Hobac
Thành viên-
Số bài viết
55 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi Hobac
-
Dưới Bóng Đa Làng Ao làng! người thiếu nữ thả tâm hồn cho đồng ruộng em rửa chân (vành nón nghiêng chiều nắng tôi nghiêng câu thơ theo chiều cái nhìn chờ! từ phía triền đề ai về ai đợi ai đi) vén lên mầu trắng hiền hoà tóc xoã bờ vai nõn (trôi qua vùng tro xám cổ điển băng qua miền hương nồng mùi cổ điển cái nắng đang gieo mùa con nước đang chăm mùa) khe khẽ tình yêu từ đôi má chín bàn tay khoả sóng nhẹ tựa sợi mây trời (quẩy không gian góc tuổi trẻ hừng hực đam mê mầu đỏ những con rồng vẫn yên ngủ trên mái đình cổ điển bóng đa vẫn phủ mầu lên con đường gạch nâu cổ điển) chạm vào thiêng liêng em vỡ tan chạm vào thiêng liêng câu thơ tôi rùng rình hoá kiếp Dưới bóng đa làng người thiếu nữ thả tâm hồn cho đồng ruộng em rửa chân... và tiếng cười vang trong vắt! Hobac 281207
-
Ban Công Gác Hẹp Mười năm trước bài thơ tôi bồng bềnh đáp xuống mái ban công ban công ngôi nhà em nơi tiếng cười ngất ngây, em! say say vào giọt nắng say say vào giọt trăng say say tôi nắng cũng tinh nghịch trốn tìm sau chiếc lá trong veo... thở hơi sớm nhẹ bờ môi xanh như ngọc trăng cũng ngượng ngùng xẻ đôi chia gập ghềnh hai nửa trốn tìm từng nhịp đập con tim... trên ngực em giấc thức Say say Mười năm sau bài thơ tôi rơi lăn lốc vỉa hè ban công ngôi nhà em giờ có thêm những vòm ô tròn mắt cáo... rỉ hoen thời gian giờ có thêm vài tấm rèm cô đơn chào đón bụi mùa... quái quỷ chờ cơn gió ngây ngây dại dại nắng vẫn về trăng vẫn về chùm phong lan trữ tình khoe mầu yêu từ bản năng nhân tạo khuất lấp cả cái nhìn trần thế Ngây ngây dại dại Mười năm đời nhận mặt mình có lạc mất nhau đâu những giấc chiêm bao gục rũ lẳng lặng xuống mái đầu lẳng lặng khoảng ngăn có bàn tay hai đứa còn bao giờ có thể chạm Em ơi! Bài thơ tôi rơi lăn lốc vỉa hè gần hơn một chút là khuya... đêm phố! Hobac
-
Đêm Tháng Ba Mưa Rào Sợi tầm ngang đêm! không nhìn thấy gì bằng đôi mắt trần người cố hữu cố hữu thật cả trong từng tưởng tượng anh!... đi đo bề dầy, rộng một cơn mưa tháng ba mưa rào bỏ tiếng cười nhốt vào chiếc lọ bầy mưa thèm thuồng đói khát đạp thình thình lên mái dạ đớn đau... xa lắc lơ mùa xuân còn vọng về lời nguyền rủa mùa xuân ép người... tháo tiết ra mà chơi! tháng ba mưa rào lao xao chút tình chạy trốn mưa ướt nhòe... ướt nhòe mưa! ... gội rửa mưa anh thương em! bờ môi không ngọt nữa hóa thương mình! môi đóng vẩy thiên thu tháng ba mưa rào loanh quanh tìm một tiếng kêu loài ếch giản đơn là trắng xóa những gì ước lệ công kênh... công kênh... công kênh... tháng ba mưa rào, sợi tầm ngang đêm... đêm! đêm ủ nguyện lời cho em đêm... đêm, lắm em ạ! hồn anh, tầm hồn! Hobac
-
Em Đã Đọc Chưa... (cho ngày 8/3) Hôm qua tôi lại nhớ đến bài thơ của Tago* viết về một vị thầy tu khổ hạnh... (cái đêm trăng sáng chứa gì giải thoát thế! những vĩ đại luân hồi mở vòng tạo hóa vong kinh) có một lần em cũng từng hỏi tôi điều vô nghĩa trong câu thơ tình tôi thường hay lẩm nhẩm tình yêu sặc mùi triết lý tình yêu không bướm không hoa tình yêu không trời xanh không bao la vật lạ tình yêu như bà già lập cập nhìn ra phía cửa sợ kiếm tìm cho mình một đám ma... vội vã từng ngày lãng quên vô hình bận bịu quanh cuộc chơi đời em không phải như cô gái hái củi bên rừng câu thơ tôi nhảy nhót tuột dài nơi địa đàng vấp ngã thiên đường, em? thiên đường, tôi? (có một lần tôi đã ý niệm lời kinh) Hôm qua tôi nhớ lại đến bài thơ của Tago viết về một vị thầy tu khổ hạnh... em ạ! tôi bỗng muốn hỏi tôi, bài thơ ấy ... em đã đọc chưa, em! Hobac * Tago đại thi hào người Ấn Độ
-
Chị Yêu (Tặng Chị) Hai mươi năm tình phơi hai mươi năm chị ngóng tìm mong manh lời thề cũ người tình lắc lơ lạc lối đêm thượng tuần trăng ngài ru bóng rũ mộng! hai mươi năm chị yêu người đàn bà trắng những mùa hoa cải hẹn người đàn bà vàng những cánh đồng đương con gái... người đàn bà! hai mươi năm chị... còn yêu cháy bỏng! Hobac
-
Bắc vào nghe nguyệt thảo hành nè! mùi mẫn ha... có bài hát như bà già say rượu ý... hihihihihih... nhưng hơn Bắc rồi... Bắc hổng có biết hát... hehehe. Năm mới vui nhe, bữa nào ra bắc chơi... nhắn cho Bắc nhé!
-
Ta Tìm Về Nơi Đáy Mắt Em Ta tìm về nơi đáy mắt em trong vàng ánh đèn đêm chấm nhoè khoé mắt cầu xin em đừng tiếp ta bằng sự thật của tháng ngày em đã chật chội bóng gã đàn ông em đừng cười đừng khóc đừng biểu nộ chi một niềm cảm xúc cứ lạnh lùng để ta quỳ gối trước em! em đừng giận hờn đừng ghét đừng dửng dưng xa lạ cứ lạnh lùng để ta quỳ gối trước em! dưới ánh nến dưới chiếu chăn hờ khép lép thập tự đời ta em mặc sức đóng đinh vào nỗi đau dâng chồng chất tan biến những hư hao đêm nghẹt thở vỡ muôn vàn khoảng trống cho ta lại được thấy mình còn sống động ta nổi chìm nơi đáy mắt em cầu xin em đừng tiếp ta bằng sự thật của tháng ngày em đã chật chội bóng gã đàn ông Hobac 070108
-
Chơi Cùng Với Con Của Mặt Trời Nhảy xuống từ những đám mây bầy trẻ thân vàng ngộ nghĩnh con của mặt trời vây quanh tôi trình diễn trò chơi trong một ngày ngốc nghếch vũ điệu chói chang cầu vồng căng đầy mật nhựa nguồn trong suốt nhộn nhịp tưng bừng khắp khu vườn tôi những bông hoa lên cơn say hơi mật ngây ngất lá cành mơ màng theo tiếng du dương của hương nhựa đất cào cấu phanh phui và bung nở thèm sưởi ấm côn trùng cũng lổm cổm chạy vòng qua vòng lại chờ ve vãn nhau tiếng cười mê dại bầy trẻ thân vàng thích thú thôi miên bầu không khí tôi mê dại thôi miên những câu từ lẩm bẩm vô thức "Thượng Đế, Ánh Sáng" "Thượng Đế, Ánh Sáng" bầy trẻ thân vàng bẹo má tôi bầy trẻ thân vàng kéo tóc tôi "Thượng Đế, Ánh Sáng" chiều trở về ngôi nhà trên đám mây của mình gia đình mặt trời đi ngủ cái lạnh váng vất gào gào không thể chịu đựng được không thể đủ chia đều cho tất cả những giọt hơi ấm cuối cùng vội vàng được ngã giá và đỏ lòm đêm trường kỷ đầy diễu cợt!... loài người! Hobac 1/01/08
-
Nói Với Tháng Chạp Bằng Ngôn Ngữ Loài Kiến Lửa Đừng cắn anh bỏng rát thịt da tháng Chạp vu vơ tháng Chạp lững thững đợi xuân về chiếc tổ kiến lửa trên bụi cây bên đồng ủ ê những chú kiến lửa cũng ủ ê chờ mầm xanh mới cánh đồng ngập mùa màng phơi phới lạnh anh ngủ quên lên gặt hái gốc rạ tròn ngày thiếu nước đất nứt tung nguồn mạch anh bới tìm lắng nghe từng hơi thở dã hương chiếc tổ kiến lửa trên cành cây cuối góc vườn mầu xám những chú kiến lửa chẳng buồn ra khỏi tổ hoang hoải khói gieo đống tro tàn dần tắt và gió hắt mở cánh cổng chiều vàng vội vã anh xé chiếc lá khô cuối cùng chia nhiều mảnh che hờ những ngôi nhà côn trùng vườn anh chiếc tổ kiến lửa trên giao điểm lộ hành bụi bặm anh không nhận ra em! tháng Chạp em mải mê về hội trên phố vui sắm sửa ồn ào lao xao chuyện tà áo mới dư âm đời sống tung tăng tháng Chạp không còn xưa cũ dịu dàng chậm bước chân qua khăn len quàng bây giờ cũng lạ thiếu người gọi những thướt tha... tháng Chạp nói bằng lời kiến lửa đừng cắn anh bỏng rát thịt da trong ngày cóng trong ngày cóng tháng Chạp vu vơ tháng Chạp lững thững đợi xuân về Hobac 30108
-
Dưới Váy Con Đàn Bà Nô Lệ Đừng đầu độc chúng tôi bằng thứ ngôn ngữ của các anh hãy nói với chúng tôi bằng ngôn ngữ chính dân tộc mình các anh có thể vui vẻ thưởng thức những thứ dưới váy con đàn bà nô lệ nhưng các anh không thể bắt chúng tôi làm điều đó! sự khinh bỉ là tất yếu điều mà lương tâm bẩn thỉu sẽ được nhận! chối bỏ nguồn gốc có nên đứng bằng hai chân không? nhảy nhót như một thằng hề có nên cho mình là đạo diễn không? không gian này là một thứ trừu tượng hạn hẹp trong một góc nhân sinh "thằng chột làm vua xứ mù" và thằng mù làm vua chính nó trong cái xó của những thằng dâm nghĩa buôn bán tổ tiên rễ má lờ mờ! Đừng đầu độc chúng tôi bằng thứ ngôn ngữ của các anh hãy nói với chúng tôi bằng ngôn ngữ chính dân tộc mình! Không phải dưới váy con đàn bà nô lệ! Hobac
-
Âm Mưu Bản án là cái đinh nào che đậy được mưu mô thú vật nhìn kìa nó đang vẽ ngoằn ngoèo những sự thật bằng hung hãn dối trá điêu ngoa chiếc roi công lý mang hình hài lưỡi hái tử thần trên tay tên quan toà xác ướp lắc lư theo cái đầu không tóc kiểu trẻ con *** mày có tội chắc thế?? nơi này không thể không có tội chúng tao là người phán quyết không thể định tội mày có tội chắc thế!! *** bản án là cái đinh hãy che đậy mưu mô thú vật chăn dắt chúng sinh cần gì bằng sự thật hãy cho chúng im lặng như bầy cừu cho chúng ít cỏ còn chúng ta lấy sữa hãy thể hiện công nghệ ướp xác khi cần ...bản tuyên án lắc lư theo cái đầu không tóc kiểu trẻ con Hobac
-
Mùa Kinh Tụ (Chùa Hương những sớm Thu) Loong koong chuông nguyện bến sương mai Bóng trúc ba gầy tu kiếp ai Suối lặng chèo khuây đường viễn tịnh Tâm thiền bước tục ngõ bồng lai Trà thơm huyền đạo tri âm tới Kinh tụ sắc mùa vạn dặm khai Chú tiểu lên chùa chân thảnh gót Bậc non thăm thẳm vệt nâu dài Hobac
-
Mai Con Về Mai con sẽ chở về mẹ ơi Khi nắng rời buông tàn nối nhỏ Dưới gốc xoan tím hoa đầy ngõ Mái hiên nhà mưa nhẹ bay bay Mai con sẽ chở về mẹ ơi Ngúc ngắc bỏ đời sa lòng mẹ Vuốt tóc con bàn tay lặng lẽ Con dỗi hờn tìm tuổi thanh xuân Mai con sẽ chở về mẹ ơi Trên hành trang áo bạc bụi đường Quà cho mẹ niềm thương day dứt Và nụ cười lấm tấm phong sương Mai con sẽ chở về mẹ ơi Thời gian kia quăng trả cuối trời Khu vườn cũ mùa vui đến mới Con trồng lại hoa cỏ xanh tươi Mai con sẽ chở về mẹ ơi Sẽ hân lại tiếng cười rộn rã Bữa cơm chiều qua mùa êm ả Mẹ nhé! xin đừng hỏi xa xôi Hobac
-
Những Vần Thơ Ma Đuổi(2) Đêm… Căn lều khét nẹt! Mùi trần gian? mùi địa ngục? hay mùi thiên thai? Rờn rợn! ...rờn rợn! Trăng giăng đầy trời? đèn giăng đầy phố? những hình hài lố nhố đuổi nhau? thân không có bóng? xanh xanh đỏ đỏ không có bóng? linh hồn trống rỗng! Này đàn ông!? này đàn bà!? này quỷ dạ xoa!? trong thực đơn có món gì? ai đã ăn nó? ai chưa ăn nó? ai đang ăn nó? hặc hặc...hú hú! thằng điên! thằng điên!... thằng điên!??? hú hú...hặc hặc! a...a ...hặc hặc!??? này đàn ông!? này đàn bà!? này quỷ dạ xoa!? tay ngươi cầm gì? óc ngươi nghĩ gì? bản thân ngươi đang làm gì? hụ hụ!... ngươi không biết? … ngươi không biết? hặc hặc...hớ hớ! đồ ngu! đồ ngu!... đồ ngu!??? hớ hớ...hặc hặc!??? người sống biết đấy!... hặc hặc! người sống biết đấy?... hặc hặc? a...a … im đi! … im đi! hặc hặc...hớ hớ!??? Đêm… Căn lều khét nẹt! Mùi trần gian? mùi địa ngục? hay mùi thiên thai? Rờn rợn! ...rờn rợn! Trăng nối đầy trời? đèn nối đầy phố? những hình hài lố nhố đuổi nhau? thân không có bóng? xanh xanh đỏ đỏ không có bóng? linh hồn trống rỗng! hặc hặc...hú hú!??? Hobac
-
Một Giấc Mơ Khi em cúi xuống hôn trán tôi cỏ xanh phủ kín mộ một nhành hoa kịp nở đỏ ối như máu linh hồn chết sống lại nhưng không còn thoảng hương ngai ngái Nhành hoa rồi sẽ tàn Khi em rưng rưng lệ nhìn tôi trái tim đã sâu mọt cành ngô đồng một tiếng hót loài chim ăn xác đã no lê chúng đang hát bản trường ca bệ vệ Chúng sẽ lại đói thôi Khi em trao bàn tay cho tôi thịt da đã rữa nát mầu trong gương lạnh ngắt phản chiếu nhởn nhơ tiếng cười bí hiểm ảo ảnh chẳng bao giờ tôn nghiêm Một ngày gương sẽ vỡ Khi em gọi đến tên tôi giấc mơ choàng thức tỉnh trời vẫn chưa bình minh mặn mặn trên môi dòng máu nhỏ rơi rớt lại giọt mồ hôi trên chân mày than thở Và tôi sẽ lại mơ...tới một ngày không bao giờ mơ nữa Hobac
-
GiotNho ơi! đi buôn cùng Hobac thì Hobac vui rồi! nhưng mà e cô hàng rượu lỗ vốn đấy. Gập đúng ngay gã ma men, mà lại chuyên thiếu nợ nè! Có cho gán nợ bằng mấy câu không? để Hobac mở hàng một chai nhé! Cô Hàng Rượu Xinh Đẹp Cô em bao tuổi hỡi cô em Ánh mắt xa xăm nụ cười mềm Duyên rao đắm khách chao lòng nhớ Anh cũng... rằng anh cũng thấy ghen Quán rõ chung nhà rõ cạnh bên Ngày ngày sao cứ muốn mon men Thêm gần gần nữa kề thân ngọc Ngắm ngón tay ngà thả phím êm Rượu say say nhạc từng cung bật Thương nhớ nào... như em, như anh Say rồi rượu vẫn lần lần rót Thấp thoáng vờn mê hương tóc thanh Một ngày không tiền, ai bán rượu Đứng ở bên hiên đợi kẻ say Đợi em ru chuốt tình theo nhạc Mượn những yêu đương vá hồn gầy Quán rõ chung nhà rõ cạnh bên Ngày ngày sao cứ muốn mon men! Hobac
-
Những Vần Thơ Ma Đuổi(1) Đêm… con đường ngoằng ngoẵng! kẻ tội đồ? tên hành khuất? hay gã mộng du? bùng nhùng! …bùng nhùng! nấm mồ dải dác? nấm mồ mò mẫm? đứng ngồi lập loè bóng ma chơi? tứ tượng vắng không? trắng hếu hạt sương vắng không? linh hồn trống rỗng! này ma chơi! cuối con đường là gì? đã ai đi tới đó? đã ai đi qua đó? đã ai đứng lại đó? ha ha… khục khục! thằng điên! thằng điên!... thằng điên!??? khục khục… ha ha!??? chớ cười … haha!??? này ma chơi! ngươi ma của kiếp trước? ngươi ma của thế kỷ? hay ma của mới là ma? quá khứ ngươi biết không? thực tại ngươi biết không? tương lai ngươi biết không? khục khục!... ngươi không biết? … ngươi không biết? ha ha... hờ hờ! đồ ngu! đồ ngu!... đồ ngu!??? hờ hờ… ha ha!??? người sống biết đấy!... ha ha! người sống biết đấy?... ha ha? chớ cười … im đi! … im đi! ha ha... hờ hờ!??? Đêm… con đường ngoằng ngoẵng! kẻ tội đồ? tên hành khuất? hay gã mộng du? bùng nhùng! …bùng nhùng! nấm mồ dải dác? nấm mồ tiếp nối? đứng ngồi lập loè bóng ma chơi? tứ tượng vắng không? trắng hếu hạt sương vắng không? linh hồn trống rỗng! ha ha… khục khục!??? Hobac
-
Thị Mầu Ới! này là em đây Em đang... quay quay...à! Quay quay... ngây ngây... chàng... Ý! này là chàng ơi Nhìn em...hừ! nhìn em... Cơn gió, cơn gió... chết tiệt...à! Sao tung, tung váy em bay... Bay bay... Váy bay, tình bay... Bay về đâu... Boong boong, koong koong...hừ! Em theo lên chùa...hừ! Á! tiếng chuông tiếng chuông...á! Trời xanh veo...hừ! Đồng xanh veo...hừ! Em dãi nắng trưa...á! Em dãi sương chiều...á! Đêm đen...á! Em quay quay...chàng! Em ngây ngây...chàng! Tình em...á! Chàng ơi!... Hobac
-
GiotNho thân! Hobac cảm ơn rất nhiều bài hát mà GiotNho gởi tặng Hobac nhé! Bài hát mộc mạc và hay lắm nhất là cô ca sĩ biểu diễn ấy, Hobac thích chất giọng chân phương như vậy lắm. Nghe xong Hobac có cảm tưởng như cô ca sĩ cũng đang yêu hay sao ấy, mới hát được nhẹ nhàng và dung dị như vậy. Cảm ơn GiotNho nhiều nhe! Tặng GiọtNho bài thơ nhỏ này, mong rằng bạn có nhiều sáng tác mới, Hobac còn thưởng thức cùng nữa nhe! Xuân Cho Em Hôm qua chiếc lá lạnh thềm Sớm nay đã thấy êm đềm mưa bay Tầm xuân nở biếc cành gầy Anh mơ ước gói xuân này tặng em Em ơi! mưa bay Trên phím mây gầy Tầm xuân nở mẩy Biếc ngọc đôi tay Em ơi! này gió Lạc xứ hoa đào Nhẹ tà xiêm áo Theo ai lao xao Con đường phố hương Bàn chân gót mới Xa xôi mà đợi Mà đợi xa xôi Bình nguyên bao la Trên nhành hoa lá Có phải chúng ta Hồng như bông dại Tiếng cười trong vắt Chim ca ngọt ngào Bờ hiên hôn nắng Ánh mắt mơ trao Say đêm pháo hoa Cung lòng hư ảo Bên ai bước dạo Xuân rất thầm thì Em ơi! biên giới Xuân gói cành lan Gửi về xuân phố Tặng em nồng nàn Hobac
-
Một bài thơ rất hay, tôi vote bài này 5 sao. Thấy các bạn tranh luận nhiều tôi cũng xin có vài ý kiến cảm nhận tham gia vui như sau: 1. Trước hết tôi thấy tác giả tả thuần về cảnh quê Bắc Bộ, ở miền bắc rơm rạ hay được dùng để lợp mái nhà, bếp... bây giờ thì ít ngày xưa thì rất nhiều trong các gia đình nghèo. ổ rơm nơi bếp hay cây rơm sau nhà là chỗ vui chơi quên thuộc của tuổi thơ nông thôn. nói thực với các bạn, mùa gặt rơm rạ phơi khắp làng hương rất nồng và thơm nhất là những ngày nắng to. còn mùi hương rạ thoang thoảng chỉ là mùi khói bếp đốt bằng rạ hay mùi của cây rạ khi được phơi khô kỹ rồi và để dự trữ đốt dần thôi. 2.Thấy các bạn tranh luận nhiều về câu cuối Được hôn lên mái rạ Dưới bếp chiều mẹ nhóm lửa ngày đông. Bạn Vanthanhdat rất tinh ý đấy khi suy nghĩ về câu này, một người thuần chất từ nông thôn việc chân lấm tay bùn nhiều khi ngã chúi mặt xuống bùn còn không ngại, không bẩn huống chi hôn lên mái rạ đã gắn bó với bao dấu ấn tuổi thơ, đời cha mẹ, đời ông bà (mà ngày xưa nhà lợp rạ không cao đâu nhất là bếp), các bạn đã bao giờ thấy hình ảnh những thiếu nữ nông thôn e thẹn đứng cắn rạ chưa. Tác giả để từ "ngày đông" ở đây là rất đắt đấy, tôi đã ở nhiều trong miền nam và biết khí hậu ở đây khác rất nhiều miền bắc vì vậy nối sinh hoạt cũng có nhiều nét khác lắm, ở miền bắc những ngày đông giá lạnh (nhiều năm trước đây, bây giờ khá hơn rồi nhưng vẫn còn ở nhiều vùng núi) mọi người thường ngồi trong bếp trông nồi cám lợn, đun siêu nước, nướng vài củ khoai, bắp ngô vừa ăn vừa nói chuyện đầm ấm và tình cảm lắm, không phải chỉ mỗi trong gia đình với nhau đâu mà cả với hàng xóm đến chơi cũng vậy, trai gái tìm hiểu nhau cũng vậy. Bây giờ đi xa ngày đông bếp chỉ còn mỗi mẹ hình ảnh chứa quá nhiều suy tư lửa ở đây mong cho mẹ ấm những ngày đông nhưng lửa ở đây cũng chính là ngày đông trong lòng tác giả, quả tác giả rất sâu sắc và cũng rất mộc mạc.
-
GiotNho ơi, cha mẹ cho có tầm đấy vốn đi buôn còn có thêm gì để bán nữa đâu mà nhiều :P Những Ngày Gió Mùa(4) Vũ trụ lên đèn con dế mèn kêu hoang trong khóm cỏ sương bay trăng bay bờ giếng cũng lắt lay Người đàn bà và nước nước chứa mầu nhục thể có khoả mát được không? mười năm thiếu bóng đàn ông trăng... trăng... đừng trả nữa, ngực phồng đau nghẹt lắm! đêm ăn cắp tiếng thở ai kéo dài em than van? lắc lư gió hú rét mướt cành khô con cú săm soi nhảy múa lởn vởn những bóng ma rỉ gọi nước... nước... nước chứa mầu nhục thể mười năm thiếu bóng đàn ông đêm loã lồ tan, em loã lồ... lồ lộ bỏng rực vết nứt ai! bàn tay ngơ ngác Em chạy trốn quay cuồng em! Hobac
-
Vũ khúc tình nhân
chủ đề trả lời Hobac trong Thợ Làm Vườn ở Lưu trữ: Cuộc thi thơ online trên thotre.com
Bài thơ hay, ý tứ mang nhiêu hình ảnh nhưng được thể hiện khá chặt chẽ trong cấu trúc, chủ đề hơi cũ tôi vote 3 sao bài này -
Dấu Trần Tôi rao tôi bán dấu trần Ai mua xin chớ phân vân thiệt thòi Đây hàng xin hãy cứ coi Đong đầy tôi vẫn chẳng vòi giá thêm Này đây dấu Gái bên thêm Trăm năm một ước êm đềm ngựa xe Hạt châu lả lả rơi hè Bóng chiều ngã xuống bóng đê nghẹn ngào Này đây dấu Mẹ xanh xao Đầu không năm tháng ra vào khói sương Bàn tay chai sạn chỉ đường Lưng còng mắt mỏi, luân thường nhăn nheo Này đây dấu Cha phận nghèo Buông trong mắt bạc gieo neo nghiệp đời Tiết trinh khổ luỵ chữ người Già nua gió thổi tiếng cười hắt hưu Này đây dấu Trẻ lo ưu Nhếch nha nhận những buồn thiu ghẻ tình Lấm lem sáng tối quần mình Rừng trên đồng dưới thân hình quắt queo Này đây bán cả bán theo Cho tròn đủ chuyến phủi vèo hết đi Nào là cái thứ từ bi Chia năm xẻ bẩy còn chi ấm lòng Nào là cái mớ bòng bong Nói cười toe toét cho xong tiếc gì Nào là ân huệ phân bì Vênh râu vểnh mặt nghênh đi lộn đầu ... Bán thôi từng ấy cũng giầu Hợp duyên tôi bán không cầu thế chân Tôi rao tôi bán dấu trần Ai mua xin cứ đem cân trả vàng... Hobac
-
Một bài thơ hay, cảm xúc thuần , lối viết nhuyễn. Nhưng có một vài ý kiến nhỏ với tác giả ở đoạn cuối, cả bài bạn đã ẩn dụ cảm xúc trong hình ảnh rất tốt tại sao bạn không ẩn dụ tiếp cảm xúc ở đoạn cuối này nữa, vị đắng cà phê = nỗi đớn đau mà nhâm nhi = thấm sâu còn gì tôi nghĩ bạn muốn nâng cung bậc đớn đau ở đạn này, bạn nghĩ sao khi tôi sửa lại như sau? Tỉnh dậy Pha tách cà phê đắng Nhâm nhi nỗi đớn đau Thấm sâu ... Vị tê tái đọng trên đầu lưỡi ... sửa: Tỉnh dậy Pha tách cà phê Nhâm nhi... đắng Nỗi đớn đau... Vị tê tái đọng lên đầu ngọn lưỡi ...
-
Thư gửi bình yên
chủ đề trả lời Hobac trong Thợ Làm Vườn ở Lưu trữ: Cuộc thi thơ online trên thotre.com
Nếu cuống cuồng tìm một tình yêu mới chắc bài thơ sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả! nhưng toàn bài đã có quá nhiều sự mong chờ rồi bạn nghĩ sao khi tôi sửa lại đoạn cuối như sau! Chẳng thể trách người Nỗi đau sẽ lại đau thêm Ta thu xếp tâm hồn bằng trật tự Mong mỏi bình yên qua từng tin gió Chờ một ngày khi cánh cửa trái tim ngập ngừng hé mở Nắng sẽ tràn đầy từng cung bậc tình yêu! Sửa: Chẳng thể trách người Nỗi đau sẽ lại đau thêm Ta thu xếp tâm hồn bằng trật tự Lép vào ngày Khi cánh cửa trái tim ngập ngừng hé mở Nắng sẽ tràn đầy từng cung bậc tình yêu!
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.