thanh son
-
Số bài viết
102 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
3
Bài viết được đăng bởi thanh son
-
-
ĐI LẠC
Ngàn người yêu thơ, ai đó yêu ta ?
Vài người yêu ta, ai đó yêu thơ ?
Một người ta yêu, sao cứ vu vơ ?
Còn gì ở lại, dại khờ thân ta
Đời người trăm năm, ta quá hăm ba
Nụ cười thiên thu, đâu mãi thật thà
Buồn gì hôm nay, heo hắt câu thơ
Để ngày mai sau, ta mãi ngu ngơ
Tìm người trăm năm, ta kiếm lâu nay
Một bài thơ say, cho tới thiên thai
Nụ cười ai phai, tình người ai nhạt
Và cuộc đời, đã để lạc mất ta
Đời người xa hoa, có mấy khi vui
Bầu trời trong đêm, ánh nắng đen thui
Một mình ta phơi, một mình ta lạnh
Làm người đi lạc, lâu rồi ai hay....
TT250912
- 1
-
NGÀY MỚI
Ngày mới mơ màng nắng
Ta mơ nốt giấc mộng từ đêm qua
Để đón ngày mới tươi như hoa
Ta thấy mình hạnh phúc
Hạnh phúc khi bên ta một gia đình êm ấm
Hạnh phúc khi ta biết làm và biết ước mơ
Hạnh phúc khi ta biết nắn nót vần thơ
Hạnh phúc khi bên ta còn có bạn
Đời ngoài kia, bao nhiêu người hoạn nạn
Câu thơ buồn, cũng chẳng bớt xót xa
Thôi thì ta mở nụ cười như hoa
Mừng đời ta đã
Đêm qua, gió trở mình buốt giá
Biết đâu là, ngày mới ...nắng vẫn lên./.
TT070912
-
VIẾT THƠ
Ngày xưa viết thơ, em đọc thơ ta
Giờ ta viết thơ, em tìm vui nơi khác
Nỗi buồn man mác, đọng lại câu thơ
Đợi chờ vu vơ... đôi lời người lạ
Ngày xưa viết thơ, thơ buồn, ta sỏi đá
Giờ ta viết thơ, em lạ quá, ta buồn
Câu thơ lâu rồi, cũng chẳng muốn buông
Để hôm nay, dâng trào đôi cảm xúc
Ngày xưa viết thơ, để hạnh phúc cho ta
Giờ đây ta viết thơ, để nhạt nhòa nỗi nhớ
Nỗi nhớ ở đơ...
...theo người từ lâu
Hôm nay viết thơ, viết lại từ đầu
Bài thơ ngày xưa.. biết người còn nhớ ./.
TT040912
-
NHANH
Ngảnh mặt, đã là hôm qua
Quay lưng cất bước đã là giấc mơ
Nghĩ suy, đã hóa bài thơ
Em còn vương lại, dại khờ ngày xưa
Hạ về, đã vắng cơn mưa
Mùa thu theo gió, cho vừa lòng ai
Đông giăng những nỗi lai rai
Cỏ cây lặng dệt hình hài mùa xuân
Tiếng cười ta, làm xóa lệ rưng rưng
Đôi chân người làm khoan thai trời lạ
Con tim yêu, nhuộm hồng ngày băng giá
Mùa buồn về, để chiếc lá lẻ loi
Đời chỉ là thế thôi
Em vương gì cảm xúc
Để rồi những lúc
Em buồn...thế thôi./.
TT140812
-
MÙA SAU
Chiếc lá phong bay
Mùa này cơn gió lạ
Nhớ thương làm gì
Những buốt giá ngày xưa
Cây đã trải qua bao ngày nắng
Bao ngày mưa
Bao khó khăn, khô cằn của đất lạ
Sao bây giờ, vẫn buốt giá...lá rơi
Chuyện yêu thương chẳng nói thành lời
Câu nhớ nhung, tan theo sương sớm
Cơn gió lì lợm
Phủi bỏ ngày xưa, vờ nhẹ bước ra đi
Cây đâu biết làm gì,
Trọi trơ nhìn ngó
Thêm một nỗi đau,
Hằn sâu cuống lá
Chiếc lá bay...buông thả
Để mặc đời mình
Chẳng níu kéo ...vào đâu
Vết thương đã hằn lên nhau.
Có đợi nỗi ...mùa sau ...cây thay lá./.
TT090712
-
KHÓC ĐI NHÉ
Khóc đi nhé
Khóc thật lòng đi nhé
Cuộc sống nào
Chẳng có những buồn đau
Khóc đi nhé
Để nhẹ nhàng đêm thâu
Để ngày dài
Bớt xót mình cô độc
Khóc đi nhé
Lệ nhòe đôi mắt mộc
Gọt sạch bụi đời
Gọt sạch mặt nạ nhân
Để một lần
Em được thấy cõi trần
Qua lăng kiếng
Bằng màu nước mắt./.
TT040712
-
THƠ
Em lạc lõng giữa ngàn ngày xanh
Ta tan tành trong giấc mơ người lạ
Chiều nay chớm rét, ừ đã tàn mùa hạ
Còn tìm gì, cánh hoa phượng ngày xưa
Ta đẫm mình trong một cơn mưa
Để gọt sạch ...những bụi trần trong mắt
Em say trăng trong những đêm khuya khắt
Nuôi hồn mình bằng những mộng mơ
Ta buồn..ta làm thơ
Em vui...gom nỗi niềm thành câu chữ
Dòng đời lưỡng lự
Ta bất chợt thấy mình, đã lạc bước cõi nhân
Đôi lời...biết em chẳng cần
Tìm nhẹ nhàng...ta gom từng hạt lệ
Chiều nay, đất trời mặc kệ
Kẻ buồn phiền ngồi kể lễ với thơ
Đôi lời...ừ...thơ./.
TT020712
-
BIỂN LẠ
Biển nhà quê, biển lao xao con sóng
Ta một mình, để biển tắm ánh nhìn ta
Biển giờ đây, biển lạ và xa
Biển là của muôn vàn người nơi khác
Biển nhếch nhác
Biển lắm rác
Biển rời rạc …
...trong mảng ghép vùng quê
Màu nước đục, mọi người vẩn hả hê
Đàn cá li ti đã chẳng quay về
Những con còng, cũng tiếc công cõng cát
Ta mang lòng mình một nỗi niềm man mác
Định nhủ lòng, rồi bỏ biển ta đi
Chợt hôm nay, cơn gió nồm...
… ta bất chợt nghĩ suy.
...bồn chồn nhìn biển lạ./.
TT260612
-
ĐỜI
Vướng chi bình xương thịt
Để mắc nợ nhân gian
Một kiếp thân đa mang
Tìm niềm vui vụng dại
Ta thấy ngày quằn quại
Người vui trong kiếp người
Ta cũng mãi nụ cười
Ai vui trong nước mắt
Những mãnh đời leo lắt
Thoáng niềm vui lung linh
Để đôi chút rùng mình
Những chuỗi ngày mờ mịt
Ta đôi lúc vờ vịt ...
Đấy mới là đời./.
TT110112
-
Ta say trời đất hé cười
Ta say, quên hết vạn người nhân gian
Ta say, vạn vật nằm ngang
Em liêu xiêu đứng, bên đàng chờ ai
Đêm tàn, chờ buổi ban mai
Tình yêu chờ những hình hài người dưng
-
NGƯỜI DƯNG
Người dưng xa lạ...
...quá à người dưng.
Người dưng hững hưng...
...như là người lạ.
Người dưng sỏi đá...
...ta đây chợt buồn
Ta đây sỏi đá...
…người dưng đi luôn.
Thế là người lạ.
Mặc trời mưa phun …
...người dưng chẳng hỏi....
...trời buồn bởi ta.
Người dưng vụt qua...
...sao ta còn nhớ.
HÌnh như đã lỡ...
...yêu mất người dưng.
Ta cũng hững hưng...
...ta làm mặt lạnh.
Để đêm hiu quạnh...
...cho người dưng buồn.
Trời hết mưa phun
Nắng tuôn ngày mới
Người dưng đứng đợi...
...đợi ta... người dưng./.
TT010612
-
QUÊ LÊN PHỐ
Xóm quê đổi thịt thay da
Người quê thay mặt, giờ là ngươi dưng
Xóm quê ngày ấy tưng bừng
Giờ hiu hắt thể, chưa từng nhà quê
Chân tình, dân phố phải chê ?
Xóm giềng sát ngõ, bên lề phải xa ?
Giờ đây kín cổng, cao nhà
Ra đường bịt mặt, như là chẳng quen
Lòng người, có của thì hoen?
Tình quê lên phố, không bằng ngày xưa
Đêm qua, bất chợt cơn mưa
Tiếng con ếch lạ...như vừa từ quê./.
TT050612
-
KIẾP ĂN MÀY
Thời sa cơ
Người lỡ vận
Đời lận đận
Kiếp phàm nhân
Trời không dung thân
Nên phải sống bằng tình người lạ
Đất hắt hủi quả
Phiêu bạt chân trời, tứ cố vô thân
Một ngày sống, một ngày cần
Gắng cười vui cho ông thiên chướng mắt...
Đêm lạnh, một mình đương gió rét
Ngày oi, đội nón, chẳng đội trời
Giang tay nhờ người, chẳng thốt một lời
Chuyện riêng mình, giải bày chi thiên hạ
Dòng người ấy còn mãi đang hối hả
Ganh đua nhau, theo sắp đặt ông thiên
Chẳn cũng tiền, lẻ cũng tiền
Ơn chỉ nhớ chứ cần chi phải trả
Dòng người ấy, mãi còn đang hối hả
Đâu ai màn kẻ hành khất đáp ơn
Tứ đại giai không, nên túi trống trơn
Tam dương khai thái, gánh nắng trưa, chiều, sáng
Ngũ phúc lâm môn, cổng đất trời vô hạn
Vạn sự như ý, gom tốn chỉ vạn ngày
Thế là vui, cho kiếp ăn mày
Cần chi phải xá./.
TT290512
-
BUỒN
Nhẹ nhàng, khói thuốc bay bay
Sợi nào cay, vương vào trong mắt
Ừ ta khóc đêm nay vì khói thuốc
Đong đưa nỗi buồn, leo lắt qua đêm
Chén rượu đưa hương, nhân gian đã say mềm
Cớ sao ta, mệt nhoài vẫn tỉnh
Đốt đời mình bằng những liều lĩnh
Để thấy mình xứng đáng với nhân gian
Bài thơ ngông thêm chút vị ngang tàn
Ông thiên ép người, đem nụ cười đi tặng
Mong rằng đâu đó, trong một miền bình lặng
Ai đó nở cười ...ta chẳng phí kiếp nhân
TT190412
-
VẤN NHƯ NGÀY ẤY
Gọi làm gì tiếng ve
Cho mùa hè say nắng
Chiều này, cơn gió vắng
Chỉ còn, ta bên thơ
Lời đầu môi vu vơ
Ta trao cho người lạ
Người lạ mơ hồ quá
Tưởng sỏi đá vu vơ
Ta một lần ngu ngơ
Để bây giờ, ngày cũ
Nỗi buồn, đong đếm đủ
Em còn mơ, chút mơ
Sầu vây kín bài thơ
Vẫn như ngày ấy
TT260312
-
QUÊN 2
Xa rồi giấc mơ, ta để người tỉnh mộng
Đêm nay gió lộng, cõi lòng trống tênh
Nỗi nhớ hớ hênh, ta thời mặc kệ
Đôi dòng kể lễ, cũng chỉ là thơ
Ừ người, cũng một chặng mơ
Ta sợ say mãi dại khờ mùa xuân
Đến khi giấc mộng giữa chừng
Câu thơ ta vỡ, rưng rưng lệ trời
Thì thôi, mượn đông tàn, mượn buốt giá rã rời
Ta chôn ta giữa, vũng đời nhân gian
Câu thơ một bước sang ngang
Người tỉnh giấc mộng, giữa đàng quên ta ...
TT070312
-
QUÊN
Quên được sao ? đâu chỉ là cơn gió
Chuyện mùa thu, ngày đó còn hay
Ta mượn nhân gian, cả chuỗi ngày
Mượn suơng sớm, ta dẫn mình lạc lối
Đêm nay, mình ta gom bóng tối
Chợt hiện về bóng dáng lạ, xa
Ta ngây ngô đến độ thật thà
Ta làm thơ tả nỗi lòng em biết
Mùa đông đi, đâu một người tha thiết
Mùa buồn về, ta mãi miết, mình ta ...
TT070312
-
PHỐ ĐÊM
Phố đêm lạnh lắm, phố lên đèn
Một mình rong ruổi, mặc xe lăn
Tìm đâu bóng dáng, người xa lạ
Kệ phố đêm buồn, thở với trăng
Phố đêm lạnh lắm, gió lăn tăn
Lòng người đẩy đưa, lao xao lá
Tiếng dế vẫn một mình buốt giá
Rộn cả góc quê
Phố đêm lạnh, sao người chưa về?
Để trăng khuya càng não nề con phố
Ta đây buồn, nên đưa hồn đi dạo
Hay là người cũng như ta ?
Phố đêm buồn, cùng dòng người lạ xa
Chẳng biết ai hỏi ta, sao lang thang hoài trên phố ?
TT010312
-
TỈNH CẢ MỘT GIẤC MƠ
Em cười mặc kệ nhân gian
Ta quên một kiếp qua đàng tại đây
Thêm một lần cuối để say
Rồi gom góp hết ngất ngây xưa giờ
Nắn nốt, viết nốt vần thơ
Nắn nốt quên hết tình cờ quen em
Đắng cay như gió qua thềm
Ta ru cơn gió, êm đềm giấc mơ
Em còn ở lại bơ vơ
Vắng ta, cõi ấy, vật vờ loài nhân
Ta về quên hết bụi trần
Ngày mai ta cũng, loài nhân vật vờ
Tỉnh rồi, cả một giấc mơ./.
TT010312
-
TA
Góc đời thơ, ta gom góp trang thơ
Con tim yêu, đã bao chiều hiu hắt
Và hôm nay, ánh nắng vàng trong vắt
Thêm một lần hiu hắt có là bao
Em ở ngoài kia, có gió lao xao
Có ngọn cỏ rung rinh, rùng mình lau lệ sớm
Có nụ cười, ai nhóm nhen vừa chớm
Có cả chút buồn mang bóng dáng của ta
Mùa xuân cũng giục cây đâm chồi trổ hoa
Câu thơ, cũng giục người, trải lòng mơ mộng
Con tim cũng giục em đi tìm trời rộng
Ta cũng giục mình lặng ngậm nỗi đau
Mùa đông giá buốt trôi quá mau
Để xuân về, hoa lá cười ta buồn lộ liễu
Ừ thôi, mỗi người một nẻo
Bên bờ, em chắc chẳng cần ta …
TT200112
-
ĐỔI MÙA
Em có hay, nụ mai vàng chớm nở
Cơn mưa kia bớt than thở ngắn dài
Anh cũng chẳng còn, chút cớ lai rai
Giọt mưa lạ, không còn vương trên mắt
Bóng trăng đêm nay, trăng buồn khuya khắt
Đã bao ngày mới lộ khỏi áng mây
Bóng người đêm nay, đã tỉnh không say
Sau bao ngày, chìm trong men rượu
Câu thơ xưa, giờ đã thành cát bụi
Nấm mồ thơ, anh giỗ tự hôm qua
Ngày thơ chết cũng ngày mưa nhạt nhòa
Em lang thang đi tìm miền nắng rọi
Con phố khuya, giờ một mình trơ trọi
Vắng cơn mưa, người thi sĩ nửa mùa
Em còn làm thơ, gom những chát chua
Hay lột xác, đổi mùa, thay nắng mới
Ánh trăng khuya, soi một người thầm đợi
Lệ trời giăng ...làm ướt mộ bài thơ./.
TT100112
-
TRÁI TIM CHỊU LỜI NGUYỀN
Trái tim chịu lời nguyền
Nên tim nằm yên mãi
Lặng thinh trong khoắc khoải
Chẳng hề biết rung
Rồi một ngày giữa xứ sở mịt mùng
Em bước vào vũng hồn tôi lạnh giá
Và con tim tưởng chừng hóa đá
Len lén học yêu
Em từ đâu ? Một chốn yêu kiều
Nàng công chúa, bước ra trong lụa trắng
Đến rất khẽ, vào một đêm trường vắng
Đánh thức tim tôi, rồi lặng lẽ ra đi
Và để rồi con tim lại nghĩ suy
Nằm khắc khoải…
… đợi chờ …
… hóa đá./.
NX 23/02/09
--
lâu quá hok quay lại chốn này, cái nhà của chị Q giờ nó đồ sộ quá! in ra bán kiếm tiền khao em đi chị ơi
-
KHÚC ĐỒNG DAO HẠT CÁT
Có mặt trên đời bởi từ đâu
Vẫn ngày ngày bên làn sóng bạc đầu
Nằm bên biển nghe thì thào biền kể
Chuyện ngàn đời, và cả chuyện mai sau
Hạt cạt nhỏ nhoi chẳng vướng sầu
ở bên biển em thấy vui lắm lắm
mỗi buổi sáng được mặt trời tô thắm
ngắm bình minh bên cơn sóng dạt dào
Rồi những đêm nằm ngắm trăng sao
Em cũng sáng cùng vì sao nhấp nháy
Chút ánh nhỏ nhoi của màn đên phản lại
Từ tấm thân ngà trong trắng pha lê
Ngày lại ngày vui như tưởng cõi mê
Cát và biển tưởng rằng bên nhau mãi
Gửi gắm nhau chẳng gì ngần ngại
Trao nhau niềm tin và trao cả ước mơ
Nhưng cuộc sống đâu phải mãi là thơ
Con sóng hiền hòa bỗng một ngày giận dữ
Cuốn hạt cát đi chẳng hề lưỡng lự
Để cát buồn đau nhói con tim
Hạt cát nằm nhắm mắt lặng im
Để cơn sóng xói vào mặn rát
Rồi từ đây biết đời mình lưu lạc
Chẳng biết là hạt cát sẽ về đâu
Đêm đã tàn và nắng đã lên cao
Cát giật tỉnh sau một ngày hùng hãi
Giờ bên em chẳng còn gì ở lại
Con sóng hiền hòa giờ đã cách rất xa
Nằm một mình ở miền đất người ta
Miền đất mà cát chưa hề biết tới
Cát thấy biển, nhưng biển xa vời vợi
Nắng chói chang và cơn gió khô cằn
Ở nơi đây cũng có sóng lăn tăn
Làn sóng cát, cuốn Cát xa biễn mãi
Cát cố tì mong sao nằm lại
Nhưng chẳng thể nào chống nỗi gió qua
Cơn gió ngày xưa sao lướt thiết tha
Gió rì rào ca theo lời biển hát
Cơn gió bây giờ khi nào là gió khác
Hay là mình đã yếu hơn xưa
Nó phó mặc mình cho nắng cho mưa
Sống lay lắt bởi một dòng ký ức
Nó nghĩ ngợi chẳng có gì là thực
Quanh nó chỉ là ảo giác hư vô
Rồi hằng ngày nó gửi trí phương nao
Những mộng mơ về một thời xưa ấy
Những buổi sáng đón mặt trời thức dậy
Những hoàng hôn bên con sóng dịu dàng
Ngày lại ngày nó vẫn chỉ mơ màng
Đôi phút choàng tỉnh là nhũng lần rớm lệ
Ngày càng ngày nó để đời mặc kệ
Nó sống riêng mình bởi ký ức ngày xưa
Mặc nắng mặc mây mặc gió mặc mưa
Mặc cả những hạt cát nằm bên cạnh
Nó sống một mình và nghĩ đời hiu quạnh
Trong nó chỉ còn nỗi nhớ mà thôi
Và thơi gian cũng cứ dần dà trôi
Hạt cát sống một cảnh đơn côi
Những đêm lẻ loi, những ngày rất lạnh
Cát cô đơn giữa cả biển cát vàng
Nhìn áng mây trên cao bước nhẹ nhàng
Cát thầm ước mình được như mây đó
Rảo bước khắp miền, vi vu cùng gió
Khắp trời thênh thang chỉ có nó mà thôi
Ngẫm lại đời mình nó đôi phút bồi hồi
Quảng thời gian để cho đời hoang phí
Vì mãi miết đi tìm miền thi vị
Ở vùng mơ, những mộng mị ngày xưa
Nằm xung quanh mình cùng trãi nắng mưa
Những hạt cát kia vẫn cười đùa vui vẻ
Những câu chuyện trước giờ đâu quá tẻ
Nó chợt nhận ra rằng chẳng đơn lẻ nơi đây
Nó nghe mọi người kể vể mưa về mây
Về cơn gió, về những ngày nắng đẹp
Về những mảnh đời nhỏ nhoi từ muôn nẻo
Được gió gom về thành biển cát mênh mông
Nó được nghe về núi về sông
Những thứ mà nó chưa hề biết tới
Và nó được biết phía chân trời vời vợi
Có những thảo nguyên đồng cỏ mênh mông
Nó hứng thú nghe chuyện khắp non sông
Và nó kể đời mình cho các bạn
Về biển hiền hòa và vô cùng lãng mạn
Về chặng được phiêu bạt đến đây
Cuộc sống nó dường như đã đổi thay
Nó hòa mình vào những làn sóng cát
Ngân nga theo bạn bè những điệu hát
Khúc đồng dao về cuộc sống yên bình
Và dần dà cát tìm lại chính mình
Tìm lại những ngày sống vui, vui lắm
Nó nhìn thấy được một miền đất thắm
Không khô cằn như cái thưở ngày xưa
Cát hân hoan đón nắng đón mưa
Tắm mình vào dòng nước trời mát lạnh
Trút đi buồn phiền và những ngày cô quạnh
Đời vui biết bao
Hạt cát bắt đầu nghe gió lao xao
Nghe khúc nhạc âm u từ biển cát
Những thứ mà trước kia với nó là quỷ ác
Thì giờ đây sao bỗng rất hiền hòa
Gió ở đây đến từ xa, rất xa
Đã mang theo bao là mọng nước
Đi khắp nhân gian và rãi niềm vui ước
Cho đất đai, cho lá, cho hoa
Trải qua bao miền đất của người ta
Gió mệt nhoài vẫn cố mình đi lại
Những giọt mưa cứ dần dà ở lại
Để một ngày gió đã hóa khô khan
Gió vẫn miệt mài lướt giữa thế gian
Gió vẫn tưởng đang mang vui khắp đất
Và ngày ngày gió vẫn luôn tất bật
Mãi lao mình mà chẳng ngoái sau lưng
Và bất chợt những ánh mắt dửng dưng
Những dòng lệ hoen mi nhìn gió
Gió rùng mình và quay đầu lại ngó
Ôi! Ta đã làm gì …. Có phải ….! Ôi ta!
Những gì nhìn lại đã quá xót xa
Những lời trách thân sao mà cay đắng
Những bước chân não nề càng thấy nặng
Và có nhưng cơn, đã nằm lại nơi đây
Hạt cát tự mình chứng kiến những điều này
Nó không còn giận những làn gió nóng
Và bây giờ nó thương, thương gió lắm
Gió sao hiền hòa, sao quá thiết tha
Nó nhận ra khắp đất chẳng đâu không là nhà
Chẳng có ai không thể cùng chung sống
Những người trước kia nó tưởng là lạnh lắm
Thì bây giờ cũng ấm áp biết bao
Chỉ cần đem tình thành thật trao nhau
Tấm lòng cách nhau những bờ nhỏ lắm
Và mãnh đời đâu phải ai cũng thắm
Chỉ cần cảm thông ta sẽ được cảm thông
Chỉ cần sống vui và mở của cõi lòng
Bạn sẽ thấy đời còn nhiều người tốt
Khi hiều nhau. Chẳng còn là khoảng cách
Hơi ấm tình người sẽ tự tỏa trong tim
Nó nhận ra hạnh phúc đang đắm chìm
Hơi ấm tình người và những ngày tươi thắm
Nó muốn nói với tất cả rằng: nó yêu họ lắm
Yêu đời và yêu cuộc sống nơi đây
Và một ngày cát lạc đến loài cây
Loài xương rồng đầy là gai nhòn
Cát hơi sợ những vẫn cười thân thiện
Và ngõ lời bắt chuyện cùng cây
Cát hỏi tại sao cây đứng nơi đây
Đứng một mình lẻ bóng
Gióng cây kể nghe chừng buồn lắm
Không chỉ mình cây mà cả họ xương rồng
Không phải ở đâu tim cũng màu hồn
Chẳng phải ở đâu tình người cũng thắm
Hoa cũng muốn ờ cùng mọi người lắm
Những làm sao, gai gớm ghiếc đầy mình
Những khóe mắt đã bắt đầu rung rinh
Giờ cát thấy thương hơn là thấy sợ
Đám gai kia tuy là quá cỡ
Không chạm vào chũng cũng chẳng hại ai
Tưởng cây sẽ buồn nhưng cây vẫn khoan thai
Cát nằm im nghe cây kể tiếp
Từ ngày thấy mọi người chẳng thiết
Cây đã rất buồn và đã ra đi
Mang nặng bao nhiêu nghĩ suy
Cây tìm đến ở vùng cát chạy
Ở nơi đó mọi người không ai ngại
Vì chẳng cây nào dám đặt bước tới đây
Và thế là – giữa sa mạc- một loài cây
Vẫn bám trụ mặc nắng và cát cháy
Chắt chiu chút nước từ rễ dài đem lại
Cây vẫn vươn mình, vẫn sống hiên ngang
Mãi những dòng suy nghĩ miên man
Nghĩ về đời cây, đời mình và các bạn
Từ muôn nẻo về đây hội ngộ
Những mãnh đời đã tìm thấy được nhau
Cát mở mắt và nhìn lên cao
Nhìn đóa hoa xương rồng đang trổ
Đóa hoa hiên ngang giữa một vùng khắc khổ
Vẫn vươn mình khoe sắc xinh tươi
Cát nhìn hoa và ngoẻn miệng cười
Hanh phúc đôi khi thật bình dị
Đâu cần phải những buổi chiều thi vị
Đâu cần rãi hoa hồng hạnh phúc mới thấy ta
Những ngày tháng êm đềm dần trôi qua
Hạt cát sống trong vòng tay bè bạn
Vẫn cười đùa giữa một vùng nắng hạn
Những ngày bình thường những lại rất đỗi vui
Cát vẫn tưởng sẽ nằm mãi đây thôi
Đón cơn gió từ phương xa tới
Gió sẽ mang theo những mảnh đời mới
Để ngày ngày biển cát thêm mênh mông
Cát hân hoan đón bạn khắp non sông
Sẽ chia vui để không bao giờ tắt
Nhưng một sáng khi vừa mở mắt
Mặt trời trốn đâu
Cát giật mình ngó trước ngó sau
Khắp mặt xung quanh chỉ một màu tối mít
Nức tiếng lòng thin thít
Xót xa
Ôi những người bạn mới của ta
Ta cứ tưởng sẽ được cùng nhau mãi
Giờ sao lại …?
Ta …?
Những ngày cùng nắng đã xa
Giờ quanh nó là bóng đêm bao bọc
Hằn học….!
Giận đời …!
Nằm trong vũng tối chẳng thấy trời
Chẳng nắng chẳng gió chẳng còn gì ở lại
Một cảm giác trong tim quằn quại
Đời ta rồi sẽ hết đây sao
Xung quanh nó cũng là cát bao
Những hạt cát đã chẳng màn thế sự
Mặc thời gian trôi mà chẳng hề lưỡng lự
Phó thác cho đời
Nó cũng gượng giọng thì thào vài lời
Chẳng ai vọng lại
Giăng giăng trong lòng bao nhiêu là sợ hãi
Một viễn cảnh mù mờ cho cái sự tương lai
Lòng cố dằn lòng, nó nhắm mắt khoan thai
Định một giấc thiên thu ngàn năm dậy
Cho những xót xa trong lòng nguội lại
Nó đã vui, và giờ để người ta
Trong cơn mơ màng vẫn có giấc mơ xa
Nó cũng muốn, nhưng đành bất lực
Tận trong sâu thẳm một chút gì rạo rực
Đợi chờ hư vô
-
liệu tôi có thể hoàn thành được bài này không, chẳng biết nữa, một sự bế tắc toàn diện, bế tắc trong tôi, trong bài viết, vì vậy tôi post ra đây mong các anh, chị, cô, bác, các thầy và các bạn cho một lời chỉ dạy. xin cảm ơn
Trang thơ thanh son
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
NỢ
Ta nợ em một bài thơ
Và một nửa, nổi nhớ nhung dang dỡ
Lời đã muốn trao, nhưng tình còn mắc cỡ
Nên câu chữ hoài, chẳng nỡ viết ra
Ta nợ em, nợ từ buổi xa...
Nợ vọng về...theo mưa ê chề...theo cơn nắng gắt...
Những đêm trăng, ta trải lòng hiu hắt
Định vắt hồn mình, gửi đôi chữ cho em
Nhưng em ơi
Chén rượu chưa say, ta đã xỉn mềm
Câu thơ vừa khơi, hồn ngời đã cạn
Bao nhiêu nhớ nhung, làm con tim vướng sạn
Thôi dằn lòng... ta suốt kiếp nợ em./.
TT14/9/12