-
Số bài viết
85 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Mic
-
-
TÔI CHƯA HÀI LÒNG LẮM
Tôi chưa hài lòng lắm với cuộc sống
này - khi sự hối thúc của dục vọng
che phủ cả đôi mắt bằng những mảnh
xước chày của giọt mồ hôi nước mắt
và cả những dòng máu còn đang lan
toả trong cơ thể. Nét đẹp tròn trĩnh
của tin yêu được xây trên bộ mặt
xù sì của giả dối đang phơi bày
những mũi gai nhọn che chắn vẻ sợ
sệt tủi nhục riêng tư của mình. Những
chân lý bị kéo cong trong mớ hỗn
độn của giá trị sống phù ảo. Tôi
chưa hài lòng lắm về cuộc sống này
những vết nhầy nhụa loan đầy nẻo đi
mà chưa ai có thể một lần in
dấu tích cuộc sống của mình. Chỉ có
vài con thú lượn mình trong thế giới
cây cảnh và những con chim mỏi mệt
lạnh cóng tìm nơi trú ẩn trong hóc
đá núi Tôi chưa hài lòng lắm về
những khúc mắc của mình đang mãi âm
ỉ trong thâm tâm. Tôi chưa hài lòng
lắm với cách thức vặn cổ con chữ
để viết về thế giới chưa hoàn hảo
này…
-
MÙA CỦA CHÚ CHIM SÂU
Mưa rơi lác đác ngoài sân vườn cũ
mùa của những chú chim sâu di cư
về nhảy nhót trên dàn nho, cây me.
Cây ná nhỏ và vài viên đá tròn
chưa kịp nạp - bắn - bỏ quên trong ngăn
kéo bàn học cũ đập vào mắt. Tôi khẽ
chạm vào những vết tích kí ức - mơ
ảnh về những đứa trẻ quần đùi, áo
thun tranh giành, rón rén ngắm bắn chú
chim đang mải mê tìm kiếm con sâu
trên khóm lá xanh. Viên đá in dấu
lên thân chim - rơi trên mặt sân. Thú
vui co lại trên đôi môi những đứa
trẻ nụ cười toe toét. Tôi - kẻ thợ
săn lượm kí ức - bây giờ hình ảnh
tuổi thơ loáng thoáng dần phai. Chúng tôi
đã là những chú chim bay/ lặt vặt
với mối lo thường nhật. Mùa di cư
bay...
bay...
bay...
tứ phương trời. Ôi! những chú chim mồ
côi đang thát tán bay lạc.
Cakleing 9.2007
-
Lá
Tôi là chiếc lá non xanh mới nhú
khi tôi thấy các anh chị âm thầm rụng xuống mặt đất
và nằm im bất động
mưa bầm dập
gió cuốn trôi
tôi suy tư về mùa màng lạ lùng đi qua
Gió – tên lãng du luôn làm tôi run rẩy
mi là ai mà gieo quanh tôi
những ngôn từ thì thầm ngọt lịm
những lời mời mọc dịu dàng cùng bay cao/xa
những tiếng cười chua ngoa
những im lặng rùng rợn
và chỉ có những chú chim sẻ hót quanh/chăm chú nhìn con sâu nhỏ
đang bò trên mình tôi
Ánh mặt trời nhìn tôi đang hấp hối
bóng đêm vây quanh và im nghe hơi thở tôi
cơn mưa phùn tạo dáng tôi
những giọt sương trang điểm tôi mỗi buổi sáng
Vào một ngày đẹp trời vẻ già nua đến với tôi
tôi thấy mình đổi màu và mỏi mệt
cơn gió đột nhiên ghé ngang qua
các thế hệ tôi vui nhộn rời cành và biết bay
Riêng tôi
rơi và xoáy
trầm nhẹ mình xuống dòng suối
trôi trong cô độc.
Sài Gòn, 4.2008
-
Thành Tích
Suốt cuộc đời, hắn chỉ lo mỗi chuyện là tìm - lựa - dùng các loại dây để thắt buộc cái đầu mình. Càng ngày hắn càng cặm cũi với những sợi dây hơn. Hắn uốn nắn nó cho gọn, đẹp. Hắn bắt đầu những thao tác siết buột cái đầu mình cho chặt và từ từ kiểm tra lại. Nhưng việc hắn buột cái đầu mình vào đâu thì tôi không thể nào biết.
Chuyện là thế, nhưng khi soi mình trước gương – và chắc là có vài điều nhằm lẫn nhỏ - vì lẽ, hắn mang vác cả khuôn mặt và cuộc đời của tôi. Hắn luôn trò chuyện với tôi thâu đêm – tôi đang đối diện với hắn – và hắn khoe với tôi rằng hắn sắp có thành tích lớn. Và hắn cam đoan là điều đó có thật.
Vài ngày sau tôi thấy hắn cầm cái đầu của mình lên bục tượng đài beo vào sợi dây “lạ”. Vĩnh viễn.
Sài gòn 6.2008
-
Ký Mic 9.6.2008
Có rất nhiều chứng cứ để khẳng định rằng: tôi là một người tốt. Nhưng tôi đã giấu giếm nó rất kín. Bởi lẽ - truy cho cùng, đó là sắc thái của những tội lỗi - mà chính tôi cũng khó lòng mà tha thứ cho mình. Đối diện với mọi người xung quanh - tôi vẫn sống trong một môi trường nhân tạo lắm lề luật, nề nếp, giáo điều đang tự che chắn ở phía bên kia ngôn luận của những kẻ đang cầm dây roi canh cửa. Tôi chỉ dám luồn lách lén lút và luôn ngoái nhìn sau lưng. Đôi lúc tôi cũng giả vờ tỉnh táo hay thanh thản - chính giây phút này tôi đánh mất hiện thực: tôi chỉ mang trong mình đầy sắc màu giả dối [lời thú tội] - ngay cả những nhận định của chính cá nhân mình. Tôi không bao giờ nhận biết mình mang đầy dối trá. Với mọi người xung quanh - tôi chỉ im lặng. Sự thành thật của vài người bạn - tôi chỉ muốn nôn mửa và lẩn tránh vào những việc lặt vặt khác.
Năm 20..., tôi chết. Trước khi sự giả vờ đã cạn kiệt và không còn mánh khóe gì nữa để đánh lừa mọi người. Những khe hở bắt đầu rạn nứt mỗi lúc càng rộng. Nó hé và buộc mọi người phải đưa mắt liếc nhìn. Mọi người đã thấy. Và thời gian sau đó, tôi bị phán xét và kết tội bằng những thứ hình phạt: nặn méo mọi thứ giả tạo của tôi. Và họ nghĩ lời họ nói là sự thật.
-
Theo cách nhìn đó tôi bị lôi ra khỏi giấc mơ
Nàng là một diễn viên có tiếng tăm. Rất quái lạ, trong một lần mà tôi còn nhớ rất rõ, sau khi bế mạc lễ trao giải thưởng — trước mặt khán giả và các phóng viên bủa vây — nàng có một hành động dị thường: nàng cởi bỏ chiếc áo len bên ngoài ra, và trong người nàng không có mảnh vải nào che tấm thân cả. Mọi người trở nên ngơ ngác khi dán mắt vào thân thể trần truồng của nàng. Nét mặt của nàng thản nhiên. Những người thân hay đồng nghiệp im lặng và bất động, còn khán giả thì xôn xao một thứ âm thanh gì đó. Và các ống kính chĩa về phía nàng như những khẩu súng muốn tử hình sinh vật nhỏ bé này.
Một viên đạn lạc bay về phía tôi. Và theo cách nhìn đó tôi bị lôi ra khỏi giấc mơ.
Sài Gòn, 3.5.2008
-
Hồi chuông
gửi nhà thơ Đồng Chuông Tử
Nơi những con tim ném mình trong ngục tối nghẹn tiếng với nhịp đập thoi thóp
moi tìm ánh sáng
Nơi những âm lượng bị nén chặt và những cuộc trốn chạy
trở nên cuồng loạn
Kẻ ra đi mang vác theo cả âm bản hoan lạc/đau khổ
rống lên những hồi chuông
Nơi các vị thánh bị lật tẩy vẻ già nua và mù loà
trước trọng trách đốn mạt tự gán
Nơi những chiếc mặt nạ lột trần không còn giật mình kinh ngạc nữa
Kẻ ở lại chỉ biết cúi đầu ta thán về đời sống vô định
Âm vang của hồi chuông lạc giọng điệu âm ỉ mãi
Nơi không còn là nơi nữa
Nơi không còn dấu chân của loài người nữa
Còn ai nghe tiếng tắt thở của chuông?
Sài Gòn, 5.2008
-
Nghệ sĩ ban mai & bé gái sứt môi
I.
Tiếng hát em bay cao vút lên tận không trung làm bừng tỉnh ánh bình minh
tiếng hát em len vào song cửa sổ đánh thức giấc ngủ
buộc tôi phải đưa ánh nhìn về phía hình hài đơn lẻ em trên kiềng nhà xây cất dở
cầm ống chỉ em đang cố diễn tả cảm xúc của mình bằng giọng hát
dù tiếng phát ra không như bao người khác
Em như muốn cất lên tiếng hát trong trẻo/rõ ràng
cho tha nhân hiểu
dù trong em căn bệnh quái dị hành hạ:
em nghe em thấy nhưng em không thể nói
trong em ngơ ngác nhưng em chưa ý thức được niềm bất hạnh của mình
Tuổi thơ em không như bao đứa trẻ khác
mặt trời ban mai tiễn bao đứa trẻ cùng trang lứa cắp sách đến trường
riêng em lủi thủi với trò chơi riêng mình
Em đang trút giận vào hư vô?
Hay ánh mắt em khinh thường lũ sâu bọ?
Em cựa quậy mình trong sự khinh miệt của đời sống
hôm nay
và
mai sau nữa có thể lắm.
Tiếng hát em chỉ là những tiếng nghẹn
à… ớ… k… k… rà… r… r… ớ… à… ớ…
trước nỗi đau quá lớn em mang trái tim tôi xáo động
gục đầu và chẳng điều khiển nổi đôi mắt
tôi tự an ủi mình trước mảnh đời bất hạnh em
người tìm về người dưới sức mạnh vô hình của tình thương
tôi ý thức về những khuyết điểm của đời sống
Hỡi nghệ sĩ ban mai tôi xin cám ơn em
cùng em và các chú chim non
tôi sẽ hát khi bình minh thức giấc
về cuộc đời đau thương
và những phận đời bất hạnh.
II.
em buông những lời nói ngọng
mọi người nhái tiếng
và cười nhạo em
ngượng và giận
chạy về nhà em níu váy của mẹ khóc sướt mướt
Môi em sứt chẳng biết vì đâu
tuổi thơ em ngủ trên thảm gai trầm mặc
Soi trong mắt em tôi vẫn thấy sự ngây ngô đang rình đời
chờ phút hoang - lặng nói cười với búp bê
Những tấm chân thực của người đời
xin
hãy cùng em gieo ước mơ xanh cho ngày mai.
phan rang 11.2007
-
Em. Giấc mơ tình yêu
(riêng Hoàng Mai)
Em. Giấc mơ tình yêu trổ giữa tuổi xanh anh mãi sẽ không thể tan biến theo nghĩa đời sống cuốn chìm tất cả
mà chỉ là đong chứa trong ký ức kín cửa anh Và em luôn là ánh hào quang hiện diện ngay cả những đêm em
chưa được phép.
Em. Giấc mơ tình yêu mà một thời chiếc thảm nhung anh trải vụng về bằng con tim đập loạn xạ mời đón nụ cười
duyên trên vành môi luôn khép kín em Nay phơi diễn trong anh lễ nghi cô đơn buộc tội kẻ si tình trước khối tình
câm-nặng mà anh và em phải tự cấm cung trong nỗi buồn phiền nuối tiếc mãi mãi về sau.
Trước mọi thứ hiện tồn và có hệ lụy anh không thể đổ lỗi cho em cho anh vì chính tâm hồn không tuổi đời là kẻ hành
khất đi về phía nơi tâm hồn ướt sũng từ giọt lệ và tâm hồn héo hon vì đợi chờ Nhưng những vết thương lòng khô
khan cổ họng vẫn vẫy gọi giấc mơ quay về dù biết cuộc tình nghịch đạo đã phát giác và đứt lìa trong trò đùa
nghịch thái quá của nhân thế.
Và anh mãi sống bằng cách vặn cong đôi mắt để nhìn về phía đằng sau Cái cuộc đời luôn hướng mũi nhọn về
phía mình.
phan rang 11.2007
Trang thơ Helia
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Khúc tấu rác rưởi
1.
Đời người chẳng có gì khác
Khi ra đi mỏi mệt
Những bước chân vẫn tự mò về nơi quen thuộc, an bình.
2.
Tình yêu con người dành cho nhau theo trật tự
Có thủ tục giấy tờ và những kiểm định.
3.
Đạo lý một màu
Khi co thắt quá chặt con người tự treo cổ nhau.
4.
Tất cả chỉ được truyền và kế thừa
Chúng ta đang làm tốt khâu bảo quản.
5.
Ở nhà tù vô hình
Những quy định bóp teo mất con người.
6.
Ở trong nội thất riêng tư
Tôi tự nôn mửa bản ngã của mình.
7.
Trong giấc ngủ và say
Tôi thấy mọi người đi đâu hết.
8.
Khi mọi người hóa trang
Tôi tập tành soi gương để tự nhận biết mình
Và tất cả chỉ là sự thể hiện.
9.
Khi bị bẫy vào khu định cư vô cảm
Cuộc vận hành phi lý đã nghiền nát phần đời tôi.
10.
Hình ảnh mọi người đang ngắm nhìn
Trong đó có tôi đang chuyển động.
11.
Bài ca mà mọi người gieo vần trao nhau
Tôi vẫn hát – những tiếng nhái.
12.
Tất cả như một trò hề – không sân khấu, không khán giả
Những diễn viên nực cười diễn mãi một vở kịch.
13.
Tiếp nối của tấm vỏ trống không
Âm thanh được thổi như tiếng tù.
14.
Loài người sống cũng có chu kỳ
Những chu kỳ co dần – không được phép đong đưa nữa.
15.
Nền trời màu xanh
Những hi vọng cũng neo màu xanh
Những giả tạo.
16.
Chẳng còn gì nơi tôi
Ngoài mảnh thân gày nhom và trí não lệch pha
Ngoài ánh nhìn tia lửa và đôi mắt trầm buồn
Ngoài vừng trán gợn sóng và vẻ già nua mò đến.
17.
Giọng kêu thảm thiết bắt đầu khàn giọng
Bước chân lang bạt rủ buồn mỏi mệt.
18.
Có hay chăng sự thật ở nơi khác để tôi mải vác hành trang đi tìm
Có hay chăng tính thiện ở nơi khác để tôi học yêu thương loài người
Có hay chăng cái đẹp ở đâu đó không thuộc về tôi?
19.
Tất cả chỉ là bịa đặt
Sự sống/chết chỉ là bịa đặt lớn hơn.
20.
Tất cả chỉ là sự giả tạo
Những giả tạo có hàm răng trắng tinh mắc kẹt nhe.
21.
Những bản thảo trên trang giấy qua đời từ thế hệ trước
Ánh mắt hư vô đang nhìn những con chữ nhảy múa.
22.
Những ánh nhìn câm lặng
Những ánh nhìn gieo chết chóc như đã định.
23.
Tôi rụt rè tự nhìn lại việc làm của mình
Một sự ngờ nghệch.
24.
Người giết người bằng vẻ nghiêm trang
Tôi tự dự đám tang cho lý tưởng đời mình.
25.
Mọi thứ rồi sẽ qua đi
Ừ biết rồi – nhưng thông tin cần để lại
Những cuộc qua đi có cái bóng.
26.
Tính ích kỷ của con người là gì?
Sống không biết mình – và không sống cho mình.
27.
Những cuộc sống chỉ nhằm vào ai khác
Và những sai lầm được lập lại.
28.
Mọi người yêu thương và chơi trò nhận nhau làm anh em / vợ chồng
Riêng tôi cô đơn và ngơ ngác.
29.
Ngày mai là một ngày mới
Tôi thức giấc sớm để truy tìm giấc mơ.
30.
Những giấc mơ có đôi cánh bay
Tôi phát hiện chúng đang nghỉ ngơi trên những xác chết di chuyển.
31.
Tôi sống trong vỏ bọc
Những vỏ bọc đã vỡ lâu rồi.
32.
Mọi người gặp đều nói là hiểu tôi
Tôi biết những gì họ hiểu – qua cái bóng.
33.
Mọi người luôn khuyên tôi những điều hay
Những điều mà họ nghĩ là đúng.
34.
Mọi người cùng nhau xây dựng những mộ phần
Tôi làm kẻ cúng tế.
35.
Ai cũng vậy – nhận thấy nhưng không nhìn nhận
Những thái độ sống hình góc nhọn.
36.
Trước mọi người chúng ta cần phải tế nhị và lịch lãm
Đó là những trò chơi quá nhàm chán và ngu ngốc.
37.
Khi tẩy sạch óc não
Tôi phá sập luôn những bia tưởng niệm.
38.
Trước mọi thứ hiện tồn và có liên quan ta đều có thể đổ lỗi cho sự bất lực của mình
Đổ lỗi cho hư vô là hết chuyện.
39.
Tôi mãi co ro trước mọi thứ hỗn mang
Mặc sàn diễn lý trí tuôn chất thải từ óc não quá tải.
40.
Đứng trước một nền văn hóa tự trị chói lóa
Tôi cắm rễ trong vũng tối xó xỉnh.
41.
Tôi không dại dột chống lại thuyết lạc quan chủ nghĩa
Những chủ thuyết đã chìm đắm trong mộng du
Mà là kẻ đang suy tư chống lại cơn đuối khi trầm luân trong bể khổ.
42.
Đời sống là đầm lầy chết chóc
Những luân lý, đạo đức luôn kết án con người
Chúng không bao giờ bao dung như nguyên thủy.
43.
Trước khối tình câm
Mỗi người tự cấm cung trong phiền não
Tâm hồn ướt sũng từ giọt lệ đã héo khô trong đợi chờ.
[Một hình thức đói khát của kẻ đang yêu]
44.
Khi tình yêu gieo sắc nơi tôi
Tôi thấy mùi thống khổ xông lên mũi.
[Một hình thức thăm dò nội tại]
45.
Khi sống – tất cả đều được phép
Một hi vọng cho – khi chết cũng vậy.
46.
Những vết thương đủ màu sắc
Hiếm khi ai sẽ là lăng kính phân định chúng.
47.
Nếu đôi mắt tôi chỉ nhận được hai màu trắng-đen
Tốt nhất tôi nên tin phim ảnh trắng-đen trình diễn.
48.
Nếu ở xung quanh tôi đều là con rối
Tốt nhất tôi nên làm tên hề.
49.
Khi những kẻ thù sùng bái
Tôi bắt chúng cởi bỏ áo quần.
[Một loại tự hành hình mới]
50.
Những tôn ti trật tự xưa kia không còn đúng nữa
Trong thế sự hỗn mang mất đầu mất cả quyền hành này
Chúng ta đừng nên mặc tưởng lâu quá
Hãy nhìn phái nữ theo cách khác
Hãy nhìn phái nam theo cách khác
Những cách khác chuyền biến chế độ mẫu hệ.
51.
Khi sinh ra tôi được mọi người khai tự sớm
Một kiểu may mắn mới – nếu muốn sống tiếp.
52.
Mọi người đều nói về sự hoàn hảo và an toàn
Tôi cảm thấy khó thở.
53.
Chỉ muốn thú tội thôi
Tôi đã kiện cáo và buộc tội cả thế giới.
54.
Nếu ở đằng sau mọi người nói về tôi
Bạn hãy tin những lời giả dối của họ.
55.
Ngày nối tìm ngày
Tôi trao cho tôi – một tôi toàn năng – toàn vẹn.
56.
Câu nói của tôi chỉ vỏn vẹn vài từ
Những ngôn từ cắt từ da thịt
Những ngôn từ nôn ra từ hơi thở
Những ngôn từ phập phồng con tim
Đầu óc chỉ là cái vỏ để bưng bít.
Biên Hòa 4.2008