-
Số bài viết
171 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
3
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi ngocdinh
-
Một bài thơ hay, nhiều cảm xúc, nhiều màu sắc và nhạc điệu. Tôi thích bài thơ này. Vote 5 sao duy nhất. Chúc tác giả có thêm nhiều bài thơ hay. Ngocdinh
-
Em biết không Những kẻ như anh Chỉ biết yêu bản thân mình Trong thế giới hiện sinh Y ngỡ mình là Cái rốn Em biết không Những kẻ như anh Trong đêm đông, Vùi trong chăn ấm Y chẳng nề hà bỏ Người đàn bà trong mộng Là em Giá rét chen chân Khi y chọn em Là thánh nữ Trong thánh đường tình yêu Mà y dựng nên Cuộc đời em Hẳn đã lật sang trang khác Vì những diệu kỳ hoa lệ Những ngạc nhiên vui thú Không diễn tả nổi bởi ngôn từ Em sẽ lạc trong vũ khúc Của mơ Nơi có thể Y dìu em đi Bằng thơ Em biết không Những kẻ như anh Sẽ đẩy cuộc đời em Đến những nơi Y cũng chưa từng bước đến Khốn khổ cho em Và thậm khổ cho y Y chẳng biết làm gì Nơi đó Em biết không?
-
Tình xưa nghĩa ấy còn không Yêu ai chỉ để chênh chông một đời Tim rơi giữa những mùa rơi Trách gì thu úa, mềm môi những chiều Cảm ơn ngôn hoa, chuột rain và vanhong đã ghé chơi. Rất mong cùng trao đổi.
-
Mỗi sáng thức giấc Ta đón bình minh bằng hai con mắt Con mắt trắng Dài đêm mất ngủ Con mắt đen Thẳm sâu ngờ vực Hai con mắt nhức Những điều Thắng thua Mỗi hoàng hôn Ta lắng nghe đời Rơi qua hai tai Một tai nghe trái Một tai nghe phải Tai trái nghe điều phải Tai phải nghe điều trái tai và giữa hai tai lại chuyện đời được mất Giữa trăm thắng thua Giữa ngàn được mất Còn tin duy nhất Vào trái tim thôi Chỉ có điều trái tim duy nhất ấy được chia thành bốn ngăn
-
Anh lạc rồi ở ngay ngõ nhà anh mê mải tìm vết chân em thảng thốt Nơi ngày xưa lần đầu trong hốt hoảng cũng thành ra xa lạ quá mất rồi Anh cô đơn giữa phồn hoa hư ảo chẳng có gì đánh đổi một lần em Anh lạc rồi giữa hai ngả đường quen
-
Chao nganthao & Kieu Anh Huong Chủ đề này ngocdinh thấy rất hay, thân gửi nganthao và Kiều Anh Hương, như là những lời sẻ chia. Chúc mọi người vui vẻ. Trang nhất Mạn bàn Tôi bắt đầu một ngày mới Bằng những trang nhất Ở đó cả thế giới được gói vào binh biến lao đao kinh tế lộn nhào chính trị chuyển giao.. Vạn sự gầm gào trên trang nhất Trang nhất như bộ mặt của một cô gái đẹp nơi bạn bị quyến rũ bởi sắc màu bị đánh lừa bởi phấn son bởi những lời mời gọi thoát ra từ cặp môi mọng đỏ, ngọt ngào Có thể cô gái ấy không còn đẹp như thế nữa khi bạn lật vào trong có thể bạn sẽ thất vọng bởi những đường cong không hấp dẫn như những gì trang nhất đã Dù biết thế tôi vẫn bắt đầu một ngày mới bằng những trang nhất nơi sự thật và giả trá giao hòa
-
Đếm từng cánh lá vàng rơi Thu nay lòng bớt rối bời hơn chưa? Giữa ngàn giọt nắng ngày xưa Hỏi mai, thu có còn đưa nắng về Hỏi từng đám cỏ triền đê Bước chân ai có đi về cô liêu Lúc cơn mưa đổ ráng chiều Có ai đưa bước, nâng niu gót ngà Hỏi người con gái phương xa Duyên nay em có mặn mà hay chăng Hoàng hôn qua gốc bằng lăng Hỏi bông hoa tím, băn khoăn một thời Chạnh lòng nghe tiếng thu rơi Úa vàng nỗi nhớ, tả tơi cõi lòng Hoài thu xưa, đã tận mong? Hỏi ai, ai đã cạn dòng tương tư
-
Cảm ơn Quỳnh đã ghé thăm và “treo” bài thơ, rất vui được làm quen. Chúc quỳnh có nhiều niềm vui và nhiều sáng tác hay nhé. Nhân tiện neo một bài đáp lễ, bổ sung một mảng sẫm màu trong bức tranh thơ của Quỳnh. Neo Thuyền tình neo đậu bến tương tư Ngỡ là tiên cảnh có đâu ngờ Dấu rêu đã phủ màu lam lục Bến trong, bến đục Vẫn hoài neo
-
Hà Nội đêm Hoa sữa mềm trên tóc Nắm tay em Khó nhọc Lặng yên về Hà nội khuya Mưa trở mình trên phố Nhấp nhô mái đỏ Oằn mình đong đo Sau những cửa ô Không còn tĩnh lặng Ngôi đền vắng Thẫn thờ Hà nội mưa Rả rích phố hè Tắt tiếng ve Cây sấu già đứng lặng Hà nội vắng Không có em
-
Chỉ còn một giọt mùa đông Một tình trộn với rượu nồng một ly Đâu đây một bóng tường vi Một tôi ôm, một đoản thi vụng về
-
@ lyenson : cảm ơn bạn đã ghé chơi và để lại bài thơ. Đúng là cuộc đời đôi khi không thể biết được ranh giới được – mất, nhân – quả. Nếu trót lỡ vương phải chữ tình, thì tất cả những gì có thể làm là chấp nhận các kết cục, đôi khi không như ý, của nó. @ vanhong : tuy vô và thất thì đều là không, nhưng vô tình và thất tình hẳn là khác nhau đấy. Thơ vanhong có những đoạn thể hiện sự độ lượng của đàn bà, nhất là phụ nữ á châu : Thời gian trôi vẫn mình em rảo bước Bao ngôi nhà mời gọi hãy dừng chân Nhưng em sợ anh vẫn còn đơn độc Phía trước anh bao gai góc thăng trầm. Nhưng vanhong biết không, đó vốn là đức tính tốt, nhưng khốn khổ thay lại là những cú đánh nghiệt ngã nhất với đàn ông. Chúc bạn có cuộc sống nhiều cảm xúc. Thân Ai cũng tự hỏi mình Cuộc đời được tạo ra từ những điều gì Từ tình yêu của mẹ cha tảo tần nuôi nấng Từ tình thương của thầy cô Nâng niu sau mỗi lần thất bại Từ tình yêu học trò Của thời phượng đỏ Hay từ bộn bề cuộc sống Được xếp bằng bong bóng đam mê Nhưng anh tin Cuộc đời được tạo ra bởi những khoảnh khắc Là khi trước ngã ba đường Em đã chọn Là khi lý trí tê liệt Em bước chân đi Theo tiếng gọi của những gì huyễn hoặc Là khi mưa giăng mắt Trút bão tố xuống cuộc đời Những khoảnh khắc chồng lên nhau Đầy rẫy rối bời Khi ta nhắm mắt buông lơi Là cuộc đời Đã sang nhánh khác Và cứ thế Cuộc đời chỉ là dòng sông khoảnh khắc Không ai tắm hai lần ở một dòng sông Và cũng không ai hai lần đối mặt Khoảnh khắc quá khứ Mãi đi qua Khoảnh khắc của em và anh Chỉ dành riêng hai chúng ta Cũng đã qua Khoảnh khắc ấy Người ta Gọi là kỷ niệm
-
Không ai đặt tên cho con đường ấy Con đường nhỏ hẹp Không có cây Và những trưa hè Nắng gắt chảy máu nhựa đường Quắc lên những ánh dương Không mây Con đường ấy Chỉ có một lối vào Phía trước chỉ có một bức tường xám Xếp xếp đá hoa cương Và cuối con đường ấy Như có một cái gương Phản chiếu vẻ mặt những kẻ cùng đường Tôi, em và những liên quan Phô ra những dấu tuyệt vọng Dưới trời hanh gắt Cuối con đường cùng nhỏ hẹp Không tên
-
Em và anh Những con rối trong vòng tròn phận số Ngây ngô cho đi Cay đắng nhận về Khi anh trượt khỏi đam mê Theo phương tiếp tuyến Tình em hướng tâm Kéo anh về Và trong những cơn mê Anh khẩn cầu Trách móc rồi rủa thầm thượng đế Rồi là ngày lê thê Rồi là đêm ê chề Anh đã học vũ điệu của sự tung hê Em như bóng đêm Nhấn chìm chói lóa danh vọng Anh đã ngỡ vì nó mà anh sống Em hiền từ như biển lặng Lớn lao hơn bạc tiền Anh ngỡ đã dùng mua lấy bình yên Chỉ có điều Chẳng bao giờ anh có thể Chìm trong em đêm biển lặng và không ai hiểu Vì sao anh cay đắng Giữa tiền tài danh vọng Trong một vòng tròn nghiệt ngã Không em
-
Tôi đem rao bán tình yêu cũ Một mớ đồng ba cắc bạc lòng Còn dư dăm bảy vần thơ oán Ai đấy có lòng, tôi cho không Tôi đem ân ái để đầu sông Mang phơi nhung nhớ giữa cánh đồng Rửa từng khúc phận bằng tê tái Nung nỗi xé lòng trong nắng phai Thế rồi ai đấy chuyện ngày mai Sẽ lại như tôi thở ngắn dài Ngắm bông hoa tím rồi sẽ lại Dệt đời trên những mộng tầm gai
-
Xa xôi ngỡ đã đoạn tình Chăn đơn gối chiếc riêng mình biết thôi Xuôi tay vẹn kiếp luân hồi Chia ai mấy đoạn, chia tôi mấy phần Bi ai nặng mấy đồng cân Mà đem đong lấy một lần chia phôi Vẫn nghe trong ấy rụng rời Vẫn mang hơi ấm quanh đồi vệ nương Lối về vạch áo tầm sương Người đi nhưng hãy còn vương chút mình Xưa đem hai chữ đồng trinh Đặt vào cửa lạc, phận mình trách ai
-
Ngược ngược xuôi xuôi chỉ mấy vần Cồn lên hai nỗi bạc tình nhân Ra vô tuyệt lộ mà than thở Như thế thơ đêm, được mấy lần Tặng các bạn hay thức đêm làm thơ
-
Xưa ba phần gian dối Nói chỉ yêu một người Giờ bảy phần hối lỗi Chẳng còn ai bên tôi Xưa ân ái đãi bôi Thỏa chí thời trai trẻ Ba bảy lần ngã rẽ Đưa đẩy tình nơi đâu Xưa cười cợt mưa ngâu Mặc sầu ai bi luỵ Giờ từng cơn tuý luý Không bao giờ ngày xưa
-
Em hãy đi Con đường em đã chọn Chút tình xưa không níu nổi một đời Hãy đi qua những tháng ngày tội lỗi Để khi nào còn gọi tiếng anh ơi Em cứ đi Dù phố cũ chơi vơi Ngày định mệnh giờ đã là quá khứ Hãy mang đi ơi trái tim xử nữ Để trong anh còn vẹn một mối tình Em cứ đi Dù nơi ấy điêu linh Mai có thể không bằng hôm xưa cũ Trái tim hoang nguyện cầu không có chủ Để tìm quên trên những lối u hoài
-
Anh chỉ là cỏ dại Hoang vu ở bên lề Chẳng biền biệt sơn khê Mà cách xa diệu vợi Nhớ lần mưa ngập lối Níu bước chân em về Ngỡ ngàng trong đam mê Vẫn như ngày thơ dại Đã qua thì con gái Đắm trong bao cuộc tình Còn nguyên nét hương trinh Sau mỗi lần hoan lạc Em vẫn còn ngơ ngác Còn yêu như thủa đầu Suối tóc huyền ánh bạc Dẫu hằn lên lo âu Thôi hãy hẹn đất nâu Em về bên cỏ dại Để gió còn ru mãi Như ngày xưa bên nhau
-
Nhẹ nhàng Em xa anh Như thuyền đầy phải ra khơi Như trăng lả lơi mười tám Em báo thù bằng sự bình an Kết cục dễ dàng Mọi bi kịch đều kết thúc Anh như một diễn viên tồi Bị đánh gục bởi chính mình Bởi lặng im cam chịu của em Em giết anh bằng ngọt ngào Tất cả không là gì, sau bao nhiêu cay đắng Những biển /trời/ sông /núi ta dâng tặng Mong manh như cánh con muỗi độc vo ve vo ve Hàng đêm Anh mong chờ tình yêu hồi sinh Chỉ nhận được là phút cuối của cây đèn dầu cạn Bao nhiêu năm ôm một bóng hình Cuối cùng trong tay chỉ là ảo tượng Anh đã không yêu một em hiện hữu mà yêu trong ảo tưởng Hay là em trong quá khứ Ở chiều thứ tư của không gian Em ghét anh vì sự đa mang Trói anh bằng quấn quít vội vàng Và giết anh khi nhẹ nhàng Em đi
-
Hạt nắng ngày xưa đã lại về Ánh lên đôi mắt giọt tình mê Đôi mầm cỏ dại xanh xanh nhú Dưới những tro tàn thăm thẳm xưa Hạt nắng qua thềm võng võng đưa Ru ai trong một giấc mơ thừa Đầy vườn hoa cỏ ngu ngơ vẫy Ong bướm dập dìu say lại say
-
Ái tình rồi sẽ đi qua Duyên xưa rồi cũng chỉ là mộng thôi Trách người khăn gói thề bồi Nên khi tóc bạc da mồi nhớ chăng Ừ thì thuyền bến khăng khăng Thuyền nào một bến neo trăng cả đời Bến nào chỉ đợi thuyền chơi Xuân nào chỉ biết lả lơi một lần Hoa tàn rơi rụng đầy sân Chết đi sau chỉ một lần yêu thôi Giận mình hoang cả một đời Sống mòn trong những rối bời nhỏ nhoi
-
Anh đã tốn biết bao là giấy mực Để nhận ra mình chẳng biết làm thơ Bao góc phố biến anh thành bến đợi Để nhận ra mình chẳng có ai chờ
-
Khi em yêu là bắt đầu đau khổ Là bắt đầu thấy nhớ một nhành hoa Của tay người đã ngắt hôm qua Đừng ai chạm hay là ôm ấp nhé Bởi tình yêu vốn là không san sẻ Là giận hờn xen lẫn với yêu thương Bởi tình yêu là một đoá vô thường Đưa những kẻ yêu đương vào cõi mộng Khi em yêu có lúc buồn trống rỗng Nhớ những lời thơ mộng ấm vòng tay Môi vẫn nồng khi nhớ đến môi ai Buồn xao xác nụ hôn dài chết lịm Và bỗng nhiên em thấy yêu màu tím Luôn đợi chờ day dứt bóng hình ai Khi hoàng hôn cho đến những ban mai Đem khắc khoải cho dài thêm nỗi nhớ
-
Ai đã qua sông vẫn ngóng đò Vui vầy sao lại chuốc phiền lo Sao buồn khi ngắm vầng trăng tỏ Gửi tình theo gió đến người mơ Ai đã vì yêu một tiếng thơ Một đời khắc khoải với mong chờ Chỉ vì nhớ một bàn tay ấm Mà mắt mang thêm một nét buồn Ai vẫn thường hay lúc cô đơn Thả hồn theo gió với mây hờn Thẫn thờ ai vẫn đi tìm mãi Hình ai còn đọng ánh ban mai Ai đó chiều nay đã xa ai Theo thuyền đi mãi dưới đêm dài Ai vẫn một mình nơi bến cũ Gieo buồn héo rủ với tình thơ
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.