Jump to content

KIM YEN

Thành viên
  • Số bài viết

    481
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi KIM YEN

  1. LỘC BIẾC MÙA XUÂN Ta lắng nghe Chiều sâu của đêm Mùa xuân Cây rì rào sôi lộc. Từ lòng đất Bừng lên Sự sống Những mầm xanh hồi sinh. Nghe như trong tim mình Dòng máu Thấm từ đất trời Nuôi dưỡng nụ cười tươi. Rồi một mai Lá non xanh gọi mời Trong nắng mới Hẹn mùa hoa trái dâng hương. Trái ngọt lành bởi lộc biếc yêu thương Dầm giãi tuyết sương, len mùa nắng đổ Không chỉ sống cho mình Lộc gánh phần gian khổ, để hoa tươi dâng mật cho đời. Mặc sương giá cứ rơi Mặc bão bùng dông tố Lộc biếc trở mình thành lá xanh chắn gió Cho trái thơm khỏi rám sắc màu. Lộc xanh Non Từ đất mẹ Thắm màu. Xuân đã về Mấy ai đi suốt chiều sâu Hiểu đất trời Như lộc biếc từ đâu. 01.02.07 NGYEU
  2. GỬI EM LÁ THẮM ĐẦU XUÂN Xin đừng ngắt lá non xanh Để cho sương sớm long lanh đong đầy Lá che cành củi khô gầy Nâng đài hoa thắm tháng ngày dâng hương. Hứng giọt châu mắt em vương Che râm bóng mát cung đường em đi Chắn che dông tố mỗi khi Như che cát bụi ngại gì lá xanh. Dẫu cho thân phận mong manh Hứng sương che nắng màu xanh ố vàng Nắng mưa chẳng ngại bẽ bàng Cho mùa hoa trái ngày càng đơm sai. Một mai đông tới u hoài Qua mùa trái ngọt vườn ai lá vàng Cội nguồn xin đợi xuân sang Lá xanh ai có gửi mang nỗi sầu. Để hoa lại thắm sắc màu Để em tôi đựng giọt châu - lệ mừng Lá xanh như thể chưa từng Nhuốm trong khoé mắt, thắm từng đường mi. Lá reo mỗi bước em đi Từ miền quê đến kinh kỳ lá reo Gửi màu vào mắt trong veo Là lời lá thắm chẳng nghèo tình thâm. Gửi em lá thắm đầu xuân. 31.01.07
  3. XIN MỘT LẦN LỘ DIỆN Anh mãi vờ làm chiếc lá xanh non E ấp trong vòm cây xanh biếc Yêu đài hoa mà giả như không thiết Nên tháng năm lá loang lổ úa màu. Vẫn biết rằng nụ hoa chạnh nỗi đau Bởi hương sắc bắt đầu từ búp lá Hoa ngào ngạt dâng cho đời tất cả Dâng sắc màu trả ơn lá tươi xanh. Rất yêu hoa nhưng lá phải vin cành Để cơn gió khỏi kéo xa khoảng cách Khi ấy chẳng riêng hoa đơn lạnh Nơi phương trời lá còn thắm cho ai? Giá rét mùa đông hay nắng hạ đốt đài Lá che chắn cho hoa nguyên lành hương sắc Mùa trái ngọt say lòng lữ khách Dẫu yêu hoa mà không nói một đôi lời. Lòng xót xa, đau đớn tơi bời Bởi ai đó để cho hoa tàn tạ Lá chẳng ngại mùa đông, chẳng lo mùa hạ Chỉ mong chờ hoa thắm mà thôi. Nhưng đất trời cứ bắt chia phôi Để hoa lá đôi đường trở về nguồn cội Sợ hoa buồn, lá một lần nói vội Xin lộ diện mình: Yêu hoa lắm hoa ơi! 30.01.07 KIM YẾN
  4. CHIẾC LÁ Lá rơi! Không để lại khoảng trời xanh vết xước Vương lối đi Ngỡ dấu chân ai bước Vấn vương. Một thời Đội nắng Dầm sương Vẫn cần mẫn phủ xuống cung đường Bóng mát. Từng thả vào không gian Tiếng hát Thủa xuân xanh Cho hoa trái Ngọt lành. Dẫu mong manh Chẳng sánh trời xanh Cũng đua cùng nắng gió Vui làm chứng những đêm trăng tỏ Để đôi trai gái hẹn hò. Lá rơi! Nhẹ nghiêng trong gió Vẳng như một lời buông lơi Về cội nguồn Chờ đợi Xuân xanh hẹn kiếp luân hồi. Nhìn khoé mắt em bối rối Chân trời cong một đường my Như một lá xanh Dấu kỹ Nhấn lòng nốt nhạc tình sy. 08.12.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  5. Trời đất! như vậy là KAH đã đưa ta vào "Trận đồ bát quái" rồi. Nhưng Người đã đặt vấn đề rồi thì ta phải suy ngẫm thôi. "Nhất tự vi sư, bán tự vi sư mà". Trân trọng cảm ơn KAH. Thân ái! KY
  6. TÔI ĐÓN EM VỀ Ngang dọc bầu trời tôi tìm em Như xẻ nát núi rừng biền cả Rẽ gió vén mây, lật từng nhành hoa lá Kiếm tìm người theo dấu vết thi ca. Đông giá về ngắt lá bẻ hoa Gieo mưa lạnh vào đất cằn sỏi đá Mịt mù mây giăng nghiệt ngã Tìm em, em ở phương nào. Chân bước đi, ruột xót như bào Tiết đông chí mà lòng tôi nổi bão Đơn độc khẳng khiu vương hết rồi gạo Giữa đông ngàn lửa thôi đỏ phượng hoa. Đón người về từ viễn xứ phương xa Tôi tìm kết muôn sắc màu hoa lá Thành bảy sắc cầu vồng nối muôn trùng biển cả Để một mai em về lại quê nhà. Gom những vần thơ dệt khúc tình ca Tấu nhạc đón em với trăm thương ngàn nhớ Khoé mắt sáng nụ cười rạng rỡ Qua ngưỡng cửa cuộc đời mùa xuân mới an vui. Nơi quê mẹ Thái bình, em ơi về cùng tôi. 08.12.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  7. Mình thấy các bạn thảo luận sôi nổi thành thử cũng xía vô Theo ý nghĩ của riêng mình thì: Đọc một bài thơ hay dở là do cảm nhận của mỗi người. Bởi lẽ có bài thơ các nhà lý luận chê động trời nhưng độc giả lại yêu thích và khen hay (và ngược lại). Để làm một bài thơ hay không phải dễ gì và ai cũng làm được. Thực tế cho thấy những nhà thơ đã nổi danh nhưng không phải bài thơ nào cũng hay. Trong khi các nhà giáo dạy chuyên văn, các nhà lý luận phê bình, đến các tiến sỹ, thạc sỹ ngôn ngữ hay văn học chưa chắc đã làm được bài thơ ra hồn đừng nói là thơ hay. Nói điều này hoàn toàn không phải để khen mình càng không phải để bài xích gây đố kỵ mà mình muốn nói về sự cảm nhận một bài thơ. Trở lại bài thơ đang thảo luận trên theo như riêng mình thì: Mọi sự sáng tạo tìm tòi về cách viết bố cục, hình thức...là cần thiết và đáng làm. Nhưng chủ đề tư tưởng thì phải CHÂN - THIỆN - MỸ. Thơ phải có hồn. Nếu cách tân về ngôn ngữ cũng không nên lạm dụng một cách thái quá không đáp ứng thị hiếu người đọc đương thời kể cả trong một tương lai gần. Mặt khác đừng bao giờ lộng ngôn cho dù tâm trạng người viết có gịân dữ bực tức. Như vậy giá trị tác phẩm mới sâu lắng và đảm bảo tính nhân văn. Trong trường hợp muốn thể hiện ngôn từ để giải quyết một vấn đề bức xúc có thể vận dụng phong cách thơ của nữ sỹ HỒ XUÂN HƯƠNG hay ý tưởng các câu chuyện ngụ ngôn chắc hấp dẫn người đọc hơn nhiều. Lẽ tất nhiên thơ không nên mãi cư cải lương, cũng đừng tự ty mà đứng nguyên tại chỗ. Thơ như món ăn vậy. Xưa ta đói ăn ngô khoai cũng ngon miệng, thịt gà, các chép cũng đã qua. người ta trở về ăn đồ ăn nguội, ăn nhanh rồi lại ăn các đồ ăn nướng...nhưng cũng không bỏ ngô khoai và rau dưa được. Chỉ có điều là theo khả năng cùng khẩu vị mà thôi. Đôi dòng không phải để chê ai Đôi lời không phải để bênh ai Chỉ muốn nói về những gì thực tại Và hoàn toàn theo cảm nhận của riêng mình Xin các bạn cùng thảo luận xây dựng Hẹn nhau ở điểm gặp nhân văn. Thân ái! K.Y
  8. ANH MAU VỀ ĐÓN NHẬN TÌNH QUÊ Đất nước vào xuân Thăng long sắp tròn ngàn năm tuổi Thỏa sức tự do vẫy vùng Khắp giang sơn rong ruổi Chí trai tài dương cờ Tổ Quốc bay cao. Hỡi những người anh em đang ở bốn phương trời Có thấy chăng âm vang hồn sông núi Bao xót xa một thời cát bụi Nay đất nước thanh bình Tổ Quốc mình đâu cũng thắm cờ hoa. Là máu thịt Việt Nam! ở nơi xa anh có tự hào Tổ quốc thành đồng Càng vững vàng qua những lần đạn bom khói lửa Nay xuân mới đến từng nhà gõ cửa Mong anh về xum họp đoàn viên. Nơi đất khách quê người anh có được bình yên Trăn trở không anh, có nhớ thương về đất mẹ? Nay đất nước thắm ngàn hoa Đừng dối lòng con trẻ Anh mau về vui đón xuân sang. Xuân đã về! sao nỡ để mẹ già héo hắt ngóng trông Bao người thân dẫu giận vẫn thương Nhưng tất cả mong anh về đoàn tụ Xuân đất nước giúp nguôi ngoai chuyện cũ Anh mau về đón nhận tình quê. Bài ca kết đoàn ta chung tiếng hát vang Cùng dang rộng vòng tay ôm đất trời sông núi Trả nghĩa nước non Để mai sau cháu con không còn buồn tủi Chung sức chung lòng tạo lên dáng vóc Thăng Long. Anh mau về! Tất cả chờ mong. 28.10.05 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  9. XIN EM VỀ VỚI CỘNG ĐỒNG Hỡi những con người bị đày đoạ nổi trôi Đói khát tả tơi trong giá lạnh Giữa nhân loại mà cao xa khoảng cách Bao tiếng cười không át tiếng gào thét khổ đau. Hổ đói trên ngàn có ăn thịt con đâu Sao ai đã quăng người ra cõi đời dâu bể Ai đã sinh em mà không một lần ú, bế Ném bên đường không một vòng tay. Đừng trách đất trời sao cứ cuồng quay Mà hãy trách những con tim khuyết tật Ham dục vọng, tiền tài nhưng bất nhẫn Chỉ biết sống cho mình mà tán tận lương tâm. Ôi những con người lê lết những bước chân Đêm đông lạnh khoan cung đường hành khất Trưa nắng hạ mài tấm thân mòn đất Cho quên kiếp mình hay vì một miếng ăn. Mẹ em đâu có bao giờ băn khoăn Cha em đâu có khi nào nhức nhối Về một giọt máu rơi, rơi vội Chúng đâu có tội gì mà phải xa mẹ lìa cha? Em có còn nhớ không người cha Em có còn thuơng không người mẹ? Thôi hãy gượng đứng lên em nhé Về với cộng đồng em sẽ vững đôi chân. Về với cộng đồng cho em đó mùa xuân. 05.12.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  10. THƠ SẦU VƯƠNG LỐI Trời đã mưa hết nước Không ướt một bàn tay Găm lòng tôi vết xước Hanh hao tấm thân gầy. Vẫn biết người nơi ấy Nắng xuân mãi vương đầy Mà bên này đông lạnh Bão vẫn dồn về đây. Lệ đổ xuống cỏ cây Chỉ úa sầu hoa lá Tiếng lòng khô sỏi đá My mắt chùng chân mây. Cánh nhạn bặt trời tây Biển đông tôi tìm kiếm Chỉ rong rêu phù phiếm Trong giấc mơ địa đàng. Nơi muôn dặm quan san Người nhớ không chỗn cũ Mộng hoa về giấc ngủ Hay quên rồi ngày xưa? Đất trời làm nắng mưa Người - tự lòng thay đổi Để thơ sầu vương lối Khô cháy một bờ môi. 04.12.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  11. Cảm ơn NINDINNIN đã ghé đọc thơ. Khách quý đã đến thăm nhưng chủ chỉ có cơm rau dưa dùng tạm, chừng nào quý khách mách dùm cho chủ biết cách làm giàu, khi ấy khấm khá hơn chủ sẽ thết đãi khách quý sơn hào hải vị sau. Thân mến.
  12. TÔI VẪN ĐỢI NGƯỜI Không kịp nữa rồi đông đã sang Nơi bến đò ngang sông nước buồn hưu hắt Có khóc đâu sao châu vương khóe mắt Một người đi, người chẳng đợi ta về. Con bướm vàng vắng bóng triền đê Hoa cỏ cũng chau mày ủ rũ Chỉ có mù u chôn chân trên lối cũ Nhớ thương ai không nói được thành lời. Bến sông buồn mưa vẫn cứ rơi Ngâm trong giá băng một bóng người đứng đợi Bậc đá nghiêng theo nỗi buồn vời vợi Chiều mịt mù thuyền ai vẫn xa khơi. Giăng mắc bến đò lệ đổ, mưa rơi Không một cánh chim trời lai vãng Cây đa già một thời buông bóng mát Nay gầy guộc thân mình trong giá lạnh sầu đông. Không kịp nữa rồi người đã sang sông Chỉ còn lại riêng ta với đôi bờ xa cách Nơi đầu nguồn mát trong nước sạch Trôi theo dòng bèo bọt đa mang. Đã sang rồi một chuyến đò ngang Mai mốt tàn đông người có về tôi đợi Lau bậc đá, trồng giàn hoa mới Khúc nhạc thay lời bằng tiếng hát ru nôi. Thơ kết thành chăn gối đợi người ơi! 03.12.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  13. BẾN XUÂN TÔI ĐỢI Đất xám ngắt thở ra hơi lạnh Đá quặn mình vắt kiệt nước rong rêu Mây ngậm mặt trời như thể đùa trêu Phủ giá lạnh xuống kiếp người đơn lẻ. Hoa cỏ cũng run lên nhè nhẹ Nụ hồng buồn chẳng tô thắm môi se Em bây giờ biết có nón áo che? Nơi xa lạc cánh chim trời bạt gió. Trời nhắc ai phụ tuần trăng tỏ Đất giận ai quên thủa đất bằng Đá trách người nhân nghĩa giá băng Mây hờn oán khi nắng mưa bội bạc. Lời thề cũ non mòn biển cạn! Ném vào đời bình địa nổi phong ba Cái rét giờ đâu chỉ riêng ta Cả người nữa! đất trời đày đoạ. Xin gom rét vào lòng tôi tất cả Để cho người được ấm dạ nơi xa Cho đất trời thắm lại muôn hoa Trong nắng mới vang tình ca non nước. Người ơi! đợi xuân thay áo mới Thu giá băng thả sông nước biển khơi Xưa sầu hận ngập lòng, nay thương nhớ đầy vơi Về người nhé! bến xuân này tôi đợi.[/i] 02.12.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  14. VÔ CỚ Tình cờ gặp nhau Trên trang thơ Bỡ ngỡ Chưa kịp tô sắc màu. Hẹn hò nhau mang thơ bác nhịp cầu Một niềm vui Không duyên Không nợ. Đã nghe lòng thương nhớ Về một miền hư vô Giấc ngủ mơ màng Từng lớp sóng xô. Chợt nhận ra đầu nguồn thác đổ Ta giơ tay hứng dòng nước tuôn tràn Có được gì Chỉ sầu cảm đa mang. Vô cớ một nỗi buồn Câu thơ viết dở dang Trong cõi thu tàn Đã lạnh giá - đông sang. 01.12.06 KIM YẾN
  15. TRONG GIÁ RÉT ĐẦU MÙA Trốn sau mây tìm chốn ngủ vùi Mặc mưa gió phủ bốn bề giá lạnh Như không có một thời ương ngạnh Cháy đỏ trời mùa hạ đã đi qua. Cái rét đầu mùa như kim xăm trên da Giá buốt con tim gọi về nỗi nhớ Choàng áo cho em, đội gió mưa tựa cửa Níu chặt môi kề nụ hôn ấm trao nhau. Mới đó mà thời gian qua mau Em đã đi xa để mình ta đông lạnh Bên nắng bên mưa hằn sâu khoảng cách Nhớ em nhiều anh mong một sợi nắng mong manh. Vẫn biết rằng thời gian cứ vòng quay Mà người đi sao không trở lại Trong cái rét đầu mùa tê tái Nhớ Sài gòn, Hà nội đẫm trong mưa. Đêm khuya rồi em đã ngủ chưa Có thương nhớ về một miền giá rét Còn vương vấn những lời hò hẹn Xuân! Mai - Đào hoa thắm trao nhau? Ôi! thầm mong mùa đông qua mau Ta được gặp em như mặt trời sớm hạ Để xua tan nỗi buồn băng giá Để đắp bù những tháng năm xa. Trong giá rét đầu mùa giờ lòng ta ươm hoa. 01.12.06 KIM YẾN
  16. THÔI Gặp nhau trên đường thơ Gọi tên em Em ngoảnh mặt Làm ngơ. Tôi hững hờ Chiều buồn Đông lạnh Lòng dạ vân vi. Thôi! em cứ đi Đường xuân đang rộng mở Để mặc tôi bởi không duyên Không nợ. Gói câu thơ viết dở Cùng nỗi nhớ Mang về Bởi người đã ngoảnh mặt hờn chê. Tôi giật mình Như chợt tỉnh cơn mê Khi em bước đi Không một lời giã biệt. Nỗi buồn ập đến Mách tôi hãy...ghét em Lối mộng người cài then Khi chớm mùa đông giá. Thôi! em hãy đi Xin đừng vội vã Tôi trở về với khoảng trống...lúc chưa quen Chúc em trên đường...vui bước...bình an. 29.11.06 KIM YẾN
  17. Rất vui được bạn thơ KAH ghé thăm BẠN ĐẾN THĂM Trời đông giá rét bạn thăm ta Thâm giao tri kỷ chẳng ngại xa Hội ngộ kim bằng câu ân nghĩa Thơ phú đôi vần thay tặng hoa. 29.11.06 KIM YẾN
  18. TẶNG EM Chờ mãi mà xuân chẳng sang Để gửi tặng em cành đào Hà nội Ô mai sấu trong chiều đông gửi vội Sợ em buồn nhớ hương vị Thăng long. Ngô nướng Hà thành ấm những chiều đông Gửi em nhé cùng Sài gòn chia sẻ Những kỷ niệm một thời thơ trẻ Nơi cây sấu già, phố cổ rêu phong. Nơi phương trời chất ngất nhớ mong Những đường phố một thời in bóng Tay trong tay theo thời gian ngang dọc Dệt vui buồn vào kỷ niệm chẳng phôi phai. Sài gòn giờ đã thắm hoa mai? Đông - Hà nội đào vẫn còn phong nhuỵ Gửi em trước câu thơ tri kỷ Mong vơi bớt nỗi buồn giữa muôn dặm đường xa. Đợi một mai xuân về anh tặng nhé đào hoa. 29.11.06 KIM YẾN
  19. GIÁ NHƯ Giá đừng nhấp chén ly bôi Vội trao chót lưỡi bờ môi say mềm Lục tìm một ánh sao đêm Thiên thai người đã để quên yếm đào. Giá đừng ngắt cánh hoa đào Tìm mơ non để lạc vào vườn mai Bây giờ lệ nhỏ bờ vai Ngực tôi người áp than hoài...giá như... Nếu xưa không nhận phong thư Say lời đường mật mây mưa trốn tìm Để nay đáy bể rớt kim Đất trời muôn ngả biết tìm nơi nao? Xưa đừng mộng ước trăng sao Chẳng mơ trái cấm động đào dấn thân Cũng như thấu được tình xuân Vẫn không giữ nổi bước chân đông ngàn. Nay người bỏ ngãi tham vàng Để riêng ta nỗi bẽ bàng đơn côi Xưa đừng nhấp chén ly bôi Đừng say mộng tưởng để rồi...giá như... 29.11.06 KIM YẾN
  20. THỦA KHÔNG EM Thủa ấy không em trời cao xanh lồng lộng Mây nhởn nhơ mơ mộng Gió hững hờ man mác chẳng cuồng phong. Nước non ngàn về với biển đông Hiền hoà lắm, không ồn ào thác lũ Đất rêu phong, hoa không buồn ủ rũ mà tươi nguyên sắc màu. Đêm - mưa vẫn êm, ngày - dịu nắng Màu thời gian trong suốt đến vô cùng Cây cỏ kiêu sa dẫu không có bóng dáng anh hùng. Thủa ấy không em vũ trụ trong trẻo quá Thả mộng mơ giăng kín đất ngập trời Nghe thiên nhiên tấu bản nhạc không lời. Rồi một ngày em tới Mây ngừng trôi, gió như ngừng thổi Khoé mắt quầng đâu biết góp bão dông. Rồi nghiêng ngả đất trời Rơi rụng những cánh hoa Lẫn trong vui buồn có hờn giận xót xa. 24.11.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  21. LY RƯỢU NƯỚC MẮT Nâng ly rượu trên tay Mắt lệ nhoà rớt xuống men cay Ta nhấm nhi tủi buồn ngày vắng Uống những nỗi sầu em có hay. Đâu những chiều gió lộng mây bay Bước song hành tay trong tay hò hẹn Thời lá đổ đông tàn không thể làm ta rét Sương dội ướt mái đầu chẳng gỡ nổi vòng tay. Đã một thời những đắm cùng say Rượu đâu uống nhưng men đời ngây ngất Mơ mộng gọi về những nụ cười tươi nhất Ngỡ sao dời vật đổi chẳng phôi phai. Đã một thời tin yêu lắm bờ vai Trong một vòng tay chẳng ngại gì nắng gió Câu thơ vui trải dài trên cây cỏ Mỗi bước đi muôn hoa thắm đón chào. Quanh ta đâu cũng hương vị ngọt ngào Tăng sáng lắm gọi sao về tấu nhạc Chìm đắm ngất ngây trong mối tình hoan lạc Một mối tình non nước cũng hờn ghen. Nhưng ai ngờ nay tim lạnh cài then Bỏ mặc ta bên lề đời đơn bạc Ly rượu đắng trên tay ta uống cạn May chôn vùi những kỷ niệm ngày xưa. Uống nước mắt mình, uống đen bạc đong đưa. 27.11.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  22. GẶP GỠ Lang thang làng văn Nơi ngõ nhạc đường thơ mộng mơ giăng lối Nơi tâm hồn không còn khoảng tối Nghe thiết tha non nước, tình người. Trao bạn câu thơ thay tiếng chào mời. 27.11.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU * Mạo muội đôi dòng thay lời chào THU HÀ NỘI
  23. LY RƯỢU NƯỚC MẮT Nâng ly rượu trên tay Mắt lệ nhoà rớt xuống men cay Ta nhấm nhi tủi buồn ngày vắng Uống những nỗi sầu em có hay. Đâu những chiều gió lộng mây bay Bước song hành tay trong tay hò hẹn Thời lá đổ đông tàn không thể làm ta rét Sương dội ướt mái đầu chẳng gỡ nổi vòng tay. Đã một thời những đắm cùng say Rượu đâu uống nhưng men đời ngây ngất Mơ mộng gọi về những nụ cười tươi nhất Ngỡ sao dời vật đổi chẳng phôi phai. Đã một thời tin yêu lắm bờ vai Trong một vòng tay chẳng ngại gì nắng gió Câu thơ vui trải dài trên cây cỏ Mỗi bước đi muôn hoa thắm đón chào. Quanh ta đâu cũng hương vị ngọt ngào Tăng sáng lắm gọi sao về tấu nhạc Chìm đắm ngất ngây trong mối tình hoan lạc Một mối tình non nước cũng hờn ghen. Nhưng ai ngờ nay tim lạnh cài then Bỏ mặc ta bên lề đời đơn bạc Ly rượu đắng trên tay ta uống cạn May chôn vùi những kỷ niệm ngày xưa. Uống nước mắt mình, uống đen bạc đong đưa. 27.11.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  24. TẠI ANH ĐẤY Nhớ ngày ấy lá thơ tình trong cặp Anh dấu vào mà em có biết đâu Hè qua rồi đã mấy mùa ngâu Tình xuân gọi hoa dâng đài kết trái. Em lưu luyến về một thời con gái Rất vô tư, và cũng mộng mơ nhiều Nhớ buổi đầu ai nhắc đến tiếng yêu Là má đỏ tận vành tai - em ngượng. Bặt tin anh, không một lời hẹn ước Lại cháy lòng mùa phượng đỏ chia ly Ngóng tin anh em cất bước ra đi Sợ xuân muộn lỡ thì con gái. Như linh tính, hôm sau trở lại Em lục tìm ngăn cặp sách ngày xưa Một lá thư đã nhuốm nắng mưa Nhòe nét chữ nhưng tình còn nồng thắm. Ôi sao thấy trong lòng em đau lắm Tự trách mình lại thầm trách sang anh Thời học trò anh học giỏi tinh nhanh Sao thư viết không trao tay - dấu cặp? Nay lỡ rồi biết bao giờ mới gặp Duyên phận này ai khéo chia phôi Yêu nhau mà tình cứ nổi trôi Tại anh đấy ngày xưa yêu còn sợ. 26.11.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  25. BẾN VẮNG Bến xưa giờ vắng, đò lẻ bóng Dưới ánh trăng tàn, sông nước mênh mang Đợi một câu người gọi chuyến đò ngang Mà chỉ thấy bốn bề sông nước. Nếu ngày ấy người đi nói trước: Sẽ không về! đò chờ đợi làm chi Vừa giận mình, nhớ bạn phân vi Dưới trăng lạnh đang kỳ con nước nổi. Tiếng côn trùng khoan sâu vào đêm tối Mặt nước loang cá đớp ánh sao rơi Lục bình trôi theo dòng nước tả tơi Nơi bến vắng nhóm lửa lòng neo đợi. Chống sào nhìn trăng - trăng cứ cao vời vợi Ngóng sang sông bến bờ cứ xa vời Gió mơn man lòng ta thấy tơi bời Con đò lạnh giữa dòng đời cô quạnh. Buồn hận lắm mà nào ai dám trách Bởi ngày xưa trót mơ mộng trăng sao Lời yêu thuơng hứa hẹn đổi trao Nay người đã ném vào sông nước? Vục nước sông tìm lời hẹn ước Soi vầng trăng kiếm lại câu thề Mắt trải dài theo dọc triền đê Lòng ngóng đợi người về - bến vắng. 26.11.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...