-
Số bài viết
691 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
1
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi Kieu Anh Huong
-
Những dòng chảy vô thường (tiếp bài 46 đến 50)
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
46. VẦNG TRĂNG TRƯỜNG SƠN NĂM 2000 Kính tặng anh Phạm Tiến Duật Trở lại Trường Sơn năm hai ngàn ... Bất ngờ em gặp lại : “Vầng trăng và Quầng lửa * (*) Cháy rực giữa rừng khuya ánh điện hàn chớp loè mặt đất ... Tiếng xe xích ầm ì ... Cứ ngỡ tăng ta đang vào chiến dịch Mùa khô năm một chín bảy hai (1972) ! Thì ra, vầng trăng cháy trong chiêm bao ... Ôi vầng trăng đỏ ối ngày nào Đau đáu dõi theo từng quầng lửa Đang trùm lên đoàn pháo, đoàn xe Ngút trời những đêm A-so, A-sao .... Ngày ấy, Em chưa hề biết thế nào là cái đèn kéo quân - (Trò chơi của con người !) Chỉ có “Lửa Đèn” (**) trong thơ anh Đã thắp lên trong tim em ngàn đốm lửa Cháy bập bùng suốt cả tuổi thanh xuân ! Và chúng Em đã lớn lên, Cùng với “Vầng trăng.. “ Trường sơn Cùng với đại ngàn trơ trụi Đỏ mắt dõi chờ từng chuyến xe Xuyên qua bom rền, đạn xối Chợt hiểu cái đèn kéo quân Trong thơ anh huyền thoại Lớn lao biết nhường nào !... Vậy nên, đến tận bây giờ, Trong những đêm không ngủ Em thường nhớ về mặt trận Nhớ về những ngọn đèn dầu thắp trong ống nứa Nhọc nhằn dẫn lối xe đi... Nhớ về Trường Sơn, Nơi đã khắc dấu một thời trận mạc Nơi đã khắc dấu chân Anh và Em Trong trùng điệp đoàn quân đi diệt Mỹ... Làm nên cái đèn lồng kéo quân vĩ đại nhất hành tinh giữa thế kỷ hai mươi ! Và chính nó, lũ "ma trơi" ngày ấy Đã phải căng mắt dõi theo Những ngọn đèn dầu bé xíu Như triệu triệu ánh sao đêm Hối hả hướng về đồng bằng, Hối hả hướng về thành phố... Cháy rực lên thành ánh lửa bình minh Của ngày Ba-Mươi-Tháng-Tư lịch sử ! *** Ôi, Chiến tranh ! Chiến tranh ! Đâu bạn bè tôi ngày nào ? Ai còn, ai mất ? Bữa cơm quê một chiều Hội Lim Thằng Hùng ngồi khóc Thương 3 đứa con nuôi mãi không thành người Bởi chất độc “màu da cam” ! ... Bởi di chứng của một thời sốt rét Bởi vết thương xưa dù đã nhiều năm liền vết Vẫn nhói đau giữa lòng đời ... *** “Vầng trăng và những quầng lửa “ dấu trong ba lô ngày nào Em lại lục tìm và chong đèn ngồi đọc Hình như sắp có chiến tranh Hình như lũ “ma trơi” đang dồn về I-Rắc... Ơi Lửa Đèn ! Lửa Đèn ! Bao lần rồi, ta đã nhoè mí mắt ...? Chẳng có nỗi đau nào giống nhau Trang thơ mệt nhoài khao khát ! Chiến tranh hiện hữu những năm 2000... Sẽ nghìn lần hơn - tàn khốc Tất cả những gì trong thơ Anh đã viết... Con người lại bắt gặp Trên những trang tin về Bát Đát (Baghdad) Nơi máu sẽ rơi vì hoả tiễn và bom khoan Chúng nó lại đến “ ... từ bên kia biển Rủ nhau bay như một lũ ma trơi ...” (**) Xin hãy thắp Lửa Đèn lên Anh ơi! Để nhận rõ mặt người Để đẩy lùi chiến tranh ! Cho những cuộc hành quân nào còn trong bóng tối Sẽ hiện muôn đời trên mặt ngọn đèn xoay.(**) A Lưới 3-2002-Hà Nội 3-2003 (*): Tập thơ của Phạm Tiến Duật –NXB Văn học1970(?) ; (**)Bài thơ Lửa đèn, in trong tập thơ nói trên và những câu thơ trích.. 47. GẶP MẸ TRONG MƠ Dẫu vẫn biết, chỉ là giấc mơ thôi Mà sao con vẫn thầm khao khát, Mong hằng đêm, luôn được gặp lại Mẹ... Phút khắc khoải đợi chờ, như chưa từng lâu hơn thế Con ùa về phía Mẹ hư vô ! Con ngắm nhìn bóng Mẹ mờ xa... Muốn được xà vào vòng tay khô, gầy yếu Mà sao, bàn chân không thể tới ở phía kia, sương giá giăng đầy ! Mẹ ơi, có thật Mẹ vẫn còn ? Mẹ chỉ hoá thiên thần trong giây lát Nên hằng đêm Mẹ vẫn về nâng giấc ngủ Cho chúng con bớt lạnh giá, cô đơn ? Để hằng đêm, căn nhà ta được ấm hơn Có bóng Mẹ bồng bềnh trong mộng... Có tiếng trở mình, mỗi khi mất điện Tiếng phe phẩy, quạt nan, gió lùa... Có tiếng khóc hờn, cháu thức gọi bà Tiếng tích tắc đồng hồ, đo màu đêm sâu thẳm... Tiếng cối trầu, miết vào cay đắng Cháy lên thắm đỏ, môi cờ ... Con bỗng giật mình, chợt hiểu một điều Bấy lâu rồi, Mẹ luôn cô quạnh Ngôi nhà rộng, càng thêm hụt hẫng Khi hằng đêm, Mẹ ngóng đợi con về… Nhưng chúng con cứ lo chuyện mưu sinh, Mải miết tối ngày Đâu biết được, Mẹ chờ cơm từng bữa Đâu biết được, đất trời đang trở gió “Mẹ già như trái chín trên cây...” ! Hoá ra, tất cả vẫn như ngày xưa, Chỉ có khác - Bây giờ Chính chúng con, lại hằng đêm khắc khoải Mong ngóng từng phút, từng giây, Để được gặp lại Mẹ Dẫu chỉ là trong giấc mơ thôi !.. Hà Nội, ngày giỗ Mẹ 13/10 Quí Mùi 2003 48. NỬA ĐỜI, NHÌN LẠI ! 1. Nửa thế kỷ đầu thai, nhìn lại Hình như, không hổ một đời trai Dọc ngang, xuôi ngược đâu chưa tới, Sướng vui, đói khổ nào chưa hay ? Dẫu thây chưa phải bọc da ngựa Vết xước đôi lần, bé cỏn con Chiến trường, giặc dã... đà nếm trải B.52, đạn thẳng, pháo bầy... Giữ vững niềm tin, vượt chính mình Bạn bè, bao đứa đã hy sinh Sốt rừng, đói lả... bên suối cạn Hẫng người, miệng đắng, mắt lân tinh... Níu từng ngọn cỏ, từng nhành cây Dốc cao, núi dựng tận trời mây... Trường Sơn, ngày ấy như huyền thoại Nâng bước tuổi xuân, lạ kỳ thay ! 2. Từng chặng, đường xa, cứ vượt dần Tâm bền, chí dũng, vững đôi chân Tình yêu, sự nghiệp.. như định mệnh Khúc quanh... đôi lúc có phân vân ! Chòng chành sóng nước, con thuyền cũ Sông mãi trôi, hai nửa đục trong Không buồm, không gió, không chèo chống Hỏi sông sâu, thuyền có đổi dòng ? “Đừng đứng núi này, trông núi nọ..!” Lời cha dạy dỗ, lòng khắc ghi Lấy “nghiệp xăng dầu” làm duyên nợ Chẳng so đo, toan tính mà chi... Dẫu cho thế sự, bao thay đổi Lòng người không dễ cùng sẻ chia Nhìn trước, nhìn sau, ta nhìn lại Thấy rõ ta hơn, giữa cuộc đời... 3. Bạn cũ, người xưa ... đứa mất, còn Thằng không nhà cửa, kẻ đế vương Hèn – sang, thế sự, âu số phận ? Nhưng chớ vội quên, tình cố nhân ! “Cơm áo, không đùa với khách thơ…” Dẫu còn đâu đó, chuyện bán, mua… Ghế quan, mũ, mão… phường giá túi Chẳng mới gì hơn, cổ tích xưa ! Sống đời tầm gửi, để mà chi Đôi chân đất sét, có ích gì; Thà về tát cạn dòng sông cũ Bắt cá, mò cua… cùng bạn quê... Để được đắm say, khúc dân ca, Để được cầm tay, bạn lính già Thuốc rê, rượu hũ… cùng thi, tứ Cao hứng cho nhau, phút thăng hoa 4. Người cũ, tình xưa, thật khó quên Ước mơ thuở ấy, mãi bền nguyên … Hơn nửa đời người, nay ngó lại Tri ân, hai chữ khắc vào tim ! Tóc thơm, ai hoạ đường thiên lý Hội cả về đây – Điệu đò đưa… Hà Nội, trong tôi, như dạ khúc Hát tặng riêng Em- Bông hường xinh … Thì ra, Ta vẫn mãi là Ta ! Vẫn một trái tim, một bài ca Đường dài vạn dặm không lùi bước Niềm vui, hạnh phúc chẳng bao xa ?! Hà nội năm 2003 49. DÁNG XƯA Vẫn còn đây hình dáng em xưa Dẫu thời gian, bóng núi phai mờ Cánh rừng già đã thêm bao tuổi Mà hình như .... vẫn thế, em tôi ! Chỉ mái tóc xanh, đã trắng mây trôi Sợi thương, sợi nhớ... Sợi nào trút lại bìa rừng Sợi nào ngược về mặt trận !.. Ngày ấy, Trường Sơn ngút ngàn bom dội Ta chẳng dám tin đâu, sẽ có một ngày về Nhưng trái tim yêu vẫn thầm mách bảo Người ơi, xin hãy vững lời thề Dù hoa tím bao mùa thay lá Dù giữa ngày vui vẫn bặt tin đời... .... Ôi, Cho tôi ôm em trong vòng tay Ôi, Cho tôi hôn em trong từng giây Cho tôi lặng thầm trong thương nhớ Nhớ về cái ngày xửa, ngày xưa ấy... Nhớ về một cô Tấm trong mơ... Hà Nội 4/2003 50. ĐỒNG HỚI Chỉ vài năm, không về lại Mà sao, nhiều thay đổi quá chừ... Đồng Hới phổng phao, như cô gái trẻ Khiến ai say, lạc lối đường về... Cửa hàng xăng dầu nơi em bây giờ, Cũng thật khang trang xinh xắn Người xe, đêm ngày vào ra tấp nập Nụ cười trên môi, luôn thắm tươi ! Thị xã êm đềm bên dòng sông xưa Như chợt tỉnh, vươn mình ra biển rộng Có thể lần sau thôi, về lại Sẽ ngỡ ngàng : Thành phố mới bâng khuâng... Nhật Lệ ơi, dòng sông nhớ thương Bóng Mẹ Suốt, sẽ mãi còn soi sáng Sừng sững một đất trời tự do, độc lập Hắt lên, từ bên này, bờ Thái Bình Dương... Có đi qua những năm tháng chiến tranh, Gian lao, khổ đau ! Có vượt qua những ngày bom rơi, đạn xối Thì chẳng có miền cực lạc nào hướng tới Sẽ làm ta nguôi quên Đồng Hới của ngày xưa ! Thị xã Đồng Hới 26/07/2003 -
Những dòng chảy vô thường (tiếp bài 41 đến 45)
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
41. NHỚ H’LÊ - NHỚ PLEIKU ! Pleiku ! Pleiku ! Đường cong như võng Đường xe êm ru Xanh xanh phố núi Bạt ngàn cao su ! Ngỡ ngàng thác cũ Tụ về biển khơi Điện chui vào núi Điện toả muôn nơi... Mờ xa buôn xưa H’Lê bé nhỏ Giờ em ở đâu ? Thác cao, suối sâu Lối nào tìm gặp ? Tết ở Hà Nội Nhớ Em vô cùng Bóng rừng, phố Núi Duyên dáng em cười... Đừng quên anh nhé Em gái Pleiku Mai vô tìm lại Bên Em Hồ đầy Cầm tay anh gọi : H’Lê, H’Lê ! Hà Nội 3/2003 42. BUỔI SÁNG Ở PLEIKU Quán phở khô ở Pleiku. Buổi sáng, rất đông người Gặp nhau hàn huyên đủ thứ Nào chuyện về xăng, về dầu Nào chuyện về cao su, cà phê, bóng đá... Chàng trai kia, nói cười hỉ hả... Khuôn mặt rất quen, tôi đã gặp đâu rồi Thì ra, đội Hoàng Anh chiều nay xung trận Nên dân nghiền, cá độ chút cho vui... Cô gái ngồi kề tôi, màu da nâu tươi Quê ở Miền Trung lên đây làm kinh tế Điện thoại cầm tay cứ liên hồi réo gọi Chuyện tưới bơm...chốc chốc lại ngừng. Tôi hỏi người bạn viết cuối bàn Ai khéo khai sinh, phở khô, tuyệt thế ? Bạn chỉ cười, nhưng lòng muốn nói Có gì đâu, đó cũng là Pleiku ! Pleiku tháng 3/2003 43. MỘT ĐÊM Ở TUY HOÀ Lá cải cay, mù tạt cay Cá ngừ tươi sống, rượu say, hết mình... Cuốn vào nhau, chút thâm tình Chuối xanh, mướp đắng, tỏi, hành... thảo thơm. Xuýt xoa ... nước mắt... vòng quanh Mũi cay thấu tận trời xanh, vẫn cười ! Tuy Hoà đêm ấy người ơi ! Máu hoà trong gió biển khơi thắm nồng Cánh buồm no bão tuổi hồng Vít cong lời biển, níu lòng tơ vương Rót thơ vào túi càn khôn Vẽ lên vai cát, trăng non, tỏ mờ... .... Chuối xanh, mướp đắng, thôi mà... Xuyết xoa, nước mắt người ta... lại cười Đâu đây, dạ khúc vang trời Một đêm Tôi – Bạn, Bạn - Tôi, hết mình ! Thị xã Tuy Hoà tháng 6/2003 44. HỌC Lại cặm cụi cắp sách đến trường Tuổi năm mươi đồng hành cùng con trẻ Lũ chúng nó bây giờ thông minh quá Phúc nước rồi, con khôn hơn cha ! Mắt đã mờ, kính lão... độ ba... Lòng chợt hỏi, đời người sao ngắn vậy ? Máu chảy về tim, phần đời còn mấy Học mà chi, ta có điên không ? Bỗng giật mình, nhớ lời Người răn : “Học, học nữa...”* cớ sao mình lùi bước; Tận xứ Phù Tang, Có cụ già, tuổi 70 mới thi vào trường luật...* Hẳn không là chuyện phù phiếm thôi đâu ! Học mà chi, đừng hỏi nữa bạn ơi ! Xin đừng “biện minh”, xin đừng “lý giải” Cái dốt, cái lười dễ bề đố kỵ Thế gian này, lắm sự nhiễu nhương... Chỉ thương người “quân tử” Hai vai gồng gánh “giang san” Thuyền không đạo, bến bờ nào sẽ tới ? Sóng triều dâng, ắt có ngày bão tố Cuốn đi mọi tham vọng trên đời... Học mà chi, đừng hỏi nữa bạn ơi ! Lời ngay thẳng dễ gì khuất phục Học cả đời cũng không biết hết Chỉ mong sao một chữ “Nhẫn” đừng quên ! Mấy ai, không chữ mà nên... Hà Nội, 2003 45. CHA TÔI Cha tôi, Mưa nắng nhuộm màu da đồng hun Khi trái gió, trở trời, Thường lặng im, không nói Vết tra tấn đòn thù Pháp - Nhật Thấm vào cốt, vào tim... Cha tôi, Bom Mỹ dội ngập đầu, những năm chiến tranh Máu bao người thợ cầu, đẫm trên ngực áo Bước chân trần, miết dọc miền Trung lửa, đạn... Lặng thầm chiến công, người chiến sĩ giao thông ! Cha tôi, Một đời thanh tao, như tấm gương soi Mẹ vẫn kể, trong thẳm sâu kính trọng: “Tay bách nghệ mà thân chẳng vinh “Tâm luôn sáng, mà đời giông gió “Không chịu cúi mình trước bạo hành “Chẳng ưa gì, những điều xu nịnh... “Nhưng dễ mềm lòng, trước đàn con thơ ! Tôi yêu cha tôi Từ nụ cười, ánh mắt thẳm sâu ! Chuyện cổ tích một thời có thật Đã bao lần tôi muốn viết thành thơ Cho các con tôi nhẩm đọc Mà sao không viết được Bởi cuộc đời Cha còn đẹp hơn thơ ! Trước bàn thờ, đôi mắt mờ cay… Trong hương khói hư vô Tôi như thấy cha hiện về và đến bên âu yếm Ngắm nhìn đàn con cháu thân thương ! Cha ơi, Hãy luôn về đây, bên chúng con Chở che và chỉ lối Bởi cuộc đời này vẫn còn lắm lắm Những đố kỵ và nhiễu nhương ! Hà nội, 2003 -
NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG, tiếp (36-40)
blog entry đã bình luận với Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong ở Kieu Anh Huong's Blog
Hà Nội, chiều 9.02/2007 Cảm ơn bạn đã đọc thơ KAH và có lời khen. Năm mới, chúc bạn và gia quyến hạnh phúc, thành đạt. KAH -
Thấy rồi Kim Yến, bạn tôi Cùng nhau trên mạng một chiều cuối đông Đang làm chi, có khỏe không ? Còn thơ, còn rượu, còn lòng đầy vơi... ƯỚc gì xuân đáo, qua chơi...
-
THƠ TÌNH XUÂN 2007, Cởi bỏ đi em, cái áo cũ mèm
một chủ đề đăng Kieu Anh Huong trong Trang thơ thành viên
THƠ TÌNH XUÂN 2007 Thế là thêm một năm thành quá khứ Chào nha, Mùa Xuân mới đến rồi Ba trăm sáu mươi lăm ngày trước mặt Ngẩng cao đầu, đón đợi… bạn tình ơi! Ôi, mùa xuân ! Em đẹp như tuổi đôi mươi, mười tám… Ta chửa già, cũng vừa độ hoa niên, Tuổi năm mươi - chỉ mới cho một nửa Nửa vẫn còn trinh trắng… khối tình riêng! Cởi bỏ đi em, cái áo cũ mèm Để lộ rõ hình xuân phơi phới… Ta dắt tay nhau vào mùa xuân, bao mới Nõn nà lộc biếc, tinh khôi… Em dạt dào, thân thể ngát hương Anh cường tráng, đường xa, luyện bước Ta có nhau, thêm một mùa hẹn ước… Em ơi, Xuân mãi bên mình ! Hà Nội, ngày 12/01/2007 -
HÀ NỘI, LÚC 5 GIỜ Tôi chỉ có một ước mơ bình dị :
chủ đề trả lời Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong ở Trang thơ thành viên
Xin cảm ơn nguyetthao (Nguyệt Thảo?) : Có gì đâu mà phải phiền lòng Thi phú cho ta bao ý đẹp Tình đời ghép lại thành mùa xuân ! "Chín bỏ làm mười..", Thương nhau, càng thương hơn Ước gì gặp bạn trong giây lát Chỉ để tặng thôi...lời cám ơn !... -
Túi mình chia 3 quĩ Sợ chi lũ hacker Kho Thơ cũng phải vậy Sợ chi kẻ lẳng lơ... Thơ tôi không bán được Két sắt giữ lâu rồi Thêm vài ba năm nữa Đồ cổ, lại hóa hay... Đọc thơ người tôi say Hồn thanh tân, tươi trẻ Biết bao giờ gặp được Chia sớt chút tình thơ !! KAH
-
NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG, tiếp (36-40)
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
36. NĂM 2003, NGÓ LẠI... Cái rét đi qua ngày cuối năm Se sắt, níu lòng người ngó lại Có những nỗi buồn không lý giải Có những niềm vui không bến bờ... Được – Mất Ăn – Thua Nhiều khi chỉ trong gang tấc... Trái bóng xoay tròn cùng Sigêm (Seagame) Vẽ nên muôn mặt con người Khi tột cùng khổ đau Khi rạng ngời hạnh phúc Có hề chi, “cuộc chơi” nào đã hết Được – Mất Ăn – Thua ! Tất cả vẫn còn trước mặt ! Ta không đánh đáo cuộc đời ta bằng cái lỗ “càn khôn” Nhưng may rủi vẫn là điều rất thật Xin hãy nâng niu những gì ta có được bằng chính bàn tay và khối óc mẹ cho ! Hà nội ngày 20/01/2004 (29 tết Giáp Thân) 37. MÙA KHÔ 2003 Ở BAN MÊ THUỘT Giữa bạt ngàn cao su Giữa bạt ngàn cà phê Giữa bạt ngàn Ban-Mê... Giọt dầu xăng bé nhỏ Đang thắp lên khát vọng Cho Tây Nguyên ngát xanh ! Nắng vàng hoe mắt em Nắng chẻ khô tóc anh Nắng đỏ bầm vai mẹ Nhuộm màu chiều mong manh... Ông trời không làm mưa Thì chúng mình chung sức Em hoá thành giọt nước Thẳm sâu nơi giếng khoan... Anh hoá thành giọt xăng Khởi nguồn cho sức sống Nổ máy lên người ơi Chúng ta hoà làm một Chúng ta hoà làm một Cho cà phê ngát xanh Chúng ta hoà làm một Cho tình yêu cao nguyên ! Buôn Ma Thuật tháng 03/2003 38. BÊN DÒNG SÔNG SÊRÊPỐC Sê-rê- pốc, Sê-rê- pốc ! Cho ta đeo lên ngón tay em Chiếc nhẫn bạc của đời ta Kết duyên từ ngọn nguồn Luông phra băng – Nơi có những đền thiêng nghìn tuổi Cho ta đặt lên môi em Một nụ hôn nồng ấm Lấy từ lửa thần mặt trời Trên đỉnh Chư Prông huyền thoại ! Chỉ khi nanh con lợn lòi rớt lại Chỉ khi con voi độc bỏ ăn Chỉ khi mặt trời không mọc nữa... Em mới thôi nói lời yêu Anh ! Hỡi núi rừng linh thiêng Hỡi vực cao, suối sâu Sê-rê- pốc, Sê-rê- pốc ! Nổi cồng chiêng lên cho ta hú gọi Muôn loài về chứng giám Lát giây này ta dâng hiến Tình yêu giữa Đất - Trời ! Bản Đôn mùa lễ hội 26/03/2003 39. UỐNG CÀ PHÊ Ở BAN MÊ Đến Ban Mê Uống cà phê Ban Mê Sắc hương sông núi Tụ về bên môi... Hoa cà phê thì trắng Hạt cà phê thì đen Giọt cà phê sóng sánh Chòng chành trong mắt Em ! Buôn Mê Thuật 26/03/2003 40. Ở QUÁN BỐN TRIỆU Quán Bốn Triệu ở Ban Mê Bạn đã đến chưa và có biết ? Không phải bốn triệu đô, Không phải bốn triệu đê Hay triệu triệu bông hồng em vẫn hát... Chỉ giản đơn, sinh thứ tư và Triệu chủ, Gộp làm tên Bốn Triệu, thế thôi ! Nhưng hãy nghe tôi, nếu bạn đến Tây nguyên Buổi tối hãy thả mình vào lữ quán Bạn sẽ hiểu thế nào là Đắc lắc Thế nào là Ban Mê đi dễ khó về ... Đắm mình trong hoang dã cận kề Ngỡ như ta đang ngụ trên ốc đảo Đắm mình trong sắc màu huyền ảo Ngỡ mình đang giữa lòng Thành Đô Bên cái cối gạo nương quay tròn, đung đưa Bạn lại ngỡ mình đang cùng Việt Bắc Hành quân về Điện Biên năm xưa... Hát mãi những bài ca đi cùng năm tháng ! Đêm gió ngàn luồn sâu vào lữ quán Các Em ở Cao Nguyên xinh đẹp đến không ngờ Rượu gạo quê, ngâm cái, con gì chẳng biết Uống vào rồi mới rõ, bạn mình ơi !... Tôi đã đến và tôi làm thơ Quán Bốn Triệu ở Ban Mê - thế đó ! Ban mê thuột 26/03/2003 -
NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG, tiếp (31-35)
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
31. NHẬN DIỆN Ta là gì giữa dòng chảy cuộc đời ? Một giọt dầu thôi ư ? Chẳng lớn lao đến thế ! Năm mươi năm một phần đời đã cháy Một phần tôi, hoá dĩ vãng lâu rồi ! Ta là gì giữa dòng chảy ngút trời ? Một chút phù du phiêu lãng ? Dẫu đã cố còng lưng níu lại Nhưng dòng đời vẫn cứ vút trôi ! Ta là gì giữa dòng chảy sục sôi ? Là sắt thép thôi ư? Sẽ mềm trong lửa đỏ Là kim cương, xin đừng mong thế Chúng chỉ là lũ đá cứng đầu thôi ! Ta là gì, có cần gọi tên ? Có cần định danh, có cần định chỗ ? Xin hãy là mình, dẫu chỉ là hạt bụi Hạt bụi hoang sơ, lầm lũi.. Thế thôi ! Hỡi em, đừng mơ ước nhiều hơn Đến trái đất cũng chỉ là bụi cát Chỉ có tình yêu muôn đời là vĩnh cửu Ta nguyện làm bụi cát cho nhau ! Hà Nội - Tháng 5/2002 32. LỜI HÁT RU VỀ NHỮNG DÒNG XĂNG DẦU Nếu hát được thành lời, Thì lời ca cho em từ thuở ấy, Sẽ hoá ngàn lời hát ru bỏng cháy... Nhắc ta nhớ về Bao chiến công của cha, ông xưa Một thời lừng lẫy ! Nếu viết được thành lời, Thì lời thơ tôi viết cho em hôm nay Sẽ hoá ngàn điệp khúc – Về tình yêu, đắm say ... Về những tháng năm thanh bình Trong khát khao dựng xây ... Ôi, những lời thơ, ta hát ngợi ca, Hát về chính chúng ta Với bao niềm kiêu hãnh Đây, những giọt xăng, giọt dầu Thật đơn sơ giản dị Là Mẹ, là Cha Là Anh, là Chị... Những người đã từng hiến dâng Cả tuổi thanh xuân đẹp nhất Để làm nên ngàn chiến công Thầm lặng... Góp vào bản hoà ca ba mươi tháng tư (30/4) Tuổi xuân ấy sẽ mãi xanh tươi, Sẽ mãi mãi dài theo năm tháng, Dài theo những ống dầu, xuyên qua lòng đất Dài theo những đoàn xe Vượt bao đèo cao, suối sâu Lên Sơn La, Điện Biên.. Qua trăm miền Tây Bắc… Dài theo đại dương, những con tàu Dài theo trời mây, những cánh bay Vượt qua bão tố... Đưa Việt Nam hướng tới tương lai ! Chảy đi ! Hãy chảy đi, Ơi những dòng dầu, dòng xăng Chảy đi ! Hãy chảy đi, Ơi những binh đoàn quyết thắng Vượt qua không gian Vượt qua thời gian Không bao giờ ngơi nghỉ… Nắng xám làn da Em Mưa nhòa bạc áo Anh… Đạn bom phơi xương trắng Cha không về, Sau chuyến xe vượt Đèo Ngang vào tuyến lửa Mẹ khóc thầm, năm mươi năm Nước mắt nuốt vào trong tâm khảm ! Có phút giây nào đời không cần ta Có năm tháng nào ta không vì bạn ?... Lửa napan cháy thành thù hận Lửa Trường Sơn cháy thành bão giông Chỉ có ngọn lửa trong tim những động cơ Cháy bằng xăng, bằng dầu Thắp lên ngàn hy vọng Ươm lên sự sống mỗi ngày ... Nếu hát được thành lời, Thì lời ca cho em từ thuở ấy, Sẽ hoá ngàn lời hát ru bỏng cháy... Nếu viết được thành lời, Thì lời thơ tôi viết cho em hôm nay Sẽ hoá ngàn điệp khúc – Về tình yêu, đắm say ... Dòng sông nào đã chảy cùng đời tôi, Dòng sông nào đã hát cùng chúng tôi, Năm mươi năm chưa hề ngơi nghỉ Năm mươi năm như thể mới bắt đầu Một ngày mới lại trào dâng ! Hà nội tháng 03/2002 33. VIỆT NAM, BẠN VÀ TÔI ! Bất chợt nhìn lên tấm lịch cuối năm. Lửa đỏ, Nồi bánh chưng đang ngấu Duyên dáng tấm áo dài, người mẫu Tĩnh lặng, Sục sôi ... Ba trăm sáu mươi lăm ngày đã trôi Chỉ còn lại vài phút giây cũ kỹ Ta sẽ bước vào một mùa xuân kỳ vĩ Với bao đổi thay, cách mạng Với bao mơ ước, xoá nghèo Với bao khát khao, vươn tới Việt Nam, Bạn và Tôi ! Đâu đó, trên mặt đất này Đêm nay vẫn còn nước mắt Đêm nay vẫn còn chia ly Bạn tôi đang ở ngoài biên cương Em tôi đang thức canh hải đảo... Nhưng tôi biết Khi phút giao thừa tới Tất cả đều lắng nghe, mùa xuân Tất cả đều lặng thầm, mong ước Một hạnh phúc nhỏ nhoi sẽ đến bên mình... Tôi lại nhìn lên tấm lịch đầu năm. Khiêm nhường Những bức tranh tĩnh vật Như đang muốn bứt ra Một đoá hoa Hướng Dương Một khóm bông Đồng Tiền Cành Lan tím nhớ Trường Sơn thuở ấy Hoa Cỏ Lau như tâm hồn người người lính Thanh tao nằm lại giữa đại ngàn... Việt Nam, Bạn và Tôi ! Đất nước này ông bà ta gọi là Vạn Xuân Nhưng mùa xuân không cho một riêng ai Phải đánh thức vạn chồi non đang nhú “Một cây làm chẳng nên non..” Hãy biến mùa xuân thành sông núi Sông núi hùng thiêng Đất Việt. Chúng mình ! Hà nội, 24/12/2003 34. BÀI THƠ ĐỀ TẶNG MẶT TRỜI Bất ngờ, Tiếng gà râm ran gọi sáng Vây quanh ta, giữa lòng Thủ đô ... Giấc ngủ đêm qua mệt nhoài... đến muộn Ngác ngơ... thức hỏi bác đồng hồ ... ? Thì ra, đã là 28 tết. Xuân chỉ còn một đôi ngày nữa thôi Chú gà trống choai kia, thật đáng gét ! Gáy toáng lên, cao giọng sĩ với đời ... Đâu hay điện cao áp rực trời ! Mà thôi, gét bỏ chi, Chú gà ri, Thân phận ấy... Chúng còn chưa hay biết Ngoài kia, bình minh thật đến rồi Không ngủ được, Mài bút nghiên viết tiếp Bài thơ đề tặng : Mặt trời ! Hà Nội, 30/01/2003 (28 tết Quí Mùi) 35. TẢN MẢN ĐÀO NHẬT TÂN Nắng gắt, rộ ngày cuối đông Ngỡ sẽ làm tàn phai em, hương sắc ơi cánh đào Nhật Tân mảnh mai e ấp ... Anh đi dọc triền đê, rộp vàng Hanh hao gió cát ... Thương quá đi thôi, Bóng mẹ già còng lưng, tóc bạc Bên gốc đào trầm tư ... Khao khát đợi từng nụ lộc, Khao khát đợi từng ngày xuân, Tiễn em lên xe hoa, về phố xa, trời xa ... đón tết Làm nàng dâu yêu của muôn nhà ... Nhưng người ơi, mưa nắng có thì Hương sắc – hương xuân, muôn đời vẫn thế Chúm chím môi hồng đào khoe nụ cởi Quân tử ... dùng dằng Có có, không không ... Xin hãy cho tôi được cầm nắm tay em –Mùa xuân Mùa xuân và dâng hiến ! Hà Nội, 28/01/2003 tức 26 tháng chạp Nhâm Ngọ Đón tết Quí Mùi 2003 -
NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG, tiếp (26-30)
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
26. TỰ KHÚC Tôi là giọt xăng Tôi là giọt dầu Lấm lem năm tháng Xưa như đất trời... Người thương, kẻ nhớ, Người cần, kẻ chê Bao năm vẫn thế Cũ như ngày xưa... Thương người quân tử Dùng dằng, không thôi Quên tình, bỏ ngãi Đốt cả đời tôi !.. Đốt từng giọt xăng Đốt từng giọt dầu Hoá vào trời đất Cho Người bay cao Cho ai bay cao Cho ai bay xa Chín tầng vũ trụ... Nhưng xin đừng quên Đường về chín khúc Người ơi, người ơi !... Hà Nội 20/02/2002 27. TÌNH BẠN Tôi–Bạn, Bạn– Tôi, Không gì ngăn cách Hãy chảy vào nhau Lòng đời thơm thảo Có trong tim mình Giọt xăng ngời đỏ Có trong máu mình Giọt dầu biếc xanh ! .. Giọt dầu, giọt xăng Đồng tiền, bát gạo Có thể vơi đầy Nhưng không cạn nghĩa Cho nhau : chín, mười Bán mua : hai, một Lẽ thường ông cha Đói no, vẫn thế ! Hãy chảy vào nhau Lòng đời thơm thảo Giọt xăng, giọt dầu Bạn – Tôi, Tôi – Bạn ! Hà nội 20/02/2002 28. MẮT DỐC LẾT Kỷ niệm những ngày đi chuyển tải xăng dầu ở Dốc Lết - Vịnh Văn Phong – Nha Trang Ngoài kia Đại dương cứ ầm ào Mà sao trong này ... Sóng Dốc Lết vẫn nhẹ tênh Biển Dốc Lết vẫn lặng thinh ! Mắt Em như biển ấy dịu êm ! Nhìn sâu vào Anh thấy Một Hải Đảo thần tiên Giữa Nha Trang bình yên ! Ngày mai tàu nhổ neo Biển cồn lên thương nhớ Hẹn một ngày trở lại Dốc Lết - Ôi mắt Em ! Nha Trang 13/07/2002 29. TRỞ LẠI GIẢNG ĐƯỜNG Ta lại trở về một thời sinh viên Đếm lá rụng đầu nhà xê một (C1) Đếm bước chân thầy, mỗi lần lên lớp Đếm từng ngày thi ... đang xích lại gần ! Những mái đầu xanh bên mái tóc hoa râm Lớp trước, lớp sau, họ thành bè bạn... Bởi mơ ước luôn hướng cùng một đích Phải tới thôi – lẽ sống cuộc đời ...! Trở lại giảng đường xưa, ta trở lại với chính mình Gạt hết mọi bon chen ngày thường, cơm áo.. Một thoáng xuân bỗng ùa về bên cửa Nồng nàn biết bao những nụ mầm ngát xanh ... Mái tóc thầy cô ngày càng bạc thêm Nhưng với lớp lớp... đàn em Mái tóc ấy vẫn không hề phai bạc ... “ Chúng em lớn cao hơn.. Cũng bởi vì chỗ đứng..” Được bồi đắp lên ... Từ những bụi phấn này ! Ôi, những bụi phấn li ti.. Được chắt ra từ lồng ngực Cô, Thầy ! Giảng đường Bách Khoa 2002 30. TỔ QUỐC ĐÓ LÀ CHA CON Tặng con gái mẹ H. (ở một cửa hàng xăng dầu trên Cao nguyên Châu Mộc) Mẹ nghèo lắm, một mình nuôi con Chiếc xe đạp cà tàng duy nhất. Chỉ để giành cho con ngày ngày đi học Bởi trường xa, qua mấy núi đồi... Mẹ một mình... nên nhà có hai người Khuôn mặt cha, con chưa hề biết Trên bàn thờ, Chỉ có một tấm Huân chương Tổ Quốc .. Mẹ bảo, đó là cha con ! Nhưng năm tháng dần trôi và con lớn lên ... Rồi một ngày chợt nhận ra, những lời người cay độc Trang lý lịch : không cha. Con khóc ! Bỏ ăn đến tận mấy ngày ! ... Con không ăn, khiến lòng mẹ héo gầy Mẹ một mình sinh con cơ cực, Cũng đành ! Nhưng con ơi, xin đừng gặng hỏi Cha của con ở đâu ? Cha của con là non nước mênh mang Là Tổ quốc hùng thiêng Là những người thân yêu nhất Bởi tuổi xuân mẹ đã từng dâng hiến ! Bởi tuổi xuân mẹ đã từng trao tặng Tất cả cho nước non này ... Trang lý lịch ... bỏ lặng một hàng Nhưng không thể là “dấu vôi” oan nghiệt Con hãy ngẩng cao đầu mà bước, Bởi dưới chân con là Tổ Quốc muôn đời ! Sơn La 4-1983, Hà nội 02-2002 -
NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG, tiếp (21-25)
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
21. TÌNH NGƯỜI BẢN MẢY Tình cờ tôi gặp lại Bản Mảy trong câu thơ Khi vượt qua dốc đá Đi tìm mộ bạn xưa Sáng nay bên A lưới Nắng rang đỏ nương ngô Mà chiều về Bản Mảy Sương núi vẫn chưa khô Cách nhau một vách đá ... Xa nhau một cánh rừng Mà sao Anh không tới Mà sao Em chẳng sang ? Có phải tình đã phai Có phải sông đã cạn Mà đèo xưa vắng xa Không bóng người quay lại ? Ngược thời gian, tìm vết Lần theo dấu thú hoang Lại cắt rừng vượt dốc Đoàn người âm thầm đi ... Đây rồi mộ bạn xưa Hương trầm ai vừa thắp Khói trầm chưa kịp tắt Típ xôi còn tươi nguyên Như tình ai son sắt ? ! *** Rước bạn qua biên giới Cờ đỏ ôm hồn thơ Đợi mai về cố quốc Cho thoả nỗi mong chờ ! Trong khói hương ngát dâng Có tình người Bản Mảy Em gái Lào nhỏ xinh Tay chắp thầm trước ngực ... Như dáng núi, dáng sông Như dáng Thần, dáng Phật Trường Sơn không ngăn cách Ta mãi mãi bên nhau ... Đông Trường Sơn 4-2001. 22. CỔ TÍCH TÌNH YÊU Tuổi năm mươi ... Em vẫn là con gái Đã biết yêu, Nên biết đợi, biết chờ ! Bông trinh nữ ép vào năm tháng Dẫu vườn xưa, lối cũ... hoang mờ ! Bỗng một ngày gió tạnh, mưa ngừng Người ấy năm xưa trở lại Nước mắt đẫm bờ vai .. . Rát bỏng ! Những lời yêu Nghẹn nấc Cháy lòng ! Em lại trở về với tất cả đời thường Và chợt nhận ra một sắc màu trinh nữ ... Trong ráng đỏ đến nao người... muôn thuở Một hoàng hôn rực cháy cuối trời ... Tuổi năm mươi Ta mới bắt đầu ... Với Tình yêu Thời gian là vĩnh cửu ! Hà nội - tháng 12/2001 23. TRỚ TRÊU Tàn đông, nắng đã len vào Má em - hồng thắm thuở nào hở em ? Pháo dồn, đất chuyển, trời nghiêng... Hoá ra, anh đã vô tình trước xuân ! Hoá ra em đã lấy chồng Trầu cau cùng với thiệp hồng báo tin Hoá ra anh đã mất em ! Còn đâu "chim chích " bên thềm líu lo ! *** Trớ trêu thay, chuyện cũ xưa Bao năm xa nhớ vẫn chưa cạn lòng Tết quê, này vợ, này chồng Này thằng Cu Tí, bế bồng sang chơi Cớ là thăm hỏi mẹ tôi Nhưng trong ánh mắt, nụ cười... lạ chưa ? Thôi em, nắng đã xế trưa... Em về kẻo lại người ta thêm buồn *** Mùa xuân, lộc biếc dâng hương Chuyện ngày xưa lại vấn vương, thôi mà Sang năm, tôi sẽ qua nhà Thiệp hồng cùng với mứt trà, nhờ Em ! Nhờ em cau bổ, trầu têm Nhờ em rải chiếu, căng đèn, kết hoa... Chẳng hay em có vui không Chẳng hay em có sẵn lòng vì tôi ?! Hà Tĩnh 1985 24. NẮNG XUÂN Mùa đông này hình như lạnh hơn Anh không tới, chẳng phải vì đông lạnh... Đào Nhật Tân nép mình trong gió rét Đợi xuân về khoe sắc, vươn bông ... Những tia nắng đầu tiên sẽ thật ấm nồng Em háo hức hong tay đón nhận Má ửng, môi hồng, mắt biếc .. Trong em hơn cả một trời xuân ! Trong em hơn cả một niềm yêu Khi tự biết phải âm thầm vượt lên số phận Xuyên qua mưa phùn, gió bấc Để giao hoà cùng trời đất, nước non... Nắng xuân ! Ôi, nắng xuân ! Kìa em ! Hạnh phúc đang xích lại rất gần Hãy mở hết lòng mình đón nhận ! Hà Nội 26 tháng chạp Quí Tỵ (06/02/2002 ) Đón tết Nhâm Ngọ 2002 25. NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG ! Sắc sắc, không không ! Hư hư, thực thực .. Tôi đắm mình vào dĩ vãng Tìm lại khởi nguồn xa xưa Đâu những giọt xăng Đâu những giọt dầu Tháng năm đang lặng thầm tuôn chảy... Dòng sông La quê tôi Bắt đầu từ ngàn Sâu, ngàn Phố Bắt đầu từ rất xa... Qua bạt ngàn, nương dâu, bãi mía... Dòng sông Hồng quê em Bắt đầu từ Sơn La, Tạ Bú Cũng bắt đầu từ rất xa ... Đỏ ngầu hạt phù sa thương nhớ Lặng thầm bồi đắp nên quê ... Sắc sắc, không không Hư hư, thực thực ... Có ai tắm được hai lần ... Khi dòng sông đang chảy Có ai đốt được hai lần ..? Khi giọt cay, giọt đắng.. Đang cháy lên Trong những động cơ cao tốc Đẩy hôm nay vào mai sau ... Sắc sắc, không không ! Hư hư, thực thực .. Mẹ tôi cầu kinh, niệm phật. Tôi đắm mình vào dòng chảy cuộc đời Thấy rất rõ ông bà, tiên tổ Thấy rất rõ những ngày xa, xưa ... Thấy rõ cả ngày mai, ngày kia Những giọt phù sa ngầu đỏ Những giọt xăng, giọt dầu đã hoá sương sa Luân hồi, hoàn vũ Có hữu danh, vô thực Có hữu lợi, vô luân Có đỏ đen, may rủi Có đố kỵ, tầm thường... Và có cả những điều rất thật Những khát khao vô thường Cháy lên thành tâm thức Hãy cho nhau nhiều hơn ! Sắc sắc và không không ? Hà Nội 20/02/2002 -
Tập thơ: Gặp lại tuổi 20 (từ bài 46 đến bài 50)
blog entry đã bình luận với Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong ở Kieu Anh Huong's Blog
Cảm ơn bạn Aly đã vao thăm Blog của KAH. Minh cũng đã vào và đọc Blog thơ của bạn trên Yahoo.360. Đọc thơ bạn, mình có thể hình dung ra nghề nghiệp của bạn là một nhà hóa học, khjông hiểu có đúng không? Đồng cảnh với mình đấy. Mình dân toán, nhưng lại lập nghiệp bằng nghề hóa; văn chương chỉ "liêu xiêu vài chữ/Chơi!". Thế thôi. Mình sẽ quan tâm đến Blog thơ của bạn nhiều hơn. Có bài cứ Post lên thotre.com hoặc Yahoo Blog laf mình có thể trao đổi được với nhau rồi. À nếu quan tâm, trên Yahoo.360 mình cũng có trang : Kieu Anh Huong'Blog đấy. Có thể tìm trên Google. Thân mến! Chào bạn thơ! Chúc vạn sự tốt đẹp nhân dịp năm mới 2007. Email: Kieu_anhhuong@Yahoo.com -
NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG, tiếp theo (bài 16-20)
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
16. NGƯỜI THỨC CANH CHẤT LƯỢNG Tặng chị em hoá nghiệm viên xăng dầu Không phải chỉ có hạt lúa, củ khoai Thơm thảo nuôi ta ngày đánh giặc ... Những giọt xăng, giọt dầu Trên tay em buốt lạnh Từng đêm, từng đêm... Âm thầm – thức canh chất lượng Âm thầm – cất chưng, gạn lọc Tí tách, từng giọt, từng giọt Rơi ! Rơi ! Rơi !... Ôi, Những giọt xăng, giọt dầu Trinh trắng, tinh khôi Nhưng, không dễ gì ai cũng biết Nó đã được chắt ra Từ những giọt mồ hôi mặn chát Từ những đôi mắt thâm quầng, trũng sâu Từ những bàn tay con gái hanh hao... Cứ thế, từng đêm, từng đêm Các em thức canh cho cuộc đời bình yên Nên nước da có phần xạm lại Riêng nụ cười vẫn luôn trẻ mãi Nụ cười Mẹ cho ! Hà Nội 18/01/2001 17. NHỚ KHO DẦU NHA TRANG Một chiều ở Nha Trang Khi con tàu cập bến Bất ngờ tôi gặp em Nụ cười tươi mắt nắng .. Dáng mảnh mai con gái Nước da nâu thân quen Giọt mồ hôi lấp lánh Như chuỗi cườm ánh lên... Ơi Nha trang thần tiên Cơn gió nào ập đến Mạn thuyền chòng chành quá Biển say hay tôi say ? Biển say hay tôi say... Vu vơ lời thuỷ thủ Sóng bạc đầu muôn thuở Gặp bờ lại tan mau... Phải chi lời gió bay... Phải chi tay cầm tay... Phải chi Kho dầu ấy... Sáng đêm vẫn chưa đầy ! Để tàu anh không vội Nhổ neo hướng biển khơi Để thêm ngày áp mạn Bên em giữa đất trời... Ước chi biển và sóng Đồng tâm trong lát giây Ước chi em và gió Nghe tôi hát chiều nay... Để biển đêm dát lụa Để sóng đêm, dịu êm Để cho lời cầu nguyện.. Thẳng đến trái tim Em ! Nha trang 1984-Hà nội 2001 18. EM GÁI LUÔNG PHRABĂNG Em gái Luông Phrabăng Đẹp mê hồn Từ đền thiêng bước xuống Với dải khăn hồng vắt chéo vai Với bình nước thơm : thần, phật Nhẹ nhàng cầu phước cho tôi Cầu phước cho “xiều”, cho bạn ... Ngoài kia rộn trống Bun Trong này vang khèn Hội áo tôi ướt ba lần Ba lần tôi ngập gội Trong thánh thiện, yêu thương ... Em gái Luông Phrabăng Đẹp mê hồn, Nhưng hôm nay, Không phải trong đền thiêng, cổ tích… Em dịu dàng, Từ lưng voi bước xuống Lộng lẫy như một nàng tiên độ thế Ban nước thơm, trái ngọt cho đời ! *** Em tên gì , em ơi ? Ngẩn ngơ, tôi quên hỏi Nhưng may sao - hình chụp còn đây Mắt cười như muốn nói : Tên Em : Luông Phrabăng ! Luông Phrabăng 1999-Hà nội 2000 19. QUÊ Cha tôi theo Việt Minh Đánh Nhật - Pháp bên Lào Năm bốn lăm giặc đói Dồn Mẹ tôi sang theo ... Đất Lào tôi lớn lên Xôi Lào tôi chấm mớm Điệu Lăm đêm Bun - Hội Thấm vào máu, vào tim Rồi năm tháng chiến tranh Xuyên Trường Sơn đánh giặc Bản Lào nào tôi gặp Cũng thân tình quá thôi Nhớ cu Noọi Bản Đôn Nhanh như con sóc núi Dẫn đường cho bộ đội Bị thương vẫn không lùi ! Nhớ em gái Bản Mảy Tiễn đoàn qua biên giới Cầm tay tôi, chỉ buộc Nhất quyết không chịu về ! Nhớ Bản Na, Bản Me Nhớ hội Bun hót nảm* Nhớ dáng người, giọng nói ... Nhớ quá thôi, xiều ơi ! Ôi Đất Lào thân thương Đất Lào tôi mắc nợ Nợ : nước non, đồng chí Nợ : mẹ cha, ngày xưa ... Bao giờ tôi trở lại Người có nhận tôi về ? Đất chôn rau tôi đó Sao không gọi là Quê ! Ôi nước Lào tôi yêu ! Hà Nội, 05/07/2002 * Bun hót nảm : Hội té nước. 20. VỚI BẠN LÀO Khọi 1 đã dù 2 bên ấy Nắng mưa với rừng Lào Kết xiều3, tay chỉ thắm Bao năm rồi không phai ! Vòng chỉ thắm còn đây Nắng mưa không phai sắc Như tình nghĩa dài lâu Noọng4 cùng ta buộc chặt... Nhớ làm sao xiều ơi Những đêm Bun 5 hát hội Rượu say hay mình say Mà lăm 6 hoài không mỏi Ôi, đôi tay cong cong Hiền thương như dáng Phật Ôi, nụ cười, khuôn mặt Tươi như “đuông Chămpa ...7 Dù đã xa, rất xa Nhớ thương càng sâu nặng Tận bên này lưng núi Ký ức vẫn nghiêng về Tiếng khèn nhớ rừng khộp Tiếng sáo nhớ rừng le Bồi hồi nghe trống ngực Thẳm sâu Sêbănghiêng.. Mai mốt rồi bình yên Khọi sẽ qua bên ấy Sợi chỉ thắm - niềm tin Sợ gì không tìm được Ta lại về bên nhau Thêm một lần chỉ buộc Khúc Lăm-thôn8 dài lâu Rộn ràng hai mái núi Việt Lào - Em và Tôi ! Trường Sơn - Em và Tôi ! Đông Trường Sơn 1974 Chú thích : 1. Khoọi : đại tư nhân xưng, dùng thân mật : tôi, mình; 2. Dù : ở ; 3. Xiều : bạn kết nghĩa; 4. Noọng : em ; 5. Bun : Hội, lễ hội; 6. Lăm : Một điệu múa hát dân ca; 7. Đuông Chămpa : Bông hoa Chăm pa; 8. Lăm thôn : Tên một điệu múa dân ca. -
NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG, tiếp theo (bài 11-15)
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
11. MỪNG GIÁNG SINH Đêm qua đi dạo phố Hà Nội thiệt là vui Má hồng se gió lạnh Nồng nàn mắt ai cười ? Bỗng nhớ Em - Gài Gòn Biết giờ này còn thức ? Hay lại ngủ quên rồi Giáng sinh thứ ba mươi ? Ước gì sang năm mới Anh nhận được thiệp mời Mừng giáng sinh thành phố Đón Cu Tí chào đời !! Hà nội, tháng chạp Mậu Dần (26/12/1998) Đón tết Kỷ Mão 1999 12. KHÁT VỌNG 2000 Thấp thoáng năm 2000 ! Tôi thấy... Khi cuộc đời đã vượt qua Một phần ba Rồi một phần hai .... thế kỷ ! Hãy nói cùng anh điều gì hỡi em ? Năm 2000 trước mặt Một lời ước nhỏ nhoi thôi Từng khát khao trước ngực ! Năm 2000 .. Đất nước mình sẽ ngập đầy sao Con cái chúng ta, Sẽ không thiếu, những mê ly hoài bão Dẫu điện trắng nhà Vầng trăng xưa vẫn không hổ thẹn Khi cởi lòng mình gửi đến mai sau ... Năm 2000 .. Hạnh phúc và ước mơ, đẹp sao... Nhưng đừng quên, Đất quê nghèo còn đó Giao thừa đến, ngõ nhà rộng mở Hương xuân, gió lạnh sẽ ùa về ! Thắp hương lên, giữ ấm lửa ông bà ! Lửa hùng thiêng – hồn núi sông Đất Việt Không khác được, Đường dài ta bước tiếp ! Năm 2000 Luôn có Anh và Em ... Hà Nội, tháng chạp Kỷ Mão (15/12/1999) Đón tết Canh Thìn 2000 13. LỜI THÌ THẦM CỎ LAU Kính tặng đồng đội tôi ở tiểu đoàn 101-F367 đã chiến đấu và hy sinh anh dũng ở Tà Lương – Tây nam.Huế năm 1972 Tôi về tìm lại Tà Lương Núi rừng xưa – bãi chiến trường là đây Phất phơ, lau cỏ ken dày Mồ xưa bạn cũ, còn hay mất rồi ? Cắt ngang qua mấy lưng đồi Lần theo bờ suối bồi hồi tìm lên Tìm trong nắng xế, chiều nghiêng Tìm trong đuốc đỏ hắt xiên bóng rừng ... Tìm trước mặt, tìm sau lưng... Mà sao chẳng thấy bóng hình bạn tôi ? Thắp nhang lên, khấn lạy trời Hồn thiêng bạn hỡi, đôi lời mách cho ! Từ trong hương khói hư vô Hai nhăm năm cũ sóng xô cuộn về... Bóng mờ xa, dáng hao gầy Khẳng khiu ... vẫy vẫy... bàn tay học trò ! Thì thầm lau cỏ... hát đưa Lời tâm, lời cốt... nắng mưa nhạt nhoà Dấu xưa, mộ cũ hiện ra Hương cay, lửa bén bỗng oà khóc thương... Bao năm xa cách, đoạn trường Gặp nhau thì... một nắm xương, chẳng còn Vốc lên một chút đất mòn Vải cờ đỏ thắm, gói ôm, nặng lòng... Rước bạn về, giữa thinh không Cờ lau im phắc một vùng, mưa sa ... Tà lương tháng 6/2000 14. CHÀO THẾ KỶ 21 Hạnh phúc xiết bao Khi Trái đất đã đi qua tuổi "bách niên" lần thứ 20 của nhân loại Và kiêu hãnh bước lên, trước thềm thời đại Tự tin đón nhận Những vinh quang và cay đắng trên đời ..! Chào thế kỷ 21 ! Chào trái đất tuyệt vời Xin hãy ngẩng cao đầu Đón nhận 21 loạt đại bác vang trời Dội vào thiên niên kỷ mới ... Chào Em, Chào mùa xuân đang tới Ngát hương lộc biếc tinh khôi .. Chào Anh, Chào những ước mơ xanh Cháy bỏng suốt một thời giông bão ! Chào Em, Chào những giọt dầu, giọt xăng Âm thầm nối dòng máu thắm Tiếp sức cho Tổ Quốc – Mẹ hiền Vững vàng đi tới ! Chào Anh, Chào những chuyến tàu, chuyến xe đang lao nhanh Vượt qua nghìn trùng thử thách Nối Việt Nam và Thế giới Nối Petrolimex với mọi nhà Góp phần sáng tạo nên Một thời Đổi Mới !... Như định mệnh đã trao, Không thể khác !... Hãy dấn thân, vì một niềm tin Vì một hãng xăng dầu : Petrolimex Vững vàng, hướng tới tương lai ! Hà nội 24 tháng chạp Canh Thìn (18/01/2001) Đón tết Quí Tỵ 2001 15. TỰ CƯỜI ! Chỉ tại khách thơ quá đa tình Đắm say lạc lối chốn đào tiên Giật mình chợt thấy chàng Lưu - Nguyễn Ngẩn ngơ gạn hỏi ”cụ” thiếu niên ! Đâu góc vườn xưa - chốn nhân duyên Bến nước, sông quê với con thuyền Cọc đóng, trăng treo nghiêng chờ gió La đà sóng sánh... ý thơ khuya. Hãy để khách thơ quay về thôi Dùng dằng chi nữa - hỡi người ơi ! Thuyền trăng không thể soi bóng nhật Thiên thai - mộng cũ vỡ lâu rồi. Chào nhé, ta về tiên nữ ơi Túi thơ-Rượu cạn, chẳng sóng đôi Gom tiền mua lấy dăm thước đất Dựng lều, đề chữ " Đây lều tiên " ! Hà Nội 16/01/2001 -
NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG, tiếp theo (bài 6-10)
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
6. LỜI THÌ THẦM CỎ LAU Kính tặng đồng đội tôi đã chiến đấu & anh dũng hy sinh ở mặt trận tây nam Huế năm 1972 Tôi về tìm lại Tà Lương Núi rừng xưa – bãi chiến trường là đây Phất phơ, lau cỏ ken dày Mồ xưa bạn cũ, còn hay mất rồi ? Cắt ngang qua mấy lưng đồi Lần theo bờ suối bồi hồi tìm lên Tìm trong nắng xế, chiều nghiêng Tìm trong đuốc đỏ hắt xiên bóng rừng... Tìm trước mặt, tìm sau lưng... Mà sao chẳng thấy bóng hình bạn tôi ? Thắp nhang lên, khấn lạy trời Hồn thiêng bạn hỡi, đôi lời mách cho ! Từ trong hương khói hư vô Hai nhăm năm cũ sóng xô cuộn về... Bóng mờ xa, dáng hao gầy Khẳng khiu, vẫy vẫy… bàn tay học trò ! Thì thầm lau cỏ... hát đưa Lời tâm, lời cốt... nắng mưa nhạt nhoà Dấu xưa, mộ cũ hiện ra Hương cay, lửa bén bỗng oà khóc thương... Bao năm xa cách, đoạn trường Gặp nhau thì... một nắm xương, chẳng còn Vốc lên một chút đất mòn Vải cờ đỏ thắm, gói ôm, nặng lòng... Rước bạn về, giữa thinh không Cờ lau im phắc một vùng, mưa sa... Tà lương tháng 6/2000 7. GIỌT XĂNG MÀU XANH 1. Giọt xăng em rót cho tôi Biếc xanh như thể sắc trời giữa thu Xe đi, mưa nắng, bốn mùa Êm êm như khúc hát ru quê nhà... Dù ở gần, dù đi xa Màu xăng biếc ấy vẫn là niềm tin... 2. Bồn chồn bỗng nhớ người thương ? Dáng kiều thơm, giữa phố phường đông vui, Cây xăng reo, ánh mắt cười Khoả xanh một sắc giữa trời, nên thơ...! 3. Thiên thanh, màu áo người ơi, Nhuộm thành nỗi nhớ trong tôi một chiều Xe qua mấy dốc, mấy đèo Đường về, phố núi mờ theo suối ngàn... 4. Lung linh điện toả ven đường Bóng cây xăng, bóng người thương, đây rồi ! Tiếng còi reo, vọng nhắn lời Em ơi, còn nhớ tới tôi không nào ? Giọt xăng xanh, nỗi ước ao Cháy lên thành những khát khao...không lời ! Hà nội tháng 7/1997 8. CỔ TÍCH TÌNH YÊU Tuổi năm mươi... Em vẫn là con gái Đã biết yêu, Nên biết đợi, biết chờ ! Bông trinh nữ ép vào năm tháng Dẫu vườn xưa, lối cũ... hoang mờ ! Bỗng một ngày gió tạnh, mưa ngừng Người ấy năm xưa trở lại Nước mắt đẫm bờ vai... Rát bỏng ! Những lời yêu Nghẹn nấc Cháy lòng ! Em lại trở về với tất cả đời thường Và chợt nhận ra một sắc màu trinh nữ... Trong ráng đỏ đến nao người... muôn thuở Một hoàng hôn rực cháy cuối trời... Tuổi năm mươi Ta mới bắt đầu... Với Tình yêu Thời gian là vĩnh cửu ! Hà nội - tháng 12/1999 Kiều Anh Hương -
Có gì to tát nhiều đâu Ao chuôm, xóm nhỏ... thả câu, giải buồn Nước tù, cá chỉ vài con Lượn lờ, đớp bóng, bồn chồn mà chi ? Sông dài, biển rộng ngoài kia Thanh tân, sức trẻ, xá gì bạn ơi Vững tay lái, nào ra khơi !... KAH
-
NHỮNG VIÊN ĐẠN MANG NẶNG TỨ THƠ ĐAU
chủ đề trả lời Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong ở Trang thơ thành viên
KÍNH GỬI ANH NHV Lâu rồi không về Phố Cháy Cầu tre "lắt lẻo" qua bên anh Không hiểu nắng mưa, còn trụ vững? Trở trời, trái gió, vết thương có còn đau? Thơ viết tặng anh, vài dòng thôi Nỗi nhớ trong em mãi khôn nguôi Ước gì lại được về Phố Cháy Thăm người anh xưa, nghe đọc thơ! 7/12/06 KAH -
Tôi xin kể một chuyện vui để mọi người cùng suy ngẫm: Có 3 người cùng đi xem đá bóng. Một người là cầu thủ Một người là "fan của túc cầu" Một người là dân ngoại đạo, đi xem vì "phong trào"? Trước một pha bóng mười mươi ăn bàn, nhưng không thành bàn: - Cầu thủ: Trời thế mà không vào, nếu là tớ... thì cũng chịu... gôn nó hay quá...! - Fan hâm mộ: Trời ơi, suyết nữa thì tớ được bữa nhậu rồi ... - Dân ngoại đạo: Đá với chẳng đấm (ngáp dài), ... chán phèo...có mỗi quả bóng mà tranh nhau thì còn lâu mới hết trận ! Thì ra, bất luận trò chơi nào đều phải có công chúng của nó ! KAH
-
NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG, tiếp theo
một bài viết của blog đăng Kieu Anh Huong trong Kieu Anh Huong's Blog
5. TRONG ĐÊM HÀ NỘI Thân tặng H Cây bằng lăng đã vươn tới gác ba Tháng năm, hoa tím tràn vào cửa sổ Trang giáo án từng đêm lật giở Cánh hoa thầm thì, ngọn gió thức cùng ai ? Ve đổ liên hồi, nắng nóng tận trời cao Thành phố như thể mới bắt đầu đổ móng Những người thợ đêm ngày vất vả Trang giáo án nơi em cũng nhoè giọt mồ hôi..! Em đến công trường, không có tay bay Lớp học lợp giấy dầu nóng bức Lũ học trò lọ lem như gió cát Mà sao cô ơi, trang vở đẹp quá chừng ! Tôi lặng nhìn qua khoảng sáng bập bùng Đêm buông xuống, hoa bằng lăng rực tím ? Chỉ tiếng giấy lật từng trang xào xạc Dội vào con tim ngơ ngẩn trời khuya ... Tôi trở về, sánh đôi cùng câu thơ Hy vọng, một ngày vui sẽ tới ! Khu TT Nguyễn Công trứ hè 1983 6. KHÓC MẸ Dẫu ngàn lần không đợi Nhưng Mẹ ơi định mệnh đến kia rồi ? Khi nỗi đau, Mẹ không còn biết được Là khi trái tim con máu chảy tơi bời !.... Xin hãy để con nhìn Mẹ lần cuối cùng Gió lạnh, đồng sâu, nỡ nào con bỏ lại Dẫu vẫn biết, Mẹ về cùng tiên tổ Có đâu xa mà nước mắt tuôn, rơi... Có phải không hỡi Mẹ kính yêu ơi ! Mẹ đã giận mình con, nhiều, nhiều lắm Khi tuổi thơ đến trường, ham chơi không học Khi đánh giặc trời xa, chậm cánh thư về ..? Khi đất nước thanh bình, Mẹ thầm nhắm “một người” Nhưng con chẳng chịu vâng lời “thăm hỏi…” Để Bà hát ru, để Ông bồng cháu Để mái nhà thêm vui, tiếng trẻ bi bô... …. Mẹ càng giận nhiều hơn, Khi vợ chồng chúng con, Ngày nào “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”; Tiếng bấc, tiếng chì.. Vò nát trái tim khô ?... Ôi, có nỗi đau nào hơn nỗi đau này đây Vậy là nợ Thái Sơn còn đó ! Ta mất Mẹ, Chính là khi ta cần có Mẹ nhiều nhất Để mênh mông hờn giận vỗ về ... Nhưng đành thôi, cho con được cúi đầu Lạy tạ, trước hương hồn của Mẹ Mẹ ơi, Mẹ có nghe con khóc Không chỉ bằng nước mắt ngày xưa ! Hà nội tháng 10/1997 7. KHÁT VỌNG 2000 Thấp thoáng năm 2000… Tôi thấy, Khi cuộc đời đã vượt qua Một phần ba Rồi một phần hai.... thế kỷ ! Hãy nói cùng anh điều gì hỡi em ? Năm 2000… trước mặt Một lời ước nhỏ nhoi thôi Từng khát khao trước ngực ! Năm 2000... Đất nước mình sẽ ngập đầy sao Con cái chúng ta, Sẽ không thiếu, những mê ly hoài bão Dẫu điện trắng nhà Vầng trăng xưa vẫn không hổ thẹn Khi cởi lòng mình gửi đến mai sau... Năm 2000… Hạnh phúc và ước mơ, đẹp sao ! Nhưng đừng quên, Đất quê nghèo còn đó Giao thừa đến, ngõ nhà rộng mở Hương xuân, gió lạnh sẽ ùa về ! Thắp hương lên, giữ ấm lửa ông bà ! Lửa hùng thiêng – hồn núi sông Đất Việt Không khác được, Đường dài ta bước tiếp ! Năm 2000… Luôn có Anh và Em ! Hà Nội, tháng chạp Kỷ Mão (15/12/1999) Đón tết Canh Thìn 2000 -
Thơ : KIỀU ANH HƯƠNG Trong tập : Những dòng chảy vô thường NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN, Hà Nội:2005 BẠN VÀ TÔI Tự bạch Tôi không phải là nhà thơ, nhưng thực lòng mà nói – vì đã trót yêu thơ rồi nên rất khó để dứt ra… Đã hơn ba chục năm, kể từ ngày có thơ in báo ở chiến trường Trị-Thiên, năm 1972, thơ đối với tôi luôn như một người bạn tâm giao, đồng hành và sẻ chia những buồn vui của cuộc đời... Tôi làm thơ theo cảm xúc, nhưng thường nặng về hồi tưởng, bởi tôi nghĩ quá khứ như là một tấm gương soi chỉ hướng cho tương lai. Hồi tưởng để thấy rằng, vượt được chính mình qua từng năm tháng khó khăn quả thật không dễ dàng! Và thơ đã từng giúp tôi vượt qua những năm tháng như vậy, kể từ cuộc chiến tranh chống Mỹ vô cùng khốc liệt và những năm tháng sau này... Chính vì vậy, những hồi ức về chiến tranh, về bạn bè, đồng đội – những người đã vĩnh viễn nằm lại ở chiến trường ngày nào luôn thôi thúc ta phải sống và vươn lên, ngay cả khi phải đối đầu với khó khăn và thử thách... Dĩ nhiên, với tôi, làm thơ không phải là “nghề”, cho dù trong đời, cơ hội để thành “nghề” đã có lúc tìm đến. Song, như cổ nhân đã nói “nhân định cũng không bằng thiên định”; Sau cuộc chiến, khoác balô về làng, ôn thi vào đại học... rồi trở thành một kỹ sư hoá dầu và gia nhập vào đại gia đình Petrolimex. Vâng, định mệnh đã đưa tôi đến với họ, để được sống, làm việc, chia ngọt, sẻ bùi với những người lao động xăng dầu bình dị trên khắp mọi nẻo đường của đất nước; Đến bây giờ, sau gần 25 năm “bè bạn” với từng giọt xăng dầu, tôi có thể tự hào mà nói rằng, thật hạnh phúc khi trời đã ban cho tôi cái “nghiệp” này; Để rồi vừa làm, vừa học, lần hồi phấn đấu trở thành một cán bộ của ngành... Tôi coi đó như là một ân huệ to lớn của cuộc đời; Tôi đã nhận và hơn một lần, xin được ghi nhớ và tri ân: “Giọt xăng nào cháy thành áo cơm Giọt dầu nào thắp lên hạnh phúc cho ta hôm nay Xin đừng quên - đừng quên.. Năm tháng sau lưng mình ! “ (Xin đừng quên năm tháng sau lưng- in trong tập thơ : Gặp lại tuổi hai mươi*) Hồi tưởng để làm thơ. Đúng vậy! Ôi, làm sao tôi có thể quên được những ngày chập chững đến với những người thợ xăng dầu và nghe họ kể lại những năm tháng hào hùng khi đưa từng giọt xăng dầu vượt Trường Sơn, tiếp sức cho tiền tuyến... rồi những năm tháng rầm rập tiến quân về tiếp quản các Kho xăng dầu ở Đà Nẵng, Qui Nhơn, Nha Trang và Nhà Bè mới giải phóng... Hỡi các cô, các bác, những ai đã từng hồi hộp trong bao đêm trực ca, khi thức đợi chuyến tàu Nga đầu tiên đến với thành phố mang tên Bác Hồ kính yêu, ắt hẳn sẽ không khỏi bồi hồi, thương nhớ tới các chiến sĩ đặc công Rừng Sác năm nào đã anh dũng hy sinh ở nơi đây: “... Thức trong đêm trực ca Chúng tôi Những người thợ xăng dầu Đợi gió Đợi nước ... Đợi con tàu đến từ rất xa Tận bờ biển Đen Tận Vlađimia Vốstốc Những con tàu Nga, rất Nga ... Thân thương bè bạn !...” Sông Sài Gòn đêm nay đầy sao rực sáng Bên kia là Thủ Thiêm Bên này là rừng Sác... Những người lính đặc công năm nào Đốt kho xăng của giặc... Thành ánh sao lấp lánh tận bây giờ ?..” (Thức trong đêm trực ca) Quả thật, trong chiến thắng hôm qua có sự đóng góp không nhỏ của bè bạn khắp năm châu, nhưng trước hết phải khẳng định, chúng ta đã chiến thắng bằng chính sức lực và trí tuệ của người Việt Nam, bằng chính chất thép và tâm hồn của con người Việt Nam, trong đó có những người thợ xăng dầu. Bởi vậy : “...Trong chiến thắng hôm qua Có xe tăng T54 làm bằng chất thép Việt Nam Có giọt dầu Nga được thắp lên bằng ngọn lửa Việt Nam ... Có nàng Cachiusa mặc áo dài Hà Nội Có tên lửa tầm cao mang hào khí Thăng Long... Có trái tim Nga hoà nhịp cùng trái tim con cháu Bác Hồ...” Bạn và Tôi, chúng ta hoàn toàn có quyền tự hào khi nói về những giọt dầu, giọt xăng như vậy, bởi chính nó từng thấm đẫm mồ hôi, nước mắt và cả máu của những người thợ xăng dầu; Vì vậy, tôi hy vọng, qua tập thơ này, bạn sẽ đồng cảm hơn với tôi, với những người lao động Petrolimex, cả trong quá khứ vinh quang của họ - những con người không chỉ đổ máu để bảo vệ từng can xăng, từng giọt dầu cho Tổ quốc, tiếp sức cho những đoàn quân đi đến tận cùng của ngày đại thắng... mà ngày nay, chính họ đang từng ngày, từng đêm, tiếp tục đổ từng giọt mồ hôi để tiếp sức cho những giọt xăng, giọt dầu liti chuyển động trong từng “huyết quản” của nền kinh tế nước nhà, góp phần làm nên những thắng lợi ngày càng to lớn hơn trong công cuộc đổi mới của Đất nước và làm nên “lẻ nghìn cổ tích“ về một Hãng xăng dầu Việt Nam - Petrolimex... Dĩ nhiên, đã là quá khứ thì không chỉ có những giọt xăng hay giọt dầu; Thơ thường ẩn chứa những suy nghĩ riêng tư, những chiêm nghiệm về cuộc đời, nhân tình, thế thái... Bởi vậy, bạn có thể bắt gặp cả trong thơ một chút tâm linh, định mệnh, một chút ước mơ siêu thực… nhưng, điều quan trọng hơn, thơ sẽ giúp ta bày tỏ được những suy nghĩ của riêng mình, có thể đúng, có thể chưa đúng, nhưng chắc chắn đó là tấm lòng chân thành nhất, bởi vì : “Tôi – Bạn, Bạn – Tôi Không gì ngăn cách Hãy chảy vào nhau Lòng đời thơm thảo...” (Tình bạn) Tôi cứ nghĩ - cuộc đời vốn như một dòng chảy ấy, nhưng là một dòng chảy “vô thường” lắm và phải tự đắm mình vào dòng chảy hư hư, thực thực ấy ta mới có thể nhận diện được chính mình thông qua tấm gương soi của quá khứ : “ Sắc sắc, không không ! Hư hư, thực thực .. Tôi đắm mình vào dĩ vãng Tìm lại khởi nguồn xa xưa Đâu những giọt xăng Đâu những giọt dầu Tháng năm đang lặng thầm tuôn chảy...” (Những dòng chảy vô thường) Bạn và Tôi…Vâng, tất cả chúng ta rồi sẽ nhận ra dòng chảy vô thường ấy, bởi vì nó đang trôi qua trước mắt chúng ta, chảy qua chính cuộc đời của mỗi chúng ta.. Dĩ nhiên không chỉ có những giọt xăng hay giọt dầu mà còn có cả những yêu thương, buồn vui khác nữa... Tất cả tạo nên một dòng chảy lớn và chính nó đang chứa đựng biết bao điều tốt - xấu, trong - đục, thách thức và cơ hội... mà muốn chế ngự được nó, trước hết phải nhận diện được nó, biết rõ về nó để xem lại chính mình, sẵn sàng đương đầu với nó, với những thách thức ngày càng to lớn của cuộc đời. Vì vậy, với tập thơ này, trước hết tôi xin được dâng tặng cho tất cả những cán bộ công nhân viên - những người lao động ngành xăng dầu, tất cả bạn bè đồng nghiệp vô cùng yêu quí của tôi nhân dịp Tổng công ty xăng dầu Việt Nam - Petrolimex tròn 50 tuổi (12/01/1956 - 12/01/2006 ). Thơ có thể chưa hay, nhưng tấm lòng của người viết là chân thật. Bởi vì : “ Tôi là giọt xăng Tôi là giọt dầu Lấm lem năm tháng Xưa như đất trời... Người thương, kẻ nhớ, Người cần, kẻ chê Bao năm vẫn thế Cũ như ngày xưa.. “. (Tự khúc) Xin lượng thứ cho tác giả, nếu thơ chưa được như “thơ“ và xin được nghìn lần cảm ơn ! Kiều Anh Hương – Kiều Đình Kiểm Mọi sự chia sẻ, trao đổi và góp ý xin gửi về địa chỉ : Số 1 Khâm Thiên - Hà Nội. Email : Kieu_anhhuong@Yahoo.com hoặc Kiemkd@Petrolimex.com.vn. ĐT. 0903435693. ________________________________________________ (*) Tập thơ “Gặp lại tuổi hai mươi” - NXB Hội Nhà Văn, 2001. 1. THỨC TRONG ĐÊM TRỰC CA… Kính tặng CB &CN Tổng Kho xăng dầu Nhà Bè Thức trong đêm trực ca Chúng tôi Những người thợ xăng dầu Đợi gió Đợi nước ... Đợi con tàu đến từ rất xa Tận bờ biển Đen Tận Vlađimia Vốstốc Những con tàu Nga, rất Nga ... Thân thương bè bạn ! Sông Sài Gòn đêm nay đầy sao, rực sáng ! Bên kia là Thủ Thiêm Bên này là rừng Sác... Những người lính đặc công năm nào Đốt kho xăng của giặc... Thành ánh sao lấp lánh tận bây giờ ?. Để đêm nay, đêm đầu tiên Rọi sáng cả đất trời Nhà Bè, Đón chào các bạn Nga đến với Sài Gòn Sẻ chia cùng chúng tôi niềm vui đại thắng Mùa Xuân Ba Mươi Tháng Tư ! Chúng tôi như muốn reo lên thật to, Rằng, những người ban Nga mến thương ơi ! Trong chiến thắng hôm qua Có xe tăng T54 làm bằng chất thép Việt Nam Có giọt dầu Nga được thắp lên bằng ngọn lửa Việt Nam ... Có nàng Cachiusa mặc áo dài Hà Nội Có tên lửa tầm cao mang hùng khí Thăng Long... Có trái tim Nga hoà nhịp cùng trái tim con cháu Bác Hồ… Nên đêm nay, Những con tàu Nga đến với Việt nam Bằng hành trình ngắn nhất Dẫu từ Biển Đen hay từ Viễn Đông Từ Maxcơva hay Lêningrát... Chúng tôi đón chào các bạn Nga Bằng vốtca Việt Nam Bằng rượu lúa từ đồng quê Thái Bình, Đồng Tháp ... Vốtca hay Lúa Mới Tất cả đều cháy được Khi lòng người đã yêu nhau ! Sài Gòn, Xuân 1982-Hà Nội 2002 2. HẠNH PHÚC HÔM NAY... Mẹ ngập ngừng đếm bước chân đầu phố Ngỡ ngàng nheo mắt nhìn lên ... Có thể nhà ta còn dột nát Nhưng lẽ nào không vui, khi phố mình đẹp hơn ! Con tàu ồn ào vút qua ngày xuân Đầy ắp những nụ cười xao xuyến Hà Nội Phố - đã giao duyên rồi đó Mái ngói cũ thâm nâu, bên những công trình.. Sáng nay, ngắm nhìn con đi làm Nhưng áo mới... mẹ cười rung gác xép Như vậy đó, hạnh phúc không còn là của riêng con nữa Mẹ ơi ! Đất nước sẽ giàu lên ! Hà nội 31/01/1992 - Tức 27 chạp, tết Nhâm Thân Nhân ngày khánh thành trụ sở PETROLIMEX 3. NHỚ BIỂN Thân tăng TL Ở đây không có biển Nên nhớ sóng vô cùng "Ơi Nha Trang mùa thu .." Cồn cào ai hát gọi ? Chiều Tây Hồ vàng chói Hàng liễu buông tóc thề Nước xanh không gợn sóng Mà lòng ta triều dâng ! Ước chi hàng liễu ấy Bỗng hoá thành dương xanh Ước chi em bên anh Ta bên nhau mãi mãi.. Có phải ngày xưa ấy Đây cũng là biển xanh Số kiếp đã lênh đênh Đẩy hồ xa biển lớn ? Có phải lòng biển rộng Hiểu mưa nắng cuộc đời Có phải sóng Tây Hồ Sẽ hợp về biển khơi ? Lá vàng chiều, rơi, rơi ... Hoàng hôn in bóng nước Thái lai hay bĩ cực Liên hoàn bốn mùa trôi ! Hà Nội 14/03/1990.
-
Cảm ơn KY Thi họa, họa thi, sao vui thế Bận công, công việc, sáng tới chiều May sao, thi hứng, lòng thêm hứng Giục ta vượt khó, khó chẳng nhiều !!! KAH
-
Thân tăng THN,ĐVN-KY Nghe như đang giữa trời thu Chợt vang đâu đó sấm mùa giao nhau... Thu Hà Nội có hai màu ? Một xanh biêng biếc trên bầu trời cao Một vàng, những lá thu chao Tây Hồ nắng đổ, chiều xao xuyến lòng... Thu Hà Nội - nối Sài Gòn Nối Nam, nối Bắc, nối non nước...mình Thu Hà Nội, nối nghĩa tình Bỗng dưng thi hứng thêm nghìn lần hơn Ước sao có dịp kết giao Rượu mềm môi, thi tứ trào, con tim... KAH
-
NGÔ NƯỚNG - Em ngồi nướng ngô, má hồng lọ lem
một chủ đề đăng Kieu Anh Huong trong Trang thơ thành viên
NGÔ NƯỚNG Có gì đâu, ngô nướng để làm thơ Bãi bồi, chăn trâu, một thời con trẻ... Nùn rơm đốt những chiều đông lạnh giá Mùi ngô thơm ấm cả cánh đồng Hà Nội và tôi, những đêm buồn Xóm ven đê, tềnh toàng… không ngủ được Mùi ngô nướng thảo thơm hoài niệm Bãi vắng còn đâu, người em xưa !? Em ngồi nướng ngô, má hồng lọ lem Áo nâu cũ, tèm nhem tàn hoa lửa... Gió bãi ngang về đêm càng buốt lạnh, Bóng ai kia...ngỡ cô tấm ngày xưa ! Nét tảo tần pha chút gió sương Chợt lấp lánh trong tim tôi mộng mị Hoảng tử là anh, từ lâu đài cổ tích Vi hành qua Đất Bãi tìm em đây ! Ta đã nhận báu vật từ tay em Ôi những bắp ngô non thơm lừng nỗi nhớ Cậu trò nghèo, những ngày ôn thi vào đại học Sẽ không bao giờ quên! Đêm Hà Nội, lại như bao đêm Gió lạnh từ Sông Hồng chợt thổi về te tái Không ngủ được, lại tìm hàng ngô nướng Biết đâu, gặp lại người xưa ?! Hà nội 16/01/1996 Kiều Anh Hương -
NHỮNG VIÊN ĐẠN MANG NẶNG TỨ THƠ ĐAU Kính tặng nhà thơ Nguyễn Vĩnh Ba mươi năm sau Tôi mới gặp anh Người lính trẻ Từng bị mâm pháo lật úp lên đầu Sau loạt bom B52 dội vào lòng Hà Nội Băng đạn 37 ly chưa kịp bắn Đồng đội vẫn ghì chặt trong tay Tim ngừng đập, mà mắt không kịp khép Bởi đang lo “nhắm thẳng đầu thù…” Lật pháo lên Đạn lại lên nòng Đồng chí... Vẫn nguyên đội hình trên mâm pháo… Trút hận thù lên bầu trời tang tóc Máu nhòe nước mắt Hòa ơi, Được ơi… B52 đang cháy Mà sao, các bạn vẫn ngồi Lặng im ! Vuốt mắt bạn lần cuối cùng Ta nạp đạn vào thơ Những viên đạn lửa Viết lên trời đêm, cho mọi người cùng đọc Những câu thơ bất tử Tặng riêng đồng đội tôi ! HN 1972-2005
-
Sao gọi là châm chọc? Đó là họa thơ của nhau. Mà có ấn tượng tốt thì mới có cảm xúc để "họa" chứ. Thơ như rượu, viết phải say. Nhưng không thể thiếu đắng cay, ngọt bùi Chữ tình và một chữ đời Vì nhau... đôi chữ thay lời chào suông! Nếu gọi là "thử bút" thì quá tốt rồi. Biết đâu mai kia bạn sẽ là cây bút nổi danh. Chúc bạn thành công và hạnh phúc ! KAH
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.