trongtruong
Thành viên-
Số bài viết
120 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi trongtruong
-
Chào Nguyên Nguyên ! "Đời là bể khổ Trọng Trường ơi, biết phải làm thế nào để vượt qua dù đã cố hết sức mình. Nguyên Nguyên thấy hậu hôn nhân quả thật vô cùng đáng sợ, làm thế nào để biết trước được tương lai? làm thế nào để có tương lai? và làm thế nào gánh trái tim mình vượt qua bất trắc?" Một loạt câu hỏi NN đưa ra như vậy nếu là người chưa trải qua chuyện này thì rất khó nhưng TT nghĩ chính NN đã tìm thấy câu trả lời rất hay rồi : Chẳng có gì là không thể Khi ta có niềm tin Khi ta bước chân đi và lặng lẽ kiếm tìm Sẽ gặp lại mình trên chuyến xe hạnh phúc Nếu biết trước được tương lai thì có lẽ cuộc sống sẽ chẳng còn gì thú vị nữa.Các trạng thái tình cảm hỷ,nộ,ái,ố nếu không trải qua thì sao có thể có cái nhìn toàn diện và bao dung trước mỗi vấn đề mà ta phải giải quyết hàng ngày?Có thể có một lúc nào đó ta ở tận cùng của sự tuyệt vọng nhưng chỉ cần tin rằng vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp đang ở phía trước là có thể vượt qua.Trước đây TT có đọc một bài báo của một nữ tác giả viết về chuyện ly hôn đại ý như thế này : trên hành trình đi kiếm tìm hạnh phúc đôi khi hai người rất yêu nhau sống chung với nhau nhưng lại chưa hẳn có hạnh phúc bởi bất đồng về những điều rất nhỏ nhặt của cuộc sống,khi cuộc sống chung là địa ngục thì chia tay là sự giải thoát cho cả hai.Vấn đề đặt ra là cuộc chia tay ấy như thế nào để mỗi người vẫn lưu giữ được những điều tốt đẹp của người kia.Cuộc sống sau ly hôn là rất khó khăn nhưng nếu đủ nghị lực họ sẽ vẫn vượt qua để lại tiếp tục một cuộc kiếm tìm hạnh phúc mới,trên hành trình đầy gian nan ấy có thể họ sẽ tìm thấy nửa thật sự của mình và cũng có thể lại đổ vỡ khi lầm tưởng nhưng có một điều họ luôn tự hào là dám sống thật với tình cảm của mình- điều mà không phải ai cũng dám làm khi sức ép từ dư luận là khủng khiếp... NN có đồng ý như vậy không?
-
Chào Nguyên Nguyên ! "Đời là bể khổ Trọng Trường ơi, biết phải làm thế nào để vượt qua dù đã cố hết sức mình. Nguyên Nguyên thấy hậu hôn nhân quả thật vô cùng đáng sợ, làm thế nào để biết trước được tương lai? làm thế nào để có tương lai? và làm thế nào gánh trái tim mình vượt qua bất trắc?" Một loạt câu hỏi NN đưa ra như vậy nếu là người chưa trải qua chuyện này thì rất khó nhưng TT nghĩ chính NN đã tìm thấy câu trả lời rất hay rồi : Chẳng có gì là không thể Khi ta có niềm tin Khi ta bước chân đi và lặng lẽ kiếm tìm Sẽ gặp lại mình trên chuyến xe hạnh phúc Nếu biết trước được tương lai thì có lẽ cuộc sống sẽ chẳng còn gì thú vị nữa.Các trạng thái tình cảm hỷ,nộ,ái,ố nếu không trải qua thì sao có thể có cái nhìn toàn diện và bao dung trước mỗi vấn đề mà ta phải giải quyết hàng ngày?Có thể có một lúc nào đó ta ở tận cùng của sự tuyệt vọng nhưng chỉ cần tin rằng vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp đang ở phía trước là có thể vượt qua.Trước đây TT có đọc một bài báo của một nữ tác giả viết về chuyện ly hôn đại ý như thế này : trên hành trình đi kiếm tìm hạnh phúc đôi khi hai người rất yêu nhau sống chung với nhau nhưng lại chưa hẳn có hạnh phúc bởi bất đồng về những điều rất nhỏ nhặt của cuộc sống,khi cuộc sống chung là địa ngục thì chia tay là sự giải thoát cho cả hai.Vấn đề đặt ra là cuộc chia tay ấy như thế nào để mỗi người vẫn lưu giữ được những điều tốt đẹp của người kia.Cuộc sống sau ly hôn là rất khó khăn nhưng nếu đủ nghị lực họ sẽ vẫn vượt qua để lại tiếp tục một cuộc kiếm tìm hạnh phúc mới,trên hành trình đầy gian nan ấy có thể họ sẽ tìm thấy nửa thật sự của mình và cũng có thể lại đổ vỡ khi lầm tưởng nhưng có một điều họ luôn tự hào là dám sống thật với tình cảm của mình- điều mà không phải ai cũng dám làm khi sức ép từ dư luận là khủng khiếp... NN có đồng ý như vậy không?
-
Chào Nguyennguyen ! Khi thấy lời động viên của NN trong topic cuả mình TT đã tìm đọc những bài thơ của NN và thật sự rất bất ngờ khi tìm thấy ở đây những vần thơ như được viết riêng cho TT vậy.Tất cả những cảm xúc trong bài " Cuộc hôn nhân thứ hai " TT đã trải qua nhưng không thể nào diễn tả bằng ngôn từ đẹp và chân thực như bạn đã viết. Ngày run run theo tia nắng đi tìm Những xao xuyến buổi đầu tiên hạnh ngộ Tại sao lại là "run run" nếu không phải là đã trải qua những những khổ đau đến nỗi luôn mang trong mình sự ngờ vực về tình yêu,về tình cảm của người khác giới,khi đã luôn mang trong mình sự dằn vặt trong suốt một thời gian dài về sự đúng,sai của việc chia ly từ cuộc hôn nhân thứ nhất."Run run " cũng bởi sự hồi hộp lo âu trước một sự khởi đầu mới khi : Em như chiếc bình pha lê chợt vỡ Rớt xuống cuộc đời anh Khát vọng về tình yêu về hạnh phúc luôn tồn tại trong mỗi con người dù người đó đã từng thất vọng đã từng đau khổ tột cùng bởi chính khát vọng đó. Anh nâng đỡ em bằng đôi tay trầy xước những vết trầy xước ấy là dấu vết của sự tan vỡ trong cuộc hôn nhân thứ nhất,sự chia ly,mất mát để lại những vết hằn đớn đau cho dù là lỗi của người chồng hay người vợ,những vết trầy xước ấy là dấu vết của búa rìu dư luận khi một cuộc hôn nhân tan vỡ,là tất cả những gì không thể nói ra,không thể thanh minh để mọi người hiểu và thông cảm.Chính vì thế mà người trong cuộc đôi khi cũng phải tự hỏi : Làm thế nào ta yêu nhau được Khi vùng trời bình yên xa tận cuối chân trời Một câu hỏi được đưa ra với thật nhiều xót xa,thật nhiều cay đắng để rồi đi tới một quyết định: Gạt bỏ những khái niệm về cuộc đời Gạt bỏ mọi điều được coi là hoàn hảo Gạt bỏ tầng hoài nghi của hai chiều dông bão Ta đi về phía nhau Chúng ta đang sống trong một thế giới hiện đại mà ở đó sự chia tay của cặp vợ chồng đã được bình thường hoá đi rất nhiều.Bên cạnh đó chúng ta đã được giáo dục từ bé những quan niệm đạo đức mang nặng ảnh hưởng của nền văn hoá Phương Đông mà ở đó đề cao tính bền vững của gia đình,bởi vậy khi một cặp vợ chồng ly hôn thì ít nhiều mọi người xung quanh cũng nhìn nhận như một cái gì đó suy đồi về đạo đức - đó là sức ép khủng khiếp đối với mỗi người sau một lần chia ly.Có lẽ chính sức ép ấy đã khiến hai người phải tự nhủ với nhau : Ta đừng mở mắt Ta đừng lắng nghe Khi sắc thái ngoài kia Chẳng có một dấu hiệu của sự đồng tình Khi âm thanh của thảo nguyên thét gào xiềng xích Ta hãy lặng im và bàn tay nắm chặt Đó là một phản ứng tự vệ để có thể có đủ dũng khí thực hiện việc mà trái tim mình mong muốn,bởi lẽ tiếng gọi của tình yêu có sức hấp dẫn mãnh liệt và tình yêu sẽ là sự khởi đầu cho một tương lai mới,hy vọng mới : Nghe tình yêu bay bổng ở trong lòng Nghe ban mai khẽ gọi ở đằng đông Nghe hạt mầm nhú lên từ sa mạc Mà khao khát mà thấy mình toả sáng thứ ánh sáng diệu kỳ Hạt mầm hy vọng đã bắt đầu nhú lên từ sa mạc lòng - nơi đã từng trở thành khô hạn sau sự đổ vỡ,hạt mầm ấy nhú lên được bởi có sự khao khát về những điều tốt đẹp của những con người có đủ niềm tin có đủ nghị lực để bắt đầu lại một hành trình : đi từ đớn đau để kiếm tìm hạnh phúc.Niềm tin ấy được thể hiện một cách rất cương quyết : Thời gian sẽ qua đi Chúng mình lội ra từ chiều sâu lý lẽ Chẳng có gì là không thể Khi ta có niềm tin Khi ta bước chân đi và lặng lẽ kiếm tìm Sẽ gặp lại mình trên chuyến xe hạnh phúc Chuyến xe định mệnh Ràng buộc ta Thời gian là phương thuốc hiệu nghiệm để xoa dịu mọi nỗi đau,hãy sống thực với trái tim của mình và hãy biết ước mơ để biến điều không thể thành có thể ...Có phải chăng NN đã gửi gắm tất cả nỗi lòng vào những câu kết với ý nghĩa như vậy ? Anh khoá em bằng đôi tay trầy xước Em khoá anh bằng đôi chân nghị lực Khi trên thân thể hai ta những vết sẹo đã mờ Một ngày lại bắt đầu bằng những ước mơ... Xin cám ơn Nguyennguyen về những vần thơ tràn đầy cảm xúc đó và đặc biệt cám ơn vi bạn đã cho tôi thấy rõ hơn một chân lý : Chẳng có gì là không thể Khi ta có niềm tin Khi ta bước chân đi và lặng lẽ kiếm tìm Sẽ gặp lại mình trên chuyến xe hạnh phúc .....
-
CỨ NHƯ THẾ... Cứ như thế ...mùa thu lặng lẽ qua Hương hoa sữa nhạt nhoà dần trên phố Cứ như thế....đêm âm thầm trở gió Để cho ngày bớt chút nắng hanh hao Cứ như thế...anh tự hỏi vì sao Thời gian không em lại dài đến vậy? Đêm cô quạnh nhớ nhung nhiều biết mấy Gió giao mùa - trăn trở những buồn,vui Cứ như thế ... chỉ còn lại anh thôi Với những ngày đầu đông lạnh giá Nỗi cô đơn vừa quen lại vừa lạ Sau những ngày say đắm ở bên nhau Cứ như thế ...chỉ còn lại nỗi đau Khi không hiểu vì sao tình tan vỡ Cứ như thế ...chuyến đò tình đã lỡ Khi một ngày em vội bước sang sông Cứ như thế....mình anh đến mùa đông Với vòng tay ôm thật đầy thương nhớ Hẹn ước xưa giờ đã bay theo gió Còn nỗi buồn đọng lại...một mình anh 04/11/2007 Trọng Trường
-
CỨ NHƯ THẾ... Cứ như thế ...mùa thu lặng lẽ qua Hương hoa sữa nhạt nhoà dần trên phố Cứ như thế....đêm âm thầm trở gió Để cho ngày bớt chút nắng hanh hao Cứ như thế...anh tự hỏi vì sao Thời gian không em lại dài đến vậy? Đêm cô quạnh nhớ nhung nhiều biết mấy Gió giao mùa - trăn trở những buồn,vui Cứ như thế ... chỉ còn lại anh thôi Với những ngày đầu đông lạnh giá Nỗi cô đơn vừa quen lại vừa lạ Sau những ngày say đắm ở bên nhau Cứ như thế ...chỉ còn lại nỗi đau Khi không hiểu vì sao tình tan vỡ Cứ như thế ...chuyến đò tình đã lỡ Khi một ngày em vội bước sang sông Cứ như thế....mình anh đến mùa đông Với vòng tay ôm thật đầy thương nhớ Hẹn ước xưa giờ đã bay theo gió Còn nỗi buồn đọng lại...một mình anh 04/11/2007 Trọng Trường
-
TÌNH ĐƠN PHƯƠNG Rất muộn màng anh mới gặp được em Khi em ngập ngừng đứng bên khung cửa Từ độ ấy trái tim anh rộng mở Đón chờ em nhưng em chẳng chịu vào Đau đớn lòng anh tự hỏi vì sao Em đẹp thế sao mà hờ hững vậy ? Em xa rồi anh bỗng dưng anh nhận thấy Tình đơn phương sao vẫn đẹp lạ lùng Chẳng bao giờ cùng dưới mái nhà chung Mà trong anh luôn có em hiện hữu Bao yêu thương chất trong lòng nặng trĩu Chẳng thể giãi bày để em hiểu được anh Biển Nha Trang vẫn mãi mãi màu xanh Và trong anh luôn có niềm hy vọng Em sẽ về để anh lại trông ngóng Bóng dáng em thấp thoáng trước hiên nhà Để hồn anh ngây ngất trong hoan ca Tình đơn phương là mối tình đẹp nhất. Dù người đời cho là điên là hấp Được yêu em như thế đã đủ rồi Trọn kiếp này phận số có thế thôi Chỉ có thể ru tình ở trong mộng Dù trái tim sục sôi dòng máu nóng Cũng đành lòng tìm gặp ở kiếp sau Trái tim dù mãi mãi là đớn đau Tình đơn phương cũng xin đành chấp nhận Yêu là để không nói lời ân hận Không một lời tiếc nuối hay khóc than Dù có thể chỉ nhận được muôn ngàn Những đớn đau,tủi hờn hay thất vọng Yêu đơn phương ...thôi cũng đành chấp nhận... 01.11.2007
-
Anh Vũ viết thơ về sử phương Bắc hay quá!!!Có khi nào bạn có cảm hứng viết thơ về sử Việt Nam không ? Mình thấy cũng có nhiều điển tích thú vị đấy chứ
-
MÙA THU KHÔNG EM Một mình anh thả bước đêm mùa thu Đếm cô đơn bằng từng cơn gió lạnh Nỗi nhớ nhung không cách gì lẩn tránh Gió giao mùa - se sắt một vòng tay... Hoa sữa ngọt ngào vẫn quanh quẩn đâu đây Sao em vội đi về nơi xa ấy Để mùa thu bỗng trở thành trống vắng Lá lìa cành rớt xuống thành niềm đau Mùa thu này ta đã mãi mất nhau Chỉ còn anh đi trong xào xạc lá Góc phố thân quen cũng vẫn là xa lạ Heo may về day dứt những ngày xưa Ở nơi ấy bây giờ đang mùa mưa Chỉ còn gió vuốt ve làn tóc rối Mưa thì thầm hờn dỗi với bờ vai Ở nơi ấy không có anh ngày mai Có khi nào em nhớ mùa thu cũ ? Chốn hẹn hò bâng khuâng mùi hoa sữa Đường phố quen ngóng đợi bước ai về Gió thẫn thờ tìm lại thủa đam mê Trong nhớ thương trong ngập tràn ký ức Ở nơi ấy em kiếm tìm hạnh phúc Thấy lại không tha thiết buổi ban đầu? Như những ngày ta vẫn còn có nhau Thả tiếng cười lên vòm cây,tán lá Ở nơi ấy giữa mùa mưa xa lạ Có khi nào em nhớ đến mùa thu? Mùa thu 2007 Trọng Trường
-
MÙA THU KHÔNG EM Một mình anh thả bước đêm mùa thu Đếm cô đơn bằng từng cơn gió lạnh Nỗi nhớ nhung không cách gì lẩn tránh Gió giao mùa - se sắt một vòng tay... Hoa sữa ngọt ngào vẫn quanh quẩn đâu đây Sao em vội đi về nơi xa ấy Để mùa thu bỗng trở thành trống vắng Lá lìa cành rớt xuống thành niềm đau Mùa thu này ta đã mãi mất nhau Chỉ còn anh đi trong xào xạc lá Góc phố thân quen cũng vẫn là xa lạ Heo may về day dứt những ngày xưa Ở nơi ấy bây giờ đang mùa mưa Chỉ còn gió vuốt ve làn tóc rối Mưa thì thầm hờn dỗi với bờ vai Ở nơi ấy không có anh ngày mai Có khi nào em nhớ mùa thu cũ ? Chốn hẹn hò bâng khuâng mùi hoa sữa Đường phố quen xào xạc rơi lá vàng Và từng đêm anh vẫn cứ lang thang Đi tìm em ở trong miền ký ức Ở nơi ấy em kiếm tìm hạnh phúc Thấy lại không tha thiết buổi ban đầu? Như những ngày ta vẫn còn có nhau Thả tiếng cười lên vòm cây,tán lá Ở nơi ấy giữa mùa mưa xa lạ Có khi nào em nhớ đến mùa thu? Mùa thu 2007 Trọng Trường
-
GỬI NGƯỜI CON GÁI TÔI YÊU Gặp người đi với một người Cũng đành nở một nụ cười xót xa Chào nhau rồi vội bước qua Ngập ngừng quay lại ...vỡ oà chát chua Còn đâu những buổi chiều mưa Lang thang trên phố tay lùa trong tay Buồn này ai biết ai hay Tình như cơn gió nồng say mấy hồi Hỡi người tôi đã yêu ơi Sao quên mau thế những lời yêu xưa Nụ cười xinh lúc đón đưa Hôm nay vụn vỡ theo mưa mất rồi Đường - giờ một bóng - một tôi Chân cao chân thấp về thời xa xăm Nụ hôn lạc giữa trăng rằm Hình như người đã trao nhầm cho tôi ? Thế mà nhớ mãi người ơi Xao xao,xuyến xuyến bồi hồi rưng rưng Trót trao tất cả yêu thương Bây giờ nhặt lại trên đường người đi Khi nào pháo nổ vu quy Tôi mới nhặt hết bởi vì xót xa Lấy thơ gói lại làm quà Tặng thời khờ dại để mà ...lãng quên Thế rồi thao thức từng đêm Càng quên càng nhớ càng thêm...hận người
-
GỬI NGƯỜI CON GÁI TÔI YÊU Gặp người đi với một người Cũng đành nở một nụ cười xót xa Chào nhau rồi vội bước qua Ngập ngừng quay lại ...vỡ oà chát chua Còn đâu những buổi chiều mưa Lang thang trên phố tay lùa trong tay Buồn này ai biết ai hay Tình như cơn gió nồng say mấy hồi Hỡi người tôi đã yêu ơi Sao quên mau thế những lời yêu xưa Nụ cười xinh lúc đón đưa Hôm nay vụn vỡ theo mưa mất rồi Đường - giờ một bóng - một tôi Chân cao chân thấp về thời xa xăm Nụ hôn lạc giữa trăng rằm Hình như người đã trao nhầm cho tôi ? Thế mà nhớ mãi người ơi Xao xao,xuyến xuyến bồi hồi rưng rưng Trót trao tất cả yêu thương Bây giờ nhặt lại trên đường người đi Khi nào pháo nổ vu quy Tôi mới nhặt hết bởi vì xót xa Lấy thơ gói lại làm quà Tặng thời khờ dại để mà ...lãng quên Thế rồi thao thức từng đêm Càng quên càng nhớ càng thêm...hận người
-
QUÀ SINH NHẬT Mười bảy năm trước anh đã viết tặng em bài thơ mười tám tuổi Mười bảy năm - đọng lại bao tiếc nuối Bao nhiêu điều được,mất đã đi qua Đời sinh viên-thủa ấy đã trôi xa Không còn nữa mộng mơ thời con gái Chỉ còn anh vẫn đi lang thang mãi Chốn hư vô không biết được bến bờ. Quà sinh nhật cho em - vẫn chỉ những vần thơ Mà thời gian đã nhuộm màu cay đắng Bởi khát vọng đã mờ theo năm,tháng Ước mơ xanh dông bão đã dập vùi Rồi từng đêm lại khẽ gọi tuổi thơ ơi Sao bình yên sao mà trong trẻo thế Trong giấc mơ anh quay về thủa bé Dỗ dành em khi em lại dỗi hờn Mẹ vẫn dạy phải nhường em vì lớn hơn Nhưng nhiều khi trong lòng đầy ấm ức Bởi vì em của những ngày trước Đâu có hiền và chỉ muốn bắt nạt anh.... Tuổi thơ xưa đẹp đẽ và ngọt lành Anh giữ mãi gửi vào miền trong sáng Là báu vật giữ gìn suốt năm,tháng Mỗi khi buồn cứ muốn mở ra xem... Ngày hôm nay lại là sinh nhật em Quà của anh là vài câu vài chữ Bởi vì anh đâu có còn gì nữa Ngoài những đắng cay thất bại trong đời Xin lỗi nhé em gái của anh ơi Suốt đời này chưa khi nào anh làm được Chở che cho em như anh từng mong ước Như những gì mẹ dạy ngày xưa...... 06.08.2007 Trọng Trường
-
Mười bảy năm trước anh đã viết tặng em bài thơ mười tám tuổi Mười bảy năm - đọng lại bao tiếc nuối Bao nhiêu điều được,mất đã đi qua Đời sinh viên-thủa ấy đã trôi xa Không còn nữa mộng mơ thời con gái Chỉ còn anh vẫn đi lang thang mãi Chốn hư vô không biết được bến bờ. Quà sinh nhật cho em - vẫn chỉ những vần thơ Mà thời gian đã nhuộm màu cay đắng Bởi khát vọng đã mờ theo năm,tháng Ước mơ xanh dông bão đã dập vùi Rồi từng đêm lại khẽ gọi tuổi thơ ơi Sao bình yên sao mà trong trẻo thế Trong giấc mơ anh quay về thủa bé Dỗ dành em khi em lại dỗi hờn Mẹ vẫn dạy phải nhường em vì lớn hơn Nhưng nhiều khi trong lòng đầy ấm ức Bởi vì em của những ngày trước Đâu có hiền và chỉ muốn bắt nạt anh.... Tuổi thơ xưa đẹp đẽ và ngọt lành Anh giữ mãi gửi vào miền trong sáng Là báu vật giữ gìn suốt năm,tháng Mỗi khi buồn cứ muốn mở ra xem... Ngày hôm nay lại là sinh nhật em Quà của anh là vài câu vài chữ Bởi vì anh đâu có còn gì nữa Ngoài những đắng cay thất bại trong đời Xin lỗi nhé em gái của anh ơi Suốt đời này chưa khi nào anh làm được Chở che cho em như anh từng mong ước Như những gì mẹ dạy ngày xưa...... 06.08.2007 Trọng Trường
-
QUÀ SINH NHẬT Mười bảy năm trước anh đã viết tặng em bài thơ mười tám tuổi Mười bảy năm - đọng lại bao tiếc nuối Bao nhiêu điều được,mất đã đi qua Đời sinh viên-thủa ấy đã trôi xa Không còn nữa trong em - mộng mơ thời con gái Chỉ còn anh vẫn đi lang thang mãi Chốn hư vô không biết được bến bờ. Quà sinh nhật cho em - vẫn chỉ những vần thơ Mà thời gian đã nhuộm màu cay đắng Bởi khát vọng đã mờ theo năm,tháng Ước mơ xanh dông bão đã dập vùi Rồi từng đêm lại khẽ gọi tuổi thơ ơi Sao bình yên sao mà trong trẻo thế Trong giấc mơ anh quay về thủa bé Dỗ dành em khi em lại dỗi hờn Mẹ vẫn dạy phải nhường em vì lớn hơn Nhưng nhiều khi trong lòng đầy ấm ức Bởi vì em của những ngày trước Đâu có hiền và chỉ muốn bắt nạt anh.... Tuổi thơ xưa đẹp đẽ và ngọt lành Anh giữ mãi gửi vào miền trong sáng Là báu vật giữ gìn suốt năm,tháng Mỗi khi buồn cứ muốn mở ra xem... Ngày hôm nay lại là sinh nhật em Quà của anh là vài câu vài chữ Bởi vì anh đâu có còn gì nữa Ngoài những đắng cay thất bại trong đời Xin lỗi nhé em gái của anh ơi Suốt đời này chưa khi nào anh làm được Chở che cho em như anh từng mong ước Như những gì mẹ dạy ngày xưa...... 06.08.2007
-
VƯỜN HY VỌNG Anh tìm về cánh đồng xưa - hoang lạnh Cỏ mọc ngút trời nhưng chẳng thấy em đâu Nửa đời người cứ mải miết tìm nhau Nắm chặt tay nhưng rồi vẫn vuột mất Những hạt tình nồng nằm sâu trong lòng đất Có một thời được em tưới yêu thương Đã nhú lên thấp thoáng ở bên đường Chờ mưa đến nở thành vườn hy vọng Chiều nay,trên cánh đồng xưa hoang lạnh Một mình anh dọn cỏ,ươm mầm Chặt phăng đi những bông hoa lỗi lầm Để ong,bướm thôi không còn ve vãn Anh lặng lẽ trên cánh đồng khô hạn Tưới nhớ thương,ủ mong ước: em về Em sẽ thứ tha và ta lại say mê Để hy vọng nở trên vườn hy vọng Có lẽ nào tình mãi là vô định Khi em nhớ anh và anh rất nhớ em ? Có lẽ nào đời mãi là bóng đêm Khi yêu thương chất trong lòng nặng trĩu ? Hãy quay về đừng chần chừ gì nữa Em yêu ơi xa cách thế đủ rồi Trong lòng anh chỉ có một em thôi Một yêu thương,một chờ và một nhớ.. Gửi chút lòng chiều nay bay theo gió Đến phương em ở tận cuối trời xa Với niềm tin mầm hy vọng nở hoa Đồng hoang lạnh sẽ thành vườn hạnh phúc.
-
0
-
MẦM HY VỌNG Anh đã trở về cánh đồng xưa - hoang lạnh Cỏ mọc ngút trời nhưng chẳng thấy em đâu Nửa đời người cứ mải miết tìm nhau Nắm chặt tay nhưng rồi vẫn vuột mất Những hạt tình nồng nằm sâu trong lòng đất Đã một thời được em tưới yêu thương Đã nhú lên thấp thoáng ở ven đường Chờ mưa xuống nở thành vườn hy vọng Chiều nay trên cánh đồng xưa - hoang lạnh Một mình anh dọn cỏ ươm mầm Chặt phăng đi những bông hoa lỗi lầm Để ong bướm thôi không còn ve vãn Anh lặng lẽ trên cánh đồng khô hạn Tưới nhớ thương ủ mong ước : em về Em sẽ thứ tha và ta lại say mê Để hy vọng nở trên vườn hy vọng Có lẽ nào tình mãi là vô định ? Khi em nhớ anh và anh rất nhớ em Có lẽ nào đời mãi là bóng đêm Khi yêu thương chất trong lòng nặng trĩu Về đi em đừng chần chừ gì nữa Cách xa nhau như thế đã đủ rồi Trong lòng anh chỉ có một em thôi Một yêu thương,một chờ và một nhớ Gửi chút lòng chiều nay theo cơn gió Đến phương em ở tận cuối trời xa Với niềm tin mầm hy vọng nở hoa Đồng hoang lạnh sẽ thành vườn hạnh phúc.
-
06.08.2007
-
LỜI MẸ RU À ơi đi hết cuộc đời Có ai hiểu hết những lời mẹ ru? Lời ru thấm đẫm nắng mưa Đắng cay,vất vả sớm trưa nhọc nhằn Lời ru vượt trước tháng,năm Chờ con mọi chỗ khó khăn trên đường Một trời,một biển yêu thương Bên con trên khắp nẻo đường xa xôi Khi nào đau khổ mẹ ơi Cho con lại được mẹ ngồi ru con Đòng đưa - con sẽ ngủ ngoan Để được xoa dịu muôn vàn nỗi đau. Đời là một cuộc bể dâu Mãi còn đọng lại là câu ru hời : Cái cò lặn lội à ơi Vào Nam,ra Bắc ngược xuôi một thời Nhục,vinh không thốt một lời Miễn là có được chút mồi cho con Để rồi con sẽ lớn lên Mang theo hy vọng đến miền sáng tươi Đời mẹ cay đắng con ơi Đời con sẽ phải rạng ngời tương lai Dù cho rã cánh ngày mai Thì hôm nay vẫn gượng bay dập dờn Không may đậu phải cành mềm Tự mình đứng dậy đến đêm lại mò Đồng sâu cũng gắng lò dò Ruộng cạn phải chịu thì cò mới bay Cần gì ai biết ai hay Chỉ lòng ta biết vơi đầy vì con Tuổi xuân để mặc héo mòn Chẳng cần gì nữa miễn con nên người... À ơi đi hết cuộc đời Có ai hiểu được những lời mẹ ru? 16/07/2007 Trọng Trường
-
LỜI MẸ RU À ơi đi hết cuộc đời Có ai hiểu hết những lời mẹ ru? Lời ru thấm đẫm nắng mưa Đắng cay,vất vả sớm trưa nhọc nhằn Lời ru vượt trước tháng,năm Chờ con mọi chỗ khó khăn trên đường Một trời,một biển yêu thương Bên con trên khắp nẻo đường xa xôi Khi nào đau khổ mẹ ơi Cho con lại được mẹ ngồi ru con Đòng đưa - con sẽ ngủ ngoan Để được xoa dịu muôn vàn nỗi đau. Đời là một cuộc bể dâu Mãi còn đọng lại là câu ru hời : Cái cò lặn lội à ơi Vào Nam,ra Bắc ngược xuôi một thời Nhục,vinh không thốt một lời Miễn là có được chút mồi cho con Để rồi con sẽ lớn lên Mang theo hy vọng đến miền sáng tươi Đời mẹ cay đắng con ơi Đời con sẽ phải rạng ngời tương lai Dù cho rã cánh ngày mai Thì hôm nay vẫn gượng bay dập dờn Không may đậu phải cành mềm Tự mình đứng dậy đến đêm lại mò Đồng sâu cũng gắng lò dò Ruộng cạn phải chịu thì cò mới bay Cần gì ai biết ai hay Chỉ lòng ta biết vơi đầy vì con Tuổi xuân để mặc héo mòn Chẳng cần gì nữa miễn con nên người... À ơi đi hết cuộc đời Có ai hiểu được những lời mẹ ru? 16/07/2007 Trọng Trường
-
NÓI VỚI EM ( IV ) Anh không biết đó có là lầm lỡ Nhưng anh còn mang nợ trái tim em Một trái tim vốn tràn ngập niềm tin Đã vì anh một ngày thành tan vỡ Tình yêu ấy em ơi đành dang dở Để bây giờ trả nợ bằng buồn đau Dù cách xa nhưng luôn hướng về nhau Trong bóng tối thầm gọi tên thật khẽ Thôi em nhé hãy lau khô giọt lệ Đã qua rồi những héo hắt buồn,vui Tình chỉ là lựa chọn giữa hên,xui Không may mắn âu cũng là số phận Thì em hỡi xin hãy đừng thù hận Đời vẫn còn dài rộng phía ngày mai Trên con đường em đi tới tương lai Sẽ có người đợi em ở phía trước Để trả em niềm tin và mơ ước Nụ cười xinh sẽ quay lại trên môi Dĩ vãng buồn chìm vào chốn xa xôi Để ngày mai sẽ mãi là tươi sáng Và anh biết anh sẽ là quên lãng Nhưng mãi còn mang nợ trái tim em... 16/07/2007 Trọng Trường
-
Anh không biết đó có là lầm lỡ Nhưng anh còn mang nợ trái tim em Một trái tim vốn tràn ngập niềm tin Đã vì anh một ngày thành tan vỡ Tình yêu ấy em ơi đành dang dở Để bây giờ trả nợ bằng buồn đau Dù cách xa nhưng vẫn hướng về nhau Trong bóng tối thầm gọi tên thật khẽ Thôi em nhé hãy lau khô giọt lệ Đã qua rồi những héo hắt buồn,vui Tình chỉ là lựa chọn giữa hên,xui Không may mắn âu cũng là số phận Thì em nhé xin hãy đừng thù hận Đời vẫn còn dài rộng phía ngày mai Trên con đường em đi tới tương lai Sẽ có người đợi em ở phía trước Để trả em niềm tin và mơ ước Nụ cười xinh sẽ quay lại trên môi Dĩ vãng buồn chìm vào chốn xa xôi Để ngày mai sẽ mãi là tươi sáng Và anh biết anh sẽ là quên lãng Nhưng mãi còn mang nợ trái tim em... 16/07/2007 Trọng Trường
-
NỖI NHỚ HẢI PHÒNG ( Tặng Lan-Chi ) "Xa Hải Phòng đã mấy mùa hoa phượng vĩ rơi Ngày em xa cũng là ngày hoa phượng thắm đỏ trời " ( Lời một bài hát về Hải Phòng ) Sông Lấp ơi tuổi thơ của em ơi Cho em gửi những tháng ngày khờ dại Nhảy dây,đánh chuyền cùng lũ bạn gái Chạy ra đường đuổi bắt bên bờ sông Bờ bên kia là phố Quang Trung Em vẫn sang - qua cầu treo- trốn bạn Có đôi khi thủy triều xuống - nước cạn Ngang qua đường em đến xem câu tôm. Thời gian qua và em dần lớn lên Cô Lọ Lem bỗng trở thành thiếu nữ Trò trẻ con em không thèm chơi nữa Bởi thẹn thùng và 'ghét' bọn con trai. Rồi một chiều gió thổi tóc em bay Chợt xao động trái tim bao cậu bạn Thư tỏ tình trao tay hay dúi vội Em chỉ cười : mình là bạn thôi nghe... Bỗng một ngày em tràn ngập say mê Trong tình yêu đầu tiên đầy trong sáng Em nhớ nhung biết bao nhiêu ngày tháng Em đã đợi chờ suốt bảy,tám năm Điều người muốn thì em lại chưa cần Điều em cần thì người chưa muốn có... Một mình em gom lại những vụn vỡ Gấp con thuyền thả hết xuống dòng sông Một ngày kia em cất bước theo chồng Xa Hải Phòng gửi dòng sông ở lại Giữ hộ em buồn vui thời con gái Để trong mơ em lẻn trốn về tìm... HP một chiều mưa,hoa phượng rụng tả tơi trong gió... 12/07/2007 Trọng Trường
-
NÓI VỚI EM ( III ) "Thôi đành vậy mình anh về ngõ vắng" Đêm hoàng lan trĩu nặng nỗi chia xa Còn đâu nữa những lời yêu thiết tha Ta đã trao khi tình còn nồng ấm Những vần thơ em viết trong đêm trắng Sao không còn hờn giận và nhớ nhung? Lời hẹn ước đi tới bến cuối cùng Thôi đành vậy từ nay còn lỡ dở Nỗi đắng cay nghẹn ngào từng nhịp thở Chuyến đò tình đã đắm ở ngang sông Thôi để anh về hát khúc ru lòng Gửi tiếc nuối vào từng câu từng chữ Để rồi mai trên con đường xưa cũ Bước chân em có lạc bước tìm về Thì vẫn còn những chiéc lá tái tê Rơi rụng xuống bờ vai buồn lặng lẽ Rồi trái tim lại thì thầm khe khẽ Đã có một thời tên gọi là tình yêu Tay nắm tay tha thiết những buổi chiều Cho mưa ướt cả nụ cười rạng rỡ Dừng lại nhé xin em đừng giẫm vỡ Kỷ niệm xưa đọng lại cuối con đường Ở nơi ấy là tất cả yêu thương Anh gửi lại nhờ thời gian gìn giữ Một mai đây trên con đường xưa cũ Bước chân anh lại quen lối tìm về Chợt nghe lòng mình nức nở tái tê Khi đã hiểu những gì mình đánh mất... 10/07/07
-
TIẾC NUỐI ( Tặng ngày xưa...) NẾU bây giờ thời gian quay trở lại ANH lại là anh của những tháng ngày xưa ĐƯỢC cùng em đi,về dưới cơn mưa LÀM ướt đẫm cả một thời khờ dại LẠI còn muốn được đi lang thang mãi ANH và em cùng những buổi trưa hè SẼ chỉ có con đường và tiếng ve KHÔNG gian thắm lên một màu hy vọng ĐỂ trái tim sục sôi dòng máu nóng EM của anh và ta mãi của nhau... XA cách rồi mới hiểu hết nỗi đau ANH một mình trên con đường xưa ấy ĐÂU mất rồi tiếng cười giòn biết mấy NHỚ nhung xưa rơi rụng ở phương nào THƯƠNG xót mình đơn độc với trời cao ƠI kỷ niệm của những ngày say đắm...
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.