Jump to content

PhiDieuLan

Thành viên
  • Số bài viết

    36
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Bài viết được đăng bởi PhiDieuLan


  1. Công đức

     

    Nó ngấp nghểnh nhìn ra cổng, 9h hơn rồi mà chưa có cái xe nào vào xưởng, thời tiết nóng quá, những ba mấy độ hơn. Đầu nó nghĩ nung lắm, thôi thì kiểu jì cũng phải giải quyết triệt để trong hôm nay, nghĩ và quyết định thế, lấy tay bết mồ hôi vén mớ tóc loã xoả trước mặt: Đi!

    Nó hiên ngang ra cổng, chẳng thèm chào thằng bảo vệ, cũng chẳng cần giấy ra như thường lệ. Nó xộc thẳng sang bên đường, tạt vào quán cắt tóc nhà Thành và... chờ. Nửa tiếng, bốn nhăm phút, rồi hơn tiếng, ruột nó nóng như lửa đốt. Quán còn những ba khách nữa mới đến lượt nó, chẳng lẽ về lấy xe đi quán khác, trời mỗi lúc một nóng hơn.

    - Cháu mượn cái tăng đơ.

    Ông Thành tóc bóng mượt, hất ngược ra sau, dừng tay kéo, hỏi nó:

    -Mượn làm jì, chờ đấy tao làm cho.

    Nó hắng giọng.

    -Chờ lâu bỏ mẹ, để cháu tự xử.

    Ông Thành thở dài:

    - Thôi đấy tuỳ mày.

     

    Hôm nay, nóng hơn tuần trước nhiều, nó về sớm, xả bộ quần áo công nhân ra, tắm một cái. Tiên sư cái nước giếng sao mà mát thế! Nó đóng bộ đồ ta vào, vải tơ tằm hẳn là mát, xỏ đôi guốc mộc dầy cộp, xà ngay xuống chỗ các cụ trong ban hội đồng gia tộc tham gia khánh tiết từ đường buông chỏng một câu không biết nói với cụ nào: Nóng quá cụ nhể?

    Nó se mồi thuốc, lấy se điếu thổi sạch xung quanh nõ điếu, nó mới tra thuốc vào, châm lửa, vớ vội chén nước nóng hổi hãm lại rồi ngửa mặt lên mái, lim rim thả khói ra chiều sảng khoái lắm. Đột nhiên con Xù sủa lên oăng oẳng, nó vội khua guốc, bật dậy, nhìn ra cổng, thấy hai người nhà chùa nghiêng ngó như tìm ai, nó phủi tay đi ra.

    -Dạ! Cho hỏi hai thầy tìm ai?

    Thầy khoác cái túi to vội ngắt lời:

    - Bạch thí chủ, chùa Sâm...

    Nó đưa tay lên hất tóc, như một thói quen trước khi nói, giờ va vào cái mớ lổm nhổm gai gai, nó hất nửa chừng rồi chừng như quên ra xoa xoa cái đầu trọc lốc rất lấc cấc của nó.

    -Nhà chùa có jì vào uống nước đã hẵng nói.

    Vừa đưa hai thầy chùa từ cổng vào nó vừa thong rong kể.

    - Thưa hai thầy, chả là nhà con đang tu tạo từ đường, hai thầy chùa chắc vào thăm thú hay có thành ý đến công đức cho họ đương con thêm vào việc tôn tạo này?

    Tiếng đôi guốc gỗ nhộn hơn, khớp hẳn với mớ nhời nó thong rong ra, càng tăng thêm vẻ trịnh trọng, tay nó phe phẩy chiếc quạt mo to tổ bố, nhác lại thấy đưa lên che miệng cười tủm. Vừa vào đến tiền đường, nó đã với vào trong nói với các cụ.

    - Thưa các cụ, có hai thầy chùa làng Sâm về công đức cho từ đường.

    Hai thầy chùa nghệt mặt chẳng biết thưa thốt thế nào, níu ríu đi vào.

    Cụ tiên chỉ đứng lên mời nước, khum khum hai tay trước ngực:

    -Thật là quý hoá cho họ nhà con, mời hai thầy dùng nước.

    Nói chưa dứt, cụ tiên chỉ quay vào quát ông một ông râu tóc bạc phơ ngồi bên cạnh. Chiếc kỷ gỗ rung lên:

    -Thằng Kế vào lấy cho ông cái phiếu công đức, còn ngồi đực ra đấy hả?

    Ông Kế đã lẫn cẫn lắm, xoay ra:

    -Bẩm, cụ đòi con.

    Cụ tiên chỉ càng ra mặt bề trên:

    - Tao bảo lấy tao tập công đức ra cho thằng trưởng con nó viết cho thầy chùa, mày còn ngồi đực ra đấy phỏng?

    Hai thầy chùa đánh mắt nhìn nhau, thầy khoác cái túi to, luồn vội tay vào trong, rút ra tờ tiền nhựa mới cứng, giọng chảy xuống:

    -Thôi thì...

    Nó cắt ngay nhời thầy chùa:

    -Thế con cứ ghi là các thầy chùa Sâm nhé?

    Hai thầy chùa cười trừ, thăm viếng qua quýt rồi xin phép về. Tiễn các thầy ra cổng, nó thấy một bịch nhang to trong túi, thò hẳn ra, đỏ choe choét, nó chào vớt:

    -Chào hai thầy chùa về, có thư thả qua lại họ con chơi.

    Khép vội cánh cổng đi vào, nó còn nghe thấy đầu ngõ tiếng thầy chùa cầm cái túi to gay gắt hơn bình thường:

    -Mẹ nó, đã không bán được bó nào lại còn mất với nó 50 ngàn.

    Tiếng thầy chùa kia bé và nhẹ hơn:

    - Thôi thì chịu nhịn bữa thịt chó chiều đâu chết ai.


  2. Chẳng có nỗi đau nào là có thật

     

     

     

     

     

     

     

    Chủ quan mà nói rằng : Mọi nỗi đau đều không có thực .Nhưng niềm tin của con người thì có thực .Ai đủ đức tin vào cuộc sống mới có thể vượt qua mọi trở ngại và vật cản , còn ai không cuộc đời như một con đường hun hút ghập nghềnh và khúc khuỷu .

    Mọi nỗi đau sẽ biết thành một thứ bỡn cợt trên tầng khô ngôn ngữ , hẳn người ta sẽ nhận ở đấy những nét dáng mềm mại của màu sắc sống .Chủ quan mà luôn nói rằng sẽ chẳng có nỗi đau nào là không thể vượt qua .Nhưng còn có nỗi đau hơn cả cái chết .

     

    Bắt đầu nhìn thấy nhiều người hơn ve vuốt những nỗi đau và từ đấy sẽ có người đẻ ra những nỗi đau .Sự bất cập của cuộc sống cuốn con người ta vào vòng xoáy của công danh lợi lộc , cuốn con người ta vào ham muốn vô tận , mọi thứ tư dục chỉ nếu biết là phù phiếm chắc chẳng ai ngả nón mời nó tự đến với mình .

     

    Sống làm sao cho thoải mái và không vướng bận điều gì vào mình đây ? Không phải động tâm đến bất cứ thứ gì từ ngoại cành đây ? Có phải ai cũng có bản lãnh ? Có phải ai cũng có nghị lực ? Một dấu chấm hỏi lớn cho mọi thứ hàng ngày diễn ra xung quanh mình . Không phải lo lắng và suy nghĩ nặng nề cần phải biết tư duy , cái gì nhớ thì nhớ cái gì cơ thể mình không cần thì thôi .Tự nhiên hứng chí làm một tản văn về cuộc sống .Đau lắm không ?

     

    Một lúc nào đó trên đường sống dài dặc của mình có một đoá hoa mời , có một ly tao ngộ mừng ....? Liệu hết nỗi đau chưa ? Cứ khắc khoải mãi rồi vun vén cho cuộc đời những thứ không đáng có liệu cần có phải đau vì những thứ không đáng có ấy không ?

    Chạnh lòng thấy đời như kim se , luồn qua trôn lỗ sang đến bên kia thì thành tấm , thành áo không qua trôn thì chỉ là một sợi mảnh mai dễ đứt .Há con người cầu danh cầu lợi cho mình , muốn vững muốn bền lại phải thế hay sao ?

     

    Có một lúc trên đời tự hiểu rằng mình đã không cần gì cả , tự khắc nhiều thứ nó đến rất tự nhiên , rất chu đáo , mà lại được rất nhiều . Khi chẳng cần ai hiểu mình tức là mình đang tìm hiểu người ta sẽ không hiểu mình thế nào .Tức là có những trí trá , có những cuốn vòng đường xuyến .Để rồi hai tay hư không .

    Nỗi đau nằm ở đâu trong con người ? Thịt da hay tâm cam ? Cốt gân hay trí não ? Tự người chọn cho mình một nỗi đau và cũng có người tự phủi nỗi đau cho bản thân mình .Mở rộng con mắt mà nhìn đời mới thấy nhiều cảnh đời éo le héo hắt .Rộng tầm tay mình mới biết nhiều cô trọi và lẻ loi .

     

    Có một người ba mấy năm ấp ủ một nỗi đau trong mình , năm mươi mấy năm tuổi đời như lá .Quay lại nhìn suối tóc dài đã thấy thu ở sau lưng . Con đường như cuốn lá vàng tiên tiễn vong hồn . Những nỗi đau trải thảm dưới chân còn đầu ngẩng cao mắt nhìn trời mà cười mỉa rằng : NỖi đau cuộc đời chỉ có thế thôi ư ? sỢ CÔ TRỌI KHÔNG PHẢI LÀ GÁNH NẶNG CỦA CON NGƯỜI .LẺ LOI ẤY ĐƯỢC LẤP ĐẦY BẰNG KHAO KHÁT CỐNG HIẾN .ai đã từng một lần làm thày ? Ai đã từng có tâm với nghề ? Ai đã từng phủ nhuốm đời mình trong những đôi mắt học trò ? Có phải nỗi đau không ?

     

    Có một người hai mươi mấy tuổi đời giữ trong mình cái bí ẩn của tạo hoá .Chợt nhận ra một ngày rằng mình không thể tiếp tục là mình oà khóc lên một lần rồi cũng thành thiên tài .

    Có những hồn cỏ hoang chỉ ao ước một ngày cơm đủ hai bữa no , ngày đủ một lần chăn đắp , sống vất vưởng như vong ngày Vu Lan tháng bảy nhận phần thí từ thiên hạ nhưng cũng biết tạo cho mình một cuộc sống đặn đầy .Một cuộc sống mà chí hướng luôn khát khao mang tất cả những gì thuộc về mình cho đồng loại .

     

     

    Có những người sống bằng trầm tư của mình cho đến cuối đời , có những nỗi đau không bao giờ liền sẹo .Nếu thoát khỏi ra mọi thứ phải cần một thời gian ăn năn sám hối .

     

     

    Vậy đích thực nỗi đau là gì ?

    Đến một ngày khái niệm ấy không còn ý nghĩa gì nữa với bản thân mình cũng là lúc mình biết rằng mình đã về đá sỏi .

    Có một lần khi nghe một giấc mơ , thấy một nỗi sợ hãi , thấy một sự lo lắng , thấy cả một trời hoảng loạn .Tức là khi còn biết mơ và giấc mơ kia có là sự thật bao giờ .

     

    Để dẹp mọi ảo tưởng về mình , dẹp mọi sự giả tưởng mà sự cô lẻ mang lại cần phải biết hoà mình .

    Ra ngoài kia cuộc sống và đứng dưới mưa tuôn , xả gột hết gió sương trong mình , đấy hẳn là Huyền đồng ?

     

    Con người ai cũng có mưu cầu hạnh phúc , ai cũng muốn thảnh thản và thoả mãn ... ai ai cũng ...

    những nỗi đau con người bắt nguồn từ sự không biết mình đang ham muốn điều gì . Dẹp hết thảy mọi ham muốn chỉ có thánh nhân , nhưng thánh nhân cũng là con người thế nên đến bây giờ chẳng biết nỗi đau là cái sự gì . Hẳn là độc ác lắm sao ?

     

     

    Một sự chia sẻ chưa hẳn đã tốt bằng một lời đập ngang mặt cho mình tỉnh lại , không còn u mê , si ngu... trong cõi sống vốn tạm này . Đã một lần Vũ từng nghĩ thế ! Đau không ?

     

    Dù sao nỗi đau chẳng bao giờ là có thật .Ai đã từng tự ti về khuyết tật của mình ? Ai đã từng tự hào về những gì mình có và đang giữ ?Dù sao nỗi đau cũng chẳng bao giờ là có thật .Anh chẳng biết cái khỉ gì cả , người ta vừa nói đau vừa cười , thấy rằng nhiều người bị phỉnh phờ .Người ta đang nói yêu mà xoay một vòng đi lấy người khác , thế nên tất cả mọi trạng thái tâm sinh lý chẳng qua là do mình nghĩ ra chứ làm gì có thật .

    Tất cả mọi nỗi đau của đời mình chỉ là ảo ảnh , anh chìm đắm trong nó thì bị nó cuốn vào như phễu gió cuốn lá , chỉ thay đổi chỗ hay hoà cùng bụi chứ không thể khác được .Bản chất vẫn thế , vẫn là lá . Có thể lúc nào anh nhận thấy một người đang bị xúc phạm anh thò tay vào can thiệp , nhưng sự can thiệp lại bị đổ đồng vào việc anh đi xúc phạm lại người khác , chẳng phải ý tốt ấy một vài ai đó nhìn nhận được còn với người khác thì anh xấu đúng không ? Con người tự nhìn nhận mình , thế ai bảo là nỗi đau không có niềm hạnh phúc ? Anh đã chẳng tự gặm nhấm nỗi đau mình một thời gian đó sao ? Anh hạnh phúc trong nỗi đau ấy , được đau và chấp nhận nó , há phải nó chẳng có thật là gì ?

    Tự nhiên bây giờ ai đấy đang tìm anh , để chia sẻ cùng anh , nhưng anh chẳng còn nỗi đau nào , anh có tự nghĩ ra một nỗi đau cho mình không ? Thế có phải là chẳng bao giờ có thực không ? Cứ nói là buồn nhưng chẳng bao giờ thấy trong đôi mắt kia buồn , vẫn hồ hởi và rất chân tình , vẫn hết mình và cống hiến tất cả những gì của mình , thế có phải là chẳng có nỗi đau nào xâm lấn vào tâm hồn được không ?

     

     

    Sống là cống hiến . Ai đã từng nhủ mình như thế thì làm gì biết có nỗi đau nào trong người , dẹp hết mọi thứ để cho rồi được nhiều thì há chẳng phải là cái gì cũng vì mình đúng không ? Cho ở chỗ nào hay tự cho mình ? Thế mới nói chẳng có nỗi đau nào là có thật , chỉ có suy nghĩ của con người là thật .


  3. Níu III

     

     

     

     

    Em - Về đâu

    Nghe đêm xuân ngắn ngủi

    Con đường hoang

    Hoa vàng hơn

     

     

    Em - Người ta

    Dửng dưng đong vào nhau

    mong ước chuyện vời xa

    Víu tơ thêm lòng đau

     

    Giờ ngoa ngoắt bàn tay

    Ta chừng như chờ nhau

    Hồ như mong manh

    Hồ như đêm xuân

    Không còn đây.

     

     

     

    Em - Tình Yêu

    Chờ jì hơn

    Xuân ơi đêm!

     

    Ta và em

    Như tơ mướp với cành gai

    Tháng năm mệt nhoài

    Víu vào nhau

    Níu vào nhau

    Làm duyên.


  4. Tin không thì tuỳ

     

     

    Đừng đổ cho bàn tay anh lơi

    Đừng đổ cho thời gian xa vời

    Đừng đổ cho những lời vô tình trong lúc say anh nói

    Đừng Nhớ để rồi thôi

     

    Trời thành phố hôm nay

    Vảy chân mây báo bão

    Con phà qua sông chao đảo

    nghênh cách phượng hồng tan trong chiều âm âm tiếng ve kim

     

    Đừng vô tình bước qua lòng nhau

    Đừng hồn nhiên tưởng đam mê là điều không có thật

    Đừng quên cả dòng sông

    Lối một ngày về

     

    Thành phố đón cơn mưa

    Bước chân người hối hả

    Anh đường quen như lạ

    Cứ định đừng, định thôi

     

    Đâu gió ở trên trời

    Đâu yêu thương vất vả

    Đâu tình yêu ngã rẽ

    Đâu tiếng em cười khe khẽ

    Của ngày cũ nhiều vui

     

    Đừng để tất cả chôn vùi

    Đừng chỉ là nỗi nhớ

    Cầu qua sông thành phố

    thuyền vẫn tấp lập lại qua

     

    Trên khung cao anh thương những cánh hoa

    Chưa hết mùa đã rơi lả tả

    Và chừng như trong cơn bão định về vội vã

    Dưới đường lá vỡ theo chân ai

     

    Anh vẫn đợi một mai

    Có nụ cười em duyên điểm nhẹ

    Giữa nền trời xanh vang lên câu hát khẽ

     

     

    Tin không thì tuỳ

    anh không nhớ để thôi

    Không để thời gian mãi xa vời

    Và bàn tay sẽ ko bao giờ lơi.


  5. Vờ

     

    Lặng mà nghe tiếng trái tim mình

    đang dập dồn chảy ngầm trong ngực

    thổn thức nhận về những điều chưa bao giờ khớp

     

     

    Hồng leo trên tường

    Ba hoa chuyện tình yêu

    Rực rỡ trong chiều

    Mưa vùng Ven

     

    Anh vuốt tóc em

    nụ hôn hờ trên khoé mắt

    không biết vì nước mưa

    hay vì em mới khóc

     

    Có những điều tưởng như chưa lúc nào có thật

    cởi nỗi buồn bị mưa làm ướt

    Khoác vào nỗi buồn mới nặng hơn

     

    Hồng leo ba bông

    anh định xin về cắm

    sợ đau lòng lọ

     

     

    Chiều Ven giông trong lòng

    bát canh bầu nóng

    Gạo trắng từ mùa xuân

    bếp lửa em hồng

    ấm chân mạ ngoài sân

     

    Anh hồn nhiên như không

    Vờ như biết

    chuyện hồng leo ba hoa

    chuyện tình yêu thuở trước.


  6. Nín

     

     

    Anh câm trong chiều nay giông

    cánh đồng pha màu chín mọng

    hạt lúa chỗ căng chỗ lép

    Cây đa giữa đồng trống không

     

    Gió cũng nín

    và nắng trời cũng nín

    Mây đứng im

    Trái tim anh đứng im

    bùn nhão dưới chân

    Nước trên trời đổ xuống

     

    trơn tuột cả mình

    vơ đất viên từ mùa khô

    Ném vỡ cầu Vồng

     

    Lạch ngày giông không trong

    anh ngày đau không lau mắt

    Chỉ có lúa rạp mình

    hạt lép lẫn với hạt căng

    Vô tình...


  7. Ngày khởi công xây dựng và tôn tạo từ đường, anh cũng chẳng biết mình đang trong trạng thái nào: Buồn hay bồn chồn? tiếc nuối hay hờn giỗi. Nhưng có lẽ những dự tính của Vũ và ông anh rể không thành hiện thực đã trở thành một cái lưới o bế tâm hồn anh, làm anh ức chế, cố vùng thoát mà không sao thoát được. Tấm ảnh ông trưởng đời thứ 10 trên tường nhìn mọi người với đôi mắt buồn buồn. Đúng chín giờ, sau lời tuyên bố động thổ khởi công của ông trưởng tộc đời thứ 11 vang lên, trời trở mưa, mưa như trút nước, mưa xéo nát cả những bông hoa sứ trắng vừa kịp nở lúc sáng. Ai cũng nghĩ là điềm tốt, cho là thuận ý trời. Còn Vũ vẫn thế, buồn hơn. Bố anh đã biết trước ý định của anh và ông con rể, chuyện bán nhà ngoài để đổ hết công sức và tinh hoa vào ngôi Từ Đường giòng họ bị bố anh bóp nát từ trong trứng nước. Không ai nói với bố nhưng ông biết, ông làm mọi thứ tùy theo cái ngân quỹ eo hẹp của mình. Còn các con của bố thì không. Các anh làm không phải cho các anh, làm cho đời sau, nhưng việc ấy ngoài tầm kiểm soát của các anh, bố anh là trưởng, ông trưởng quyết. Đây là lần thứ hai bố Vũ bóp chết những dự tính của Vũ. Trong đầu ông nghĩ jì, ông đều biết, cả cái việc ngày trước ông đẩy anh vào từ đường từ hồi 12-13 cũng thế. Cái việc anh ham vẽ ko phải là xấu, nhưng bố sợ, đời một thằng họa sĩ sẽ chẳng nên trò trống jì. Anh cụt hứng cũng từ những vất vả mà cuộc sống mang đến, đồ vẽ đắt, thời buổi khó khăn, anh cứ lụi dần. Giờ trong tâm thức anh chỉ còn mỗi cảnh bến sông ấy, anh có thể vẽ nhanh và đẹp một cách kỳ lạ. Cái bến sông mà thằng con trai 15-16 chiều nao cũng về qua, cũng thẫn thờ trước thanh âm của ông già bán nước, kéo nhị cầm và ngâm những niệm khúc buồn, chiều của cuộc đời con người. Anh nhớ mang máng những câu thơ ấy, nhưng nhớ nhất vẫn là đoạn thả cuối bài: Cói mùa nước cạn..Người mùa cuối đông... Cuối đông như chảy ra, níu lại, kéo xô cả con đò vừa cập bến. Ông lão vẫn cùi cụi tháng ngày bên bến một mình như thế bao năm. Cái bến ấy như chạm vào anh, khắc thành bản gỗ. Chỉ cần chút mực phủ lên những gân guốc ấy là in thành bản. Cái mộng họa trong anh bị vùi dập ngay từ lúc nó mới lọt lòng, anh không oán và cũng chẳng buồn bố, nhưng chuyện tôn tạo từ đường này, anh thấy cay cay nơi xống mũi, cay lắm. Nhiều khi anh nói chỏng với bố trong bữa cơm gia đình: Làm không đúng ý, không đúng nề nối, con phá ra làm lại, bố làm thế nào thì làm. Tiền công mà ông anh rể dưa ra không phải là đắt, hơn sáu mươi triệu so với giá làm cho thiên hạ đã rẻ một nửa, nhưng bộ sợ jì? Anh biết bố sợ mang tiếng bày ra để các con làm. Nỗi sợ ấy cũng bắt nguồn từ việc họ đương và chạm ít nhiều lâu nay tác động lên bố. Anh không trách, nhưng thương hơn, và chỉ thấy buồn hơn khi công việc được tiến hành, những bước kế tiếp theo cứ tuần tự hoàn thành, nhưng phần đắp vẽ, anh luôn tin rằng chẳng ai bằng ông anh rể. Những mẫu đao, dành, nghê anh lựa từ năm nào, gom mãi mấy năm trời giờ vất đấy, côi cũi, lạc lõng.

     

    (c.t)


  8. Lâu rồi ko Điên cùng HTT, cũng nhớ. Thời gian cứ vù vù trôi, dập vùi nát quá khứ, nhiều khi thương nhau quá, gìm môi đến tứa máu. Chẳng biết bao giờ có duyên gặp gỡ, cứ day dứt mãi. Làm sao để luôn vui, sẽ có ngày TA này cho HV say. Không hứa nhưng luôn nghĩ thế trong đầu.


  9. Cảm ơn bạn đã quan tâm. Những cái ''chắc phải'' kia chắc thế! :lol:

     

    Thôi

     

     

     

    Thôi...

    Em thẩy con thuyền đi

    đừng cho gần bờ nữa

    Mặc cho triền cỏ úa

    làm duyên cùng gió mưa

     

    Thôi...

    Nhắm mắt vào

    Anh tìm cho vầng trăng chín cây

    Và đừng giận thêm jì nữa

    Để buồn không ngày qua ngày chiều về bên cửa

    Tựa lạnh thêm hồn

     

    Thôi...

    Thẩy đi nhé em

    Những nỗi buồn...


  10. ...& Ngày hôm qua

     

     

    ...& Bước chân người lặng ngắt

    ...Nhớ em

    Sau tàng lá cuối mùa rụng xuống

    màu đỏ lịm trong đèn

    ...& Ta

    Lặng im

    Lặng nghiêng

    rớt chén cuối thành ngọn

    và tìm ấm

    trong men cỏ mật

     

    ...& ta - Mùa xuân

    rầu rĩ cành mưa

    Xoan chưa về tím lối

    ...& chìm đi

    Ngọn núi...

     

     

    Đặt dấu chân thơ vào nhau

    Chỉ thấy cười

    Đặt dấu ước mơ vào đời nhau

    ...& ngậm ngùi.


  11. ...& Tôi

     

     

    Mặn chén cuối

    người... đi

    Mưa xuân vội thế

    Đã nói điều jì

    ...& bâng khuâng

    Lá trên cành cũng thế

    mượn gió mùa hẩy nhẹ

    phủ kín thềm xuân mơ...

     

     

    ...& Tôi

    đường dài chưa thấm mệt

    nụ cười hôm qua trong đêm

    Tắt vào sâu ngõ tối...


  12. Nợ II

     

    Em đạp đổ gieo neo anh

    chông chênh bao ngày tháng

    Em lật con thuyền cũ mèng lên dùng tạm

    Cưỡng sóng lừng, phá bỏ những mong manh

     

    Đã có lúc trái tim anh

    Chẳng thể nào yên giấc

    Đã có lúc con đò manh

    tưởng đậu bến an lành

     

    Có những ngày xanh

    hoang sức đến kiệt mình

    và lần nữa trái tim anh

    đứng im

    bóng mình mặt nước

    rêu phong bóng buồn.

     

    Đã có lúc sỏi đá lệ biết tuôn

    Và sức sống chỉ còn nhoi nhóp thở

    Và có lúc vần thơ thập thò đầu ngõ

    Cứ dần xa và cứ dần đi

     

     

    Em ước câu jì không

    Cho ngày đang tới gần

    Hương cau về chạm ngõ

    Lại thêm nữa nợ nần.


  13. Cây bàng đầu ngõ từ góc lên khỏi mặt đường gù một tảng. Nếu so với tuổi đời của những đứa trẻ xóm nhà Thờ thì nó ngót ngét phải gấp đến ba bồn lần chứ chẳng ít. Cái mô gù ra ấy sần sùi, như đầu hổ phù, nó bạnh ra, những lớp biểu bì nứt nẻ, đôi chỗ tróc ra từng mảng. Ngày trước, dưới đoạn thân cong ra, gù lại ấy, tụi trẻ xóm nhà Thờ vẫn tụ tập lại, lúc chơi ô ăn quan, khi thì gẩy nịt, nhớn hơn thì đánh kị, đôi khi tụi nhỏ hứng lên đáng cả đáo ăn tiền, dù chúng nó chẳng mấy khi có tiền. Vài đồng năm xu, một đồng, chúng nợ miệng nhau, chờ sau Giêng, khi có tiền mừng tuổi, chúng thanh toán với nhau một thể. Trẻ trước đi học ko vất vả như bây giờ, ngoài giờ học chính, thời gian nửa buổi ấy không chơi những trò thơ trẻ thì chịu khó sang cửa hàng lương thực bên đường, xếp hàng hộ ngày cũng được vài đồng. Một đồng ngày ấy chỉ mua được chục cái kẹo gừng hay vài ba cái nhồi chó, nhưng với tụi nhỏ, đấy là điều ghê gớm lắm. Nhà vũ chẳng phải nghèo, nhưng bố công tác suốt, mẹ thì mắt kém, thả nhông cho ba chị em chăm nhau. Vũ cũng chẳng biết mẹ đã xoay trở thế nào mà những ngày tháng ấy cả nhà qua được những khó khăn tưởng chừng không bao giờ dứt ra nổi. Ngày ấy, người ta chỉ nghĩ đến miếng ăn, nghĩ đến ngay hôm nay còn dầu hoả để đốt bếp không? Ngày hôm nay có mót được chút phoi bào hay chút mùn cưa nào về nhà không? Nhưng Vũ biết mẹ Vũ không làm thế. Bà ở tổ Đúc của một nhà máy lớn, cái mà bà mang về nuôi chị em Vũ từng ngày là những thanh Thiếc được đổ vội vào khe sắt chữ V, kẹp vội vào những chiếc chổi hao. Bà kiêm luôn cả việc vệ sinh công nghiệp trong nhà máy, cầm mấy cái chổi ra, cũng chẳng mấy ai để ý. Vũ biết mỗi thanh Thiếc ấy được hơn chục đồng, thế cũng đã dư giả lắm so với cái xóm nghèo này. Nhiều khi, mẹ thương các con, mua cho mấy cây kem, nhìn những đứa bạn đồng niên hàng xóm thòm thèm, Vũ cũng chẳng biết mình đang thương hại hay xấu hổ với những jì mình có. Mà mỗi lúc như thế trẻ xóm được dịp chuyền tay nhau cái kem năm xu làm bằng đường hoá học với nước đá ấy mút nấy mút để, Vũ cũng thấy tội nghiệp. Nhưng trẻ con vô tư là thế, Vũ cũng chẳng nhớ nổi là đứa nào có lần mút kem đã cắn những nửa cái, để lại hai chiếc răng cửa trên ấy, để rồi nửa chiếc kem còn lại, nhìn chảy nước miếng mà chẳng đứa nào dám ăn tiếp. Thời gian cứ thế mà trôi, thi thoảng những ký ức vụng về trong Vũ lại ào về, buốt một lúc rồi cũng thôi. Nhất là trong những đêm xa xóm, vào sống trong vườn, Vũ vẫn ôm ấp những mến thương và những kỷ niệm thời ngây ngô ấy. Ngày mà trẻ xóm đông lắm, chúng cứ gán với nhau, rồi chơi trò vợ chồng. Cũng có những đứa con, khi thì làm bằng dọc mùng bên đầm, khi thì những quả bàng nửa ương nửa sượng. Vũ thì háu mấy món vớ vẩn ấy, cứ lừa lừa đứa bên cạnh là vác nửa viên gạch chỉ đập dọc quả bàng ra. Sao cái nhân nó bùi đến thế. Thơm nữa. Ngày bé ấy, chẳng có mỡ, chưa biết bắc bếp lên mà rang hạt, sau này thì khá khẩm hơn tụi trẻ xóm Vũ đã biết ra cửa hàng lương thực bên đường thó mỡ phần về, chẳng cần chảo, cứ cái tôn nẹp tường gỡ ra, bắc lên mấy hòn gạch chỉ, rồi cành khô của cây me đầu nhà, cả tụi hì hục đốt. Nhiều khi mỡ chưa chảy, cái thằng mà Vũ thân nhất, đến cả bây giờ thò đôi tay nhem nhuốc, miếng mỡ nóng như thế, nó bỏ tọt vào mồm nhai nhóp nhép, bỏng rộp lưỡi đến mấy hôm chưa ăn được cơm.

     

    Vườn lan u u tịch tịch, khu từ đường vắng càng vắng hơn, ngọn đèn vườn heo hắt phủ một lớp ánh sáng đỏ quạch lên những chùm Các đằng từ trên giàn thõng xuống. Ngày hôm nay đã hơn một tháng. Đêm nào cũng vậy, Vũ ngồi đó... đợi. Một tiếng còi xa cũng làm Vũ giật mình, thảng thốt xua cả bầy muỗi hồn nhiên đang chổng đít cắm ngập vòi vào sâu da thịt Vũ. Vũ cứ vậy, đợi! Tay vê chiếc chén thất hiền đã cạn từ bao giờ, men hoàng hoa độ tết cũng chẳng làm Vũ bận lòng, phải lúc thường, Vũ cũng biết trong ấy bao nhiêu thứ hoa, bao nhiêu mùa hương trong đấy. Còn lúc này, trái tim cứ cộm lên nhức nhối, Vũ cũng chẳng biết mình đợi gì ở những thứ xa xôi kia. Chẳng biết đợi jì ở người con gái dám nói thẳng vào mặt Vũ rằng không thể tiếp tục ngày hai lần đến với Vũ nữa. Người con gái dám thẳng thừng nói rằng không thể sống một cuộc sống thanh đạm và thanh tịch mà Vũ đang cố kéo giữ lấy. Người dám nói rằng Vũ nghèo quá, đến cuộc sống của Vũ còn chật vật huống hồ thêm người khác nữa. Một lúc nào ấy nước mắt đã rớm, rớt xuống, Vũ im lặng và câm bặt trong khu vườn vắng, nhưng nước mắt cứ xả xuống, dẫm cả nền rêu cũ rồi cũng một lúc ngấm thẫm hết vào nền vườn ẩm mốc.

     

    (C.T)


  14. Con đường vô tận

     

    Vũ cúi đầu , côi cút đi trong cơn mưa đầu mùa tơi tác . Chân nặng nề bước về con phố nhỏ. Có thể chỉ một lúc nữa , nỗi sợ hãi ấy sẽ đến , và cũng có thể một hơi thở dài nhẹ nhõm và thanh thản.

    Tháng hai âm, chồi mới của những cây bàng đầu phố non mởn, mịn phấn, thi thoảng những cành khô cỗi theo giọt gianh rơi xuống vỉa hè trơ trốc, nghiêng ngớn.Vũ hất mái tóc đen mềm, chợt nhớ đến những bông hồng nhỏ màu cà rốt, cánh hoa cứng ngắc, lá xanh đen được chuyền từ tay người bán dạo sang đôi tay lấm lem của người công nhân. Vũ thấy một sự nâng niu e ấp . Trời vẫn mưa như trút, chiếc Na-to xanh màu cỏ đã ướt rịn. Nó không con tác dụng với từng đợt gió rét hun hút từ cuối phố thốc ngược về...Vũ bắt đầu run cầm cập.

     

     

    -Vấn đề của anh là tiền?

    -Không! Anh không thấy mình thiếu!Cuộc đời quá ít những cơ hội , nhưng anh biết điều kiện của mình, nó tự thích hợp với môi trường mình sống.

    -Ngày em còn ở đấy, giật tậm vài ba vé rất dễ?

    -Em khác anh khác.

    -Còn họ hàng để làm jì?

    -Họ có cuộc sống của họ , gia đình họ , con cái họ và tất cả mọi thứ của họ , anh không muốn phiền họ. 12-13 đã tự kiếm tiền ăn học , anh không cho phép mình phiền người khác.

    -...?

    -Rồi đến lúc nào đó em sẽ hiểu!

     

     

    Vũ nhẩm lại lời Tước nói , thấy một lỗi buồn chen vào khoảng trống rỗng của mình. Anh thấy trái tim mình run lên, đau thắt. Một sự tủi thân ư? hay một thứ jì khác? Không! Chẳng có jì để phải bàn tính , vấn đề đâu chỉ có đồng tiền quyết định tất cả. Vũ thấy môi mình khô rát, họng đắng ngắt. Vũ thèm một chén rượu nóng trên cái quán chếch nhìn ra hồ cuối phố. Cũng lâu lắm rồi Vũ không qua đấy, chắc nó đang rúm ró bởi cơn mưa mà Vũ đang hứng lấy. Anh thấy uể oải và chỉ muốn vùi một góc nào đấy thật ấm áp , đánh một giấc đến khi cơn mưa đầu mùa tạnh hẳn.

     

    Nếu em gặp anh sớm hơn,

    Tình yêu em về anh sẽ không bao giờ phai...

     

    Tiếng hát từ nhà ai đó vang lên , vẳng trong tiếng gào khan của những chú mèo hoang - mùa tìm bạn tình . Mùa động nước của vạn vật, như khát , như khét cháy, và xéo nát ham muốn,Vũ dửng dưng nhận ra mình vô dụng trong mớ hỗn mang mà cuộc sống đã bày đặt. Một cái duyên ư? Duyên phận hay duyên nợ? Chẳng ai có thể trả lời rõ ràng và chính xác nó. Không ai luật giải được ngày tháng sẽ đến. Anh cảm thấy bất lực, soãi mình đi trong đêm giông gió. Anh thấy muốn nghiền nát cuộc đời này ra, sống phí. Bao ước mơ vời vợi mà hằng có cơ hội vụt bay biến và bốc cháy.

     

     

    Chợ Phiên như một bãi rác của công ty liên doanh. Vô vàn những thứ có giá trị lẫn với ung nhọt mà sự phát triển của nó mang lại. Đường vào chợ lấp trong tàng quán hai bên, sình sũng, nhớp nhúa. Lợn , gà chen với rố rá, chó mèo xen lẫn cới cây hoa. Chếch bên phía tây chợ là những hàng ăn đầy ruồi muỗi, mà ở đó có những thứ người ta có thể trị táo bón, kim la , hắc lào, ghẻ nở. Có cả một tửu quán mà thứ men làm rượu người ta gọi là men Công Lý, chát đắng và sốc lên tận óc nếu muốn thử hay thưởng thức. Cờ bạc thì muôn hình vạn trạng, từ sóc đĩa, đến tôm cua cá, có cả những bãi rộng để độ gà... Vũ soi mói, móc từng nếp quán những thứ ánh sáng huyễn hoặc. Và chừng như thời tiết đầu xuân này không thuận lòng người. Nó ẩm ướt và mù mịt trong thứ hơi nước hôi mốc.Coi như một ngày thừa, anh ngán ngẩm nhìn lên trời. Một màu xoám ngoét u uất. Một lồng úp chật chội, o ép tất cả mọi thứ bát nháo trong tiếng cãi chửi và oánh nhau chí chóe. Cuộc sống là tranh giành. Anh thấy con người thật nhỏ bé đến bần tiện.

     

     

    Chợt nhớ đến những câu hỏi về Tết của mình, anh lại cười thầm. Có những lúc con người ta điên rồ, cuồng si cho những thứ quá phù phiếm. Nó đâu rồi, anh lục tìm trong mớ giấy lộn của chiếc hòm đồ. À ! nó vẫn chưa mốc, bao ngày tháng rồi nó vẫn thế, ngơ ngáo và kiêu hãnh:

    (Jì nhỉ? Đúng rồi ! Tết để biết, tất nhiên điều đầu tiên ai cũng biết là biết mình và mới đến biết người. Còn thì Tết để thần kinh mà biết hoa Thuỷ Tiên nở thế nào thì đúng là điên có lẽ xuất khẩu không kịp đóng hòm sắt. Vâng ! Đã có một cái tết thật ngớ ngẩn để cả ngày , cả đêm , cả lúc ngủ chờ Thuỷ Tiên nở và nó đúng như mong muốn: Chẳng thèm nở làm jì. Nó bị điếc. Chính xác thế, thằng bán từ hai tháng trước nó đã nói , và thách mày cho nó nở được tao tắm mày bằng thứ men cánh gián mua tận cửa hàng ngon nhất Mê Linh. Đau đầu đây !

    Có những thứ ký trên đá rất đẹp. Một dáng long của Sanh , Si , một dáng huyền của Đa Đề, một dáng trực của Liễu, cỏ , một dáng... thôi ! Bàn ngay đến dáng Thuỷ Tiên ký đá. Nó điêu một cách tàn bạo mà hiếm khi được nhìn thấy : Lả lơi , kiêu hãnh , ngông ngạo và tất nhiên điên rồ hơn khi những chiếc rễ trắng muốt ấy không thèm chui xuống nước mà vắt lên đá , trườn qua ang và chui tọt xuống mặt thuỷ tinh của chiếc bàn mà mười năm trước có người mất hai tháng gần tết tỉa từng chiếc lá bong kênh, tất nhiên là kép nữa . Để rồi cái mặt long phụng giao duyên tình ơi là tình kia bị miếng kính 50ngàn tiền Việt che mất mặt . Mười năm đủ xước , mười năm đủ sần lên bảo vệ cái thứ được tô vẽ bằng bê tông sắt thép kia. Khóm Thuỷ Tiên ngũ sơn khai thiên ấy cứ ngửa mặt mãi lên trời không thèm phá bao khai hương, ấy chết ! Phải nói rõ hơn là nó chán chẳng thèm nở nữa , mấy khóm khác từ những nhà người khác, có khi cũng chẳng cần quen biết nhiều, thích Thuỷ Tiên? Uki! Cầm lấy về mà chơi , tớ còn nhiều. Cứ thích là được rồi. Đêm ba mươi, chuông điện thoại như ma vần, đổ liên hồi , ngán thế! Tiện cái kéo trong tay : Xoạch , xong! Còn cái hòm nhời cầm tay nó tịt mạng từ tối , tốt ! May không nhè đúng lúc qua hồ mà tút. Một thằng nở, hai thằng nở...Thằng thứ bốn nở nốt. Còn mỗi thằng này. Ngũ cái con mẹ jì, khai xuân chẳng nổi còn đòi khai thiên . Ma thật ! Thế là thức , buốt ruột xem nó thế nào . Nở đi chứ ? Điên thật rồi, hết sáng mùng một : Em ứ thèm nở, đến đêm mục một , em đi ngủ nhé. Sớm mùng hai: Ồ ! Vẫn nhớ giờ đi làm hả? Dậy sớm thế? Đến tối : Thôi ###### ###### thèm ở nhà nữa , đi hét nhé , mày nở thì nở , không nở cũng kệ con bà mày , tết làm ###### jì . Hjì !

    Thế là đi hét ! Mà hét rất tởm, cái bài Đám cưới nhà binh thì phải , lâu rồi mới hét, rít trong họng , xả hết hơi , lại thiếu rượu . Bố thằng cháu nhác thấy thế bê ngay một hũ tướng , vừa nhảy tuýp vừa uống vừa hét. Chẳng say nổi. Và đến lúc lê được chiếc xe về cửa thì thấy nó lại nghếch cái bao hoa xấu xí lên nhìn người , thôi ! Nhìn jì, chưa chết được đâu , không nở thì tao cho vào nồi cám lợn . Có lẽ không chỉ người được so sánh với lợn là một nổi tổn hại danh dự cực lớn cho loài ụt ịt ấy , mà đến hoa, động đến lợn hình như nó cũng thương cho loài chỉ biết ăn và ngủ ấy. Tách! Một tiếng động bé xíu kịp bật ra , như nói : Em sợ rồi, không gan nữa . Vâng! Chính xác thế ! Cái hương của nó điếm không chịu được, bông lơn , mơn mơn , lại dịu dịu mùi vali nấu chè đỗ đen. Hình như cả cái mùi của mấy con rét vẫn áo lưới đứng đầu cầu vượt nữa . Đáng ghét thật!

    Cái đĩa màu ngọc bích vỡ tan tành trước thềm , hòn non bộ từ ngày công ty làm đường mất đến ba ngày tỉa gọt lăn chỏng gọng. Khóm Thuỷ Tiên nát bấy , củ cái trắng muốt ấy lẫn vào cát, chỉ còn vài chiếc rễ thơ thớt, lá nhàu nhĩ , quăn quýt. Duy có vòi hoa nghếch lên như lúc nào ấy , hướm lên ngạo nghễ. Vâng ! Mày tài lắm , đến cái lúc tao chẳng cần jì nữa thì mày làm thế. Già néo thì đứt dây con ạ ! Biến !

     

    Đã không vào nồi cám lợn là một phúc đức rất lớn cho loài Lợn trong cái năm Tuất này , chúng nó có lẽ đã phải cảm ơn ta về điều đó. Xác Thuỷ Tiên khuất dần theo từng vết chổi. Đã đến cái lúc thở phào một cái. Dù jì nó cũng đã nở và nở rất tuyệt, nó đã khai báo đủ mọi việc và không cần thiết có mặt để ai nhìn thấy nữa , ko cần thiết, hoàn toàn không cần thiết.

    Trong một dự định nào đó của ngày mai , con đường rừng như rộng hơn và rất nhiều nắng gió. Con dốc cuối cùng của thời gian nằm nghiêng , và bước chân đã soải lên từng bước hừng hực khí thế. Giấu trong đêm một nụ cười chua xót. Chẳng lẽ cần thiết phải tàn nhẫn đến thế? Chợt thấy bóng Thuỷ Tiên hướm lên nhắc lần cuối. Điều jì sai cho sai hẳn đi rồi làm mới.)

     

    Mà điều jì đã sai cho những lần ấy? điều jì đã không thể thành hiện thực khi mọi cố gắng gìn giữ? Anh không biết, lòng thương hại cho con người ta đến điều jì? Một cuốc sống vừa lòng hay một cuộc sống mất tự do hoàn toàn? Mọi thứ quá khó dứt bỏ để trở thành một mảng trống rỗng vô cảm. Anh thèm khát đến dấm dứt việc mình sẽ không phải suy nghĩ về bất cứ điều jì. Anh thấy những kẻ điên & thần kinh lang thang ngoài đường thật hạnh phúc. Đánh lạc mất bao nhiêu thứ của mình rồi? Anh hồ nghi về điều mà mình cảm nhận thấy , mình đang được. Cái đúng , cái sai.

    Thật rẻ tiền nếu mình không làm một cái jì đó để giết chết con thời gian thừa thãi. Phải giết chết hết chúng nó, tiêu diệt không còn một giây phút nào , không cho nó ngơi nghỉ. Nhất định phải thế.

     

     

    Chỉ còn là quà tặng vừa hôm qua mới gửi

    đôi bàn tay đóng băng

    những giọt nước mắt đóng băng...

    tình yêu khép lại

    hành trang mỉm cười rồi tắt ngấm ...

    lỡ chuyến cuối cùng trong ngày .

    Đêm đó một người say

     

    Nàng về bất ngờ, Vũ không đón nhận điều đó. Vì ghen ư? hay vì một thứ gì khác mà nàng danh nghĩa nó? Tình yêu chăng? Nàng còn niềm tin không hay chỉ mang trong mình thứ cuồng si mù quáng? Vũ thấy sợ hãi khi mình không được chủ động mọi thứ. Câu nói ngày nào của đứa em gái xa quê lại vang lên trong đầu: ''Vấn đề của anh là tiền!''. Anh đã không đi đón nàng , không hồ hởi nhận ra rằng có người đang mang tình yêu đến cho mình. Anh đã không tin vào chính cảm nhận ấy , không tin cả vào những gì được nhìn thấy. Anh lo lắng và dày vò mình.Anh tự nhủ rằng mình đã đúng. Ngày đưa nàng ra sân bay , anh đã lừa dối nàng. Những nụ hôn, cả vòng tay, với lời nói vẫn ngọt thế, nhẹ nhàng thế. Nhưng đầy ngoa ngoắt. Anh muốn nàng về , càng nhanh càng tốt. Anh nhìn thấy một khoảng tối cho những ngày sau của mình. Anh biết mình phải trả giá , có thể là rất đắt , đắt nhất. Nhưng chưa bao giờ anh sợ rằng mình sẽ phải trả giá. Kể cả một quãng dài sau đấy của mình là trống rỗng và đầy hụt hẫng. Không hề tiếc , không hề lưu luyến. Anh dứt khoát với tất cả những jì mình đang làm. Sẽ tốt hơn , và hơn thế cho cả hai người. Luôn tự nhủ trong lòng mình điều đó. Anh lại nhớ tiếng Nhị cầm. Anh thèm được một mình trong đêm vắng. Tấu khúc ấy, lúc ấy , như ngày nào ấy. Cho một mình và những bức tường rêu phong vắng bóng người. Anh chẳng cần. Tất thảy mọi thứ . Không cần jì. Chỉ cần một mình, như thế , như thế...

     

    (Những ngày đông ấy, cũng lạnh như những ngày đông này, còn lại hai thằng bạn, chụm đầu cạn từng chén cuối cùng. Ta say chẳng biết mình say, trong cơn ngông cuối cùng của tàn năm ấy, nước mắt ngấm xuống rượu, thấm vào người ta nóng hổi và mặn chát.

    Cây Nhị cầm như dấu hỏi lớn trên tường, ngọ nguậy trong ánh nến mờ hiu hắt. Nó như khiêu khích , như thúc giục, chẳng đang tâm siết những điệu tê buốt, ta chẳng đang tâm vít những tiếng cuối cùng của tuyệt vọng. Đêm vẫn trong văn vắt , gió vẫn cuồng quẫy trên những cánh tay đao cong cong rồi đổ một vệt dài xuống nền gạch thô nháp.

    Đêm nay là đêm thứ bao nhiêu ? Ta muốn jì ở cuộc đời này? Vườn lan ồn ã tiếng hương, chen lấn vào nhau , xô đẩy vào ta. Vô cảm ! Ừ ! Ta chẳng thèm thứ jì khác hơn, chắt từng chung rượu lớn muốn xoá hết cơn khát , nóng cháy và bỏng rãy trong ta , muốn chẳng còn ai nữa trước mặt ta , chẳng cần một sự an ủi hay vỗ về nào khác , chẳng cần bất cứ thứ jì bắt ta phải ngày ngày ngóng tiếng xoạch cổng , ngóng một dáng quen trong trời tối hẳn... Tìm ta.

     

    Bạn ta về, bước chân vụng về vỡ tan trong đêm, để lại ta một mình với bóng mình leo lắt bên tường, uống mãi mà không say, cạn hết rồi không nguôi , cứ sầu thêm , buồn thêm. Trong đêm, còn tiếng Vạc trời ăn đêm , chỉ còn gió, và tiếng Nhị cầm. Điệu Mơ Lan tê tê lá , rối rít và hoắng huýt trên ta, rồi léo lắt , rồi khúc khích, rồi rít một tiếng thét xói buốt trái tim , rồi oà vỡ như con đập ngăn nước lâu ngày mục rữa , cuống quýt... Ta bấu víu, luyến tiếc , rồi tiếng khóc , âm ỉ rưng rức, nhối nhức. Ta mê man trong giấc mơ hoang bình thản , tiếng đàn dửng dưng víu từng bước chậm , buồn nản, thất vọng. Rồi tất cả chợt cao ngất, chấp chới...Đến lúc trời không còn tối -Trong mắt ta người bạn theo ta lâu nhất ấy chỉ còn một đống nhòng nhịt nát bấy.

     

    34 ngày đến tết những lần sau, ai đã hỏi ta muốn jì? Ai đã hỏi ta thế nào...Hay chỉ có mình ta? Ba năm qua, ta bỏ vườn ra phố, như trốn chạy , như bỏ cuộc, như cuộc đời ta là một dấu chấm để sang một trang khác mới. Ta không còn chờ ai nữa , không còn jì để yêu quý nữa , chỉ còn thời gian trước ta , chỉ còn cuộc sống với niềm đam mê vô bờ bến khác . 34 ngày nữa là đến tết... Ai đã hỏi ta muốn jì? Ta lại thấy nhớ Nhị cầm, với những điệu khác , không phải Mơ Lan. Không phải thứ âm ma quỷ, cấu rớm hồn ta, không phải thứ để tiễn một đoạn ta bước đi đầy đoạn cho thanh thản.

     

     

    34 ngày nữa là đến tết, mấy năm rồi ta không còn nghe thấy tiếng khóc bên nhà người khác, mấy năm rồi ta cũng đã khác và cả khoảng trời trong mắt ta đã khác.

     

    34 ngày sau là tết. Ta hình như vẫn một mình.)

     

    Ngày hai nhăm tuổi và lúc này khi ngót chạm đến cái tuổi sung mãn nhất Vũ vẫn thế. Anh chìm đắm trong thứ ma quái của cuộc sống, độc đơn và côi cút đến cùng cực. Nhưng anh thèm nó , khát nó , nó cho anh nhiều sức mạnh hơn là những thứ phù phiếm tương tự thế. Một thứ tình cảm trước sau rồi sẽ mất , bởi trách nhiệm , bởi bon chen với cuộc sống. Chẳng thà như thế. Lại thế: Một mình! Vũ thấy thanh thản hơn , và trong tận cùng của tâm hồn mình Vũ chưa muốn một ai phải chịu đựng những jì sẽ và đã đến với mình.

     

    Anh buông tiếng thở dài. Âu cũng là cuộc đời mình, vốn thế và chấp nhận nó.


  15. Tháng 6

     

     

    U u mây

    Xám xịt nước

    mặt trời chơi trốn tìm

    Trên mái cũ nhà anh

     

    Tay đao cười bẹ cau

    anh sau khung cửa

    Cười lá mùa bạc màu

    Cười hoa mùa hoa đau

    Cười đời ve dãi dầu

    Mưa mà còn kêu: đâu!

     

    Chừng như ta xa nhau

    Chờ tháng 7 bắc cầu.

    Chừng như đã thương nhau

    Để đến ngày bạc đầu

     

    Mà tháng 6 đâu Ngâu

    Làm sao mưa nhiều thế

    Mà cơn mưa như thể

    Khóc thương người yêu nhau

    Khóc thương người thương nhau...

     

    Tháng sáu gói ghém mặt trời

    theo mưa làm bong bóng dưới sân

    Anh vẫn như thể một mình

    trong cửa khung

    Dáng khom

    Lại nhớ Nhị cầm

    Lại nhớ mắt em rất trong.


  16. Là ai?

     

     

    Ai rút hồn mình lật đất cằn ra câu thơ chiều Sông quê tôi đầy nắng.

    Cỏ hoang triền đê

    Mặt ai dưới ruộng cúi gằm

    Bắp trắng ngập bùn, câu hát đỏ lừ môi, tay xuống mạ, tay ắp ngửa cuộc đời thơ trẻ.

    Tuổi hai mươi

    Là ai?

     

    Ai như đôi chim câu tay trong tay nhau, ngây ngất say tiếng trẻ em cười.

    Chảy theo dòng sông

    Tan hai bờ rong rêu hoang hoải bao ngày

    Đuổi cặn lắng mùa đi

    Đuổi nỗi buồn sán lại

    Là ai?

     

    Chiều nay chim Khách gọi bầy

    Đôi mắt em trong

    Tình em hoa nắng

    Ai ngượng ngùng câu nói

    chẳng dám tỏ bày

    Là ai?

     

    Ai đi hết chưa con đường phong trần sương khói

    Vui chỉ mà vui

    Sống để mà cười

    Trắng đen cuộc đời

    Ranh giới liệu chia hai?

     

    Ai trong nhau một ngày, men nắng úa chân mây

    Chùa trăm gian rây sáng hàng cây trầm tư thềm đá

    Rồng cuốn, dành hoá, nghê bay...

    Là ai?

     

    Giếng chùa ngọt đôi bàn tay chà manh lụa đêm qua mới dệt

    Ước mơ ngày mai

    Là ai?

    Hồn hoá lằn mây, làm mưa nguôi cơn khát khô đồng dưới thung bao tháng ngày cằn cỗi?

     

    Ai như đang say

    trời xa vừa tới

    Mắt còn cay xống mũi

    là ai?

     

    Rặng nhãn buồn hơn

    đàn bò no cỏ phủ phục chân đê trải nắng cuối chiều nằm nghỉ

    ai bước vội

    quên tiếng ve hát bên đồi

    Hè chưa qua xác phượng đã dưới chân

    Tạ từ ngậm ngùi không kịp nói

    Hẹn lại một ngày gần

     

    Là ai?


  17. Biết nhathao có ý vui thôi, nhưng đúng là không thể ngay một lúc cảm được cái ý vui đó của Nhathao, rất cảm ơn đã quan tâm.

     

    Hỏi

     

    Trời chưa sang đông

    Cánh chim đã tìm nơi trú ẩn

    Bỏ lại bờ đá xanh

    Chỏng chơ một thời tổ ấm

     

    Giông gió chừng như buồn hơn

    Mưa nắng vô tình hơn

    Anh không còn là mình

    Thế gian thất lạc tình

     

    Anh hỏi trời sang chưa đông?

    Hỏi biển chưa bao giờ hết sóng?

    Hỏi lòng mình chưa thôi khát sống?

    Con đường sao gập ghềnh?


  18. Trước hết cho mình được phân tích từ Tan tác.

     

    Quả thực nếu như bạn ở miền bắc, bạn sẽ biết cơn giông chiều những ngày tháng 6 thế nào. Nó bất ngờ, dữ dội, mọi vật nhớn nhác tìm chỗ trú, người ta dùng từ cho sự: Vỡ Tổ là jì nhỉ? hi hi ! Dù sao cũng rất cảm ơn bạn đã góp ý. Mình không bình luận jì cho đoạn thơ sau của bạn, nó hơi không hợp với mình. Nếu thực sự để chau chuốt hơn thì mất cái thần, nếu ẩu quá thì lổm ngổm, mình đã rất vừa phải trong việc dùng từ. Lòng mình cũng vừa qua một cơn giông, dù không lớn, nhưng cũng đủ ngơ ngác không biết mình đang đứng ở chỗ nào trong cái thế giới này.


  19. MS à! Thừa là thừa thế nào, đúng vậy mà? Tại thế này này:

     

    No title

     

     

    Bạn cũ dần đi

    người mới chưa tới

    Nỗi buồn cô lại

    Chén vui môi đời

     

    Anh đang khóc hay anh đang cười

    Trời đang mưa hay nắng

    Chiều nay tiếng ve say nhành hoa thắm

    Có một người giữa phố vắng không côi.


  20. Sau cơn giông chiều

     

     

    Thành phố quặn mình kìm đau

    Tan tác áo màu tan sở

    Bàn tay còn thơm dầu mỡ

    Vuốt vội mưa ở trên đầu

     

     

    Gió và ta ngấm vào nhau

    Bới móc buồn ra gột rửa

    Nháo nhác phố chiều chật chỗ

    Cơn giông vỡ tiếng con tàu.

     

     

    Ta còn đang ở đâu?

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...