Jump to content

tieuholo

Điều Hành Viên
  • Số bài viết

    732
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Bài viết được đăng bởi tieuholo


  1. - Mai, nhìn anh nè. Chàng nhìn thẳng vào mặt Mai:

     

    - Em nói với anh như thế được sao Mai? Chàng nói từng tiếng một:

     

    - Em phải là vợ anh, nghe không Mai? Mai lắc đầu, nước mắt ràn rụa:

     

    - Không... Không thể được anh à.

     

    - Tại sao vậy? Tại sao Mai cứ nói thế? Hãy nói với anh tại sao lại không được.

     

    - Còn thanh danh của anh nữa, em không muốn người ta dị nghị anh vì em...

     

    - Không, anh bất chấp, anh không cần gì ngoài em cả. Mai dụi đầu vào ngực chàng:

     

    - Anh ơi, em đau khổ quá... Em không xứng đáng với anh nữa... Về tất cả mọi phương diện... Trần cau mày:

     

    - Anh đã bảo là không quan hệ mà.

     

    - Còn... Còn quá khứ của em. Trần vẫn thản nhiên:

     

    - Sao?

     

    - Em... Em... Không còn như anh tưởng đâu...

     

    - Nghĩa là sao? Mai khóc một lúc lâu, Trần im lặng nhìn nàng một lúc, Mai ngồi nói trong nấc nghẹn:

     

    - Trước khi đến làm công trong xưởng của anh em từng làm thư ký cho một hãng kia lớn lắm và cũng được ông giám đốc nâng đỡ. Nhưng không phải như anh, chính ổng cho tiền em trả cho người nuôi em. Em mến ổng lắm. Nhưng tất cả sự thật đều nghịch lại tình cảm em cũng biến đổi hẳn đối với ông ta sau cái đêm ông ta chuốc rượu em... Mai nhìn Trần, nàng biết nói ra 9 phần 10 nàng sẽ mất chàng. Nhưng nàng không muốn giấu giếm với người như chàng. Trần thở dài:

     

    - Rồi sao? Em thoát khỏi phải không? Mai ôm mặt:

     

    - Không... Em bây giờ không còn xứng đáng với anh nữa. Trần nhắm nghiền đôi mắt lại. Vậy là sự thật quá rõ ràng, không còn hy vọng gì nữa. Chàng lặng người đi thật lâu, giây lát, Trần móc thuốc ra hút rồi thả ra từng hơi khói trầm tư. Mai vẫn ngồi nức nở. Nàng thấy đau khổ tới tận cùng khi phải nhìn người yêu đi lần ra xa mình. Lâu lắm Trần mới đứng lên:

     

    - Mai... Phũ phàng quá phải không em? Nhưng anh hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, hay là một thử thách mà anh đang phân vân chưa dám vượt qua... Nhưng dù sao anh cũng cám ơn em đã cho anh biết sớm điều này. Tinh thần em cao thượng lắm. Chàng thở dài tiếp:

     

    - Thôi, anh về. Chuyện chúng mình phải tính lại... Chàng hôn nhẹ lên mái tóc nàng rồi thẫn thờ bước ra xe. Mai ngã vật lên giường, khóc rưng rức...


  2. - Anh... Không thể được anh à. Anh đừng bức bách em... Anh Trần, em không thể trả lời anh ngay được. Trần thở dài, im lặng một lúc lâu rồi đứng lên móc thuốc ra hút, chàng nói thật chậm:

     

    - Mai đã nói với tôi như thế, tôi đâu còn lý do nào mà gạn hỏi thêm nữa. Nhưng xin Mai nhớ là tôi vẫn chờ Mai, chờ đến khi nào Mai bằng lòng. Còn nếu có gì tan vỡ thì chắc do Mai gây ra. Tôi sẽ bảo vệ chuyện tôi và Mai, dù đó là mối thất vọng của tôi. Mai cúi đầu, Trần hút thuốc, phà ra từng hơi khói phiền muộn, Mai trở lại cúi mặt viết giấy tờ. Ba ngày trôi qua, Mai bỗng dưng lạnh lùng với chàng, thỉnh thoảng nàng mới hỏi chàng vài việc liên quan đến tiền bạc. Hoặc liếc mắt nhìn chàng chứ không nói chuyện. Trần cũng không nhắc đến chuyện cũ. Chàng muốn nàng dành thì giờ để suy nghĩ về câu chuyện đó. Nhưng ba ngày đã trôi qua, Mai vẫn lặng thinh không nói gì, nàng lại trở nên lạnh lùng hơn trước nữa. Trần chờ đợi mãi đến lúc không còn chịu được nữa, chàng nhất quyết phải hỏi Mai cho ra lẽ. Chiều hôm đó, khi tan sở, Trần bước tới bên nàng:

     

    - Tôi đưa giúp cô về cho. Nghe giọng nghiêm trang của chàng, nàng ấp úng:

     

    - Dạ... Mai về một mình được. Chàng lắc đầu:

     

    - Anh có chuyện cần nói với em, đừng từ chối dài dòng, anh bảo lên xe đi. Tự nhiên Mai ngoan ngoãn bước lên xe, nàng cúi đầu, im lặng không nói gì. Trần cũng im lặng lái xe về nhà Mai thật nhanh. Không khí giữa hai người thật nặng nề. Đến đầu hẻm, Trần mở cửa xe cho Mai rồi bước xuống đi chung với nàng. Mai im lặng, không từ chối cho chàng đưa mình vào đến tận nhà. Đến cửa, nàng vừa mở khoá vừa quay đầu lại:

     

    - Dạ, Mai cám ơn anh. Trần lắc đầu đẩy cửa bước vào trong với Mai rồi đóng lại, Mai đứng bối rối không biết làm thế nào. Trần bước tới, ôm nàng vào lòng, nàng hết hồn vùng vẫy nhưng Trần vẫn ôm cứng nàng và hôn nhanh lên môi nàng. Mai thở hổn hển, nàng cố sức đẩy chàng ra nhưng không kịp. Chiếc hôn nóng bỏng của Trần đã truyền vào môi nàng một niềm khoái cảm đê mê. Mai xiết lấy chàng lúc nào không hay. Nàng lim dim đôi mắt, say sưa hôn đáp lại chàng. Trần thì thầm:

     

    - Mai... Hãy nói đi. Mai hào hển:

     

    - Anh... Anh Trần...

     

    - Em yêu anh không? Yêu bằng anh yêu em không? Vòng tay nàng xiết chặt hơn. Tâm tư Mai như chìm trong cảnh mông lung. Những lời nói từ trong tiềm thức được dịp phá ra.

     

    - Anh Trần... Em yêu anh... Em yêu anh...

     

    - Mai... Trần cũng thấy xúc động mạnh, chưa bao giờ chàng hưởng được những phút giây sung sướng thế này. Chàng hôn lấy hôn để lên môi, lên cổ và ngực Mai, miệng thều thào trong sung sướng:

     

    - Mai... Anh sung sướng lắm, anh chờ đợi câu nói đó của em không biết đã bao lâu rồi... Chàng say sưa trong những cử chỉ nồng nhiệt của Mai, tinh thần như bay bổng lên cao.

     

    - Chúng mình sẽ thành hôn nghen Mai... Mai loáng thoáng bên tai hai tiếng thành hôn. Nàng bỗng giựt mình, trở về với hiện tại ngay. Nàng hoảng hốt đẩy chàng ra:

     

    - Không thể được... Không thể nào được cả. Trần ngạc nhiên, chàng không ngờ Mai lại phản ứng bất ngờ như thế. Nàng đã bảo là yêu chàng rồi kia mà. Mai thụt lùi mấy bước, mắt nhìn chàng sợ sệt. Chàng bước tới nhìn ngay mặt nàng.

     

    - Mai... Mai nói sao? Mai lạc giọng:

     

    - Tôi không thể ưng ông được. Trần lặng thinh giây lát rồi đặt tay lên vai nàng:

     

    - Mai... Sao Mai nói vậy? Tại sao vậy? Mai cho rằng anh không yêu Mai thật lòng à? Nàng cúi đầu:

     

    - Không... Trái lại, nhưng không thể được. Trần nhíu mày:

     

    - Tại sao vậy? Mai vẫn cúi đầu, giọng nghẹn ngào:

     

    - Kết hôn rồi chúng ta sẽ không có hạnh phúc đâu... Em không đồng ý bởi vì... Bởi vì... Em không xứng đáng với anh đâu. Trần gằn giọng:

     

    - Mai nghĩ sai rồi... Sai hoàn toàn. Chàng nói tiếp:

     

    - Trong tình yêu địa vị không xứng đáng, về tinh thần tôi chỉ cần tìm một người vợ như thế thôi... Còn nếu bảo hạnh phúc thì không có Mai thử hỏi đời tôi hạnh phúc không? Mai ôm lấy mặt:

     

    - Trời ơi... Tôi khổ quá... Nàng quay đầu sang phía khác, bật khóc:

     

    - Anh, đừng nói nữa... Em van anh, em bảo là em yêu anh... Nhưng không thể được... Trần lắc đầu:


  3. - Ông Giám Đốc ra lệnh?

     

    - Phải. Nàng đứng lên bước lại sa long, nhìn chàng chờ đợi. Trần bước đến bên Mai hỏi nhỏ:

     

    - Em tính treo mỏ anh đến bao giờ? Mai chớp mắt:

     

    - Mai... Treo mỏ anh hồi nào? Trần nghiêm giọng:

     

    - Đừng giỡn nữa Mai. Mai mở to mắt:

     

    - Tôi... Tôi đâu dám treo mỏ ai. Trần giở cằm nàng lên:

     

    - Em quên gì không?

     

    - Em đâu biết.

     

    - Anh lặp lại nghen. Mai im lặng. Trần nói tiếp:

     

    - Anh yêu em, em nghe chưa? Em muốn lẩn tránh câu hỏi của anh hoài sao Mai? Mai nhìn xuống sa long, lộ vẻ bối rối, nàng run giọng:

     

    - Dạ... Tôi... Em chưa biết... Quyết định thế nào... Trần ngồi xuống bên nàng:

     

    - Bây giờ anh đặt thẳng vấn đề nè, anh xin cưới em đó, chánh thức cưới em, em liệu sao? Mai thấy tim mình đập mạnh hơn. Trần đã nắm lấy tay nàng. Mai run lên nhè nhẹ, nhưng vẫn im lặng. Trần hỏi, giọng vẫn nghiêm trang:

     

    - Hay là... Anh đã trễ? Mai hỏi nhỏ:

     

    - Trễ chuyện gì?

     

    - Anh đến sau một người đàn ông? Mai đỏ mặt:

     

    - Mai... Đâu biết ai... Mai chưa yêu ai mà. Mai cứ vòng vo, Trần hỏi tiếp, gằn từng tiếng:

     

    - Hay Mai muốn cự tuyệt với tôi? Tôi không xứng đáng với Mai xin Mai cứ nói, việc làm không liên quan tới tình cảm. Mai lắc đầu:

     

    - Anh nghĩ sai rồi, chính Mai mới không xứng đáng với anh, có biết bao cô gái gấp mấy lần Mai đang chạy theo anh.

     

    - Nhưng chỉ có một người tôi muốn được làm chồng, người đó là Mai, Mai hiểu chưa? Tôi không bồng bột gì đâu. Mai im lặng, Trần nói tiếp:

     

    - Thế nào? Mai bằng lòng không?

     

    - Dạ... Trần hỏi dồn:

     

    - Thế nào? Mai ấp úng:

     

    - Dạ... Dạ... Không! Trần sựng lại:

     

    - Hả? Em nói gì? Mai nhìn chàng như van lơn:


  4. - Như thế... Em có thể cho anh được vun trồng trong mảnh đất tâm linh của em không? Mai có vẻ bối rối:

     

    - Mai... Mai chưa thể trả lời anh được... Rồi nàng nhìn ra ngoài:

     

    - Em thích được như loài hồng, loài hoa em thích nhất. Hương hoa rất thơm, nhưng cội rễ của nó, xung quanh nó là những cây gai tua tủa, vô tình... Nàng nói giọng xa xôi:

     

    - Em thích nhất là mình sẽ có một ngôi nhà nhỏ, một vườn hồng, mà hoa hồng màu vàng, màu em thích... Trần mỉm cười:

     

    - Hai chúng ta cùng có, vườn hồng sẽ của hai chúng ta cũng như căn nhà nhỏ mà em mơ ước. Mai lặng thinh, Trần mỉm cười:

     

    - Đừng nói sang chuyện khác nữa, hãy trả lời câu hỏi của anh đi. Nàng ấp úng:

     

    - Em đã bảo... Em chưa thể trả lời ngay được mà. Bồi bàn đã mang thức ăn lên, nàng nói:

     

    - Thôi, mình ăn đi anh, em đói rồi. Trần nhìn thẳng vào mặt nàng. Mai nhỏen miệng cười tươi, thấy Trần cứ chăm chú nhìn mình thì nàng lúng túng cúi đầu xuống, giả vờ sắp lại chén dĩa cho hai người. Trần rót rượu đưa nàng. Mai lắc đầu:

     

    - Em không biết uống rượu.

     

    - Vậy thì phải trả lời câu hỏi của anh ngay, một là em uống hết chai rượu này, hai em trả lời, em chọn cái nào. Sao em cứ thích nhìn anh đau khổ, anh đã chờ đợi để được hỏi em câu đó từ lâu lắm rồi, bây giờ em định cho anh đợi nữa à? Nàng nhìn xuống bàn, tay vu vơ đùa nhẹ với chiếc đũa. Giây lát, Mai ngẩng lên:

     

    - Em không bao giờ dám làm cho anh đau khổ đâu. Với em, anh là uy quyền, một uy quyền chi phối em trong bất cứ lúc nào, em kính và mến anh lắm, có thể anh là người em mến nhất đời, nhưng em chưa thể quyết đoán đó là... Tình yêu được.

     

    - Ý em là sao? Mai có vẻ buồn buồn:

     

    - Em không muốn sau này anh hối hận vì đã chọn em. Nếu sau này anh gặp một người con gái khác... Trần nghiêm giọng:

     

    - Em còn nghi ngờ anh à? Anh như vầy mà không thể nắm chắc được lòng mình sao? Anh nói thật là anh từng rung động trước nhiều vẻ đẹp của những người con gái. Nhưng đó chỉ là cái rung động của một người trước vẻ đẹp. Nghĩa là cái rung động có chút tham lam muốn chiếm đoạt. Còn với em, anh biết rõ lòng mình lắm. Mai nói nhỏ:

     

    - Nhưng em chưa nắm chắc được lòng mình. Chàng nhìn thẳng vào mặt nàng:

     

    - Em... Em trả lời... Mai chận ngang lời chàng:

     

    - Anh không thể cho em một thời gian suy nghĩ sao? Trần im lặng. Chàng thấy buồn buồn nhưng đồng thời cũng thấy giá trị của Mai vọt lên cao hơn nữa. Chàng thở ra:

     

    - Thôi, thì tùy em vậy. Anh đâu thể ép buộc em. Chàng lắc đầu:

     

    - Nhưng xin em nhớ rằng câu chuyện anh nói ra hôm nay nó sẽ ảnh hưởng suốt cuộc đời anh. Mai có vẻ không yên lòng khi thấy Trần mất vui:

     

    - Anh... Em xin lỗi anh... Trần cười:

     

    - Thôi, bỏ chuyện đó qua bên đi. Bây giờ mình ăn uống chứ, kiến cắn bụng rồi. Trần ngồi trên sa long, đọc báo, nhưng chàng đọc không được chữ nào vì mắt cứ nhìn Mai đang ngồi sau bàn viết. Nàng đang đánh máy những bức thư có liên quan tới chuyện làm ăn của Trần. Tóc nàng loà xoà xuống trán, thỉnh thoảng nàng mím môi có vẻ suy nghĩ, rồi lại đánh tiếp bản đề nghị trả lời. Một lát, nàng ngưng lại, thở ra, để viết xuống rồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Trần bỏ tờ báo xuống, đứng lên. Mai giựt mình, nhìn chàng cười gượng.

     

    - Mệt không Mai, nếu mệt nghỉ chút rồi tiếp tục viết. Mai nhìn Trần lắc đầu:

     

    - Dạ, tôi tiếp tục được. Trần chỉ sa lon:

     

    - Ngồi đây đi, lấm tấm mồ hôi rồi kìa. Mai mỉm cười:


  5. - Lãnh vực của ông?

     

    - Phải... Nàng nhìn chàng chăm chú trong khi chàng nhỏ giọng hơn:

     

    - Mỗi cá nhân đều có lãnh vực riêng của mình, khó tìm được người hoà hợp với mình, nhưng tôi... Mai mỉm cười:

     

    - Đã chắc gì tôi thấy lãnh vực của ông là đẹp.

     

    - Bởi vậy tôi hy vọng là được cô nhìn với cặp mắt cảm tình. Cũng như khu đồng lúa bao la trước mặt. Chàng trở nên mơ màng hơn:

     

    - Đó, tôi nhìn lãnh vực của cô như khu đồng chưa khai hoang nhưng chứa đầy mầm sống nếu ta gieo đúng giống lúa vào.

     

    - Nhưng chưa chắc cánh đồng đã thích hợp với giống lúa, biết đâu nó chỉ cho cỏ mọc xanh rì, bụi gai tươi tốt, còn lúa thì không. Nàng nói tiếp:

     

    - Nhưng có lẽ ông lầm rồi, lãnh vực của tôi chỉ là một vùng khô cằn toàn sỏi đá.

     

    - Thế à? Nàng nhún vai, nhưng giọng vui vẻ:

     

    - Hình như vậy.

     

    - Cô có thể cho tôi làm nhà trồng trọt thử không? Tôi sẽ cố gắng biến nó thành mảnh đất phì nhiêu màu mỡ, bằng những chất hoá học mang công thức tình cảm...

     

    - Chỉ sợ ông phí công vô ích đó thôi. Trần mỉm cười:

     

    - Nhưng hữu chí cánh thành phải không cô?

     

    - Thời gian sẽ trả lời ông vậy. Trần nhìn nàng, nàng nở nụ cười tươi, nhìn ánh nắng vàng sắp tắt bên ngoài màu nắng trở nên dịu nhạt trước khi mất hẳn, cảnh hoang dã trở nên đẹp hơn. Hai người dừng chân trước một quán ăn nổi tiếng ở ngoại ô, quán làm theo kiểu thôn quê, kiến trúc thật đơn giản nhưng thật đẹp trang trí bằng những cây trúc, tre bóng loáng, trông mộc mạc, đơn sơ nhưng sang trọng vô cùng. Trần nhìn Mai:

     

    - Quán này trang trí khéo thật hả Mai?

     

    - Đẹp lắm, một vẻ đẹp tiềm tàng, thật lộng lẫy bên trong cái đơn giản mộc mạc bên ngoài. Mai thở ra khoan khoái, nàng hít mạnh một hơi vào như để hưởng cái không khí vui tươi, trong lành chung quanh mình. Hai người ngồi vào trong một góc quán. Trần liếc nhìn Mai, nàng đẹp gấp mười lần hình thức của quán này, tuy vẻ đẹp của nàng cũng tương tự, nghĩa là chỉ ẩn bên trong, bên ngoài thật đơn sơ nhưng không ai có thể bảo là xấu được. Đâu ai ngờ trước đây chưa đầy một tháng, nàng đã ngất xỉu trong bộ đồ công nhân thấp nhất trong hãng, nơi phòng làm việc của những người mạnh khỏe. Trần nghe lòng mình một cảm giác lâng lâng khó tả. Mai thấy lòng mình nhẹ nhàng, khoan khoái, nàng ngâm nho nhỏ một bài thơ cổ.

     

    - Mai thích thơ và đọc nhiều thơ lắm à? Mai gật đầu:

     

    - Thơ đã là một người bạn của Mai, giúp Mai thanh thản phần nào trong những ngày bơ vơ, thất nghiệp. Trần thở dài thật nhỏ, một người con gái có vẻ đẹp như thế, có tâm hồn tốt như thế, mà hoàn cảnh của nàng lại khắc nghiệt vô cùng, nàng có lẽ đã nếm biết bao gian khổ rồi. Chàng nhất định sẽ làm cho vùng tâm linh khô khan của nàng thành một mảnh đất màu mỡ, đầy hoa thơm.

     

    - Mai...

     

    - Dạ.

     

    - Em nhận thấy anh thế nào? Mai có vẻ suy nghĩ:

     

    - Anh... Ông là một thanh niên nhiều nghị lực nhiều kinh nghiệm nhưng tình cảm rất sâu sắc, người thanh niên đặc biệt nhất mà Mai mới gặp lần thứ nhất. Chàng thấy vui vui trong lòng:

     

    - Thật không em? Nàng khẽ gật đầu:

     

    - Mai nói thật. Trần ngập ngừng:


  6. - Dạ, như ông biết, công việc ấy không hợp với tôi.

     

    - Phải cô cho rằng tôi đưa cô vào văn phòng làm vì tôi thấy cô đẹp, muốn làm tươi văn phòng của mình nên mướn cô như chưng một bình hoa chăng? Hoặc cô nghĩ tôi làm thế vì một ý khác, có vụ lợi một cách khốn nạn? Mai cúi đầu:

     

    - Dạ, ông đã nghĩ oan cho tôi, tôi đâu dám thế. Nhưng... Nhưng tôi thấy không cần sự giúp đỡ của người khác trong khi... Trần ngắt lời nàng:

     

    - Cô lầm, tôi mời cô làm thư ký cho tôi cũng có một phần muốn nâng đỡ cô, nhưng tôi đang thiếu thư ký. Thật ra, thì không phải là thiếu, nhưng ít ai được như cô. Tôi nói thật. Cô nên suy nghĩ lại xem. Mai lúng túng:

     

    - Thưa ông... Nói như thế là ông muốn buộc tội tôi à? Trần nghiêm giọng:

     

    - Không, cô hiểu lầm tôi rồi, tôi chỉ muốn nói là thái độ của cô khiến tôi có cảm giác như mình đã phạm một lỗi gì đối với cô. Mai im lặng, nàng thấy thật khó cãi lại với Trần.

     

    - Tôi xin hỏi lại, cô vui lòng nhận giúp tiếp công việc với tôi không?

     

    - Dạ, tôi... Nhưng tôi không muốn làm ông phiền lòng.

     

    - Tôi sẽ phiền lòng khi bị một người khác không tin lòng thành thật của mình.

     

    - Dạ... Nhưng... Nhìn thái độ của Mai, Trần bật cười:

     

    - Cô cứ nhưng với tôi mãi... Nhưng chàng nghiêm sắc mặt lại ngay, chàng biết lúc này Mai có thể hiểu lầm mình. Mai im lặng, nàng có cảm giác như mình bị bắt buộc, nhưng trong sự thoải mái. Nàng thấy mình không thể nào từ chối lời Trần, vì chàng đưa ra những điều có lợi cho mình không, mà chàng còn nói với giọng thành thật như thế. Trước mặt chàng nàng thấy mình nhỏ bé, yếu ớt quá. Có tiếng Trần:

     

    - Cô hãy trả lời tôi đi. Công việc kế toán, lương tháng tôi có thể trả cô 9 ngàn không kể số phụ cấp khác nếu cô biết đánh máy.

     

    - Tôi biết đánh máy... Nàng vụt im lặng, suy nghĩ mãi không biết trả lời thế nào. Trán Trần đã lấm tấm mồ hôi vì không khí nóng bức của gian phòng, chàng nhìn Mai ngồi bên cạnh giường, đầu hơi cúi xuống, trông nàng thật đẹp, đẹp như một bức tranh, hay một tác phẩm điêu khắc đầy nghệ thuật thoát phàm. Chàng thấy lòng mình bỗng xao xuyến trước người con gái này.

     

    - Sao, cô nghĩ thế nào? Cô Mai? Mai ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Trần đang nhìn mình, nàng lúng túng lẩn tránh, đưa ánh mắt sang hướng khác:

     

    - Dạ... Ông đã nói như vậy thì làm sao tôi có thể từ chối được. Tôi không thể từ chối những ưu đãi của ông đã dành cho tôi. Không kềm chế được sự vui mừng, Trần mỉm cười vui vẻ, chàng thấy mình như có cảm giác lúc còn bé được cha mẹ cho một món gì thật đẹp, thật đặc biệt. Chàng nhìn Mai. Trong đời chàng, chàng vừa thấy được một người con gái, hiện tại rất hoàn toàn trước mắt mình, và mình cũng không có gì không xứng đáng với nàng. Chàng hy vọng nàng là một con người hoàn toàn thật sự, hy vọng là mình nhận xét đúng người chứ không phải bị nàng lôi cuốn. Thật sự, Trần đã bị lôi cuốn một phần nào, nhưng Mai cũng chẳng phải là người không hoàn toàn. Rồi những ngày tiếp theo sau khiến Trần biết mình nhận xét đúng. Mình đã nhìn ra viên ngọc quý trong đống cát. Mai chứa đựng nhiều sáng kiến hay, kiến thức rộng và tài năng nàng rất dư thừa đối với công việc làm thư ký. Mới ngày đầu, nàng sắp xếp các hồ sơ, giấy tờ trong văn phòng thật thứ tự, rồi xem xét lại các thư từ giao thiệp trước khi đánh máy tóm tất để đưa cho Trần. Nàng cũng kiểm điểm lại các chương mục ở ngân hàng rồi đưa cho Trần ký tên. Càng ngày nàng càng làm việc thông thạo hơn. Trần có thêm một người tiếp sức thật đắc lực. Nhiều công việc mà Trần làm cả tuần mới xong như giấy tờ bề bộn, nhưng với Mai, chỉ chút xíu là đâu vào đấy. Càng ngày, ánh mắt của Trần dành cho Mai càng thêm nhiều thiện cảm hơn, càng lúc chàng càng thấy nhiều ưu điểm của nàng hơn, trong lòng Trần hơi tự hào vì mình đã dùng đúng người. Mai nghiễm nhiêm trở thành nhân vật đáng chú ý nhất trong hãng của Trần, từ một nữ công, nàng trở thành thư ký riêng của ông Giám Đốc, chỉ một ngày. Nhiều câu chuyện về nàng được đám công nhân và các nhân viên trong sở nói đến, cả quản lý Triệu nữa. Nhưng họ chỉ nói về sự may mắn của nàng và nhìn nàng bằng cặp mắt hơi dè dặt chứ không ai phê bình nàng. Nhiều người đã nói:

     

    - Cũng chả trách ông Giám Đốc mình, còn trẻ tuổi làm sao kiêng được cái sắc đẹp tươi như hoa ấy. Càng lúc mọi người càng thấy Trần làm việc nhanh chóng hơn, tánh tình vui vẻ hơn. Sự việc về sau sẽ ra sao chưa ai nghĩ được. Nhưng chắc chắn nàng công chúa ngủ trong lớp công nhân đang thức dậy nhờ hoàng tử của nàng đến lại với nàng. Trần cũng biết trong hãng đang có nhiều người nói về chàng và Mai nhưng chàng vẫn không để ý. Mai cũng áy náy trong mấy ngày đầu, nhưng vài ngày sau, nàng lại bình thản, tự nhiên. Tuy trút bỏ bộ đồng phục công nhân, mặc đồ đứng đắn theo lối thư phòng, Mai trông xinh hẳn lên, oai hơn, nhưng đối với các bạn công nhân cũ, nàng vẫn vui tươi như trước, đối với người già trong hãng, nàng vẫn kính trọng như xưa nên mọi người có cảm tình với nàng ngay, mọi câu chuyện về nàng cũng được đổi hướng. Người cai hồi trước của nàng thường nói với giọng vui vẻ:

     

    - Cổ hồi mới vào tôi đã biết là người trí thức rồi, ông Giám Đốc mình dùng người đúng lắm. Đâu phải cái hạng mà được áo mới ném áo cũ đâu. Trông thấy càng ngày Mai càng được cảm tình của người trong hãng hơn, Trần càng thấy mến nàng. Một hôm, công việc giấy tờ dồn dập làm Mai phải bỏ cả buổi nghỉ trưa của nàng, vừa ăn bánh mì vừa làm việc. Đến giờ tan sở, Trần bảo với nàng trong khi nàng lúi húi sắp giấy tờ, chi phiếu vào tủ:

     

    - Cô Mai, hôm nay đi dùng cơm với tôi nghen. Mai do dự có ý ngần ngại. Trần cười:

     

    - Tôi mời mà, kiếm ý từ chối khéo không tội nghiệp tôi sao? Mai bật cười:

     

    - Sao ông không ra lệnh?

     

    - Tôi đâu dám. Nàng mỉm cười lặng thinh, làm việc chung với Trần trong một thời gian, nàng biết tánh Trần rất thu hút người đối diện, không ai có thể thản nhiên từ chối một lời đề nghị nào của chàng. Trần lái xe ra ngoại ô, đi một lát đã thấy gió mát trong lành thổi vào xe, hất mái tóc Mai bay phất phới. Một lúc sau, thành phố bị bỏ hẳn ra sau lưng, trước mặt và xung quanh chỉ là đồng ruộng bao la. Mai lim dim mắt, dựa trên nệm xe thật thoải mái, nàng thấy dễ chịu sau những giờ bù đầu với những hàng chữ, những con số chi chít. Trần mỉm cười:

     

    - Cô không hỏi tôi sẽ đưa cô đi đâu à? Mai cười:

     

    - Thì dĩ nhiên đến một chỗ thật đẹp, thật vui có phải không ông?

     

    - Mai đoán đúng, tôi định đưa Mai vào lãnh vực của tôi. Mai ngạc nhiên:


  7. - Mai, cô không phải trả số nợ ấy. Vì trước kia, tự ý họ muốn nuôi dưỡng chứ mình đâu năn nỉ hay cam kết gì. Mai lắc đầu:

     

    - Tôi cũng biết trên pháp luật tôi không vướng bận gì với họ cả, nhưng tôi cũng biết dù sao họ cũng có công với tôi nhiều, dù họ nhỏ nhen, nhưng nếu không có họ tôi đâu ra cái giống gì. Trần cười gằn:

     

    - Hừ, ân nghĩa gì với họ. Họ nuôi cô chỉ với dụng ý là kiếm vợ cho thằng con trai khùng của mình. Mai vẫn giữ ý mình:

     

    - Nhưng họ vẫn có công đối với mình, tôi không thể phủ nhận công ơn họ được. Tôi nhận thấy mình có trách nhiệm phải trả lần số nợ mà mình đã nợ họ. Đó là trách nhiệm tinh thần. Trần hơi bực tức nhưng chàng nghĩ:

     

    - "Ủa, chuyện của người ta sao tự dưng mình bực tức, dù sao cô này cũng hơn mình về tinh thần." Chàng lại bỗng thấy thích thú, không ngờ trong đám công nhân của mình lại có một người như thế này. Chàng mỉm cười nói:

     

    - Thôi, chuyện ấy của cô tôi không dám xen vô. Bây giờ cô là người có học thức mà hãng tôi đang thiếu một chân thư ký văn phòng, xem và ghi lại những điều quan trọng giúp tôi. Cô có thể... Mai bỗng lắc đầu:

     

    - Thưa ông, tôi không dám. Trần ngạc nhiên:

     

    - Tại sao lạ vậy? Nàng bỗng đứng dậy lắc đầu:

     

    - Dạ thưa... Tôi không dám đâu. Rồi nàng bước nhanh ra cửa. Trần ngạc nhiên nhìn theo. Câu nói như thế lại chạm tự ái của nàng rồi sao? Trần thấy xúng động lạ, xúc động kỳ lạ nhất mà chàng mới gặp lần đầu tiên trong đời. O0o Mai nằm dài trên chiếc giường trong phòng, nàng lấy tay gối đầu, nhìn lên trần nhà. Không khí nóng nực như trong lò lửa, màn cửa như khô dòn lại dưới sức nóng của mặt trời. Không một chút gió, mình Mai mướt mồ hôi. Nàng quay qua lại, nhưng chỗ nào trên giường cũng hừng hực như nhau. Nàng hất mái tóc ra sau, thở một hơi thật mạnh như trút bớt những nóng bức trong người ra. Nhìn ra cửa sổ cho khoảng khoát, nhưng Mai lại khó chịu vì ánh mất chạm phải một cao ốc mới mọc sơn màu xám xịt trông đen nhức đầu. Hôm nay không đi làm việc, rồi ngày mai, ngày mốt... Những ngày sắp tới sẽ như thế nào? Trần đã bảo rằng nàng không thể làm công việc ấy được và nếu làm thư ký cho hãng chàng, nàng lại không muốn vì thấy mình lại phải sống nhờ vào lòng thương hại của kẻ khác nữa rồi. Nàng không muốn có tình cảm trong những nấc thang bước lên đỉnh đời của nàng, nhất là tình cảm của đàn ông dành cho mình. Có lẽ nàng phải tìm một chỗ làm việc khác rồi. "Phải, nàng phải tìm cách khác mà sống." Một câu thật đơn giản, nhưng lại đầy những phức tạp, những khó khăn mà nàng đã từng nếm. Hiện tại nàng là gì? Nàng chỉ là một người thất nghiệp trong một ngõ hẻm lầy lội bẩn thỉu. Mai chống tay ngồi dậy, cố tìm chút gió nào cho khô bớt mồ hôi dầm dề trên lưng. Nàng bỗng nhớ đến hai câu thơ của Tô Thức:

     

    - "Băng cơ, ngọc cốt, tự thanh hương, vô hạn." Nghĩa là:

     

    - "Người đẹp, da mát như băng, xương trong như ngọc thì thanh thoát, không bao giờ có mồ hôi." Tô Thức chưa chắc đã hoàn toàn sai khi nói câu ấy. Thời của ông làm gì có những buyn

     

    - đinh dềnh dàng, những xóm lao động lúc nhúc như một bầy dòi, thì người đẹp làm sao mới đổ mồ hôi. Nhưng nếu bây giờ cho người đẹp nào của Tô Thức đã mô tả vào đây ngồi chung với nàng một chút chắc chắn cũng sẽ ướt đẫm mồ hôi. Mai khẽ mỉm cười, hơi cay đắng, giờ này mà mình còn nghĩ đến thơ đến nhạc trước lũ quỷ nghèo nữa à? Mai đứng lên bước ra sau, tới cái giếng nước sau nhà. Thật ra phải nói cái phòng nàng cất trên miếng đất thừa để xây giếng mới đúng, gian phòng chỉ đủ kê chiếc giường, mỗi tháng 500 đồng tiền thuê. Nàng kéo nước lên, mang vào nhà, ngâm mặt vào rồi nhúng khăn lau tay lau chân, nàng cảm thấy khỏe hơn đôi chút. Mai cầm chiếc gương lên nhìn, đầu tóc nàng rối bù, gương mặt xanh xao. Nàng khẽ thở dài, ném chiếc gương lên giường. Nàng thấy cảnh nghèo như đang đe dọa mình, đang muốn xô đẩy mình tới chỗ chấp nhận mọi sự. Bất giác, nàng chụp cây viết trên bàn cạnh đấy viết nhanh vào mảnh giấy trên giường: "Nghèo càng tự trọng, hèn càng tự tôn, yếu càng giữ mình." Nàng ném viết, mỉm cười nhìn những chữ vừa viết. Một lúc Mai đứng lên, thay đồ, chải sơ lại mái tóc định đi lang thang cho khuây khỏa. Vừa bước tới cửa, nàng hơi lùi ra sau khi thấy một người đàn ông đã đứng đấy rồi. Nàng đưa tay nén lên ngực, hết hồn.

     

    - Cô ở đây thật "Dễ tìm." Mai vừa đáp vừa thở hào hển:

     

    - Ông Trần... Ông làm tôi giựt mình.

     

    - Xin lỗi cô nghen, cô cho phép tôi vào nhà chứ. Không đợi nàng trả lời, chàng bước vào trong, mặt vẫn thản nhiên không chú ý đến những vẻ thiếu thốn của gian phòng.

     

    - Sao ông biết nhà... Mai?

     

    - Tôi hỏi thăm vài người bạn của cô. Mai rót nước mang đến cho chàng.

     

    - Ông dùng đỡ nước lạnh... Tại... Trần gật đầu nói ngay:

     

    - Cám ơn cô. Trần đổi giọng nghiêm hỏi:

     

    - Sao hôm nay cô không đi làm? Chàng liếc mắt nhìn nàng, nàng ấp úng:

     

    - Dạ... Tôi xin ông cho tôi nghỉ việc. Trần im lặng nhìn nàng. Mai thấy trong ánh mắt ấy có cả một sự giận hờn, trách móc. Trần gõ gõ tay xuống bàn, chàng liếc nhìn tờ giấy nàng vừa viết một lúc rồi quay lại nhìn nàng:

     

    - Tôi có thể hỏi cô vài chuyện được chứ?

     

    - Dạ, ông cứ hỏi. Mai cố lấy giọng tự nhiên nhưng dường như nàng thấy hơi mất bình tĩnh khi đứng trước mặt chàng. Nàng ngồi xuống cạnh giường đối diện với Trần vì chàng đã ngồi chiếc ghế duy nhất trong phòng.

     

    - Tại sao cô muốn nghỉ việc? Mai im lặng một chút rồi nói:


  8. - Dạ... Một người hàng xóm của tôi, cũng làm trong chỗ sấy trà. Trần suy nghĩ một chút rồi nói:

     

    - Dầu sao công việc ở đây cũng không hợp với cô. Cô không thể nào tiếp tục làm nơi cũ nữa. Mai có vẻ hơi lo lắng:

     

    - Thưa ông... Xin ông cho tôi làm việc tiếp... Tôi đang lúc khó khăn.

     

    - Không, tôi chỉ muốn nói là khả năng của cô không xứng với việc sấy trà, còn việc tiếp tục làm hay không là tùy nơi cô và hạnh kiểm của cô. Sấy trà là việc nhọc nhằn nhất trong hãng. Mai thở dài, đôi mắt xa xăm:

     

    - Tôi đã từng làm những việc nhọc nhằn hơn, nhọc nhằn tinh thần... Trần tò mò:

     

    - Việc chi thế, thưa cô? Nàng hơi lúng túng trước những vẻ khiêm tốn của Trần, chàng nói chuyện với nàng như một người ngang hàng mình. Nàng đáp:

     

    - Những việc không đáng cho ông chú ý. Nhưng đại khái là công việc ở đây nhẹ nhàng về tinh thần nghĩa là tôi thấy khoan khoái hơn những việc tôi đã làm khi trước. Trần cũng hơi ngạc nhiên, qua những lời nói của Mai, chàng biết chắc là nếu không phải học lực cao, hẳn kiến thức Mai cũng chẳng phải hẹp. Chàng hỏi:

     

    - Xin lỗi, học lực cô đã đến đâu?

     

    - Dạ tú tài.

     

    - Tú tài. Chàng không ngờ nàng đã có tú tài lại đi làm công nhân trong sở trà, lại giữ việc thấp nhất. Chàng suy nghĩ mãi cũng không hiểu nổi người nữ công nhân trước mặt. Cô này đến đây để sống một thời gian trong vai một công nhân hầu đầy đủ chi tiết thực hiện một quyển tiểu thuyết gì đây chăng? Hay là nàng muốn thỏa mãn tính phiêu lưu...

     

    - Nếu đã có tú tài sao cô lại đi làm việc này? Cô có thể tìm một việc khá hơn nhiều. Mai gật đầu, giọng có vẻ buồn:

     

    - Dạ tôi đã tìm rồi... Và cũng có làm rồi. Nàng thở dài tiếp:

     

    - Và nhờ đó tôi cũng biết được mảnh bằng tú tài chẳng có giá trị nếu mình vô thế lực, chẳng tài sản và muốn giữ mãi đạo đức tối thiểu của con người. Tôi đã từng làm nữ thư ký. Nhưng nghề ấy không cần học khá mà chỉ cần biết chiều ông chủ nên tôi nghỉ. Rồi nghề bán hàng, chép sổ sách, cũng toàn những nghề cần có sắc đẹp chứ học thức là vấn đề phụ.

     

    - Cuối cùng cô lại chọn nghề này?

     

    - Dạ nó là nghề hạ lưu, tuy mang danh là không cần đến trí óc, nhưng nó cũng chẳng cần đến bề ngoài. Có điều là tiền bạc kém cỏi hơn thôi. Trần im lặng, chàng không ngờ trong xã hội này lại còn có những người nói ra câu nói ấy. Những câu nói của một con người còn đáng gọi là trí thức đúng nghĩa. Nhưng hoàn cảnh họ thì lại thảm quá. Có tiếng Mai:

     

    - Tôi phải làm cực nhọc để trả nợ ông à.

     

    - Cô nợ vì hai bác à?

     

    - Không, cha mẹ tôi mất từ lâu rồi.

     

    - À... Xin lỗi cô... Mai thở dài, nàng buồn rầu chống tay lên cằm đôi mắt nhìn mông lung vào khoảng không xuyên qua khung cửa sổ.

     

    - Cha mẹ tôi qua đời hồi tôi còn nhỏ, bây giờ tôi không thể nào mường tượng được hình ảnh của hai người. Hồi đó, tôi được một người bà con xa đem về nuôi dưỡng, cho đi ăn học đến tú tài thì đòi gả tôi cho con trai của chính người ấy, một người con trai khùng khùng. Ông thử nghĩ làm sao tôi đồng ý được. Hơn nữa, giữa tôi và người ấy đã có một phần huyết thống với nhau! Nàng cười chua chát trước khi tiếp:

     

    - Dĩ nhiên là ân tình giữa tôi và gia đình đó chấm dứt ngay sau lời từ chối của tôi, và tôi phải đi nơi khác, kiếm tiền để trả mó nợ cơm áo trên mười năm nuôi nấng của họ. Trần nhíu mày:

     

    - Tại sao lại có chuyện vô lý đó. Cô còn nợ bao nhiêu?

     

    - Dạ 300 ngàn. Trần lộ vẻ khó nghĩ:

     

    - Lương cô chỉ có 4 ngàn 2, bộ cô tính trả suốt 15 năm luôn sao? Mai im lặng. Trần nhìn nàng, thương hại vô cùng.


  9. - Ông cho tôi biết chi phí việc đó mau nhé.

     

    - Dạ. Ông Triệu mỉm cười:

     

    - Nếu được như vậy thì nhân viên sấy trà không phải hiếm nữa, họ còn cầu được vô nữa à. Trần mỉm cười nhìn theo ông rồi lật lại mấy tờ hợp đồng coi sơ qua đoạn coi qua sổ chi thu, cuối cùng chàng nghiên cứu việc phát triển sở trồng trà do Cao đề nghị. Trong lúc đó, chàng nghe phía ngoài có tiếng người nhốn nháo nên vội bước ra xem. Nơi phòng sấy trà, nhiều người bu đông nghẹt. Trần hỏi một người nữ công nhân đang chạy ngang qua mình:

     

    - Chuyện gì vậy chị?

     

    - Dạ, một chị làm ở phòng sấy bị xỉu. Trần vội chạy lại phòng sấy, càng gần chàng càng thấy nóng hừng hực chẳng khác lò lửa. Nơi đây cứ hai giờ phải thay một ê kíp mới nhưng như thế mọi người cũng chẳng ai muốn làm. Trần nói lớn:

     

    - Lui bớt ra gím đi anh chị em. Tắt hộ mấy cái lò lửa. Người xỉu mà không khoảng khoát có hại lắm. Chàng xem sơ qua người nữ công nhân, thấy chưa có gì nguy hại thì vội bồng nàng đem ra nơi khoảng khoát hơn. Nhận thấy chỉ có phòng mình tốt hơn cả, chàng quay lại nói với Ông quản lý Triệu:

     

    - Ông vặn hết ga máy lạnh trong phòng tôi đi. Chàng để cô ấy nằm dài trên sa lon rồi nhúng nước khăn đắp trên trán cô ta. Chàng bỗng nhận thấy tuy xanh xao, ốm yếu, nhưng người nữ công nhân này có một vẻ đẹp thanh cao vô cùng.

     

    - Cô này tên chi vậy ông? Quản lý Triệu lắc đầu:

     

    - Dạ tên Mai. Mới xin vào làm có ba ngày. Tôi thấy ốm yếu quá bảo không nên làm nhưng cô ấy nhất quyết đòi làm, cổ bảo cổ có đủ sức.

     

    - Sao không để cổ ở bên sở hong trà phải đỡ hơn không?

     

    - Dạ sợ người ta nói, cổ mới vào mà.

     

    - À... Trần bảo:

     

    - Bác gọi gím ông y tá trong hãng tới ngay.

     

    - Dạ. Sau mũi thuốc khỏe, và nằm trong không khí mát lạnh của gian phòng, người nữ công nhân lần lần tỉnh lại. Nàng thở hắt ra, chân mày hơi nhíu lại trước khi mở mắt ra nhìn láo liêng, ngơ ngác. Ông Triệu thở ra:

     

    - May quá, cô ấy tỉnh lại rồi. Trần lắc đầu:

     

    - Cũng không có gì đáng lo. Thôi, ông về văn phòng tiếp tục làm việc còn cô nếu chưa khỏe cứ nằm đây một chút nữa đi. Ông Triệu bước ra khỏi phòng. Trần lại ngồi trên sa lon móc thuốc châm hút. Chàng hơi ngạc nhiên khi thấy dáng của người công nhân không phải là dáng người lao động, và mặt nàng có vẻ là người trí thức lắm. Mai mấp máy đôi môi rồi thở dài. Nàng đã tỉnh hẳn dậy. Nàng lúng túng:

     

    - Dạ... Thưa ông... Giọng nàng trong trẻo, lễ độ. Trần khoát tay:

     

    - Cô vừa bị xỉu đó, cô cứ nằm yên cho khỏe. Nhưng nàng cũng chống tay ngồi dậy, đầu hơi cúi xuống, tay mân mê tà áo, ngượng vì đã nằm dài trước mặt người đàn ông xa lạ. Mai lúng túng hồi lâu mới nói được:

     

    - Dạ... Tại tôi... Tôi thật vô dụng phải không ông? Làm việc gì cũng chẳng được. Trần im lặng nhìn nàng, có lẽ nàng gặp hoàn cảnh sa sút hoặc rủi ro gì đó nên mới vào đây làm đại, chứ dáng người xanh xao của nàng đâu hợp với việc làm sấy trà.

     

    - Tôi sẽ cho cô làm việc nơi khác dễ chịu hơn, chắc cô chịu không nổi không khí nóng bức nơi sấy trà đâu.

     

    - Dạ... Ông giám đốc quá lo cho tôi... Giờ đây nàng mới thấy rõ tánh tình của người giám đốc trẻ, người mà nàng thấy kính mến ngay từ khi gặp chàng lần đầu tiên, ngày nàng vào làm việc. Tánh tình như thế thảo nào mọi người trong hãng ai ai cũng kính trọng chàng cả. Nàng nói nhỏ:

     

    - Nhưng... Tôi không dám đâu. Đâu lẽ tôi mới vào làm lại được may mắn như thế, sợ người khác...

     

    - Không sao, tôi không phải thiên vị gì cô. Tôi chỉ muốn nhân viên tôi làm theo khả năng của họ. Chàng hút một hơi thuốc trước khi hỏi tiếp:

     

    - Ai giới thiệu cô vào đây?


  10. Chương 007

     

    Mùa hạ nóng như thiêu đốt... Trần ngừng xe ngoài cửa hiệu rồi bước nhanh vào trong. Mùi trà ngào ngạt loang nhẹ nhàng vào trong phòng. Trần hít vào khoan khoái, hơi nóng như bị hương thơm lùa thật nhanh ra ngoài. Trong tiệm mát lạnh, nhưng vào trong là chỗ xấy trà, nóng hừng hực, nhân viên nhễ nhãi mồ hôi. Trong nữa là phòng làm việc của Trần, gần phòng của các thơ ký và cuối cùng là phòng ăn trưa của tất cả nhân viên trong tiệm. Vừa ngồi vào bàn thì người quản lý phòng bên bước ra trao một xấp giấy cho chàng:

     

    - Thưa ông, hiệu trà ở quận C... Đưa đơn đặt hàng, đặt loại ngon nhất của mình.

     

    - Bao nhiêu?

     

    - Dạ, một ngàn thùng. Trần gật đầu:

     

    - Vậy thì tốt, chừng nào giao hàng?

     

    - Dạ họ bảo gấp quá, thời hạn đúng ba tháng phải giao hàng để kịp bán tết. Tôi sợ mình trồng gấp thì trễ mà tồn kho lại không đủ.

     

    - Gọi anh Cao qua đây gím tôi.

     

    - Dạ. Một chút sau, thêm một thanh niên có nước da đen mạnh mẽ, dong dỏng cao bước vào phòng:

     

    - Thưa ông bảo chi?

     

    - Trà ở Đà Lạt chừng nào mang xuống đây? Có chỗ họ mới đặt một ngàn thùng, anh liệu làm kịp trong vòng hai tháng không? Cao có vẻ suy nghiõ một lúc:

     

    - Được rồi. Trần hỏi lại:

     

    - Chắc không? Mình phải giữ tín nhiệm với người ta. Cao mỉm cười:

     

    - Từ trước đến nay ông có thấy tôi lần nào hứa mà làm không được đâu. Nếu làm không được, thì tôi không hứa rồi. Dưới chàng, Cao là người đóng vai quan trọng nhất trong công ty của chàng.

     

    - Vậy thì hay lắm, thôi chiều nay mình gặp nhau.

     

    - Dạ... À, mà bác dặn chiều nay ông về nhà ăn cơm.

     

    - À... Cám ơn anh. Quay sang người quản lý, Trần gật đầu:

     

    - Vậy anh trả lời cho người ta là mình nhận để họ khỏi phải chờ, trả lời ngay đi.

     

    - Dạ... Vừa bước ra, ông còn nói với vẻ hài lòng:

     

    - Cậu Cao thật khá quá, gặp người khác trong vòng năm tháng cũng chẳng được nữa à. Trần chợt nhớ ra điều gì nên gọi ông:

     

    - Khoan đã, ông Triệu.

     

    - Dạ...

     

    - Ông làm ơn coi lại gím tôi nơi phòng sấy trà đó. Ông kêu thợ làm thêm ống thông hơi và đặt quạt máy nhiều nhiều vào. Nhân viên ở đó chịu đựng mãi đâu có được.

     

    - Dạ, tôi cũng định thưa với ông dùm họ, nhưng quên hoài.


  11. - Cô... Chú Cao của cháu nè... Sương biết mình không thể tránh đâu được nữa, chắc chắn không thể phủ nhận thực tế nữa. Sương đành quay lại người đàn ông ấy, giữ vẻ mặt lạnh lùng, bước tới chìa tay:

     

    - Hân hạnh được biết ông. Cao đứng sững lại, chăm chú nhìn nàng, quên cả việc bắt tay. Sương mỉm cười lặp lại:

     

    - Rất hân hạnh được biết ông. Nụ cười nàng thật lạnh lùng, Cao bỗng mỉm cười, thái độ tự nhiên:

     

    - Dạ không dám, tôi cũng rất hân hạnh được biết... Cô Sương. Chàng quay sang Oanh:

     

    - Cháu ra ngoài xe lấy gói kẹo đi.

     

    - Dạ. Oanh nhảy nhót vui mừng, chạy thẳng ra ngoài. Nụ cười biến nhanh trên mặt Cao, chàng nghiêm trang nhìn Sương một lúc rồi nói:

     

    - Thật tôi cũng chẳng dám tin nữa chị Mai ạ. Sương gật đầu:

     

    - Chính tôi cũng chẳng tin.

     

    - Chị Mai, anh Trần thật sáng mắt.

     

    - Cần từ mười năm trước nữa kia. Lời nói của nàng thật thản nhiên. Cao thở dài:

     

    - Chị thay đổi nhiều lắm.

     

    - Một oan hồn từ cõi khác trở về dĩ nhiên là phải thay đổi rồi. Cao mỉm cười:

     

    - Chị khéo lắm, nhưng với mái tóc cao, với đôi kính trắng bệ vệ, thằng Cao này vẫn biết chị là chị Mai. Sương cười chua chát:

     

    - Bây giờ tên Mai không còn nữa, cô Mai của ngày trước đã chết, cách đây mười năm rồi. Cao lắc đầu, giọng xúc động:

     

    - Không, chị vẫn là Mai... Chị không thể nào bỏ tên Mai ấy được, chị là Mai mãi mãi... Sương đứng im... Danh từ Mai, một danh từ đã nằm yên mười năm nay bây giờ lại được khẳng định lên người nàng một lần nữa, người mang tên Mai lại là nàng. Phải, nàng vẫn là Mai mà. Mai, Mai đã sống lại rồi, vừa mới sống sau những lời của Cao nói, sau mười năm thật dài... Có tiếng chân từ trên lầu bước xuống.

     

    - Ba... Oanh từ bên ngoài chạy lại Trần, chàng hỏi Cao:

     

    - Cao... Phải vậy không? Sương nhìn Trần nói:

     

    - Không... Ông lầm rồi, Mai đã bị ông giết cách đây mười năm rồi... Ông nghe không... Nàng nghe đầu mình nhức buốt rồi qụy xuống đất, mê luôn...


  12. - Thưa đây, ông ạ. Trần nói hơi run giọng, dường như chàng đang xúc động:

     

    - Cô mở ra gím tôi. Sương hơi do dự trước khi mở chiếc hộp, nàng ngạc nhiên vô cùng khi thấy một trong hai ngăn hộp chứa toàn những nữ trang, phần lớn là hột soàn, còn một bên là một quyển sách nhỏ bìa nhung đen, gáy đỏ. Có tiếng Trần:

     

    - Cô lấy quyển sách ra rồi đóng hộp gím cho tôi.

     

    - Dạ.

     

    - Những vật trong hộp là những đồ duy nhất còn lại sau tai nạn ấy, cô cất trả vào tủ đi. Xong cô hãy ngồi xuống ghế trên đầu giường đọc gím tôi những trang sách ấy. Sương làm như một cái máy. Nàng ngồi lại ghế nhìn Trần thật nhanh rồi bắt đầu lật từng trang sách. Đầu nàng nặng nề, cơn mệt mỏi kéo đến nhắc nhở nàng đêm qua thiếu ngủ. Sương thở ra cho bớt mệt rồi đọc hàng chữ ngoài bìa: "Di cáo của Mai, người vợ yêu quí của anh". Trần nói như hối thúc:

     

    - Đọc tiếp đi cô, hình như cô không được khỏe à?

     

    - Dạ, tôi hơi mệt vì đêm qua ngủ ít. Trần van nài:

     

    - Nhưng cô giúp tôi một chút nghen. Sương không đáp, nàng nhìn vào trang sách. Trước mắt nàng là những dòng chữ thật đẹp, uyển chuyển in lên trên nền giấy hồn nhạt, lờ mờ từng đóa hoa hồng. Sương đọc nho nhỏ: "Buổi gặp gỡ đầu anh đã nói tha thiết yêu em rồi. Tiếp theo những buổi gặp gỡ dưới ánh trăng, em cũng nói chỉ yêu anh. Anh vừa lòng chứ? Nhưng không biết sao đêm nay nằm gần bên nhau, em lại thấy hình như mình xa cách, mặc dầu anh vẫn luôn thì thầm: Anh chỉ yêu em mãi mãi... Sống chung mà xa cách Thà xa cách còn hơn". Sương khẽ liếc nhìn Trần, chàng duỗi thẳng chân trên giường, hai tay đan sau ót làm gối. Nàng bỗng thấy nặng nề trong tâm tư khi nhìn những dòng chữ của một người nàng có thiện cảm, dù biết người đã chết! Nàng có cảm giác như Trần bắt buộc nàng làm một việc gây đau đớn cho nàng. Sương bật khóc, nhưng nàng rán giữ không cho Trần nghe tiếng mình. Nàng biết mình không thể để tình cảnh như vầy mãi được rồi. Càng biết mình giấu giếm mọi người, và dối luôn cả mình không được rồi! Sương nghẹn ngào đọc tiếp những nét chữ quen thuộc: "Em còn nhớ một buổi chiều nóng bức như bao ngày khác trong cuộc đời nghèo nàng, côi cút của em, như một đóa hoa không hương không sắc, cô đơn nhưng sung sướng vì chẳng phải mộng, phải mơ, không chút ảo tưởng nên không đau khổ. Chiều đó, em thắt nơ màu xanh thật tươi, và rồi em gặp anh, cuộc đời em hoàn toàn biến đổi. " Sương nghẹn lời, những dòng chữ năm xưa như nhảy múa thật nhanh trước mặt nàng, nàng bật khóc. Trần nghe tiếng khóc, nhưng giả vờ ngạc nhiên:

     

    - Sao cô không đọc nữa. Sương đứng nhanh dậy, bỏ cuốn sách lên giường Trần:

     

    - Xin lỗi ông, tôi mệt quá... Tôi không thể nào đọc tiếp nữa. Dứt lời, không để ý đến Trần nữa, nàng bước thật nhanh ra cửa như để chạy trốn. Trần chắc đã hiểu phần nào rồi. Khép cánh cửa phòng Trần. Sương đứng thật im, mắt lim dim cố trấn định lại tinh thần. Nàng đã cố trấn định âm thầm từ bao lâu nay nhưng bây giờ chắc không được nữa... Khi nàng mở mắt ra thì thấy bác tài đã đứng trước mặt mình nhìn chăm chú như tìm hiểu. Bất giác nàng buột miệng:

     

    - Bác làm tôi hết hồn hoài. Bác tài lặng đi giây lát, kiểu nói và giọng nói này bác nhớ là đã từng nghe ở một người nào bác mến lắm. Nhưng lâu rồi... Bác cúi đầu cung kính:

     

    - Dạ, xin lỗi cô. Bác đưa cho Sương một mảnh giấy.

     

    - Có điện tín cho ông.

     

    - Bác đọc cho ông nghe à? Bác Du ngập ngừng:

     

    - Hay cô đọc gím ông nghen. Sương vừa bước nhanh lên thang vừa nói:

     

    - Dạ... Không... Sương rất sợ ánh mắt nhìn như soi mói của bác tài... Buổi chiều, Sương đi dạy như cũ. Oanh không đi chung với nàng, nó bảo là vài phút sau nó đi ngay. Nhưng vô học cả gần mười phút mới thấy Oanh ôm cặp bước vào lớp. Giờ chơi, Oanh nói là ba nhắc cô, ba nhắn cô tan học về sớm ba có chuyện cần thiết... Sương hỏi lại:

     

    - Chuyện gì vậy Oanh?

     

    - Dạ con không biết. Sương thắc mắc vô cùng, Trần cứ quanh co mãi thế này, hay là chàng muốn bày thêm trò mới. Hay là Trần chưa biết gì, hoặc biết rồi mà sợ nàng giận dỗi bỏ nhà đi luôn chăng? Ngồi trên bàn, nàng giảng bài gần như theo phản ứng tự nhiên thành thói quen của nghề giáo, còn tâm tư cứ nghĩ đâu đâu... Trần đã bạc tình mà. Mai ngày xưa trong nàng không biết đã đủ can đảm nối lại duyên xưa không. Nàng phân vân lắm, vì bấy lâu nay nàng cố xem gia đình Trần như xa lạ với mình và nhất là với Oanh, nàng đã cố hạn chế tình thương rất nhiều lần. Bất giác, Sương cầm phấn viết thật nhỏ trên bàn hai câu đầu của bài thơ trong sách nàng vừa đọc cho Trần nghe:

     

    - "Dĩ vãng qua rồi nhớ làm chi Ân tình, thù hận, nước cuốn mây bay Sống chung mà xa cách Thà xa cách còn hơn" Viết xong, Sương thấy mặt mày choáng váng nhũng gì ở quá khứ đã hoàn toàn khắc phục được nàng. Nàng không thể phủ nhận nó được nữa. Sương cho học trò viết tập đoc. Rồi bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài ruộng mênh mông cho khuây khỏa bớt nỗi lòng. Giờ ra về, nàng im lặng không nói với Oanh một lời, nàng linh cảm như đời mình sắp thay đổi một lần quan trọng nữa. Vừa bước vào sân, nàng thấy bác tài Du đang lau chiếc Dauphine đầy bụi cát, chứng tích do bụi đường xa gây nên. Thấy Oanh, bác tài mỉm cười:

     

    - Oanh, chú Cao tới kìa. Oanh mừng rỡ:

     

    - A... Chú Cao... Chú Cao... Oanh nhảy nhót tưng bừng, buông tay Sương chạy nhanh lên phòng khách miệng cười hí hửng. Trong khi đó thì Sương thở dài:

     

    - Thế là mình không còn giấu được ai nữa rồi... Cao... Cao... Nàng đứng trân người ra đấy, đầu óc rối bung, không biết phải quyết định thế nào. Nàng chưa biết phải làm sao thì đã nghe tiếng cười nói huyên thuyên của Oanh, và tiếng nói sang sảng của một giọng đàn ông quen thuộc:

     

    - Cháu dễ thương lắm Oanh, ngoan nữa. Đâu, cháu dẫn chú giới thiệu với cô cháu đi. Sương bỗng quyết định:

     

    - Không được, mình phải rời khỏi nơi này. Nhưng đã trễ, nàng vừa quay lưng đã nghe tiếng nói của Oanh ngoài sau lưng mình:


  13. - Tại... Không có ai săn sóc cho ông. Chị Châu đáp:

     

    - Dạ... Tại hôm qua tôi cũng bị cảm, buổi chiều tối tôi mê man thành ra không giúp gì cho cô được. Mà từ lúc cô về đây, gia đình này như vui lên vậy đó. Sương ngạc nhiên:

     

    - Vậy sao?

     

    - Ờ... Oanh nó mạnh khỏe hơn trước, ông còn có lúc tươi cười và bà thì ít gây gổ hơn. Rồi chị bước ra ngoài:

     

    - Thôi, tôi xuống bếp nghen cô, hôm nay có khách... Phải làm cơm chiều, khách ông mời mà.

     

    - Ủa, ông Trần bịnh sao còn mời khách?

     

    - Dạ, tôi cũng chẳng biết. Hồi sáng ông có bảo ông Du lái xe đi mời rồi. Tôi nghe ông Du nói như thế.

     

    - À... Sương im lặng. Như thế thì trong nhà này bắt đầu xảy ra những chuyện khác lạ rồi đây. Nàng mong cho bác tài xế Du đừng thấy nàng ngủ trong phòng Trần suốt đêm qua. Còn chuyện mời khách? Trần bịnh mà mời chứng tỏ người khách này quan trọng. Chắc có lẽ bạn bè gì hùn hạp của chàng trong chuyện làm ăn hàng ngày đây. Sương cắm xong bình hoa, nàng rửa tay rồi ngồi ngó mong ra cửa sổ. Ánh nắng như mang lại cho căn phòng vẻ ấm áp vui tươi. Sương bước suống lầu, định ra vườn hoa dạo một lúc cho vui. Nhưng khi đi ngang phòng Trần nàng thấy chàng nằm im trên giường, có lẽ ngủ, mà tấm màn che cửa sổ lại vén lên cao, ánh nắng tràn gần tới đầu chàng. Nàng bước vào định buông màn che lại. Nhưng vừa tới bên cửa sổ nàng đã nghe tiếng Trần gọi:

     

    - Cô Sương. Nàng giựt mình quay đầu lại, hơi lúng túng:

     

    - Dạ... Dạ ông còn thức à?

     

    - Đêm qua, tôi ngủ được một giấc thật ngon. Chàng ngưng lại một chút rồi tiếp:

     

    - Cô có thể giúp tôi một việc nhỏ được không? Sương ấp úng:

     

    - Việc gì vậy ông? Trần hơi ngập ngừng rồi nói:

     

    - Cô có thể khép cửa phòng kín lại không? Tôi chỉ nhờ cô một việc nhỏ thôi. Sương do dự.

     

    - Có gì cô phải ngại đâu... Cả đến một thằng mù như tôi cô cũng chẳng tin được nữa sao? Sương hơi cau mày:

     

    - Thưa ông... Đâu có... Trần thở dài:

     

    - Tôi biết cô bực mình vì tôi lắm, nhưng tôi chỉ yêu cầu cô một việc nhỏ thôi. Cô làm ơn... Sương đành nói:

     

    - Được rồi, tôi khép đây. Nàng bước lại cửa phòng khép kín, rồi bước đến bên Trần:

     

    - Ông cần chi?

     

    - Cô vui lòng đọc cho tôi nghe vài trang sách. Sương không hiểu ra sao cả:

     

    - Đọc gím ông à?

     

    - Phải, từ khi mù dế giờ, tôi dâu còn dọc đươc nưa, xin cô vui lòng giúp tôi.

     

    - Tôi sẵn sàng. Trần lần mò trên dầu giường rút một xâu chìa khóa trao cho nàng.

     

    - Cô lấy giúp tôi một chiếc hộp nhỏ trong ngăn tủ trái đàng kia. Chiếc chìa khóa nhỏ nhất đấy. Sương thắc mắc nhìn Trần. Nàng mong rằng Trần vẫn sáng suốt cho nàng đỡ rắc rối. Nàng mở ngăn tủ, thấy một chiếc hộp nhỏ. Nàng hơi lăng người đi khi thấy chiếc hộp chạm toàng những hoa hồng thật khéo. Cầm đến bên đầu giường Trần, Sương đưa chiếc hộp:


  14. - Cô Sương... Tôi làm phiền cô nhiều quá! Sương nhân lúc ấy, lấy cháo ra cho Trần ăn, vì nàng biết chàng sẽ trở lại trạng thái hôn mê trong giây phút sau. Trần lần mò nắm tay nàng, cảm động:

     

    - Tôi... Tôi thật không biết nói sao... Rồi chàng lại chìm vào trong cơn mê mệt. Có lúc chàng đã la:

     

    - Mai... Đừng đi, ban đêm nguy hiểm lắm, trời ơi... Chàng gọi thật thảm thiết, hai tay chới với phía trước mặt. Sương nghẹn ngào đưa tay giữ chặt tay chàng. Trần vẫn mê sảng:

     

    - Mai... Anh đã bảo đừng đi mà. Em là người vợ thuần hậu nhứt của anh, không ai có thể cướp em của anh được... Đừng đi nghen Mai, Mai của anh... Rồi chàng đưa bàn tay nóng bỏng vuốt ve trên má, trên trán nàng. Sương khẽ gỡ đôi kính trên mặt xuống, nàng thở dài, không nỡ gạt tay chàng ra. Chàng vẫn thều thào:

     

    - Anh van em mà, đừng đi nghen Mai... Em muốn mắng chửi, đánh đập hay giết anh cũng được... Nhưng đừng đi. Em đi tức em mang theo mạng sống của anh theo luôn đó... Trời ơi, đừng đi mà Mai... Mai... Mai, em ở đâu rồi, em đâu rồi...? Chàng nắm tay nàng càng lúc càng chặt như sợ nàng sẽ bỏ đi. Chàng nắm chặt đến nỗi Sương thấy nhức nhối tay mình. Nhưng nàng vẫn không rút ra, cứ ngồi trân mình để chàng mẩn mê trên mái tóc, trên làn da... Hai dòng lệ chạy dài trên má nàng rơi xuống gối chàng, nàng không dám cử động sợ chàng tỉnh cơn mê. Rồi Trần bỗng buông xuôi hai tay xuống, miệng thì thầm thật nhỏ không còn nghe được gì nữa. Nàng thở dài nhìn mặt Trần, chàng lim dim đôi mắt, hơi thở nặng nhọc trên một giấc ngủ nặng nề. Sương gỡ một chiếc khăn ướt trên trán chàng và rờ thử, trán chàng đã bớt nóng nhiều. Thấy gối Trần ướt đẫm nước trong khăn, nước mắt nàng và mồ hôi của chàng. Sương trở về phòng lấy chiếc gối của mình cho chàng kê đầu thay cho chiếc gối ướt. Sương ngồi trên ghế, mãi tới lúc quá mỏi mòn rồi thiếp đi lúc nào không biết. Khi nàng thức giấc trời đã sáng rồi, nàng đứng bật dậy và ngạc nhiên khi thấy ai đã đắp cho mình chiếc chăn bông. Nhìn lên giường thấy Trần đã tỉnh táo, chàng hỏi nhỏ:

     

    - Cô thức rồi à?

     

    - Dạ. Nàng liếc nhìn đồng hồ rồi hoảng hốt:

     

    - Chết, mười giờ 5 rồi... Vậy là mất cả buổi dạy sáng của tôi rồi còn gì?

     

    - Tôi đã bảo Oanh xin phép cho cô nghỉ dạy buổi sáng. Mặc dầu chàng vẫn còn xanh xao, nhưng tinh thần có vẻ tỉnh táo lại như thường rồi. Nàng lúng túng không biết làm gì, ấp úng nói:

     

    - Ông đã khỏe, tôi rất mừng, hôm qua xem chừng ông nặng quá, tôi lo hết sức. Trần mỉm cười:

     

    - Cám ơn cô, bây giờ tôi thấy khỏe lắm nhất là sau khi ăn chén cháo mà cô đã dặn nấu sẵn cho tôi. Sương chợt đỏ bừng má. Chết rồi, nàng ngủ mê thế này thì chẳng những Oanh mà cả chị Châu chắc cũng đã thấy nàng ngủ trong phòng này lúc bưng cháo lên cho Trần rồi. Nàng vội đứng lên:

     

    - Ông nên uống thuốc cho đúng kỳ, tôi để trên bàn đó, bây giờ uống được rồi ông à. Nàng vừa nhóm bước thì nghe Trần nói:

     

    - Xin cô vui lòng đưa giúp tôi. Sương hơi do dự rồi bước tới đỡ Trần lên cho chàng uống thuốc. Trần vô tình kề mặt sát mái tóc nàng, chàng có vẻ ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc thật lâu. Sương vừa định bước ra thì Trần lại nói:

     

    - Cô Sương, nếu đêm qua có gì phiền...

     

    - Không có gì cả, tôi chỉ lo sợ cho ông vậy thôi.

     

    - Không, tôi muốn nói trong cơn mê sảng, tôi có điều gì quấy rầy cô xin cô bỏ qua cho. Sương ngập ngừng:

     

    - Không... Không có chi cả ông à. Thôi, chào ông. Nàng bước ra mà vẫn còn nghe tiếng Trần nói nhỏ ngoài sau:

     

    - Tôi cám ơn cô vô cùng. Trở về phòng riêng, Sương lấy hơi làm lạ khi vừa nhận ra khi nãy Trần có vẻ vui hơn bình thường. Rửa mặt xong, Sương đứng bên gương chải tóc, nhưng nét mệt mỏi, ngẩn ngơ đã in nhiều nét quầng nhạt dưới mắt nàng. Sương thở dài rồi cầm lược chải đầu. Nàng bỗng nhớ tới lời Oanh:

     

    - "Cô mà chải đầu hay uốn tóc theo lối mới, mặc đồ đẹp, bỏ cặp mắt kính xuống thì cô đẹp lắm". Giờ đây, Sương chải đầu theo lối mới thử, kính nàng chưa mang, nàng cũng nhận thấy là mình đẹp. Nhưng vẻ đẹp nàng không giống Lan một chút nào. Lan đẹp sắc sảo, còn nàng đẹp một cách hòa nhã, không thể so sánh được. Rồi nàng lại giựt mình, không ngờ mình lại lọt vào trong hoàn cảnh hiện tại như thế này. Một hoàn cảnh hoàn toàn không thích hợp với nàng, nhưng lại lôi cuốn nàng. Đáng lẽ nàng phải ra ngoại quốc, nàng phải lấy J... Rồi sanh con đẻ cái với chàng ta, sống cuộc đời bình thường như bao người khác. Nhưng tại sao nàng lại không muốn? Ngay từ buổi chiều đầu tiên tới đây, nàng đã bị ngôi Hoàng Mai Trang thu hút, rồi nàng như bị mê hoặc với hoàn cảnh kỳ dị của chủ nhân nó, rồi nàng tiếp tục bước vào sự khó khăn. Vừa chải đầu vừa suy nghĩ, Sương ngồi chải mãi như chẳng bao giờ xong. Nàng thấy thảnh thơi khi nghỉ được một buổi sáng, đáng lẽ nàng phải đi dạy như hôm nay. Sương quấn mái tóc ra sau, rồi dùng kẹp lại cho chỉnh tề rồi lấy kính trắng đeo lên... Rõ ràng là một cô giáo đứng đắn, uy nghiêm với lũ trẻ. Có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa phòng:

     

    - Cô Sương... Nhận ra tiếng chị Châu, Sương mỉm cười:

     

    - Vào đi chị. Chị Châu tay cầm một đóa hoa hồng bước vào:

     

    - Ông bảo tôi ghé chợ mua hoa này rồi mang vào cho cô. Hình như cô thích thứ hoa này?

     

    - Thế à? Cám ơn chị nghen... Chị Châu mỉm cười bước tới bình cắm hoa, gỡ bỏ hoa cũ rồi thay nước, cắm hoa mới. Sương bước tới, cắt mấy cành hoa hồng, cành dài cành ngắn. Nàng rất chú ý đến nghệ thuật cắm hoa, nhất là của Nhật Bản nên nàng cắm rất tài. Nàng nhớ khi mình mới đến đây, trong phòng cũng có sẵn một bình hoa hồng. Như thế, chứng tỏ tuy Trần mù loà, nhưng tâm trí chàng thì rất sáng suốt. Chị Châu say sưa nhìn nàng cắm hoa, chị rất kính mến Sương. Chị thấy từ ngày nàng về đây thì gia đình này như ấm cúng hơn, như thấy còn có sinh lực chứ không hoàn toàn u tối như lúc trước. Chị vô tình nói:

     

    - Đêm qua chắc cô mệt lắm. Sương đỏ mặt ấp úng:


  15. - Oanh à. Nàng dặn nhỏ đứa bé:

     

    - Cháu chạy xuống dưới bảo chị Châu nấu cháo cá hay cháo gì cho ba ăn, bịnh cũng phải cho ăn cho mau lành chứ.

     

    - Dạ. Oanh chạy nhanh xuống lầu, Sương bước tới mở cửa sổ toang ra, nhưng vẫn để màn rũ cho chắn bớt gió. Căn phòng vẫn còn tối. Sương bật thêm đèn, nàng thấy dễ chịu hơn, định quay lại nhìn Trần xem chàng có vừa lòng không. Nhưng nàng chợt nhớ ra là ánh sáng chẳng có giá trị gì với chàng cả. Bước lại gần giường, nàng sửa soạn giường chiếu của Trần lại cho ngay ngắn đàng hoàng. Bỗng tay nàng bị một bàn tay nóng bỏng nắm chặt vào. Sương giựt mình kêu nhỏ:

     

    - Ông Trần... Chuyện gì vậy? Trần phều phào:

     

    - Cô... Cô là ai? Sương vừa rút nhẹ tay ra vừa trả lời:

     

    - Thì tôi là... Trần bỗng nắm chặy tay nàng:

     

    - Mai... Đúng là Mai rồi, không ai khác hơn nữa... Sương giựt mình... Không... Nàng không thể để cảnh ấy diễn ra nữa được. Nàng rút mạnh tay, giọng hơi nghiêm khắc:

     

    - Tôi là Sương, người mà ông nhờ tới kèm con Oanh. Tôi không quen với ai tên Mai cả, ông lầm rồi. Trần nhíu mày, như cô tìm trong ký ức tên Sương:

     

    - Sương... Bỗng chàng lắc đầu:

     

    - Không... Đừng nói đến cái tên xa lạ đó... Mai ơi hãy trở lại với anh, anh chờ em lâu quá rồi... Chàng đưa tay ra phía trước quờ quạng tìm tay Sương, Sương vội lùi lại mấy bước, nàng nghẹn ngào chua xót cho Trần vô cùng. Trần gượng ngồi dậy, tìm chiếc ly nước trên bàn, nhưng chàng đụng làm ly nước ngã xuống, nước tràn ướt cả áo.

     

    - Mai ơi... Tiếng kêu thất vọng của chàng như một mũi dao đâm thẳng vào lòng Sương. Sương thở dài, vừa định bước tới thì thấy bà Lan đã đứng trước cửa phòng nhìn vào, nét mặt lạnh lùng. Lan nhìn Trần với đôi mắt sâu sắc vô cùng, trong khi đó, Trần vẫn lẩm bẩm trong mê sảng:

     

    - Mai ơi... Mai... Em ở đâu, anh van em mà... Bao lâu nay anh đau khổ quá rồi... Lan bước tới cười lạnh lùng, nhưng thật buồn, bà đỡ Trần ngồi xuống một cách dửng dưng như giúp một người xa lạ, rồi quay sang Sương:

     

    - Chán thật, cứ bao nhiêu đó hà. Suốt ngày cứ Mai ơi, Mai hỡi, thức cũng như ngủ... Sương nhìn bà Lan. Tới bây giờ nàng mới hiểu được bà, thật cũng không trách chi bà khó chịu khi phải sống với một người chồng như thế suốt mười năm. Nàng nói nhỏ:

     

    - Thưa bà, ông đang sốt.

     

    - Tôi biết, ổng sốt suốt mười năm nay rồi, sốt vì con quỷ cái đó! Bất giác, Sương quay lại nhìn Trần, chàng lắc lư đầu, hai tay quờ quạng, miệng lẩm bẩm:

     

    - Dang ra... Dang ra... Chàng lắp bắp:

     

    - Kìa... Nó đã đến, nó đến rồi. Mai ơi... Đừng quấy rầy ta... Rõ ràng ta trông thấy nó... Chàng thở hào hển, hai tay vẫn quờ quạng trên không:

     

    - Nó đã đến rồi, đừng giấu ta nữa... Mai ơi hãy đến bên anh, đừng đi đâu cả... Lan chán nản quay đầu sang phía khác:

     

    - Anh nên chết đi là hơn, tôi xem bộ anh sống còn đau khổ hơn chết nhiều. Rồi bà quày quả bước ra, gọi vọng xuống nhà dưới:

     

    - Bác tài ơi, sửa soạn xe gím tôi nghen, tôi đi à. Còn chị Châu lo giúp tôi xếp đồ đạc vào va li đi. Sương bước theo, nàng định nói với Lan vài lời, nhưng nàng lại thôi, chẳng biết tại sao. Nàng quay lại giường Trần, gương mặt hốc hác và những lời mê sảng thảm thương của chàng làm nàng lo ngại. Oanh từ bên ngoài chạy nhanh vào phòng, thái độ của cha làm nó sợ vô cùng. Nó mếu máo:

     

    - Cô ơi... Ba con làm sao vậy cô... Ba con có chết không cô? Sương cau mày, gạt đi:

     

    - Nói bậy, ba cháu chỉ lên cơn sốt một chút chứ có gì đâu. Nàng hối Oanh đi lấy khăn và một thau nước, rồi nàng thấm khăn đắp lên đầu Trần, thỉnh thoảng lại thay. Nhờ thế mà cơn sốt của Trần dịu lần xuống, chàng bớt nói nhảm và đã nằm yên. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Trần mới ngủ được. Nhưng Sương biết giấc ngủ của chàng cũng gây khổ sở cho chàng qua những lời nói lảm nhảm và những cơn giựt mình của Trần trong khi ngủ. Lan lo sắp xếp vật dụng vào va li, có cả kem đáng răng. Sương biết là bà ta đi ít nhất là đôi ba bữa. Nàng lắc đầu, không ngờ Lan có thể bỏ Trần đi trong khi chàng bịnh nặng như thế này. Chị Châu đứng kề bên bà, liếc mắt nhìn Sương thở dài chán nản, còn bác tài thì nét mặt lầm lì, ít khi để lộ thái độ gì ra ngoài, vì bác ta là người rất sâu sắc. Sau bữa ăn chiều, Oanh và Sương lại lên lầu. Nàng định cho Trần ăn vài muỗng cháo, nhưng nhiệt độ chàng vẫn chưa giảm và chàng vẫn mê man nên Sương đành chịu. Đến 9 giờ thì Oanh đã mệt mỏi ra mặt, Sương bắt nó phải đi ngủ mặc dầu nó không muốn. Lan đã đi từ trưa rồi. Gian nhà chìm trong sự im lặng lạ thường, đầy vẻ thê lương. Sương vẫn canh chừng bên cạnh Trần để thỉnh thoảng thay khăn đắp trên chán chàng. Cơn sốt của Trần hạ lần, Trần có vẻ dễ chịu hơn nhưng chàng vẫn cựa mình mãi và cứ nói lảm nhảm. Lâu lắm, chàng mới tỉnh, chàng phều phào:

     

    - Ai đó?

     

    - Dạ tôi, Sương đây. Trần gượng mở mắt ra nhìn về hướng nàng:


  16. Chương 006

     

    Sáng sớm hôm ấy, Oanh mếu máo cho Sương hay là Trần đã bịnh. Sương lo lắng vô cùng, nàng biết có lẽ vì quá đau đớn nên Trần cứ ở trong gian nhà ấy tới khuya lắm mới về. Nàng cũng hơi hối hận vì mình đã bỏ mặc chàng đêm qua nhưng nhớ tới những việc xảy ra đêm qua, nàng cũng phải rùng mình. Chàng đã ngã bịnh vì kinh hoảng tinh thần? Nàng không sao hiểu được điều đó, nhưng nàng biết hoàn cảnh không cho phép nàng quá chú ý đến Trần. Sương hỏi Oanh:

     

    - Ba cháu bịnh ra sao?

     

    - Dạ cháu không biết, bác tài đã đi mời bác sĩ. Từ mấy năm nay bác tài lo chăm sóc cháu và ba cháu rất chu đáo. Sương lo quá không thể lơ là được:

     

    - Cháu thấy chưa?

     

    - Dạ thấy aỉ Bác sĩ Lưu hả cô?

     

    - Không, ba cháu.

     

    - Dạ ba cháu sốt nhiều lắm. Cứ nằm trăn trở mãi. Sương thở dài nhìn ra cửa sổ. Con người có lẽ yếu ớt hơn tất cả loài vật vì phải chịu đau khổ không những về vật chất mà còn tinh thần nữa. Tại sao? Tại sao Trần lần mò đến nơi hoang tàn đó để tìm hình bóng Mai? Một người đã chết. Và bây giờ chắc chàng tin chắc rằng mình đã gặp được vợ đêm qua, có lẽ chàng cho rằng mình gặp hồn ma của Mai. Tại sao? Tại sao tình cảm chàng vẫn đậm đà trong một khoảng thời gian suốt mười năm với một người đã mất. Có tiếng Oanh:

     

    - Thưa cô... Cô làm sao thế? Sương giựt mình, nàng cảm thấy mình cần phải dứt khoát tình cảm với Trần, như thế vừa đúng nhưng cũng vừa đau khổ. Nàng vẫn cứng rắn, mạnh dạn trước những quyết định nhưng lần này nàng cảm thấy mình bị giao động mạnh. Nghĩ như vậy, nàng khẽ rùng mình rồi ra dáng can cường quả quyết ngồi thẳng lưng dậy:

     

    - Oanh, sửa soạn đi cháu. Trưa rồi. Oanh ấp úng:

     

    - Con... Con nghỉ một bữa nghen cô? Nó vừa nói vừa lo lắng nhìn về phòng Trần. Sương lắc đầu:

     

    - Ở nhà có chị Châu, cả bác Du lo cho ba rồi, cháu đừng lo lắng nhiều, ba chỉ bịnh sơ sài mà thôi. Rồi nàng dẫn Oanh tới trường. Nhưng hôm ấy, tinh thần nàng cứ ngẩn ngơ, nhiều lúc quên lửng cả bài đang giảng. Chưa đến giờ tan học, nàng đã cho Oanh về sớm để xem chừng bịnh tình của Trần. Bác sĩ cho biết là Trần chỉ cảm lạnh, và bị xúc động mạnh, nhiệt độ cao nhưng không mấy nguy hiểm. Tánh tình Trần trở nên gắt gỏng, chàng không muốn cho ai vào phòng thăm mình cả. Sương hơi lo ngại:

     

    - Bác sĩ có bảo là cần nằm nhà thương không?

     

    - Dạ bác Lưu bảo không cần lắm, mà ba cháu cũng không chịu nằm đâu. Sương càng hối hận hơn, nàng biết tất cả đều do mình mà ra cả, bây giờ tình hình mỗi lúc một khó khăn hơn. Trước kia, nàng đã dặn lòng không nên dính líu vào nội vụ của gia đình này, nhưng giờ đây, không biết nàng có thể nào thoát ra được nữa không. Buổi trưa hôm ấy, khi tan học, nàng cùng Oanh về nhà, Sương hơi ngạc nhiên vì có cả Lan đứng trong phòng khách. Bà ta đứng dựa cửa sổ, tay cầm điếu thuốc, mắt ngó mông ra khoảng đồng ruộng mênh mông phía trước. Đây là lần thứ nhất Sương thấy Lan hút thuốc. Bà ta không trang điểm tỉ mỉ, dáng người hốc hác, mắt thâm quầng có lẽ vì đêm qua mất ngủ. Thấy Lan, Oanh hơi sợ, nó rụt rè:

     

    - Thưa má. Lan quay lại liếc mắt nhìn hai người, ánh mắt tuy chẳng niềm nở gì nhưng cũng không có nét thù địch hay hằn học như trước. Có lẽ trong lòng bà đang mang nặng những tâm tư gì đó. Bà khẽ gật đầu chào Sương rồi bảo Oanh:

     

    - Oanh, con vào thăm ba con một chút rồi hỏi ba muốn ăn gì. Sương càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy Lan đổi thái độ quá bất thình lình như vậy. Lan buồn rầu khô héo có phải vì Trần bịnh không? Lan có phải là con người tàn nhẫn vô tình như nàng tưởng chăng? Những cuộc tình trắc trở chưa hẳn do người đàn bà gây nên. Biết đâu khi trước vì một lý do nào đó khiến Lan mất quân bình trong não trí rồi ảnh hưởng đến đạo vợ chồng. Oanh lên lầu gõ cửa phòng Trần. Vì không có khóa nên nó đẩy nhẹ bước vào. Trong phòng tối om, màn cửa che kín mít, Trần đang nằm dài trên giường mắt lim dim như ngủ. Sương vừa định kéo Oanh trở ra bỗng nghe Trần hỏi:

     

    - Ai vậy? Sương trả lời ngay:

     

    - Tôi và Oanh định đến thăm ông, ông cho phép. Giây phút sau, Trần mới đáp:

     

    - Xin mời vào. Oanh chạy vội đến bên cha rồi kêu lên:

     

    - Ủa, tay ba nóng quá. Trần thở dài, chàng quá cô độc mà không có người thân nào kề cận để an ủi, săn sóc. Sương thấy mấy bao thuốc trên giường và một ly nước. Nàng cầm bao lên xem thấy ngoài bao có ghi thuốc uống một giờ một viên và uống trong ba ngày, nhưng trong bao còn đến 11 viên.

     

    - Sao ông không uống theo lời bác sĩ? Trần nói giọng chán nản:

     

    - Uống làm gì? Tôi không uống nữa. Sương định nói gì, nhưng lại thôi. Nàng miễn cưỡng gượng cười:

     

    - Tôi tạm làm khán hộ, mời ông uống viên thuốc. Oanh đỡ cha ngồi dậy, Sương trao cho Trần viên thuốc rồi bưng tách nước kề tận môi chàng. Trần bưng luôn tách nước uống một hơi thật dài rồi nằm xuống thở hào hển, mồ hôi vã ra ướt trán. Chàng lẩm bẩm như trong cơn mê:

     

    - Tôi khát quá, khát đã mười năm nay rồi! Sương cũng thấy trong lòng chua xót, đau đớn vô cùng. Nàng nhìn chàng, gương mặt Trần hốc hác, mắt lờ đờ, thái độ chàng đúng là thái độ của một người tuyệt vọng hoàn toàn. Nàng nghẹn ngào, thấy đau đớn trong từng làn da, từng thớ thịt. Chàng đau nặng như vậy mà nàng cũng không hay. Sương bỗng ngạc nhiên, không hiểu những người trong nhà này ở đâu mà lại bỏ Trần khát như vậy. Bỏ nằm đây một mình thuốc không cho uống, có lẽ chàng đói cũng chẳng ai cho ăn.Ít ra cũng phải để một người bên cạnh săn sóc chàng chứ!


  17. Chương 005

     

    Hôm ấy, nhằm ngày rằm hay 16 gì đó. Ánh trăng sáng vằng vặc nhưng càng làm cho căn nhà đổ nát thêm vẻ lạnh lùng, hoang phế đầy vẻ thâm u. Cảnh vật như mông lung, như trong mộng, nhưng tất cả đều là thực. Từ khung cửa sắt, bậc thềm nhà từng viên gạch vụn đều rõ mồn một dưới bóng trăng. Sương bước nhẹ vào giữa khu hoa viên đầy cỏ dại. Nàng cũng biết là tới đây nguy hiểm, nhưng nàng vẫn đi theo một động lực vô hình nào khác thúc đẩy... Và... Nàng đã đến đây. Bước lên ánh trăng, bước lên sương đêm đọng trên mặt đất và bước cả lên những vết hoang tàn của khói lửa... Sương lần mò đến ngôi Mai Trang thần bí ấy. Sừng sững dưới ánh trăng, "Hoàng Mai Trang" như cười gằn từng lúc bởi những ngọn cỏ rì rào trong bốn bức tường đổ nát. Hai khóm hoa hồng vẫn còn ráng chen chúc sống giữa đám cỏ xanh rì, hai cánh hoa màu đỏ ngắt ngưỡng dưới ánh trăng như hai đốm máu. Sương mang đôi dép mỏng, bước nhè nhẹ lại hái hoa tươi rồi cài lên áo nàng. Đêm ấy, nàng không mang kính trắng, vì ban đêm không phải mang kính làm gì. Từ hoa viên, Sương lần bước lên bốn bậc thềm trước hai cánh cửa cái mục nát, ngả nghiêng. Vừa lách vào phòng khách, Sương đã lạnh mình ngay vì mùi ẩm thấp rêu phong trong không khí, căn phòng không một chút sinh khí nào, toàn là cảnh tiêu điều. Sương lách mình qua đống bàn ghế xiêu vẹo và bước vào một gian phòng phía trong. Khung cửa sổ vỡ vụn, nền gạch bông cũng chẳng được miếng nào nguyên vẹn, cỏ lan tràn đầy phòng, leo lên cả những đồ dùng mục nát. Ngửng đầu lên nhìn, dấu vết của từng lầu trên vẫn còn đó. Nếu đứng trên đó nhìn ra sẽ thấy trọn vầng trăng tròn vành vạch và những đốm sáng từ thành phố rọi qua. Trong góc tường, một chiếc bàn viết nằm chổng gọng, mặt bàn đã bể phân nửa. Sương muốn mở các ngăn tủ của chiếc bàn ấy ngay. Nàng bước tới đưa tay kéo ngăn tủ, nhưng ngăn tủ vẫn kẹt cứng mở không ra. Sương giựt mạnh một cái, chiếc bàn viết ngã rầm xuống làm nàng giựt mình. Nàng đưa tay lên ngực, hơ hải nhìn quanh, tứ bề vẫn im lặng như tờ, mấy phút sau Sương mới bình tĩnh lại được. Ngăn tủ đã văng ra ngoài, bên trong là một cuốn sách nhỏ, giấy đã biết ra màu vàng bệch. Sương phủi sơ rồi lật vài trang. Quyển sách đã bị cháy xém hết một góc, trang sách ẩm nên đã mốc, lật ra rách ngay. Sương khép lại rồi bỏ vào túi áo ba

     

    - đờ

     

    - suy. Nàng nhìn quanh gian nhà một lần cuối trước khi bước ra về. Nhưng ngay lúc ấy, một luồng khí lạnh như chạy dài trong xương sống nàng. Sương đứng im nghe ngóng, từng chân tóc của nàng dựng đứng lên, một cảm giác khác lạ cho nàng biết không phải chỉ có mình nàng trong ngôi nhà này. Sương vội bước nhanh ra cửa, nhưng nàng khựng lại ngay, tim đập thật nhanh. Rõ ràng có tiếng chân ai bước ngoài hoa viên bước về phía mình. Sương sợ hãi tới cực độ, nàng muốn chạy trốn nhưng hai chân như bị chôn chặt dưới đất, cổ nghẹn lại... Trong bóng tối im lìm, tiếng chân người nghe thật rõ, tiếng chân như lê lết dưới đất, vướng vào các ngọn cỏ, nghe sột soạt. Rồi có tiếng lẩm bẩm, tuy nhỏ nhưng giữa đêm khuya Sương nghe mồn một:

     

    - Ai... Ai dám vào nhà ta kia? Hay là... Sương chết điếng trong lòng. Nàng đứng lặng im không dám thở mạnh. Rồi một bóng người từ ngoài cửa bước vào, vóc gầy gầy, tay cầm chiếc gậy. Sương hoàn hồn lại khi nhận ra đó là Trần chứ không phải ma quỷ gì cả. Trần đến đây? Đến làm gì? Chàng vẫn muốn tìm lại hồn phách của người vợ đã chết? Bất giác, Sương thở dài. Trần đứng sững lại ngay sau tiếng thở dài, rồi chàng bước tới, hai tay quờ quạng phía trước:

     

    - Mai... Mai, đúng là Mai của anh rồi... Sương giựt mình nhìn chàng, nàng thối lui nhè nhẹ cho xa chàng hơn, nàng đâu thể đóng vai người vợ đã chết của chàng được.

     

    - Mai... Sao em không trả lời anh? Chàng đưa gậy qua lại trước mặt tìm kiếm, giọng tha thiết hơn:

     

    - Mai... Anh nghe rõ ràng mà, đừng lẩn tránh anh nữa... Mai ơi! Sương lặng thinh, nín thở không dám gây ra tiếng động mạnh, nàng chỉ nhìn chàng lặng thinh. Dưới ánh trăng tròn, gương mặt Trần đầy nhiệt tình, đầy tha thiết nhưng cũng đầy đau khổ. Không nghe tiếng trả lời, chàng lắng tai nghe ngóng một lúc rồi lần dò về phía nàng thật đúng. Sương giựt mình nhìn quanh, nàng đang đứng trong một góc tường, nếu muốn trốn, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động. Giọng Trần lại vang lên:

     

    - Mai... Khi trước em là người vợ hiền lành, nhu mì, bây giờ em tàn nhẫn như vậy sao? Tại sao em không cho anh gặp? Em có biết lòng anh không lúc nào không nhớ tới em! Em cho anh gặp đi, đừng trốn anh nữa Mai ơi, em tàn nhẫn quá... Trần lại bước thêm mấy bước:

     

    - Mai ơi... Mai... Trở lại với anh... Sương bịt tai chạy một mạch về tới nhà, lấy chìa khóa riêng ra mở, tay nàng run lẩy bẩy, tim nàng đập thình thịch, đầu tóc rối bời. Vào nhà, nàng đi thẳng lên phòng riêng, trong lúc hấp tấp, Sương đụng phải một người, nhìn lại là bác tài. Ông cúi xuống, lượm cành hoa trao cho nàng:

     

    - Thưa... Xin lỗi cô, cô đánh rơi cành hoa. Nàng cầm lại nhánh hoa hồng trong tay bác, đôi mắt bác tài nhìn Sương như soi mói. Sương tìm cách vã lã:

     

    - Bác chưa đi ngủ à?

     

    - Dạ, tôi đợi ông Trần, tới giờ này mà ổng vẫn chưa về.

     

    - Thế à, tôi về phòng nghen bác. Sương hỏi qua loa cho có lệ rồi bước vào phòng riêng luôn. Nhưng nàng có cảm tưởng là đôi mắt của bác tài vẫn chăm chú nhìn sau lưng mình. Bước vào phòng, Sương nhận thấy tay chân đều muốn rũ liệt cả. Nàng khép kín cửa phòng rồi ngã vật lên giường, không cử động gì nổi cả. Một lúc, nàng gắng gượng đứng dậy cởi ba đờ suy, cởi dép. Thay y phục như một cái máy, chứ Sương lúc đó tâm hồn bấn loạn cả lên. Nàng lại nằm dài trên giường, nhớ lại những việc vừa xảy ra trong ngôi nhà hoang ấy. Lắng tai chú ý, nàng không nghe Trần trở về, có lẽ chàng còn đang lẩn quẩn tìm nàng trong gian nhà ấy chăng? Sương tưởng tượng tới cảnh chàng quơ quào, lần mò đi tìm một hình bóng người đã chết một cách tuyệt vọng trong gian nhà vắng vẻ. Sương bỗng nhớ đến quyển sách mục nát nàng đã lượm được trong hộc tủ một chiếc bàn gãy. Sương lồm cồm ngồi dậy, lại móc quyển sách ẩm ướt bị cháy xém một phần. Nét mực bên trong đã bị nhòa, Sương phải vặn đèn sáng lên nhìn mới ra chữ. Đó là một quyển nhật ký ghi lại những việc hàng ngày và những tình cảm vụn vặt, có lẽ của Mai. Nàng đọc qua:

     

    "Ngày 5 tháng 6...

     

    Hôm nay bắt đầu hái hoa... Mấy cô vừa hái hoa vừa hát thật vui, Trần bận rộn suốt ngày.

     

    Ngày 8 tháng 6...

     

    Bà ấy lại đến đây gây sự nữa rồi, mình buồn lắm, không biết phải xử trí làm sao. Dù sao chuyện này cũng không cho Trần biết được. Mình nghĩ rằng... (một đoạn tiếp theo lại bị cháy mất).

     

    Ngày 11 tháng 6...

     

    Mình phải viết về chuyện ấy mới được. Tự dưng mình lại sợ có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, phải viết, phải viết thật nhiều về chuyện ấy, mình phải viết...

     

    12 tháng 6...

     

    Trọn ngày Trần ở dưới cửa hiệu, bà ta làm tinh thần mình tan nát, chán nản. Bà bảo sẽ cho Trần biết, mình đã van nài hết sức mới được tạm yên.

     

    15 tháng 6...

     

    Trọn ngày hôm nay Trần ở nhà, mình giúp ảnh kiểm điểm lại trương mục ở các ngân hàng, mình không muốn xa ảnh... Mình yêu ảnh quá mà, yêu ảnh tha thiết.

     

    17 tháng 6...

     

    Tôi phải viết... Phải... (đoạn kế bị cháy).

     

    18 tháng 6...

     

    Cao bảo là không thể như thế được. Anh ấy rất xúc động và cho là Trần mù quáng.

     

    22 tháng 6...

     

    Tôi sắp điên lên chắc... Bà ấy cật vấn đến cả tổ tiên dòng họ mình nữa...

     

    23 tháng 6...

     

    Mong sao anh ấy đừng bận rộn nhiều công việc. Tôi chỉ mong cho anh ấy, còn tôi, tôi có thể hy sinh tất cả.

     

    25 tháng 6...

     

    Trần... Tại sao anh lại trách em, em đã chịu đựng quá nhiều mà... Mình khóc nhiều lắm, anh Trần nhẫn tâm quá. Bà ấy bảo...

     

    26 tháng 6...

     

    Tội nghiệp anh Cao ở trò chuyện suốt ngày với mình, chắc ảnh sợ mình quẫn trí.

     

    29 tháng 6...

     

    Em phải viết lại một quyển sách nhỏ kể lại tất cả chuyện chúng mình.

     

    8 tháng 7...

     

    Sóng gió lại nổi lên, anh Trần đi vắng, suốt ngày mình ngồi thừ trên bàn viết... Bỗng nhiên... (đoạn kế tiếp lại bị cháy).

     

    9 tháng 7...

     

    Đúng là bà ta muốn kiếm chuyện. Anh Trần lại ở ngoài cửa hiệu. Mình không thể chịu đựng được nữa nên chạy đại ra ngoài trời đang mưa to, Cao có chạy theo tìm mình.

     

    20 tháng 7...

     

    Bệnh đã khá, nhưng thể xác lẫn tinh thần mình đã kiệt rồi, anh Trần lại không hiểu cho. Chắc vô vọng rồi.

     

    22 tháng 7...

     

    Gắng gượng lắm mình mới viết được vài hàng này, đầu nhức quá, chóng mặt nữa. Mình mệt mỏi lắm. Cao có khuyên mình nghỉ ngơi vì đã quá tiều tụy.

     

    25 tháng 7...

     

    Không nhớ gì được vì mệt quá.

     

    26 tháng 7...

     

    Trung tuần tháng 8 này là sinh nhựt của mình rồi, không biết mình có dự được buổi sinh nhựt này không? Chắc mình sống không tới đâu. Bác sĩ bảo mình yếu quá rồi, chưa chắc sanh được.

     

    27 tháng 7...

     

    Trời nóng quá, bà ấy bảo em đọc chuyện cho nghe bộ Phong Thần, không biết bà ấy có ý gì... (đoạn sau lại cháy mất).

     

    28 tháng 7...

     

    Ngất xỉu đến mấy lượt, tội nghiệp anh Cao phải đi mời bác sĩ. Mình bảo ảnh đừng cho anh Trần biết, vì mình biết anh Trần rất bận. Không nên để anh ấy bận thêm.

     

    30 tháng 7...

     

    Nóng sốt mãi, không biết mình sống được bao lâu nữa, quyển sách này không biết ngày nào bỏ dở...

     

    31 tháng 7...

     

    Trần và Cao gây nhau dữ dội. Chắc anh Trần không tin những chuyện hoang đường như thế.

     

    Mình ngất xỉu lúc xế chiều.

     

    1 tháng 8...

     

    Mình có những ảo giác kỳ quá... Anh Trần ơi, em van anh, anh đừng xa em nghen anh Trần".

     

    Sương gấp nhanh quyển sách lại, nàng nhắm nghiền mắt không dám đọc tiếp nữa. Đọc quyển sách nhầu nát đó, nàng có cảm tưởng một người đàn bà đau khổ nào đó đứng bên nàng kể lể. Nước mắt Sương đầm đìa trên mi, nàng khóc hồi nào nàng cũng chẳng hay.

     

    Sương bỏ quyển sách vào hộc tủ trên đầu giường khóa chặt lại. Nàng lắng tai nghe ngóng. Hình như Trần vẫn chưa về, chỉ có gió rít từng cơn ngoài cửa sổ.


  18. - Tôi cũng thương Oanh lắm. Nhưng...

     

    - Ông thương nó mà không biết rằng tủ quần áo của nó đã trống rỗng không từ lâu, món đồ chơi duy nhất của nó là con búp bê sứt tay, dơ bẩn mà nó đã lượm được bên lề đường. Trần kêu lên:

     

    - Trời ơi... Tôi đâu ngờ... Chàng lắc đầu, tiếp giọng run run:

     

    - Nó giống mẹ nó quá... Vẫn nhẫn nhục chịu đựng mãi... Sương hơi cau mày, dường như nàng khó chịu vì hai tiếng "Mẹ nó."

     

    - Ông có đứa con như thế thật là may lắm nhưng... Nó bất hạnh quá! Trần thở dài:

     

    - Nó cũng đẹp và cũng bất hạnh như mẹ nó sao? Sương lại cau mày và quay mặt sang hướng khác sau hai tiếng "Mẹ nó." Trần bỗng lần tay vào túi áo lấy một món đồ trao cho Sương nói nho nhỏ:

     

    - Cô mở ra xem. Sương đưa tay ra đón, đó là một miếng bìa mạ vàng, có hình trái tim vàng ở dưới hai cánh hoa hồng đang khép lại, chạm trổ thật khéo. Nàng hé mở hai cánh hoa hồng ra, bên trong là một bức ảnh.

     

    Sương lặng người nhìn tấm ảnh thật lâu.

     

    Trong tấm ảnh là một cặp vợ chồng. Người chồng dĩ nhiên là Trần, nhưng là Trần của quá khứ, trẻ trung, đẹp trai, đôi mắt trong sáng, vui tươi, tràn trề hạnh phúc. Còn người đàn bà uốn tóc ngắn, chân mày như vẽ, dáng người thuần hậu. Trên đôi môi nhỏ, còn chúm chím nửa nụ cười. Sương nhìn thật lâu, lòng nàng bỗng thấy bồi hồi khó tả. Trần nói chậm rãi:

     

    - Đây là bức ảnh duy nhất của tôi còn giữ lại được. Mai không thích chụp hình nên chỉ có bức này thôi. Sương lẩm bẩm:

     

    - Mai... Mai...

     

    - Mẹ con Oanh đó. Chúng tôi xây dựng gia đình đặt tên cho tổ ấm là Mai Trang. Mai... Tên nàng cũng như tên người, cũng thanh nhã, cao quý làm sao... Tôi không bao giờ quên được nàng. Sương khẽ rùng mình, nàng khép hai cánh hoa hồng lại rồi trao trả cho Trần. Trần đang lim dim đôi mắt hồi tưởng lại những kỷ niệm ngày xưa. Chàng bỗng hỏi:

     

    - Cô tin có ma quỷ trên đời này không? Sương hơi ngạc nhiên:

     

    - Dạ không, vì từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ gặp ma hay quỷ cả.

     

    - Nhưng người ấy vẫn còn một phần... Sương ngơ ngác:

     

    - Người nào?

     

    - Mai... Vợ tôi, nàng chỉ chết một phần thôi. Sương giựt mình:

     

    - Hiện nay... Bà ở đâu?

     

    - Hình như còn phảng phất trong ngôi nhà đổ nát Mai Trang, tôi có cảm giác là nàng vẫn còn hiện diện.

     

    - Ông... Ông làm tôi giựt mình, ông Trần. Giọng Trần có vẻ hơi khác thường:

     

    - Mấy ngày trước đây, tôi có đến Mai Trang lúc nhá nhem tối, tôi nghe rõ ràng tiếng chân người đi, rõ ràng nhịp bước của Mai, tôi còn nhớ rõ lắm, tôi nghe Mai thở dài, thậm chí nghe cả tiếng y phục của vợ tôi cạ sột soạt nữa.

     

    - Thật vậy hả ông?

     

    - Tôi không dám chắc, nhưng tôi biết mình không nghe lầm. Giọng quả quyết của chàng làm cho Sương xúc động. Trần tiếp:

     

    - Vợ tôi còn quanh đây, cô Sương, cô có tin như thế không?

     

    - Có lẽ... Ông mơ tưởng... Trần ngắt lời nàng:

     

    - Không, tôi biết lúc đó tôi tỉnh mà, hơn nữa, thích giác tôi nhạy lắm. Sương lặng thinh nhìn Trần thầm nghĩ:

     

    - "Chàng vẫn chờ đợi một hồn ma ư? " Nàng bước tới đặt tay lên vai chàng:

     

    - Chúc ông tìm lại được hạnh phúc đã mất. Rồi Sương bước nhanh ra ngoài.


  19. - Chỉ vì trước kia tôi mù quáng. Câu nói được Trần dùng với hai ý nghĩa. Sương đứng lên, nàng chán nản định đi xuống dưới rửa mặt. Trần gọi giật lại:

     

    - Cô Sương... Tại sao cô bằng lòng ở nhà này? Sương cười chua chát:

     

    - Vì Oanh và vì lời yêu cầu của ông.

     

    - Tôi có cảm tưởng như cô từ một thế giới nào xa lạ hiện đến, từ buổi chiều gặp cô ở "Hoàng Mai Trang.".. Giọng Sương xa xôi:

     

    - Phải... Tôi từ một thế giới xa xôi khác, bên mấy bờ đại dương... Trần định nói thêm gì nhưng lại thôi vì Oanh đã mang gói giấy lên. Sương ôm gói giấy đặt trên giường rồi mỉm cười:

     

    - Lại đây... Oanh. Nàng lấy ra từng món đồ. Nhìn thấy mỗi món đồ là Oanh reo lên thích thú. Đôi môi Oanh mấp máy:

     

    - Cô... Cô mua nhiều quá chi cô?

     

    - Để cho Oanh đó. Rồi Sương đẩy tất cả những món đồ chơi về phía Oanh. Oanh rờ nhẹ vào những món đồ chơi:

     

    - Cho con... Nó không ngờ là nó được nhiều đồ chơi đến thế. Tất cả ba con búp bê khác nhau, thật đẹp, toàn là đồ ngoại quốc. Một con tóc vàng ánh, biết ngủ, một con tóc đen biết khóc và một búp bên con trai, tay cầm vợt. Sương còn mua cho Oanh ba bộ đồ thật đẹp, một bộ màu lam, một bộ màu hồng và một bộ trắng như tuyết. Oanh vuốt ve nhè nhẹ từng món, một lúc nó ngẩng lên nhìn, Sương cảm động đến muốn khóc. Sương mỉm cười:

     

    - Thế nào, Oanh thích không?

     

    - Dạ... Thích lắm. Sương kéo nó vào lòng:

     

    - Vậy là cháu có nhiều búp bê rồi đó, bốn con búp bê thì chắc chúng chơi đùa với nhau vui lắm, hết buồn rồi. Còn quần áo thì cháu nên mặc cho đẹp, con gái mà. Thôi, cháu về phòng thay đồ để cô xem vừa không.

     

    - Dạ. Nhưng Oanh chưa đi, nó còn đứng nán lại, vuốt ve từng con búp bê, vẻ mặt sung sướng vô cùng. Rồi nó cầm cả ba con chạy đến bên Trần:

     

    - Con có búp bê đẹp nè ba ơi, cô con mua cho con đó, còn quần áo nữa, đồ đẹp lắm ba ơi. Trần đưa tay rờ rẫm con búp bê, lặng thinh ra chiều suy nghĩ nhiều lắm. Sương nhắc:

     

    - Cháu về phòng thay đồ đi Oanh. Oanh ấp úng:

     

    - Con đem búp bê về luôn nghen cô?

     

    - Ờ... Của cháu đó. Sương biết Oanh muốn đem búp bên về phòng để ngắm một mình cho thỏa thích. Oanh vui vẻ:

     

    - Chắc búp bê cũ của cháu thích búp bê mới lắm. Hồi đó giờ nó nằm trong buồng cháu có một mình, bây giờ có bạn cho nó rồi, chắc nó không cãi lộn với nhau đâu. Oanh tung tăng ôm mớ đồ chạy về phòng mình. Sương nhìn theo đứa bé mỉm cười. Nàng đứng lên lo dọn những bao giấy, sợi giây và mấy chiếc hộp không. Một lúc, nàng ngẩng lên thấy Trần vẫn còn đứng ở cửa phòng. Sương thấy lòng mình hồi hộp, xao xuyến lạ lùng. Vẻ mặt chàng thật buồn và đầy vẻ trầm tư. Sương không biết chàng đang nghĩ gì trong lòng. Một lúc, chàng lên tiếng:

     

    - Thật tôi cũng đáng trách lắm, cô hành động như thế là đúng, tôi thiếu bổn phận làm cha với con Oanh nhiều quá mà. Sương lắc đầu:

     

    - Xin ông đừng hiểu lầm, tôi làm thế vì thương Oanh chớ không phải muốn trách ông đâu. Tôi cũng biết hoàn cảnh của ông. Trần thở dài:

     

    - Nhưng dù ít hay nhiều, dù muốn hay không, lòng cô cũng đã trách tôi qua cử chỉ cao đẹp đó. Sương cười chua chát:

     

    - Tôi không đủ tư cách để trách ông vì tôi chỉ là một cô giáo, một người tới ở đây vì mỗi tháng được ngửa tay lãnh vài ngàn đồng bạc của gia đình ông. Trần kêu lên:

     

    - Cô Sương... Cô đừng tàn nhẫn với tôi như vậy... Sương lắc đầu:

     

    - Đó là những lời của bà. Thật tôi chán quá... Nếu không vì Oanh, chắc tôi không thể ở đây một giây phút nào cả. Gương mặt Trần đầy vẻ đau buồn:


  20. - Tại sao lại gây nhau?

     

    - Dạ má con xin tiền ba không cho... Sương lắc đầu:

     

    - Rồi cháu bị vạ lây? Oanh chưa kịp trả lời thì cánh cửa bật mở, Lan đang đứng chống nạnh nhìn nàng. Sương đứng lên, đối diện với Lan.

     

    - Cần gì hỏi nó, tôi nói cho cô nghe, chính tôi đã đánh nó đó. Sương đáp nghiêm trang:

     

    - Nhưng nó là con nít thì bà đánh nó làm gì, nó đâu có chọc bà. Lan bĩu môi:

     

    - Nhưng tôi thích đánh, còn cô, cô chỉ là một người mà chúng tôi ném ra vài ngàn một tháng để cô dạy con Oanh, cô không có quyền gì nói vào chuyện gia đình của người khác. Bà ta cười gằn:

     

    - Nó giống con gái mẹ nó là tôi đánh hà. Rồi thình lình bà lại đánh Oanh thêm một tát tai thật mạnh nữa, đánh thật thản nhiên. Oanh đang khép nép bên Sương, nó không ngờ Lan lại đánh nữa nên không tránh được cái tát tai ấy.

     

    Bốp... Oanh loạng choạng mấy bước suýt té.

     

    Sương giựt mình la lớn, bỏ ngay giỏ giấy lớn xuống đất rồi chạy lại đỡ Oanh. Nàng đứng trước mặt Oanh, chắn ngang giữa Oanh và bà Lan... Sương vừa giận, vừa tức, nàng nói to:

     

    - Bà không được đánh nó... Bà... Nàng tức đến nghẹn cổ, không nói thêm một lời nào được. Bà Lan cười gằn:

     

    - Tôi không có quyền đánh nó à? Lan nhìn Sương như khiêu khích, rồi quay lại Oanh mặt hầm hầm như muốn đánh thêm. Bà xô Sương ra:

     

    - Cô ra chỗ khác đi, gián can cái gì? Tôi đánh chết con nhỏ này hôm nay mới được. Rồi bà xốc tới, Sương đẩy Oanh ra sau mình rồi đứng ngay trước mặt bà Lan. Trong phút giây ấy, nàng thấy cần phải bảo vệ cho Oanh nên hành động không cần suy nghĩ.

     

    Lan xô Sương ra định đánh Oanh nhưng Sương cứ cản mãi làm bà đánh không được. Càng lúc Lan càng xô Sương mạnh hơn, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn chịu đựng, không để Oanh bị đòn. Lan la lớn:

     

    - Cô làm gì vậy, chuyện gia đình của tôi mà. Cô cút đi, thứ con hoang này mà che chở cho nó làm gì? Trong nhà bỗng có tiếng Trần la lớn:

     

    - Lan, bộ bà khùng rồi hả? Lan quay lại, hào hển:

     

    - À, có cả ông nữa hả? Hừ, phe đảng với nhau không mà. Một thằng mù, một con gái già, thế lực mạnh dữ há. Chống mắt lên mà coi tôi nghen, đừng có tưởng... Dứt lời bà đi lại nhà xe, mở máy chiếc Dauphine chạy tuốt ra đường mất luôn.

     

    Sương bị xúc động dữ dội. Nàng mặc cho cha con Trần đứng đó, chạy tuốt lên lầu, ngã vật lên giường mình nghẹn ngào.

     

    Lát sau, có tiếng người gõ cửa, Sương vẫn lặng im, một lúc có tiếng mở cửa phòng rồi có tiếng Oanh khóc thút thít:

     

    - Cô ơi! Cô đừng giận con... Sương ngẩng lên nhìn qua làn nước mắt, vẻ mặt Oanh trông thảm hại vì vết thương trên mặt bầm tím. Nàng đưa tay vuốt nhẹ mặt Oanh rồi kéo nó vào lòng:

     

    - Oanh... Cháu khổ quá... Oanh ôm chặt lấy Sương, vùi đầu vào ngực nàng òa khóc. Trần đứng lặng im ngoài cửa, chàng nghe tiếng Oanh khóc lẫn tiếng nghẹn ngào của Sương. Một lúc chàng mới lên tiếng:

     

    - Cô Sương... Tôi xin lỗi cô... Sương cầm khăn lau nước mắt rồi đẩy nhẹ Oanh ra khỏi lòng mình, lau nước mắt cho nó. Nàng thở một hơi thật dài như trút tất cả những uất ức trong lòng ra rồi gượng cười bảo Oanh:

     

    - Cháu đừng khóc nữa, đi rửa mặt cho sạch sẽ rồi xuống dưới nhà mang bao giấy lên cho cô.

     

    - Dạ. Oanh ngoan ngoãn hôn nhẹ trán nàng rồi chạy xuống thang lầu. Sương lắc đầu nhìn Trần:

     

    - Ông đủ can đảm sống với một người vợ như thế à? Trần thở dài:

     

    - Cô ta chỉ bằng lòng ly hôn với điều kiện giao hết tiệm buôn cho cô ta, làm sao tôi chấp thuận được. Chàng thở dài tiếp:


  21. - Ba... Ba nói với cô con đừng trở về nhà trọ đi ba, cô con nói là sắp đi đó... Trần lẩm bẩm:

     

    - Thật không ngờ... Lan nguy hiểm quá, đến cả cô giáo mà nó cũng không để yên... Thế này Oanh sẽ khổ nữa rồi! Chàng ngẩng lên:

     

    - Cô còn giận sao? Sương cũng nghe cả những lời chàng lẩm bẩm, nàng đáp cho tự ái:

     

    - Giận làm gì ông? Trần lắc đầu chán nản:

     

    - Thực là một con đàn bà nguy hiểm, nó muốn hành hạ Oanh suốt đời mà.

     

    - Nhưng tôi chưa đi mà.

     

    - Nghĩa là cô ở lại?

     

    - Nhưng... Sương do dự rồi gật đầu:

     

    - Phải... Tôi sẽ ở lại. Ngay lúc đó, nàng có cảm giác như đã lọt và bẫy của Trần, chàng có lẽ nói như thế để khơi dậy tự ái lòng nàng nhưng nàng nhận thấy mình ở lại cũng đúng. Từ hôm ấy, Sương nhận thêm một sự thật là giữa nàng và Lan không thể nào hòa dịu được. Nói đúng hơn đôi bên coi nhau như kẻ thù địch không bằng. Sương biết mình sẽ gặp những rắc rối khó khăn nên nàng chú ý để tâm đối phó. Nhưng mấy ngày rồi, mọi việc vẫn trôi chảy, không có gì trở ngại cả. Thường ngày nàng và Lan ít khi gặp nhau. Sáng sớm nàng dẫn Oanh đi học khi Lan còn ngủ, đến trưa về Lan đã ra ngoại thành trông nom việc buôn bán, đến khuya mới về. Lần lần rồi nàng cũng quen với nếp sống mới đi, cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả. Nàng chú ý tới cách dưỡng dục, dạy dỗ Oanh. Mỗi sáng, nàng ép nó uống sữa tươi, nàng cũng thường bàn với chị bếp nấu thức ăn cho Oanh được đầy đủ chất bổ dưỡng. Rồi không biết bắt đầu từ bao giờ, mỗi buổi chiều, Trần đều xuống phòng ăn, ăn chung với Sương và Oanh. Mỗi buổi ăn, Oanh tíu tít trò chuyện vui vẻ, Trần thường lặng im nghe Sương cùng con mình nói chuyện mặt lộ vẻ vui tươi, sung sướng. Oanh thay đổi rất mau, má nó không còn hom hóp vô nữa mà hồng hào, vóc người cao hơn và trong mỗi buổi ăn, nó ăn uống như bao đứa trẻ khỏe mạnh khác, nghĩa là gấp hai, ba lần khi trước. Điều quan trọng là tánh tình Oanh cũng thay đổi, nó vui vẻ cả ngày làm gia đình cũng vui lây. Chị Châu đã cảm động nói với nàng:

     

    - Oanh được sung sướng như thế là nhờ cô nhiều lắm. Sương thấy yên lòng với công việc thường ngày và hơn nữa, nàng lại thấy thích thú trong công việc quên dần đi người thanh niên khác màu da, mang tên J...

     

    J... Đã gởi cho nàng rất nhiều thư, chàng đã hết lời nài nỉ, trách móc nàng. Nhưng Sương cũng không trả lời, nàng lờ luôn chẳng thèm để ý đến nữa. Rồi thì thế nào J... Cũng tìm người khác, ngoại quốc người ta đâu chung tình như Á Đông đâu mà phải sợ chàng ta đau khổ lâu.

     

    Mỗi tuần, Trần về thành phố hai lần. Chàng đi để kiểm soát tiệm buôn của mình ở thành phố. Người quản lý tiệm là ông Hà, một ông lão trên 50, thường đến nhà báo cáo về tình hình buôn bán cho Trần hay luôn.

     

    Sương rất ngạc nhiên khi thấy Trần tuy mù lòa nhưng rất sáng suốt trong những quyết định thương mại, chàng làm ăn trôi chảy nhờ ông lão trung thành và có trí thông minh. Sương cũng tiếc thầm:

     

    - "Phải chàng đừng mù lòa...". Trước khi tàn tật, không biết con người Trần thế nào? Chắc đẹp lắm vì nếu thử bỏ những vết nhăn trên trán chứng tỏ sự đau khổ chất chồng bỏ hết sự u buồn trên nét mặt, bỏ cái nhếch môi chua chát với đời thì Trần đẹp lắm, một cái đẹp đầy nam tính rắn rỏi, oai hùng.

     

    Chiều chủ nhựt, lần thứ nhất kể từ ngày đến nhà Trần, Sương mới rời Oanh để về thành phố sắm ít vật dụng cần thiết. Khi nàng ôm bao giấy to về nhà đã thấy Oanh ngồi chống tay buồn bã trước thềm ba. Sương ngạc nhiên:

     

    - Ủa, Oanh ngồi đây làm gì?

     

    - Dạ, con đợi cô về. Nó nhìn Sương:

     

    - Lần sau có đi chợ cô cho con theo nghen cô, con ngoan lắm. Sương cười:

     

    - Cũng được, nhưng cháu đừng buồn khi thiếu cô, dù sao cháu cũng phải có tính tự lập một chút, cười lên đi, đừng buồn nữa. Nàng nắm tay Oanh:

     

    - Thôi mình lên lầu... Có quà cho cháu này. Nàng bỗng ngạc nhiên khi thấy dấu bầm trên má Oanh:

     

    - Ủa, sao vầy nè? Oanh cúi đầu:

     

    - Ba má con gây lộn dữ lắm.

     

    - Ủa, má cháu hôm nay không đi à?

     

    - Dạ không, hiện còn ngồi ở phòng khách.


  22. - Câm mồm, đồ... Hạ tiện.

     

    - Anh bảo sao? Tôi là đồ hạ tiện à? Rồi cô ta nói giọng mỉa mai:

     

    - Không biết ai hạ tiện đến nỗi trời phạt chết trôi sông... Còn tôi, tôi chỉ ngu mới nhào vô nuôi đứa con hoang đó. Bốp... Tiếng tát tai đầy căm hận cho Sương biết Trần đã đánh vợ. Nàng sợ câu chuyện sẽ to ra, nàng lắng tai nghe kỹ. Nhưng thật là lạ, bên ngoài im phăng phắc một lúc thật lâu.

     

    Sương bỗng nghe giọng nói nho nhỏ run run của vợ Trần:

     

    - Anh đừng đánh tôi, anh đánh tôi nữa, tôi sẽ huỷ hoại tất cả, lúc đó đừng có trách. Giọng Trần trầm trầm:

     

    - Cứ tự nhiên... Tôi đã mất tất cả rồi, bà cứ huỷ hoại hết đi. Có tiếng khép cửa, Sương biết Trần đã trở về phòng. Nàng nằm im, hơi thở nặng nề như sắp nghẹn, từng thớ thịt trong người nàng đều nằm trong tình trạng lo âu.

     

    Câu chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Sương ngơ ngác. Từ trước tới nay, chưa bao giờ nàng bị người khác làm nhục đến thế. Sương mở to mắt nhìn thẳng lên trần nhà, bây giờ nàng biết mình sẽ bị mất ngủ luôn.

     

    Trước kia, nàng đã biết tình cảm vợ chồng trong gia đình này không mấy đẹp, nàng không ngờ nó tệ đến mức ấy. Gia đình như thế này làm sao lâu bền được. Và bây giờ nàng lại bị kẹt vào gia đình này rồi... Nàng sẽ phải đối xử như thế nào? Nàng có thể chịu đựng những lời phỉ báng, sỉ nhục của Lan mãi không? Sương lẩm bẩm:

     

    - "Mình đã quyết định quá hấp tấp". Rồi bỗng nhiên nàng lại nghĩ:

     

    - "Phải rời khỏi gia đình này, giờ đây rút lui cũng chưa muộn. Nhưng... Còn Oanh, đứa bé mồ côi... " Sáng hôm sau, tới 9 giờ Sương mới thức dậy vì nàng vừa chợp mắt lúc tờ mờ sáng. Cũng may là hôm đó chúa nhựt nên nàng khỏi phải đi dạy. Sương vừa suống lầu thì Oanh chạy nhanh lại, nét mặt ngây thơ thật dễ mến:

     

    - Cô ngủ ngon không cô? Sương mỉm cười:

     

    - Ngon lắm. Nhưng ngay lúc đó nàng lại che miệng ngáp...

     

    - Con đang chờ cô ăn sáng.

     

    - Ba cháu đâu?

     

    - Dạ đang ăn sáng trên phòng. Sương nhìn lên phòng Lan:

     

    - Còn mẹ?

     

    - Dạ chưa thức.

     

    - À... Sương ngồi xuống bàn ăn mà nàng vẫn lờ đờ, ngơ ngẩn. Oanh như đã mẫn cảm được chuyện gì nên ngồi lặng thinh, không dám hỏi. Sau bữa ăn, Sương ngồi trên sa lon, kéo Oanh vào lòng bảo.

     

    - Oanh, cô trở về nhà trọ, mỗi ngày sẽ đến đây dạy cháu nghen. Oanh giựt mình:

     

    - Cô... Con đã làm gì cho cô giận... Con không biết, cô tha thứ cho con nghen cô... Nó nhìn Sương với vẻ thất vọng lẫn lo âu. Sương lắc đầu:

     

    - Không, cháu ngoan lắm, cháu không làm cho cô giận gì đâu. Oanh nắm tay nàng:

     

    - Nhưng tại sao cô lại đi? Nó nhìn Sương với đôi mắt van lơn, tha thiết khiến nàng không nỡ trả lời ngay.

     

    - Đừng đi nghen cô... Tội nghiệp con mà...

     

    - Ai đi đâu? Sương giựt mình vì có tiếng Trần chen vào. Chàng đi trên lầu đang bước xuống. Oanh vội chạy lại Trần:


  23. - Có lẽ cô đã nghe chuyện mẹ ruột nó?

     

    - Có, tôi có nghe sơ qua. Giọng Trần như mơ hồ hơn:

     

    - Đó là một người đàn bà hoàn toàn... Không bao giờ tôi quên được. Con người, trong những giây phút tối tăm nào đó, có thể phạm những lỗi lầm không thể chữa. Nếu vợ trước tôi còn sống... Nếu nàng có thể sống dậy tôi nguyện hy sinh tất cả...

     

    - Ông Trần... Sương đã nhìn thấy tất cả nỗi lòng của Trần hiện trên gương mặt khổ đau của chàng. Như vậy là chàng luôn luôn nhớ tới người vợ trước. Trần như chợt nhớ ra điều gì, chàng lẩm bẩm:

     

    - Tôi... Tôi lẩn thẩn quá, đương không lại nói chuyện riêng không vui của mình với cô... Tôi xin lỗi cô. Sương lắc đầu:

     

    - Không có chi cả. Nàng cũng hơi hối hận vì chính mình đã gợi chuyện đó:

     

    - Xin phép ông...

     

    - Xin cô nán lại một chút... Hình như cô ngại điều gì trước mặt tôi thì phải. Sương ấp úng:

     

    - Dạ không... Không... Giọng chàng trầm ấm:

     

    - Nếu tôi có khiếm nhã, xin cô cứ nói và xin cô tha thứ, vì lâu nay tôi ít khi giao thiệp với người ngoài, có vài cử chỉ sơ suất tôi không nhìn thấy được.

     

    - Không, ông vẫng đàng hoàng. Tôi không ngại gì đâu. Xin phép ông, tôi đi nghỉ. Bây giờ, nằm dài trên giường, mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà, Sương cứ thao thức mãi, không ngủ được. Câu chuyện trong ngày hôm nay hiện ra từng cảnh, từng cảnh trước mắt nàng như trong cine. Rõ ràng là Sương không thoát được sự ám ảnh của người đàn ông mù và con gái ông ta.

     

    Người đàn ông tàn tật đó dường như đã cằn cỗi trong tuổi còn hoạt động, còn đứa bé gái thì gầy mòn vì thiếu tình thương của người mẹ lẫn người cha. Bây giờ làm sao bù vào chỗ thiếu thốn của hai người đó, chỉ có người đàn bà đã mất bù lại được thôi...

     

    Sương khẽ rùng mình vì làn gió thu thổi lùa qua khung cửa sổ tạt vào gáy nàng... Đã một giờ khuya... Cả bốn bề đều im lặng, chắc vợ Trần không về nhà rồi.

     

    Sương cầm quyển sách bên cạnh định đọc cho đỡ nghĩ ngợi nhiều. Nhưng nàng nhìn vào cuốn sách mà vẫn suy nghĩ vẩn vơ, hàng chữ trước mắt như nhảy múa rối loạn lên. Bất giác, nàng quay lại nhìn khắp phòng. Mọi vật vẫn im lìm. Bên dưới có tiếng động cơ xe hơi, càng lúc càng gần rồi có tiếng còi xe hơi ngoài cổng, chắc bà Trần về.

     

    Tại sao lại ấn còi, đêm khuya thế này không sợ làm phiền những người xung quanh sao? Tiếp theo là có tiếng giày cao gót nện trong phòng khách rồi lên lầu. Bà ta còn hát nữa, hát lớn. Giọng cũng khá hay. Nhưng chưa dứt bài, bỗng bà dừng tiếng hát, có lẽ bà gặp một trở ngại nào đó.

     

    Sương không nghe tiếng mở cửa, nhưng lại nghe giọng trầm ấm của Trần:

     

    - Lan... À... Thì ra bà ta tên Lan.

     

    - Gì đó? Anh đó hả anh Trần? Có chuyện gì không? Giọng nói có vẻ xẵng như Lan đang khiêu khích:

     

    - Khuya rồi, em làm ồn quá.

     

    - Anh sợ tôi làm mất giấc ngủ của cái cô giáo mới đến đây đó à? Rồi bà cười gằn:

     

    - Anh đừng sợ cô ấy mất giấc ngủ, nếu anh ra đây anh sẽ thấy đèn trong phòng cô ta còn sáng, nghĩa là cô đó đang lắng nghe câu chuyện giữa chúng mình nè.

     

    - Lan...

     

    - Nè, anh đừng kiếm chuyện với tôi. Tôi chưa kiếm chuyện với anh mà, anh đem cô giáo về nhà làm gì, nhìn mặt là tôi phát ghét rồi. Tôi không thích cô? , mới gặp mà đã nhìn tôi như một kẻ thù thì làm sao tôi mến được. Trần cố gắng nói giọng hòa dịu nhưng cũng để lộ ra vẻ giận dữ trong lòng:

     

    - Lan, bộ em điên rồi sao? Em đã uống bao nhiêu rượu? Em nên yên lặng là hơn. Lan vẫn chanh chua:

     

    - Hừ, im lặng à. Im lặng sao được khi chính anh gây sự trước. Anh sợ cô giáo đó nghe được lời tôi sao? Mặc kệ anh chứ. Hừ, anh đã tự tay trang dọn căn phòng cho cô ta, đã dùng đủ mọi cách để mời cô ta về đây... Tại sao vậy? Bất quá cũng chỉ là một gái già ế chồng... À, một ông chủ mù và một cô giáo mang tiếng là "Kèm trẻ.".. Cha, để tôi mở mắt thật lớn coi chuyện đời. Có thể viết ra một quyển tiểu thuyết với đề tài lâm ly, rùng rợn đó. Trần nói to:


  24. - Cô cầu chuyện làm ăn, nhưng bài xâm nói khó hiểu quá, Oanh à trời đã xế rồi, mình về... Về tới nhà đã tới bữa ăn chiều, Trần thì ăn trên phòng riêng theo thói quen, mẹ Oanh đi ra ngoài thành chưa về. Trên bàn cơm chỉ có Oanh và Sương.

     

    Vì buổi chiều đi chơi xa, nên Oanh ăn cơm rất ngon, còn Sương thì trái lại, nàng ăn thật ít.

     

    Thấy Oanh ăn ngon, Sương vui vẻ nói:

     

    - Thường ngày nếu ba ăn trên gác, má cháu chưa về, cháu ăn một mình phải không Oanh?

     

    - Dạ... Nhưng thường con không ăn.

     

    - Sao lại không ăn?

     

    - Dạ, con buồn quá ăn cơm không vô, có lúc chị Châu bắt ép lắm con ráng ăn một chút cho chỉ vui. Chả trách gì Oanh mặt xanh xao như thế. Sương nhìn nó thầm nghĩ:

     

    - "Mình phải giúp nó sống sao lại được bình thường, ăn uống đầy đủ tinh thần không thiếu thốn, như vậy nó mới thấy cuộc sống vui tươi đáng quý." Trước mắt là việc học hành của nó, đo cũng là điều chánh.

     

    Vì thế sau bữa cơm, Sương xem xét bài vở của Oanh rồi cho một ít toán cùng loại, giảng sơ cho Oanh làm. Rồi nàng đem búp bê của Oanh ra cắt may cho nó một cái áo đầm mới. Nàng đang hí hoáy cắt chiếc áo cũ ra để ráp vào chiếc áo mới thì Oanh đã làm toán xong, chạy đến bên nàng nhìn từng đường kim nàng may với vẻ mặt sung sướng.

     

    May xong, Sương nói:

     

    - Oanh nè, con búp bê cháu đẹp lắm rồi đấy. Oanh nhìn Sương sung sướng cảm ơn, nó ôm chặt búp bê vào lòng:

     

    - Cưng... Cưng dễ thương quá cưng ơi... Sương nhìn Oanh cảm động. Nhìn đồng hồ thấy đã tối, nàng hối Oanh đi tắm rửa rồi đi ngủ. Oanh lên giường, Sương lấy mền trùm ngang ngực nó, bỗng nó nhổm dậy bá cổ nàng hôn hai cái hai bên đánh chụt:

     

    - Cô ơi... Con thương cô quá... Sương hôn lại nó rồi đặt đầu nó xuống gối. Oanh mỉm cười một lúc rồi lim dim đôi mắt. Sương đứng lặng yên, nàng còn cảm động vì hành động thương mến của Oanh vừa rồi. Nàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán nó:

     

    - Ngủ ngon đi Oanh. Nàng rón rén khóa trái cửa phòng rồi định bước về phòng mình. Nhưng nàng bỗng giựt mình khi thấy Trần đang đứng ở đầu cầu thang, mắt hướng về phía mình. Nàng biết người mù thương rất thính tai nên vội bước lại:

     

    - Thưa ông, ông chưa đi nghỉ à?

     

    - Cô có thể ngồi trò chuyện với tôi giây lát được không? Sương bước tới ngồi trên sa lon.

     

    Trong phòng khách này ít ai được bật ngọn đèn sáng, thường chỉ để một ngọn đèn màu nho nhỏ với ánh sáng lu lu, dìu dịu. Trần lần mò lại kề bên cửa sổ:

     

    - Chắc cô bận lắm, bận lo săn sóc Oanh lắm. Sương cười:

     

    - Phải, tôi thích săn sóc, yêu thương nó vì nó... "Nghèo" quá ông. Trần hơi ngạc nhiên:

     

    - Nghèo? Tôi chưa hiểu rõ ý cô. Sương lắc đầu:

     

    - Tôi muốn nói là nó thiếu thốn, phải, Oanh thiếu thốn nhiều lắm. Thiếu thốn sự săn sóc, tình thương... Thiếu tất cả.

     

    - Phải, tôi đáng trách lắm.

     

    - Không, tôi đâu có ý trách ông. Nhưng theo tôi, ông nên chú ý tới nó một chút, vì trẻ thơ rất cần tình thương, nhất là Oanh. Giọng nàng thật cảm động khiến Trần xúc động lạ thường.

     

    - Tôi biết. Giọng chàng tha thiết hơn:

     

    - Cô cho tôi là một người cha không làm tròn trách nhiệm. Nhưng xin cô hiểu gím cho tôi. Dù sao tôi cũng là đàn ông, ít biết tâm lý trẻ con, và tôi lại mù... Tôi cũng chưa biết phải đối xử với nó như thế nào... Oanh là hình ảnh của cả một dĩ vãng đau buồn.

     

    Ngưng lại giây lát, chàng tiếp:


  25. Chương 004

     

     

    Oanh, Sương không sao chợp mắt được. Nàng nằm trên chiếc giường nệm rộng thật êm, nhìn ngọn đèn trên trần nhà, không thấy buồn ngủ một chút. Mùi hương hoa hồng trên đầu giường thoang thoảng bay về hướng nàng, tấm màn che cửa rung rinh nhè nhẹ dưới làn gió. Tất cả đều im lặng như tờ. Sương nằm im lặnh như pho tượng, nàng không thấy buồn ngủ một chút, và cũng không muốn trở mình.

     

    Hồi chiều nàng đã dẫn Oanh đi vào các vườn trong xóm để xin vài cành trúc rồi đi ra một cây cầu có dòng nước trong xanh thật đẹp để ngồi chơi.

     

    Nhưng Oanh có vẻ không thích cây cầu. Sương đã hỏi:

     

    - Sao vậy cháu? Oanh buồn bã:

     

    - Má cháu chết dưới dòng nước này. Sương nhíu mày, tại sao những chuyện đáng buồn như thế Oanh đều biết hết...

     

    - Người ta nói hồi trước, khi đi ngoại thành về súng bắn sập cầu này, ba má cháu rơi xuống sông này, ba cháu thoát chết còn má cháu bị kẹt chết luôn ở dưới.

     

    - Sao cháu biết? Oanh thở dài:

     

    - Trong xóm ai cũng biết cả. Nó nói nho nhỏ:

     

    - Họ thì thầm với nhau, tưởng là con không nghe... Cô... Họ còn nói... Oanh bỗng rùng mình lặng thinh, không tiếp được lời.

     

    Sương không biết nói gì, tại sao thiên hạ lại ác đến thế, đáng lẽ một đứa bé chưa biết mặt mẹ như Oanh phải cho nó tưởng mẹ kế là mẹ ruột của nó mới đúng chớ.

     

    Nàng vội cầm tay Oanh, nói lảng sang chuyện khác:

     

    - Thôi, cháu đừng để ý đến những lời đồn đãi vu vơ đó nữa... Cô cháu mình đi lại ngôi cổ tự vãng cảnh chùa... Nghe nói là ngôi chùa ấy rất xưa và rất đẹp, nhưng cô chưa tới lần nào cả. Oanh mau mắn:

     

    - Dạ để con dắt cô đi. Hai người đi về phía ngôi chùa cô? ... Đường vào chùa, hai bên trồn toàn cây sao, cây nào cũng to lớn cả ôm ngọn cao chót vót...

     

    Xung quanh chùa, cây cối rậm rạp che khuất cả ánh mặt trời, làm không khí càng thêm thâm nghiêm yên lặng...

     

    Qua khỏi cổng tam quan, Oanh và Sương bước vào sân chùa. Sân hoa tiêu điều, khô héo. Có lẽ từ lâu không vun trồng, săn sóc.

     

    Đứng trước sân chùa một lúc lâu, Oanh kéo tay nàng:

     

    - Cô vào xin xâm đi. Sương không mấy tin vào khoa bói toán, nhưng cũng vào xin vì thấy lạ và muốn chiều lòng Oanh. Nàng thắp nhang vái vài câu rồi cầm ống xâm lắc. Nàng xin được quẻ cũng hơi lạ:

     

    "Chân duyên phú quý bất do nhơn,

     

    Tâm cao tất nhiên ngộ khanh,

     

    Uyển chuyển vu hồi mê cực lộ,

     

    Vân khai nguyệt xuất tự phân mình".

     

    Oanh lẩm nhẩm đọc bài xâm đã dịch rồi hỏi:

     

    - Bài xâm nói gì vậy cô? Cô muốn cầu xin việc gì đó? Sương xếp nhỏ bài xâm bỏ vào túi mỉm cười:

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...