Jump to content

nuicatsongcau

Thành viên
  • Content Count

    175
  • Joined

  • Last visited

  • Days Won

    3

Everything posted by nuicatsongcau

  1. bao lần tự lòng thôi tóm lại mà sao vẫn bề bộn bề bộn ta bề bộn người bề bộn thập giá bề bộn đam mê bề bộn cơm áo bề bộn thơ rong chơi mà ngổn ngang ta và thực và mơ ta ta ta ta … tìm ta tóm lại giữa đời tìm ta tóm lại người ơi hỡi người một ta trong khát chơi vơi trong đầm đìa mắt trong cười vỡ tan trong vô vọng ánh chiều tàn chong đèn dầu đốt ba vàn thiêu thân ồn ào một tiếng chuông ngân rơm nỏ đặt cạnh sân si lửa lòng … gàu sòng mơ tát biển đông hạn hẹp mơ đựng mịt mùng bao la mà mơ ta tóm lại ta mang mang thập giá ta bà đi đi …
  2. Chờ hôm qua ngóng đợi bây giờ mà bây giờ lại đợi chờ ngày mai sống là ngóng cổ chờ hoài ngày mai lại ngóng cái ngày mốt kia …
  3. Chút mậu tí đã cho ta cả mùa xuân cho ta cả những trời gần núi xa cho muôn hoa đẹp như là cho sông suối với ngọc ngà vô biên gieo hồn ta khúc triền miên sao xuân tới lại muộn phiền…hỡi ta Mồng một ( chùm thơ xuân đinh hợi ) ta nghe trong khí xuân rạo rực hồn non nước bàn tay như chạm được bàn tay tổ tiên ta khát vọng xưa bao la trao vào này giây phút giao mùa trời với đất nên quá đổi linh thiêng để từng ý nghỉ riêng từng lời trên miệng nói từng người gặp năm mới đều là tinh khôi ngời … hồn núi sông lan toả đất trời đã vào xuân cầu xã tắc vi dân thanh bình cao ân độ Mồng hai không cần chào đón xuân vẫn lại chẳng phải rộn ràng xuân mới tươi muôn thuở ngàn đời xuân là thế an nhiên tự tại giữa đất trời Mồng ba dẫu là tầm gởi chút thân cám ơn đời vẫn ân cần dưỡng nuôi nhạt phai tựa cánh hoa rời cám ơn khuya vẫn sương rơi êm đềm bờ sông con nước triều lên cám ơn chút ngấn rong dền bãi hoang cám ơn đông tận xuân sang cho cành hoa nở mai vàng thắm tươi cúi đầu xin cám ơn trời ơn thời vô lượng thương thời vô biên … Mồng bảy mồng bảy tết hạ nêu tiễn bạn chung rượu suông uống cạn chia tay người ơi ta muốn được say cho xuân cứ đọng hồn này mãi thôi vẫn biết rằng ngay khi xuân tới lẽ đất trời xuân phải ra đi mà sao giây phút phân kỳ lại mong sum họp chia ly chẳng hề mai rụng hề vàng mai rụng hề ngàn mai rơi rụng dạ tái tê mặc lộc biếc cứ đê mê xuân tàn hoa tán hồn tê tái hồn giữa đất trời hư không vọng lại hỏi ngàn mai rụng tới nơi nao dù mai rụng tới nơi nào hồn này cũng đã hóa vào sắc mai … Đợi mai còn mấy hôm nữa tết rồi mà sao mưa mãi người ơi chẳng ngừng một vườn mai búp rưng rưng mẹ tôi ngắt lá chừng gần tháng nay mẹ đã tính kỷ từng ngày nếu hoa đúng tết năm này bớt lo mai vườn toàn giống búp to mười cánh hoa thắm nở ra chén vàng mấy năm trước bạn hàng sang đều khen mai nhất làng là nhà tôi năm nay trời lạnh người ơi hoa kia xếp cánh đợi hoài chẳng bung đêm chong đèn điện sáng trưng mẹ ngồi không ngủ đón từng nụ xuân … nếu mưa chẳng chịu ngừng tuôn chắc tôi sẽ chết vì buồn mất thôi
  4. Chút mậu tí đã cho ta cả mùa xuân cho ta cả những trời gần núi xa cho muôn hoa đẹp như là cho sông suối với ngọc ngà vô biên gieo hồn ta khúc triền miên sao xuân tới lại muộn phiền…hỡi ta Mồng một ( chùm thơ xuân đinh hợi ) ta nghe trong khí xuân rạo rực hồn non nước bàn tay như chạm được bàn tay tổ tiên ta khát vọng xưa bao la trao vào này giây phút giao mùa trời với đất nên quá đổi linh thiêng để từng ý nghỉ riêng từng lời trên miệng nói từng người gặp năm mới đều là tinh khôi ngời … hồn núi sông lan toả đất trời đã vào xuân cầu xã tắc vi dân thanh bình cao ân độ Mồng hai không cần chào đón xuân vẫn lại chẳng phải rộn ràng xuân mới tươi muôn thuở ngàn đời xuân là thế an nhiên tự tại giữa đất trời Mồng ba dẫu là tầm gởi chút thân cám ơn đời vẫn ân cần dưỡng nuôi nhạt phai tựa cánh hoa rời cám ơn khuya vẫn sương rơi êm đềm bờ sông con nước triều lên cám ơn chút ngấn rong dền bãi hoang cám ơn đông tận xuân sang cho cành hoa nở mai vàng thắm tươi cúi đầu xin cám ơn trời ơn thời vô lượng thương thời vô biên … Mồng bảy mồng bảy tết hạ nêu tiễn bạn chung rượu suông uống cạn chia tay người ơi ta muốn được say cho xuân cứ đọng hồn này mãi thôi vẫn biết rằng ngay khi xuân tới lẽ đất trời xuân phải ra đi mà sao giây phút phân kỳ lại mong sum họp chia ly chẳng hề mai rụng hề vàng mai rụng hề ngàn mai rơi rụng dạ tái tê mặc lộc biếc cứ đê mê xuân tàn hoa tán hồn tê tái hồn giữa đất trời hư không vọng lại hỏi ngàn mai rụng tới nơi nao dù mai rụng tới nơi nào hồn này cũng đã hóa vào sắc mai … Đợi mai còn mấy hôm nữa tết rồi mà sao mưa mãi người ơi chẳng ngừng một vườn mai búp rưng rưng mẹ tôi ngắt lá chừng gần tháng nay mẹ đã tính kỷ từng ngày nếu hoa đúng tết năm này bớt lo mai vườn toàn giống búp to mười cánh hoa thắm nở ra chén vàng mấy năm trước bạn hàng sang đều khen mai nhất làng là nhà tôi năm nay trời lạnh người ơi hoa kia xếp cánh đợi hoài chẳng bung đêm chong đèn điện sáng trưng mẹ ngồi không ngủ đón từng nụ xuân … nếu mưa chẳng chịu ngừng tuôn chắc tôi sẽ chết vì buồn mất thôi
  5. Có bài thơ mới … có bài thơ mới gởi cho mày đây chẳng có tình yêu cũng chẳng có mây chỉ có cái gì tan đi như gió hốt cả đời tao đựng lại chả đầy có bài thơ mới gởi cho mày đây nói về cái gì mà như thằng say nói về cái gì mà sao lạnh thế … xưa nay thơ tao : tim trong bàn tay ! chả có xuyến xao cho mày thẩn thờ chả có buồn đau khiến người rơi lệ không cả giận dữ cho hồn đau nhói thơ giờ chỉ là mây hững hờ mây nên xin đừng trách thằng tao làm chi như mày thích uống chén rượu tràn ly thì tao làm thơ cũng y như vậy hồn đã lạnh thì thơ nào ra chi … cúi gầm bản mặt nâng chén rượu cay đây bài nhạt thếch gởi tới cho mày lếu láo mấy câu cho xong vần vậy khắc khoải nhân gian … lững lơ sầu này
  6. Lá rụng thấp thoáng người qua bên kia thềm tìm chiếc lá mới rụng trong đêm giữa màn tăm tối không ánh nguyệt lá nào vừa mới rụng hỡi đêm trời đã cuối thu nên tơi bời lìa cành trút xuống lá muôn nơi trong ngàn lá ấy lá nào chẳng vàng khô héo úa sao… người ơi có biết chăng là sắp sang đông muôn trùng núi thẳm lẫn ngàn sông lá rơi lá rơi vàng trời lá nghĩa lý gì đâu chút ... diêu bông mà sao người cứ trong đêm thu đi tìm chiếc lá giữa âm u cứ hoài mò mẫm trong vô vọng giữa cõi vô thường tìm cái hư ! ………. tôi tìm chiếc lá mới lìa cây tôi mang nổi đau trong phút nầy nổi đau bây giờ thực hay ảo mà ngàn đau xưa thoảng như mây...
  7. Siêu thực bồng bềnh thuyền treo đỉnh núi mơ hồ người nổi dòng sông nước phun trào từ chân dạng chim uống gục chết đồi hoang ngựa phi vó câu dựng ngược ngà trắng đẩm loang máu tươi xé toang bờm viên tạc đạn kiếm báu sừng sững đất trời khiếp sợ hí vang sông núi mỹ nử loả thể đen ngòm thiên thần đắng cay gục ngã thái dương lịm chết thinh không tình nhân xoắn mình dây kẽm nụ hôn liếm đỏ lửa vàng cháy rực xương khô ứa máu trẻ thơ khóc mãi hư vô vàng đen trắng xanh và đỏ chổi sơn dao cắt bàn tay từng bay chém vào vải liệm mửa ra vủ trụ hồng hoang
  8. Tiếng thu sérénata vang trong mùa thu serenata vang trong sương mù serenata vang lên nức nở serenata sereneta cuối mùa thu rồi mà thu vẫn lên ngôi giai điệu thu như serenata giăng kín khắp trời những serenata một thời xưa cũ những serenata bàng bạc hương mùa thu thu vàng cung tiến thu paris thu cung trầm tưởng thu phạm duy mùa thu mây ngàn vương từ công phụng thánh thót giọt mưa thu đặng thế phong có những mùa thu đi không trở lại mùa thu lá úa khóc giữa mây mù mùa thu giọt sầu dâng lên trong nắng thu phạm trọng cầu thu trịnh công sơn mùa thu biệt ly ru hồn doãn mẫn gởi gió mây ngàn đoàn chuẩn từ linh sương thu heo may gieo buồn ngơ ngác tango dìu dặt bước phạm mạnh cương rồi những mùa thu mang hồn phố cổ cây cơm nguội vàng cây bàng lá đỏ liêu xiêu bóng đổ thu nơi phố xa thu Hà ... vẫn gợi một thu riêng ta hồn giăng giăng mãi sương khói mùa thu mặc trời như đông phủ kín mây mù mặc mưa như trút nước dâng ngập lối nhạc vẫn ru ta mùa thu... mùa thu …
  9. Nặng cuộc đời nặng số phận nặng tư tưởng nặng tiền bạc nặng danh dự nặng lòng hận thù nặng tình yêu nặng thời gian nặng thời gian nặng thời gian không hề nặng không có gì mơ hồ như thời gian trong thời gian tất cả chẳng là gì nhẹ tênh số phận hận thù tư tưởng công danh là một hơi thở của hư vô một nắm cỏ khâu xanh rì … hỡi thời gian bao giờ ta hoá thành …
  10. Những nổi đau cầu Cần Thơ mang nổi đau không hẹn trước chẳng Bin Laden trong tiếng nổ của bình ga bàng hoàng nhìn những nhịp cầu buông gãy tai hoạ khôn lường tới từ phết phẩy nào đây cơn lũ lớn gieo tai ương dường như quen thuộc thảm hoạ thiên tai vẫn là số phận nước non tôi trời bắt chết thì con người đành phải chết mưa giông bão tố kiếp dân đen chịu cũng nhiều rồi chỉ thương những người phải sống trong màn trời chiếu đất thương goá bụa cút côi nơi hai đầu đất nước ơi sẽ ra sao ngày mai đây giữa cuộc đời cái chết của nhiều người có làm mềm lòng những người đang sống một cây cầu gãy và nhiều cây cầu gãy một xóm khóc đau và nhiều xóm khóc đau có người chết vì trời bắt phải chết nhưng cũng có người vì lỗi của con người đành phải đau đớn ra đi …
  11. Sương khói chiều nay chiều nay sương khói lên khơi thuỳ dương rũ bóng tơi bời bến xa tuý ngoạ sa trường sa trường xa cổ lai chinh chiến thuở ta chưa về đâu người nâng chén rượu thề đâu người gõ mạn thuyền hề biệt ly sông Dịch lạnh lúc ra đi ném vào vô định những bi ai sầu hỏi hồn về đâu hồn về đâu mà bắt nghe mãi cái câu tầm thường đem hạn hẹp đọ khôn lường lấy tiểu nhân định đường đường trượng phu cho thanh cao chốn mịt mù nên ngọc sáng giữa âm u sóng đời … chiều nay giọt nước mắt rơi nâng chung mỹ tửu hát lời khói sương … bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi túy ngọa sa trường quân mạc tiếu cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi. Vương Hàn
  12. Không lời trời không gió có thể nói là trời không gió sao cánh phượng chẳng chịu lặng mà run rẩy như đón cả trời cao phượng hỡi cứ run rẩy đi qua đường giữa bao người qua đường lạnh lùng hối hả hờ hững không lời đứa bé gầy còm chỉ đưa mắt nhìn mà thành một dấu hỏi đi theo qua ngày vào đêm dường như vô ngôn vũ trụ mà lá run rẩy dường như lặng cuộc đời mà tia nhìn lia thia của bé ném làm những vòng tròn lan rộng xao động hồn người bé ơi ném nữa đi không gió không lời như chỉ đùa chơi mà đất trời run rẩy …
  13. Kỷ niệm ngày mất thi hào Nguyễn Du ( 16 - 9 - 1820 ) Nguyễn Du đất nước hiển linh trăm năm trong cõi người ta chữ tài chữ mệnh khéo mà ghét nhau trãi qua một cuộc bể dâu những điều trông thấy mà đau đớn lòng ... tôi đã về tới quê ông Nghi Xuân huyện ấy bên dòng sông Lam trời trưa nắng hắt bụi tràn bồi hồi cất bước theo đoàn khách du một mình một nén hương nhu lạy ông tôi lạy giữa mù khói bay nghe như bao tấm lòng say những vần lục bát về đầy khắp sân thương hoài dây vũ dây văn thương hoài số phận Thuý Vân Thuý Kiều thương hoài khắc khoải Tiên Điền thương hoài tâm sự người hiền đời xưa ai dư nước mắt khóc chưa sao tôi lại nước mắt dư thưa thầy … khi tôi cúi lạy chốn nầy tôi nghe đất nước về đầy hiển linh bất tri tam bách dư niên hậu thiên hạ hà nhân khấp Tố Như
  14. Văng vẳng bên tai Tin bão khẩn cấp ! Hòn sỏi ngậm ngùi Ồ ! định mệnh - thiên tai (Ngân Thảo) Bão … áp thấp biển đông tới gần bờ hoá ra bão dữ miền trung quê tôi miền hiền lành nhưng người hiền thường bị kẻ ác hảm hại có phải vì thế nên bão dữ cứ nhè quê tôi mà thổi mà có gì đâu người ơi nhà tranh vách đất cơm rá cá con chiếc thuyền nan buông câu lưới một cánh đồng chua hai tấn rưỡi một hecta mót từng hạt lúa sót mò từng con hến con lượm từng củ khoai sùng chắt chiu từng đồng bạc tấm áo rách không dám làm khăn lau mà dành cho đêm lạnh cái nón cời tơi tả cũng cất để hai cái đội chung chén nước mắm dằm quả trứng luộc chấm rau mương một nồi cơm vàng cỏn con ăn nhin nhín cái ngon sẽ từ từ dâng lên miệng mấy đứa bay có phần rồi đừng phân bì nhau nữa thôi cả nhà dùng đi riêng tôi đã dằn bụng mấy củ rồi lời nói nghe sao mà chảy nước mắt Thạch Lam ơi hỡi nhà mẹ Lê … bão dữ lại về chút nghèo nàn kia cũng cuốn theo chiều gió mái nhà xô vách tường đổ xơ xác nương vườn ruộng phèn bạc màu nước lũ về bào trơ gân đá sỏi ….. rồi sẽ ra sao khi mùa bão năm nay ... ôi quê tôi người ơi thương quá
  15. Dường như mùa thu dường như thu vừa ngang qua đây rớt chút hồn thu xuống chốn này chút nắng vàng hanh mây bàng bạc chút sương lành lạnh chút heo may vương vào vạt cúc bên kia sông chút vàng hoa thắm giữa mênh mông nghe nói thu đi cùng hoa cúc cúc đã dậy rồi hỡi thu phong lá bên song rụng một lá rơi phượng hồng lặng đứng giữa sân chơi sót lại trên cao vài bông cuối đợi gió thu về rụng cả thôi nợ thu tôi nợ cái gì chưa mà chửa sang thu đã thẩn thờ từ độ hồn thu thơ rơi rụng chút nắng vàng thôi cũng ngẩn ngơ đêm qua thu tới chẳng ai hay gió thu xào xạc lá rơi đầy phượng hồng bông cuối không còn nữa ngô đồng nhất diệp … thu rồi đây . Ngô đồng nhất diệp lạc Thiên hạ cộng tri thu ( Ngô đồng một lá rụng Thiên hạ biết thu sang ) Lý Thương Ẩn
  16. Tình yêu không files bàn tay năm ngón ngón út em gõ chữ a ngón đeo nhẫn gõ chữ s ngón giữa gõ chữ d ngón trỏ gõ chữ f còn ngón cái em dành cho thanh space… bằng những ngón tay rất nhanh & chính xác em bắt các con chữ hiện lên màn hình em tạo nên một thế giới kỳ diệu thế giới của hình ảnh âm thanh chữ nghĩa nối mạng toàn cầu một thế giới luôn biết phục tùng ôi cái thế giới ảo của Webcam của chat của mail của Internet explorer của ACD see của Yahoo của Google cái thế giới quyến rủ …sống trong cái thế giới ảo đầy ma lực ấy từng giờ từng phút từng ngày từng tháng em… có còn cần đến cái thế giới thực cái thế giới nơi tình yêu tôi hiện diện tận sâu trong trái tim này một tình yêu không cư trú trong bất kỳ files nào một tình yêu không bao giờ có thể hiện lên bằng những câu lệnh bằng những phím start phím delete phím enter nhưng chỉ có thể nhận biết trong im lặng khi bàn tay chờ đợi được nắm lấy bàn tay không gõ phím của em để cho tiếng tự con tim máu nóng nói lên một điều rất thực : rằng tôi yêu em…
  17. Lộng say august chim bạt gió chim kêu vang rừng thẳm người bạt người người nín tiếng vào trong ngấn mắt nước có thể vẫn lưng tròng nhưng đớn đau muôn đời là câm lặng ôm hết trọn những đắng cay si hận cả trời xanh khôn chứa nhét sâu tim vẫn trừng mắt nhìn thẳng kiếp nhân sinh và bước đi không cần đời chung bước chẳng hối tiếc những yêu thương cháy rực kỷ niệm không cứu rổi nổi hồn ta đã đưa lên đưa tới tận sao ngà đã ném xuống là vực sâu hun hút cứ tan đi hởi lửa hàn ngùn ngụt hạnh phúc khổ đau biệt mấy trùng khơi buốt tê ơi cứ lạnh cả đất trời cho đóng băng dày hơn miền vĩnh cữu cho hết kiếp lưu đày đời hiện hữu cho lụi tàn ngọn lửa sáng bình minh rượu đầy chung nốc cạn mình phải mình … say chưa nhỉ mèm đời cho tuốt luốt
  18. Nắng ơi … hôm kia sang sông ghé thăm nàng nắng ơi phố huyện nắng chói chan ta đi mang râu đầu đội mũ chưởi thầm trong bụng nắng quan san chợt thấy lom khom bước sang đường ai trông giống quá bổn cô nương ơi người một thuở ta xin chết sao giờ lếch thếch thấy mà thương đôi mắt mơ huyền một thuở xưa kéo mờ mây trắng dưới nắng trưa kèm nhèm nhìn ta nàng khẽ nói mắt em hễ nắng là ghèn đưa ! đâu rồi hồ thu nhìn xa xăm liếc người mà sắc tựa dao găm nắng êm làng ta không chịu ở đi ở nắng người nắng chết đâm …
  19. Ơi nắng mùa thu ta đưa em về bên kia sông nắng có vàng rực bên ấy không mong sao nắng ấy đừng dịu lắm dịu lắm ta lại buồn mênh mông ơi nắng thu vàng của làng ta giọt nắng xuống êm mượt như là thinh không giăng nắng bằng tơ vậy chẳng ai che mạng lúc qua đây thế nên ta mới thấy mặt người hỡi cô thôn nữ tuổi đôi mươi thăm thẳm mắt nhìn sâu như giếng xúi điếng hồn ta lọt người ơi từ ấy hồn tựa Kinh Kha kia một đã sang sông chẳng trở về tráng sĩ ta hề con đường nhỏ một ngỏ nhà em hồn u mê giai nhân kia hề mưu bá vương coi tráng sĩ ta tốt lót đường việc lớn sá gì con tốt mọn nàng cho tốt nuốt trọn sầu thương sớm tối người ơi tốt cúc cung được sai được bảo xiết vui mừng muôn vàn khó nhọc đồng nương cũng còng lưng gánh vác ước nàng thương ...rồi từng thu qua từng thu qua bao thu mà cứ ngở như là vừa mới gặp nàng hôm qua vậy vẫn ngất ngây chờ chuyện đôi ta chuyện ta không có ới người ơi ! chiều nay thuyền ấy sang sông rồi theo phường quyền quý lên phố huyện … lạy nắng gắt lên ! nắng gắt lên !
  20. Cánh buồm nâu đưa em sang sông chiều gió lộng thuyền trôi trôi mãi hướng trời đông cánh buồm nâu ơi sao căng thế chậm dùm ta chút có được không giấu mãi những gì ở trong ta hơn trăm ngọn gió thổi kia là ... bao nhiêu năm qua giờ sao bỗng muốn nói với người hết dạ ta có phải là do cánh buồm nâu mặc gió lộng thổi giữa dòng sâu buồm vẫn căng lên buồm tung cánh tới những bờ xa thắm nương dâu cõi lòng ta ơi nếu lâu nay cùng người ta thương biết tỏ bày thì cánh buồm kia là ta đó với người ta thương chung đắm say. cánh buồm nâu cánh buồm nâu cánh buồm nâu cánh buồm nâu cánh buồm Nguyễn Bính
  21. Ké lời ru … ầu ơ đèn hắt bên thềm bé con nằm đó cô miên giấc nồng ơ hờ ai hát bên trong mà ngỡ như mẹ về bồng về ru chẳng có ngọn gió mùa thu chẳng ai thức với đủ chầy năm canh chỉ một mình giữa lặng câm đêm đêm hắt bóng hàng hiên nhà người nghe ké tiếng hát à ơi nghe ké lời của mẹ người ru con ké lời ru nước ru non ké lời hát kể ví von bể nguồn … khóc ơi là giấc ngủ buồn không lời ru mẹ ké lời ru ai ...
  22. Thời gian không trở lại những con chim sẽ từ đâu bay lại mỗ ríu rít trước sân nhà tôi nhìn lên nắng đã tắt trên đỉnh núi xa ráng đỏ của chiều đang chìm dần vào chân trời thẳm đêm lại đến một ngày nữa qua tiếc nuối tôi thầm gọi trên môi vào một buổi chiều của một ngày như mọi ngày ôi những ngày trôi khi nhanh khi chậm ….. và tôi đã làm gì tôi đã không làm gì và tại sao tôi đã làm và tại sao tôi đã không làm câu hỏi của một ngày của một đời cho cái thời gian không trở lại ấy cứ hoài vang vọng trong hồn ta trong tiếc nuối trong ray rứt dù vẫn biết nó không trở lại không bao giờ trở lại mà vẫn không ngừng tại sao tại sao…
  23. Thời gian khi còn trẻ tâm hồn tràn mơ mộng coi đời mình nhẹ tựa nửa đồng cân giờ già nua hồn hóa ra cằn cỗi chút đời thôi sao nặng quá hỡi người
  24. Múa gậy vườn hoang giận đời múa gậy vườn hoang vung kiếm sắc chém càn khôn đất trời ánh loang nghe một chữ ơi càn khôn vẫn thế ... chỉ người đớn đau
  25. Lời chen ngập ngừng … hôm qua còn nắng chang chang hôm nay nước đã ngập tràn khắp sân trời đang độ cuối mùa xuân mà mưa như giữa mùa đông không bằng mờ sáng mây tới kéo giăng nữa buổi trút nước chẳng ngưng tới giờ hôm qua làng đã dóng cờ đợi chiều khai hội vật bò mổ trâu ta thầm ước hẹn cùng nhau tối nay chàng đón em đầu thôn trung em chắc chàng sẽ ngỏ cùng lời xin cưới rước ... em chung với chàng thương nhau tròn mấy xuân sang thóc lúa dành dụm chờ ngày ra riêng mồ côi cha mẹ cho nên anh em chàng phải sang bên nhà dì ai cần thuê mướn là đi ngại chi nặng nhọc nề gì hèn vinh ... thương chàng em khóc suốt đêm mồ côi lời nói cũng chen ngập ngừng sang giàu em chẳng có ưng vinh hoa phú quý như chừng nước trôi dạ chỉ ước một điều thôi một căn nhà nhỏ một đôi tim vàng mà sao lời chẳng đưa sang người ơi đợi mãi nát tan cỏi lòng đêm nay em đã tính rằng tự em sẽ ngỏ lời cùng chàng thôi …mà sao mưa mãi trời ơi sao khai được hội cho tôi gặp chàng hay là duyên phận trái ngang không cho ta với chàng thành một đôi …

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...