Tú_Yên
Thành viên-
Số bài viết
254 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
3
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi Tú_Yên
-
Lỡ thật rồi ! ... Lỡ lầm...mây dỗi trời xanh Lỡ duyên...nên phải thôi đành xa nhau ! Lỡ làng...trầu chẳng hẹn cau... Lỡ mùa Đông xám che màu vàng Thu ! Lỡ rồi... lỡ mãi thế ư ! Thì thôi...đành lỡ thiên thu - thôi đành...
-
Ừ ! Thì thế... Ừ ! Thì thế... Mây đang cười cùng Gió Làm nàng Trăng e thẹn nấp sau mành... Xào xạc mãi la đà bao khóm trúc... Gió đùa Mây - Mây đùa Gió - mong manh ! Mây hồ hỡi ! Nhẹ nhàng reo khe khẽ... Nầy Gió ơi ! Đôi ta hãy rong chơi... Dệt lời thơ nồng ấm gửi cho đời ...Để nhân thế có chút gì Thi vị ! Ừ ! Thì thế... Gió - Mây là vậy đấy... Mãi cùng nhau quấn quýt giữa không gian Mây êm đềm cùng làn Gió lang thang... Dịu dàng... Gió gửi Mây lời tâm sự ! Ừ ! Thì thế... Tương lai và quá khứ Chỉ là thơ...của Gió - của Mây Trăng treo nghiêng... Vừa khuyết - lại tròn đầy... Mây theo Gió... Gió theo Mây - bay mãi...
-
Nghìn năm Thơ...mãi trẻ ! Anh vẫn bảo rằng: Thơ không có tuổi Nhẹ lướt qua đời bằng trăn trở, bâng khuâng Bao tin yêu vương vấn ở trong lòng Trãi ra hết như dòng sông xuôi nguồn cội ! Những câu chữ... Thay cho lời muốn nói Những chờ mong theo làn gió nhẹ bay Những nỗi sầu dường rơi vội qua tay Là tiếng nhạc ngân nga trong tim - nồng ấm ! Anh vẫn bảo: Thơ bao la - biển rộng... Chẳng bến bờ ngăn tiếng vọng yêu thương Tóc bạc rồi mà vẫn lắm sầu vương Những bỏng cháy thời xuân thì thiếu nữ ! Thơ là thơ... Là cụm từ - ngôn ngữ Kết lại thành vần - đầy âm điệu thiết tha Rồi chan hòa...rồi bãng lãng - bay xa... Đưa đôi lứa vào giấc mơ hoa nồng thắm ! ... Nầy thơ ơi ! Ta yêu thơ - yêu lắm... Dẫu nghìn năm... Thơ trẻ mãi - không già !
-
Chỉ vì Em... Có lẽ... Chỉ vì em...mang quá nhiều những mơ và mộng Rồi thả hồn mình vào biết bao vô vọng, mông lung Cứ nghĩ cuộc đời là thảm hoa...trãi khắp... Ngan ngát, thơm lừng... Là đóa Quỳnh hoa thuần khiết... Trắng tinh... ...Kiêu sa - vương giả... Có lẽ... Chỉ vì em...hay ngóng trông vào những điều xa xôi quá Rồi ước ao...vương vấn...đợi chờ... Thơ là thơ Ừ ! Thơ chỉ là thơ... Em hụt hẫng - chôn vùi vào quá khứ ! Có lẽ... Chỉ vì em...hay đắn đo, do dự... Anh thì xa... Em bé bỏng, dại khờ ! Bầu trời cao Mênh mông, vô tận Em như lạc lõng, bơ vơ... Nên đem một chút ấm êm, bỏ vào trang thơ hầu tìm nơi dựa dẫm ! Có lẽ... Chỉ vì em...không biết nồng nàn, say đắm Chỉ buồn thương, vương vấn những ai hoài... Em là thơ Hờ hững Lững lơ bay... Như chiếc lá vàng Thu cuối cùng trên cành cây khô héo ! Trái tim em... Vuông ? Tròn ? Hay...móp - méo ? Mà lạnh lùng - chẳng có chút hương yêu ?! Nhìn lại mình... Bóng ngã đổ liêu xiêu ! Mình với bóng ? Ừ ! Chỉ là mình với bóng ! Có lẽ... Chỉ vì em...hay mơ - rồi thẩn thờ dệt mộng Những âm thầm nung nấu và cháy bỏng cả tâm cang Em viết thành thơ... Cho bay đi lang thang khắp cả trần gian... Chỉ mong có được một người...Tri âm - Tri kỷ Em vô tâm và ngập tràn những yếu mềm, ủy mị... Khóc vu vơ... Hờn giận cũng vu vơ ! Anh là thơ ! Em cũng là thơ ! Và như thế Sẽ mãi hoài...là thế ! Có lẽ... Chỉ vì em...hay muộn phiền - kể lể... .... Ừ ! Mà thôi... Em sẽ làm lại từ đầu ! ... ... Vì ai mong ngóng đợi chờ Ta về dệt lại duyên thơ trao người ... Dệt hồng cho thắm môi cười Cho mây theo gió - cho đời mong manh Dệt thơ cho ước mộng xanh Dệt thêm một chút tình anh - dịu dàng...
-
Quên... Dù có thể - ta không là ta nữa Mặc cuộc đời xé nát cả con tim Trong tuyệt vọng ta âm thầm trăn trở... Có lẽ nào...vẫn nhớ - lại...tìm quên ? Ta là ai ! Thôi không cần chi biết Chẳng là ta...thì cũng thế mà thôi... Thời gian mãi ngược xuôi cùng năm tháng Thì quên đi ! Hãy quên hết - cho rồi... ... Xin làm cánh Phượng lang thang Để nghe Ve hát râm ran mùa Hè...
-
Tự tình...cho ta ! Gió mang từng chiếc lá Giữa tầng không rơi...rơi Bay đi đâu vội vã ? Cho lòng ta rối bời ! Kỷ niệm thời xa lắc Đã chìm vào mênh mông... Dòng đời trôi tất bật ! Ta còn gì hay không ? Cỏ bên thềm xanh ngát Lã mềm theo tơ vương Lá mùa thu xao xác... Âm thầm rơi bên đường ! Nắng có về hiên vắng ? Cho người hong tóc mây. Đôi mắt nào sâu thẳm... Theo hoàng hôn cuối ngày ! Rồi đêm về ngang phố Mang cơn mưa giao mùa Hạ nồng nàn đi vội... Ta hỏi: Thu về chưa ? ... Cuối cùng mây cũng vội bay... Để cho hạt nắng cuối ngày lung linh Buồn ơi ! Một khúc tự tình... Gieo chi nỗi nhớ...chỉ mình - mình ta !
-
Ngày tháng cứ trôi mãi qua đời ta không ngừng nghỉ. Bao nhiêu tất bật của cuộc sống: Cơm, áo, gạo, tiền...luôn quẩn quanh, đeo bám chẳng chút xa rời ! Một lúc nào đấy, Ta chợt cảm thấy mệt mõi...mệt mõi thật sự trước những lo toan, vất vả của cuộc sống hiện tại...và khát khao được trở lại...Ngày xưa... Ngày xưa... Thời thơ ấu... Những kỷ niệm tưởng chừng nhạt nhòa, biền biệt...thoáng chốc hiện về...ngỡ như chỉ mới...hôm qua... Tuổi thơ Tôi... Tuổi thơ Tôi không ruộng làng, bến nước Không con đò xuôi ngược - ngược xuôi Cũng chẳng có gốc Đa già cỗi để ngồi... Tụm năm, bảy - chơi lò cò, đá dế ! Tuổi thơ Tôi... Chẳng có ngôi Đình - chỏng chơ bàn ghế Nhưng ấm nồng những buổi Hội thôn làng Đám trẻ vui cười...đánh đáo - ô quan... Chơi đuổi bắt...bày hàng tôm, hàng cá... ... Tuổi thơ Tôi... Thật hoàn toàn xa lạ... Đi học về... Lại tập vẽ, tập sơn... Khung vải trắng tinh...nguêch ngoạc những dỗi hờn... Vì Ba mãi dặn dò: Con - chăm vẽ... Tuồi thơ Tôi...là những ngày quạnh quẽ Ngồi âm thầm bên những sắc màu... Nào Phượng - nào Rồng...bay thấp, bay cao... Là hình vẽ nhưng phải sao - như thật. Tuổi thơ Tôi...là những ngày tất bật... Không được thả diều vào buổi gió lên... ... Tuổi thơ Tôi...buồn mãi - buồn tênh... Cứ lặng lẽ bên khung hình - Họa sĩ... ... Dù là thế... Trong tận cùng suy nghĩ... Vẫn êm đềm những mộng ước bay cao Luôn chập chùng những hình ảnh, sắc màu... Và Kỷ niệm - vẫn hoài là Kỷ niệm ! * Ngồi ở một thời... Để ngậm ngùi...nuối tiếc một thời !
-
Có thể... Vâng - có thể... Một ngày kia - có thể... Ta bình yên phong kín cuộc đời mình Bỏ tất cả vào trong ngăn Quá khứ Và nhìn đời qua màu nắng lung linh ! Vâng - có thể... Đó chỉ là mơ ước Nhưng dắt dìu ta qua giông bão cuộc đời Bước vững chãi trước muôn ngàn gai gốc Và dịu dàng bao mơ mộng xa xôi ! Vâng - có thể... Người ơi ! Là có thể... Những nỗi niềm...đừng nhớ nữa mà chi Quên đi hết bao điều cần quên lãng Vững lòng tin - và đón nhận những gì... ... Trần gian lắm nỗi ai bi Thì thôi quên hết những gì cần quên !
-
* Viết cho thời thơ ấu ! Mẹ yêu ơi ! Con muốn nói rằng " Con yêu Mẹ lắm " Người đã cho con trái tim nồng ấm, dịu dàng... Ngày xưa giờ đã ngút ngàn Vẫn về trong giấc mộng tàn...cuối đêm ! ... Con nhớ lắm ! Những tháng ngày xưa cũ Thuở còn thơ...hay đi bắt chuồn chuồn Mẹ dí trán: Con gái yêu nghịch quá... Trời tối rồi, khéo nhé...kẻo trúng sương ! Mẹ hay nói: ngày con còn thơ bé... Lắm dỗi hờn và hay khóc vu vơ Hơi động tí...thì quay ra hờn mát Mắt con buồn như cả một trời Thơ ! Con dần lớn - Mẹ chất chồng thêm tuổi Con xinh tươi - tóc Mẹ lại phai màu Vẫn cặm cụi chăm con từng chút một... Rồi trầm trồ: Con gái Mẹ - đẹp sao... ... Giờ nhớ lại... Mẹ yêu ơi ! Con nhớ... Tiếng Thơ rơi theo nước mắt nhạt nhòa Biết bao giờ con được cầm tay Mẹ... Và nói hoài lời " yêu Mẹ " - thiết tha !
-
Một cõi đi về Trăm năm một cõi đi_về Nghìn năm vẫn bóng trăng thề chơi vơi Gửi về... về nẻo xa xôi Chút mong...chút đợi...chút tôi - lặng thầm ! Cuộc đời lặng lẽ trầm ngâm Ta vu vơ để tháng năm bay vèo... Rủ nhau... gió gọi mây theo... Dệt thơ...quên những hắt hiu kiếp người ! Đi_về... một cõi mà thôi ! Ghép vần...ghép chữ cho tôi mơ màng... Cho người...thả mộng lang thang... Cùng nhau quên hết những mang mang buồn ! Bên trời... một bóng trăng suông Lá rơi...rơi...để suối nguồn ngẩn ngơ... ... Ghép câu, ghép chữ...để mơ... Ghép dăm thương_nhớ thành thơ - cho mình...
-
* Viết theo ý bài Mộ ngư nhi_Nhạn khâu (Cổ thi Trung quốc) Mồ chim Nhạn ?! Hỏi thế gian...tình là chi thế ? Mà lòng sầu vạn kiếp chẳng nguôi ngoai ! Người trời Nam - kẻ đất Bắc - buồn lay... Đường dong ruỗi mệt nhoài khi ấm lạnh ! Lúc vui sướng sum vầy... Chia ly sầu canh cánh... Chỉ vì lòng đau đáu một bóng hồng ? Lời ngập ngừng...xa...xa mãi tầng không Nẻo quan tái...nghìn...nghìn trùng... Vạn dặm ! Đỉnh Thiên sơn - một chiều xưa lẻ bóng Nước sông Phần cứ xuôi chảy về đâu ? Tiếng trống dồn như thôi thúc niềm đau Những thử thách, gian nan khi dốc lòng...bình Sở ! Nào biết được, hồn quê hương - mấy thuở... Lại vẹn toàn khi khúc chiêu hồn nức nở nỗi thê lương ! Trời đất như hờn ghen lúc chia cách đôi đường Dẫu Oanh_Yến...Yến_Oanh...rồi cũng trở thành cát bụi ! Ai mong ngóng trong niềm sầu tiếc nuối ? Nghìn...nghìn năm buồn tủi đợi Thi nhân ! Điệu bi thương ngân vọng đến bao lần ? Mà bóng Nhạn biệt mù nơi thăm thẳm ! ... Nơi nào đó... Mịt mờ...và...xa lắm... Mộ Nhạn đâu ? Ta tìm mãi... Đâu rồi ?! ... Lững lờ...dòng nước cứ trôi... Mà mồ chim Nhạn bên trời - biệt tăm...
-
Một chút mùa thu Một chút mùa thu nơi bến mơ Cho rơi...rơi nhẹ những mong chờ... Cho thơ nhuộm sắc hoàng hôn tím Cho mắt ai nhìn ai...ngẩn ngơ ! Một chút mùa thu thôi nhé anh ! Lá bay theo gió để xa cành... Bỏ khung trời cũ nhiều mơ ước Bỏ cả một thời xanh...ngát xanh... Một chút mùa thu - ta với nhau Ngày qua...sao cứ mãi qua mau ? Sắc thu vàng úa lùa lên tóc... Để lại cho minh - một chút đau ! ... Thì thôi, mãi nhớ làm chi... Thu qua, thu lại, mấy khi...thu về ! Tú_Yên Thu lạc Thu lạc về đâu nơi nẻo xa ? Lá vàng rơi theo gió la đà... Sông vẩn vơ sầu...thuyền không bến Thơ thẩn trời chiều...ta với ta ! Thu ngập ngừng chi...sao chẳng đi ? Luyến lưu, lưu luyến, vấn vương gì ? Mang trao cho lá trời thương nhớ... Rớt mãi bên đời - biết nói chi...
-
Thì vẫn thế... Thì vẫn thế... Dòng đời trôi bất tận Bao u sầu gậm nhấm nát cõi lòng Đời như thể đưa ta vào hụt hẫng Luôn ngậm ngùi bởi kiếp số long đong ! Thì vẫn thế... Nghìn...nghìn năm trông ngóng Chỉ hoài công khi gió lạc đầu ghềnh Ta tiếc nuối ngày xanh sao quá vội Tóc bạc màu cùng năm tháng lênh đênh ! Thì vẫn thế... Có lẽ là muôn thuở Ngọn cỏ mềm thương nhớ hạt nắng vàng Gió ngóng đợi bầu trời cao...xa lắc Mãi hững hờ...để mây gió lang thang ! Thì vẫn thế... Áng thơ sầu rưng rức Hạt lệ buồn vùi lấp nỗi bể dâu... Cho ta được một lần ngồi thỏ thẻ Cổ tích riêng mình... Sẽ để lại ngàn sau !
-
Xa rồi... Xa rồi... Những nỗi ước mơ Câu thơ dang dỡ bên bờ rêu xanh Buồn nào ? Sa tận phương anh... Buồn nào ở lại - mong manh ơ hờ ? Lá rơi... Hờ hững mong chờ ! Tình rơi theo lá...thẩn thờ - về đâu ? Mưa rơi...từng giọt... Rơi mau Xa rồi... Cái thuở thơ trao - vụng về ! Nhớ người - ấp ủ cơn mê... Chiêm bao mấy độ - hẹn thề ...Tương tư ?
-
Chào nguyenduybieu ! Cám ơn đã ghé và chia sẻ một lời nhận xét "thẳng thắn" ! Lạ một điều, lại có nhiều người rất thích bài thơ nầy của Tú_Yên. Dẫu sao cũng nên có những con đường nghịch chiều để ta có thể định hướng đúng đắn cho chính mình ! Rất vui vì biết nguyenduybieu ! Hình như bạn "không phải" là giáo viên ?
-
Hình như... Hình như người vẫn nhớ Hình như tôi đã quên Hình như là tất cả... Chỉ là buồn mông mênh ! Hình như trăng vẫn sáng Hình như mây vẫn trôi Hình như ai đứng đấy Lặng nhìn nơi xa xôi ! Hình như hoa vẫn nở Hình như bướm vẫn bay Nhưng sao không nhìn thấy Được gì trong tương lai ! Có một người cứ hỏi Rằng tôi đã yêu chưa ? Có một người vẫn hỏi Tôi buồn gì - khi mưa ?! Hình như là thơ đấy Nhưng chỉ là bâng quơ Hình như là thơ đấy Nhưng không là...Tình thơ !
-
Thì thôi... Thì thôi... Vơ vẩn gọi là... Gửi hồn vào những mặn mà...đâu đâu... Quên mơ, quên mộng, quên sầu... Cho vầng mây ảo vùi sâu cuộc đời ! Thì thôi... Mơ ước xa xôi Thả cho xuôi mãi về nơi bạt ngàn Câu thơ rơi giữa trần gian... Như cầu phao nối mênh mang tình hờ... Thì thôi... Thơ thẩn...thẩn thờ... Xem như chiếc lá bơ vơ... Xuôi dòng... ... Cuộc đời... Là có - là không... Bao giờ hoa nở giữa Đông - bao giờ ?
-
Mùa xưa... Mùa Hạ đến vội vàng niên học cuối Xa vô cùng một thuở nắng vương hồng Sách vỡ ngày nào bỏ lại nẻo mênh mông Ta rưng rức trong lòng niềm tiếc nuối ! Thu xao xác lá vàng rơi ngập lối Con đường về e ấp những bâng khuâng... Ai theo ai - theo mãi đến bao lần ? Và con phố như ngập ngừng - hò hẹn. Mùa Đông lạnh như vô tình len lén... Gửi chút nồng nàn để vun quén yêu thương Gió dịu dàng lùa qua cửa tơ vương Để bãng lãng làn mây buồn hiu hắt ! Rồi Xuân đến cho ngàn hoa khoe sắc Phố Sài Gòn nay có khác ngày xưa ? Nắng hanh vàng như xua đuổi những cơn mưa Mơ quá khứ... Có chăng vừa mong đợi ? Và cứ thế ! Đường đời ta dong ruỗi... Confetti rơi đầy...lả tả nỗi tương tư ! ... Để rồi buồn ! Buồn như thế mãi ư ? Ve ra rã kêu mùa về... Gợi nhớ...
-
Tôi muốn... Tôi muốn sẻ chia với mọi người Nỗi niềm sâu kín nhất thế thôi Để không ai buồn ai than thở Nói hết được rồi sầu sẽ vơi Tôi muốn đem hoa đến cho đời Một rừng hương sắc ở quanh tôi Tặng nhau những đóa hồng xinh thắm Để thấy mọi người được mãi vui Tôi muốn mình là cơn gió xanh Đem đến cho ai giấc mộng lành Mãi đầy hy vọng và hy vọng... Dù ít hay nhiều - dù mong manh Tôi muốn mọi người đến với nhau Mãi vui, vui mãi chẳng u sầu Đời người thắm thoát qua nhanh lắm Hãy đem nụ cười trao cho nhau...
-
Khuya... Khuya ư ? Đã thật là khuya ! Sao còn ở đấy chưa về... Người ơi ? Mưa rơi... Mưa vẫn cứ rơi Có về... Xin khoác áo tơi - hãy về ! Trời mưa... Gió giật tư bề Hàng cây xơ xác - như mê mãi buồn ! Mưa rơi từng hạt, Mưa tuôn Người về xin nhớ - Tôi luôn đợi chờ... ... Người dưng ! Cũng chỉ...người dưng... Mà sao lại cứ bâng khuâng...vì Mình ? Nhớ Ai ? Trĩu nặng ân tình Nhớ Ai ? Ai nhớ ?... Riêng Mình nhớ Ai !
-
Cũng chỉ là... Cũng chỉ là... Đêm ! Một đêm thao thức Thời gian trôi dài như bất tận Và Ta nhận ra một điều rất thực của cuộc đời... Đêm ưu tư... Trống vắng Trong sự im lặng đến tuyệt vời Ta nghe hồn ta dường như tan vỡ... Điều muốn nói sao vẫn hoài bỡ ngỡ ! Để rồi bâng khuâng khi thời gian cứ trôi mãi qua đời ! Đêm... Một mình ! Thinh lặng đến chơi vơi Ta thầm hỏi... Sao chỉ mỗi một giấc mơ cứ theo ta hoài thế nhỉ ? Con đường ta đi Đầy chông gai và nhiều khúc khuỷu, gập ghềnh như vậy đấy... Chỉ với một giấc mơ... Xuyên suốt cuộc hành trình ! Ngoảnh nhìn quanh Ta vẫn chỉ có một mình Và câu hỏi... Sao mãi mãi đời ta không bao giờ được vui Dù chỉ là... Một thoáng ! Thao thức trọn đêm Hồn như chơi vơi - bãng lãng Chỉ mỗi giấc mơ là hiện thực thật gần ! Con đường trước mặt sao như lắm xa xăm ! Đời Ta đấy ! Dẫu trăm năm - là mấy ?! Giấc mơ ! Sao xuyên suốt và dẳng dai đến vậy ? Chỉ một đêm Mà Ta cứ ngỡ vạn ngày buồn ! Cũng chỉ là... Đêm Một đêm thao thức Bầu trơi cao thăm thẳm chẳng có lấy bóng Trăng suông Chỉ có Ta Và giấc mơ Xuyên suốt ! Trãi dài như...bất tận !
-
Giá mà... Giá mà... Đừng nhớ người ta Thì lòng đâu phải vỡ òa tin yêu Giá mà... Dòng nước xuôi chiều Cho thuyền chung bến, Mơ điều ấm êm Chẻ đôi sợi tóc mượt mềm Đong đầy nhung nhớ_như đêm ngóng ngày Giá mà... Tay được trong tay Nhìn Trăng đáy nước, Mây bay, Trên trời... Giá mà... Người ở bên tôi Để không khắc khoải_bổ đôi tim hồng Nước êm đềm, Chảy ra sông... Hoa thì tỏa ngát hương nồng bến mơ Giá mà... Thơ chỉ là thơ Giá mà... Cũng chỉ là...ơ... Giá mà...
-
Ta viết cho Ta... Ta viết cho ta một chút buồn ! Bao giờ những hạt lệ thôi tuôn ? Ngày mai - mai nữa về đâu đó... Rơi hết cả lòng, cả vấn vương ! Ta viết cho ta một chút sầu ! Kìa mây ! Mây hỡi bay về đâu ? Sao mang cả hồn ta đi mất ? Chỉ để lại sầu...chỉ để đau ! Ta viết cho ta một chút hờn. Đông sao dài mãi chẳng mùa Xuân Cứ trao buốt giá cùng cô quạnh Ta khóc cho ta đã bao lần ? Ta viết cho ta một chút quên ! Quên ngày, quên tháng, quên luôn tên ! Chỉ muốn là ta trong xa vắng... Và chỉ mình ta trong mông mênh !
-
Chỉ là... Thơ thì cũng chỉ là Thơ Mơ thì vẫn chỉ là mơ...bên đời ! ... Thế giới ảo - Ta rong chơi... Để cho quên hết sự đời, thế gian ! Trong thơ ta cứ lang thang Lời thơ mãi vẫn mênh mang tình sầu ! Thơ thôi ! Chẳng phải thật đâu ! Cho nên chẳng cớ chi sầu, chi đau ! Thơ Văn là để gởi trao Có gì đâu phải lao đao cuộc đời Thế giới ảo - ta dạo chơi... Sẻ chia là gió - yêu người là mây ! Mặc thế sự tỉnh hay say ! Ta cứ xem đấy là ngày tiêu dao Lời thơ nồng ấm trao nhau... Chỉ như làn gió bay vào không trung ! Mong chi cái thuở tương phùng Mong chi ước vọng mông lung hảo huyền ! ... Chỉ là một chút nỗi niềm... Chỉ là một chút - dành riêng cho mình ! Tú_Yên Sans Famille
-
Tạ từ Đã biết rằng em chẳng thích yêu Thì thôi ! Đừng có vấn vương nhiều Tình như mây gió luôn quanh quẩn Trói chặt hồn ta chốn tịch liêu ! Dẫu biết rằng em chẳng thích yêu Nhưng lại bâng khuâng những buổi chiều Hình như ai đó buồn ngơ ngẩn ? Khiến cả hồn em như liêu xiêu ! Thôi nhé ! Người ơi ! Chớ nhớ em ! Đừng buồn khi vắng lặng bên thềm Nhìn trăng cô quạnh rồi than thở Đừng khóc, đừng sầu trong bóng đêm ! Em biết rằng ta chẳng nợ nhau Nên không yêu cho khỏi thương đau Một tiếng tạ từ xin trao gởi... Duyên đã không thành... Hẹn kiếp sau ! Tú_Yên Sans Famille
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.