Jump to content

Kieu Anh Huong

Thành viên
  • Số bài viết

    691
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    1

Mọi thứ được đăng bởi Kieu Anh Huong

  1. Xin được vô cùng cảm ơn các bạn đã sẻ chia; KAH tin rằng, nếu "người ấy" đọc được những lời bình từ những trái tim nhân hậu của các bạn thì ắt hẳn sẽ vợi bớt đi bao nỗi buồn, dẫu kỷ niệm đã xa vời như một áo ảnh... Có một điều chắc chắn, với những kỷ niệm buồn, lòng người quả thực khó mà nguôi ngoai và có thể KAH sẽ còn tiếp tục viết về nó, dù hay, dù dở, cũng là để trải nghiệm và nhấm nhí vị đắng-ngọt của tình yêu. Sau đây là một vĩ khúc như thế : XÁM HỐI Đột ngột ra đi... Rồi đột ngột trở về... Ta lại chém vào nỗi đau nơi trái tim em vừa khép lại Tên tội đồ kia, chính là ta, điên dại Ngươi còn cần chi trong hoang tưởng cuộc đời ? Chẳng cần chi - Lời xám hối muộn mằn Ta muốn gửi vào ngàn mây, lời gió: Hỡi Thiên thần của đời anh Kiếp này ta mắc nợ Xin để kiếp sau thân làm trâu ngựa Tim làm chuông đeo, chỉ lối tìm về Để cùng em, giữa ngát xanh trời đất Dựng đền thiêng và tôn thờ một trái tim Trái tim đầy bi tráng ... Quyền năng tạo hóa đã trao em ! 18/04/2007 KAH
  2. Bạn Vanlydochanh thân mến! Bài thơ Phản bội của KAH không hề đề cập đến sự phản bội trong tình yêu mà chỉ là sự phản bội trong cuộc sống đời thường, về nhân cách chung của một con người; Tuy vậy, nêu sđề cập đến sự phản bội trong Tình Yêu thì KAH xin tăng bạn thêm mấy câu này (coi như vĩ khúc của bài thơ) zậy: ...Không sợ lòng, Không sợ mề... Trong tình yêu sợ nhất Trái tim của người tình Không nhân ! Hi, hi... Vĩ khúc như vậy nghe được không. Nói rõ thêm: Không nhân, có nghĩa là trống rỗng; Không nhân, cũng có nghĩa không phải là con người.... Chúc bạn hạnh phúc! KAH
  3. KAH thực sự cảm ơn ban NHD, mọi thứ cũng OK hết. Để nhiều người cùng đọc thì tốt quá còn gì. Địa chỉ Email : Kieu_anhhuong@Yahoo.com; Lại nữa, nêu hứng bạn có thể gọi cho KAH qua số 0903435693; Nhất là khi nào ra Hà Nội thì nhớ kêu để KAH còn mời đi uông bia hơi HN (bia vốn nổi tiếng mà); Thân ái KAH
  4. Chào bạn Nguyệt Thảo! Bất ngờ quá vì vừa mới post xong ý kiến của KAH đến NHĐ thì mới đọc được ý kiến của Nguyệt Thảo; Cảm ơn bạn đã hiểu đúng ý của bài thơ và của KAH. Chúc bạn hạnh phúc và có nhiều bài thơ hay; KAH
  5. Bạn Ngô Hữu Đoàn thân mến! Trước hết KAH xin được cảm ơn bạn đã đọc thơ vì KAH biết NHĐ là một trong những "nhân vật" quan trọng của Diễn Đàn và có rất nhiều bàn viết hay. Thứ hai, bạn đã có những "bình luận" về thơ... Thú thật, viết bài thơ này là KAH đang tự vấn lại lương tâm của chính mình mà lẽ ra, cuộc đời đã hoàn oàn đổi khác, nếu như mình không quá "hèn yếu" trước một sự thật nghiệt ngã của cuộc đời... Trả lời và để làm sáng tỏ thêm mấy chỗ viết đậm của NHĐ, KAH chi có thể giải thích thêm như sau: - Sau cuộc chiến, đúng là KAH đã gặp người ấy và hai đứa đã thầm yêu nhau... và dĩ nhiên, kẻ phản bội tình yêu ra đi không một lời giải thích thực sự là rất "DÃ TÂM"-chí ít với người con gái cũng đang tin yêu minh thật lòng và mối tình đầu bao giờ chẳng là "TRONG TRẮNG". (Cần nói thêm rằng, "thời" của bọn mình, tình yêu thiêng liêng và trong trắng lắm; Yêu, dẫug chưa một lần cầm tay, nhưng độ đắm say có thể còn hơn nhiều lần so với tình yêu của một số ít thanh niên "thời nay" khi mà họ sẵn sàng chấp nhận sống chung trước hôn nhân; Cũng cần nói thêm rằng KAH không có ý bình luận về hiện trạng này của xã hội...) - Trong "cuộc tình" đó tác giả "không chạy trốn" có nghĩa là không phải buông xuôi tất cả, nhưng chí ít, tại thời điểm đó, hoàn toàn có thật một sự khủng hoảng tinh thần trước cái chết của những sinh linh bé nhỏ bởi những người bạn lính của chính tác giả đã dính chất độc màu da cam. KAH cũng đã từng sống trong vùng rừng trụi lá của đại ngàn Trường Sơn bởi chất độc màu da cam; Không có lý gì mình không bị phơi nhiễm; Chính vì vậy, hãy lặng lẽ rút lui để người mình yêu có một bờ bến mới tốt đẹp hơn êề hạnh phúc là cần thiết; Tuy nhiên, có thể sự hành xử này chưa thật "khôn ngoan" và âu đó cũng là thường tình với một người còn rất trẻ... - NHĐ có thể đọc toàn bộ bài thơ : “Vầng trăng Trường Sơn năm 2000” của KAH trong trang blog của diễn đàn hoặc trên 360 Yahoo (Kieu Anh Huong' Blog). Một lần nữa xin được cảm ơn bạn NHĐ và mong được thường xuyên trò chuyện cùng bạn! KAH
  6. LỜI CUỐI CHO EM Ước gì trở lại ngày xưa ấy... Để được yêu em đến hết mình Để trái tim em, luôn rộn nhịp Để tâm hồn anh, mãi an lành... Hà Nội, ngày 12/04/2007 Kiều Anh Hương
  7. GỬI MỘT NGƯỜI Thân tặng MP Chiều một mình qua phố Chợt, mênh mang nỗi buồn… Phố đông người qua lại Nỗi buồn càng nhiều hơn Cô đơn càng nhân thêm ! Trong dòng đời vội vã Ánh mắt nào lướt vội Nhìn ta, chút hững hờ ? Ước chi trong nắng xế Ta gặp lại dáng xưa Chút hương đồng gió nội Tuổi thơ, bao ước mơ ! Bây giờ em ở đâu Tình xưa còn, quên - nhớ Tóc nhuốm màu sương gió Mà tình có phôi pha ? Chiều một mình qua phố Chợt, mênh mang nỗi buồn… Phố đông người qua lại Nỗi buồn càng nhiều hơn ! Hà nội chớm đông rồi Hoa sữa thôi mời gọi Đêm, phố mòn, se lạnh Chợt nhớ thương một người Hà Nội 07.12.05 Kiều Anh Hương
  8. CÔNG CHỨNG CUỘC ĐỜI Mọi nỗi đau rồi sẽ qua đi Và thanh thản cùng tâm hồn, tự vấn... Đúng - Sai ư, thời gian là công chứng Bản sao cuộc đời, chẳng ai giống ai đâu ! Ta vướng chút ngô nghê... Trước con cáo già kia Sự trả giá là đương nhiên, đúng thế ! Nhưng bạn ơi, trước khi chụp dấu Để công chứng cho người, chớ vội... Quay mặt đi ! 12/04/2007 Kiều Anh Hương
  9. PHÍA SAU MỘT MỐI TÌNH Yêu tặng H Anh từ đại ngàn bước ra… Sau lưng là những cánh rừng đã chết Tuổi 25, bất ngờ gặp em Nụ hôn đầu, đắm say da diết… Nhưng định mệnh, nào đâu có biết… Anh phải rời xa, không một lời giải thích Em ngóng hoài, tăm cá bóng chim! Để rồi tan vỡ một tái tim ! Để rồi tan nát… một niềm tin Với em, vạn nghìn lần, anh đã chết Người lính ấy đã dã tâm cướp mất Tâm hồn em… trinh trắng tuổi đôi mươi ! Em khắc sâu... oán hận mối tình đầu. Hồ nghi cả thánh thần, trời phật... Nào đâu biết, trái tim anh cũng nghìn lần tan nát Bởi sự thật này, không thể nói cùng em !… Anh từ đại ngàn bước ra… Chất độc màu da cam, thấm sâu vào máu thịt Nhưng anh nào hay, nếu không có một ngày Chứng kiến nỗi đau từ người bạn lính Khóc chia tay đứa con đầu lòng, mới sinh Không tay, không mắt... Ngỡ hiển linh... quái vật đầu thai ?! Ôi, nụ hôn đầu đời đắm say… Đêm diệu huyền bỗng thành đêm hoang tưởng Vị ngọt đầu môi, bỗng thành chát đắng Những ngôi sao xanh, bỗng lịm tắt rồi... Không trốn chạy, nhưng anh đành phải quay lưng...? Đâu dám nói, bởi anh biết, trái tim em quá nhân từ, độ lượng Sẽ không thể bỏ mặc anh, khi từng tế bào đang dần lặng chết... Em có tội tình chi để phải chịu nỗi đau này ? *** Từ đại ngàn bước ra... Nơi tội ác đã bị phơi trần Nhưng không thể minh chứng cho tình yêu em nghìn lần sâu thẳm... Dẫu vẫn biết sự thật luôn nghiệt ngã ! Mà sao tim vẫn nhói đau ! Lửa đã cháy ngút ngàn Trường Sơn.. Lửa vẫn cháy ngút ngàn Trường Sơn... Dẫu màu xanh nhỏ nhoi, đang hồi sinh… loang lổ ! Dẫu vết thương đời, đang dần khoe sắc mới Nhưng với anh, Tình yêu em sẽ mãi mãi sẽ không còn Dẫu nụ hôn đầu đời em dành cho người lính Vẫn còn đây Những phút giây đắm say, run rẩy... Thiên thần ! *** ...”Ôi , Chiến tranh! Chiến tranh! Bạn bè ta, ngày nào... Ai còn, ai mất ? Bữa cơm quê một chiều Hội Lim Thằng Hùng ngồi khóc Thương ba đứa con Nuôi mãi không thành người Bởi chất độc màu da cam, Bởi di chứng của một thời sốt rét Bởi vết thương xưa dù nhiều năm liền vết Vẫn nhói đau giữa lòng đời...” (*) Hà Nội, ngày 12/04/2007 Kiều Anh Hương (*) Trích trong bài thơ “Vầng trăng Trường Sơn năm 2000” (KAH)
  10. Thơ người viết: Chỉ tại em chần chừ không chịu xuống Khi xe anh đã đỗ trước sân nhà Đêm diệu huyền và anh đầy ma lực Em mặc lòng để anh nhấn chân ga… Đâu biết rằng sắp tới một mùa mưa Chớp lửa, bão giông, giật tung giằng xé Anh của em rối bời che hai nửa Nửa của bây giờ và nửa ngày của xửa Thân chào bạn Hiền (Hiensamac: chắc là hiền khô?!) Đọc mấy câu thơ trên KAH thấy tâm trạng quá. Thường thì thơ khó lòng mà "giả bộ" làm ra tâm trạng được lắm. Thơ không dấu được vì thơ là cảm xúc. KAH xin chia sẻ với HSM trước hết là vì đoạn thơ rất tâm trạng này và cũng phải nói là hay nữa. Vì vậy không dễ để "hoạ" lại chút nào; Thôi thì cứ liều xem sao, may ra cũng là một "sức ép" thúc mình làm được chút gì chăng. Vậy KAH thân tặng lại HSM bài thơ sau nhé: (Tự đặt mình vào trong bối cảnh của khúc thơ trên) HAI NỬA VẦNG TRĂNG... Lòng anh chỉ bấy nhiêu thôi Đêm nay trải hết cho người tôi yêu Thương em giông gió quá nhiều Lỡ đường, đứt gánh, phiêu diêu...một đời Nửa xưa hay nửa hiện thời Cũng đều là nửa trăng thôi, khác gì ! Để anh làm nửa trăng quê Chắp tròn một ánh trăng khuya giữa trời Ma lực gì đâu, chỉ tại người Chị Hằng, Chú Cuội trêu ngươi thôi mà Để xe dựng lại sân nhà Để lòng ta lại cùng ta tỏ bày Bão giông, chớp lửa đêm nay Sao mà ngăn được men say tình đời ! 12/04/2007 Kiều Anh Hương
  11. TẶNG BẠN THƠ 1 Thân tặng KY Thi họa, họa thi, sao vui thế Bận công, công việc, sáng tới chiều May sao, thi hứng, lòng thêm hứng Giục ta vượt khó, khó chẳng nhiều !29/11/2006 TẶNG BẠN THƠ 2 Thân tặng THN,ĐVN-KY Nghe như đang giữa trời thu Chợt vang đâu đó sấm mùa giao nhau... Thu Hà Nội có hai màu ? Một xanh biêng biếc trên bầu trời cao Một vàng, những lá thu chao Tây Hồ nắng đổ, chiều xao xuyến lòng... Thu Hà Nội - nối Sài Gòn Nối Nam, nối Bắc, nối non nước...mình Thu Hà Nội, nối nghĩa tình Bỗng dưng thi hứng thêm nghìn lần hơn Ước sao có dịp kết giao Rượu mềm môi, thi tứ trào, con tim... 27/11/2006 KAH
  12. YÊU Thân tặng LVK Muốn Yêu là phải biết đau Đong chi vài giọt lệ sầu bạn ơi! Khi Yêu, ngỡ chỉ một người Yêu rồi mới biết cuộc đời đắng cay... Ta Yêu, dẫu thật đắm say Người ta, đâu tỏ lòng này mà than Đốt thơ ném hận nhân gian Tình thơ như thứ rượu tràn môi thôi Nhâm nhi chén đắng cùng tôi Nỗi buồn ắt hẳn sẽ vơi đi nhiều 22/11/2006 KAH
  13. Kieu Anh Huong

    THƠ MỚI VIẾT

    1. XUÂN Xuân, Thế mới thật là xuân ! Tết đến, có thơ đăng báo, Tết đến, có bạn xông nhà, Thưởng rượu ! Rượu cay, thơ say Mưa phùn, gió bấc Lửa xuân, Tình thắm đầu môi ! Em ơi, Đã hai mươi năm trôi Lỡ dại, làm dâu xứ Nghệ Có khi nào lòng em tự hỏi Vì sao ta lại có nhau ? Có phải, Vì thương anh, Dân “ba đời chằm lá..” Có phải, Vì thương anh, Đất “ba đời hiếu học…” Chắt từ củ khoai, củ sắn, Để thành người !? Thì ra, Trai Xứ Nghệ cũng rất hiền Biết kiếm cơm và vâng lời vợ ! Biết chăm con và rèn trí, đức… Chỉ mỗi tội, tính hơi “càu cạu” Quen nói to như gã vạn chài… Chỉ mỗi tội, Biết rượu đắng mà say Biết trầu cay mà không bỏ Biết nhiều thói hư, tật xấu Mà vẫn ham… Thương nhau, cho thắm đầu môi Dẫu đời vẫn “bạc như vôi”, mặc đời ! Xuân, Thế mới thật là xuân ! Tết đến, có Quê, có Tổ Tết đến, có Bạn, có Bè… Nhưng em ơi, Nếu tết, không Em Thì Anh sẽ chẳng còn gì Bởi vì anh chỉ là Chú Tễu Của riêng mình Em mà thôi ! Hà Nội 19.1.2006 2. ĐI TÌM SAPA Ơi Sapa mù sương ! Con đường nào dẫn ta về lại Đâu rồi phiên chợ đêm huyền thoại Tiếng khèn lá gọi bạn tình... Thấp thoáng sau bóng rừng Là sắc đỏ áo em, lửa cháy Thắp lên thành những bình minh... Ơi Sapa mù sương ! Lối mòn vẽ tranh vào mây Bóng núi mờ hoen biên ải Con đường nào dẫn ta về lại Phố xưa, thơm lừng thắng cố... Ngựa hý ngoài sân, Khèn vang, thác đổ Xoay tròn, xoay tròn, Mấy vòng, lượn quay Gọi nhau, quên cả trời chiều... Say ơi là say! Men theo bóng núi Nghiêng theo điệu khèn Người về tìm nhau... Tiếng khèn khao khát Đốt cháy bờ môi Những hoàng hôn trước mặt Sa pa, em và tôi !... Hà Nội 7/9/2004 3. TẾT DẬU 2005 Tết Dậu năm nay, nói chuyện gà Gà thời lắm loại, tây lẫn ta... Nuôi được vài con, chưa kịp gáy Dịch cúm tràn về, lăn quay ra... Nhiễu nhương thế sự, âu cũng vậy Tiêu cực trong ngoài, ai không hay Người tốt, người tài, chưa miễn dịch H5... “tái xuất” lại cuốn bay ! Muốn nghe gà gáy, gọi bình minh Người ơi, chớ vội “đại sát sinh” ! Muốn diệt giặc tham, không thể khác Khoanh vùng, phân loại, phải tường minh... Gà chết rũ rồi, còn dựng lên * Làm sao, ngăn được đại dịch điên... (Tham nhũng, ắt hẳn còn đất sống !) Năm gà, gà chết, lẽ tất nhiên ! Hà Nội- 02/02/05 4. BỐN MÙA Thu sang đã được mấy ngày Lòng còn vương vấn ngất ngây, nắng hè Thiên thanh, bỗng nhớ tiếng ve Nấu sôi trời đất, chiều quê, chạnh lòng… Rượu khan, giã bạn mấy tuần Ngẩn ngơ, lòng những bần thần, quên say… Hè ơi, tạm nhé, chia tay Phượng hồng cháy đỏ, bao ngày vấn vương ! Hết thu rồi sẽ sang đông Người ơi còn chút lửa lòng, khơi lên Giá băng chi, giọt mưa đêm Để câu hát cũ, môi mềm trong ai… Khổ đau… đợi một ngày mai Nhành xuân, sẽ trổ một đài thiên nhiên… Kìa em, chồi biếc nhú nghiêng Chạm vào tận đấy con tim… thẫn thờ ! Hà Nội, 8.2005 5. GỬI MỘT NGƯỜI Chiều một mình qua phố Chợt, mênh mang nỗi buồn… Phố đông người qua lại Nỗi buồn càng nhiều hơn Cô đơn càng nhân thêm ! Trong dòng đời vội vã Ánh mắt nào lướt vội Nhìn ta, chút hững hờ ? Ước chi trong nắng xế Ta gặp lại dáng xưa Ước chi trên phố cũ Bóng người thương hiện về… Bây giờ em ở đâu Tình xưa còn, quên - nhớ Tóc nhuốm màu sương gió Mà tình có phôi pha ? Chiều một mình qua phố Chợt, mênh mang nỗi buồn… Người xưa đi, đi mãi Để riêng ta, một mình ! Hà Nội 12.05 CẢM XÚC THÁNG MƯỜI ! Những ngày này ở Hà Nội, dòng người đang đổ về 30 Hoàng Diệu - ngôi nhà của vị đại tướng huyền thoại của Việt Nam và thế giới - đại tướng Võ Nguyên Giáp. Mỗi lần đi qua nơi đây, tôi như thấy lại bóng dáng của những người Mẹ, người Em, bóng dáng của những người lính "Anh Văn" năm nào đang bồi hồi tiến về Thủ Đô... Và cảm xúc Hà Nội giữa tháng mười lại trào dâng trong tôi ! Là một nhà thơ - và trước hết là một cựu chiến binh - người lính của "Anh Văn" năm nào, tôi không thể không viết... Xin được gửi đến mọi người bài thơ kính viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp ! CẢM XÚC THÁNG MƯỜI ! Kính viếng hương hồn Đại tướng Võ Nguyên Giáp ! “Không thể nói trời không trong hơn Và mắt em xanh khác ngày thường…”* Trong dòng người lặng im xếp hàng về kính viếng Có bóng hình bao người lính năm xưa !… “Cảm xúc tháng mười !” – hình như vẫn vẹn nguyên Chợt âm vang trong trái tim mỗi người con Đất Việt Đại tướng Võ Nguyên Giáp kính yêu ơi ! Người không thể nào chết được ! Chúng con vẫn theo chân Người đi gìn giữ non sông ! Tháng mười năm nay, thu se lạnh con tim Cả nước lại hướng về Hà Nội Trong dòng người rất dài xếp hàng về 30 Hoàng Diệu Ta như thấy rất rõ bao bóng hình người lính “Anh Văn” !… Ta như thấy rất rõ bao bóng hình những người Mẹ, người Em Năm mươi chín năm xưa đang tiến về Hà Nội Để ca khúc tháng mười chợt vút cao chói lọi Tiễn đưa Người về với Quê Hương ! “Cảm xúc tháng mười !” – hình như vẫn vẹn nguyên Cùng giọt lệ buồn vui nhân thế Đại tướng Võ Nguyên Giáp kính yêu ơi ! Người không thể nào chết được ! Trong trái tim Việt Nam, Người đã hóa niềm tin ! Hà Nội, ngày 9.10.2013 Kiều Anh Hương *Lời ca khúc : “Cảm xúc tháng mười” - Nhạc Nguyễn Thành, lời thơ Tạ Hữu Yên
  14. TỈNH GIẤC Tặng CMMQP 5 giờ chuông réo gọi Tỉnh giấc, Ngẩn ngơ... Nhớ một người Trong mơ! Đành thôi, vùng dậy Lại khăn gói… 16 giờ lặn lội Việc đời, cơm áo Chửa ngoai nguôi một ngày Đã mệt nhoài… Lại tối thui bầu trời Hai khuôn mặt già nua Cũ rích, Nhìn nhau qua quýt bữa ăn cuối ngày… Gà lên chuồng Chó lim dim ngủ Lên giường Đợi tiếp Trong mơ em lại đến… Năm giờ chuông réo gọi Ngọt ngào Tỉnh giấc Tôi say! 16/11/2006 KAH
  15. TÌM VỀ CÕI XƯA Thân tặng HSM Canh cua, cà nén, muối vừng Hàn vi một thuở, xin đừng quên nhau Hạt mưa da diết rơi mau Chơi vơi men rượu... biết đâu đất trời Dẫu "tim lỗi nhịp mất rồi..." Đường xưa lối cũ một thời sao quên? Thánh ca buồn vọng trong đêm Khẩn cầu ơn chúa lòng lành vị tha... Hãy tìm về cõi quê nhà Trái tim loạn nhịp vẫn là trái tim Căng lại giây, chuẩn lại đàn Khúc ca xưa lại muôn phần lắng sâu... 11/04/2007 KAH
  16. GẶP NHAU] Thân tặng KY Bất ngờ gặp nhau trên mạng Thấy nhau… mà chẳng thấy hình Ngỡ như gặp người thân ấy Rộn ràng, thơ viết bâng khuâng… Ước gì hình được đối hình.. (Người ơi, chắc không quá khó?) Yêu thơ, kính người, chia bút Thơ viết vì thơ cũng vì…nhau! Ước chi thanh được đối thanh Sớt chia bao điều…bĩ cực Yêu thơ, kính người, lời chúc ..thái lai, luôn ở bên mình ! Hà Nội, 2006 KAH
  17. BÀN TAY YÊU THƯƠNG Thân tặng Long Shita Tình yêu trong lòng bàn tay Ta vẽ, ta xây, ấp iu bao mộng đẹp Ơi những ngọn cỏ lành… Sợi tóc nào vương thành nỗi nhớ Giọt nắng nào đỏ hoe thêm đôi mắt Cồn cào nỗi nhớ không tên ! Đôi môi nào chúm chím tươi xinh, Lời thì thầm muôn đời không có tuổi ! Ngọn gió nào thổi vào sâu thẳm Cháy lên thành ngọn lửa thiêng ! Hãy nắm chặt bàn tay yêu thương! 11/04/2007
  18. Đọc thơ Tulipdenus, tinh ý ra cũng cảm nhận được khá nhiều điều. Tuy vậy, mình xin không bình thơ; Chỉ tặng lại bạn bài thơ sau (mình cũng đã post lên mục Thơ trẻ rồi!). Chúc bạn hạnh phúc. MÀU HOA ĐEN Thân tặng Tulipdenus Màu hoa đen, chắc buồn lắm nhỉ ? Ta cố hình dung khuôn mặt một người Xuyên không gian, những nhà ngoại cảm Đọc thấu kiếp đời hư ảo, trước sau… Màu hoa đen, dương gian sầu đau ? Ta cố lắng nghe thầm thì trong giọng nói Hình như có vô vàn khí nhạc Xuyên thời gian, tâm thức gọi chơi vơi… Màu hoa đen, ong bướm thôi bay Dẫu nhụy mật vẫn ứ tràn, đài các… Ta cố thôi miên, dụ người đời đi kiếm mật Nhưng bàn chân, vô định giữa nhân gian ? Hóa ra, có những giọt nước mặt đang rơi… Ta chợt nhận ra bởi vị nồng, mặn chát. Và hơn thế, thêm nhiều mùi hương, lạ Lũ bướm, ong tầm thường, Chẳng dễ gì nhận ra…! 30/03/2007 Kiều Anh Hương
  19. MÀU HOA ĐEN Thân tặng Tulipdenus Màu hoa đen, chắc buồn lắm nhỉ ? Ta cố hình dung khuôn mặt một người Xuyên không gian, những nhà ngoại cảm Đọc thấu kiếp đời hư ảo, trước sau… Màu hoa đen, dương gian sầu đau ? Ta cố lắng nghe thầm thì trong giọng nói Hình như có vô vàn khí nhạc Xuyên thời gian, tâm thức gọi chơi vơi… Màu hoa đen, ong bướm thôi bay Dẫu nhụy mật vẫn ứ tràn, đài các… Ta cố thôi miên, dụ người đời đi kiếm mật Nhưng bàn chân, vô định giữa nhân gian ? Hóa ra, có những giọt nước mặt đang rơi… Ta chợt nhận ra bởi vị nồng, mặn chát. Và hơn thế, thêm nhiều mùi hương, lạ Lũ bướm, ong tầm thường, Chẳng dễ nhận ra đâu…! 30/03/2007 Kiều Anh Hương
  20. MẸ TÔI (Hay: Bữa cha đi xa…) Thân tăng AL Bữa cha đi xa Mẹ thường lặng im... Đêm tạc bóng lên tường nhà Trước ngọn đèn dầu lay lắt gió… Bữa cha đi xa Mẹ thường thẩn thơ… Bếp chiều nguội lạnh Sóng biển vỗ ở cuối chân trời Nhưng sóng lòng đang đánh vào nơi sâu thẳm nhất Nỗi nhớ nghìn lần cấp số nhân! Tôi biết rõ cảm giác khi rơi từ một nhành cây Xuống mặt đất Hẫng hụt đến khôn cùng… Nhưng vẫn còn điểm tựa Mẹ đang rơi vào trong trống vắng Không có điểm dừng, dẫu muốn nhận một nỗi đau.. Bữa cha đi xa Lũ chúng tôi đêm về, thường vây quanh lấy mẹ Hơi ấm truyền từ sức trẻ Có đỡ phần nào không, ơi mẹ kính yêu? Thế mới hiểu, Những nỗi niềm thầm kín, thiêng liêng “Nhà ai đơn côi, mái lá…”* Mẹ lớn lao hơn rất nhiều Bao điều ta vẫn tưởng Tôi trông lên vời vợi bóng hình Mẹ tôi ! ------------- *: ý thơ của Aily HN, 28/03/2007 Kiều Anh Hương
  21. NGHĨ VỀ MƯA Thân tặng AL Mưa. Buồn. Nhưng mưa cho ta nhiều thứ Ví dụ: Sáng nay có vụ nổ Lửa cháy cả bể dầu Hẳn có lời nguyện cầu Mưa, mưa ơi, mau tới! Mưa. Buồn. Nhưng mưa cho ta nhiều thứ Ví dụ: Mấy tháng rồi nắng lửa Đài báo lại cháy rừng Hẳn có lời nguyện cầu Mưa, mưa ơi, mau tới! Mưa. Vui. Có chứ Những khi ta bên nhau Thi, đếm mưa... từng giọt Ai yêu ai nhiều hơn?! Ôi, Mưa rơi! mưa rơi! Buồn vui, đời vẫn thế Chỉ có tình yêu thôi Mới tái sinh mọi nhẽ... Giọt mưa chẳng vô tình Như em chẳng vô tình Mênh mông Lời trái tim! 28/03/2007 Kiều Anh Hương
  22. THIÊN THẦN CỦA TÔI Thân tặng AILY Có một Thiên Thần nhỏ Bay lượn dưới bầu trời Hóa thành những nguyên tử Đốt cháy một góc trời... Ơi Thiên thần xinh tươi Ta cũng đam mê lắm Bao vi hạt trên đời Tạo nên ngành hóa học Này đây, những giọt dầu Đang cháy lên khát vọng Nếu người cần, xin tặng Thắp chút lửa với đời... Trong sâu thẳm hồn người Phân tử nào sâu lắng Nguyên tử nào cháy bỏng Thành chuỗi hạt lung linh... Ta chỉ có trái tim Yêu thiết tha cuộc sống Chỉ tấm lòng độ lượng Muốn chia sớt với người Hãy yêu cuộc đời này Không chỉ vì cơm áo Hãy yêu cuộc sống này Không chỉ vì tiền bạc Những trang thơ ngào ngạt Cất cánh những Thiên Thần... 28/3/2007 KAH
  23. SOI LẠI MÌNH Thân tặng Flying Angel Không phải tại ai, chỉ tại bóng đêm Bóng đêm che khuất lối Đuổi theo mà chi, Bóng đêm chỉ là ảo ảnh Soi lại chính mình em sẽ gặp bình minh! Không phải tại ai, chỉ tại nước mắt thôi Nước mắt, buồn vui đều thế... Lăn lăn hoài, rồi thì khô cạn Soi lai mình, em sẽ gặp Những giọt nước mắt vui! Không phải tại ai, chỉ tại chiếc nhẫn rơi Chiếc nhẫn rơi, thường khi em tắm gội Nước xà phòng thổi thành bao bong bóng Bong bóng vỡ rồi. Em thấy rõ chính mình hơn ! 28/03/2007 Kiều Anh Hương
  24. HỒI ÂM TỪ PHÍA BÈ BẠN: ĐÔI ĐIỀU CẢM NHẬN KHI ĐỌC ”NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG” Kỹ sư.Nguyễn Huy Hoàng Phó GĐ Tổng kho xăng dầu Đức Giang Hà Nội Tôi rất vui khi được anh tặng thơ, dù chỉ là bản thảo với mươi bài trong số hơn 50 bài trong tập thơ ”Những dòng chảy vô thường” mà anh định cho ra mắt vào năm 2004... Thơ anh chân tình, giản dị - nó cũng như chính con người anh trong phần tự bạch. Với một chủ đề viết về những người lao động đang làm việc tại Tổng công ty xăng dầu Việt Nam. Bằng niềm đam mê với thi ca, bằng tình yêu đích thực với bạn bè, anh em, đồng chí, đồng đội – anh vừa lao động sáng tạo hoàn thành nhiệm vụ được giao, lại vừa cống hiến bằng trí tuệ, bằng tâm hồn và bằng cả trái tim cho những người lao động của Petrolimex - một món ăn tinh thần quý báu. Với những nỗ lực của mình, anh trở thành một con người lăn lộn và từng trải, đặt mình trong mọi hoàn cảnh : dù là lúc trực đêm trên đất Sài Gòn vừa giải phóng, đón những chuyến hàng từ nước Nga Xô Viết, hay những lúc ngồi nhâm nhi tách cà phê đặc sánh Ban Mê, thưởng thức cái đẹp nguyên sơ của vùng đất Tây Nguyên chòng chành trong mắt người thiếu nữ. Đó là những lúc nảy ra những ý thơ mới và đó cũng chính là lúc anh thấy mình là một giọt xăng, giọt dầu thực thụ. Những ngày nơi chiến trường, với 5 năm 6 tháng cùng Trường Sơn, anh đã có tập thơ ”Gặp lại tuổi hai mươi”. Những gì viết trong tập thơ này, anh vẫn chỉ cho là “tiếng tơ lòng của riêng mình thôi”. Anh nói vậy làm tôi chợt nghĩ về những năm tháng ở chiến trường. Với tôi, cũng chỉ vừa tròn 5 năm : Đã cũng 5 năm tuổi lính tròn. Đã từng leo dốc vượt Trường sơn. Đã xông khói lửa ngày chinh chiến. Đã cũng hiên ngang giữa Sài Gòn! (Nguyễn Huy Hoàng) Sau những hồi ức về “Tuổi 20”, anh tiếp tục quân hành 25 năm trên đường lớn, để được làm một giọt xăng, một giọt dầu lấm lem năm tháng và xưa như trời đất : “Tôi là giọt xăng Tôi là giọt dầu Lấm lem năm tháng Xưa như đất trời... Người thương, kẻ nhớ, Người cần, kẻ chê Bao năm vẫn thế Cũ như ngày xưa...” (Tự khúc-Kièu Anh Hương) Như vậy, với 25 năm rong ruổi, anh đã có đủ được các mùi vị cuộc đời, vững vàng trước thử thánh, vẫn giữ được bản chất của mình; Từng bước, từng bước đi, anh đang tự hoàn thiện mình! Lần thứ hai, trở lại giảng đường đại học, được trở lại thời sinh viên, anh cũng vẫn không khỏi lặp lại cái tâm trạng của những người lần đầu tiên bước vào cổng trường đại học : “ Ta trở về một thời sinh viên Đếm lá rụng đầu nhà cê một (C1). Đếm bước chân thầy, mỗi lần lên lớp Đếm từng ngày thi... đang xích lại gần!..” (Trở lại giảng đường-KAH) Có thể việc đếm lá rụng, đếm bước thầy đi, đếm từng khoảng thời gian đến ngày thi là dấu hiệu của một sự mong mỏi, của sự cố gắng vươn lên tới đích - để làm một giọt xăng, giọt dầu “biếc xanh như thể sắc trời giữa thu”. Đó cũng là một sự khẳng định mới. Có lẽ trong sự khẳng định ấy anh còn có một sự khẳng định khác, đó là sự “tôn sư trọng đạo”, một truyền thống tố đẹp “uống nước nhớ nguồn” của người Việt Nam: “những bụi phấn li ti” được chắt lọc ra từ lồng ngực thầy cô, tiếp sức cho anh nhận tấm bằng Thạc Sĩ hoá dầu, đứng vào đội ngũ những người có trình độ, học vị cao của Tổng công ty! Thơ anh đã đề cập đến nhiều địa danh, có khoảng không gian và thời gian vừa đủ – có hiện tại, có quá khứ và có cả tương lai; Có những suy luận logic và có cả một chút tâm linh; Có những vật thể, từ cái bé nhất là bụi phấn li ti đến cái lớn nhất là lâu đài trắng – biểu tượng bền vững của Petrolimex – nơi “đất linh kiệt sẽ nảy chồi nhân kiệt”. 25 năm qua, cuộc đời anh, thơ anh đã gắn liền với sự tồn tại và phát triển của Petrolimex. Với tình yêu đích thực, anh đã reo lên ngợi ca những người lao động trong ngành, tôn vinh những giá trị to lớn của dòng chảy xăng dầu mà anh chỉ là một giọt trong số đó. 25 năm xông pha, lăn lộn nhưng vẫn giản dị, yêu đời và cởi mở, hoà đồng với mọi người cùng những dòng đời thơm thảo : “ Tôi – bạn, bạn – tôi Không gì ngăn cách Hãy chảy vào nhau Lòng đời thơm thảo...” (Tình bạn-KAH) Với cái nhìn biện chứng ”Có ai tắm được hai lần khi dòng sông đang chảy”. Biện chứng trong sự phát triển, anh đã tiên đoán toà lâu đài trắng rồi có lúc sẽ “Nhỏ nhoi ẩn giữa đời thường”. Nhưng từ cái nhỏ nhoi ẩn giữa đời thường ấy, với một chút tâm linh và khả năng phán đoán nên từ hơn 10 năm trước anh đã thấy “Những chồi nhân kiệt” để chứng kiến hôm nay Tổng công ty hùng mạnh thêm xiết bao! Hôm xưa hồi hộp thức đêm trên bến Nhà Bè chờ tầu Nga thì hôm nay ta đã có những hải đoàn mang tên Petrolimex đủ sức vượt đại dương mang những giọt xăng, giọt dầu “xưa như trái đất” về “thắp sáng những niềm tin ... thành nỗi khát khao hơn người”! Lịch sử là sự nối tiếp những chuyển động, những cuộc đổi mới. Mỗi khi thấy đơn vị mình có một sự đổi thay, đặc biệt là những bước ngoặt đánh dấu sự trưởng thành, lớn mạnh, anh như thấy mình được lớn lên theo (mà không lớn lên theo sao được khi cuộc đời mình đã gắn liền với ngành như một định mệnh – cái nghiệp “trời cho”) và không thể không vui sướng, không thể không tự hào: “ Ngập ngừng đếm bước chân dưới phố Ngỡ ngàng nheo mắt nhìn lên... Có thể nhà ta còn dột nát Nhưng lẽ nào không vui, khi phố mình đẹp hơn! ..” (Hạnh phúc hôm nay-KAH) Ừ phố mình đẹp hơn khi nhà ta còn dột nát đã là một niềm vui thì khi Tổng công ty có nhà mới, con trai mẹ cũng mặc áo mới, làm sao sáng nay mẹ không ngắm, không cười “rung gác xép”! Còn gì hạnh phúc hơn khi mỗi niềm vui, ngoài phần bè bạn anh còn được sẻ chia từ tình mẫu tử! Đổi mới cũng đồng nghĩa với sự tiến lên không ngừng, mỗi khi có dịp là anh tự ngắm mình, tự đo lại chính mình để vượt lên thôi vì mùa xuân là ở trong tim! Với tư tưởng đổi mới và luôn đổi mới, khi cái “áo cũ sờn rồi, quyết giũ bỏ đi” để “muôn dặm giang sơn, ngựa ô tung bước”. Điều anh muốn tâm sự nhiều hơn, muốn nói nhiều hơn đó chính là thông qua những vần điệu ”Sắc sắc, không không” để có thể nhìn nhận một cách đầy đủ nhất dòng chảy của đời thường mà lại là vô thường! Anh đắm mình vào dĩ vãng để tìm lại khởi nguồn xa xưa của những giọt xăng dầu: “Tìm lại khởi nguồn xa xưa, Đâu những giọt xăng, Đâu những giọt dầu, Tháng năm đang lặng thầm tuôn chảy...” (Những dòng chảy vô thường –KAH) Thấy cội nguồn của dòng sông La quê anh bắt đầu từ Ngàn Sâu, Ngàn Phố về tắm mát đời anh tuổi ấu thơ để rồi anh có những dòng thơ lai láng suốt trên 30 năm nay. Anh cũng thích khảo sát dòng sông Hồng - cái dòng sông đỏ, có những lúc gầm réo như tiếng thét của Thuỷ tinh, nhưng lại cũng đã lặng thầm bồi đắp những hạt phù sa nên những bãi đất trù phú ven sông, trong đó có làng quê - nơi sinh ra người vợ yêu dấu của anh. Và từ nơi rất xa, tận gần đầu nguồn ấy có Sơn La, Tạ Bú những cái tên sẽ làm rực sáng bao con tim, soi sáng cả một vùng rộng lớn Tây Bắc đang tiếp theo ngọn lửa từ giọt xăng giọt dầu hôm nay... Đọc thơ anh tôi thấy mình như vui hơn, phấn chấn hơn và tự hào hơn bởi mình cũng là một trong những giọt xăng, giọt dầu trong dòng chảy Petrolimex. Tôi cũng yêu từng giọt xăng, giọt dầu, tôi yêu tất cả những thứ đã làm nên giọt xăng, giọt dầu đó và trở thành một dòng chảy không ngừng nghỉ. Tôi yêu những con tầu, những bến cảng, những kho tàng, những chiếc xe và những cửa hàng v.v....yêu những người lao động Petrolimex. Tất cả họ và những thứ tôi yêu khi kết hợp lại đã trở thành một hãng xăng dầu Petrolimex Việt Nam. Chỉ tiếc rằng những điều đó đang thôi thúc trong lòng, đang giục giã con tim tôi mà chửa cất được thành lời, ví như sự vụng về đứng trước những người con gái đẹp: Anh không biết viết dòng thơ tình. Chỉ ước được nhìn nụ cười xinh. Cô gái Đức Giang xăng dầu ấy. Thu hình em vô trái tim anh. (Thơ Nguyễn Huy Hoàng) Có lẽ vì chưa được đọc hết 50 bài của tập thơ và quan trọng hơn là chưa từng làm cái công việc nhận xét, phê bình một tập thơ nào nên tôi cũng chưa thể cảm nhận một cách đầy đủ và toàn diện bức tranh mà tác giả đã khắc hoạ, cũng chưa đọc hết được ý định của tác giả, đồng thời cũng chưa thấy hết được cái cái đẹp, cái hay - những âm thanh, những vần điệu có nhạc trong thơ anh. Văn học là nhân học và thơ cũng là nhân học! Những câu thơ, bài thơ anh viết về con người đang hàng ngày sát cánh với anh để dần dần hình thành nên những lớp người mới Petrolimex “Trách nhiệm, Tri thức, Văn minh”. Đọc thơ anh, tôi ngỡ anh không chỉ là một người có trọng trách làm công tác quản lý trực tiếp về kỹ thuật xăng dầu mà còn có một con người nữa trong anh, đó là một người chính trị viên của một một đơn vị trong một đoàn quân. Giá như có thêm những vần thơ về những người đang trực tiếp vận hành hệ thống quản lý, hệ thống thông tin, công nghệ.... trên tất cả các lĩnh vực để hàng ngày tiếp tục đưa những dòng xăng dầu đang “âm thầm tuôn chảy vào từng huyết quản của nền kinh tế nước nhà”, góp phần làm nên thắng lợi ngày càng to lớn trong cuộc đổi mới, làm nên “lẻ nghìn cổ tích” về ngành xăng dầu Việt Nam, về Petrolimex. Giá như có thêm những vần thơ về truyền thống của Petrolimex Việt Nam, đặc biệt là sự đóng góp xứng đáng của những đơn vị anh hùng trong thời kỳ kháng chiến cũng như trong thời kì đổi mới, tô điểm thêm vẻ đẹp, sự hào hùng của đại gia dình Petrolimex chúng ta... Hôm nay trên đường tiến lên công nghiệp hoá, hiện đại hoá (mà xuất phát điểm từ những chiếc áo nay đã “sờn cũ”) mỗi ngày mỗi đổi mới. Trong mỗi chiếc áo “sờn cũ” ấy có thể vẫn còn những giá trị tốt đẹp mà chúng ta đang kế thừa. Nếu nó cũng rung lên thành vần, thành điệu thì hẳn sẽ nâng giá trị của tập thơ đúng như sự trông đợi của những người đang chờ quà tặng “ Những dòng chảy vô thường” – Thơ anh: Kiều Anh Hương - Kiều Đình Kiểm!. Đêm Sài đồng ngày 15-19 tháng 10 năm 2003. N.H.H
  25. 51. MẸ Một đời nghèo đói, tha hương Mồ hôi chan bát cơm thường, nhạt tênh... Gánh rau lửng sáng, từ đêm Gầy hao, dáng Mẹ tảo tần bán mua Oằn cong, gánh nợ bốn mùa Một đời Mẹ trả hết chưa. Cơ hàn ? Chợ đêm, nơi đó vẫn còn Khoảng không tĩnh lặng, xoáy tròn dấu xưa… Bây giờ, hơn cả ước mơ Nhà lầu, cơm áo... đủ vừa, mười mươi Bây giờ, con cháu nên người Mong sao chín suối, ngậm cười, Mẹ vui ! Hà Nội tháng 7.2004 52. ĐẤT NƯỚC... 1. Đã đành, Mẹ phải dứt áo ra đi Khi Đất Nước chìm trong nô lệ Tất cả bỗng trở thành hành khất Sau một đêm thức giấc Xác người chết đói, tấp đầy hiên... Đã đành, Mẹ phải dứt bỏ ruộng vườn, tổ tiên ? (Cha vẫn biệt tin kháng chiến..) Tay xách, nách mang... đứa ba, đứa bảy Chị tôi ngơ ngác biết gì ... 2. Nào có sướng chi nơi đất khách quê người Lần hồi cháo rau, nuôi nhau khôn lớn Đến ngày sinh của con Mẹ cũng không còn nhớ được Huống chi là Đất Nước Đất Nước- nào con có để chôn rau ? Con bỗng thành kẻ hành khất bơ vơ Một doi đất nhỏ thôi Cũng không có để tháng ngày cày xới Miếng cơm ăn, cũng lắm khi lầm lũi Nhưng, Mẹ vẫn là Mẹ kính yêu ơi ! .... 3. Máu đã đổ và xương đã rơi Dẫu không có mặt trong trận cuối cùng - Trận Điện Biên lừng lẫy Nhưng cha tôi không hổ thẹn, một đời trai phiêu bạt; Chỉ tiếc cho tấm huân chương sau ngày độc lập Cha không kịp đeo dẫu chỉ một ngày... Con lặng lẽ ấp lên trước ngực Nơi chiếc ảnh thờ nghi ngút khói hương Thành kính !.. 4. Đất nước bây giờ Ta đã có để chôn rau Cho các con tôi lớn lên, bền gốc Dù ở bất cứ nơi nào trên khắp năm châu... Thì Đất Nước luôn vẫn ở trong tim, bền chặt ! Con ơi ! Đất nước không sợ đói nghèo Chỉ sợ vàng son không thật... Vậy nên các con phải gắng sức, Bền tâm học hành... Để xứng danh con Hồng cháu Lạc Dựng xây đất nước- quê hương ! 5. Đất nước ! Xin đừng thêm một lần xẻ chia, Xin đừng thêm một lần cúi đầu nô lệ Xin đừng thêm một lần xương rơi và máu đổ Xin đừng thêm một lần... Để các con tôi phải dứt áo ra đi Lầm lũi tìm từng doi đất, Chôn rau ! Hà Nội, 1990-2004 53. THĂM CHÙA ... Ngôi chùa nhỏ, cạnh nhà em Tuổi thơ, gánh cả ao sen lên chùa... Chòng chành, sớm nắng, chiều mưa Khói hương ai thắp, hư vô cõi trần ? Chùa chiều, héo hắt ngoài sân Có người lãng đãng, tần ngần, muốn thăm... Nén hương dâng chút thành tâm Buồn thương nhớ bạn tri ân một thời... Sư thầy nhặt cánh hoa rơi Nam mô... kính khách thăm nơi cửa thiền Bỗng giật mình, bạn “thuyền quyên..” “Lá diêu bông...” đã rơi nghiêng, mất rồi ! Cánh sen, chờ tím một một đời Thôi đành dâng trọn, người ơi, cõi chùa... Biết đâu, còn kẻ mong chờ Nhân duyên không định, cõi bờ cách ngăn... Nam mô di đà phật... chào anh Chùa chiều sao bỗng chạnh lòng quá thôi ! Người về, lay lắt mưa rơi Giọt thương, giọt nhớ kiếp đời chúng sinh ! Chùa quê, Hà Tây, 2004 54. KHÔNG GIAN ẢO Ta bỗng dại khờ như thuở đôi mươi Say đắm đi tìm người yêu trên mạng Một không gian vừa thật vừa ảo Vừng ơi ! sao em không hiện ra ? Mỗi chiều về hay mỗi sớm mai lên Trong dòng người ngược xuôi trên phố Anh thầm gọi, có phải em không đó Mà sao như lạ, như quen ? Thì ra, cuộc đời vẫn cứ đẹp xinh Khi tâm hồn ta cất cánh... Hãy để anh đón em trong một chiều đầy nắng Em ơi, mùa thu Hà Nội đang về ! Hà nội, tháng 8.2004 55. TRỐN TÌM Thân tằng HT Thuở còn thơ, ta từng đuổi bắt nhau Trong những trò chơi trốn tìm, con trẻ Bắt được rồi, nhưng em lại khóc Bởi cho rằng, vì anh “ăn gian” ! Thôi thì, tại vì anh ăn gian ? Ta lại bắt đầu trốn tìm lần nữa Anh giả bộ lơ ngơ để em “chộp” được Sướng quá đi thôi, khi thấy mắt em cười... “Năm tháng rồi, năm tháng cứ dần trôi...” * Anh phải xa em, vào tận trời Nam đánh giặc Những đêm luồn rừng, Những ngày dầm mình trong nước lạnh... Phút chờ lệnh công đồn, Càng thương nhớ em hơn ! Còn bây giờ em đang ở đâu ? Hết nửa đời rồi, anh lại đi tìm một nửa Rất muốn lơ ngơ như thuở nào, để em “chộp” được Mà sao, khó lắm người ơi ! Chẳng biết Em có dám cùng tôi Chơi tiếp cái trò chơi **, con trẻ ! Hà Nội, ngày12/08/2004 *. Trích trong bài thơ : Tặng em gái Ngọc Hà, KAH ** Trò chơi :”Tìm bạn trăm năm” trên mạng 56. KHẮC HỌA QUẢNG BÌNH Quảng Bình ơi, Đồng Hới của ta ơi ! Ta lại về đây, sau bao tháng ngày thương nhớ Đâu rồi Quán Hàu xác xơ đạn lửa, Đâu rồi đôi bờ Sông Gianh, nham nhở Bóng em tôi chìm trong khói bom thù... Chẳng hy vọng gì sau ba chục năm ròng Ta sẽ tìm lại được, bóng hình em xưa, cũ (O dân quân và Anh pháo thủ...) Nhưng chúng ta sẽ mãi bên nhau như lịch sử lâu bền... Kho xăng dầu Petrolimex Quảng Bình Sau ba mươi năm, anh lại về đây góp mặt Bên dòng Sông Gianh tím biếc Chợt nhớ quá chừng bóng dáng em tôi. Ta khắc dấu Quảng Bình vào trong trái tim Bởi bóng hình Em những tháng năm bất tử ! Đồng Hới 26/7/2004 57. CHÂN DUNG Kính tặng anh T. Bởi yêu người, nên Anh vẽ chân dung Hồn thi sĩ ẩn trong từng phác thảo Khuôn mặt nào khiến lòng Anh thao thức Phối sắc màu, tạo dáng mai sau... Bắt chước Anh, Tôi họa bức chân dung này Chợt nhận ra một điều vô cùng xưa cũ Khuôn mặt thật của con người Luôn nằm sâu trong đáy mắt Không lời đường mật nào có thể làm mờ hoen Không thứ bạc vàng nào có thể khiến ta chói loà khuất, lấp ... Hãy nhìn sâu vào trong từng đôi mắt Bằng chính trái tim con người Lời mách bảo nhiệm màu sẽ hiển hiện Chẳng cần tô điểm nhiều đâu ! Bởi thế, trong bức chân dung này đây, Tôi vẽ, Chỉ có đôi mắt Anh thôi Thẳm sâu – Trí tuệ ! Hà Nội 04/04/2004 58. CÂY ĐẠI THỤ VÀ LÂU ĐÀI TRẮNG Cây đại thụ đã bao nhiêu tuổi ? Chỉ riêng mình cây biết rõ mà thôi Thân cứng cáp, tay xòe tán rộng Như muốn chở che, ban phát lộc cho đời Vẫn biết “cây cao, bóng cả” một thời Sừng sững trước cửa tiền : Khâm Thiên, số Một Như thể là một phần của cuộc sống Tất yếu, không thể đổi thay ! Nào ngờ, lá rụng – một ngày Cây đại thụ kính yêu không còn nữa ! Hỏi vì sao, không ai nói được Chỉ riêng mình cây biết rõ mà thôi ! Lâu đài trắng, bỗng dưng cao hơn Lặng lẽ đặt dưới chân mình Một đài bia tưởng niệm(*) Để ghi nhớ chiến công bao người đã ngã xuống Từ nơi đây ! Thì ra, cây cũng như người, Biết rõ lẽ đời, sống chết ! Biết đâu là điểm dừng, Bởi mọi ánh hào quang đều có ngày lịm tắt Đến như Thần Gióng chân quê Cũng biết lúc phải bay về Trời Để lại nỗi nhớ muôn đời Một dáng hình Thánh Nhân nơi trần thế... Không có gì là bất biến Thế gian này, vốn đã quá mênh mông ! Tôi rất buồn và lặng ngước nhìn lên Trước một lâu đài sừng sững ! Lâu đài Trắng ở Số Một – Khâm Thiên ! Và suy tưởng : Về một đài bia... Về một đời cây... Về một đời người... ! Hà Nội 24/08/2004 (*) Có một sự trùng hợp đến kỳ lạ : trước ngày lễ gắn biển (ngày 15/07/2004) "Di tích lịch sử cách mạng kháng chiến Nhà Dầu Shell - Số 1 Khâm Thiên" ngay dưới gốc cây đại thụ nói trên thì cây đại thụ bỗng dưng bị chết. 59. HÃY ĐỂ NƯỚC MẮT ĐƯỢC TUÔN RƠI Lạ kỳ thay những khi nước mắt rơi Ta bỗng thấy lòng mình thanh thản quá Ký ức chiến tranh luôn hiện về mọi lúc Trong những giấc mơ... Trong mỗi trang đời... Sáng nay, bỗng nhận được một “tin vui” (*) 300.000 chiến sĩ vô danh, sẽ nhận lại tên mình Như ngày đầu tiên xếp hàng, điểm danh trong quân ngũ Càng thương hơn bao anh hùng liệt sĩ Đã vĩnh viễn ra đi không để lại chút di hài... ?! Cảm ơn các nhà khoa học, nghìn lần... Đã âm thầm gọi tên, đánh thức bao cuộc đời trai trẻ Từ cõi tâm linh, âm dương cách biệt Tôi biết các anh cũng đang vui cười ! Riêng tôi, vẫn mơ ước sẽ có một ngày Nước mắt bao người thân lại đầm rơi sau vai áo Khi nhận hết tên những ANH Hùng đang ẩn tích Lang thang sau cuộc chiến, một thời... Hãy để cho nước mắt được tuôn rơi Xối xả trôi về một thời bão táp ! Hà Nội, ngày 27/07/2005 (*) : Nhân đọc bài :”ứng dụng công nghệ gen để trả lại tên cho liệt sĩ” trên trang web VietNamNet, ngày 27/07/2005

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...