Hobac
Thành viên-
Số bài viết
55 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi Hobac
-
Mùa Vu Lan Đã bao mùa Vu Lan Đã bao lần trằn trọc Đã bao lần ưu phiền Bao lần nức nở...Mẹ Mẹ ơi! Câu thơ kia con viết kính dâng người Sao cứ mãi ngổn ngang không lời nói Sao chẳng là luột như thơ tình viết vội Chẳng bổng bay như những dỗi hờn nhau Ôi âu sầu! Rúc lòng mẹ thật lâu Con đã hiểu, và mầu nhiệm không cần nói Chỉ một lần xin cúi đầu tạ lỗi Trước hình hài năm tháng của mẹ thôi! Hobac
-
Mẹ vẫn tảo tần
chủ đề trả lời Hobac trong Thợ Làm Vườn ở Lưu trữ: Cuộc thi thơ online trên thotre.com
Tôi rất trân trọng cảm xúc của tác giả, cũng như ý tứ của bài thơ này. trên khía cạnh cảm thụ của mình, tôi tiếc vì tác chưa cô đọng được cảm xúc của mình (tình cảm của người con với mẹ) có lẽ vì thế bài thơ còn nặng về miêu tả quá, thiếu điểm nhấn. -
Bài thơ rất hay, nhưng hơi tiếc chưa bật được hết nét đằm thắm của âm sắc làng trong hai câu kết Bát ngát mùa dâng đậm sắc âm làng Mặt trời đẫm niềm thiêng giọng Đất. Nếu thêm vào một câu nữa: Bát ngát mùa dâng đậm sắc âm làng Và người khóc Mặt trời đẫm niềm thiêng giọng Đất. Anh chị em thử nhận xét nhé!
-
Hồ Bắc vui và trân thành đón nhận tình cảm của Ngôn Hoa, Ngôn Hoa cứ tự nhiên nhe! Chúc Ngôn Hoa luôn đầy cảm hứng sáng tạo, Hồ Bắc còn ké chút xíu nữa!
-
Thư gửi bình yên
chủ đề trả lời Hobac trong Thợ Làm Vườn ở Lưu trữ: Cuộc thi thơ online trên thotre.com
Theo cảm nhận của tôi, tác giả muốn bình với người đọc một khía cạnh gây tan vỡ tình yêu và đặt lên một khái niện giải thoát hậu quả của nó, rất cảm xúc nhưng tôi thấy đoạn cuối hơi tiếc như làm chìm bài thơ khái niệm: Ta thu xếp tâm hồn bằng trật tự rất thơ có thể nói là mạch của bài thơ, song lại bị sự quẩn quanh của mong mỏi và chờ đợi kéo tuột xuống! -
Qủa thực tôi cảm thấy bài thơ ngay từ đầu đã có sự nhạt nhẽo và rắc rối trong cảm xúc, có lẽ như thế tôi thấy bài thơ không bật được nhiều sự mới mẻ! ví dụ nhỏ: Ảo tưởng người xưa trở lại? Cuối con đường... tình đã phôi pha... ở hai câu này nhé, bạn đang ảo tưởng người xưa trở lại vậy là đã có sự chia tay? thế thì "cuối con đường" là con đường nào, con đường của mối tình đã qua hay con đường của mối tình đang ảo tưởng? con đường nào cũng vậy khi bạn phát biểu "tình đã phôi pha" cả hai con đường đều chết... Cảm xúc không thể bật lên được nữa...
-
Chuyện tình người đàn bà hủi
chủ đề trả lời Hobac trong Thợ Làm Vườn ở Lưu trữ: Cuộc thi thơ online trên thotre.com
Một bài thơ đầy ý nghĩa, người bình thường nhiều khi còn khó vượt qua được khát thèm của bản năng tình dục, yêu thương huống chi một người đàn bà tật nguyền. Những có lẽ tác giả chưa đặt mình vào hoàn toàn vào nhân vật, nên nhiều đoạn lột tả cảm xúc còn gượng gạo Ví dụ nhỏ: với câu Chị hứng trăng uống căng cơn cháy khát! đổi bằng ngực hứng trăng uống căng cơn cháy khát và bỏ câu hỏi, Sao con đường không mang tiếng hát? vân...vân... hoán đổi từ cách tả gián tiếp sang tả trực tiếp, chuyển luôn từ sự thể hiện cảm xúc một cách phụ thuộc sang một cách trực diện gắn mình với nhân vật nhiều hơn, tôi nghĩ có lẽ còn tăng giá trị bài thơ lên nhiều... Vài ý kiến nhỏ góp vui cung anh chị em! -
Kịch Hai Mặt Vẫn là bản năng bản năng không nói dối bản năng mang sự thật(kịch) Màn mở đám đông loè loẹt, đám đông hách dịch, thấp cao kệch cỡn tên hề điệu nghệ cúi chào bắt đầu trò chơi dắt mũi con rối khóc ầm ầm tiếng tung hê, ầm ầm cổ vũ con rối cười ầm ầm lời chê bai, ầm ầm nguyền rủa Khép màn đám đông tranh luận, đám đông triết lý, bóc tách suy tưởng tên hề điệu nghệ nhẹ nhàng nhét những cặp tiền đầy túi con rối lại được qoăng vào xó nơi nó vốn có tất cả đều hả hê Bản năng mang sự thật chỉ có bàn tay tô mầu là dối trá(kịch) Hobac
-
Em! Đừng vội ràu thêm cho mùa đông mau đến bên góc cuộc đời thêm nặng dấu ưu tư có thể nào đâu không lẽ chỉ câu tạ từ là vĩnh cửu trước thời gian vô nghĩa Gió vẫn mang về êm thôi sao vọng thét gào giông bể đừng nhé em một mình hứng lạnh cả triền đê Cuộc đua! anh ngược dòng số phận bước chân lầy vũng tối những hoang mê rệu rã thân anh nhưng phút ê chề tim còn đập hướng về miền thương nhớ Ngày đã sang rồi sao đêm còn lòng thòng sắc tím ngăn giữa hai ta những khoảng khắc đi tìm Ta chới với sóng cồn cào xô ta ngã đứng lên trầy trật buốt giá máu trào dẫu gập ghềnh con đường ta vẫn phải lao về phía ấy nơi hồn ta đứng đợi có người con gái... là em... là mùa mới mùa hội tụ... cho ta ca tiếng hát xuân đời Ta nhìn thấy em từ sâu trong tiềm thức nhưng không phải là rạo rực của si mê Hobac
-
Dưới Ngày Không Bóng Nắng Con chim ủ rũ trên cành tiếng kêu không buồn lảnh mây đặc lại tôi cũng đặc lại những chấm thời gian cũng đặc lại bên cái góc cô độc thường ngày công việc bỏ ngỏ tôi lần mò nhìn vào những xó xỉnh chợt thấy mình phản chiếu qua chiếc gương ngộ nghĩnh một dáng hình như ma tôi bắt đầu thú vị với trò chơi lạ trò chơi thay hình đổi dạng tôi đưa tay lên vẫy, cố cười như một lãnh đạo cái vẫy tay phản bội, tát vào cái bóng của tôi tôi phồng mồm, ưỡn ngực cố bệ vệ như một thương nhân phút nín thở phản bội, chọc vào gan ruột tôi muốn ói tôi nheo mày, lạnh mắt cố nghiêm nghị như một anh giáo lời đạo đức phản bội, ong ong đầu tôi lừa dối tôi hét ầm ầm, cố nhiệt liệt như một ông nghị tiếng hét phản bội, nhoè mất cái bóng của tôi .......... những động tác quay cuồng những hình hài lộn xộn đầu óc tôi mê muội tôi bắt đầu thấy sợ chính cả tôi một dáng hình như ma dưới ngày không bóng nắng Hobac
-
Xuân Pha Lê Tôi ngồi Đứa bé ngồi, tong tong bên mép cửa phố xá chỉ có mưa còn loài người đi trú hết với nước rửa bàn tay, rửa lại khuôn mặt nhếch nhác đứa bé cười, đứa bé mồ côi... Đứa bé độc thoại với tôi: anh ơi! mưa đẹp nhỉ mưa là mùa xuân đấy... mùa xuân pha lê sau cơn mưa, anh biết gì không trời mát lắm người hiền lắm những đôi giầy bẩn lắm và... em vui lắm, tất bật... anh ơi! Tôi ngồi Đứa bé ngồi phố xá chỉ có mưa còn loài người đi trú hết đối diện ngôi nhà bên đường, trên ô cửa sổ lộng lẫy một đứa bé như đứa bé bên tôi, hò hét, nhảy múa, chỉ trỏ vào mưa... lạ lẫm... Tôi độc thoại với tôi: Tôi, ừ! mưa đẹp thật, mưa là mùa xuân... mùa xuân pha lê! Hobac
-
Hết Rồi Toang hoang tôi xé hồn tôi đem nhâm nhi nhúng mật đời... cho em hương ngái chát vị đắng mèm vui chưa... em quẳng, nào thèm ngó qua buồn cười... gom lại, tôi kết quà tôi tặng tôi... làm xa hoa cuộc đời hôm qua em đến, ý lời em ơi có biết... hết thời... từ lâu Hobac
-
Đêm Cà Phê Chiếc cầu hai ngã bên sáng đèn, rượu... tình nhân bên mờ mịt, bóng hình... xiêu vẹo Tôi ngồi bên này nghe những đôi tình nhân thề thốt nghe những tiếng nhâng cốc khô khan Tôi ngồi bên này nhìn bên kia dáng người lấm lép nhìn bên kia vội vã bước chồn Hai bờ sông hai cảnh đời tôi... cà phê... hai tâm trạng khóc cười ôi... chiếc cầu hai ngã... quê hương tôi Hobac
-
01 THU SANG QUÊN MAY ÁO Trăng rớt lên đầu sương ngã vai Tịch liêu ngọn gió ngủ bên hài Chông chênh hồn vẫn bờ hương phấn Đỏng đảnh dạ còn bến liễu mai Non Trúc thoảng mình âm hạc vọng Ngàn Phong chợt loá sắc vàng phai Nhịp đàn bỗng đổi cung tê lạnh Vuốt ngón hỏi người, may áo ai? Hobac
-
Sau Bản Tin Bốn mươi hai và ... đã ra đi theo tàn nhẫn của lương tâm nguyện một lời cầu bằng an cho số phận tôi lại thấy mình ngớ ngẩn dư thừa Bốn mươi hai và ... những sinh linh rất trẻ giữa cõi đời những con người cần lao chân chính nào biết mùi vụ lợi đã làm mồi cho toan tính tham lam Bốn mươi hai và ... vẫn chưa là gì, thấy không trái trên cành vẫn ngọt lên những lời như đường như mật vẫn rót và vẫn thế một bàn tay với trái, một bàn tay ném vỏ bố thí dư thừa Bốn mươi hai và ... nối dài thêm tiếng khóc thê lương ôi hình hài ma quái, từ lâu đã không còn muốn nghe trong tâm tưởng cứ lớn dần hiện rõ trước bình minh Bốn mươi hai và ... thôi thắp một nén nhang tiễm đưa linh hồn về đất mẹ đừng khóc nhé! hãy hát lên ngợi ca những tấm lòng rơi lệ những dòng máu trao nhau chia sẻ nghĩa đồng bào Bốn mươi hai và ... tối sáng tổ quốc tôi còn thương đau chưa rứt Hobac
-
Tự Hoại Bản năng nghiệt ngã con mắt trần gian xoáy xoáy... xoáy... cơn lốc xoáy xoáy... xoáy... vực thẳm đảo điên tôi gào thét man rợ em run rẩy đứng im Bản năng bùng nhùng trân trân những cái nhìn tròn tròn... tròn... rừng người quây tròn tròn... tròn... vạn vạn cặp tròn trắng rã nổ đi...nổ đi...đốp nổ đi...nổ đi...độp Ha ha... mù con đường mù ... bản năng mù mù... mù... mù... ha ha ha... tôi bản ngã... tự hoại Hobac
-
Lạc Người con gái không còn ra phía bãi tôi không còn đợi đầu bến mỗi chiều hôm qua. Ừ! một chuyến tầu lao vụt em lô xô, theo về chốn thị thành mang niềm vui trong mắt long lanh sáng rực những cung hằng viễn tưởng muốn líu em lại nhưng sao chẳng được mầu tà dương bóng đổ vô thường ****** Người con gái không còn muốn khóc tôi không còn đùa giỡn thủa nào em về. Ừ! vẫn chuyến tầu lao vụt xinh tươi hơn, nhưng phản phất nỗi buồn hỏi thăm em em lảng tránh luôn luôn em có biết mẹ tôi thường vẫn nhắc em không sang vui trò chuyện cùng rằm mùi phố thị lên hương nghe tàn nhẫn ****** Người con gái không còn đi nữa tôi ngồi nhìn bến nước hư hao bên tôi. Ừ! chuyến tầu qua lao vụt em đăm chiêu xa vắng cuối bãi bờ đông chớm lạnh run run gầy hơi thở vàng theo gió cải rụng bay, mùa hết có lẽ nào...đừng, hai ta đừng lạc nốt cả xuân nhau Hobac
-
Hàng xóm toàn là thơ thôi, Ngân Giang tự tìm hiểu nhe! Cũng có lúc vui lúc buồn mà, Hobac thấy bình thường thôi chua chát đâu nào và không uẩn khúc lắm đâu. Khát Hoang Em cứ chơi bến tình huyền diệu Còn ta phơi nước mắt ra đùa Tội tình không, giữa buổi nắng chưa Bao nhiêu mới đủ cho vừa khát hoang Hobac
-
Hi, Ngân Giang! Tìm mảnh vườn lạ để gieo hạt mà, chứ cứ sến hoài chán quá, mà Ngân Giang sao không mở quán đi Hobac còn vào uống rượu với chứ, vào sau phải gọi Hobac là anh nhe! Đời Vài manh áo quần vài bữa cơm canh vài giờ một ngày, ngủ vài giờ một ngày, chơi vài giờ một ngày, bị đánh cắp vài ba cơn, chiêm bao vài ba cơn, khóc Duy nhất một lần, ướm thử Chiếc quan tài, vuông góc Lăn lóc Hố hầm Chấm hết... đời Hobac
-
Chào Hanthitu, thơ bạn rất hay Hobac thích đọc lắm. Chúc bạn có thêm nhiều sáng tác mới nhé! Tặng bạn! Nẻo Có thừa không kiếp này ta nhỉ!? phải luân hồi hầu cung cấm nàng thơ từng nhịp ta thở từng hơi phập phồng huyết mạch thơ cấu... thơ cào... thơ đâm... thơ rạch... rách... rách... rách... thân xác thiếu thừa... ngồ ngộ hình hài loang lổ... khả ố trắng...vàng...xanh...tím...đỏ... vẫn điểm mặt trần gian ta cười nhận chỗ Ta một nấm mồ canh ngõ cấm nàng thơ Hobac
-
Giao Thừa Tôi chỏng chơ như đêm đem mù mịt đường nằm hoang ngõ mở vắng những đứa em mãi hội chưa về Con gà ngậm hoa bàn thờ nhang khói bóng tiên tổ lòa xòa hồn lơ mơ dạ lơ mơ chắp tay vô thức mờ lời... bằng an! Hobac
-
Thềm Nắng Mẹ ngồi hong tuổi thềm rêu Nắng đan tóc mẹ trắng phiêu phiêu mùa Nghiêng ngày trầm tịch gió lùa Rơi sương tay mẹ cười đùa ưu tư Không gian bỗng hóa tâm từ Câu thơ tan biến ảo hư...lệ nhòa Hobac
-
Cảm Xúc Thưa bà con, ấy là Thưa anh chị em, ấy là Cái gì nhỉ... chúng ta Ừ! đúng rồi chúng ta Như thế đúng như thế Như thế phải như thế Quyết tâm quyết... tất nhiên Tất nhiên... quyết tâm thề Vỗ tay mừng cảm xúc Cảm xúc chứ lệ rơi Thôi tớ nghỉ lấy hơi Ừ! còn qua tiệc mới Hobac
-
Quán Bên Đường Dừng chân lữ khách, quán bên đường Nghỉ lại cùng em, chén vấn vương Sương đẫm người ơi phơi hận tủi Giọt nồng ta hãy mở yêu thương Môi mềm đổi được, bao cô vắng? Mắt đắm trao đâu, mấy đoạn trường? Ánh sớm sóng ca bài cách biệt Tà dương gió hát khúc nghê thường Hobac 010807
-
Cơn Hoang Không quen, không biết không gì hết Cứ thế thôi mặc kệ mặc đi Không nhà, không cửa không thân thiết Bạn đầu đường xó chợ công viên Ngửa bàn tay năm ngón nhận tiền Công nhận thừa kèm là kinh bạc Hoang hư đốn thân tàn kiếp rạc Toàn mỹ miều nhân quý thưởng cho Tý đầu biết đếch chuyện âu lo Lũ đú đởn cắp vặt móc túi Vui thế đấy một trang đời bụi Vuốt mặt nhìn chỉ thấy cơn hoang Hobac
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.