rộn mà -
NẾU MÙA ĐÔNG ĐÃ ĐI QUA... Khi mùa đông đã đi qua phố cũ Em còn lại gì trên những ngón tay Mùa đông còn dài như dòng tóc bay Xin anh đừng mang tháng ngày đi mất Ngọn cỏ nào mướt xanh từ lòng đất Tình yêu nào đã trổ mấy mùa hoa Thế rồi như hư ảo đã đi xa Em sợ lắm mướt xanh và hoa trái Em yêu mùa đông như lòng người con gái Cứ khờ dại thủy chung trước những lạnh lùng Em yêu mùa đông như câu hát cuối cùng Như phố cũ xanh rêu, nắng chiều nhạt bóng Nhưng mùa đông cũng về rồi xa vắng Như chẳng thể nào giữ nắng giữa bàn tay Đến cuối cùng, người muốn ta phải đắng cay Nỗi đau vốn chẳng thể nào trốn được Khi mùa đông đã đi qua xanh buốt Em còn giữ lại gì trong những kẽ tay? Nguyên Mai
-
NỖI NHỚ Em ngồi trong gió sớm Hong những sợi tóc gầy Gió lùa qua kẽ tay Bình minh xôn xao lá Em về trong chiều vắng Đếm những dấu chân qua Con đường thì hút xa Sông muà này cuộn sóng Em ngồi trong đêm lặng Xóa những tiếng thở dài Đèn đường hiu hắt cây Trăng mờ trên nóc phố Nỗi nhớ không là gió Nỗi nhớ không là trăng Khắp bốn chiều không gian Là một ngày em nhớ N.M
-
Ý bạn ấy nói là thích đọc thơ của những người phụ nữ trưởng thành ấy bác ạ!
-
Bạn Đặng Thành Vinh ạ! Đôi khi mình không thể nhớ hết những gì mình nói, nhưng người khác lại nhớ, và lấy đó làm buồn rầu mới khổ chứ! Riêng hai câu thơ trên thì cũng đủ giật gân rồi! MÌnh thì vẫn thích thơ nhẹ nhàng, buồn rầu, sâu lắng một tí, chứ cá tính dữ dội như thế kia thì - dù rất phục tác giả nhưng cũng không hiểu lắm và không thích lắm!
-
"Đi qua thương nhớ" - Cơn sốt nhất thời?
chủ đề trả lời Nguyên Mai trong duonghoanghuu ở Thời sự Văn học
Riêng cháu thì rất thích thơ NPV. Thơ của anh Việt được nhiều người yêu thích bởi nó chạm tới tâm hồn của mỗi người. Còn thơ hoa mĩ, lạ lẫm mà người ta đọc chả hiểu gì, hoặc chỉ thấy réo rắt vui tai, cao siêu bí hiểm nhưng không có cảm xúc gì khác thì cũng chẳng để làm gì ạ! Đọc thơ NPV, thường thì ta sẽ thấy xúc động và tìm thấy mình trong chính những vần thơ đó. Tất nhiên, yêu hay ghét là chuyện của mỗi người,chúng ta cũng không cần tranh cãi ạ! Bonus một bài thơ của NPV bác duonghoanghuu nhé! Là những khi- Nguyễn Phong Việt Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát là những khi ngơ ngác không biết mình là ai... chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mát nên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắt đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xám sống như mong muốn sống thật lòng! Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được không sẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quá mặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạ hay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vã có khác gì nhau... Nhưng những vết thương thật sự chỉ đến từ phía sau lúc nhìn thấy người ta cần trong đời bằng một cái nhìn lén lúc gương mặt ta tin sẽ mang đến trong đời ta hạnh phúc đã nhìn về một hướng khác lúc tình yêu của một con người ta yêu giờ được một người không phải ta giữ chặt thì biết phải làm sao? Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nào rồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chết rồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ khách rồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắng để dần sẽ quen... Chúng ta đã bước đi trong cuộc đời và tiếp nhận những đổi thay sao vẫn muốn tin tình yêu là bất biến mỗi phút giây đi qua có biết bao nhiêu lần là những cuộc đưa tiễn vậy mà cả quãng đời đi qua ta đứng hoài trong phần đời hối tiếc không nỡ rời xa... Chỉ là bão dông đó là thứ chúng ta phải trải qua khóc một lần rồi thêm một lần nữa mất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thế không sớm thì muộn thôi... Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui! -
Mong được đọc một bài thơ dài hơi của anh
-
BÀI CA VỀ GIÓ Khi những cơn gió vô tình ghé qua đây Tóc em đã bay mềm trong chiều vắng Nước mắt em đã rơi nhòe trong sầu đắng Nắng đã tàn nơi góc vắng phía trời xa Muốn khóc một lần cho vơi hết những ngày qua Mà sao ngày hôm qua còn ở lại? Mà sao những tháng năm vẫn còn nổi nênh khờ dại Gió vô tình đẩy nước mắt vào tim Gió lạc lối rồi nên gió lặng im Em lạc lối rồi, em muốn bay đi cùng gió Em muốn mình là nhánh cỏ Em muốn xa rời tất cả Lang thang Đừng hát những bài ca hao gầy theo những tháng năm Đừng ru em bằng những cánh hồng héo rũ Em là gió, gió là em, và cuộc đời là một cơn say ngủ Một ngày bão dông đã thức dậy, một ngày Giá như cuộc đời chỉ là một giấc ngủ say Giá như em có thể bình yên ngủ trong lâu đài phủ gai Và chờ một nụ hôn hoàng tử Giá như những đớn đau biết thế nào là đủ Em sẽ ru anh bằng câu hát ơi à Bằng khúc ca của gió Gió đưa cây cải về trời à ơi... Nguyên Mai
-
Cháu thì copy rồi paste lại vào trang này, sau đó xóa mấy bài kia đi bác ạ!
-
Dạo này bị hết hứng làm thơ @@ Với lại hôm trước đọc trên diễn đàn, có bạn bảo đọc thơ con gái thấy nhảm nhí
-
KHỜ DẠI Em chẳng khi nào ngờ tới Một mai ta thuộc về nhau Những nẻo đường xa chụm lại Vô tình tay nắm bàn tay Khờ dại như là hạt cỏ Nằm đợi mùa mưa,nảy mầm Em ngồi bên bàn tay nhỏ Đợi tình anh về, đơm bông Rồi lặng lẽ, rồi chờ mong Rồi nhớ nhung, rồi thổn thức Ngày đợi nắng lên trong mắt Đêm về lá hát trên cây Vì em khờ dại thế thôi Đâu biết mai ta vụt mất Bàn tay kẻ thứ ba, vô tình nhưng là thật Anh chẳng thuộc về người, nhưng chẳng phải của em Và em, dại khờ, không khóc Để anh phiêu du giữa đời... Bởi em, dại khờ, buông mất Giờ ta lang thang với đời... N.M
-
MƯA KHÔNG LỜI Trời mưa rồi, sao ta chẳng đợi nhau? Mưa ướt phương nào, nhòe bàn chân trên phố nhỏ Khung cửa ngỏ, hành lang hút gió Sao chẳng đợi nhau về? Sao chẳng chờ nhau? Trời lại mưa rồi, mưa rào sẽ qua mau Em trốn mình vào trong hư không Nhưng không trốn được tiếng mưa trong lòng mênh mông từ một miền xa lắm Vần thơ tròn trịa bỗng nứt òa vỡ như giọt mưa đập xuống mặt sân trong chiều vắng Thôi đừng chờ nhau! Vì mưa chẳng làm em đau Có chăng chỉ vô tình làm đôi mắt ướt Đôi mắt sâu không lời Bảo rằng thôi đừng chờ nhau Mà trong đáy mắt đong đầy mưa sao mong lắm một bàn tay ấm nắm bàn tay … Để lại chờ cơn mưa tới Mưa chẳng còn làm đau những đôi mắt không lời…
-
MIỀN Ú TIM Em lạc vào miền dĩ vãng không anh Hoa nào nở đỏ, rồi nhạt dần trong nắng Những cánh bồ công anh bay bạc trắng Cỏ dưới chân mềm, xanh mướt, vuốt ve Em đã về, sao anh nỡ quay đi? Lặng lẽ cứa vào lòng em, đau nhói Miền không anh, em ngồi, hoàng hôn diệu vợi Cỏ vẫn mềm, xanh mướt, vuốt ve Nơi nào em đến, rồi em bỏ ra đi Gió vẫn thổi, cỏ vẫn xanh, hoa mới hé Níu chân em ánh mắt nào buồn thế Nhưng anh chẳng về, nên em phải ra đi Tìm mãi anh giữa bao miền xa vắng Xao xác nỗi nhớ mong, xao xác muộn màng Gió bảo em, anh không về đây nữa Là em không nghe lời, hay anh chẳng cam tâm? Ánh mắt nào níu em lại giữa trò ú tim Dối mình chi em, người chưa bao giờ đến! Cỏ vẫn mềm, mướt xanh, hoa tím Ở lại đi em, ta, giữa muộn màng Nhưng cuộc đời vốn là trò ú tim dở dang Em đi tìm anh, anh đi tìm người khác Lại có người tìm em, nhưng em chẳng biết Mải miết tìm anh, giữa miền anh không đến bao giờ... - Nguyên Mai-
-
VẪN LÀ MÙA THU CŨ Vẫn là mùa thu cũ đấy thôi anh Lá vẫn rải vàng trên con đường vắng Em nằm nghe trong những đêm sâu thẳm Hương hoa sữa ngọt dần cả trong giấc chiêm bao Vẫn là một mùi hương phảng phất đến nôn nao Lối cũ, hàng cây, bài hát xưa, sương rủ Bóng những đôi tình nhân liêu xiêu về trên phố nhỏ Vẫn là mùa thu, rất cũ, đấy thôi mà Em chẳng nhớ mình đã đi qua Bao nhiêu mùa thu, bao nhiêu mùa lá rụng Mà bao niềm đau đã chìm vào trong đôi mắt Giữa cõi vô thường, ta làm chiếc lá úa trên cây… Rồi sớm mai đây em ngồi hát Một thời đã qua, tiếc nhớ cũng nhạt nhòa! - Nguyên Mai-
-
CHUA CHÁT Em làm những vần thơ tặng cho mình Tặng riêng cho một thời xa lắm Nghe tiếng thở dài rất mỏng Trên đường gió cuốn lá bay Dẫu biết rằng đã tuột khỏi tầm tay Đong đủ nỗi đau dài, em không khóc Nhưng sao nhói lòng, nhìn vào xa xăm đôi mắt Lại tần ngần, trước còm cõi dáng ai Bờ vai buông xuôi, bàn tay buông xuôi Em buông hết những ngỡ ngàng, đau đáu Tặng cho riêng mình những vần thơ gượng gạo Nỗi đau vô hình, không vết xước, mà đau... -Nguyên Mai-
-
Tình hình là được mọi người khen nên hứng chí, thêm nữa là muốn gom tất cả bài thơ vào một trang để làm kỉ niệm nên post hết vào đây! Cảm ơn các anh chị và các bạn đã đọc và góp ý. Chúc mọi người luôn yêu đời và yêu thơ @@
-
MÙA THU GIẤU EM Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế? Ơi mùa thu mong manh! Khi thu về lá trên cành vẫn còn xanh Và màu xanh trong đôi mắt ấy Dịu êm đến chỉ cần vươn tay là chạm lấy Có phải mùa thu? Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế? Để anh đi tìm Trò ú tim trên vòm lá ngủ im Cơn nắng đầu mùa đã nhuộm vàng vòm lá tím Tìm em ở đâu hỡi mùa thu đầy nắng? Hỡi lá vàng xôn xao Chắc gì đến cuối con đường ta đã nhận ra nhau Khi lá trên cành đã vơi dần theo cơn gió Lòng anh như một khu vườn hoang để ngỏ Mùa thu có về hong ấm những xanh xao? Chắc gì đến cuối con đường ta đã nhận ra nhau Khi những bước chân trên vạn dặm đường đã mệt mỏi Khi trái tim trong vạn lần ngóng đợi đã cằn cội Khi cơn gió lạnh đầu mùa đã hong gầy những giọt nước mắt khô? Đợi em đến bao giờ hỡi mùa thu đầy nắng? Mùa đông đã tới bên thềm Tìm nơi đâu một ánh mắt dịu êm Đừng trốn nữa em, khi mùa đông vừa đến…
-
Nếu đó là tình yêu... Muốn hỏi người, đó là gì, giữa chúng ta Câu hỏi chưa một lần thốt ra Nên cũng chưa một lần nghe lời đáp lại Nhưng em biết câu mà người sẽ nói Chúng ta chỉ đi chung có một quãng đường Chúng ta chỉ đi chung với nhau có một quãng đường, em biết Một đoạn đường ngắn ngủi và mang nhiều hối tiếc Những lời nói nhỡ nhàng Những kí ức chẳng thể trở lại một lần Em vẫn nhớ Bởi chỉ là một quãng đường Quá ngắn trong chặng hành trình trăm năm đi tìm hạnh phúc Thế nên một người cam tâm quên mất Còn một người chẳng thể quên Nhớ cả những điều chẳng thể gọi thành tên Nhớ cả bàn tay gầy và những lời ca xưa cũ Nhớ tất cả, chỉ quên đi một thứ Rằng như thế nào ta đã lãng quên nhau Rằng vì sao yêu thương tan theo làn gió Sao em không thể nhớ? Chỉ biết rằng em đã yêu người như thế Nếu đó là tình yêu...
-
Lạc Có những lời ca em thầm hát trong đêm Xòe bàn tay mình, nhìn không ra năm ngón Trong mịt mùng đêm tối, tiếng thở dài mỏng như làn khói Cuốn về kí ức đã qua Tiếng hát của mình sao nghe rất xa Không nhìn thấy bàn tay trong đêm nhưng năm ngón gầy không cần đếm Em lạc lõng đến bên bờ tuyệt vọng Lại lầm lũi quay về khi ta chợt yêu thương Có thể sớm mai không phải là mặt trời mà là sương Nhưng em sẽ đợi, dù cho đến cuối ngày, để tìm ra tia nắng... Bởi trong những nụ cười mang vị đắng Tin yêu vẫn dịu dàng, nhưng cháy bỏng, nơi khóe mắt sâu... N.M
-
Đến bao giờ Xuân mới lại sang Sao em hờ hững với thu vàng? Đường dài, lối nhỏ quên hò hẹn MỘt mùa Đông ấy đã sang ngang
-
Nhật kí cho những ngày buồn không tên...
chủ đề trả lời Nguyên Mai trong Nguyên Mai ở Nhật ký nhiều người
Sắp sửa được giải thoát rồi. Khi ra đi, cũng có nuối tiếc. Dù là sướng vui hay gian khổ, đó cũng là một quãng đường mà mình đã đi qua. Nhưng trả giá và đánh đổi như thế là đủ rồi. Ta chọn một cuộc sống giản dị hơn. Chỉ để sống được nhiều hơn @@ -
Tên đầy đủ của nhà thơ là gì ạ? Cháu có thể post bài này lên trang thơ trên fb của cháu không ạ?
-
@@ Nguyên, không phải Nguyễn bạn nhé! Cảm ơn vì bạn đã đọc và chia sẻ @@
-
Nhật kí cho những ngày buồn không tên...
chủ đề trả lời Nguyên Mai trong Nguyên Mai ở Nhật ký nhiều người
Cảm giác này, là trống vắng... Dạ dày bỗng dưng lại đau. Tâm tình bỗng dưng lại buồn tủi không lí do. Em biết, khi không có anh, mọi chuyện thực sự lại trở nên khó khăn hơn...
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.