-
Số bài viết
85 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Mic
-
-
Khai sáng
Chân lý toàn nguyên chất chứa linh hồn con
đã nứt từ lâu rồi trong khu vườn con chào đời
cánh hoa đang héo tàn rơi lất phất từng cánh
con cảm được từng bước đi của người khi nhánh cành rung rinh
lắm tàng lá rộng hẹp réo tiếng lạ
Đi vào đời với mọi toan tình quá trớn
con cố chống đỡ bằng tấm khiên luân lý của người đời
những mũi giáo thiên kiến phòng vệ của mình
và tất cả đều mệt lử ngã gục
Các chuỗi vô cảm tiềm ẩn trong quỹ đạo thường nhật
bỗng réo gọi con khi hồng trần gẫy vỡ
đưa ánh nhìn lạnh lùng con lặng về
nơi mình đã bắt đầu
Ở nơi Người một dòng nước xoáy
một lần nữa ướm ngấm làm mát rượi bàn chân con
theo làn suối chảy
mọi giản đơn từ sự dị biệt hoá dạng
sự độc trị trong tâm trí con đã hạ bẻ trong bàn tay người
như ngọn đuốc soi rọi bước con đi
mọi thứ bậc và các hệ luỵ đều thiêu rụi đổ sụp
con đường đã rộng mở
bàn chân con tiếp bước ghi dấu chân nơi vườn xưa bỏ hoang
nơi Người dang tay đợi đón.
Sài gòn, 10.2007
-
Hoa tâm linh
Chưa vội vã úa tàn khi Ppo Yang [*] xua đuổi mặt trời khuất dần sau núi
bông hoa bắt đầu trổ nở bên cạnh
phận đời trầm mặc bi luỵ vẫn còn
hiện lộ những vết cắt xén của niềm suy nghĩ miên man thường nhật
Giấu hình hài trong bóng tối nơi
hương tin yêu rùng mình toả ngát như
ngọn đuốc soi đường đi cho kẻ lầm lạc tìm
chốn bình yên trú ngụ.
Lúc ban mai
trước đời sống mong manh
phận người ngắn ngủi chập chững đi vào khu vườn lạ quỵ gối
trong thoáng giây đã bất tỉnh với cát bụi nghe
tiếng thì thào của từng cánh hoa trổ trong
lạc trong giấc mơ của tuổi thơ.
+chú thích:
[*]Ppo Yang: đấng chúa trời
Sài gòn, 10.2007
-
Hỡi những bàn tay, đừng chạm vào ta
Những bàn tay ma thuật nhơ bẩn
những bàn tay nghiệt ngã gieo rắc suy tàn
sao các ngươi dám chạm vào ta
sao các ngươi dám biến ta thành tên hề đần độn
sao các ngươi dám nặn ta thành kẻ tàn phế
các ngươi mưu toan gì trên thân xác tồi tàn ta
các ngươi cười cợt/miệt thị kẻ đau thương này ư!
các ngươi định chôn vùi/ làm đám tang những dở dang của ta ư!
Ta biết ta chỉ là kẻ cô độc
ta biết cả bầu trời trống không trên đầu ta
ta biết cả mặt đất đang ở dưới chân ta
và đang định nuốt chửng ta
xin cứ mặc
Giữa sa mạc đang trải dài và rộng
những bụi bẩm đang từng ngày bám vào ta
và bỏ ta đi theo làn gió lả lơi
tiếng hát ta đã lâm chung trong dông bão vùi dập/ lãng quên
Hỡi những bàn tay tội lỗi
các ngươi đừng chạm vào ta
hãy để vẻ già nua của ta im lìm nghe sóng vỗ nát tấm thân
Và ở đâu đó
ta nghe niềm hoài niệm thất thế
kẹt đường chết cóng.
Sài gòn, 4.2008
-
Khúc Tấu Rối Bù XLVIII
(trước ly café đen)
Quán café thưa thớt khách
cuộc tương thoại nhạt hẳn ở khúc quanh co
giữa tiêu điểm đôi mắt cướp nhìn nhau
anh ngửng mặt buông trần về chuyến hoang tưởng
và không vội đánh chạm vào những ý định chưa gọt đẽo hình hài vẹn toàn
tất cả vẫn nằm trong bí ẩn
Không còn lảng qua chuyện phiếm khác nữa
em ngang nhiên công kích tận những ý niệm đang dùng dằng trong đầu óc rối bù anh
ngậm lại đôi môi còn đang khát khô
anh nhìn thẳng vào khuôn mặt còn ửng hồng em
và khẽ bật phì một tiếng cười quê kệch
khoảng thời gian im lặng rất lâu
em tựu mình trên chiếc ghế và chống cằm nhìn lẳng lơ về phía âm thanh những hạt mưa đầu mùa
nặng giọt rớt trên con đường phố thị
Đó là hình thái lãng quên nhau giữa cuộc tương thoại
hay em muốn nuốt gọn những ý niệm đang chen lấn với sự hoài nghi
anh không sao hiểu nổi
ngay cạnh em một gói thuốc Jet vẫn còn
và đôi mắt anh vẫn đang lặng nhìn trong mông lung
vào ly café đen
anh đưa tay chạm khẽ lên em
bỗng thân hình em tan biến mất.
Anh đã bắt đầu cuộc hành trình với những bậc thang bấc cầu giữa hai thế giới
hay em đã rời anh trong thực tại?
baigaur 4.2008
-
Chuyển chữ
1.
Những ánh nhìn hình lưỡi câu
những ngôn lời hình lưỡi câu
những im lặng hình lưỡi câu
treo tôi lủng lẳng trên không
Giấc mơ còn đọng trong đôi mắt ngái ngủ
từ đêm qua đã làm hiện thực cong đi
[cũng theo dạng hình lưỡi câu]
Ánh nhìn mặt trời tốn không ít thời gian
để chỉnh sửa sai lầm này
tôi được thoát theo dạng luôn cong người nhìn
về phía sau.
2.
Những con chữ lượm lặt trong mùa nắng hạn
những con chữ ngủ đông
những con chữ bơi đuối trong dòng đời
đã già cỗi/ chết lâu rồi trong kí ức
Những gì còn đang vướng ở giấc mơ tôi
thiếu hình hài
vô ngôn
đánh bật một trái tim rớm máu
Trái tim có con đường bất tận
ngọn lửa đã thiêu đốt thành vệt sáng dài
dấu chân đã vùi lấp
nhưng sao đêm nay
ai bắt cóc chúng về treo trước mặt tôi?
sài gòn 5.2008
-
Tao là kẻ vô ơn
Tao là kẻ vô ơn
Dửng dưng với những di sản văn hóa phi vật thể đang đong cứng/ nhào nát
Bất cần với những di sản văn hóa vật thể đang mắc kẹt/ đổ nát
Đứng trước những trò hề tao không cất nổi một tiếng cười
Tao là kẻ vô ơn
Co cụm trong đời sống riêng tư
Bĩu môi phán xét những việc làm của con người khổ hạnh
đang hứng chịu thứ trách nhiệm vô tiền nhiệm
Tỏ vẻ oai hùng trước mặt người khác mặc những cúi đầu tuân phục
nhục nhã trong công sở
Đứng trước những niềm vui cỏn con này tao không cất nổi tiếng hát
Tao là kẻ vô ơn
Tự đánh mất bản tính gốc gác của mình
Trước quá khứ và cả cảnh khốn cùng của thân phận
Tao đã trở thành kẻ câm điếc
Quanh quẩn chỉ là trò độc thoại tâm thần khi có những mâu thuận trong đời sống
Đứng trước những nỗi đau tao không thể than khóc được
Tao như con quỷ trong địa ngục
Chạy vòng quanh cuộc đời mình
Lột da tự bạch trong vô cảm.
Nhưng khi nhìn về nơi xa xôi
Tao thấy
Những con ruồi từ đóng tro tàn hồi sinh vỗ cánh bay.
Biên hòa 5.2008
-
Kẻ bại trận chưa nhập cuộc
Ở đó, những cuộc chiến đã xảy
ra giữa những con người. Tôi được
nghe kẻ lại. Và đây là những
trang bị tôi cần để nghe những
cuộc chiến sắp tới. Ở đó, những
cuộc chiến xảy ra giữa những con
người. Tôi chỉ đứng chứng kiến ở
một vị trí rất xa. Và trang
bị đủ tất cả những gì cần
thiết. Những cuộc chiến đã diễn ra,
đang diễn ra, và sắp diễn ra.
Và tôi đã nghe, đang thấy, chưa
bao giờ thấy. Tất cả chưa thể
chạm vào tôi. Nhưng tôi đã thất
bại, kẻ bại trận chưa một lần
nhập cuộc trong bối cảnh không phải
là cuộc chiến như tôi thấy.
Về Tagalau
Tagalau, đó là một loài cây
có bông hoa mang cùng tên. Tôi đã
nghe, đã thấy, đã ngắt và chưa ngỏ
cùng ai, chỉ cho ai, trao cho ai
từ thuở thiếu thời, đang thời, đủ thời.
Nhưng có lần, tôi nghe về vẻ đẹp
của nó - cuộc sống, tình yêu được tượng
trưng. Tagalau, đó là một loài
cây có bông hoa mang cùng tên. Vào
mùa hoa nở trong khu rừng quê hương.
Có một lần đang yêu, say yêu em
tôi lựa ngắt từng bông kết thành chùm
trao em. Và đó là lần duy nhất.
Tagalau, đó là một loài cây
có bông hoa mang cùng tên. Tôi đã
gặp trong lời nhạc Amưnhân, thơ
Inrasara, tản văn của các
bạn trẻ yêu hoa, yêu quê hương và
yêu cả mối tình đầu một thời say
đắm, luyến tiếc. Muôn màu sắc của đời
như nở trên một nhánh có hoa mang
một sắc màu - tím ngắt.
Sài gòn 5.2008
-
Ký Mic 27.3.2007
Tôi cảm thấy là mọi người đang sống và thán phục vào hư không. Khi cho là vậy - tôi ước kiếp sống một con chó hơn. Tôi sẽ nguẩy đuôi, cụp tai, liếm gót của ông/ cô chủ - và người thân thiết với tôi. Tôi sẽ sủa hay cắn vào kẻ lạ - dù hắn là kẻ ăn mày đáng thương hay một ông giám đốc bụng phệ. Tôi sẽ không thán phục hay khinh rẻ ai hết. Nhưng vẫn sống hết mình vì bổn phận và trách nhiệm của mình - đôi lúc tôi muốn sủa hay cắn vào chính cái thứ vô bổ này nữa.
Có nhiều người sẽ cho là tôi có vấn đề - nhưng thực sự là họ không hiểu ý của tôi. Khi đã hiểu, có khi họ chấp nhận với tôi vài điều - nhưng khi mọi điều khác phát khởi khi có sự hiện diện của họ - tôi lại quay mặt và phản kháng. Tôi văng ra ngoài - và quan sát mình đang quậu mặt - một kẻ ngu xuẩn phung phí thời gian.
*
-
Ký Mic 26.4.2008
Căn phòng trầm lặnh hẳn, và tôi chỉ chiếm một góc nhỏ. Những hồi tưởng như cái vòi cố vươn tới những nơi cuốn hút nó. Nơi những khuôn mặt lạ gặp nhau trò chuyện luyên thuyên trên hề phố, những người bạn đong đưa trong mối dây thường nhật - sáng đi chiều về. Họ gặp nhau - chào hỏi, và đôi lúc bắt chuyện rất lâu. Mọi diễn biến có vẻ như dễ hiểu - nhưng tôi vẫn luôn tự vấn trước thứ gọi là cuộc sống này - hòng giải nghĩa nó.
Những người thân quen đã khuất. Và cả những người thân quen đang sống và không hiện hữu trong giới hạn giác quan của tôi. Họ có một thế giới riêng và rất khác - lạ tôi. Nhưng khi gặp tôi - họ như thể phát ngôn ngầm:
"Thời gian đã làm thay đổi mọt con người."
Còn những người xa lạ đã gặp/ chưa gặp. Trong họ có vẻ như ảo ảnh thoáng qua và phản chiếu trong tâm trí tôi. Việc hồi tưởng lại được là một điều huyền bí và khó hiểu.
Vẻ ngơ ngác của tôi cũng mang trong mình sự tôn kính và run sợ. Khi những ánh mắt lạ nhìn chầm chầm hay liếc ngang dọc nhằm lật tẩy những gì được gọi là tội lỗi hay sự tổn thương đã chợp mắt trong tôi - và tất cả trỗi như chiếc phao choáng ngợp trong tủi nhục, quê kệch hay phản cảm.
Niềm đam mê uể oải lôi cuốn cái thân xác nặng nhọc về làm mẫu để soi mình vào vũng đời đục ngầu. Đôi mắt phải làm việc - nó phải chăm chú nhìn - những cái nhìn nhằm việc tái tìm kiếm thứ nó cần, nhưng nó quay đầu rút lui, có lẽ trốn chạy thì phải - khi nó nhìn cái bóng của mình. Ở đó có một bản án treo lủng lẳng trên nhành cây khô - nơi bông hoa chưa một lần nở. Tôi chỉ dám bò và quấn chậm rãi như thân cây leo để che mất vẻ khô khan trên bề mặt ấy. Nhưng tôi vẫn bất an - khi đôi mắt của ai đó đang lai vãng rình rập phía sau.
Một góc nhỏ của cuộc đời, nếu xét riêng từng ngày thì có vẻ lạ và thú. Ta sẽ tạm trú và đi chầm chậm cứ như mình có thể xét đoán/ nắm bắt mọi điều. Những giây phút có vẻ rất có ý nghĩa trong chuỗi khoảnh khắc - và vọng lại phía sau những bức tường. Mà trong tương lai gần - hay ngay phút giây hiện tại ta phải đối diện và nhảy qua nó.
Việc trải qua một ngày, một tuần, một tháng hay một năm - khi nhìn lại những gì đã qua ta chỉ cảm đó là ảo ảnh - những thứ xa lạ - những cuộc diễn của trò hề mà ta là diễn viên - ta như thể muốn tất cả phải từ đầu. Cứ y như cái từ đầu không thể diễn biến và kết thúc vậy. Và chính cái ao ước của con người cũng mang mầm hảo huyền - mà cái nôi của nó là sự luyến tiếc, những cảm giác tội lỗi, vươn tới những gì cao thượng hơn. Và những thứ huyền bí này luôn đè nặng, thôi thúc một con người. Khi không thể đối phó được nữa - họ tự bảo vệ mình bằng cách dồn nén môi lo lắng, bận tâm, nỗi sợ hãi vào hố thẳm của vô thức. Và chịu nhiều đòn gán từ việc thôi thúc lạ. Những suy tư và dằn vặt, những ước muốn và xung đột - đưa đẩy con người như pit - tông bắn vào chốn u ám - nơi mất tích sự sống.
*
-
Ký Mic 7.8.2007
Khi tôi không còn là tôi nữa – tôi sẽ là ai?
Vậy mà có nhiều người – khi gặp tôi – ước gì được như tôi. Sao câu vớ vẩn ấy họ lại thốt ra được. Và lại còn cảm thấy tiếc cho mình và khoái chí với ước mơ viễn vong nữa chứ.
Tôi thì không phản đối – ngay cả họ muốn hay không muốn lấy/ cướp tất cả những gì thuộc về tôi - và cả cuộc sống của tôi nữa, cũng vậy thôi – chả có gì trầm trọng cả.
Thú thật là tôi quá ghê tởm với tôi rồi. Tôi không còn khả năng yêu quý chính bản thân mình nữa. Ngay cả việc gặp những người bạn, những người thân hay ngồi trò chuyện với cô gái nào đó – tôi nghĩ là họ chưa gặp tôi. Tất cả những gì họ thấy và biết được chỉ là những lớp mặt nạ - một hình nộm – hay những son phấn trên khuôn mặt với các hình vẽ ngoằn ngoèo – kỳ dị. Tôi nghĩ là mình đã lừa họ - tôi ban hình phạt cho tôi bằng cách là tránh tối đa cuộc gặp gỡ - tôi co trú vào những góc riêng tư. Ở đó chỉ có mình tôi thôi - ồn ào và vô nghĩa.
-
Ký Mic 7.8.2007
Chẳng có thể tưởng tượng được cách thức làm việc của mình dạo này - Và việc muốn viết - khao khát viết nó ám ảnh và thôi thúc tôi một cách khủng khiếp. Tôi có thể đánh đổi mọi thứ để viết và chết thanh thản. Giấc mơ của tôi - luôn luôn là một đề tài dài dằn dặt và rất lý thú trong việc hút tôi vào - buộc tôi phải suy ngẫm - và tôi phải điêu đứng vì nó rất nhiều. Tôi như thể muốn đánh đổi tất cả để được viết - dù là đánh đổi tất cả - viết để giải thoát mình.
Tôi không cho mọi thứ tôi viết - là có ý nghĩa với những người khác. Tôi chỉ viết theo tinh thần sảng khoái đang nổi lửa trong tôi - viết cho niềm vui nho nhỏ trong tôi khiêu vũ trước cuộc đời - viết để xoá hẳn những ranh giới không - thời gian đang bủa vây quanh tôi - viết để xoá bỏ cái tôi quá lớn đang nằm ì trong tôi - viết để cắt đứt mọi xiềng xích đang trói buộc tôi - viết để vứt đi những gánh nặng đang đè lên tâm trí tôi - viết để con tim tôi lành bớt vết thương - viết để tôi xích lại mọi người và cả thế giới.
Những gì tôi viết có thể là một phần của tôi - có thể là phần đối nghịch với tôi - có thể là thứ tôi yêu thương hay thù ghét.
Mọi thứ ở trong tôi: sức mạnh, khối óc, con tim - tôi không đi rao bán - nên tôi không có ý định trở thành nhà văn, hay một nhà có danh xưng nào khác - mà chỉ tỏ vẻ lớn mạnh để nhận biết mọi thứ đang hao mòn trong việc trao đổi khi còn sống.
Nếu muốn một nguyên liệu thô - Tôi viết nhật ký hay một bài tản văn nào đó - còn việc viết thơ - tôi sẽ làm cho mọi thứ bay nhảy mù mịt và tối nghĩa. Tôi nghĩ là chỉ mình tôi mới hiểu tôi đang làm gì - nhưng thực sự thì không phải vậy. Khi viết xong - tôi vẫn tự hỏi: "Ông nội nào viết trên cuốn sổ mình đây?" Thế mà S. [bạn gái tôi] nói là hiểu tôi. Tôi xin chấp hai tay cầu khấn - là cô ấy không hiểu gì hết - và dần dần tôi phát hiện: hai chúng tôi ở hai thế giới rất khác nhau. Mọi cử chỉ, hành động, tiếng cười hay lời nói dịu ngọt chỉ là sự chống đỡ và gượng ép - loại hình giả tạo để cố giữ một mối quan hệ nhọc nhằn. Tệ hãi hơn nữa là cô ấy có đôi mắt tinh sáng và tròn xoe như trẻ em - tỏ vẻ rất am hiểu tôi - theo trò vặt vãnh của mình. Tôi cảm thấy đáng thương cho niềm tự tin - hay tự kỷ ám thị độc đáo của cô nàng. Nhưng tôi không biết làm sao với mối quan hệ mình sắp tới.
Tôi bắt đầu nghĩ về vòng chu kỳ sinh học của phụ nữ - và tôi suy đoán mò: "Chắc họ cũng có cách suy nghĩ hay tư duy kiểu đó thôi - vẫn câu nói hay giọng điệu đó thôi." Tôi phì cười và đâm ra sợ hãi tột cùng. Kết hôn với ai đó: "Ai đó rất lạ, sẽ đến và ăn nằm với mình suốt đời?" Choáng váng với câu hỏi này - trong tôi bắt đầu đổ mồ hôi hột. Tôi phản đối với mình quyết liệt.: "Tôi cần lên án cả vấn đề kết hôn và tôi cho rằng thói luật này khẳng định tính ích kỷ của loài người. Đó là trường hợp thái quá co nhỏ của thứ chủ nghĩa vị nhân sinh.
"Tại sao một con người lại công khai chiếm hữu một con người khác mình - và hai người cùng tươi cười tỏ vẻ hạnh phúc nữa chứ?" Và dù là tôi rất thích những đứa trẻ có khuôn mặt khấu khỉnh và những ngôn lời hồn nhiên. Nhưng khi nghĩ tới cảnh mình sẽ là người chồng, người cha - có vợ và có đàn con nheo nhóc sau lưng - thì tôi phát tởm hẳn. "Tại sao mình trở thành cha nội ấy?" Khi không trả lời câu hỏi này - nó bay lửng lơ trên đầu tôi - tôi nghĩ là tôi mất khả năng sống tiếp trong cộng đồng loài người. Và cảm thấy mình lẻ loi, lạc lỏng - nhưng mọi việc làm của tôi chỉ góp công đẩy tôi vào cô đơn hơn, trầm uất hơn. Những im lặng có tiếng ồn - và cô đơn cũng may mặc cho mình sắc màu của cuộc sống.
Tôi viết để giải thoát tôi.
*
-
Ký Mic 5.4. 2007
Khi co duỗi người để nhìn vào nền văn học của dân tộc mình. Trong tôi có nhiều điều nghi vấn. Tôi tự hỏi: những lớp thế hệ sau cơn chấn động tất yếu của lịch sử làm sụp đổ vương triều Champa và đẩy con người Cham vào cảnh vong quốc đã làm gì? Trong thời kỳ hỗn mang của dân tộc - đạo lý sống và khuôn sáo xã hội lộn nhào - các nhà văn đã phản ứng như thế nào trong tác phẩm của mình? Giá trị của truyền thống được những con người níu giữ như thế nào trong thời kỳ loạn li và thất tán? Sống trong cảm giác bị siết chặt, bị quản thúc - và sự sống và cái chết chỉ cách nhau bằng một ranh giới mỏng như màng xà phòng - họ có thể bị xua đuổi khỏi quê hương, họ có thể bị giết chính mảnh đất một thời hãnh diện của mình - họ cảm như thế nào?
Vâng. Glang Anak đã phản ứng - theo trạng thái co rúm - lãng quên tất cả đau thương để là bắt đầu - như thể tiền khởi của chủ nghĩa lãng mạn. Còn những nhà văn phản ứng theo cách duỗi - vô danh/ khuyết danh - các tác phẩm của họ [theo tôi nghĩ] đã làm miếng mồi cho ngọn lửa hung tàn. Pauh Catwai cũng phản ứng - ông mặc nhiên cho mọi thứ bay bỗng lửng lơ. Và những tác phẩm của họ - như quyển nhật ký của một dân tộc. Và lịch sử mù mờ của dân tộc Cham - có lúc phải nương vào hơi hám của những thứ được coi là văn vẻ này - những thứ mà chính thế hệ của tôi đang dửng dưng, phớt lờ - làm gạch lót. Họ như thể muốn xây thêm một ngọn tháp nằm im trong trang sách lá cải.
Qua cách nhìn vào thế hệ mà tôi đang sống cùng - vô hình chung tôi tự hỏi: phải chăng đứa con dân tộc Cham - những người được cho là nhà văn [từ xưa tới nay] đã tê liệt cảm giác sống? Những đứa con của họ sinh ra nằm ở đau? Phải chăng chỉ toàn là xác chết yểu đang thời kỳ thôi nôi? Nhưng muốn truy tìm thấy cái xác chết ấy cũng là chuyện khó khăn cho tôi.
Và, ký ức dân tộc Cham bị thua thiệt so với dân tộc khác ư! Bản thân tôi 25 tuổi - cũng có trong mình một khối khổng lồ ký ức mà - chúng đang đè nặng lên con người tôi mà - nếu như không kịp tuôn ra, chắc tôi chết ngạt mất. Không, có vẻ mọi người cố tạo bức tường vô cảm - và việc giả vờ đã tạo thành thói quen. Và họ sống trong cảm giác đó. Họ không làm gì nữa - nhưng ai muốn làm tiếp cái việc dang dở của họ - họ đâm ra chán ghét - và dùng những hình thức hiểu biết đã làm họ bất lực tra vấn, chỉ trích và phê phán kẻ khác.
Tôi nắn lại vài chuyện cỏn con.
Kazik - kẻ lãng du từ Âu châu nhận mình làm đứa con nuôi của dân tộc Cham - lấy hai đôi vai đỡ những ngọn tháp đang đổ hay đã là phế tích rồi. Chế Lan Viên [kẻ ngoại bang không làm việc khóc mướn] đã tự nguyện ru ngủ những ngọn tháp gầy mòn vì đợi chờ những đứa con bất hiếu của mình. Còn bây giờ Inrasara đang tạo dựng một lâu đài - nhưng mọi người vẫn chưa thức giấc - họ nửa mơ nửa tỉnh - nên có khi họ cố bắt chước - có khi muốn nhảy hay phá đổ lâu đài này đi - Tại sao chúng ta không dựng cho riêng mình một lâu đài khác?
Từ xưa đến giờ kẻ từ khi lên ngôi và nhận mình là kẻ thiểu số - dân tộc Cham đang khan hiếm tài năng. Có khi, giả như xuất hiện - họ mang trong mình cái mầm của sự sợ hãi do bị doạ nạt. Có khi là họ đã mang cái mầm tự chôn vùi mình. Và những khuyết tật của dân tộc vẫn còn đó - mọi người sẽ lãng quên cơn đau - có khi đau đớn của họ chỉ là cảm giác khoái cảm vì tò mò nhất thời/ hời hợt.
Kẻ bất tài - từ cổ chí kim có ai tung hô? Nhưng những cảm giác e ngại, rụt rè, sợ hãi - không phải ai cũng có sao? Ai sẽ là kẻ mạo hiểm vượt qua - không chút biện hộ cho sự bất lực của mình?
Dấn thân - rồi vong thân. Ừ! Cham là vậy. Những con người có thể vô danh, một dân tộc đã vô ngôn lâu ngày. Chúng ta có cần lên tiếng không? Nhận biết mình chẳng hạn.
Tôi biết, khi dấn thân sẽ chịu nhiều lời phê bình cay cú - lời chỉ trích thô kệch - có thể lắm là sự khen/ che - hay mỉa mai/ ám chỉ như thể một tên hề đang đọc lời điếu/ mặc tưởng.
*
-
Về tôi
Tên tôi: Thạch Trung Tuệ Nguyên
quê: Cakleing
Gia đình tôi
tính cả ba mẹ và các em: có 6 người – chưa rụng quả nào
Tôi ít khi quan tâm đến tuổi tác theo thủ tục hành chính
vì lẽ tôi không đếm ngày sống của mình bao giờ
Ngôn lời của tôi là những cảm xúc nung sôi
có khối óc làm chất xúc tác
đôi khi tác động đến thái độ của người khác
việc đó đối với tôi chẳng có gì quan trọng
Sự im lặng ở nơi tôi cũng là mầm mống tỗi lội
tôi bơi lội ở trong đó
đôi khi có sự ngờ vực ở người khác
việc đó đối với tôi chẳng có gì quan trọng
Chỉ duy nụ cười của tôi bị kết tội
tôi mới tạm chấp nhận được
Trong cuộc chạy đua mà lúc nào tôi cũng bừng tỉnh vào buổi sáng
tôi phát hiện mình ở nơi khác
và trái tim tôi đập lệch pha một chút
các quý bà đâm ra xa lánh tôi
tôi đụng đầu với kẻ gai tinh
tôi đụng đầu với kẻ bênh vực
tôi luôn ngơ ngác – kẻ cả bọn trung lập
Tôi luôn nốc cạn ly beer trên vỉa hè khu phố lạ
và tán phét bằng triết lý còm/ đạo đức con buôn
những cô ả qua đường liếc xiên mắt vào đám đông đang chọc ghẹo
sự im lặng của tôi cũng được để ý
Ở quê tôi
nơi chỉ có gió thổi rác bay
nắng đốt làm đui mù đôi mắt
bão lụt làm què quặt đôi chân
bóng tối hãi hùng luôn có những con ma gây sợ hãi nơi tâm trí
tôi mở tiệc ăn mừng hàng đêm liền
Nhưng ở đây
tôi được ngắm những chiếc hộp sắt cao/rộng có chứa những người đi ra đi vào
những chiếc xe chảy đông nghẹt đường có người ngồi trên nó
đủ thành phần reo bán vé số
lâu lâu có những tên côn đồ đánh đập nhau chảy máu
những tiếng còi hú và mọi người chạy tán loạn
những gã cớm rình rập giấc ngủ con đường trong đêm khuya
những cặp tình nhân ôm hôn nhau vội vàng
tiếng chó tru lúc nửa đêm
và những sợi dây thòng lọng treo xác chết
Nhưng trong tâm khàm tôi
ở đâu đó rất xa
không có tên tôi
và không thuộc phạm quyền của tôi
những thượng đế rơi rụng chòm râu bạc
có ai đó đốt que diêm soi nhìn mặt hắn.
Sài gòn, 5.2008
-
3 khúc tấu rối bù
1.
Tôi đang đu trên xiềng xích quá khứ
xung quanh là khoảng không
tôi cắt đi chính mình
làm rớt một nửa xuống vực thẳm còn đang than khóc
Còn một nửa
không cần giấu giếm
tôi ló dạng ra ngoài không trung đầy
rẫy
tương lai trắng xóa
Tôi - như một vệt đen đang di chuyển giữa cõi đời
ôm giấc mơ nửa tự do
lửng lơ
nghe máu mình nhỏ từng giọt xuống hư vô.
2.
Khi chôn tuổi thanh xuân dưới đáy cốc
tôi gom từng hạt rượu về ái ân riêng
rồi thất tình
rồi ngoi lên mặt cốc lênh đênh trôi
Giật mình rồi lại tiếp cơn mơ
tôi thấy mình thoát ra khỏi cốc
đi vào đời sống thực
mà vẫn cứ say.
3.
Nghe em nôn nao trong suy tưởng và mơ ước
bầy súc vật nói với tôi rằng:
“Hãy về đây chung sống với chúng tôi.”
Tôi sống như thể một cái xác biết di
động
biết làm chuyện hề rồi khóc cười một mình
nhưng
khi bay qua giới hạn mình bằng cái bóng còn
vướng chặt thân xác
tôi bị trùm trong bóng cây cổ thụ
rồi đông cứng và bất động ở đó
[cả thân hình lẫn bóng].
Cafe Inra 2.2008
-
Khúc tấu rối bù VI
Trong khi lý trí tẩu thoát bỏ lại vỏ óc trống trơn và bất động
tôi
nghe
nhịp đập khoan thai của trái tim
Đôi mắt em nhoè nhoẹt tuôn rơi từng giọt nước lã
xuống
cơn
cuồng phong đang nổi lên trong tôi
Niềm thương yêu lật nhào
chìm lịm
trội
lên thứ trang sức trong đôi mắt tròn xoe thứ ánh sáng lửa vô hồn
Một khoảng trắng xoẹt qua vũng tối
đôi mắt
mù quáng tôi
nhăn nheo trên đống vỡ nát của thảm kịch yêu đương vĩnh cửu
Quay về làm lễ cưới với chính mình
giàn đồng ca lỡ nhịp tấu ngân
chờ khoảnh khắc suy tận
tôi phơi ánh sáng dưới bánh xe cổ quái đang chảy lòng vòng
điệu nhạc sinh biến
sàn diễn bay bồng bềnh giữa vô cùng vô tận của hư vô
tiếng vọng từ cõi biệt xứ xéo qua tai làm
cong vênh không-thời gian
tôi ước lượng và cô đọng mình
rồi chậm rãi nhận dạng lại khuôn mặt
trên nền bóng tối đang loãng ra.
Phan rang, 2.2008
-
Khúc tấu rối bù XL
Trong không gian đầy ắp những tiếng ồn
tôi được nhường một khoảng trống để hiện hữu
hồn nhiên tôi nghĩ là mình được đặt đúng chỗ và có thể đương đầu với mọi biến cố quanh mình
nhưng
lỗ thủng thời gian gieo mầm nghi ngại trong tôi
hắn khuân vác sự sống tôi dịch chuyển
một cách lịch thiệp và
không than vãn một điều gì
Lúc tôi chen chúc với những thứ ngoài tôi
cuộc quá giang cụt hứng
tôi ngồi nhìn vẻ chán chường đang gặm nhấm khắp người
những tiếng động lạc điệu âm thầm vỗ liên hồi vào tâm trí
theo quán tính
tôi nghĩ là mình cần vài người làm chất xúc tác
lúc bọn họ đến ruồi muỗi chung quanh tôi bay tản ra
họ chiếm chỗ và bắt đầu diễn trò
sự bĩu môi có châm chước và chọn lọc
họ nặn thông tin cho méo mó đi
bằng cuộc nói chuyện lưu loát những chứng bệnh của mình
tôi thầm nghĩ là họ chưa phát hiện chứng bệnh của mình hoặc là họ
mắc chứng hoang tưởng lâu ngày
nhưng đôi lúc
tôi cũng mủi lòng trước những lời hoa mị của họ
và đó
là lúc nguy cơ đang treo lơ lửng trên mái đầu tôi
Sợ hãi nơi mình bị chiếm đóng
tôi khuân vác tôi đi lang bạt
lúc đầu
là những hẻm nhỏ phố Sài Gòn
sau là dọc dải đất hình chữ S
khi bước chân không còn mỏi mệt nữa
tôi phát hiện mình chết
làn gió hoang vấp phải tôi nhiễu sóng làm lá cỏ cháy vàng đầu rung rinh
những mùa màng thay phiên nhau lột áo khóc đau với dòng suối quanh năm chảy xiết
ở chỗ xoáy nhỏ
bông hoa lạc loài chảy lòng vòng
tôi hình dung ra được con đường đi qua một thế giới đan chéo
nơi
những bậc thang vô hình tiễn đưa nhau vào ngõ cụt.
Sài gòn, 3.2008
-
Khúc tấu rối bù XIII
Sự vắng mặt của ánh sáng mặt trời chẳng làm tôi
bơ vơ tí nào
nhưng
sự vắng mặt của em thì khác
Em đến như thiên sứ nhen nhúm lên ngọn lửa
tình đốt cháy trái tim tôi
trên tấm thảm êm dịu của niềm hạnh phúc
tôi phát hiện bàn tay vô hình của tín ngưỡng vươn dài khuấy động hỗn mang mọi thứ
tôi một bên
và em một bên nhìn nhau
niềm hạnh phúc bốc hơi và teo co
theo chiều hướng về trạng thái tinh khiết
tôi xua đuổi đi chính mình
mặc định niềm cô đơn
Trò chơi kéo co nhằm triệt hạ mầm kiêng kỵ
tôi một bên
và đồng tộc một bên
trò chơi không cân sức ném tôi vào lao tù của những đôi mắt đục ngầu
Lặng im là quyền hành cao nhất của tôi
nhưng đó là dấu hiệu suy đồi và chết chóc
Khi âm thầm phát tiếng rao vô vị lợi
em ngước nhìn từng bước tôi đi
sự chăm chú trong đôi mắt mù
ngay trước và sau này
làm em chẳng thể nào hiểu nổi một âm tiết của tôi
Ngày em đi
sự dối trá nặng nề mà bấy lâu nay em mang vác để làm hành lý
rớt rơi nơi tôi
như cội nguồn của sự đau khổ khơi nguồn cho trái tim tôi cháy một lần nữa
Trong vụ nổ thầm kín của từng đoạn mạch trái tim đứt làm trò khâu vá
bằng những ca từ gặm nhấm miếng mồi kí ức cháy thui
tôi nghe hơi thở mình nao nao
toát vẻ toại nguyện.
Sài gòn, 3.2008
-
Chùm Thơ Mic
Ý niệm về một người phụ nữ
người mà sau này có thể trở thành
người đáng yêu
người vợ
người mẹ của những đứa con nghịch ngỡm
hoàn toàn xa lạ với tôi
Ý niệm về một người phụ nữ
người mà sau này có thể trở thành
người mẹ của những người mẹ
đã trở nên gần gũi với tôi
Và đó là ý niệm chỉ trong ý niệm
một hiện thực khác ngoài hiện thực.
***
Để hợp thức hoá cả bề lũ đáng thương
tôi phải vặn đôi mắt mình cho cong đi
mọi hình ảnh trở nên méo mó
Tạp gom và phân định loại trừ
từng người
từng người một
như mới qua đời ngày hôm qua.
***
Chúng tôi không bị chèn ép
và không đủ chứng cứ hay tầm nhìn để nhận biết mình bị chèn ép
Chúng tôi không có ưu quyền
và những ưu quyền chỉ ngột ngạt đang động đẩy trong tâm khảm chúng tôi
Thực sự thì chúng tôi bị treo
một kiểu lửng lơ ở trạng thái chết.
***
Hoạt trường của con người trải rộng
trong những chốn quanh co ai nấy đều khép nép như đi trên
mảng nhựa dính. Con đường cong là chiếc chìa khoá để
giúp chúng ta vượt qua rào cản.
Hoạt trường của con người trải dài
trong những nơi triền dốc ai nấy đều tuột xuống
và cúi đầu nhìn bàn chân khốn khổ của mình. Tự
bàn chân phải là một triền dốc - cao hơn cả đôi guốc của
người phụ nữ đỏng đảnh đi trên sàn diễn. Chúng ta mới hi vọng vượt qua được.
Khi chúng ta cứ mải mê nhìn ngắm nhau kỹ lưỡng
phân định mặt trái/ phải
chúng ta đánh mất những gì ở phía trước
một gang tất nhỏ thôi
những hoạt trường vong chức.
sài gòn 5.2008
-
Ký Mic 2.6.2008
Tôi còn nhớ như in là có một giấc mơ chui vào giấc ngủ và lôi tôi về thực tại. Lúc ấy khoảng 1h30 sáng. Cơn say rượu chiều hôm qua đã tan biến - nhưng dư âm của nó là cơn đau hỗn mang âm ĩ trong đầu. Ngoài trời chỉ có dông và chớp - liên hồi - tôi duỗi hai con mắt và ra ngoài hành lang, vịn tay vào chấn song sắt - hóng những cơn gió mát lạnh ùa thoáng qua người. Khi có một cảm giác là mình đang khát cháy cổ - trong phòng không còn nước sạch. Tôi mò qua những dãy phòng còn trưng điện sáng. May cho tôi là hai mẹ con còn thức - "Chị ơi! còn miếng nước nào không, cho em xin vài ngụm?" Chị ấy đang lặt vặt với thứ gì đó trong bếp - tôi cũng không buồn nhìn - đã chỉ cho tôi nơi bình đá - còn cô bé [con của chị] vẫn đang thức và mài mò thứ gì đó trên tay. Tôi giải quyết cơn khát rồi cảm ơn ra về.
Quay lại căn phòng và hồi tưởng về cơn mơ - tôi nhớ là Đàng Năng Quả có giữ một bản thảo gì đó của mình. Chỉ có vậy thôi và tôi không làm sao nhớ thêm các nhân vật khác hay mọi diễn tiến sau đó. Không chợp mắt được nữa, tôi bật đèn và châm một điếu thuốc hút - Tôi vào nhà mò lấy cuốn "Vụ án Hoá thân" của F.Kafka đọc tiếp phần dang dở. Cô bé mò qua chổ tôi ngồi. Bé ôm một cái khăn trùm - tôi hỏi bé: "Có gì ở trong đó,... gấu bông phải không?" Bé trả lời không phải và mọi hành động sau đó của bé như muốn kiểm chứng điều mình vừa nói - một con chó Nhật nhỏ bé, màu trắng, lông xù - mắt còn chưa mở đầy đủ. Khi tôi chạm vào nó - đưa ngón tay trỏ lên miêng nó - nó không liếm mà tỏ ra khát sữa mẹ - nó mút ngón tay lia lịa. Bé nói - nó lớn lên sẽ được việc giữ nhà. Tôi chỉ phì cười. Bé chỉ lên ràn móc treo quần áo - cái bong bóng hình quả tim màu vàng - và bé hỏi là của ai vậy. Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ là của các cô gái ở phòng kế cận. Khi đoán ra ý của bé - tôi lấy nó xuống và đưa cho bé. Bé hỏi lại: "Là của chú à?" Dường như thoả thuận ngầm như vậy - nên tôi gật đầu và ừ một tiếng. Tôi hỏi bé: "Giờ này con chưa ngủ sao?" - và đôi mắt bé vẫn lung linh sáng. Bé không trả lời - dù rất muốn trò chuyện với bé nhưng... "Con đi ngủ sớm đi."
Bé đi khỏi, và tôi lại một mình. Châm lửa hút thuốc - và nhìn dông chớp phía xa. Dọc hành lang tôi lại thấy bé quay lại - trên tay cầm chiếc đồng hồ bàn lệch giờ và: "Chú ơi! mẹ con hỏi mấy giờ?" Tôi nhìn đồng hồ của mình - và cầm lấy đồng hồ trên tay bé chỉnh sửa giờ phút cho đúng như là: "Chừng ấy giờ." tôi nói với bé. "Là 2h5." Bé kiểm chứng lại và tôi gật đầu với bé. Lần này tôi quan sát dáng đi trở về của bé - bé quay lại nhìn tôi nở một nụ cười mỉm: "Đêm qua là ngày quốc tế thiếu nhi, con có đi dự với mấy đứa bạn và con Sam [tên của cún con] là một món quà của con." Tôi chạm đôi tay lên đầu mình - hoá ra là vậy. "Ngày quốc tế thiếu nhi: 1.6".
Sau một lúc bên căn phòng bé tắt điện. Tôi một mình tiếp tục gậm nhấm cuốn truyện của Kafka. Tôi cảm không chắc lắm trong việc đọc và hiểu anh này - nhưng có lẽ anh ta ở cùng phe với tôi.
-
Ký Mic 2.6.2008
Khi về N.L tôi gọi điện cho V. - một người bạn khác giới - và V. có vẻ rất nhớ và muốn nói rất nhiều điều với tôi. V. Không cần biết tôi bận hay không V. hẹn gặp tôi lúc 20h15 ở ghế đá cũ mà hai chúng tôi thường ngồi - mỗi khi gặp nhau.
V. - đó là một cô gái đáng yêu. Tôi đã đến chổ hẹn trễ 5' - cô nàng vẫn ngồi đợi - chúng tôi làm thủ tục chào hỏi nhau - như thể hai người xa lạ - dù chúng tôi đã quen biết và kết bạn với nhau hơn ba tháng trời rồi. Tôi ngồi trên chiếc ghế tạo với ghế V. đang ngồi một góc 90 độ. Ngồi bất động và im thin thít. V. đưa trả tôi mấy cuốn tiểu thuyết của Haruki. Và cô nàng như thể đang nói chuyện với chính mình về những sóng gió liên hồi vỗ quanh cuộc sống thường nhật của nàng. Tôi vẫn làm thính giả lắng nghe một cách nghiêm túc. Đôi lúc tôi gật đầu hay ngước nhìn V. vài giây. Nét mặt của cô nàng có vẻ buồn. Nhìn vào đôi mắt của V. tôi nghĩ là nàng có rất nhiều điều muốn nói với tôi. Nhưng tôi chỉ cuối đầu nhìn đôi chân đang vẽ hình hài gì đó ở phía dưới.
V. móc trong cặp 2 chiếc bánh - chia cho tôi một cái. Tôi bắt đầu gặm nhấm và vẫn giữ không gian yên tĩnh. V. vừa ăn vừa vu vơ vài chuyện gì đó - đôi lúc nàng chăm chú nhìn tôi rất lâu. Đôi chân của nàng thỉnh thoảng chạm vào chân tôi - tất cả như muốn nhắc nhở hay ám chỉ một điều gì đó. Tôi chỉ ngước nhìn V. kèm với nụ cười mỉm trên môi. Vài câu nói của tôi có vẻ lạnh lùng: "Chúng ta về đi, vì lẽ nếu anh nói thêm một câu nào nữa - chắc chỉ gởi thêm cho em sự nặng nè thôi." V. nhìn tôi - ứ nước mắt. Và tôi không hiểu vì sao - có lẽ câu nói của tôi đã làm V. thất vọng hay nàng đã gặp chuyện không lành gì đấy trước đó làm tổn thương. V. cắn miếng bánh mạnh và to hơn - có vẻ nàng đang trút cơn giận của mình vào miếng bánh.
Tôi lại cúi đầu nhìn đôi chân - nhưng thực sự thì tôi đang nghĩ có câu nói nào tốt hơn không. Dường như là không có - trong tôi hoàn toàn trống rỗng. Nàng nói là trong mình cảm thấy khó chịu - và hơi mệt - nhưng khi tôi ngỏ lời muốn đưa nàng về nhà nghỉ - nàng cũng không muốn: "Nếu là vậy, thì anh cứ về trước đi - cứ mặc em ở đây một mình." Tôi hỏi: "Hôm nay em có chuyện sao - nói anh nghe?" Nàng trả lời theo dạng tránh né: "Em không sao, em tự vượt qua được thôi. Nhưng em không biết làm sao - mỗi khi gặp anh nỗi buồn lại dâng tràn ngập trong hồn em." Tôi lại cúi đầu nhìn đôi chân mình - như thể ở nơi ấy có gì đó quan trọng lắm mà buộc tôi phải thường xuyên ngó hoài. Khi tôi ngước mặt lên - tôi thốt: "Anh qua ngồi cạnh em nhé!" Nàng chỉ im. Và tôi nghĩ là không nên làm phiền nàng lúc này - tôi lờ đi - và vẫn ở vị trí cũ.
Khí trời có vẻ lạnh - một cơn gió lùa qua hai người. Tôi rút điếu thuốc định hút. Nhưng nàng đã ngăn lại: "Em đang bệnh - anh có thể để thuốc lại vị trí cũ không?" Không thèm trả lời - tôi làm theo yêu cần của nàng.
Vẫn không có một tiếng động - sự hiện diện bây giờ chỉ là tiếng vo ve ủa đôi cánh côn trùng trên ngọn đèn đang chiếu xuống chổ hai chúng tôi.
V. thở dài - và tôi cũng làm động tác tương tự như vậy - nhưng khác một chút.
Hai chúng tôi đưa ánh mắt chạm nhau - V. rụt rè và lẳng qua hướng khác - tôi cười phì: "Thôi, em còn về nghỉ sớm nữa. Nhớ gìn giữ sức khoẻ nhé. Ước chi - nụ cười luôn được nở trên đôi môi xinh xắn em?" V. nhìn tôi - có vẻ tuyệt vọng. Tôi đứng dậy và chìa bàn tay về phía nàng - nàng không đáp lại - chỉ làm động tác đứng dậy và nối gót tôi cho kịp song hành. Chúng tôi chỉ đi chậm - nhưng khi đến khúc rẽ - thường thì tôi hay đưa nàng về tới nhà - nhưng lần này V. thốt: "Về. Chúc anh ngủ ngon." Tôi không cần suy nghĩ cũng tuôn ra trên môi: "Anh sẽ vâng lời em. Một lần nữa mong em gặp nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống." Tôi xoay gót đi - và không bao giờ quay nhìn lại phía sau mình. Nửa đường trời đổ mưa rào - tôi đi chầm chậm, nặng nè - lại vẫn nhìn đôi chân của mình đang lê. Dấu chân của chúng tôi chắc sẽ được cơn mưa xoá nhoà vết tích mãi mãi.
-
Ký Mic 5.5.2008
Hôm nay tôi không muốn viết gì thêm nữa - tôi muốn miệt thị những bài viết trước đây của mình hay vứt nó đi cho khuất mắt.
Những nỗi niềm hứng khởi của cảm xúc - nỗi sợ hãi mất mát - những vết cào xước con tim đang cuồng nộ - hay trạng thái suy tư đang làm bộ óc nhăn nheo trở nên đần độn. Gớm giếc quá - xấu xí quá. Tất cả chỉ nhận cho mình toàn hình phạt.
Tình yêu chỉ là thế giới mù quáng - nên mọi kẻ dính vào nó thường hay tung hô một niềm tin chói loá để soi đường - mà chẳng hay đó chỉ là nấm mồ. Mầm mống sự thù địch của con người ở gần nhau quá nên họ không nhận ra. Và mọi con người giống như một con thuyền say sóng tìm bến bờ để đậu.
Xã hội là một mớ bòng bong đầy hỗn mang - và con người là sinh vật yếu ớt sẽ chết chứ không bao giờ sống lại.
Trong việc cố níu kéo hay giữ lại linh hồn của ngày tháng trôi qua để khỏi tuột mất - tôi viết để mò sờ lại quá khứ vô hình - nhưng nhận được cái gì: cái trống không.
Viết như thể đi dự đám tang của chính mình - ở đó có khóc lóc, rên rỉ - và cười thầm khi mọi thứ đã bị thiêu trụi và trở nên hoang tàn.
Viết như thể làm trọng tài phân tranh trong mọi cuộc chiến: thiện/ ác - tốt/ xấu - phải/ trái - thật/ giả,... để cuối cùng không phát hiện án mạng đang treo lủng lẳng trên mái đầu của mình - do thời gian sống quá ngắn ngủi.
Viết như thể là một gã điên - cặm cũi với những con chữ - toan tính xây dựng mọi thứ hư ảo nhằm vây bủa con người vào trong ngục tối u ám.
Viết như thể một con cún con - sủa, liếm, cắn vào chính vết thương của mình.
Viết như kẻ độc thoại tâm thần - đọc lại - xoá/ thêm - sửa cả con chữ và văn phạm - và trầm trồ khen ngợi.
Viết như kẻ mất trí - viết xong chẳng biết mình đang viết gì - có phải mình viết không - rồi vo tròn - rồi xế nát vứt sọt rác - hay đốt bỏ. Giá như mình không làm chuyện ấy thì mọi người cũng làm thay ở một góc xó xỉnh nào đó thôi.
Viết như kẻ phạm tội - lén lút và bí mật một mình rồi bị chửi bới, bị chỉ trích, bị phê phán - bị đem đi rao bán với mọi hình thức trục lợi nhằm lừa mấy con bò, con cừu, con heo - đang khao khát hiểu biết để trở thành trí thức, trở thành học giả để to mồm những chuyện làm xàm, lăng nhăng.
Viết...
Viết...
Viết...
Viết cái quái gì?
-
Ký Mic 27.1.2007
Anh đã về! Tôi nghe tiếng mọi người xôn xao như vậy. Tôi đến gần và thấy anh đang ngồi cạnh người vợ - mặt giáp mặt – nhưng chẳng thốt lời nào. Vợ anh nằm cạnh đó – bất động và được trùm kín người bằng chiếc khăn màu trắng. Vây quanh là những người thân, những bạn bè, và những người có đôi mắt tò mò. Tôi nghe hỗn mang tiếng khóc lẫn tiếng thì thầm. Ánh đèn tròn đang làm nhiệm vụ hắt chiếc bóng anh im lìm bên người vợ bất hạnh. Đôi mắt anh thẫn thờ và tôi không chắc là mình biết nó đang gửi thông tin gì – tay anh không rời chiếc khăn đang trùm khắp thân thể của vợ. Hai đứa con trai nhỏ ở cạnh anh đã hoảng mình khóc rống lên khi nghe tiếng khóc nửa rên nửa á khẩu của bà nội. Hai đứa gọi mẹ trong hoang mang – và tôi nghĩ chắc tiếng gọi ấy sẽ là tiếng cuối cùng – dù người mẹ không còn nghe thấy gì nữa. Tiếng gọi lần sau chỉ xảy ra trong tâm thức – và những giọt nước mắt lấp lánh phản chiếu bóng hình mẹ trong hồi ức – nơi hoảng loạn của đời sống trầm mặc khi dư âm réo về - hay khi nghe lại một đứa bé nào đó khóc lóc gọi tìm mẹ mình.
Anh X. là một người nông dân chất phát con người chắc nịt – da ngâm đen và khuôn mặt rám nắng. Anh vào đời sớm – và cuộc sống đi lên từ đôi bàn tay trắng và bản lĩnh người trai trẻ Cakleing. Cảnh bần cùng đưa đẩy anh phải xa gia đình và người thân yêu – đi làm mướn/ làm thuê. Lâu nay vẫn thế - nhưng hôm nay thì khác. Từ sáng tinh mơ anh theo đoàn đi lên rừng đốn gỗ - lặng về khi chiều hôm – giọt mồ hôi chưa kịp khô ráo – dòng tin hung đã làm cơ thể và bộ óc anh run rẫy.”Vợ anh bị trúng gió cấp tính – và hiện giờ đang nguy kịch trong bệnh viên huyện.” Khi cấp tốc đến bệnh viện – trong anh đã bủn rủn và mất hồn – cảm giác lo lắng choáng ngợp con người anh – và anh ngồi đó cạnh vợ như đang lẩm nhẩm những mẫu chuyện gì đó. Giọt lệ anh rơi kín đáo – nhưng vẫn rớt trên bàn tay vợ. Giọt lệ tiếp theo như viên ngọc vỡ nhòa khi anh đưa cánh tay lao chùi. Hình bóng vợ như tan ra. Và mọi thứ xem như đã hết – khi nghe bác sĩ nhồi tiếp hung tin vào tai anh. Anh đã ngắt.
***
Vợ anh mới sinh 3 tháng – và con thứ 3 của anh là một bé gái xinh xắn. Vợ anh ở nhà – và biết là cơ thể mình mỏi mệt, dù là thế nhưng cô vẫn thu áo quần đi giặt giũ – trong khi giặt đã choáng người… và tỉnh hấp hối cho đến bệnh viện.
***
Lúc tiếng khóc của gười thân trầm xuống – anh khóa òa lên và gọi tên người vợ. Mọi người chứng kiến điêu đứng nước mắt. “D. Ơi! Sao em bỏ anh mà đi. Hyax trở về với anh và các con đi. D. Ơi! Sao em không nói với anh một lời nào…” Và tiếng anh bắt đầu nghẹn lại. Tôi tiến về và ngồi cạnh anh – chạm bàn tay lên người anh. Và anh đã ôm tôi và khóc không ra tiếng. Đêm đó tôi dự đám tang đến thâu đêm – cho đến khi sáng mai vợ anh được mọi người làm thủ tục chôn cất xong. Có lẽ vợ anh chỉ đến thăm ông bà nội hay làm người con của ba mình vừa mất 3 tháng trước. Tôi tự nhủ an ủi mình - và tất cả như vậy.
-
Mẹ, …?
Mẹ, con thằn lằn bò trên tường có phải của nhà mình không?
Mẹ, con muỗi đang ở cạnh con thằn lằn có phải của nhà mình không?
Mẹ, tại sao con thằn lằn lại ăn con muỗi?
Mẹ, hình tháp treo tường có phải của nhà mình không?
“Hình tháp là của nhà mình, còn ngọn tháp thì không.”
Mẹ, …?
“Con gái yêu ạ, con đi ngủ sớm đi.”
sài gòn 5.2008
-
Liên khúc tấu rối bù
1.
Những dấu hiệu suy đồi của bề nổi
ngăn chảy dòng luân chuyển
của đời sống ma lực
tôi cầm cây gẫy gõ liên hồi vào khoảng không ồn ào.
2.
Những kẻ hồi phục vẻ quái dị
đứng soi mình trước gương
vì không thể hình dung ra mình
niềm tin bức bối
tụi hắn muốn đạp bỏ đi chính mình để thấy lại mình như là
3.
Trong chuỗi sinh huỷ
lập loè như đom đóm
niềm cô đơn đánh mất mình trong cuộc tìm chốn trú thân
tôi ngơ ngác đi vào không trung
như một trạng thái rơi
để sửa soạn mặc áo mới cho mình
4.
Khi dặm nhắm sự phiền não trong đám đông
với linh cảm thụ động
cho những ngày tàn mạt
tôi mổ xẻ đầu óc rỉ sét mình
bằng
tia nhìn xuyên quán
rồi điên cuồng chửi rủa với chiếc bóng giữa hư vô
5.
Tấm áo choàng tôi dệt trong mộng tưởng
vén màn
cho mọi thứ rách rưới tràn về không dám đối diện với nhãn quan của mình
6.
Hoa vội vã nở tàn cũng như không
chiếc bóng khuất
thân người cũng khuất
7.
Chim đập cánh bay dò tìm chiếc bóng
bỗng thấy mình
hiện diện khắp hữu - thể
8.
Loài người cong lưng ngoái tầm nhìn về phía sau
thấy khoảng trống
chỉ là dấu ấn không chút cử động
9.
Trong sợ hãi tôi đưa đôi chân mệt mỏi vụt chạy về phía ánh sáng trắng xoá
lưu cái chết trên bia mộ không tên
10.
Giọt máu nặng hơn linh hồn [?]
khi đo đạc trong giấc mơ tôi mới nhận biết
11.
Những cuốn sách cũ rích lăn đùng nằm chết
tôi phủ bụi
và mong tìm ý tưởng của mình trong đó
12.
Khi những thể chế giận hờn li hôn
tôi phát hiện một chế độ
lảm nhảm một mình
rối hoá câm
13.
Những mạch nước chảy dưới lòng đất bị cầm tù
loài người nhốn nháo
tán phét khô cả cổ họng
14.
Khi em bắt gặp trong mộng mị tôi làm tình với em
em dịu dàng và ngoảnh mặt đi
như chưa hề quen biết
15.
Khi con rùa thấy vẻ cồng kềnh của ốc sên
hắn phì cười
rồi rụt cổ làm mất cái đầu.
Baigaur 3.2008
Trang thơ Helia
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Ở nơi ấy như tôi thấy
Cánh cửa sổ cót két
lên nhịp đều đặn với làn gió vi vu đang
hé mở trần trũi trước mắt tôi
những hình ảnh của đô thành văn minh
nơi
ước mơ tôi bay đến và đậu.
Đâu đây
những trẻ em côi cút gầy gò chẳng biết từ đâu đến cứ
loanh quanh mãi trong từng khu phố
tối về im lìm trong góc nhỏ của ngỏ hẻm vắng tanh
những gã lang thang mệt lử đang uốn cong mình trên những ghế đá công viên vắng vẻ
những hành lang bỏ hoang
và
bao góc tối ẩm ướt khác
những người phụ nữ phóng xe ra đường với
đôi mắt lung linh ngờ nghệch làm thứ trang sức chính
những đôi mắt tinh ranh của của kẻ đưa đường
những hình ảnh trắng trợn của mấy cô ả đứng đường rao bán linh hồn thể xác
và biết bao bộ mặt lãnh đạm khác đang vội vã đi đi lại lại
Làn gió vẫn thổi
vẫn đâu đây tiếng than gào của những kẻ thất tình ở góc quán nhỏ
những kẻ trộm cướp trên đường phố đông nghịt người
những kẻ phá sản trong căn phòng tráng lệ
và cả tiếng cạn cốc
tiếng cười mỉa mai của những kẻ đã chai mặt
lầm lì với đầu óc bê tông cốt thép
Và trên tay tôi gió lật tung cả mấy trang tạp chí vô nhân vị
trong hơi thở nan nao
ước mơ tôi xanh mặt trốn tìm một góc riêng tự nôn mửa
ngỡ có ai trong thấy và tôi cứ
ghì chặt ánh mắt nhìn về phía cánh cửa vẫn còn đang cót két với giai điệu oái âm của mình.
Sài gòn, 11.2003