PhiDieuLan
-
Số bài viết
36 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi PhiDieuLan
-
-
Lóp ngóp
Lâu không đến thăm
Lá qua cực nan chưa kịp cỗi
Câu thơ còn trên môi
tươi khung trời mây rối
Chuyện mua danh bán danh
Chuyện thanh cao không đất sống
Chuyện nhỏ nhen đàn ông
Chuyện chửa không cần chồng
Chuyện nhầm tên, bon chen
Áo thi nhân tẩy hèn...
Lâu rồi không đến thăm
Nhận về câu: Lóp ngóp
Độc ác ở trên mồm
Nhưng không độc trong tâm.
Tay đẩy bút
Đời đẩy danh
Mắt không còn tinh
Tai không còn thính
Giữ mỗi sạch trong mình
lá qua mùa nan cực
rụng xuống rồi nảy mầm
Hàm hồ nưng bán cơm
Bán danh chắc ba đồng
Xa
Trái tim anh muốn thắt lại rồi
Lúc ấy em đi
Lúc em biệt tăm không một lời nói cuối
Đâu phải chuyện qua sông
Đâu phải ngày em đi lấy chồng?
Như yêu thương
Hờn giận nữa cũng bằng không
Làm sao để bằng lòng?
Như hư không
Muốn ghét cũng bằng không
Dù cho dằn vặt mình
Trái tim anh
Trơ lại nỗi buồn anh
Một mình.
Giờ vui không ai cười chung
Giờ đau không ai chia cùng
Giờ thời gian... Trôi một mình
Cùng mình...
Tình yêu là jì em?
-
Chiều
Có chuyện jì bên kia sông
Mà tiếng em cười trong thế
Anh tưởng ngàn hoa giọt lệ
Rót ngọt vào mặn mòi xanh
Có phải run trái tim anh
Từ nắng chiều khi gặp đấy
buồn thôi cưỡng lòng anh dậy
đay đả quá khứ xa vời
Chiều cứ chiều thế cho vơi
tiếng cười lanh lảnh rong chơi
Cuối trời hoàng hôn vạt nắng
Mù chen trăng sắp đến Rằm.
Tĩnh
Em đon đả đến
rồi đong đưa đau khổ
chưa kịp dừng chân - cửa chưa kịp mở
Gió đã ùa qua mái gianh
Hồn anh nghèo hơn
Lá khô sâu làm tổ
vắt kiệt mình thân ngài chưa kịp nở
Cánh bướm như chuyện trong tranh
Đêm mo cau vẩy vung chuyện an lành
anh sợ gặp chuyện ngày xưa - tích cổ
Đến rồi đi
bỏ lại anh hồn hoa cả thời dang dở
Mộng cánh bướm mùa xuân
Nếp chiều đuổi mỗi lúc một nhanh
Khói chiều khỏi khung bếp cũ
Mạng tơ giăng ngói mái
Dấu hài phôi phai tháng năm...
Ngỡ
Tưởng cứ trong như dòng sông là đủ
Có mùa chở đục phù sa
Cứ tưởng như vầng trăng ngày không mây là đủ
tháng liệu vẹn hai chín với một lần?
Cứ tưởng tâm hồn đang yêu
Khát lời yêu là đủ
Xác dục vẫn chiếm phần
Ngỡ tưởng
Cứ sống bằng lòng mình là đủ
Quay mặt đi mày chau
Chặng ấy chỉ một lần.
Nợ
Ta có nợ jì nhau
Mà còn đau nhau thế
Trời bắt ta trả nợ
Buộc ta vào khổ đau
Buộc ta vào đời nhau
Buộc ta vào mộng màu
Một ngày vỡ
Một đời đau
Nhận hành trang là sầu.
Ta có nợ jì đâu
mà néo nhau chặt thế
chão đời chằng như thể
gỡ cả đời không xong
Ta nợ nhau tấm lòng
chưa một lần trả đủ
cả về trong giấc ngủ
Nợ thời gian một lời
Người đang khóc hay cười
Ta đang say hay tỉnh
Mà sao còn toan tính
suốt một thời chưa thôi
Đêm vành khăn cho sớm mai
Đêm choàng lên hạt nắng
Giọt sương đêm nợ mầm non mới mọc
Ta nợ người đọt tóc thề bôi
Bóng
Cũng chỉ là cái Bóng
Của mặt trời trong Sân
Ngày đi qua một lần
Của mùa đương cháy bỏng
Hôm nay những cánh Hồng
Theo mưa rơi xuống Đất
Trong hồn mưa thối đất
Bóng người lụt đầy sân
Cửa khung cũ phong trần
Gỗ sờn lên màu nhớ
Bóng người trầm như thể
Thương cuộc đời câu thơ
Thương thời tình như mơ
Thương niềm vui hững hờ...
Mai nèo cột chơi vơi
Mặc trên người áo mới
Bóng người thôi chờ đợi
Tiếng xoạch cửa: Có người?
Trong vườn lan tiếng cười
Mừng tượng sơn màu tươi
Mừng hương lan xa người
Trở về vui vườn mới
Bóng mặt trời trong sân
Mỗi ngày qua một lần
Bóng một người qua xuân
Trong chồng chất nợ nần.
Nháp rồi
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Tiếc
Như đánh rơi tiền vào chiếu bạc chợ phiên
Như tiếng gà nhà đám báo hết đêm
Như Rạ trơ gốc ngoài đồng không trẻ con bắt chuột
Sáo diều vừa bị nứt...
Anh nhận thấy tiếng đồng xa xanh rất thực
Tiếng bóng đò vương vãi bến sông xưa
Tiếng ve mùa cựa đất
Hạt trổi mình bung vỏ cứng chờ mưa.
Tiếng nắng xát vào bờ be vết chân thưa
Cắm ngậm trong bùn mùa gặt trước
Khói hun đồng xa thơm bóng nước
Thõng dây gầu
Lạch vắng
Cọc chụm đầu
thương lấy nhau