Xuân,
Thế mới thật là xuân !
Tết đến, có thơ đăng báo,
Tết đến, có bạn xông nhà,
Thưởng rượu !
Rượu cay, thơ say
Mưa phùn, gió bấc
Lửa xuân,
Tình thắm đầu môi !
Em ơi,
Đã hai mươi năm trôi
Lỡ dại, làm dâu xứ Nghệ
Có khi nào lòng em tự hỏi
Vì sao ta lại có nhau ?
Có phải,
Vì thương anh,
Dân “ba đời chằm lá..”
Có phải,
Vì thương anh,
Đất “ba đời hiếu học…”
Chắt từ củ khoai, củ sắn,
Để thành người !?
Thì ra,
Trai Xứ Nghệ cũng rất hiền
Biết kiếm cơm và vâng lời vợ !
Biết chăm con và rèn trí, đức…
Chỉ mỗi tội, tính hơi “càu cạu”
Quen nói to như gã vạn chài…
Chỉ mỗi tội,
Biết rượu đắng mà say
Biết trầu cay mà không bỏ
Biết nhiều thói hư, tật xấu
Mà vẫn ham…
Thương nhau, cho thắm đầu môi
Dẫu đời vẫn “bạc như vôi”, mặc đời !
Xuân,
Thế mới thật là xuân !
Tết đến, có Quê, có Tổ
Tết đến, có Bạn, có Bè…
Nhưng em ơi,
Nếu tết, không Em
Thì Anh sẽ chẳng còn gì
Bởi vì anh chỉ là Chú Tễu
Của riêng mình Em mà thôi !
Hà Nội 19.1.2006
2. ĐI TÌM SAPA
Ơi Sapa mù sương !
Con đường nào dẫn ta về lại
Đâu rồi phiên chợ đêm huyền thoại
Tiếng khèn lá gọi bạn tình...
Thấp thoáng sau bóng rừng
Là sắc đỏ áo em, lửa cháy
Thắp lên thành những bình minh...
Ơi Sapa mù sương !
Lối mòn vẽ tranh vào mây
Bóng núi mờ hoen biên ải
Con đường nào dẫn ta về lại
Phố xưa, thơm lừng thắng cố...
Ngựa hý ngoài sân,
Khèn vang, thác đổ
Xoay tròn, xoay tròn,
Mấy vòng, lượn quay
Gọi nhau, quên cả trời chiều...
Say ơi là say!
Men theo bóng núi
Nghiêng theo điệu khèn
Người về tìm nhau...
Tiếng khèn khao khát
Đốt cháy bờ môi
Những hoàng hôn trước mặt
Sa pa, em và tôi !...
Hà Nội 7/9/2004
3. TẾT DẬU 2005
Tết Dậu năm nay, nói chuyện gà
Gà thời lắm loại, tây lẫn ta...
Nuôi được vài con, chưa kịp gáy
Dịch cúm tràn về, lăn quay ra...
Nhiễu nhương thế sự, âu cũng vậy
Tiêu cực trong ngoài, ai không hay
Người tốt, người tài, chưa miễn dịch
H5... “tái xuất” lại cuốn bay !
Muốn nghe gà gáy, gọi bình minh
Người ơi, chớ vội “đại sát sinh” !
Muốn diệt giặc tham, không thể khác
Khoanh vùng, phân loại, phải tường minh...
Gà chết rũ rồi, còn dựng lên *
Làm sao, ngăn được đại dịch điên...
(Tham nhũng, ắt hẳn còn đất sống !)
Năm gà, gà chết, lẽ tất nhiên !
Hà Nội- 02/02/05
4. BỐN MÙA
Thu sang đã được mấy ngày
Lòng còn vương vấn ngất ngây, nắng hè
Thiên thanh, bỗng nhớ tiếng ve
Nấu sôi trời đất, chiều quê, chạnh lòng…
Rượu khan, giã bạn mấy tuần
Ngẩn ngơ, lòng những bần thần, quên say…
Hè ơi, tạm nhé, chia tay
Phượng hồng cháy đỏ, bao ngày vấn vương !
Hết thu rồi sẽ sang đông
Người ơi còn chút lửa lòng, khơi lên
Giá băng chi, giọt mưa đêm
Để câu hát cũ, môi mềm trong ai…
Khổ đau… đợi một ngày mai
Nhành xuân, sẽ trổ một đài thiên nhiên…
Kìa em, chồi biếc nhú nghiêng
Chạm vào tận đấy con tim… thẫn thờ !
Hà Nội, 8.2005
5. GỬI MỘT NGƯỜI
Chiều một mình qua phố
Chợt, mênh mang nỗi buồn…
Phố đông người qua lại
Nỗi buồn càng nhiều hơn
Cô đơn càng nhân thêm !
Trong dòng đời vội vã
Ánh mắt nào lướt vội
Nhìn ta, chút hững hờ ?
Ước chi trong nắng xế
Ta gặp lại dáng xưa
Ước chi trên phố cũ
Bóng người thương hiện về…
Bây giờ em ở đâu
Tình xưa còn, quên - nhớ
Tóc nhuốm màu sương gió
Mà tình có phôi pha ?
Chiều một mình qua phố
Chợt, mênh mang nỗi buồn…
Người xưa đi, đi mãi
Để riêng ta, một mình !
Hà Nội 12.05
CẢM XÚC THÁNG MƯỜI !
Những ngày này ở Hà Nội, dòng người đang đổ về 30 Hoàng Diệu - ngôi nhà của vị đại tướng huyền thoại của Việt Nam và thế giới - đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Mỗi lần đi qua nơi đây, tôi như thấy lại bóng dáng của những người Mẹ, người Em, bóng dáng của những người lính "Anh Văn" năm nào đang bồi hồi tiến về Thủ Đô... Và cảm xúc Hà Nội giữa tháng mười lại trào dâng trong tôi !
Là một nhà thơ - và trước hết là một cựu chiến binh - người lính của "Anh Văn" năm nào, tôi không thể không viết...
Xin được gửi đến mọi người bài thơ kính viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp !
CẢM XÚC THÁNG MƯỜI !
Kính viếng hương hồn Đại tướng Võ Nguyên Giáp !
“Không thể nói trời không trong hơn
Và mắt em xanh khác ngày thường…”*
Trong dòng người lặng im xếp hàng về kính viếng
Có bóng hình bao người lính năm xưa !…
“Cảm xúc tháng mười !” – hình như vẫn vẹn nguyên
Chợt âm vang trong trái tim mỗi người con Đất Việt
Đại tướng Võ Nguyên Giáp kính yêu ơi !
Người không thể nào chết được !
Chúng con vẫn theo chân Người đi gìn giữ non sông !
Tháng mười năm nay, thu se lạnh con tim
Cả nước lại hướng về Hà Nội
Trong dòng người rất dài xếp hàng về 30 Hoàng Diệu
Ta như thấy rất rõ bao bóng hình người lính “Anh Văn” !…
Ta như thấy rất rõ bao bóng hình những người Mẹ, người Em
Năm mươi chín năm xưa đang tiến về Hà Nội
Để ca khúc tháng mười chợt vút cao chói lọi
Tiễn đưa Người về với Quê Hương !
“Cảm xúc tháng mười !” – hình như vẫn vẹn nguyên
Cùng giọt lệ buồn vui nhân thế
Đại tướng Võ Nguyên Giáp kính yêu ơi !
Người không thể nào chết được !
Trong trái tim Việt Nam, Người đã hóa niềm tin !
Hà Nội, ngày 9.10.2013
Kiều Anh Hương
*Lời ca khúc : “Cảm xúc tháng mười” - Nhạc Nguyễn Thành, lời thơ Tạ Hữu Yên
- Read more...
- 1 bình luận
- 1.062 views