-
Số bài viết
691 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
1
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi Kieu Anh Huong
-
KHÚC HÁT VỀ EM – KHÚC HÁT CUỘC ĐỜI Tặng P. Phố nhỏ ấy tôi vẫn hằng đi qua Khi con tàu xình xịch chuyển bánh Nào đâu biết trong không gian nhỏ hẹp Có một mùa xuân diệu vợi đến không ngờ... Tôi lại ôm đàn lên, viết nhạc và làm thơ Giai điệu trắng cùng bao đêm thức trắng Hy vọng một ngày, Phố nhỏ nơi em sẽ tràn đầy sắc nắng Giai điệu tình yêu cao vút trời xanh... Hạnh phúc là đây - Khúc hát về em Em gái nhỏ tật nguyền, không đầu hàng số phận Chân-Tay liệt mất rồi, nhưng vẫn còn hai tai, hai mắt Và khối óc sáng soi dẫn lối cuộc đời ! Ước mơ nhỏ nhoi em muốn trao tôi Bản tình ca mùa thu bên khung cửa... Một nốt giáng, vụt chừng như hụt hẫng Một nốt thăng thảng thốt mây trôi... Khúc hát về em, bài ca không lời Xẻ xối dọc ngang... từ trái tim máu đỏ Giữa mặt cắt cuộc đời, nơi nào còn bỏ ngỏ Tôi xin điền thêm một nốt nhạc tươi vui... Để em cất lên thành khúc hát mùa thu Dẫu mùa thu tả tơi... nhưng đầy bi tráng Khúc hát về em- Khúc hát cuộc đời ! Hà Nội, 25.2.1984-09.5.2007
-
Ngày ây bên Sông Hồng & Qui Nhơn
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
13. NGÀY ẤY... SÔNG HỒNG Ngày ấy, Hình như sông Hồng rộng hơn bây giờ Chiếc xe đạp “cà tàng” Vẫn miệt mài theo anh Leo vẹt dốc hai đầu cầu Long Biên cũ kỹ Gió bấc rát mặt, Nắng hạ cháy lưng Sớm tối vẫn không ngăn được Trái tim anh hướng về bên ấy Nơi có em và Kho dầu Đức Giang Mến yêu ! Nhà em ở tận bên kia Sông Đuống Câu thơ xưa đốt lửa một thời Anh ở bên này, phố đông Hà Nội Cách sông chỉ một dòng thơ trôi... Mà sao bỗng vấn vương lòng Bối rối nhìn nhau mỗi lần gặp mặt HN 6/2006 14. QUI NHƠN Bất chợt nhớ tới em Như nhớ về Qui Nhơn Mỗi lần đi qua "eo nín thở" Miền Trung dài như nỗi nhớ Trong thơ và cả trong tôi ! Ước gì em trở lại Hà Nội những ngày này Đêm thu như mộng mị Cầm tay, ta yêu nhau... Thời gian trôi quá mau Tóc yêu đà điểm tuyết Câu thơ Hàn giã biệt Cứa mãi trái tim đau ! 10/2006 -
BÀI THƠ NGHĨA TRANG/CƠN GIÓ MÙ HẠ
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
11. BÀI THƠ NGHĨA TRANG 1. Cuộc chiến đã qua lâu rồi Nỗi đau, khép vào dĩ vãng Người người, ki cóp làm giàu Nhà nhà... lo dựng xây đủ thứ… Lại đây Thêm cái nghĩa trang quê tôi Đá ốp, men màu Hoa hoè hoa sói.. Đâu đó khói hương Khấn cầu trời, phật Mau cho giàu, Mau cho phất .. Một vốn - bốn lời... Nhưng than ôi ! Phía sau một mái tranh nghèo Tôi chợt nghe tiếng khóc thầm Của một người mẹ già đơn côi ? ! 2. Cuộc chiến đã qua lâu rồi Nỗi đau Đã liền da thắm thịt Xã xã, nhà nhà... Bộn bề công việc Trong ngổn ngang tái thiết Tôi chợt thấy mọc lên Giữa một làng quê bé nhỏ Lăng tẩm Toà sen Hay bút tháp ? Những ông chủ Và lớp con cháu Sẽ viết tiếp vào trời xanh Chữ gì đây Tâm - Đức ? Trời phật, Thánh đường đúc từ herôin (Là cái chắc!) Bởi năm mươi năm dân chủ cộng hòa Ta mới thoát nghèo, Đào đâu ra tiền, hỡi những ông trọc phú? 3. Tôi, Lữ khách Một chiều ghé qua nghĩa trang quê Bỗng đọc được "Bài thơ đẹp nhất " về con người Mà sao lõng trĩu nặng Thế thời ! Thương quá thằng Em tôi Người lính trẻ còn nằm đâu đó nơi chiến trường xưa... Ôi, giá như nó cũng hiển linh Giúp cho làng quê ta thêm sầm uất Giúp cho ba mẹ ta không phải sống những ngày nghèo khó Giúp cho các anh, các chị em ta… Không phải lầm lũi cuốc cày mưu sinh Không phải lo ăn đong từng bữa… “Trăm năm bia đá cũng mòn Nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ…!” Hà nội 1991- 2006 12. CƠN GIÓ MÙA HẠ Thu đã sang đuọc mấy ngày Chợt nhớ, chợt thương - Cơn gió chiều mùa hạ Đêm qua trời oi bức quá Mà sáng nay đã lay lắt mưa rơi ... Thì ra gió mưa cũng biết "đỏng đảnh" trêu ngươi Ta không ngủ được Cũng chỉ vì "cơn gió mùa hạ" Nhưng đêm nay, nếu không ngủ được Thì tại làm sao, người ơi ?! KAH, 13/8/04 -
Cảm ơn bạn đã cho tôi đọc những bài thơ rất hay và khá "mới' của DUY ! KAH
-
CON MA THẾ SỰ Thân tặng Chị CH. (nhân đọc bài "LÃNG ĐÃNG KÝ SỰ DÂN ĐEN ( 5 )" trên Blog của Yahoo có tên:chieuchieu0602's Blog, ngày 21/5/ 2007) Nói thêm: Chuỗi bài ký này khá hay; các bạn hãy tìm đọc. Một nữ ký giả tuổi U60 đấy! Âm - Dương, Trời - Đất sinh ra Trần gian, thế tục, Quỉ - Ma, lẽ thường ! Thịnh - Hưng, thế sự khó lường Đục - Trong, tự vấn, tỏ tường Chiều ơi... Con Ma - ảo ảnh lương tâm Ngược về quá khứ, sẽ "lần" ra thôi Ma chi thì cũng như người Thiện - Tai, kiếp trước, nổi trôi hậu kỳ... Thiện : Ma siêu thoát, tức thì Còn đâu vương vấn lâm li cõi trần. Tai: Ma, nợ phải trả dần Khổ đau, chứng thực hồng quần, phải thôi ?! Lo chi thế sự bạn ơi! Vuông, tròn... cũng chỉ người đời tạo ra. Ắt rằng những kẻ trăng hoa Kiếp sau lại hoá thành Ma Cà Rồng ! 24/5/2007 Kiều Anh Hương
-
PHẢN BỘI - Trên đời này, sợ nhất
chủ đề trả lời Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong ở Trang thơ thành viên
NỖI BUỒN Nỗi buồn rồi cũng dần vơi Như dòng sông cuốn tình đời trôi theo... Chìm trong sóng cuộn bọt bèo Đầu ghềnh, cuối bãi... gió gieo phương nào? Mong chi "gặt bão" cho người Chỉ mong sóng lặng, thế thôi, ơn đời ! Trái tim mỏng mảnh quá thôi Khổ người, nước mắt lại rơi, chạnh lòng... Nỗi buồn, sẽ bớt - nỗi buồn... Vững tin mà sống, cởi lòng vị tha! 23/5/2007 KAH -
BÀI THƠ VIẾT TẶNG EM NGÀY 30-4-1975
chủ đề trả lời Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong ở Trang thơ thành viên
THÁNG TƯ HỘI KHÍ NON SÔNG Không ngờ sinh khí năm nay Tháng Tư - ngày nghỉ nối ngày Hôm qua lên Việt Trì giỗ Tổ Thanh minh, còn đó thứ bảy này... Chủ nhật mình về quê em nhé Ngày kia giỗ bạn lính anh rồi Ba mươi tháng tư lửa cháy Có lẽ nào ta chỉ rong chơi..! Hương thắp lên rồi, khấn gọi Thọ ơi Tháng tư, còn nhớ không một thuở ? Trại Quang Trung, đạn địch ken dày Quyết không cho quân ta tiến ta về Thành Phố Đất Củ Chi thêm một lần lửa cháy Máu loang ngực áo bạn rồi Đồng đội thêm bao nhiêu đứa Không kịp về Thành Phố giữa ngày vui... Nên tháng tư này ta phải về đây Thắp cho bạn bè ta vài nén hương thơm Nơi nghĩa trang Mười Tám Thôn Vườn Trầu Phía đầu ô Thành Phố... Có thể nhiều người không còn nhớ Nhưng trong ta, ký ức cháy lên rồi ! Tháng Tư năm nay, ngày nghỉ nối ngày Sẽ mãi là tháng tư của thánh nhân trùng kết Bởi Vong linh tổ tiên sẽ nghìn lần siêu thoát... Nối vào ngày vui Đại Thắng Cùng những Vong hồn rất trẻ Chở che Đất Mẹ muôn năm... Ôi tháng tư - Hội khí Non Sông Ta đón nhận để thắp lên nguồn sống... Ngày 1/5/2007 KAH -
HỒI ÂM TỪ NỬA BÊN KIA! Thân tặng MH Hình như cuộc đời luôn có hai phần Phần thực như Em đã thấy Anh có đủ đầy tất cả: "Nhà lầu-xe hơi Con ngoan-vợ đẹp"..! Nhưng đớn đau thay Đó lại là phần hư ảo nhất Bởi trái tim anh luôn quặn thắt Loạn nhịp-Vô hồn... Ta chỉ sống thực với chính mình Trong những giấc mơ rình rập Đêm Khép-Mở những gì rõ nhất Về quá khứ và tương lai... Em chẳng thể tin đâu Giờ này anh vẫn rất cô đơn Run rẩy... chơi vơi... hơn thế "Một thời tình trót tơ vương Một đời lệ nhỏ đêm trường đắng cay.." *** ...Cuộc đời hẳn có hai phần Phần thực như Em đã thấy... Nhưng đức tin không nằm phía ấy Đức tin ở phía bên kia Nơi có Chúa lòng lành... Xám hối ! Em ơi! Giận người chi ! Giận lòng chi ! Trái tim khô héo tại vì ai đây ? 23/5/2007 Kiều Anh Hương
-
HỒI ÂM TỪ NỬA BÊN KIA! Thân tặng MH Hình như cuộc đời luôn có hai phần Phần thực như Em đã thấy Anh có đủ đầy tất cả: "Nhà lầu-xe hơi Con ngoan-vợ đẹp"..! Nhưng đớn đau thay Đó lại là phần hư ảo nhất Bởi trái tim anh luôn quặn thắt Loạn nhịp-Vô hồn... Ta chỉ sống thực với chính mình Trong những giấc mơ rình rập Đêm Khép-Mở những gì rõ nhất Về quá khứ và tương lai... Em chẳng thể tin đâu Giờ này anh vẫn rất cô đơn Run rẩy... chơi vơi... hơn thế "Một thời tình trót tơ vương Một đời lệ nhỏ đêm trường đắng cay.." *** ...Cuộc đời hẳn có hai phần Phần thực như Em đã thấy... Nhưng đức tin không nằm phía ấy Đức tin ở phía bên kia Nơi có Chúa lòng lành... Xám hối ! Em ơi! Giận người chi ! Giận lòng chi ! Trái tim khô héo tại vì ai đây ? 23/5/2007 Kiều Anh Hương
-
Hai bài thơ: CHỒNG TÔI và VẪN YÊU EM NGHÌN LẦN
blog entry đã bình luận với Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong ở Kieu Anh Huong's Blog
Cảm ơn bạn đã chia sẻ. KAH -
ĐỐI THOẠI VỚI KẺ ĂN MÀY THỜI ĐẠI !
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
9. ĐỐI THOẠI VỚI KẺ ĂN MÀY THỜI ĐẠI ! 1. Khi nó khoác lên thân mình Những bộ quần áo đắt tiền Đi xe hơi đời mới… Nhưng nếu soi vào dĩ vãng, Nó bỗng nhận rõ, chính mình Kẻ ăn mày thờ đại ! 2. Đừng tin, Toàn những điều đố kỵ ! Kẻ yếu luôn tìm lời biện minh Nhà lầu và xe hơi ! Vợ đẹp và gái bao… Không tự nhiên mà có ? Nếu nhà ngươi thiếu tiền ! 3. Xin hãy kiểm đếm lại cuộc đời Tất cả chỉ là phù du… cướp, nhặt ! Một đứa học hành, ngu nhất lớp Ba mươi năm gặp lại Bỗng oai phong, nhả ngọc, phun châu… ! 4. Cả giang sơn, ngả mũ chào ! Dĩ nhiên, Chỉ riêng lũ bây, cứ vịn vào quá khứ Chê người… Lớp 10 chuyên huyền thoại một thời Dĩ nhiên, chỉ là số ít ! Làm sao thay nổi cán cân Phiếu đã kiểm, Đúng luật ! 5. Vâng, Chỉ có số ít mới nhìn thấy Kẻ ăn mày thời đại ! Luôn biết che giấu tri thức bằng mũ mão Luôn biết che giấu khối u bằng nhung lụa… Đúng luật ! 6. Bưng bát cơm ăn, Càng thương mẹ, thương cha Tấm áo tơi không che hết nắng hè “Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời !” Mồ hôi, chan mặn quả trường cà Mo cơm, chưa kịp thay, Cau mấy mùa không bói quả… Không thể đăng đàn bằng mọi giá ! HN 15/10/2006 10. TÓC THƠM TRÊN PHỐ “ Tóc em gội nước bưởi thơm Đen dài óng mượt sớm hôm tỏa dài Tóc ai vương vấn tình ai Yêu em, yêu mái tóc dài càng yêu“ (Không rõ TG) Chiều nay kẹt xe trên phố Tóc ai bồng bềnh hoàng hôn Hương bưởi cũ xưa chợt oà trước gió Khiến lòng ta nhung nhớ một người… Sóng từ tóc thơm vỗ vào ngực tôi Chao đảo như mạn tàu trước biển Hoàng hôn đổ dập dồn phía trước Sóng tóc ai rối bời mắt ai… Chẳng còn nhìn thấy sóng tóc nữa đâu Phố đông lắm, người xe vun vút Chỉ còn thoảng thơm, mùi hương xưa cũ Như muốn xua tan khói khét cuộc đời… Chỉ còn mình tôi nhung nhớ một người Câu thơ cũ chép nhòe trang vở Hoa bưởi trắng, ép thành nỗi nhớ Chợt nóng ran kỷ niệm ngày xưa ! 21/06/2006 -
Hai bài thơ: CHỒNG TÔI và VẪN YÊU EM NGHÌN LẦN
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
7. CHỒNG TÔI Cuộc đời kỳ lạ thay ! Người tặng hoa hồng cho tôi Không phải là “ông xã” Người viết thư tình cho tôi Không phải là “ba nó” Và người say rượu vì tôi Cũng chẳng phải “ông chồng” ! Nhưng chắc chắn có một điều Người cả đời vì tôi, Sẽ không là ai khác Chồng tôi ! Hà nội, 20/12/05 8. VẪN YÊU EM NGHÌN LẦN Hai mươi năm… gặp lại Anh vẫn yêu em đến vô ngần Nhưng cuộc đời, nếu cho anh nghĩ lại Anh vẫn sẽ là anh bây giờ ! Bởi em ơi, tình duyên là định mệnh Dẫu đã yêu em có lúc đến ngẩn ngơ… Em xinh đẹp như thiên thần trong mơ Nên khi đứng trước em, Anh bỗng trở thành kẻ nhà quê khờ khạo Nếu có em rồi, Liệu anh có còn là chính mình không nữa Mâm son, đũa mốc… chòi sao ? Chỉ xin em, Cho anh nắm chặt tay em, dẫu chỉ một lần Để bớt đi, chút xót xa, thương nhớ Vẫn biết Em như thiên thần bé nhỏ Chẳng muốn làm đau trái tim anh ! HN 3/5/2006 Kiều Anh Hương -
CỎ VEN ĐƯỜNG Thân tặng "Cỏ ven đường" Cỏ ven đường, trong đời tôi đã gặp Biết bao nhiêu sương gió giập vùi Dẫu nát dưới chân, cỏ ơi, đừng khóc Bởi khóc nhiều, đời vẫn chẳng "thương" đâu! Cỏ ven đường, thuở chân đất, chăn trâu Tôi từng ấp ôm, mộng mơ kỷ niệm Bao ngọn cỏ non tôi từng ngồi đếm Trâu ơi, ngoan nhé, cỏ mềm... Ngọn cỏ nào xanh màu phiêu diêu Nâng tấm lưng trần, giữa trưa lịm mát Ngọn cỏ nào khâu quần, khâu áo Để chiều về roi cha tím chân... Ngọn cỏ nào là anh, là em ? (Khi ta lớn khôn hơn, bỗng thành thương nhớ...) Và bây giờ tôi có thêm ngọn cỏ Ngọn cỏ ven đường vương trên mạng sáng nay...! Hà Nội, ngày 09/05/2007 Kiều Anh Hương
-
CỎ VEN ĐƯỜNG Thân tặng "Cỏ ven đường" Cỏ ven đường, trong đời tôi đã gặp Biết bao nhiêu sương gió giập vùi Dẫu nát dưới chân, cỏ ơi, đừng khóc Bởi khóc nhiều, đời vẫn chẳng "thương" đâu! Cỏ ven đường, thuở chân đất, chăn trâu Tôi từng ấp ôm, mộng mơ kỷ niệm Bao ngọn cỏ non tôi từng ngồi đếm Trâu ơi, ngoan nhé, cỏ mềm... Ngọn cỏ nào xanh màu phiêu diêu Nâng tấm lưng trần, giữa trưa lịm mát Ngọn cỏ nào khâu quần, khâu áo Để chiều về roi cha tím chân... Ngọn cỏ nào là anh, là em ? (Khi ta lớn khôn hơn, bỗng thành thương nhớ...) Và bây giờ tôi có thêm ngọn cỏ Ngọn cỏ ven đường vương trên mạng sáng nay...! KAH
-
VỢ/Vợ là gì nhỉ, người ơi?Mà sao thiên hạ lắm lời.
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
MIỀN TRUNG CỦA TÔI Miền Trung của tôi ơi, Mùa này đã hết gió Lào chưa ? Em còn nhớ, Đường về “khu eo” không đó ? Quê anh ở Đèo Ngang Nơi Bà Huyện Thanh Quan Đề thơ vào Dốc Nhớ Nên càng quặn lòng Thương ba tấc đá vô tri… Nhưng bây giờ, Hình như con người càng vô tri hơn ! Khi bỏ quên cả một đèo thương nhớ ! Đèo Ngang, tháng 12/2005 XUÂN 2007 Tĩnh lặng, sắc hoa, thảo mộc... Suy tư... bão tố, sập sùi… Hết lạnh, phong trần thôi gió bụi Từng giọt dầu, nồng ấm nụ cười vui ! Tĩnh lặng, sắc hoa, thảo mộc Suy tư... thời thế, trong ngoài… Trời se, sắc xuân, mưa bụi Giá dầu, sôi sục, toàn cầu ! Vững tay chèo lái, con tàu Đất nước mở cửa họi nhập Thị trường sẻ chia gian khó Nụ cười lấp ló buồn - vui ! Tĩnh lặng, sắc hoa, thảo mộc Bình yên, bến mới chào xuân ! Hà nội tháng 12/2006 VỢ Vợ là gì nhỉ, người ơi ? Mà sao thiên hạ, bao lời đại ngôn… Vợ là duyên nợ càn khôn* Vợ là báu vật, suối nguồn…thi ca Vợ là “vương quốc” riêng ta ! Tay ôm má ấp, dĩ hoà, sớm khuya… Vậy mà, lắm kẻ tình si Vợ người lại thích, vợ mình lại chê ! Vợ người như nửa trăng quê Tỏ mờ, hư ảo, bùa mê… lú hồn Vợ mình như “cái chổi cùn” Bỏ đi thì tiếc, để dùng thì không ? Vậy nên, bao chuyện buồn thương Vợ mình, mình vợ, đoạn trường, riêng ai… Sông kia, dẫu đến là dài Mà sao, đoản mệnh, bi hài… khúc quanh ? Núi kia, cao những… mấy phân Mà đời mòn mỏi gót trần bao phen Rạng đèn, nào tỏ chân đèn… Vợ mình, mình vợ… nỗi niềm nhân đôi ! Hoa hồng, ai tặng vợ tôi ? Thư tình, mấy tập, vợ tôi giấu mèm Rượu say ai uống vì em… Thơ tình ai viết, nửa đêm, ướt nhoè..? “Tình xưa…không rủ cũng về” ** Càn Khôn - duyên nợ, tang bồng mà chi ! Kẻ cười, người khóc, chia li Thì ra, Trời Đất nhiều khi cũng lầm ! Còn duyên, gánh nợ cho chồng Hết tình, vỏ ốc, một công tặng người Thế gian, nhiễu sự lắm thôi Thà về lên núi mồ côi mà thiền …! Hà Nội, 20/12/2005 -
BÀI THƠ VIẾT TẶNG EM NGÀY 30-4-1975
chủ đề trả lời Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong ở Trang thơ thành viên
NGÀY 30.4.2007 Lại đến rồi - ba mươi tháng tư (30/4) Dấu chấm hết - một thời bi tráng ! Tôi lại có dịp thắp lên bao nén hương Khóc thương những anh hùng đã khuất... Có thể người đời không tin vào những vong hồn Nhưng trong đêm tôi vẫn thầm nghe tiếng gọi - "Hùng ơi, Hương ơi... đừng vội Quên tụi mình nơi rừng thẳm, đèo cao..." - "Đừng bỏ mặc tụi mình trong gió rít, cô đơn Nơi Bốt Đỏ, Tà Lương...bom dội Nơi Núi Nghệ, Núi Bông... đạn xối (*) Thịt xương tụi mình giờ đã hóa hư không...!" - "Nhưng vong hồn tụi mình thì mãi vẫn còn đây Luôn bên cạnh chở che các bạn Hãy luôn sống và tự hào bởi quá khứ Là người lính anh dũng nơi chiến trường!.." - "Xin đừng bon chen, xin chớ công thần Hãy sống trọn bằng trái tim độ lượng Dẫu bao kẻ yếu hèn, cơ hội Nhởn nhơ cười trong tiền bạc, chức quyền...!" - "Xin hãy sống bằng cả một đức tin Có tụi mình luôn hướng về các bạn... Đời còn dài, nợ trần ai còn lắm Nhưng đừng buồn, may mắn luôn kề bên... " - "Một nén hương thơm, các bạn chớ quên Xin hãy thắp lên, nhân ngày ba mươi tháng tư... Lịch sử ! 30/4/2007 Kiều Anh Hương -
BÀI THƠ VIẾT TẶNG EM NGÀY 30-4-1975
chủ đề trả lời Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong ở Trang thơ thành viên
GƯƠNG MẶT THÀNH PHỐ ĐÊM 30/4 Ba mươi năm trước, tôi là lính Trẻ trung như các em bây giờ Chân đạp đất, tiến vào Thành Phố Đỏ cờ bay, như đi trong mơ Mũ tai bèo sạm khói chiến tranh Áo binh nhì, màu xanh hy vọng Trải nhiều thương đau Nhưng chưa bao giờ tin vào định mệnh Định mệnh, ta thắp trong tim ! … Rạo rực, thành phố đêm nay ! Bông hoa in trên áo em bỗng đẹp hơn bao loài hoa khác Dẫu khuôn mặt cũ mèm sau năm tháng Nhưng trong mắt anh vẫn lấp lánh tựa thần tiên ! Ơi thành phố, một thời ta mộng mơ ! Ôm ấp sau chiến hào lửa, khói Sẽ không còn là anh, Sẽ không còn là em… Nếu bao gương mặt xưa, đồng đội Không hoá thân Để làm nên chiến thắng diệu kỳ ! Gương mặt em cùng Thành phố sáng bừng Như giữa ngày 30 tháng tư năm ấy ! Đêm Th.phố HCM 30/4/2005 Kiều Anh Hương -
1. KHOẢNG TRỐNG Thành phố Newyooc – một sáng tháng 5 Nơi tôi đứng chỉ còn là một khoảng trống Khoảng trống của niềm tin, Khoảng trống không thể lấp đầy… Dẫu đôla, Phố Uôn chưa bao giờ thiếu ! Chúng tôi, những cựu binh Việt Nam, Đến từ bên kia, bán cầu – Lặng lẽ đặt vào khoảng trống này Một nén trầm của Trường Sơn (từng quặn đau trong lửa napan huỷ diệt !) Xin được sẻ chia cùng nhân dân Mỹ Nỗi đau thương này. Lời con tim muốn nói Trái chín của hoà bình Không thể gieo từ “cường bạo”…! Giữa bạt ngàn những “binhđinh” chọc trời Tôi chợt nhớ về phố nhỏ Khâm Thiên, Hà Nội Nơi đó, vẫn còn một khoảng trống Khoảng trống không bao giờ liền vết.. Và trong sương khói, hư vô, thành kính ! Tam mươi triệu người Việt Nam Vẫn luôn nhớ về những ngày tháng chạp, Năm một chín bảy-hai ! Thành phố Newyooc – một sáng tháng 5 Nơi tôi đang đứng sẽ mãi vẫn là một khoảng trống… Newyooc 5/2004-Hà Nội, 11/09/2004 2. GƯƠNG MẶT THÀNH PHỐ ĐÊM 30/4 Ba mươi năm trước, tôi là lính Trẻ trung như các em bây giờ Chân đạp đất, tiến vào Thành Phố Đỏ cờ bay, như đi trong mơ Mũ tai bèo sạm khói chiến tranh Áo binh nhì, màu xanh hy vọng Trải nhiều thương đau Nhưng chưa bao giờ tin vào định mệnh Định mệnh, ta thắp trong tim ! … Rạo rực, thành phố đêm nay ! Bông hoa in trên áo em bỗng đẹp hơn bao loài hoa khác Dẫu khuôn mặt cũ mèm sau năm tháng Nhưng trong mắt anh vẫn lấp lánh tựa thần tiên ! Ơi thành phố, một thời ta mộng mơ ! Ôm ấp sau chiến hào lửa, khói Sẽ không còn là anh, Sẽ không còn là em… Nếu bao gương mặt xưa, đồng đội Không hoá thân Để làm nên chiến thắng diệu kỳ ! Gương mặt em cùng Thành phố sáng bừng Như giữa ngày 30 tháng tư năm ấy ! Đêm Th.phố HCM 30/4/2005 3. HÀ NỘI LÚC 5 GIỜ Hà Nội lúc 5 giờ Nõn nà như cô gái Không gian thật huyền ảo Phố phường như rộng hơn Làn gió mới tinh khôi Mơn man đầu ô nhỏ... Hà Nội lúc 5 giờ Chị lao công lặng lẽ Trút bỏ nốt khẩu trang... Suy tư, chào buổi sáng ! Phố phường như nhẹ dâng Gánh hoa hồng ngát hương Trên vai em gái nhỏ Thanh tân chào bình minh ! Hà Nội lúc 5 giờ ! Thong dong, người sải bộ Các cụ Luyện Thái cực quyền, Múa kiếm… Trẻ con, í ới gọi nhau Quả bóng lăn tròn góc phố Tuổi thơ tôi năm tháng không quên... Hà Nội lúc 5 giờ Chợt đánh thức trong ta một ước mơ cỏn con Bao giờ nhỉ, Hà Nội mình 24 giờ luôn đẹp thế ?! Hà Nội, 2005-12-13 KIỀU ANH HƯƠNG
-
Phía sau một mối tình- thơ Kiều Anh Hương Posted by ngohuudoan on April 17th, 2007 PHÍA SAU MỘT MỐI TÌNH Yêu tặng H Anh từ đại ngàn bước ra… Sau lưng là những cánh rừng đã chết Tuổi 25, bất ngờ gặp em Nụ hôn đầu, đắm say da diết… Nhưng định mệnh, nào đâu có biết… Anh phải rời xa, không một lời giải thích Em ngóng hoài, tăm cá bóng chim! Để rồi tan vỡ một trái tim ! Để rồi tan nát… một niềm tin Với em, vạn nghìn lần, anh đã chết Người lính ấy đã dã tâm cướp mất Tâm hồn em… trinh trắng tuổi đôi mươi ! Em khắc sâu… oán hận mối tình đầu. Hồ nghi cả thánh thần, trời phật… Nào đâu biết, trái tim anh cũng nghìn lần tan nát Bởi sự thật này, không thể nói cùng em !… Anh từ đại ngàn bước ra… Chất độc màu da cam, thấm sâu vào máu thịt Nhưng anh nào hay, nếu không có một ngày Chứng kiến nỗi đau từ người bạn lính Khóc chia tay đứa con đầu lòng, mới sinh Không tay, không mắt… Ngỡ hiển linh… quái vật đầu thai ?! Ôi, nụ hôn đầu đời đắm say… Đêm diệu huyền bỗng thành đêm hoang tưởng Vị ngọt đầu môi, bỗng thành chát đắng Những ngôi sao xanh, bỗng lịm tắt rồi… Không trốn chạy, nhưng anh đành phải quay lưng…? Đâu dám nói, bởi anh biết, trái tim em quá nhân từ, độ lượng Sẽ không thể bỏ mặc anh, khi từng tế bào đang dần lặng chết… Em có tội tình chi để phải chịu nỗi đau này ? *** Từ đại ngàn bước ra… Nơi tội ác đã bị phơi trần Nhưng không thể minh chứng cho tình yêu em nghìn lần sâu thẳm… Dẫu vẫn biết sự thật luôn nghiệt ngã ! Mà sao tim vẫn nhói đau ! Lửa đã cháy ngút ngàn Trường Sơn.. Lửa vẫn cháy ngút ngàn Trường Sơn… Dẫu màu xanh nhỏ nhoi, đang hồi sinh… loang lổ ! Dẫu vết thương đời, đang dần khoe sắc mới Nhưng với anh, Tình yêu em sẽ mãi mãi sẽ không còn Dẫu nụ hôn đầu đời em dành cho người lính Vẫn còn đây Những phút giây đắm say, run rẩy… Thiên thần ! *** …”Ôi , Chiến tranh! Chiến tranh! Bạn bè ta, ngày nào… Ai còn, ai mất ? Bữa cơm quê một chiều Hội Lim Thằng Hùng ngồi khóc Thương ba đứa con Nuôi mãi không thành người Bởi chất độc màu da cam, Bởi di chứng của một thời sốt rét Bởi vết thương xưa dù nhiều năm liền vết Vẫn nhói đau giữa lòng đời…” (*) Kiều Anh Hương (*) Trích trong “Vầng trăng Trường Sơn”, 2000 Kiều Anh Hương Tình cờ đọc được bài thơ “Phía sau một mối tình” của tác giả Kiều Anh Hương Mấy dòng tản mạn Hơn 30 năm, chiến tranh đã đi qua, cũng không rõ nổi 30 năm là dài hay ngắn? Những hố bom mỗi ngày được lấp đầy rơm rác, đất cát rồi cũng mọc lên cây cỏ xanh tươi. Những thân dừa đau đớn với hang hố thù hằn cũng ngã xuống sau một lần gió lớn hoặc hết tuổi cũng phải qua đời để thay cho một thế hệ mới mượt mà trơn tru. Những thân cây mận, cây xoài góc sân, mang trong người những vết lê vết mác, suốt đời tươm máu hoặc què quặt hình hài rồi cũng sẽ khuất mặt. Thời gian cứ dần trôi qua, chúng ta sẽ không còn thấy rõ ràng nữa những tàn dư của chiến tranh với một đời cây đời cỏ, đời hầm đời hố, nhưng cái vết thương của đời người thì hãy còn hiển hiện ra đây! Đời trước thọ thương rồi đến đời sau, đời sau nữa, sau nữa … tiếp nối đau thương. Chất độc màu da cam (dioxin) đã đổ vào một dòng sông vô tội, dòng sông màu đỏ. Dòng sông đỏ này đã phân chia thành kênh thành rạch rồi thành rãnh thành mương, len lỏi vào nương dâu ruộng đồng, đi tới đâu thì đời sống trở thành tật nguyền quái dạng đau thương tới đó. Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ cầu mong cho sự trung hòa chậm chạp của những cơn mưa nhân từ rơi mỗi mùa trên quê hương đất Việt. Mỗi ngày trên đường đi, chúng ta còn chứng kiến đâu đó ở ngã tư đường, trạm xăng dầu, trước rạp chiếu bóng … những “con người” nhưng không còn nhận ra được bằng định nghĩa của tự nhiên hay sinh học. Nỗi đau xác, đau hồn, đau mưa, đau nắng vẫn âm ỉ chảy trong dòng đời, chốc chốc lại gào lên nghiệt ngã. Không đi ngoài đường, không tới Trại mù, không tới Trung tâm người tàn tật, buổi chiều ngồi im trong nhà, lang thang trên internet lại bất chợt gặp những bức hình, hình bài thơ cũng đau nhói tim người. “Bữa cơm quê một chiều Hội Lim Thằng Hùng ngồi khóc Thương ba đứa con Nuôi mãi không thành người” Tôi đang nói với bạn về một buổi chiều lang thang trên mạng, tôi đã chạm phải vết thương của một người lính. Có lẽ là vậy, có lẽ anh là người chiến binh dặm ngàn Trường Sơn ký ức. Bài thơ của anh viết cho một cuộc tình thật đẹp, có lẽ là rất đẹp, anh không nói nhiều về cái đẹp đó khi mà sự chua chát đắng cay đã tràn lên lấn át tâm tư. Cuộc tình đẹp nhưng đã âm thầm dang dở khi anh chợt nhận ra những giọt nước của dòng sông đỏ kia đã thấm vào chân lông thớ thịt, khi anh chợt nhận ra rằng giọt nước của dòng sông đỏ kia đã len lỏi vào cánh đồng yêu thương của mùa lúa đang thời con gái, đòng đòng… Mọi thứ đã dừng lại trong tiếc nuối tột cùng để ngăn chặn một đời cây đời cỏ đang chắc chắn bị thọ thương tiếp tục ở phía trước. Tôi bỗng thấy xót xa cho anh, xót xa nhiều cho một cuộc tình đã âm thầm, nghẹn ngào dang dở! Ngô Hữu Đoàn SG, 17.04.2007 Nguồn: thơ/thotre.com; ảnh/vietnam.vnagency.com.vn VẦNG TRĂNG TRƯỜNG SƠN NĂM 2000 Kính tặng anh Phạm Tiến Duật Trở lại Trường Sơn năm hai ngàn ... Bất ngờ em gặp lại : “Vầng trăng và Quầng lửa * (*) Cháy rực giữa rừng khuya ánh điện hàn chớp loè mặt đất ... Tiếng xe xích ầm ì ... Cứ ngỡ tăng ta đang vào chiến dịch Mùa khô năm một chín bảy hai ( 1972 ) ! Thì ra, vầng trăng cháy trong chiêm bao ... Ôi vầng trăng đỏ ối ngày nào Đau đáu dõi theo từng quầng lửa Đang trùm lên đoàn pháo, đoàn xe Ngút trời những đêm A-so, A-sao .... Ngày ấy, Em chưa hề biết thế nào là cái đèn kéo quân - (Trò chơi của con người !) Chỉ có “Lửa Đèn” (**) trong thơ anh Đã thắp lên trong tim em ngàn đốm lửa Cháy bập bùng suốt cả tuổi thanh xuân ! Và chúng Em đã lớn lên, Cùng với “Vầng trăng.. “ Trường sơn Cùng với đại ngàn trơ trụi Đỏ mắt dõi chờ từng chuyến xe Xuyên qua bom rền, đạn xối Chợt hiểu cái đèn kéo quân Trong thơ anh huyền thoại Lớn lao biết nhường nào !... Vậy nên, đến tận bây giờ, Trong những đêm không ngủ Em thường nhớ về mặt trận Nhớ về những ngọn đèn dầu thắp trong ống nứa Nhọc nhằn dẫn lối xe đi... Nhớ về Trường Sơn, Nơi đã khắc dấu một thời trận mạc Nơi đã khắc dấu chân Anh và Em Trong trùng điệp đoàn quân đi diệt Mỹ... Làm nên cái đèn lồng kéo quân vĩ đại nhất hành tinh giữa thế kỷ hai mươi ! Và chính nó, lũ "ma trơi" ngày ấy Đã phải căng mắt dõi theo Những ngọn đèn dầu bé xíu Như triệu triệu ánh sao đêm Hối hả hướng về đồng bằng, Hối hả hướng về thành phố... Cháy rực lên thành ánh lửa bình minh Của ngày Ba-Mươi-Tháng-Tư lịch sử ! *** Ôi, Chiến tranh ! Chiến tranh ! Đâu bạn bè tôi ngày nào ? Ai còn, ai mất ? Bữa cơm quê một chiều Hội Lim Thằng Hùng ngồi khóc Thương 3 đứa con nuôi mãi không thành người Bởi chất độc “màu da cam” ! ... Bởi di chứng của một thời sốt rét Bởi vết thương xưa dù đã nhiều năm liền vết Vẫn nhói đau giữa lòng đời ... *** “Vầng trăng và những quầng lửa “ dấu trong ba lô ngày nào Em lại lục tìm và chong đèn ngồi đọc Hình như sắp có chiến tranh Hình như lũ “ma trơi” đang dồn về I-Rắc... Ơi Lửa Đèn ! Lửa Đèn ! Bao lần rồi, ta đã nhoè mí mắt ...? Chẳng có nỗi đau nào giống nhau Trang thơ mệt nhoài khao khát ! Chiến tranh hiện hữu những năm 2000... Sẽ nghìn lần hơn - tàn khốc Tất cả những gì trong thơ Anh đã viết... Con người lại bắt gặp Trên những trang tin về Bát Đát ( Baghdad ) Nơi máu sẽ rơi vì hoả tiễn và bom khoan Chúng nó lại đến “ ... từ bên kia biển Rủ nhau bay như một lũ ma trơi ...” (**) Xin hãy thắp Lửa Đèn lên Anh ơi! Để nhận rõ mặt người Để đẩy lùi chiến tranh ! Cho những cuộc hành quân nào còn trong bóng tối Sẽ hiện muôn đời trên mặt ngọn đèn xoay.(**) A Lưới 3-2002-Hà Nội 3-2003 Kiều Anh Hương (*): Tập thơ của Phạm Tiến Duật –NXB Văn học1970(?) ; (**)Bài thơ Lửa đèn, in trong tập thơ nói trên và những câu thơ trích..
-
Nhân dịp ngày 30/4- KAH xin gửi lại bài thơ đã viết tặng người em trai đã anh dũng hy sinh đúng vào lúc 9h55' ngày 30/4/1975 trước cửa ngõ Sài Gòn (chính xác là tại cửa ngõ Trại Quang Trung-Củ Chi) BÀI THƠ VIẾT TẶNG EM NGÀY 30-4-1975 Tặng Thọ Không thể cứ lặng im Sau tháng năm trôi Vết bỏng thời gian còn đầy dấu sẹo Em ngã xuống đúng ngày độc lập. Khi triệu triệu người hát khải hoàn ca .. Chen giữa Sài Gòn đỏ rực cờ hoa Anh tìm đến một toà soạn báo Với bài thơ chia biệt xót xa Mong được sẻ chia cùng em và đồng đội Nhưng chiến thắng men say còn đó Nên bài thơ ai đã vô tình Ném vào quên lãng Để anh và Em Cùng khắc khoải đợi chờ Từng ngày, từng phút Bài thơ in viết đề tặng Em Bài thơ xưa Sẽ không bao giờ còn được lên khuôn Như Em đã ra đi Mãi không bao giờ trở lại Nhưng anh vẫn rất tin , rất tin Triệu triệu người sẽ thấy Bóng Em vươn lên phía mặt trời Khi Sài Gòn vừa thức dậy Trong tiếng súng rền ba mươi tháng tư ! Em ơi, Giây lát ấy .. Bóng Em còn hơn cả một đài thơ ! Hà nội ngày 30 tháng 4 năm 2000 Kiều Anh Hương
-
..."Tiếng chuông nhà thờ vẫn đổ Giáo đường vắng thêm một người Con quỳ dưới chân thiên chúa Mà lòng ở chốn… xa xôi..." ... Chiều nay mây trắng vẫn trôi... Lang thang bay về phương ấy Bỗng thương, bỗng nhớ cánh diều Tuổi thơ ta từng phiêu diêu...
-
Nhà tôi có một chú mèo Sớm khuya, chiều tối...meo meo...kém gì! Một thôi đã khổ, nói chi Bảy "thằng" như thế, thôi thì... ngẻo luôn! Vậy mà Thái Hạnh vẫn tươi Hẳn là tâm tính mười mươi...tuyệt vời Vái xin thần phật...đôi lời Phán cho con biết về người đó không?!.... 21/04/2007
-
PHẢN BỘI - Trên đời này, sợ nhất
chủ đề trả lời Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong ở Trang thơ thành viên
Các bạn ơi, thì ra bài thơ của KAH lại "rất mở". Bạn nào có ý hay thì post tiếp vô đây. Cảm ơn TH về vĩ khúc: bể bơi. Hóa ra chuyện đó cũng có thực mà. Thi thoảng KAH cũng có nghe chuyện "tru tréo" ở bể bơi công cộng. Nhưng hẳn đó chỉ là chuyện đùa của tụi trẻ con mà thôi... -
Tăng riêng bạn Bùi Thụy BẠN BÈ TA MÃI CÒN Thân tặng những linh hồn bạn bè bất tử Chết không đồng nghĩa là hết ! Nếu trong tim ta, hình bóng bạn vẫn còn Dẫu Âm – Dương - cách biệt dòng sông lạnh Sương khói mờ giăng... khuất núi non. Chỉ tại người trần không nhìn thấu Riêng ta tin lắm, bạn luôn về Năm tháng đồng hành, cùng cứu rỗi Chia sẻ với đời, bao buồn vui...! Thắp nén hương lên, ta thầm nghe Từ trong sâu thẳm, lời trái tim Bạn bè nhắn nhủ từ bên ấy... Chữ TÂM luôn phải sáng trong lòng! HN 19/04/2007 Kiều Anh Hương
-
Tôi thích Bài thơ này, vì nó nói đúng lòng người ở lại. Cảm ơn bạn Bùi Thụy Đào Nguyên. Nhân đây KAH xin gửi tặng bài thơ "Bạn bè ta mãi còn" và cùng post lên chùm thơ chuyên mục "thơ ngẫu hứng...viết tặng bạn thơ" để nhiều người cùng đọc. BẠN BÈ TA MÃI CÒN Thân tặng những linh hồn bạn bè bất tử Chết không đồng nghĩa là hết ! Nếu trong tim ta, hình bóng bạn vẫn còn Dẫu Âm – Dương - cách biệt dòng sông lạnh Sương khói mờ giăng... khuất núi non. Chỉ tại người trần không nhìn thấu Riêng ta tin lắm, bạn luôn về Năm tháng đồng hành, cùng cứu rỗi Chia sẻ với đời, bao buồn vui...! Thắp nén hương lên, ta thầm nghe Từ trong sâu thẳm, lời trái tim Bạn bè nhắn nhủ từ bên ấy... Chữ TÂM luôn phải sáng trong lòng! HN 19/04/2007 Kiều Anh Hương
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.