Jump to content

tieuholo

Điều Hành Viên
  • Số bài viết

    732
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Bài viết được đăng bởi tieuholo


  1. Dạo này mình lẩn thẩn mất rồi :l.

    Ðang đọc truyện thì có đứa gọi điện.

    Rút cái IP4S cũ rích đập hộp từ tháng trc ra nghe, nhưng ko thấy ai hết, ra là cái Vertu Signature-S nó reo.

    May là mình đã bán con Mobiado giẻ rách đi rồi, ko lại chả biết cái nào réo =.=! . Ðến lúc nghe xong thì quên mất cuốn truyện vừa vứt đâu.

    Lật cái Macbook Air lên kiếm, ko thấy, giở cái Ipad2 lên cũng ko, quay ra sau cái... TV 3D cổ lổ sỉ cũng ko thấy nốt.

    Tìm hết trong cốp xe SH, PS vẫn chưa ra.

    Vào gara lục từ Audi V8, tớ iMescedes rồi sang Ferrari cũng chẳng thấy đâu.

    Cứ tưởng để trong bể bơi hóa ra lại ko phải

    Chạy 30 tầng lầu, 60 phòng để tìm cũng chả có.

    Trong quyển sách ấy có tờ ngân phiếu 1tỷ USD.

    1tỷ USD thì mình cũng chả tiếc mấy, tiếc là tiếc cái dòng chữ "In KH we trust" mà chú Barack viết trên đó thôi.

    Mãi lát sau đi quét nhà, thấy đống vàng SJC vứt lộn xộn quá, xếp lại thì hóa ra sách nằm trong đó.....Haizzzzzz

  2. (Vài lời mào đầu:
    Tình hình là mình từng trình làng vài bài cười nhàng nhàng… mà rồi vào giờ này thì vài thành phần còn hình thành lời trình bày rằng, cần tìm tòi về đề tài "huyền huyền". Ừ, làm thì làm! Dù rằng làm rồi thì lình xà lình xình vì nhiều người xì xào rằng: Trời! Buồn cười là buồn cười! Làm gì thì làm, còn mà làm đề tài về bài "huyền huyền" thì cần gì làm, mà làm làm gì?!!...)

    Từ thời kỳ nào, từ đời nào rồi, ngày ngày hàng ngàn người cùng nhìn đời rồi cười cười mà rằng: "Đời người là gì? Tình đời là gì? Người giàu là gì, và người nghèo là gì?"… Ồ, đời người này dù là nhiều buồn rầu, dù là toàn màu hồng thì đời người cùng đều là… đời! Cùng đều là người mà người thì giàu và nhàn, tiền vào nhà ào ào; người thì nghèo, ngày ngày lần tìm từng đồng từng hào, tìm hoài tìm hoài mà nghèo rồi hoàn nghèo.

    Mà người nghèo thì nhiều, rồi người nghèo cùng ào ào dồn vào rừng lùng tìm. Từng đoàn từng đoàn người nghèo vào rừng tìm vàng, tìm trầm (huỳnh đàn). Rồi người thì tìm rùa (rùa vàng và rùa thường), người thì tìm kỳ đà, tìm gà rừng, tìm chồn, tìm mèo rừng và tìm nhiều loài… Tìm từ vùng rừng già, rừng đầu nguồn rồi dồn về tìm vùng rừng bình thường. Tìm từ vùng rừng người Lào rồi vòng về tìm vùng rừng đồng bào mình vừa trồng… Rồi nhiều trầm, nhiều rùa, nhiều kỳ đà làm thành nguồn hàng. Người nghèo thồ hàng về đồng bằng, thồ về nhiều lần, nhiều tàu và nhiều thuyền đều đầy hàng thì rừng (dù là rừng giàu, rừng nghèo) còn gi là rừng?...

    Tình hình là người càng giàu thì càng cần nhiều nhà lầu. Mà thường thường người càng giàu thì nhà càng nhiều tầng lầu. Nhà lầu này mà dùng làm nhà hàng thì còn hời gì bằng. Người ngoài nhìn vào nhà hàng này thì xì xầm rằng còn nhiều điều cần bàn. Vì nhà hàng thì cần nhiều phòng: từ đầu là phòng chờ rồi thì phòng Đờ, phòng Mờ, phòng Sờ… Phòng Đờ dùng đèn ***g, phòng Mờ dùng nhiều đèn vàng rồi phòng Sờ thì dùng càng nhiều đèn lờ tờ mờ. Người vào làm phòng này toàn nàng là nàng. Nhìn gì thì nhìn, nhìn này: kìa là nàng Hà, nàng Hồng, nàng Thùy, nàng Hường… toàn là người hành trình từ làng mình vào làm mà. Nhìn vào gần gần thì, trời là trời: Hà gì, Hồng gì, Hường gì, Thùy gì… mà người toàn đùi là đùi, mà đùi càng dài thì càng nhiều bồ vừa già vừa giàu (thường là bồ nhiều vàng và nhiều tiền)… Người nghèo nhà mình từ ngoài nhìn vào mù mù mờ mờ đành đồng lòng mà tìm bài chuồn, rồi dồn vào lề đường mà cùng thầm thì thề nguyền rằng: chừa rồi, chừa rồi, đầu hàng! đời này thì hoàn toàn đầu hàng rồi!...


    * Từ ngày mình trình bày bài Huyền Huyền về Người giàu và người nghèo thì nhiều lời từ người ngoài xì xầm về nhà hàng rằng:

    - Vào nhà hàng à? Thì từ vùng rừng về vùng đồng bằng còn nhiều nhà hàng mà, đầy! Mà người người cùng tìm vào nhà hàng rồi thì còn nhiều lời làm gì? Chuồn à? Chừa à? Thề nguyền à? Đầu hàng à? Thề nguyền gì, đầu hàng gì, vài ngày buồn buồn rồi cùng dồn về nhà hàng này rồi vào phòng đèn mờ mà "đầu hàng" lời thề nguyền vừa rồi…

    - Còn rừng, thì mình còn nhiều tiền. Nhiều tiền, thì mình thành người giàu. Giàu rồi, thì mình vào nhà hàng. Vào nhà hàng, mình vào liền phòng Sờ. Mà sờ, thì toàn sờ huyền huyền: sờ đầu, sờ mồm, sờ cằm (hoàn toàn là bình thường); sờ mình, sờ lườn (thì là gần bình thường); sờ đùi, sờ... (chà, chà! sờ gì mà tần mần). Sờ nhiều, chàng và nàng đều bần thần! Mần thì mần! Chừa còn gì là đời! Trời, trời! Rừng mình là vàng ròng! Hì... hì...

    - Sờ gì thì sờ, tần mần gì tần mần, sờ vừa vừa rồi thì mình ngừng. Đừng vì kề rề cà rà mà sờ nhiều nhiều rồi dìu nàng vào giường. Vì mình và nàng mà cùng nằm vào giường rồi sờ từ cằm, từ sườn sờ về đùi thì còn đành lòng nào mà ngừng. Rồi thì đừng mà sờ vào phần mềm gần kề đùi nàng. Vì rằng nhờ vào phần mềm này mà nhiều nàng thành người vào làm nhà hàng mà. Mình mà sờ vào phần mềm này thì người mình phừng phừng, còn đường nào mà lùi… Mà nàng thì cằn nhằn: bàn gì thì bàn, chàng mà bàn lùi là nàng giày vò chàng thành… bùn. Trời! Chàng đành hì hì cười trừ mà đồng tình cùng nàng mà rằng: Ừ, nào thì mình cùng mần! Thời này là thời nào rồi!...




  3. Có người thợ rèn nọ thường gánh đồ nghề đi khắp làng để sửa chữa đồ dùng cho mọi người. Vì ông làm việc khéo léo, lại tốt bụng và giá cả cũng phải chăng nên có rất đông khách hàng. Chỉ dựa vào công việc này mà ông có thể nuôi sống cả gia đình.

    nhogaichoho.jpg

    Một hôm, ông lại gánh đồ nghề đi trên đường làng như mọi khi. Bỗng nghe tin Hoàng thượng sắp đi qua đây. Ông vội tránh vào vệ đường và qùi rạp xuống, hy vọng có cơ hội ngắm nhìn dung nhan thánh thượng.

    Không ngờ, ông có cảm giác như là tiếng vó ngựa rất gần mình. Ông tò mò ngẩng đầu lên, thì thấy ngự giá của Hoàng thượng đang ở ngay trước mặt. Quá sợ hãi, ông vội dập đầu lia lịa xin tha tội.

    Hoá ra khi đi ngang qua người thợ rèn, Hoàng thượng nhìn thấy gánh đồ nghề bên cạnh ông nên nghĩ ông là một người thợ sửa chữa. Lúc này vương miện của Hoàng thượng đang có mấy chỗ lỏng lẻo vì xe quá xóc, nên nhà vua mới quyết định đỗ lại để sửa chữa.
    Người thợ rèn vội quì xuống bắt đầu sửa vương miện. Nhà vua thấy tay nghề của ông giỏi, nên rất ưng ý, thưởng ngay cho ông một trăm lạng bạc.

    Người thợ rèn sung sướng chạy như bay về nhà. Nhưng ông chợt nhìn thấy có một con hổ ở bên vệ đường. Ông vô vùng sợ hãi song vội định thần lại, vì thấy con hổ hình như không có ác ý gì. Nó đang giơ cao một chân trước lên, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
    Ông lấy hết can đảm tiến lại phía con hổ, phát hiện chân nó bị một cái gai rất to đâm vào. Ông vội vàng lấy dụng cụ ra, giúp con hổ bỏ cái gai đó đi. Con hổ tỏ ra rất biết ơn và đền ơn ông một con hươu to.

    Người thợ rèn cảm thấy vô cùng tự hào và hãnh diện. Từ hôm đó, ông không gánh dụng cụ đi khắp nơi nữa, mà treo một cái biển to trước cổng nhà với nội dung: “Chuyên sửa mũ cho vua, nhổ gai cho hổ”.

    Nhưng cũng từ đó, công việc làm ăn của ông ngày càng sa sút, khiến gia đình khốn đốn.

    Bài học kinh doanh:

    Sai lầm của người thợ rèn là ông lấy vận may ngẫu nhiên để làm cơ sở lập nghiệp cả đời, lại còn không chăm chỉ làm việc! Trên thị trường có rất nhiều công ty “phất” lên nhờ một cơ hội đặc biệt. Nhưng cơ hội không phải ngày nào cũng có. Chỉ có dựa vào năng lực và tài nguyên kinh doanh của công ty để điều chỉnh cho phù hợp với sự thay đổi của thị trường, không ngừng xác định đúng vị trí của mình, và luôn xác định khách hàng là mục tiêu chính thì công ty mới có thể tồn tại được.
    sưu tầm

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...