trantrunghieu
-
Số bài viết
73 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi trantrunghieu
-
-
Tôi được biết tới nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo vậy nhà thơ Nguyễn Văn Tạo có phải chỉ là một người
-
CHƯƠNG 3: TÌNH YÊU NGƯỜI CON GÁI
... Anh là người ích kỷ
Vì có loài vật nào ích kỉ đâu
Anh có bao giờ vì em
Vì những gì em muốn đẹp nhất
Ngay khi em chưa từng biết đến anh...
... Này cô bé xinh đừng vội đi
Tôi không hề nghĩ xấu về cô
Tôi chỉ là cơn gió - khi chưa hề quen cô
Tôi - ờ nhưng giờ thì đã muộn
Khi tôi muốn thoát ra - cơn gió nào có ước mơ...
... Đấy tội lỗi của anh là ở đấy
Khi em biết yêu em đã nghĩ đến anh
Còn anh cứ rong chơi mãi
Cho nên em giữ chặt lấy trái tim em
Không phải vì em buồn lạnh giá...
... Em không muốn anh cướp mất trái tim của em...
-
Phải chăng cuộc sống quanh tôi đang che đậy, vùi lấp tình yêu trong tôi, như mái tóc cứ bạc dần, như trai chín cứ rụng dầy sân, lá cây đã che lấp lên. Khi đó tôi ước gi minh được những người nông dân thu hoạch và ít ra tôi không được ai yêu, không được gì, nhưng tôi sống có một mục đích gì đó. tôi không sao định nghĩa được , giải thích hết mục đích của tôi, chỉ mong quên nó, ma thực ra tôi đâu biết gì về nó cũng như trái cây kia. Nếu một ngày nào đó tất thảy mọi người đều như tôi thì buồn biết bao. Ôi giá mà tôi không nói câu vừa rồi nhỉ!
-
-
CHƯƠNG 2: THÌ THẦM BÊN NHAU
... Anh là đứa trẻ lớn lên không bụi bờ
Vậy làm sao anh biết yêu em!
Lời âu yếm khi em cần chở che
Cũng như anh ngày ấy thơ dại
Nỗi sợ hãi trong em, từ đâu đến...
... Anh không biết phải làm sao
Những lúc em giận vội
Rồi lại bỏ đi đâu
Anh ngồii suy nghĩ mãi
Như để em yêu hơn...
... Làm sao anh nói được
Dù anh đã nghĩ ra
Khi em đang còn giận
Ngồi ở trước sân nhà
Mà xa lắm nơi nào - Anh nhìn chiếc lá rơi...
... Khi em đang còn giận - Không, đang buồn mới phải
Đến cơn gió thổi qua mà em vẫn không hay
Em buồn như lời bài hát nói
" Mà sao anh không trẻ lại"
Để bây giờ em sợ ... mất anh như sợ cuộc chiến tranh
... Em sợ anh của em không đủ lòng can đảm
Chở che em trước cơn gió lạnh qua
Còn anh đang nhìn thấy em đi trong rừng sâu
Nơi quê em anh từng đến, gặp mẹ em trong rừng...
Còn em thì nức nở như đã đầy hạnh phúc
...
-
TÔI ĐẾN TỪ TUỔI THƠ TÔI VÀ SẼ KỂ CHO BẠN NGHE CÂU CHUYỆN DÀI VÔ TẬN ĐỂ LÀM CHO AI ĐÓ HIỂU ĐƯỢC
TÌNH YÊU VÀ TỰ DO
CHƯƠNG 1: MỞ MÀN
... Vì sao em buồn mãi cứ ngồi đây một mình
Tôi trông em, khuôn mặt đẹp làm sao
Này em, tôi là cơn gió đấy
Thôi vào em cho em tỉnh lại
Trong nỗi buồn, em giữ, chẳng cho ai...
... Không lời chi, em có biết không
Có thể làm lay động một chiếc lá
Nhưng ngọn gió như tôi thì có thể
Cũng như em chiếc lá của cành cây
Rớt xuống đây, trước của nhà ai, không gõ....
... Tôi không hề nói với trái tim em
Như những kẻ vồ vập bủa vây
Như những kẻ dành lấy những điều em chẳng cần
Tôi là suy nghĩa của em
Đến nơi đâu, mà em chưa rõ...
... Chỉ biết rằng, em ôm chặt lấy trái tim
Vì cơn gió lạnh vô cùng
Trái tim em đập mạnh cho tới tận ngày mai
Nơi em còn chưa nghĩ đến
Mà tôi biết rõ em cần hơi ấm một gia dình...
...
-
Tôi chưa đưoc nghe đến thơ hậu hiện đại bao giờ! Có lẽ cần một chút thơi gian tìm hiểu xem. Có thể phân định hiên đại và hậu hiện đại về thời gian, đạc điểm tính chất của thời đại, nhưng thơ hậu hiện đại thì thực là tôi chưa nghe. Có thể xem xét trên các yếu tố này xem :
-- Cách thức truyền đạt vẻ đẹp của thơ đến với công chúng
-- Nội dung mang tính cách mạng loại bỏ hoàn toàn những gì đã từng tồn tại ở 1 giai đoạn lịch sử
-- Về Nghệ thuật cũng có thể nói là như vậy
-- Thơ hướng con người đến tương lai ở đó không có tính công nghiệp
Hiện đại --> chỉ thời kỳ phát triển máy móc kỹ thuật công nghiệp - sản xuất lớn
Hậu hiện đại --> chỉ thời kỳ phát triển máy móc xanh - sản xuất lớn nhưng vẫn thân thiện với môi trường.
-
TÌNH YÊU CHÍN
Tình yêu! lần đầu đôi ta gặp nhau
Đã nói lời chân thật đến mai sau
Dù có trở thành xa lạ cũng không thể chia lìa.
Không ngại ngùng, vô thường, không chi
Mà bền hơn cả số phận
...
Anh đến vừa khi em tỉnh giấc
Như ánh mặt trời buổi bình minh
Cánh cửa của ước mơ, em hằng muốn đến.
Còn khi em đến bên anh,
Như xua đi đêm đen vạn lý
Những đêm dài anh thức ôm trăng.
Như ôm chân lý của ngàn năm
Không hối tiếc,
Ngày ấy em đẹp ở những gì em cho anh.
Anh của em chắp cánh cho ước mơ em hằng ao ước.
Xuân Thủy
-
Tình yêu của bạn thật dễ thương!
Phải chăng cuộc sống quanh tôi đang che đậy, vùi lấp tình yêu trong tôi, như mái tóc cứ bạc dần, như trai chín cứ rụng dầy sân, lá cây đã che lấp lên. Khi đó tôi ước gi minh được những người nông dân thu hoạch và ít ra tôi không được ai yêu, không được gì, nhưng tôi sống có một mục đích gì đó. tôi không sao định nghĩa được , giải thích hết mục đích của tôi, chỉ mong quên nó, ma thực ra tôi đâu biết gì về nó cũng như trái cây kia. Nếu một ngày nào đó tất thảy mọi người đều như tôi thì buồn biết bao. Ôi giá mà tôi không nói câu vừa rồi nhỉ!
-
BAN VIET THAT LA TOT, HIEU HOC DUOC NHIEU TU BAI VIET NAY, CAM ON BAN!
(Tu nhien may khong danh duoc tieng Viet)
-
KHI ANH YÊU EM
Sao em nỡ để anh chỉ một mình
Chỉ mình anh với một mình
Em ở nơi kia, một mình với em!
Anh có hiểu , lòng em chăng.
Chỉ cách con sông, mà chẳng dám qua.
Để đôi ta, mãi thêm đau!
......
Muon viet nhieu ma k viet ra dc!!!! thứ lỗi nhe!!!!
-
EM BUỒN
Em buồn vì một ngày xa lắm
Ở đó không có anh và em
Em buồn vì nỗi lòng của mẹ
Em buồn ở đó không có anh!
Anh của em một người trong trẻo
Em nhìn xuyên tới tận mai sau
Khi em chẳng còn chút hương hoa
Vẫn thấy niềm hạnh phúc bến bờ
Và ngày hôm qua đau khổ mãi
Anh có xoa dịu được lòng em
Nơi bình yên em chỉ cần có thế
Mỗi ngày qua, một vết thương lành!
Nỗi đau không thể nào nói nổi
Em buồn nhiều muốn viết thành thơ
Gửi cho anh, nhưng anh không hiểu!
Em buồn!...
... nỗi đau cướp anh của em đi!
-
EM BUỒN
Em buồn vì một ngày xa lắm
Ở đó không có anh và em
Em buồn vì nỗi lòng của mẹ
Em buồn ở đó không có anh!
Anh của em một người trong trẻo
Em nhìn xuyên tới tận mai sau
Khi em chẳng còn chút hương hoa
Vẫn thấy niềm hạnh phúc bến bờ
Và ngày hôm qua đau khổ mãi
Anh có xoa dịu được lòng em
Nơi bình yên em chỉ cần có thế
Mỗi ngày qua, một vết thương lành!
Nỗi đau không thể nào nói nổi
Em buồn nhiều muốn viết thành thơ
Gửi cho anh, nhưng anh không hiểu!
Em buồn!...
... nỗi đau cướp anh của em đi!
Xuân Thuỷ 27/4/2007
-
EM BUỒN
Em buồn vì một ngày xa lắm
Ở đó không có anh và em
Em buồn vì nỗi lòng của mẹ
Em buồn ở đó không có anh!
Anh của em một người trong trẻo
Em nhìn xuyên tới tận mai sau
Khi em chẳng còn chút hương hoa
Vẫn thấy niềm hạnh phúc bến bờ
Và ngày hôm qua đau khổ mãi
Anh có xoa dịu được lòng em
Nơi bình yên em chỉ cần có thế
Mỗi ngày qua, một vết thương lành!
Nỗi đau không thể nào nói nổi
Em buồn nhiều muốn viết thành thơ
Gửi cho anh, nhưng anh không hiểu!
Em buồn!...
... nỗi đau cướp anh của em đi!
Xuân Thuỷ 27/4/2007
-
TUYỆT VỌNG
(Gửi Lê Duyên - đừng bỏ thơ chỉ vì Xuân Thủy) - (Thơ là sự cần thiết cuối cùng mà con người nghĩ tới ở tận cùng đau khổ - Thơ không là Chúa, là Phật, ... mà là chính chúng ta)
Em đã tuyệt vọng, có một lần
Đi trên cỏ mát, dưới tàn cây
Ngóng đợi điều chi ở cuối đường
Mà em không rõ, chỉ thấy anh.
Anh cũng như em, đã tuyệt vọng
Sau cánh cửa, cỏ mát, tàn cây
Chỉ còn đọng lại trong tâm hồn.
Rồi em đi, anh bỗng điên dại.
Như chưa bao giờ được tỉnh lại
Ở trong thơ, chỉ có mình em
Là nơi em đã đi qua, đẹp nhất
Khi anh biết được, đã muộn rồi.
Ngay trước khi anh đi mãi mãi
Chỉ có mình em cần anh nói
Cho ngày mai ... chẳng bỏ em đi
Dù gì ... em vẫn là đẹp nhất.
Xuân Thuỷ 24/4/2007
[/right]
NGÀY SINH NHẬT
Khi em còn bé, em thích sinh nhật
Là ngày mà em đẹp nhất
Em ước cho mẹ đừng nhạt màu tóc!
Cho em không làm con ốc,
Trong lòng mẹ, làm mẹ còng nuôi em!
Giờ đây em đã lớn lên
Muốn thương mẹ mãi, lênh đênh nơi nào!
...
Giờ đây em đã bằng nao
Muốn mừng tuổi mẹ, mà đau cõi lòng!
Xuân Thuỷ 24/04/2007
-
TUYỆT VỌNG
Em đã tuyệt vọng, có một lần
Đi trên cỏ mát, dưới tàn cây
Ngóng đợi điều chi ở cuối đường
Mà em không rõ, chỉ thấy anh.
Anh cũng như em, đã tuyệt vọng
Sau cánh cửa, cỏ mát tàn cây
Chỉ còn đọng lại trong tâm hồn.
Rồi em đi anh bỗng điên dại.
Như chưa bao giờ được tỉnh lại
Ở trong thơ, chỉ có mình em
Là nơi em đã đi qua, đẹp nhất
Khi anh biết được, đã muộn rồi.
Ngay trước khi anh đi mãi mãi
Chỉ có mình em cần anh nói
Cho ngày mai ... chẳng bỏ em đi
Dù gì ... em vẫn là đẹp nhất.
Xuân Thuỷ 24/4/2007
NGÀY SINH NHẬT
Khi em còn bé, em thích sinh nhậtLà ngày mà em đẹp nhất
Em ước cho mẹ đừng nhạt màu tóc!
Cho em không làm con ốc,
Trong lòng mẹ, làm mẹ còng nuôi em!
Giờ đây em đã lớn lên
Muốn thương mẹ mãi, lênh đênh nơi nào!
...
Giờ đây em đã bằng nao
Muốn mừng tuổi mẹ, mà đau trong lòng![/right]
Xuân Thuỷ 24/04/2007
-
CHẠNH LÒNG
Nhã hứng làm thơ cũng thấy buồn,
Chân đi cất bước bên hồ cũ,
Ta đi hỏi gió được gì chăng.
Gió thổi, hồ động, trăng tan vỡ
Trăng đẹp một lúc thấy đẹp hơn
Lòng đợi gió qua, ta ngồi đấy
Hỏi ai có thấy ta tan vỡ
Nỡ vứt vầng trăng giữa cuộc đời.
Chỉ cần ai đó hỏi ta thôi
Chứ đừng như gió cuốn ta đi
Để mãi lòng ta mải chạnh lòng.
Xuân Thủy 24/4/2007
-
Chỉ còn ta trên biển cả,
Đôi cánh nhỏ tung lên cả bầu trời.
Chỉ còn nỗi cô đơn thôi,
Đôi cánh hôm qua vẫn còn thù hận.
Bên yếu ớt, bên kiêu căng,
Chẳng chịu nhường nhau mãi căm nghét nhau.
Giờ đây chỉ một tình yêu ...
Như anh và em ...
- Xuân Thủy 10/4/2007
-
THỢ xây THỊ THÀNH và THƠ
Có việc làm là thợ
Không có việc làm là thơ
Tôi đi làm thợ ở trên phố
Vì quê chán cảnh thơ rồi
Vốn quê chẳng hợp với thị thành
Cho nên chẳng được cái cao sang
Áo quần tả tơi da thị áo
Riêng cái khoản xây là hợp gu
XÂy cái gi chứ!
Mốt nhất vẫn là áo bụng bư
Nhìn vào cứ tưởng vua ấy chứ
Ai ngờ ông thợ nằm tấm báo trưa.
LÀm thợ lấy công làm lời biết sao cho bằng
Tối về cũng đủ bữa cơm con
Có khi ai tưởng là đi nhậu,
Thực ra là đi nhảy với ai chăng.
Thợ quê làm sao mà biết nhảy
Hết việc lại thẫn thờ thơ thơ
Cho nên ai cũng sợ phải thuê
Thuê phải thợ gầy cho là nghiện
Ông béo lại là đi nhậu về.
Ôi chao loạn cả đầu
Cái bang chứ cũng có luật của nó
Nói ra lại dài dòng
Nghiệm lại thì thấy chứ cần chi....
Xuân Thuỷ (10/3/2007)
(LÀm thơ dở lại càng hăng viết cũng như đời tốc độ càng nhanh.)
-
Em -
Có thể điều đó là không bao giờ
Nhưng anh cảm thấy hạnh phúc
Vì những gì em làm
Như một điều gì đó, mà anh thấy
Không có gì thay đổi được - trong mắt anh
Ngay chính anh cũng không thể...
Vì đã tan thành giọt nước trong mắt em!
(Xuân Thủy 8-3-2007)
Tôi đã đọc các bài thơ của các bạn - Tuy tạm đươc nhưng không đồng vọng -một cách khác là chưa cùng hướng tới cái đẹp - đôi chỗ có hơi buồn!
Cám ơn các bạn!
-
Ôi thật là bất ngờ quá!
mình không biết cám ơn bạn thế nào cả! Minh bối rối!
Thực ra mình không hài lòng vơi bài thơ này vì nó được trong một hoàn cảnh mà tâm trạng minh thật khó tả thậm chí minh thấy mì có tội khi viết nó! mình cần có những hành động và quyết định cho những mục đích khác!
Minh cố gắng kéo thơ đến một chân trời khác - thực là đã cố gắng bóp méo thơ làm cho nó như gãy từng khúc đoạn như là thân phận con người mà mình nghĩ đến 0 luôn thiếu cái gì đó là cái đẹp hay chỉ là một sự khao khát. Lúc đó con người không còn chăm chút cho nghệ thụât như chăm chút những cây cảnh mà là sự sống chết như những gì minh sắp đối mặt. Kết quả của sự đối mặt của mình là một sự thất bại do chính mình gây ra và lý do là mình đã chiến thắng.
Không biết nói gi hơn tấm lòng của bạn! Cám ơn bạn rất nhiều!
Chúc bạn thật hạnh phúc!
mình đang có gắng nghỉ ngơi và thanh lọc tâm hồn mình để sống tốt hơn!
Chúc bạn thật hạnh phúc! và một tết Đinh hợi đáng nhớ!
Xuân Thủy 11/2/2007
-
NGƯỜI GHÉT THƠ
Cứ để cho đời buông như lá
Có cần chi những gì giấu trong trang vở.
Đời ta đã quá già rồi
Có còn cần chi,... đã quên rồi
Ta muốn giẫm nát hồn thơ
Ta muốn giẫm lên tất cả những gì là số phận
Nếu thơ chỉ là gió để hồn ta đỡ phần tủi hận
Thi ta đâu còn màu xanh nữa
Và làm sao có thể chiến đấu...
Đừng kéo ta lại nữa những quẩn quanh và ý nghĩ ở trong ta
Ngày mai ta phải sống như thế nào!
Đó cũng là thơ rồi cần chi nữa
Ta có ghét ngươi có được gì
Ca ngợi ngươi thì đã qúa thừa
Bài thánh ca ta không cần nhắc lại!
...Chỉ cần hồn ta yêu ghét đó cũng đủ cho ta trải trăm năm!
Xuân Thủy 30-1-2007]]>
-
NGƯỜI GHÉT THƠ
Cứ để cho đời buông như lá
Có cần chi những gì giấu trong trang vở.
Đời ta đã quá già rồi
Có còn cần chi,... đã quên rồi
Ta muốn giẫm nát hồn thơ
Ta muốn giẫm lên tất cả những gì là số phận
Nếu thơ chỉ là đó để hồn ta đỡ phần tủi hận
Thi ta đâu cò màu xanh nữa
Và làm sao có thể chiến đấu...
Đừng kéo ta lại nữa những quẩn quanh và ý nghĩ ở trong ta
Ngày mai ta phải sống như thế nào!
Đó cũng là thơ rồi cần chi nữa
Ta có ghét ngươi có được gì
Ca ngợi ngươi thì đã qúa thừa
Bài thánh ca ta hkông cần nhắc lại!
...Chỉ cần hồn ta yêu ghét đó cũng đủ cho ta trải trăm năm!
Xuân Thủy 30-1-2007
-
Xin cho vay đời để có ngày trả lại
Thơ cũng hóa thành chúa của lòng ta
như muốn cất lên tiếng ru đời
Mà như trái nhỏ chưa chín giữa vườn xanh!
Thoáng buồn lên mắt
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
... Anh là người ích kỷ
Vì có loài vật nào ích kỉ đâu
Anh có bao giờ vì em
Vì những gì em muốn đẹp nhất
Ngay khi em chưa từng biết đến anh...
... Này cô bé xinh đừng vội đi
Tôi không hề nghĩ xấu về cô
Tôi chỉ là cơn gió - khi chưa hề quen cô
Tôi - ờ nhưng giờ thì đã muộn
Khi tôi muốn thoát ra - cơn gió nào có ước mơ...
... Đấy tội lỗi của anh là ở đấy
Khi em biết yêu em đã nghĩ đến anh
Còn anh cứ rong chơi mãi
Cho nên em giữ chặt lấy trái tim em
Không phải vì em buồn lạnh giá...
... Em không muốn anh cướp mất trái tim của em...